Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 18 - Chương 164: Trần Chí Cương Huênh Hoang Khoác Lác

Chương 164: Trần Chí Cương huênh hoang khoác lác

- Tôi không có chi phiếu, ngày mai đến ngân hàng chuyển khoản.

Hạ Thiên nói với Khổng Mính.

Khổng Mính có chút sững sờ, đây rốt cuộc là thật hay giả, dựa theo lẽ thường thì một nhân viên tặng hoa sao có nhiều tiền như vậy? Nhưng nhìn bộ dạng của Hạ Thiên thì giống như không phải giả, một người muốn khoác lác cũng đừng nên quá độ như vậy.

- Này, trước tiên tôi thấy mọi người đừng nên nói về vấn đề vay tiền, uống rượu thôi.

Đoạn Phi cảm thấy bầu không khí rất lạ, vì vậy bắt đầu hòa giải.

- Đúng, uống rượu trước, vay tiền cái gì, đến lúc đó nói sau.

Khổng Mính cũng kịp phản ứng, dù Hạ Thiên khoác lác thì nàng cũng không muốn làm hắn phải xấu mặt, dù sao nàng cũng phải nể mặt Tôn Hinh Hinh chứ?

Khổng Mính và Đoạn Phi đều rất sinh động, chỉ một lát sau thì bầu không khí đã náo nhiệt hẳn lên, mọi người mời rượu lẫn nhau, anh một ly tôi một ly, cuối cùng cũng không nhắc đến chuyện tiền nong.

Tôn Hinh Hinh cũng ít khá nhiều rượu, nhưng tửu lượng của nàng rất tốt, tuy gương mặt hồng hồng nhưng cũng không say. Điều này làm Hạ Thiên có chút tiếc nuối, nếu là nàng uống say thì đêm nay sẽ có thể thực hiện mục tiêu chín lần.

Sau khi uống hơn hai giờ, đến lúc mọi người có vẻ lảo đảo thì mới rời khỏi nhà hàng Thủy Tạ, tăng hai là quán karaoke Hoàng Triều.

- Này, Tôn Hinh Hinh, chúng mình đi gọi xe, hai người bạn và hai người chúng mình là bốn, bốn người ngồi một chiếc taxi cũng phù hợp.

Khổng Mính ôm cánh tay của Tôn Hinh Hinh, nàng dựa lên người Tôn Hinh Hinh, nhìn qua rất có bộ dạng say rượu.

- Khổng Mính, mình chạy xe đến, bạn đi gọi xe đi, mình và Hạ Thiên sẽ chờ các bạn trước của quán karaoke Hoàng Triều.

Tôn Hinh Hinh nói.

- Sao?

Khổng Mính ngẩng mặt lên:

- Tôn Hinh Hinh, bạn có xe sao? Chở mình với.

- Khổng Mính, không phải mình không muốn chở bạn, nhưng xe của chúng mình chỉ chở được hai người, vì vậy cũng chỉ chở được thêm Hạ Thiên mà thôi.

Tôn Hinh Hinh giải thích.

- Xe gì mà chỉ chở được hai người? Không phải là xe đạp đấy chứ? Ha ha ha... ....

Trần Chí Cương ở phía sau cười ha hả.

- Có lẽ là xe đạp điện, em nghe nói có nhiều người chạy xe đạp điện đi tặng hoa.

Giai Giai vừa cười vừa nói.

- Này, chạy xe đạp điện thì sao? Tôi là người chạy xe đạp điện đi làm, vừa bảo vệ môi trường vừa không bị kẹt xe.

Khổng Mính phản bác có chút bất mãn, sau đó nàng khoác tay lên vai Lam Trạch:

- Lam Trạch, có đúng không?

- Đúng, rất đúng.

Lam Trạch vội vàng gật đầu, trước nay hắn luôn bị Khổng Mính ép sít sao, dám nói không đúng sao?

- Tôn Hinh Hinh, chạy xe đạp điện cũng không sao...Ủa... ...

Khổng Mính chợt trợn tròn mắt, nàng nhìn rồi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng không còn bộ dạng say rượu:

- Lam Trạch, anh xem có phải em uống say rồi sinh ra ảo giác hay không, nếu không sao em lại thấy Tôn Hinh Hinh leo lên một chiếc Ferrari?

- Khổng Mính, anh cũng đang muốn hỏi em về vấn đề này.

Lam Trạch cũng ngơ ngác nhìn chiếc Ferrari bên kia.

Mà những người khác cũng trợn mắt há mồm, Trần Chí Cương và Giai Giai trước đó còn đang chế nhạo Tôn Hinh Hinh chạy xe đạp điện, bây giờ vẻ mặt cả hai rất đặc sắc.

- Là Ferrari thật sao?

- Hình như là thật.

- Không phải nhìn lầm đấy chứ?

- Không phải dùng len đan ra đấy chứ? Trước kia tôi có xem tin thời sự, có một người đẹp dùng len đan ra một chiếc Ferrari, chẳng lẽ người đẹp kia chính là Tôn Hinh Hinh?

- Ngu ngốc, Ferrari làm bằng len có thể chạy được sao? Người ta có thể leo vào lái đi được sao?

... ....

Mọi người nghị luận rất sôi nổi, Đoạn Phi ngây người một lúc lâu mới nói một câu:

- Trời ạ, thì ra người anh em kia cũng không nói khoác.

- À, thật sự là Ferrari, ha ha, Lam Trạch, em đã nói ở hiền gặp lành, bây giờ chúng ta sẽ có tiền mở công ty. Ha ha ha, Tôn Hinh Hinh đúng là tìm được một ông chồng giàu, một triệu, ngày mai chúng ta sẽ có một triệu, vui không, ha ha... ....

Khổng Mính đột nhiên kêu lên rất hưng phấn, lần này thì không có ai phản bác lời nàng.

Lúc này đã không còn ai cho rằng Hạ Thiên đang khoác lác, có thể ngồi trên Ferrari mà không có một triệu sao?

Mười phút sau, trong phòng karaoke của quán Hoàng Triều, Khổng Mính và Tôn Hinh Hinh vẫn ngồi bên nhau, Hạ Thiên và Lam Trạch ngồi hai bên làm hộ hoa sứ giả.

- Tôn Hinh Hinh, bạn đúng là tốt số, mua Ferrari mất bao nhiêu?

Khổng Mính dùng giọng hưng phấn hỏi, trước kia nàng thích ca hát, lúc này cũng không có tâm tình để ca hát, nàng quá kích động.

- Không biết, Hạ Thiên tặng cho mình.

Tôn Hinh Hinh thành thật trả lời.

- Trời, Hạ Thiên, anh đúng là giàu có, anh không phải những Phú Nhị Đại thích chạy xuống tặng hoa trong truyện đấy chứ?

Khổng Mính lập tức chuyển mục tiêu lên người Hạ Thiên.

- Sao lại là Phú Nhị Đại?

Hạ Thiên không rõ.

- À... ....

Khâu Minh nghẹn lời, người này không biết thật hay giả vờ vậy?

- À, có nghĩa là cha mẹ nhiều tiền, nhưng nghe nói những anh chàng này rất đáng thương, cha mẹ không cho phép xài tiền, bắt phải tự mình kiếm tiền.

Khổng Mính chỉ vào Đoạn Phi nói.

Đoạn Phi không khỏi đón lời Khổng Mính:

- Khổng Mính, cô cũng đừng làm khó tôi, tôi mà là Phú Nhị Đại sao? Cha tôi chỉ mở một xí nghiệp nhỏ ở nông thôn, tài sản cũng chưa đến chục triệu, cũng chỉ bằng một chiếc Ferrari của Hinh Hinh mà thôi.

- Nhưng, này Đoạn Phi, tôi cảm thấy anh là Phú Nhị Đại, cha tôi mà có nhiều tiền như vậy thì tốt rồi.

Khổng Mính cười hì hì nói.

Hạ Thiên đã xem như hiểu Phú Nhị Đại là gì, nhưng hắn không có cha, tất nhiên không phải là Phú Nhị Đại.

- Này Khổng Mính, cô đúng là... ....

Đoạn Phi lắc đầu cười khổ, sau đó hắn quay sang Hạ Thiên:

- Người anh em, rốt cuộc anh làm gì?

- Tặng hoa.

Hạ Thiên trả lời.

- Được rồi, người anh em, tôi phục anh, vì theo đuổi Tôn Hinh Hinh mà chạy đến cửa hàng làm chân tặng hoa, nhưng bây giờ người đã vào tay, anh còn tặng hoa làm gì nữa?

Đoạn Phi nhận định Hạ Thiên đến tặng hoa chỉ vì tán gái, thật ra cũng không riêng gì hắn, bây giờ những người khác trong phòng cũng nghĩ như vậy.

- Hạ Thiên thật ra còn là bác sĩ.

Tôn Hinh Hinh giải vây cho Hạ Thiên, nàng cảm thấy nghề nghiệp thích hợp với hắn nhất là bác sĩ.

- Bác sĩ sao?

Khổng Mính có chút kinh ngạc:

- Tôn Hinh Hinh, dù là bác sĩ cũng không đến mức nhiều tiền như vậy? Hạ Thiên mới bao nhiêu tuổi, tối đa cũng chỉ là bác sĩ thực tập mà thôi.

Hạ Thiên rất bất mãn, hắn phản bác:

- Anh là đệ nhất thần y.

- Cậu là đệ nhất thần y sao?

Trần Chí Cương cuối cùng cũng tìm được cơ hội đả kích Hạ Thiên:

- Vậy cậu nói xem, tôi có bệnh gì?

- Tất nhiên anh có bệnh, là bệnh tâm thần.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Trần Chí Cương, anh đáng cuộc thua tôi, đáng lý ra anh phải đứng cách xa chị Hinh, nếu không phải hôm nay chị Hinh chủ động đến đây thì tôi đã đánh anh lâu rồi. Bây giờ anh còn chưa biết đúng sai, muốn ăn đòn sao?

- Hạ Thiên, cậu đừng quá kiêu ngạo, cậu tưởng rằng tôi thật sự sợ cậu sao?

Trần Chí Cương đột nhiên đứng lên:

- Đánh nhau tôi không sợ cậu.

- Này, này, này, làm gì đấy?

Khổng Mính vội vàng khuyên can:

- Nghe mình nói này Trần Chí Cương, cậu cũng đừng nên như vậy, tôi biết rõ năm xưa cậu có ý với Hinh Hinh, nhưng bây giờ hoa đã có chủ, còn so đo làm gì?

- Khổng Mính, không phải cậu ta cho cô vay tiền sao? Bây giờ tiền còn chưa có mà cô đã nói tốt cho đối phương rồi à?

Trần Chí Cương tức giận nói.

- Trần Chí Cương, có người nói như cậu sao? Mọi người đều là bạn học, có cần tổn thương tình bạn như vậy không?

Khổng Mính tức giận nói.

- Cô và tôi là bạn học, nhưng tôi không phải là bạn học với Hạ Thiên.

Trần Chí Cương cười lạnh một tiếng:

- Nếu cô thật sự coi tôi là bạn học thì đừng giúp hắn.

Trần Chí Cương quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi tiếp tục:

- Hạ Thiên, tôi đã không vừa mắt cậu từ lâu, cậu có vài đồng tiền dơ bẩn thì ngon sao? Lần trước đi với con khác sau lưng Hinh Hinh, chuyện đó tôi còn chưa nói, cậu cảm thấy mình rất lợi hại sao? Chúng ta solo.

- Trần Chí Cương, đủ rồi.

Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng nổi giận:

- Nếu anh còn tiếp tục náo loạn, tôi và anh sẽ không còn là bạn bè.

- Hinh Hinh, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.

Trần Chí Cương dùng giọng có chút tức giận nói.

- Trần Chí Cương, trên đời này ai tốt với tôi thì trong lòng tôi biết, không cần anh phải nói ra. Còn nữa, tôi khuyên anh, anh nên lo lắng cho bạn gái của mình là hơn.

Giọng nói của Tôn Hinh Hinh có chút lạnh nhạt, trước kia nàng có ấn tượng tốt với Trần Chí Cương, nhưng bây giờ tất ả đã không còn.

- Đúng vậy, Trần Chí Cương, bạn gái của cậu còn ở bên cạnh kìa.

Khổng Mính cũng nói.

- Này, mọi người đến để hát chứ không phải cãi nhau, hát thôi.

Đoạn Phi cũng bắt đầu hào giải, họp mặt bạn bè đáng lý phải vui vẻ, nếu đánh nhau thì chẳng còn ý nghĩa gì.

Đáng tiếc Trần Chí Cương là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lúc này hắn không thèm nghe ai khuyên can, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi gằn lên từng chữ:

- Nếu là đàn ông thì bây giờ theo tôi ra ngoài solo.

- Trần Chí Cương, anh nói vậy sao được, khổ người của anh là vận động viên bóng rỗ, Hạ Thiên gầy yếu, anh muốn đấu tay đôi, như vậy không phải ép người sao?

Khổng Mính bất mãn nói.

- Chị Hinh, tên này quá huênh hoang rồi. Lần trước anh ta thua ném bóng rỗ, sau đó thua cả đấu bóng rỗ, bây giờ lại muốn solo, chị nói xem anh ta có còn gì nữa không?

Hạ Thiên có chút khó chịu, hắn đột nhiên cảm thấy loại người kia nên xử lý cho tốt, như vậy sẽ xong chuyện.

- Này, có chuyện này sao?

Khổng Mính chợt ngẩn ngơ, thì ra hai người kia đã đấu với nhau rồi.

- Trần Chí Cương, cậu thật sự đã so tài bóng rỗ với Hạ Thiên, hơn nữa còn thua cuộc sao?

Đoạn Phi cũng không nhịn được phải hỏi, Trần Chí Cương là cầu thủ chuyên nghiệp nhưng lại thua Hạ Thiên, đây rõ ràng quá sức tưởng tượng. Nếu là nửa giờ trước thì Đoạn Phi sẽ nghĩ là Hạ Thiên khoác lác, nhưng bây giờ hắn không dám khẳng định.

Vẻ mặt Trần Chí Cương chợt biến đổi, sau đó hắn thẹn quá hóa giận rống lên với Hạ Thiên:

- Họ Hạ kia, con bà nó, mày rốt cuộc có muốn đấu tay đôi không?
Chương 165: Hacker siêu cấp

- Anh đúng là phiền phức.

Hàn Thấm đứng lên.

- Hạ Thiên, ra tay nhẹ thôi.

Tôn Hinh Hinh vội vàng nói

Ra tay nhẹ thôi sao?

Mọi ngươi nghe được lời này của Tôn Hinh Hinh thì cảm thấy quỷ dị, chẳng lẽ Tôn Hinh Hinh cảm thấy Hạ Thiên lợi hại hơn Trần Chí Cương?

Nhưng sự thật đã được chứng minh ngay lập tức, Tôn Hinh Hinh nói ra những lời vừa rồi đúng là có nguyên nhân. Chỉ thấy Hạ Thiên vội vàng đi đến trước mặt Trần Chí Cương, sau đó hắn dùng một tay chụp cổ Trần Chí Cương, cũng không thấy dùng sức mà Trần Chí Cương với thân thể cao lớn bị ném ra ngoài. Cửa phòng không khóa, Trần Chí Cương trực tiếp phóng ra ngoài phòng rồi đập xuống đất phát ra một tiếng động nặng nề.

Mọi người trợn mắt há mồm, Hạ Thiên nhìn có vẻ nhỏ con, nhưn dù sao cũng khó tưởng hắn có thể ném Trần Chí Cương ra ngoài như vậy được.

- Này, tôi đã nói với cô rồi, Trần Chí Cương này không có tương lai, cô cũng đừng tiếp tục đi với hắn, nên sớm quyết định đi.

Hạ Thiên ném Trần Chí Cương ra ngoài rồi quay sang nói với Giai Giai.

- Anh đẹp trai, em đến với anh thì thế nào?

Giai Giai nở nụ cười nịnh nọt.

- Có tin tôi ném cô ra không?

Hạ Thiên rất mất hứng, hắn không biết thưởng thức như vậy sao?

- Tôi...Tôi sẽ đi.

Giai Giai thấy tình huống không đúng thì vội vàng chạy ra ngoài.

- Trần Chí Cương, anh đừng để tôi gặp lại lần nữa, nếu không gặp mặt sẽ bị đòn.

Hạ Thiên đi đến cửa nói một câu, sau đó hắn đóng cửa phòng lại rồi thản nhiên đến ngồi xuống bên cạnh Tôn Hinh Hinh, cuối cùng lại cảm khái:

- Cuối cùng cũng đuổi ruồi bọ đi.

- Này, Tôn Hinh Hinh, sao bạn tìm được một người đàn ông cực phẩm như vậy?

Khổng Mính ngây người một lúc lâu, sau đó mới dùng giọng ghen tị hỏi dò.

Tôn Hinh Hinh cười thản nhiên:

- Chính cậu ấy đi đến cửa.

- Này người anh em, anh đừng nói mình là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết đấy nhé?

Đoạn Phi cũng dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Hạ Thiên.

- À, đúng vậy, tôi là võ lâm cao thủ.

Hạ Thiên gật đầu rất chuyên chú.

Mọi người lại không nói gì, người này đúng là không biết khiêm tốn, nhưng bây giờ không còn ai dám nói hắn khoác lác.

- Được rồi, mọi người đều đến đây vui chơi, không cần vì tôi và Hạ Thiên mà làm cho mọi người mất vui, ai muốn hát thì cứ hát, muốn uống thì cứ uống đi.

Tôn Hinh Hinh lên tiếng.

- Đúng, hát, Tôn Hinh Hinh, hay bạn và Hạ Thiên song ca một bài nhé?

Khổng Mính giật dây.

- Mọi người cứ hát, Hạ Thiên không biết hát.

Tôn Hinh Hinh dùng giọng bất đắc dĩ nói.

Khổng Mính chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng lại vỗ vai Tôn Hinh Hinh:

- Chị em tốt, đúng là chị em tốt, Lam Trạch kia cũng không hát hò gì.

- Thôi thì tôi hát, dù sao tôi cũng là ca lẻ.

Đoạn Phi cầm lấy micro rồi bắt đầu cùng bạn gái hát tình ca, mà hai người này hát cũng khá hay.

Những người khác thì có chơi xúc xắc, có uống rượu, bây giờ không có Trần Chí Cương quấy rối, tất nhiên bầu không khí cũng khôi phục lại như thường.

- Hạ Thiên, em có chuyện cần thương lượng.

Khổng Mính ghé đầu vào người Tôn Hinh Hinh, sau đó nàng lại thò đầu sang dò xét.

- Chuyện gì?

Ấn tượng của Hạ Thiên với Khổng Mính là rất tốt.

- Điều này...Chuyện vay tiền.

Khổng Mính có chút ngượng ngùng.

- À, em yên tâm, ngày mai sẽ đưa cho.

Hạ Thiên còn cho rằng Khổng Mính lo lắng không được mượn tiền.

- À, Hạ Thiên, không phải là vậy, là thế này. Thật ra em và Lam Trạch đều không có tiền, nếu công ty làm ăn có lãi thì chúng em sẽ trả lại cho anh, mà chúng em cảm thấy mình không có tiền vốn, rõ ràng là dùng tiền của anh mở công ty, nếu kiếm được tiền thì cũng phải có phần của anh. Vì vậy em nghĩ an có thể coi số tiền này như dùng để đầu tư, chúng em sẽ mở công ty cổ phần, còn cho anh làm ông chủ, hai chúng em coi như làm công cho anh, anh thấy thế nào?

Khổng Mính nhanh chóng nói ra ý đồ thật sự:

- Anh cho mượn rất hùng hồn, nhưng em cũng không giấu anh, sợ rằng chúng em sẽ phải chịu thiệt, chỉ sợ mười năm tám năm cũng còn chưa kiếm được nhiều tiền lời.

- Anh thì không sao, dù sao cũng chỉ có một triệu mà thôi, dù làm ăn thua lỗ cũng chẳng sao.

Hạ Thiên cũng không quan tâm vấn đề này, người kiếm tiền quá dễ thường xài tiền rất nhanh, vì những người này căn bản không nếm trải cảm giác kiếm tiền khổ sở thế nào, tất nhiên chẳng cảm thấy có gì không đúng khi tiêu tiền như nước.

- Khổng Mính, các bạn định mở công ty gì?

Tôn Hinh Hinh không nhịn được phải hỏi một câu.

- Một công ty công nghệ, Lam Trạch rất có thiên phú ở phương diện này, anh ấy muốn làm phần mềm để bán, mình cũng thấy như vậy là rất tốt. Anh ấy là thiên tài, nếu cứ tiếp tục làm công thì sợ rằng sẽ không có cơ hội phát huy.

Khổng Mính có chút tức giận:

- Thói đời bây giờ thường là như vậy, người thật sự có bản lĩnh thường bị chèn ép, quá không công bằng.

- À, hai người cũng học về máy tính sao?

Tôn Hinh Hinh có chút bất ngờ, nàng biết tên mập học công nghệ thông tin, mà tên mập cũng tự xưng là thiên tài, nhưng tên mập cũng chỉ có thể lập web mà thôi.

- Đúng vậy, Tôn Hinh Hinh, bạn cũng đừng thấy Lam Trạch thành thật mà xem thường, anh ấy thật ra rất lợi hại. Này, nói nhỏ bạn biết, Lam Trạch là hacker, cũng rất có danh tiếng.

Khổng Mính nói với vẻ mặt kiêu ngạo, tất nhiên nói về bạn trai của mình thì phải có chút tự hào.

- Hacker sao?

Hạ Thiên nghe như vậy thì chợt hứng thú:

- Lam Trạch, cậu có thể giúp mình hac máy tính người khác được không?

Lam Trạch cũng quay đầu lại:

- Anh muốn hack máy ai?

- Một Tiểu Yêu Tinh rất chán ghét, thường xuyên hack máy tính của tôi, tôi chỉ cần lên mạng là bị hack, lần trước điện thoại cũng bị hack.

Hạ Thiên tức giận nói, hắn vừa nói thì điện thoại vang lên, nhìn vào thì thấy một dãy số lạ.

- Người đẹp, đêm nay có "lên hàng" không?

Điện thoại vừa được nối thông thi bên kia vang lên một giọng đàn ông.

- Cút.

Hạ Thiên mắng một câu, sau đó hắn cúp điện thoại rồi nói với Lam Trạch:

- Tiểu Yêu Tinh chết tiệt kia làm tôi bây giờ còn phải liên tục nhận điện thoại quấy phá.

- Hạ Thiên, người hack máy của anh tên là Tiểu Yêu Tinh sao?

Lam Trạch vội vàng hỏi.

- Đúng vậy, tên trên QQ của cô ấy cũng là Tiểu Yêu Tinh.

Hạ Thiên nói với vẻ mặt tức giận:

- Sau này tôi gặp được thì nhất định phải đánh, phải đánh làm sao cho sau này hết dùng được máy tính.

- Tiểu Yêu Tinh, chẳng lẽ là Tiểu Yêu Tinh kia?

Lam Trạch có chút kích động.

- Cái gì mà Tiểu Yêu Tinh kia?

Hạ Thiên có chút mê hoặc, người này nói gì mà khó hiểu như vậy.

Lam Trạch nhìn Hạ Thiên rồi vội hỏi:

- Hạ Thiên, Tiểu Yêu Tinh kia đã hack máy anh rồi sao?

- Nói nhảm tất nhiên là đã hack rồi, lần trước tôi còn muốn hack ngược lại, đáng tiếc là không thành công.

Hạ Thiên tức giận nói.

Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh cũng dở khóc dở cười:

- Hạ Thiên không biết gì về máy tính, sao cậu còn muốn hack người khác?

- Tiểu Yêu Tinh dạy tôi, cô ấy gửi cho tôi một công cụ hack, tên là Yêu Tinh Bom, vì vậy tôi cầm thứ đó hack lại cô ấy nhưng vô dụng, ngược lại cô ấy còn hack đen màn hình của tôi.

Hạ Thiên căm giận nói.

Tôn Hinh Hinh không biết nói gì, nào có loại người như vậy, dùng biện pháp mà người ta chỉ dạy để hack ngược lại, người ta không tức tối và hack lại mới lạ.

- Yêu Tinh Bom, đúng vậy, chính là cô ấy, cô ấy chính là Tiểu Yêu Tinh.

Lam Trạch có chút kích động.

- Tiểu Yêu Tinh gì?

Hạ Thiên không khỏi mở miệng hỏi.

- Cô ấy chính là hacker giỏi trong khu vực châu Á, có thể nói là xếp hạng ba toàn cầu, là thần tượng của haker Trung Quốc, là siêu cấp hacker Tiểu Yêu Tinh.

Lam Trạch càng nói càng kích động:

- Hạ Thiên, anh biết Tiểu Yêu Tinh sao? Anh đúng là may mắn, tôi thật sự hâm mộ anh.

- Này, thứ này mà gọi là may mắn sao? Sau khi tôi biết Tiểu Yêu Tinh chết tiệt kia thì bị hack rất nhiều lần, nếu không phải cô ấy liên tục trốn tránh thì tôi nhất định phải đánh đòn, phải làm cô ấy sau này không hack được nữa.

Hạ Thiên tức giận nói.

Lam Trạch nghe nói như vậy cũng sững sờ, ngay sau đó lại vui mừng:

- Hạ Thiên, anh nói, anh cũng biết Tiểu Yêu Tinh ngoài đời sao?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên gật đầu:

- Này, không nói nhảm nữa, tôi hỏi anh, anh có thể hack máy tính của cô ấy không?

Gương mặt Lam Trạch giống như ăn quả đắng:

- Hạ Thiên, anh đừng nói đùa, tôi chỉ có chút danh quèn trong giới hacker, anh bảo tôi đi hack máy của Tiểu Yêu Tinh, như vậy không khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Hạ Thiên có chút thất vọng:

- Hừ, nếu anh đã không có biện pháp thì sau này tôi gặp được cô ấy sẽ tính sổ sau.

- Hạ Thiên, anh có thể nói số QQ của Tiểu Yêu Tinh cho tôi được không?

Lam Trạch vẫn rất kích động.

- Anh không hack được máy của cô ấy, nói cho anh làm gì?

Hạ Thiên cũng không có tâm tình gì.

- Khụ khụ, điều này, Hạ Thiên, nếu anh nói số QQ của Tiểu Yêu Tinh cho Lam Trạch, nói không chừng Lam Trạch có thể hack được cô ấy.

Khổng Mính ở bên cạnh xen lời:

- Em thấy thôi thì thế này, anh đầu tư vào công ty công nghệ, sau đó em và Lam Trạch sẽ tuyển dụng vài hacker cao thủ, nếu tìm được cơ hội tốt sẽ hack máy của Tiểu Yêu Tinh, ý kiến này hay đấy chứ?

- Như vậy có thể hack được Tiểu Yêu Tinh sao?

Hạ Thiên có chút nghi ngờ.

- Hạ Thiên, Tiểu Yêu Tinh là hacker siêu cấp, Lam Trạch chỉ một mình khó thể đối phó được cô ấy. Nhưng người ta hay nói ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Lam Trạch làm một mình không được, nhưng nếu anh ấy liên hợp với những người khác, mười hay một trăm hacker cùng tấn công Tiểu Yêu Tinh, như vậy có thể thắng, anh thấy có đúng không?

Khổng Mính nhanh chóng nói.

Hạ Thiên suy nghĩ, hắn cảm thấy khá đúng, vì vậy gật đầu:

- Được rồi, tôi đầu tư cho công ty công nghệ của hai người, chỉ cần có thể hack được Tiểu Yêu Tinh, tiền không là vấn đề.

Hạ Thiên không quan tâm đến tiền, bây giờ hắn rất bức bối, Tiểu Yêu Tinh chết tiệt kia cứ ức hiếp hắn, điều này làm hắn khó thể nhịn.

- À, vậy thì coi như quyết định, sau này anh là ông chủ của tôi, hì hì.

Khổng Mính rất vui, sau đó nàng quay sang nói với Tôn Hinh Hinh:

- Bà chủ, sau này đừng ngược đãi nhân viên như tôi đấy nhé?

Tôn Hinh Hinh có chút dở khóc dở cười, Hạ Thiên đầu tư một công ty chỉ vì báo thù một hacker sao? Đây đúng là trò đùa.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy Hạ Thiên đùa mà Khổng Mính và Lam Trạch lại thật tình muốn lập công ty, nếu như vậy thì cũng chẳng sao.
Chương 166: Bị trộm xe

Sau khi kéo Hạ Thiên đầu tư cho công ty thì tâm tình Khổng Mính rất tốt, ngay sau đó nàng liên tục kéo Tôn Hinh Hinh ca hát uống rượu. Cuối cùng cả Khổng Mính và Tôn Hinh Hinh đều quá chén, cũng may Lam Trạch không uống rượu, dù Hạ Thiên có uống nhưng không say, mà hai cô gái say sẽ ngã lên người người đàn ông của mình.

- Có lẽ uống như vậy cũng đủ rồi, rút lui thôi.

Đoạn Phi cũng còn thanh tỉnh nhưng bạn gái lại uống say, hắn thấy cũng đã hơn mười giờ, vì vậy đề nghị tan cuộc.

Đề nghị của Đoạn Phi được mọi người tán thành, Hạ Thiên dứt khoát ôm Tôn Hinh Hinh ra ngoài. Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra một phiền toái nhỏ, đó chính là Tôn Hinh Hinh uống say và không thể lái xe mà hắn lại không biết lái. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì hắn quyết định để xe ở lại, sau đó cùng Tôn Hinh Hinh quay về.

Khi về đến nhà thì đã là mười một giờ.

- Hạ Thiên, chị muốn tắm rửa.

Tôn Hinh Hinh say đến mức mơ màng, nàng lẩm bẩm nói.

- Được, em giúp chị tắm.

Hạ Thiên nghe vậy thì rất vui sướng. Nguồn: https://truyenggg.com

Hạ Thiên ôm Tôn Hinh Hinh vào phòng tắm, hắn giúp nàng tắm rửa, sau đó thuận tiện làm vài chuyện, cũng thuận tiện tắm luôn cho mình, giúp nàng mặc quần áo. Cuối cùng cả hai về phòng ngủ, sau đó Hạ Thiên lại cởi quần áo cho Tôn Hinh Hinh, sau đó mục tiêu vĩ đại của Hạ Thiên cuối cùng cũng được thực hiện, một đêm chín lần.

Rõ ràng dù Hạ Thiên là võ lâm cao thủ thì hoạt động nhiều cũng để lại di chứng, ngày hôm sau hắn ngủ đến ba giờ chiều, mãi đến khi Liễu Vân Mạn đến tìm mới từ trên giường bò dậy.

Còn Liễu Vân Mạn vì sao phải đến mà không gọi điện thoại, nguyên nhân rất đơn giản, Hạ Thiên đã sớm tắt điện thoại, ngay cả điện thoại của Tôn Hinh Hinh cũng tắt. Khi thực hiện mục tiêu vĩ đại nhất của đời người thì hắn tất nhiên không muốn bị người khác quấy rầy.

Liễu Vân Mạn đưa hạ thiên đến ký giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của nhà máy dược phẩm Liễu Thị. Dưới sự chỉ đạo của Liễu Vân Mạn, Hạ Thiên ký lên giấy tờ, hắn chính thức trở thành một trong những ông chủ của công ty dược Liễu Thị. Liễu Vân Mạn cũng nói có một đứa em họ đang chờ ở nhà cho Hạ Thiên chữa trị.

Mà Tôn Hinh Hinh vừa mở máy đã nhận được điện thoại của Khổng Mính, tuy tối qua Khổng Mính uống nhiều rượu nhưng sáng sớm đã tỉnh lại, sau đó nàng nghĩ đến số tiền Hạ Thiên hứa cho mượn, nhưng nàng cũng chờ để Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh điện thoại đến cho mình. Mãi đến trưa không thấy động tĩnh gì nàng mới điện thoại cho Tôn Hinh Hinh, kết quả là Tôn Hinh Hinh tắt máy.

Vì vậy ba giờ sau đó Khổng Mính có rất nhiều suy nghĩ rối loạn, nàng sợ Hạ Thiên đổi ý, cũng sợ Hạ Thiên không có tiền. Trong thời gian ba giờ đó hầu như cứ ba phút là nàng lại điện thoại cho Tôn Hinh Hinh, mãi đến lúc này thì điện thoại mới thông.

Khi biết Tôn Hinh Hinh vừa mới thức dậy thì Khổng Mính cũng không biết nói gì, thì ra nàng lo lắng cả ngày nhưng chẳng qua nguyên nhân là Tôn Hinh Hinh đang ngủ.

Hạ Thiên muốn đến chữa bênh cho em họ của Liễu Vân Mạn, vì vậy hắn đưa chi phiếu năm triệu cho Tôn Hinh Hinh, để nàng đi chuyển tiền cho Khổng Mính. Sự hào phóng của Hạ Thiên làm Đinh Linh không ngừng hâm mộ, thiên ca đúng là có tiền, vài triệu mà tùy tiện đưa cho chị Hinh. Điều này cũng làm cho Đinh Linh có chút chờ mong, thầm nghĩ khi thiên ca tâm tình tốt thì sẽ cho nàng tiền học đại học.

Đinh Linh thầm hạ quyết tâm, nhất định phải phục vụ chị Hinh thật tốt, như vậy thiên ca sẽ vui, nói không chừng sẽ cho nàng tiền học đại học, hơn nữa còn có tiền chữa bệnh cho cha.

Đinh Linh nấu hai chén gạo, Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên mỗi người một nửa, ngay sau đó thì chia binh hai đường. Hạ Thiên theo Liễu Vân Mạn đến khu dân cư Danh Diển, mà Tôn Hinh Hinh thì cùng Đinh Linh đến ngân hàng tụ hợp với Khổng Mính.

Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn đi được vài phút, nhưng một lúc sau thì Hạ Thiên nhận được điện thoại của Tôn Hinh Hinh, nàng dùng giọng lo lắng nói:

- Hạ Thiên, xe của chị bị cắp.

- Xe bị trộm sao?

Hạ Thiên đầu tiên chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn nói:

- Chị Hinh, xe còn ở quán karaoke Hoàng Triều, tối qua em không lái về.

- Sao? Vậy thì chị đi lấy xe cái đã.

Tôn Hinh Hinh cúp điện thoại.

Mười phút sau Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn đến khu dân cư Danh Điển, lúc này hắn cũng nhận được điện thoại của Tôn Hinh Hinh, lần này thì Tôn Hinh Hinh thật sự lo lắng:

- Hạ Thiên, không tốt, xe thật sự bị trộm, trong đây cũng không có.

"Xe thật sự bị trộm?"

Hạ Thiên có chút khó chịu, tên khốn nào ăn gan hùm gan báo mà dám trộm xe của hắn?

- Chị Hinh, không sao, em sẽ lấy xe về, dù không tìm lại được thì em cũng mua xe mới cho chị.

Hạ Thiên an ủi Tôn Hinh Hinh.

- Vậy thì được, chị đến ngân hàng.

Tôn Hinh Hinh tuy đau lòng vì xe bị trộm nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.

Đợi khi Tôn Hinh Hinh cúp điện thoại thì Hạ Thiên bắt đầu điện thoại, hắn gọi cho các tiểu đệ.

- Mập, xe của chị Hinh bị trộm, chú phái người đi tìm cho anh.

Trước tiên Hạ Thiên điện thoại cho tên mập.

- Vâng, đại ca, em sẽ lập tức cho người đi tìm.

Tên mập nổi giận, thằng khốn nào dám trộm cả xe của đại tẩu?

Hạ Thiên lại điện thoại cho Hoàng An Bình, đây cũng là một tiểu đệ của hắn, lúc này cần phải làm chút chuyện cho đại ca.

Sau khi nghe Hoàng An Bình nói sẽ điều động xe cảnh sát truy tìm thì Hạ Thiên vẫn không yên lòng, hắn suy nghĩ một lúc rồi gọi cuộc điện thoại thứ ba, lần này là gọi cho Sở Dao.

- À, chồng, nhớ em không? Anh nói cho em biết địa chỉ, em sẽ đến với anh.

Khi nhận được điện thoại của Hạ Thiên thì Sở Dao rất vui sướng.

- Anh cũng không phải nhớ đến em, lúc này em hỏi đám Hoắc Tiểu Xuyên xem, có phải chúng nó trộm xe Ferrari về hay không?

Hạ Thiên nói.

- Chồng, xe Ferrari bị trộm sao?

Sở Dao cũng nổi giận:

- Tên khốn nào dám cướp xe của chồng bà, nếu bà bắt được thì cắt đứt ngũ chi.

- Em còn nói lời thô tục.

Hạ Thiên có chút không vui.

- À, chồng, em biết lỗi rồi, em sẽ lập tức giúp anh tìm xe, bye bye chồng.

Sở Dao vội vàng cúp điện thoại vì sợ bị ăn đòn, vì vậy lúc này cũng không dám xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.

Sau đêm thua mất chiếc Ferrari thì Hoắc Tiểu Xuyên liên tục tranh nạn trong biệt thự nằm ở ngoại thành, hắn sợ Sở Dao sẽ liên hợp với tên chồng biến thái để ức hiếp mình. Nhưng bây giờ hắn mới tin một câu, đã phúc thì không họa, mà đã là họa thì khó tránh khỏi.

Hoắc Tiểu Xuyên an phận trốn trong nhà, hắn không dám ra ngoài đua xe, thậm chí cũng không đi tán gái, quyết định "trai giới" vài ngày, nhưng đúng lúc này lại có một tên đàn em vì nịnh bợ hắn mà trộm xe đưa đến.

Tên trộm xe được gọi là Tiểu Thất, nghe nói là cao thủ trộm xe, là một tiểu đệ mà hắn mới thu nhận, nghe nói tên tiểu đệ kia mới trộm được một chiếc Ferrari, vì vậy mà Hoắc Tiểu Xuyên nói Tiểu Thất mang xe đến xem.

Khi Hoắc Tiểu Xuyên nhìn thấy chiếc Ferrari quen thuộc thì thiếu chút nữa đã chết ngất.

- Chú là Tiểu Thất sao?

Hoắc Tiểu Xuyên nhìn tên thanh niên mặt mũi nịnh nọt đứng trước mắt mà gương mặt vặn vẹo.

- Tiểu Xuyên ca, em là Tiểu Thất!

Tên thanh niên nói bằng giọng cung kính, trong lòng thầm nghĩ có thể nịnh hót đại ca thì lên chức rất nhanh.

- Anh nghe Bào Tử nói, chú sở dĩ được gọi là Tiểu Thất vì động tác trộm xe rất nhanh, người khác nói chú như có bảy tay, đúng không?

Hoắc Tiểu Xuyên lại hỏi, Bào Tử trong miệng hắn chính là đại ca của Tiểu Thất.

- Đúng vậy, Tiểu Xuyên ca.

Tiểu Thất có vẻ rất đắc ý.

- Con bà nó, người đâu, chặt đứt một tay thằng này, cho nó cả đời khỏi chạy xe.

Hoắc Tiểu Xuyên chợt gầm lên giận dữ, điều này làm Tiểu Thất sợ đến mức ngã lăn quay ra đất.

- Tiểu Xuyên ca, tha mạng.

Tiểu Thất cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đến lúc này hắn ngoài cầu xin tha thứ cũng không biết làm gì khác.

Có vài người chạy đến kéo Tiểu Thất ra ngoài, đúng lúc này có một chiếc xe chạy đến, trên xe bước xuống một nam một nữ.

- Đại ca, cứu mạng, cứu em với.

Tiểu Thất nhìn thấy người đàn ông kia thì vội vàng kêu cứu, tên kia chính là đại ca mới của hắn, có biệt hiệu là Bào Tử.

Bào Tử nhìn thấy có vài người đang kéo Tiểu Thất ra thì chợt ngẩn người, sau đó hắn tiến lên nói:

- Tiểu Xuyên ca, có chuyện gì, Tiểu Thất phạm phải sai lầm gì?

- Phạm sai lầm gì sao? Cậu nhìn xem chiếc xe này có quen mắt không?

Hoắc Tiểu Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Bào Tử nhìn chiếc xe mà choáng váng:

- Tiểu Xuyên ca, Tiểu Thất trộm một chiếc Ferrari, là chiếc này sao?

- Đúng vậy, vì vậy anh mới muốn chặt tay nó, cho nó biết có nhiều xe không thể trộm.

Hoắc Tiểu Xuyên tức giận mắng.

- Đại ca, đại ca, mau cứu mạng.

Bào Tử rống lên với Tiểu Thất:

- Con bà nó mày không biết đã mang đến cho chúng tao bao nhiêu tai họa sao? Tốt lắm, mau mang nó đi, tao không muốn gặp lại thằng này.

Tiểu Thất cuối cùng cũng bị kéo đi, ngay sau đó là một tiếng thét thảm thiết. Mãi đến khi hôn mê Tiểu Thất cũng chẳng biết mình làm sai chuyện gì.

- Tiểu Xuyên ca, Tiểu Thất nói xe này hắn trộm được ở quán karaoke Hoàng Triều, nếu không thì chúng ta đưa xe về.

Bào Tử đề nghị.

- Để anh điện thoại cái đã.

Hoắc Tiểu Xuyên gọi một cú điện thoại, một lát sau hắn chửi rủa:

- Con bà nó, cảnh sát đang tỏa ra tìm xe, đám tiểu đệ cua Hạ Thiên thì đang lùng sục quanh quán karaoke, hơn nữa Sở Dao cũng đang tìm anh.

- Tiểu Xuyên ca, vậy phải làm sao đây?

Bào Tử lập tức cảm thấy sự việc không nhỏ.

- Còn có thể làm sao?

Hoắc Tiểu Xuyên nói với vẻ mặt khó hiểu:

- Sở Dao chính là một người không quan tâm gì cả, bây giờ cô ấy đang nắm lý, cậu cảm thấy cô ta sẽ bỏ qua sao?

- Tiểu Xuyên ca, không phải anh và Sở đại tiểu thư cũng có kết giao sao? Cô ấy sẽ không truy đuổi quá mức tuyệt tình chứ?

Bào Tử dùng giọng bất an hỏi.

Hoắc Tiểu Xuyên chậm rãi thở ra một hơi, hắn nói ra một câu bí hiểm:

- Có một số việc thường là chú định.

- Tiểu Xuyên ca, anh nói vậy có ý gì?

Bào Tử không hiểu.

Hoắc Tiểu Xuyên không trả lời vấn đề của Bào Tử, hắn bấm số điện thoại:

- Sở đại tiểu thư, là tôi, Hoắc Tiểu Xuyên.
Chương 167: Kiều gia kinh biến

Hạ Thiên vừa mới chữa bệnh xong cho em họ của Liễu Vân Mạn thì đã nhận được điện thoại của Sở Dao, nàng nói rất hưng phấn:

- Chồng, anh đẹp trai nhất, em yêu chết anh.

- Anh biết mình đẹp trai nhất, em khỏi cần gọi điện thoại để báo cáo như vậy.

Hạ Thiên có chút đắc ý, vẫn là Sở Dao hiểu hắn đẹp trai.

- Chồng, em đã giúp anh tìm được xe.

Sở Dao bắt đầu tranh công:

- Lợi hại không?

- Cũng không tệ, tốc độ rất nhanh.

Hạ Thiên tán thưởng Sở Dao một câu:

- Thằng khốn nào dám cướp xe của anh.

- Là một tên trộm vặt, em đã dạy bảo hắn, loại chuyện nhỏ nhặt thế này anh cũng đừng nên quan tâm. Đúng rồi, chồng, anh ở đâu? Em sẽ cho người đưa xe qua.

Sở Dao hỏi.

Xe đã tìm được, trộm cũng đã bị dạy bảo, Hạ Thiên cũng không muốn quan tâm đến vấn đề này, hắn nói Sở Dao đưa xe đến khu Học Phủ Danh Uyển, sau đó lại nói với Tôn Hinh Hinh một tiếng, còn hắn lại đến tòa nhà Kiều gia.

Hạ Thiên vừa thi triển Ngịch Thiên Bát Châm và mất hết thể lực, hắn muốn đến ở cùng Liễu Mộng, như vậy sẽ hồi phục nhanh hơn.

Liễu Mộng gần đây liên tục luyện võ, phần lớn thời gian dùng để luyện Phiêu Miểu Bộ, ngẫu nhiên còn đánh nhau với Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi vài lượt. Nếu nàng không thắng thì tiếp tục luyện Phiêu Miểu Bộ, lập chí trở thành một Liễu Mộng ma nữ, mục tiêu chính là đánh bại Kiều Phượng Nhi.

- Tiểu bại hoại, cậu đến đúng lúc, mau dạy chị võ công.

Khi thấy Hạ Thiên thì Liễu Mộng rất vui:

- Ngày nào chị cũng luyện Phiêu Miểu Bộ và cảm thấy quá nhàm chán, chị muốn luyện thêm võ công.

Hạ Thiên đáng thương còn chưa kịp theo nói chuyện với Kiều Tiểu Kiều thì đã bị Liễu Mộng kéo đi yêu cầu dạy võ. Đúng là không có biện pháp, Hạ Thiên chỉ phải cầm tay dạy nàng thế Cầm Nã Thủ, hai bên tiếp xúc thân thể với nhau thì thuận lợi khôi phục thể lực.

Liễu Mộng tinh lực dư thưa nên siêng năng học tập mà đến tận hai giờ sáng còn không chịu ngủ, lúc này Hạ Thiên cũng không còn chịu được, vì vậy hắn để mặc nàng và đi ngủ trước.

Tối hôm nay cục công an thành phố rất bận rộn.

Tổ trưởng tổ trọng án Cát Lỗi nhận được một cú điện thoại thần bí, biết được vị trí của Mễ Hồng. Sau đó hắn nhanh chóng dẫn theo đội ngũ đến cứu Mễ Hồng, đồng thời còn bắt được ba tên cướp. Nhưng khi nhìn ánh mắt ngây ngẩn và quần áo rối loạn của Mễ Hồng thì Cát Lỗi không thể nào vui sướng cho được, dù là người ngu cũng biết trong thời gian qua Mễ Hồng nhận được đãi ngộ thế nào.

Sau khi thẩm vấn thì Cát Lỗi xác nhận Mễ Hồng thật sự bị lăng nhục, nhưng vì sao bọn cướp lại bắt cóc Mễ Hồng, điều này khó thể điều tra được. Mãi đến sáng sớm thì bọn cướp mới không chịu nổi, bọn chúng khai bị người sai bảo, mà tên của người đó lại càng làm cho Cát Lỗi hoảng sợ.

Kiều Đông Hải, đây là đại thiếu gia Kiều Đông Hải của Kiều gia, đây cũng là cái tên lấy được từ trong miệng ba tên cướp. Kiều Đông Hải liên quan đến vụ án này, tất nhiên điều này làm cho Cát Lỗi cảm thấy khó tưởng, nhưng ba tên cướp nói như vậy thì hắn không thể không tin.

Chín giờ sáng, trong phòng thẩm vấn của đại đội cảnh sát hình sự số một.

Kiều Đông Hải nhìn Khâu Minh ở phía đối diện mà vẻ mặt có chút âm trầm, người này còn ở trong đồn cảnh sát, rõ ràng vượt ra ngoài ý nghĩ của hắn.

- Kiều đại thiếu gia, không ngờ là mình cũng có ngày ngồi đây phải không?

Khâu Minh lạnh lùng nói.

- Khâu Minh, loại người như anh chỉ là hạng tép tôm, thật ra không có tư cách nói chuyện với tôi.

Kiều Đông Hải thản nhiên nói.

Khâu Minh vỗ bàn:

- Kiều Đông Hải, anh phạm pháp còn kiêu ngạo vậy sao?

- Khâu Minh, tôi cần nói cho anh biết, bây giờ tôi chỉ phối hợp điều tra, tối đa cũng chỉ là người trong vòng nghi vấn, tôi có phạm tội hay không thì không phải do anh phán đoán. Sao một con sâu làm rầu nồi canh như anh còn ở lại cục cảnh sát? Rõ ràng không có chút ý thức pháp luật.

Kiều Đông Hải nói với vẻ mặt khinh thường.

- Anh.

Khâu Minh chợt đứng lên.

- Thế nào, muốn tra tấn bức cung sao?

Kiều Đông Hải cười lạnh:

- Khâu Minh, nếu anh dám làm như thế, dù là Lâm Tử Hào cũng không bảo vệ được anh.

- Sao anh... ....

Vẻ mặt Khâu Minh chợt biến đổi, hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó, vì vậy tranh thủ im lặng.

Kiều Đông Hải cười ha hả:

- Tôi còn nghĩ vì sao anh ở lại cục cảnh sát, thì ra Lâm Tử Hào muốn làm khó dễ với tôi.

Khâu Minh hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn lại ngồi xuống:

- Kiều Đông Hải, anh nên khai báo thành khẩn, sao anh bắt cóc Mễ Hồng?

- Tôi không có gì để nói.

Kiều Đông Hải cười nhạt một tiếng:

- Đưa cục trưởng của các anh đến đây.

- Kiều Đông Hải, anh tìm ai cũng vô dụng, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, anh chuẩn bị ngồi tù là vừa.

Khâu Minh lạnh lùng nói.

Kiều Đông Hải khẽ nhắm mắt, hắn không quan tâm đến Khâu Minh, dù đối phương nói gì thì hắn cũng giả vờ không nghe thấy, giống như đang ngủ.

Khâu Minh rất muốn đánh Kiều Đông Hải một trận nhưng lại không dám, đừng nói Kiều Đông Hải bây giờ mới chỉ là người tình nghi, dù đã chịu hình phạt thì Khâu Minh cũng không dám đụng vào, dù sao sau lưng đối phương cũng là một Kiều gia khổng lồ.

Cửa phòng thẩm vấn được mở ra, có một người đi vào, là Hoàng Hải Đào.

- Khâu Minh, cậu ra ngoài đi.

Hoàng Hải Đào phất tay nói.

Khâu Minh tuy không cam lòng nhưng vẫn phải rời khỏi phòng thẩm vấn, Kiều Đông Hải không quan tâm đến Khâu Minh, vì vậy Khâu Minh có ở lại cũng như không.

Hoàng Hải Đào ngồi xuống đối diện với Kiều Đông Hải, lúc này Kiều Đông Hải cũng mở mắt.

- Kiều thiếu gia, chứng cứ rất bất lợi với cậu.

Hoàng Hải Đào đi thẳng vào vấn đề:

- Tuy tôi tin cậu nhưng chúng tôi phải phá án, cần phải xem xét chứng cứ, có lẽ chủ tịch Kiều cũng cho chúng tôi chút công bằng khi phá án.

- Cục trưởng Hoàng, cháu biết chú khó xử, vì vậy cháu cũng không muốn làm khó chú, cháu muốn gặp mặt Hạ Thiên, nhờ chú sắp xếp dùm.

Kiều Đông Hải cũng rất trực tiếp.

- Điều này, Kiều thiếu gia, theo quy định thì chỉ được gặp mặt người thân.

Hoàng Hải Đào có chút khó khăn.

- Cục trưởng Hoàng, Hạ Thiên cũng chưa cùng kết hôn với Tiểu Kiều, vì vậy cũng không tính là người thân của cháu, nhưng cháu cũng được quyền gặp luật sư chứ?

Kiều Đông Hải cười nhạt một tiếng:

- Để luật sư đưa Hạ Thiên đi cùng, điều này cũng phù hợp với quy định.

- Được rồi, tôi phải đi sắp xếp.

Hoàng Hải Đào gật đầu, lão và Kiều Đông Hải không có thù oán, tất nhiên lão sẽ không chĩa súng vào Kiều Đông Hải. Trước đó không lâu chủ tịch Kiều đã điện thoại đến, tuy nói phá án theo lẽ công bằng, không được buông tha người xấu, nhưng sau đó còn có một câu chính là không được vu oan cho người tốt. Hoàng Hải Đào biết rất rõ, câu nói cuối cùng mới là những gì chủ tịch Kiều muốn nói.

... ....

Hạ Thiên biết được tin tức Kiều Đông Hải bị ném vào đồn khi mới thức dậy không lâu, mà nghe nói Kiều Đông Hải muốn gặp mặt hắn. Vì vậy hắn cũng không do dự mà đi theo luật sư Kiều gia đã sắp xếp để đến cục cảnh sát.

- Hạ Thiên, tôi bị hãm hại, tôi đoán không lầm thì lần này Lâm Tử Hào muốn đối phó tôi, nhưng mục tiêu của hắn không phải chỉ là tôi, mà là toàn bộ Kiều gia.

Kiều Đông Hải thấy Hạ Thiên thì vội vàng nói, rõ ràng không muốn mất thời gian:

- Trong khoảng thời gian này cậu phải chú ý bảo vệ tốt cho Kiều Tiểu Kiều, mặt khác tôi có lẽ cũng không ra ngay được, vì vậy công ty bảo vệ của tôi sẽ do cậu quản lý.

- Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ Tiểu Kiều.

Hạ Thiên tất nhiên sẽ đồng ý điều này, vợ tất nhiên phải được hắn bảo vệ.

- Cậu phải đặc biệt coi chừng con đàn bà Mễ Hồng kia, cô ta tưởng chúng ta ra tay bắt cóc, vì vậy nhất định sẽ tiến hành báo thù Kiều gia.

Kiều Đông Hải lại dặn dò.

- Người phụ nữ này lợi hại lắm sao?

Hạ Thiên không cho là đúng.

- Tạm thời tôi không cho cậu biết những chuyện về Mễ Hồng, sau khi trở về và liên lạc với Nhị thúc thì tôi sẽ nói chi tiết chuyện liên quan đến Mễ Hồng với cậu.

Kiều Đông Hải nhanh chóng nói:

- Tóm lại, Hạ Thiên, cậu nhớ kỹ, chuyện quan trọng nhất lúc này là bảo vệ an toàn cho Tiểu Kiều, còn tôi tạm thời không có vấn đề. Mà cậu cũng nên nói cho Tiểu Kiều biết, bây giờ không nên gấp gáp lật lại án của tôi.

- À, có muốn tôi đi xử lý Lâm Tử Hào không?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi.

- Không cần, cậu chỉ cần bảo vệ tốt Tiểu Kiều là được.

Kiều Đông Hải lắc đầu cười khổ, người này lại muốn dùng bạo lực.

- Vậy thì được rồi, còn chuyện gì nữa không?

Hạ Thiên có vẻ muốn đi.

- Cũng không còn, cậu đi nhanh lên, tôi sợ Kiều gia sẽ còn sinh chuyện.

Kiều Đông Hải còn thúc dục Hạ Thiên rời đi, nếu không phải chẳng thể nào điện thoại được thì hắn cũng không muốn Hạ Thiên phải tự mình đến đây.

Dự cảm của Kiều Đông Hải rất chuẩn, khi hắn quay về tòa nhà Kiều gia thì nhận được tin có người của Kiều gia bị đưa vào cục cảnh sát, lúc này người bị tóm vào chính là Kiều Đông Vân, là tên khốn trước đó đã dùng chi phiếu một triệu ép Hạ Thiên phải rời khỏi Giang Hải.

Tội danh của Kiều Đông Vân là hiếp dâm, mà người phụ nữ bị hiếp chính là Tạ Lệ, đây là một ngôi sao ca nhạc khá nổi tiếng. Ngoài căn cứ chích xác là lời nói của Tạ Lệ thì còn có một bản sao tần số của những lần hiếp dâm làm chứng cứ. Có thể nói nhân chứng vật chứng đều đủ, tội danh của Kiều Đông Vân cũng xem như ván đóng thuyền.

Nếu nói Kiều Đông Hải bị bắt thì Kiều Chấn Quốc còn có vẻ trấn định, nhưng khi Kiều Đông Vân bị bắt thì lão chính thức ngồi không yên. Nguyên nhân rất đơn giản, Kiều Đông Vân là con trai của lão.

Vài ngày trước Kiều Chấn Quốc còn vui mừng vì được lợi lớn khi Kỷ Nam và Hạ Vân Sơn rơi đài, nhưng bây giờ đứa con trai độc nhất của lão bị tố cáo tội hiếp dâm. Nếu tội danh được chứng thực thì Kiều Chấn Quốc còn chưa thu được thắng lợi đã làm mồi cho kẻ khác.

Kiều Chấn Quốc ý thức được có kẻ ra tay với Kiều gia, mà Kiều gia bây giờ phải phản kích đúng đắn, không thể để kẻ địch tùy ý giết hại. Nhưng bây giờ Kiều Đông Hải bị đưa vào đồn thì Kiều Chấn Quốc giống như mất đi một vị phụ tá đắc lực, ngày xưa lão chỉ việc chỉ huy, Kiều Đông Hải hành động, bây giờ phải tìm người thay thế Kiều Đông Hải.

Căn cứ vào tin tức từ Kiều Đông Hải, thì hắn hy vọng có thể giao công ty bảo vệ cho Hạ Thiên, điều này cũng có nghĩ là hắn hy vọng Hạ Thiên có thể thay mặt mình làm được tất cả. Vì vậy lần này Kiều Chấn Quốc lại đi đến tòa nhà Kiều gia, hắn phải tiến hành nói chuyện lần đầu tiên với Hạ Thiên.

- Tiểu Kiều, Hạ Thiên, bây giờ Kiều gia đứng trước tình cảnh đại nạn, có thể xuất hiện cục diện thay đổi hay không thì phải xem vào hai người các cháu.

Vẻ mặt Kiều Chấn Quốc rất ngưng trọng, ánh mặt lão nhìn Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều có mang theo chút chờ mong.

- Nhị bá, bác yên tâm, cháu sẽ cùng Hạ Thiên nghĩ biện pháp cứu đại ca và nhị ca.

Kiều Tiểu Kiều mở miệng nói, nàng cho Kiều Chấn Quốc một viên thuốc an thần. Dù ngày thường nàng có xung đột với Nhị bá này, nhưng vào đúng thời điếm quan trọng thì bọn họ cũng là người nằm trên cùng chiến tuyến.
Chương 168: Thân phận thật sự của Mễ Hồng

- Tiểu Kiều, có những lời này của cháu thì bác cũng yên lòng.

Kiều Chấn Quốc khẽ thở ra, bây giờ lão lo lắng nhất chính là Kiều Tiểu Kiều và Hạ Thiên không muốn hỗ trợ. Tuy Kiều gia còn có những người khác, nhưng năng lực của bọn họ không đủ để lão yên tâm.

- Mễ Hồng kia rốt cuộc có thân phận gì?

Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi.

- Người phụ nữ Mễ Hồng này được rất nhiều người cho là ngôi sao ca nhạc, nhưng có rất nhiều người không biết, cô ta chính là một má mì.

Vẻ mặt Kiều Chấn Quốc có chút hèn mọn, đồng thời cũng có chút phẫn nộ:

- Tôi chỉ không ngờ Đông Vân lại hư thân như vậy.

Kiều Chấn Quốc tức giận vì có lý do, lão tưởng rằng Kiều gia cũng không có mấy người bị Mễ Hồng chụp phải, nhưng lão không ngờ đứa con mình cũng bị Mễ Hồng xếp đặt sẵn.

Mễ Hồng biểu hiện là một ngôi sao rời khỏi làng ca nhạc, nàng mở một quán bar, tuy quán bar làm ăn không quá tốt, nhưng vì xa hoa mà tiền kiếm được cũng không thiếu.

Quán bar Thiên Hậu thường xuyên xuất hiện ngôi sao, còn có một vài ngôi sao ngẫu nhiên đến ca hát, vì vậy mà thu hút một đám người đến "cổ vũ", đồng thời cũng có thu hút phóng viên. Nhưng không bao lâu sau đám phóng viên cũng phải bỏ đi, vì dù làm bất kỳ giá nào cũng không thể tìm được tin.

Vì vậy mà có rất nhiều người bắt đầu ý thức được Mễ Hồng có hậu trường hùng hậu, vì vậy mà có tin đồn Mễ Hồng là tình nhân của một vị quan lớn nào đó, còn vị quan kia lớn thế nào thì cũng không ai biết.

Nhưng Kiều Chấn Quốc lại biết, sự việc cũng không phải như những gì mọi người suy đoán. Mễ Hồng không phải là tình nhân của quan lớn, chẳng qua chỉ là một tú bà dẫn mối cho đám ca sĩ. Những năm gần đây ngôi sao ca nhạc thường ngủ với phú hào hoặc quan lớn, đây cũng chẳng đáng là gì, mà Mễ Hồng chỉ dùng quán bar để ngụy trang, để thầm tiến hành giao dịch.

Mễ Hồng dùng đám ngôi sao nữ trong tay mình để kiếm được một số tiền lớn, đồng thời còn nắm được cán đao của rất nhiều quan lại, cũng vì vậy mà nàng đan được một mạng lưới quan hệ khổng lồ, vì vậy mà toàn thành phố Giang Hải không ai dám động vào nàng.

Tất nhiên những kẻ bị Mễ Hồng khống chế cũng không tình nguyện, rất nhiều người muốn thu hồi chứng cứ trong tay nàng, nhưng vì bên cạnh nàng có một đệ nhất vệ sĩ Phương Sở. Có được sự bảo vệ của Phương Sở thì đám người kia không dám có hành động thiếu suy nghĩ, vì nếu thất bại thì Mễ Hồng sẽ trả thù.

Cũng vì xem xét vào đặc điểm này mà Kiều Chấn Quốc mới lợi dụng tình cảnh Phương Sở phải vào bệnh viện để cho Kiều Đông Hải phát tin ra ngoài. Đúng như dự đoán của Kiều Đông Hải, quả nhiên có người ra tay, nhưng lão cũng tính sai một điểm, đó chính là người ra tay lại muốn vu oan cho Kiều gia.

Kiều Chấn Quốc lại càng tính sai vì Kiều Đông Vân cũng bị Mễ Hồng nắm trong tay, hơn nữa còn là một đòn trí mạng.

- Người phụ nữ nà thì ra mở kỹ viện. Nguồn: https://truyenggg.com

Hạ Thiên cũng hiểu ra, đồng thời cũng bắt đầu khinh bỉ Kiều Đông Vân:

- Vợ, tên ngốc kia trước đó cho anh một triệu và bắt phải rời khỏi Giang Hải, đúng là đầu óc có vấn đề, ngay cả phụ nữ cũng phải hiếp dâm mới chịu được, không phải trả thù lao là được sao?

- Chồng, anh cũng đừng nói nhị ca như vậy.

Kiều Tiểu Kiều có chút xấu hổ, tuy nàng không có cảm tình gì với Kiều Chấn Quốc, nhưng dù sao lúc này lão cũng đang ở đây, nếu mắng con lão ó vấn đề vào lúc này cũng không tốt lắm.

Vẻ mặt Kiều Chấn Quốc có chút biến đổi, giống như lão không tức giận vì những lời này của Hạ Thiên, ít nhất thì biểu hiện cũng không có tức giận. Lúc này trên mặt lão vẫn có vẻ phẫn nộ như trước, hơn nữa còn nói lời tán thành với Hạ Thiên:

- Đúng vậy, Đông Vân quá ngu ngốc, tôi đã nói với nó rất nhiều lần, nói không cần đến với đám ngôi sao kia, nào biết nó không nghe lời, vẫn lén lút đến liên hệ với Mễ Hồng.

- Nhị bá, trong chuyện này có vấn đề gì sao?

Kiều Tiểu Kiều nghĩ mãi mà không rõ:

- Nhị ca tuy bình thường không chịu làm chuyện chính, nhưng dù sao cũng không thể nào hiếp dâm được. Hơn nữa nếu Tạ Lệ là thủ hạ của Mễ Hồng, như vậy Nhị ca cũng đã có nói chuyện với Mễ Hồng.

Kiều Chấn Quốc gật đầu:

- Tiểu Kiều, cháu nói không sai, Đông Vân tuy không nên thân nhưng sẽ không ngốc đến mức làm những chuyện kia. Tôi đã hỏi luật sư, Đông Vân nói chuyện này là có thật nhưng căn bản không phải là hiếp dâm, chẳng qua nó và Tạ Lệ kia đang chơi trò hiếp dâm. Đúng là gặp quỷ, súc sinh kia sao lại nghĩ ra trò này được.

- Nhị bá, cháu thấy thứ này phần lớn là do Mễ Hồng cố ý xếp đặt.

Kiều Tiểu Kiều trầm ngâm rồi nói:

- Nhị bá bình thường không cho Nhị ca tới lui với ngôi sao, nhưng có lẽ điều này làm cho anh ấy có hứng thú rất lớn với đám ngôi sao, mà anh ấy cũng không để cho bác biết, cũng không nhờ đại ca hỗ trợ. Khi đó nếu Mễ Hồng chủ động đến tìm thì anh ấy nhất định sẽ đồng ý.

Kiều Tiểu Kiều hơi ngừng lại rồi bổ sung:

- Còn trò chơi hiếp dâm, chỉ cần Mễ Hồng đầu độc, hơn nữa Nhị ca cũng không có định lực, tất nhiên sẽ để Mễ Hồng quay phim lại. Bây giờ Mễ Hồng lấy nó để Tạ Lệ đi tố cáo anh ấy hiếp dâm và đã thành công.

- Tiểu Kiều, cháu xem chúng ta nên làm gì bây giờ?

Kiều Chấn Quốc hỏi, lão biết cháu gái mình rất thông minh, tuy bình thường không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt nhưng như vậy cũng không phải là không hiểu.

Gương mặt tuyệt mỹ của Kiều Tiểu Kiều lóe lên chút sầu lo:

- Nhị bá, sự việc này rất phiền toái, nếu chỉ cần nhìn vào phim ảnh thì sẽ thấy đây chính là hiếp dâm, thêm vào đó là lời khai chính xác của Tạ Lệ, như vậy muốn lật lại bản án là rất khó. Nếu Tạ Lễ đã bị Mễ Hồng sai khiến thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng đổi lời khai.

Kiều Chấn Quốc gật đầu:

- Nói chung căn nguyên đều nằm ở Mễ Hồng, Tạ Lệ bị Mễ Hồng khống chế, nếu không có lời nói của Mễ Hồng thì Tạ Lệ căn bản sẽ không đổi lời khai.

- Nhị bá, chuyện này bác không cần phải nhúng tay, cứ để cháu xử lý.

Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ rồi nói:

- Cháu sẽ cố gắng giảm bớt ảnh hưởng đối với bác, như vậy mới có lợi cho Kiều gia.

- Được, Tiểu Kiều, như vậy cháu là người toàn quyền phụ trách.

Kiều Chấn Quốc đối với chuyện này rõ ràng là cầu còn chưa được, tất nhiên lão sẽ đồng ý.

Kiều Chấn Quốc tin chỉ cần cháu gái thiên tài của mình đồng ý, như vậy nàng nhất định sẽ có thể phá giải nguy cơ của Kiều gia lần này.

Ngày xưa mọi việc của Kiều gia đều do Kiều Đông Hải ra mặt quản lý mà Kiều Tiểu Kiều phụ trách tiền bạc, kiếm tiền cho Kiều gia. Nhưng bây giờ Kiều Đông Hải vào cục cảnh sát, Kiều Tiểu Kiều phải biết nhận trách nhiệm. Phần gia nghiệp của Kiều gia đã được ông nội đã qua đời luôn cố gắng bảo hộ, dù chỉ vì ông nội thì Kiều Tiểu Kiều cũng phải cố gắng bảo vệ gia nghiệp, bảo vệ cho Kiều gia.

Kiều Chấn Quốc nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Kiều gia, mà Kiều Tiểu Kiều cũng bắt đầu hành động.

- Phượng Nhi, truyền lệnh cho tất cả mọi người trong Kiều gia phải an phận thủ thường qua giai đoạn này, không cần tham gia bất kỳ hoạt động nào, nếu tham gia thì phải báo cáo với tôi.

Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng ban lệnh:

- Hoàng Nhi, em quan sát tất cả động tĩnh của Mễ Hồng, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho tôi. Còn nữa, ra tín hiệu cho Ám Phiêu, khi bọn họ có những hành động khác thường thì báo cáo ngay.

- Vâng, Kiều tiểu thư!

Khương Phong và Kiều Hoàng Nhi cùng lên tiếng, ngay sau đó hai người vội vàng đi sắp xếp.

- Vợ, cái gì là Ám Phiêu?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- Ám Phiêu là một tổ chức do đại ca tự tay tạo ra.

Kiều Tiểu Kiều giải thích:

- Khi đại ca còn chưa chính thức tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ Kiều gia thì đã lén chiêu tập một nhóm người, sau khi trải qua huấn luyện thì ném vào các công ty bảo vệ của các gia tộc khác. Đám người này bây giờ đang bảo vệ cho những gia đình quyền quý khắp Giang Hải, người ngoài không kiểm tra được bọn họ có quan hệ với Kiều gia, thực tế bọn họ là người Kiều gia, vào những thời điểm quan trọng sẽ phát huy tác dụng.

Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Mà chuyện về Ám Phiêu thì dù là Kiều gia cũng chỉ có vài người được biết.

Hạ Thiên cũng không thể không thừa nhận Kiều Đông Hải có chút bản lĩnh, chỉ với chiêu thức cắm người nằm vùng ở các nhà quyền quý, khi đến thời điểm quan trọng thì khả năng phát huy tác dụng là rất lớn.

- Vợ, không bằng chúng ta trực tiếp đi gặp Mễ Hồng.

Hạ Thiên cảm thấy quan trọng nhất là người phụ nữ kia, nếu thu phục được nàng thì Kiều Đông Hải và Kiều Đông Vân có thể vượt qua kiếp nạn.

- Ừ, đợi lát nữa chúng ta sẽ đến quán bọn họ Thiên Hậu.

Kiều Tiểu Kiều gật đầu, tình thế bây giờ thì bắt buộc phải gặp mặt Mễ Hồng.

... ....

Ban ngày quán bar Thiên Hậu cũng không kinh doanh nhưng phần lớn thời gian Mễ Hồng đều ở đây, tuy nàng còn có vài căn nhà ở thành phố Giang Hải, nhưng nàng cảm thấy quán bar này mới chính thức là nhà mình.

Giữa trưa Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đến quán bar Thiên Hậu, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi vẫn đi theo bên cạnh Kiều Tiểu Kiều. Ngoài những người này thì Liễu Mộng cũng đi, vì nàng cảm thấy ở lại một mình trong tòa nhà Kiều gia thì rất buồn, muốn cùng đi chơi với Hạ Thiên.

Đối với Liễu Mộng thì dù là học võ hay chuyện gì khác cũng có cùng bản chất là vui đùa, khác nhau chính là thứ nào chơi vui hơn mà thôi.

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi rất bất mãn vì điều này, vì Liễu Mộng luôn áp lên người Hạ Thiên, các nàng cảm thấy vị trí đó phải là của Kiều tiểu thư mới đúng. Nhưng Kiều tiểu thư không nói lời nào thì hai nàng cũng yên lặng, tuy vậy nhưng trong lòng vẫn thầm oán hận Hạ Thiên, không biết tên háo sắc này dùng phương pháp vô sỉ gì để bắt Kiều tiểu thư phải ngoan ngoãn phục tùng.

Lần này Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đi thẳng vào trong quán bar Thiên Hậu mà không ai ngăn cản, nhưng khi hắn tiến vào bên trong thì lại gặp hai cảnh sát, mà một người trong số đó đã từng có quan hệ với Hạ Thiên, là Khâu Minh.

- Thế nào? Kiều tiểu thư muốn uy hiếp hay mua chuộc người bị hại?

Khâu Minh dùng giọng châm chọc nói, vì hắn là lợn chết không sợ nước nóng, hắn đã đắc tội với Kiều gia, bây giờ có đắc tội với Kiều Tiểu Kiều cũng không sợ sự việc thêm nghiêm trọng.

- Đội trưởng Khâu, miệng của anh hình như còn chưa lành, vì vậy tốt nhất anh đừng nên nói lung tung, nếu không sẽ gặp báo ứng.

Kiều Tiểu Kiều dùng giọng dịu dàng nói, trong lời nói có hương vị uy hiếp rất rõ ràng.

- Kiều Tiểu Kiều, cô!

Khâu Minh chợt khó thở.

- Đội trưởng Khâu, anh có thể tự mình hiểu lấy, dù tôi làm gì cũng không đến lượt anh xen vào.

Kiều Tiểu Kiều nói rất dịu dàng nhưng lại có cảm giác kiêu ngạo từ trong khung xương, dù là kẻ nào cũng có thể thấy được điều này.
Chương 169: Thủ đoạn của Kiều Tiểu Kiều

- Này, chúng tôi không đến đây tìm anh, nếu anh còn chưa chịu cút thì tôi đảm bảo anh sẽ vào bệnh viện lần nữa.

Hạ Thiên cũng buồn mực mở miệng, những con ruồi bọ này nên đập chết mới đúng.

- Đội trưởng Khâu, tôi có thể nói cho anh biết, nếu các anh không còn vấn đề gì thì có thể đi.

Mễ Hồng cũng đột nhiên mở miệng đuổi khách.

- Mễ tiểu thư, chúng tôi đi trước.

Khâu Minh tuy tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhịn, lần trước hắn đứng trước mặt đám cảnh sát mà còn bị Hạ Thiên đánh lén phải vào bệnh viện, hơn nữa cũng không có biện pháp bắt giữa đối phương, bây giờ tất nhiên hắn cũng không dám tiếp tục đi lên vết xe đổ.

Nhưng trước khi đi Khâu Minh cũng không nhịn được phải dùng ánh mắt oán hận nhìn Kiều Tiểu Kiều, trong lòng thầm mắng:

"Kiều gia các người sắp suy sụp đến nơi rồi, để xem các người còn đắc ý được bao lâu!"

Khâu Minh vừa rời khỏi thì Mễ Hồng đã nói:

- Kiều Tiểu Kiều, cô đến cầu tôi sao?

- Cầu cô?

Kiều Tiểu Kiều cười nhạt:

- Mễ Hồng, cô cảm thấy mình có tư cách này sao?

- Cô!

Vẻ mặt Mễ Hồng chợt biến đổi:

- Kiều Tiểu Kiều, Kiều gia các người có hai thành viên phải vào nhà giam, cô còn kiêu ngạo như vậy sao?

- Mễ Hồng, thành phố Giang Hải đều biết Kiều Tiểu Kiều tôi căn bản không phải là người thích tham gia những bữa tiệc của các nhân vật nổi tiếng, cũng căn bản không tổ chức tiệc tùng khoe khoang, không chủ động lộ diện. Ai ai cũng biết tôi rất an phận, chỉ có một điểm thể hiện khá cao chính là mang theo hai vệ sĩ.

Kiều Tiểu Kiều dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Tôi cũng hy vọng cô hiểu, tôi an phận chẳng qua chỉ thích cuộc sống như vậy, không phải chẳn có năng lực ngẩng cao đầu.

- Kiều Tiểu Kiều, tôi cũng hy vọng cô hiểu, mười năm tôi ở Giang Hải đều được người khách khí, nhưng đàn ông của cô phá quán bar, hơn nữa còn bạt tai tôi.

Ánh mắt Mễ Hồng rất oán độc:

- Mà đại ca của cô là Kiều Đông Hải thì tìm ba tên đàn ông bắt cóc tôi, cô có biết hơn vài chục giờ tôi bị bắt cóc thì ba tên đàn ông kia thay nhau làm nhục tôi thế nào không?

Mễ Hồng đột nhiên rống lên:

- Không, cô không biết, loại người như cô là thiên kim tiểu thư, sao có thể dính phải ô nhục thế này? Tôi cho cô biết, Kiều Tiểu Kiều, tôi và Kiều gia các cô không thể sống yên, chỉ cần tôi sống một ngày, tôi sẽ để cho Kiều gia các người không được yên.

- Mễ Hồng, tôi rất đồng tình với những gì cô đã gặp phải, nhưng đây cũng chỉ là báo ứng của cô. Cô đã cho biết bao nhiêu nữ ngôi sao lên giường với các đại phú hào, nêu có lẽ một ngày nào đó cô cũng sẽ phải chịu đựng những gì mà đám tiểu thư kia từng trải.

Kiều Tiểu Kiều khẽ lắc đầu:

- Cô không cần phải cho rằng mình rất cao sang, thật ra cô chỉ là một tú bà dơ bẩn mà thôi.

- Kiều tiểu thư, cô làm ơn câm mồm.

Một tiếng quát khàn khàn khẽ vang lên, Phương Sở tiến lên phía trước một bước dùng ánh mắt tức tối nhìn chằm chằm vào Kiều Tiểu Kiều.

- Phương Sở, người ta nói anh là vệ sĩ đệ nhất thành phố Giang Hải, thật ra anh chỉ là một kẻ đáng thương. Anh yêu Mễ Hồng, mà người này chẳng qua chỉ muốn lợi dụng anh, nhiều khi anh được nhấm nháp thân thể cô ấy, nhưng thực tế cô ta lại được đủ loại đàn ông cưỡi lên người, mà khi Mễ Hồng hợp hoan với đám người đó thì anh còn phải đứng bên ngoài để bảo vệ.

Kiều Tiểu Kiều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phương Sở:

- Chẳng lẽ anh không thấy mình là một người đàn ông bạc nhược nhất cõi đời này sao?

- Kiều Tiểu Kiều, cô câm mồm cho tôi, cô cho rằng mình cao quý thuần khiết, cô không phải cũng sẽ bị đàn ông cưỡi lên người sao? Đợi đến khi cô được mười tám thằng đàn ông cùng cưỡi, khi đó cô mới biết mình còn cao quý hay không?

Mễ Hồng dùng giọng hổn hển mắng.

- Bốp!

Một bạt tai đánh lên mặt Mễ Hồng, người ra tay cũng không phải là Hạ Thiên, đó chính là Kiều Phượng Nhi.

- Mễ Hồng, có tin tôi đập nát miệng cô ra không?

Kiều Phượng Nhi lạnh lùng quát.

- Phượng Nhi, thôi bỏ, hôm nay tôi đến không phải đánh người.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu nói, trước khi đến đây nàng đã căn dặn Hạ Thiên, không cần phải tùy tiện ra tay. Kết quả là Hạ Thiên nghe lời và bây giờ cũng không đánh người, nhưng không ngờ Kiều Phượng Nhi lại nhịn không được mà ra tay.

Phương Sở cắn răng nhìn Kiều Tiểu Kiều, thân thể run rẩy, nhưng nơi đây có Hạ Thiên, hắn không dám ra tay, vết thương trên người hắn còn chưa phục hồi.

- Kiều Tiểu Kiều, hôm nay cô muốn đến làm nhục chúng tôi sao?

Phương Sở gằn từng chữ nói.

- Tôi không rảnh rỗi để làm như vậy.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:

- Tôi chỉ hy vọng các người hiểu, dù là Kiều gia cũng không thèm quan tâm đến Mễ Hồng, các người chẳng qua chỉ là pháo hôi mà thôi, chúng tôi muốn đối phó với các người thì rất dễ dàng.

Kiều Tiểu Kiều nhìn Mễ Hồng, giọng nói của nàng có chút khinh thường:

- Mễ Hồng, cô thật sự cho rằng trong tay nắm được vài thứ thì có thể khống chế được nhiều người sao? Tôi dám cam đoan, nếu cô chết thì sẽ không ai đi tìm hung thủ, nói cho cùng cô cũng chỉ là một tú bà, cũng không thể ném lên mặt bàn. Cô tự cho rằng mình có các mối quan hệ khổng lồ, nhưng khi cô chính thức gặp chuyện không may thì người chính thức đi cứu cũng chỉ có người đàn ông đáng thương Phương Sở này mà thôi.

- Kiều Tiểu Kiều, cô đến đây uy hiếp tôi sao?

Mễ Hồng cười lạnh nói:

- Cho tới lúc này cô còn cho rằng uy hiếp sẽ có tác dụng sao?

- Chưa nói đến uy hiếp, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, Kiều gia chúng tôi nếu muốn đối phó với cô thì rất đơn giản, có thể đơn giản cho cô biết mất không một tiếng động, vì vậy căn bản không cần bắt cóc cô làm gì. Nói ngược lại, nếu chúng tôi thật sự bắt cóc cô, cô cho rằng người ta có thể tìm được sao?

Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói.

Phương Sở đón lời:

- Kiều Tiểu Kiều, cô nói Kiều Đông Hải không bắt cóc chị Hồng sao?

- Phương Sở, bây giờ Kiều Đông Hải đã bị bắt, tất nhiên cô ta sẽ phủ nhận.

Mễ Hồng cười lạnh:

- Đừng tin lời cô ta, Kiều gia không phải thứ tốt đẹp gì cả.

- Nếu Kiều gia chúng tôi thật sự muốn bắt cóc thì căn bản không dùng người ngoài, Kiều gia chúng tôi có nhiều nhân thủ. Hơn nữa nếu chúng tôi thật sự ra tay sẽ không để lại tai họa, Mễ Hồng cũng sẽ chẳng còn sống đến lúc này.

Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói:

- Phương Sở, anh cũng không phải là người bình thường, tôi nghĩ anh có thể hiểu được điều này.

- Tôi sở dĩ còn sống, chẳng qua cũng vì Kiều gia các người dự đoán kiếm được chút gì đó trong tay tôi.

Mễ Hồng nghiêm nghị nói.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:

- Được rồi, nếu cô đã nói như vậy thì, chồng, anh cạy miệng Mễ Hồng, hỏi cô ta xem những chứng cứ cô ta nắm đang ở đâu?

- Được.

Hạ Thiên rất vui, cuối cùng hắn cũng có việc để làm.

- Chồng, dùng phương pháp lần trước của anh, không cần làm cô ấy bị thương.

Kiều Tiểu Kiều bổ sung thêm một câu.

- Được rồi, vợ.

Hạ Thiên trả lời, ngay sau đó hai ngân châm phóng ra cắm trên người Mễ Hồng và Phương Sở. Khi Phương Sở chưa kịp phản ứng thì đã đứng đờ ra như tượng, mà Mễ Hồng thì lại càng không kịp phản ứng.

- Các người muốn làm gì?

Mễ Hồng quát lên chói tai:

- Mau đi ra ngoài, nếu không tôi gọi người.

- Dù bây giờ cô có kêu gào cũng căn bản không ai quan tâm, quán bar của cô rất vắng vẻ, bây giờ trong quán bar chỉ còn lại mình cô và Phương Sở.

Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn châm kim lên người Mễ Hồng.

Không thể không nói năng lực thừa nhận đau khổ của Mễ Hồng là rất mạnh, cũng là một thủ đoạn bức cung nhưng Hạ Thiên phải sử dụng đến lần châm kim lần thứ ba. Trước đó hắn đã dùng trên người đám sát thủ Ám Ảnh Đoàn, đám người kia không chịu đựng được mười phút, lần thứ hai hắn sử dụng trên người Kỷ Minh thì thời gian chịu đựng lại càng ngắn, nhưng bây giờ hắn dùng trên người Mễ Hồng, đố phương kêu gào cả nửa giờ mới không gánh được.

- Á, dưới...Dưới quầy bar...Nhanh, cho tôi được thoải mái... ....

Mễ Hồng vừa kêu thảm vừa nói ra chỗ cất giấu:

- Dưới đó có một cái USB....Á...Tôi, tôi thành quỷ cũng không...Buông tha cho các người.

Hạ Thiên đâm một kim lên người Mễ Hồng, cuối cùng nàng cũng ngừng kêu gào.

Không cần Kiều Tiểu Kiều phân phó, Kiều Hoàng Nhi đã đi đến tìm dưới quầy bar, sau đó tìm được USB theo lời của Mễ Hồng. Cuối cùng nàng đưa vào máy tính nhìn nội dung bên trong, cuối cùng cũng xác nhận với Kiều Tiểu Kiều:

- Kiều tiểu thư, đúng rồi, có danh sách, có phim ảnh.

- Để lại chỗ cũ.

Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói.

- Vâng, Kiều tiểu thư!

Kiều Hoàng Nhi có chút buồn bực, nhưng nàng vẫn phải đưa về chỗ cũ.

- Chồng, anh khôi phục tự do cho bọn họ.

Kiều Tiểu Kiều nói thêm.

- Ờ, được!

Hạ Thiên lấy kim châm lên người Mễ Hồng và Phương Sở, ngay sau đó cả hai khôi phục lại tự do... ....

- Kiều Tiểu Kiều, cô có ý gì, Mễ Hồng oán giận hỏi, vừa rồi nàng bị tra tấn nửa giờ, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi nhưng cũng không bị thương. Thực tế thì Hạ Thiên cũng không đánh nàng, hắn chỉ thi thoảng châm nàng một kim mà thôi, nhưng mỗi lần châm lại để nàng cảm nhận được sự đau đớn từ trong xương tủy.

Trước tiên tăng độ mẫn cảm lên một ngàn rồi dùng kim đâm vào người, đây chính là phương pháp tra tấn mà Hạ Thiên đã sửa đổi.

- Mễ Hồng, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi không có hứng thú với những thứ kia, nếu tôi thật sự muốn thì cũng rất dễ dàng.

Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói.

- Cô tra tấn tôi lâu như vậy chỉ muốn cho tôi biết những thứ này sao?

Mễ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói, Kiều gia này người nào cũng biến thái.

- Nếu không phải như vậy thì cô có tin không?

Kiều Tiểu Kiều hỏi ngược lại.

Mễ Hồng có một loại cảm giác tan vỡ, nàng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Kiều Tiểu Kiều:

- Dù tôi tin không phải là Kiều gia bắt cóc chúng tôi, nhưng cô nghĩ rằng tôi sẽ hòa giải với Kiều gia sao?

- Mễ Hồng, trước nay Kiều gia chúng tôi không thèm quan tâm đến cô, có hòa giải hay không cũng căn bản không có ý nghĩa gì.

Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng:

- Tôi đã nói rất nhiều, cô cũng không ngu ngốc, cô nên biết bắt cóc và lăng nhục mình là kẻ khác làm, nếu cô còn tiếp tục cứng nhắc, còn muốn gây phiền phức cho Kiều gia, chúng tôi sẽ không quan tâm khi cho cô thành quỷ chết oan.

Kiều Tiểu Kiều nói đến đây thì giọng nói chợt lạnh lùng:

- Mễ Hồng, cuối cùng cũng nói cho cô biết một câu, Kiều Tiểu Kiều tôi đã nói là sẽ làm.

Kiều Tiểu Kiều gần đây rất an phận nhưng lúc này lại quá cường thế, Mễ Hồng là loại phụ nữ trưởng thành và quyền quý nhưng cũng cảm nhận được một áp lực cực kỳ hùng mạnh.
Chương 170: Bước ngoặt

- Kiều Tiểu Kiều, người đàn ông của cô tra tấn tôi, tôi sẽ ghi nhớ.

Mễ Hồng trầm mặc một lúc lâu, sau đó tức giận nói một câu.

- Cô ghi nhớ thì rất tốt, như vậy cô sẽ không bị nếm trải tư vị kia.

Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, ngay sau đó nàng kéo tay Hạ Thiên rồi xoay người:

- Chồng, chúng ta đi thôi.

- Đúng, tôi đã sớm muốn đi, đúng là không chút thú vị.

Liễu Mộng ôm lấy một cánh tay khác của Hạ Thiên, nàng kéo Hạ Thiên ra ngoài.

Cũng khó trách Liễu Mộng cảm thấy không có gì vui vẻ, nàng luôn ở bên cạnh nhìn mà chẳng được tham gia, tất nhiên là không thú vị.

Mễ Hồng nhìn đám người Hạ Thiên đi khuất mà gương mặt có chút vặn vẹo, tối hôm trước nàng còn bị người ta tra tấn, bây giờ lại gặp phải một tình cảnh tra tấn cực kỳ khủng bố, điều này làm cừu hận trong lòng nàng bùng lên dữ dội.

- Chị Hồng, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Phương Sở khẽ hỏi.

- Trước tiên tìm được kẻ chính thức bắt tôi rồi nói sau.

Mễ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.

- Còn Kiều gia, chúng ta có nên tiếp tục với bọn họ không?

Phương Sở có chút chần chừ.

- Kiều gia để sau rồi nói.

Trong mắt Mễ Hồng lóe lên cái nhìn oán độc:

- Tên khốn Hạ Thiên kia dám tra tấn tôi, một ngày nào đó tôi sẽ trả đũa.

Một loại cảm giác mệt mỏi kéo đến, Mễ Hồng ngồi xuống ghế sa lông khong chút sức lực. Sau đó nàng lấy điện thoại ra bấm số:

- Tạ Lệ, cô đến cục cảnh sát.

... ....

Trên đường về tòa nhà Kiều gia, Hạ Thiên nhận được điện thoại của Liễu Vân Mạn, hỏi rằng khi nào thì đến khu Danh Điển, bây giờ em họ của nàng đang chờ.

Nhưng thời điểm này rất quan trọng với Kiều gia, Hạ Thiên không thể rời khỏi Kiều thiếu gia, vì vậy hắn để Liễu Vân Mạn chở em họ đến tòa nhà Kiều gia, hắn có thể ở đó chữa bệnh cho em nàng.

- Kiều tiểu thư, đã điều tra xong thân phân của ta bên bắt cóc.

Hạ Thiên vừa cúp điện thoại thì Kiều Hoàng Nhi đã nhận được một cú điện thoại, sau đó báo cáo với Kiều Tiểu Kiều:

- Đó là ba tên cướp ở bên ngoài, vài ngày trước mới đến Giang Hải, không có liên lạc gì với bất cứ ai ở Giang Hải, bọn họ cũng không có bạn bè anh em nhưng đều là loại liều mạng, không giống như bị uy hiếp. Mặt khác cảnh sát cũng đã dùng máy phát hiện nói dối, căn cứ vào kết quả thì đã xác định ba người kia nói thật.

- Vậy thì quá kỳ quái, đại ca không thể cho bọn họ đi bắt cóc, bọn họ sao lại nhận định mình được đại ca sai khiến?

Kiều Tiểu Kiều nhíu mày:

- Hơn nữa máy phát hiện nói dối cũng chứng tỏ cả ba không nói dối, điều này có vẻ không bình thường.

- Vợ à, có lẽ bọn họ bị người ta động tay động chân.

Hạ Thiên chen vào một câu:

- Anh nghe sư phụ nói qua, dụng cụ phát hiện nói dối cũng không chuẩn, nếu tâm lý của đối phương rất ổn định thì sẽ không thể cho ra kết quả chính xác. Nhưng người bình thường sẽ không có tâm lý ổn định, còn có một khả năng khác, đó chính là đối tượng cứ nói những lời không đúng sự thật, nhưng hắn lại cho rằng đó là sự thật.

- Chồng, anh có thể nói rõ ràng được không? Em còn chút mơ hồ.

Kiều Tiểu Kiều hỏi.

- À, nói đơn giản thì ba người kia có khả năng bị thôi miên.

Hạ Thiên giải thích:

- Nếu đưa vào ký ức của bọn họ vài phần khác biệt, như vậy bọn họ sẽ thật sự cho rằng sẽ bị Kiều Đông Hải sai khiến đi bắt cóc.

- Thôi miên sao?

Kiều Tiểu Kiều có chút kinh ngạc:

- Chồng, như vậy thuật thôi miên có tồn tại ở đây không?

- Tất nhiên là có, thật ra anh cũng biết.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Nhưng anh rất lười, như vậy rất phiền toái, không bằng anh trực tiếp ra tay.

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, các nàng bắt đầu nghi ngờ có phải sắc lang này dùng thuật thôi miên, vì vậy mới khiến cho tiểu khư lao đầu vào như vậy.

- Chồng, nếu có người bị sử dụng thuật thôi miên, như vậy anh có thể nhìn ra được không?

Kiều Tiểu Kiều lại hỏi.

- Tất nhiên là có thể, chồng em có gì không làm được?

Hạ Thiên bắt đầu khoe khoang.

- Có trâu bay trên trời.

Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải nói câu châm chọc.

- Phượng Nhi, trâu bay đâu? Sao tôi không thấy?

Liễu Mộng thật sự phải thò đầu ra nhìn, nhưng sau đó lại dùng ánh mắt bất mãn nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Sao lại lừa gạt nhau thế?

- Cô ấy là người lừa đảo, tất nhiên rất thích gạt người.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Sao? Phượng Nhi, thì ra cô thích lừa đảo.

Liễu Mộng mất hứng:

- Sao không nói cho biết sớm.

- Tôi không phải người lừa đảo.

Kiều Phượng Nhi rất buồn bực, nàng định châm chọc Hạ Thiên, sao biết bị đổ oan là dân lừa đảo?

- Phượng Nhi, không sao, thật ra lừa đảo cũng không đáng là gì, tôi còn là siêu cấp ma nữ.

Liễu Mộng ở kia an ủi Kiều Phượng Nhi.

Kiều Phượng Nhi rất buồn bực, nàng cũng không phải là kẻ lừa đảo.

Đúng lúc này thì Kiều Tiểu Kiều mở lời:

- Chồng, trước tiên em sắp xếp nhé, tối nay anh đến gặp ba tên cướp, để xem bọn họ có bị người ta ra tay hay không, thế nào?

- Không có vấn đề.

Hạ Thiên nhanh chóng đồng ý.

Sau đó Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều quay về tòa nhà Kiều gia, mà cũng không lâu sau thì Liễu Vân Mạn đã đưa em họ đến.

Đã thu tiền thì phải làm việc, Hạ Thiên luôn có đạo đức nghề nghiệp, vì vậy hắn nhanh chóng chữa bệnh cho đứa em họ Liễu Dũng của Liễu Vân Mạn, thời gian khoảng hai mươi phút.

Khi Liễu Dũng từ trên giường đứng lên thì Hạ Thiên lập tức ôm Liễu Mộng vào lòng, vì vậy mà Liễu Dũng không khỏi trợn mắt há mồm, thần y nhân lúc nhà cháy mà hôi của này không phải là anh rể lớn sao? Sao lúc này lại thành dượng rồi?

Liễu Vân Mạn thấy vẻ mặt của Liễu Dũng thì lập tức hiểu đối phương đang nghĩ gì, vì vậy nàng vội vàng kéo em đi, nếu không đợi thêm chút nữa cũng không biết sẽ được nhìn thấy tình cảnh khủng bố nào khác.

Sau khi Hạ Thiên ôm Liễu Mộng khôi phục được thể lực thì Kiều gia liên tục gặp phải đả kích cuối cùng cũng có được một tin tức tốt, đó chính là Tạ Lệ đến cục cảnh sát nói mình vu cáo, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi hiếp dâm, còn giao ra một đoạn phim khác. Chỉ cần xem xét đoạn băng này thì có thể chứng minh đó là một trò chơi, vì vậy mà Tạ Lệ vì vu cáo đã bị bắt vào đồn, còn Kiều Đông Vân được thả ra.

Kiều Chấn Quốc biết được tin tức này thì không thể không thừa nhận cháu gái thiên tài của mình có năng lực không giống người thường. Mới có vài giờ mà đã thu phục được Mễ Hồng, Tạ Lệ phải tự mình đến cục cảnh sát lật lại bản án của Kiều Đông Vân, đây là điều mà trước đó lão không ngờ tới, lão đã chuẩn bị tâm lý để chiến đấu lâu dài.

- Tiểu Kiều, làm tốt lắm.

Kiều Chấn Quốc điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, cũng không che giấu sự tán thưởng của mình:

- Kiều gia có cháu thì đúng là có thể yên tâm.

- Nhị bá, đây là công lao của chồng cháu.

Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói.

Kiều Chấn Quốc có chút trầm mặc, sau đó nói:

- Tiểu Kiều, dù công lao là của ai cũng không quan trọng, đều là người nhà cả, vì vậy cũng không cần cảm tạ.

- Chỉ cần Nhị bá xem chồng cháu là người một nhà, như vậy khỏi cần cảm ơn anh ấy.

Kiều Tiểu Kiều nói.

- Tiểu Kiều, lần trước bác không hiểu rõ Hạ Thiên, rõ ràng là bác không đúng, cháu thông cảm cái nhé.

Giọng điệu của Kiều Chấn Quốc rất thành khẩn.

- Nhị bá, bác là trưởng bối của cháu, ngẫu nhiên hồ đồ thì cháu cũng không đặt trong lòng.

Trong giọng nói của Kiều Tiểu Kiều có mang theo hương vị cổ quái, hình như còn có chút ranh mãnh.

- Được rồi, Nhị bá thừa nhận, là bác hồ đồ.

Kiều Chấn Quốc có chút dở khóc dở cười, tiểu nha đầu kia đúng là không chừa đường cho người khác.

Kiều Chấn Quốc dừng lại một chút rồi nói:

- Tiểu Kiều, bây giờ Nhị bá phải tiếp khách, cũng không thể nói thêm, chuyện của Đông Hải phải nhờ vào cháu.

- Vâng, Nhị bá.

Lúc này Kiều Tiểu Kiều cũng không tiếp tục làm khó đối phương.

Kiều Tiểu Kiều cúp điện thoại rồi nhìn Kiều Hoàng Nhi:

- Hoàng Nhi, phía cục cảnh sát đã sắp xếp cho chồng tôi gặp mặt ba tên bắt cóc chưa?

- Hoàng Hải Đào nói trước đó vì sắp xếp cho Hạ Thiên gặp mặt Kiều đại thiếu gia mà bị thượng cấp biết, bây giờ rất bị động, vì vậy bây giờ không cho Hạ Thiên gặp mặt ba tên cướp.

Kiều Hoàng Nhi gật đầu.

Kiều Tiểu Kiều nhíu mày, nàng tưởng rằng chuyện này sẽ dễ sắp xếp nhưng bây giờ xem ra sự việc cũng không thuận lợi.

Đúng lúc Kiều Tiểu Kiều trầm tư thì điện thoại đã vang lên.

- Chị Băng Băng, có chuyện gì sao?

Kiều Tiểu Kiều nhận điện thoại, một lát sau trên mặt đã xuất hiện nụ cười:

- Cám ơn chị Băng Băng, em vào chồng sẽ đến ngay.

Kiều Tiểu Kiều đang phiền não vì không thể nào được gặp ba tên bắt cóc, đúng lúc này lại được Lãnh Băng Băng đưa đến cho đại lễ. Lãnh Băng Băng biết Kiều Tiểu Kiều muốn gặp mặt ba tên cướp một lần, mà Hoàng Hải Đào không đồng ý, vì vậy nàng nghĩ biện pháp khác.

Nửa giờ sau Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều vào cục cảnh sát, mà Lãnh Băng Băng thì đang chờ bọn họ.

- Cảnh sát tỷ tỷ.

Khi thấy Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên lập tức chào hỏi.

- Tiểu Kiều, mau vào thôi, bọn họ sẽ lập tức áp giải phạm nhân đi ra.

Lãnh Băng Băng không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng vội vàng thúc Kiều Tiểu Kiều.

- Chồng, anh vào đi.

Kiều Tiểu Kiều gật đầu, đoàn người nhanh chóng đi vào cục cảnh sát. Khi tiến đến tầng trệt và đi vào hành lang thì thấy một nhóm cảnh sát áp tải ba người đàn ông đi đến.

- Ba người này chính là ba tên bắt cóc.

Lãnh Băng Băng khẽ nói một câu, đây cũng chính là biện pháp mà nàng muốn Hạ Thiên gặp mặt ba tên cướp. Bây giờ ba tên cướp sẽ bị đưa đến trại tạm giam, trên đường đi tất nhiên sẽ được chạm mặt, còn chạm mặt có tác dụng gì hay không thì nàng không cần phải lo.

Đám người Hạ Thiên xuất hiện tất nhiên sẽ làm cho đám cảnh sát chú ý, bên kia hình như bước chậm lại, mà có một người tiến lên nhanh hơn chính là Khâu Minh.

- Đứng lại, Kiều Tiểu Kiều, lúc này hai người vừa đến quán bar Thiên Hậu uy hiếp Mễ Hồng, bây giờ muốn uy hiếp nhân chứng sao?

Khâu Minh tiến lên ngăn cản đám người Hạ Thiên, hắn quát lên rất nghiêm nghị.

- Khâu Minh, bây giờ Kiều tiểu thư đến phối hợp với chúng tôi điều tra một vụ án, không liên quan gì đến anh.

Giọng nói của Lãnh Băng Băng lạnh như băng:

- Anh không cần làm ảnh hưởng đến vụ án của tôi.

Khi hai người đang cãi nhau thì Hạ Thiên tiến lên, hắn đi về phía ba tên cướp, sau đó hắn trượt chân, hắn lảo đảo trượt về phía trước, cũng đúng lúc bổ nhào lên người một tên cướp.
Chương 171: Băng châm

- Làm gì vậy?

- Không được nhúc nhích.

- Mau đứng lên.

Có vài tiếng hét chói tai vang lên, đám cảnh sát giống như gặp phải đại địch, giống như gặp phải tình cảnh cướp tù.

Mà động tĩnh này cũng lập tức làm kinh động Khâu Minh, hắn lập tức quát lên chói tai:

- Chú ý, hắn muốn ám sát nhân chứng.

- Anh có bệnh không?

Hạ Thiên lúc này cũng từ dưới đất bò lên:

- Tôi chỉ vấp ngã mà thôi, chẳng lẽ tôi không thể ngã sao?

Hạ Thiên vừa nói vừa lui lại vài bước, hắn ra vẻ bất bình:

- Địa phương khốn kiếp này sao trơn trượt như vậy, đi vài bước đã ngã, nếu không phải có cảnh sát tỷ tỷ ở đây thì sau này tôi cũng chảng thèm tới.

- Cậu không đến là tốt.

Lãnh Băng Băng tức giận nói, lưu manh này nói cái gì cũng liên quan đến nàng.

- Mau áp giải đi.

Khi thấy Hạ Thiên không còn hành động gì khác thì Khâu Minh cũng không nói gì, chỉ biết ra lệnh nhanh chóng áp giải ba tên cướp đi ra. Hắn cảm thấy Hạ Thiên đến đây không có gì tốt lành, khi nhớ đến tình cảnh mình bị đối phương đánh dập môi thì nghĩ rằng Hạ Thiên đến đây ám sát ba tên cướp. Kiều Đông Hải sở dĩ bị bắt cũng vì ba tên cướp này, nếu ba người này chết đi thì sẽ không còn người nào chỉ mặt Kiều Đông Hải trên tòa, không có nhân chứng vật chứng thì cục cảnh sát chỉ còn nước phải thả người.

Đám cảnh sát nhanh chóng lĩnh mệnh áp giải ba tên cướp đi về phía trước, mà Hạ Thiên thì đứng yên ngay tại chỗ. Kiều Tiểu Kiều chợt rùng mình, vì nàng đột nhien cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, nàng không tự chủ được phải nhìn Hạ Thiên, trực giác nói cho nàng biết hạ thiên đang làm những gì.

Dù là bất kỳ ai cũng không phát hiệt ra trên mỗi ngón tay của Hạ Thiên đang bùng lên một luồng khi bạch sắc, lúc này các luồng khí trên sáu ngón tay đều ngưng tụ thành băng châm, độ dài và độ lớn của băng châm như kim châm cứu, nhưng ngân châm bình thường cũng không dài như vậy.

Vẻ mặt Hạ Thiên chợt trở nên tái nhợt, hơn nữa còn có vẻ đỏ thẫm không được bình thường. Khi ba tên cướp bị đưa đi đến góc cuối cùng của hành lang thì sáu ngón tay của Hạ Thiên bắn ra, sáu cây ngân châm phóng về phía ba tên cướp, băng châm phân biệt phóng vào trong thân thể cả ba dưới tình cảnh không ai phát hiện ra được. Lúc này ba tên cướp chợt rùng mình, cuối cùng cũng không có phản ứng.

- Chồng, thế nào, đã thấy được gì chưa?

Khi thấy ba tên cướp đi khuất nơi góc hành lang thì Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải nói.

Hạ Thiên không nói gì, hắn đột nghiên nghiêng người rồi ngã vào lòng Liễu Mộng.

- Chồng, anh sao vậy?

Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều chợt biến đổi:

- Mau, chúng ta quay về.

- Tiểu bại hoại, cậu quá vô dụng, sao lại mất hết sức lực thế này?

Liễu Mộng có chút mất hứng, nàng ôm Hạ Thiên lên, ma nữ tương lai như nàng có sức lực rất lớn, ôm một người cũng rất dễ dàng.

Lãnh Băng Băng thấy tình cảnh biến đổi như vậy thì cũng không có gì đáng kinh ngạc, giống như nàng không thấy lưu manh kia làm bất kỳ điều gì, sao lại đột nhiên té xỉu?

Lãnh Băng Băng lần đầu tiên thấy Hạ Thiên té xỉu, vì vậy mà ấn tượng của nàng với Hạ Thiên cũng thay đổi. Trước kia lưu manh này gây ra cho nàng ấn tượng về một kẻ biến thái, nhưng bây giờ xem ra hắn tốt xấu gì cũng chỉ là một con người, giống như cũng có nhược điểm.

... ....

Cả đêm Khâu Minh không ngủ ngon giấc, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều chợt xuất hiện ở cục cảnh sát quá trùng hợp, hơn nữa Hạ Thiên còn đột nhiên ngã xuống cũng rất trùng hợp, đồng thời còn ngã trên người một tên cướp, điều này làm hắn cảm thấy không tầm thường. Hắn cảm thấy Hạ Thiên xuất hiện không phải là ngẫu nhiên, rõ ràng là có suy tính từ trước.

Trước đó vào buổi trưa hắn đã được gặp Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều, chưa đến hai tiếng sau thì Tạ Lệ đã đến cục cảnh sát phản cung, nàng thừa nhận mình vu cáo, vì vậy không biết làm gì hơn là phải thả Kiều Đông Vân ra. Điều này làm Khâu Minh rằng nhất định là Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đã sử dụng thủ đoạn gì đó.

Khâu Minh cũng không thể tưởng tượng nổi khi Hạ Thiên té ngã, vì bây giờ rất nhiều người biết tên này rất lợi hại, còn là võ lâm cao thủ. Vì vậy có thể thấy một hành lang nhỏ mà dù là một ông lão tám chục tuổi đi lên còn chưa chắc sẽ ngã, như vậy một võ lâm cao thủ sẽ ngã được sao?

Khâu Minh cảm thấy Hạ Thiên chắc chắn đã động tay động chân lên người đám cướp cũng giống như đã đánh hắn vỡ môi mà chẳng giải thích được vào trước đó, mà cũng vì lo lắng như vậy mà hắn cả đêm khó ngủ, sợ điện thoại sẽ vang lên nói rằng ba tên cướp đã tử vong không hiểu nguyên nhân.

Nhưng cả đêm không có cuộc điện thoại nào gọi đến, đến sáng sớm cuối cùng Khâu Minh cũng không nhịn được, cuối cùng cũng có thể vùi đầu vào giấc ngủ. Đến khi hắn tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng.

Khâu Minh vội vàng thức dậy đi đến cục cảnh sát, đến nơi hắn lập tức cảm thấy vẻ mặt của các cảnh sát có gì đó là lạ.

- Có chuyện gì xảy ra?

Khâu Minh cau mày hỏi, trong lòng xuất hiện dự cảm không ổn.

- Cục trưởng đến.

Có người khẽ nói.

Khâu Minh đang định mở miệng thì nhìn thấy hai người từ trong phòng thẩm vấn đi ra, người đầu tiên chính là Hoàng Hải Đào, mà người còn lại chính là Kiều Đông Hải.

Điều làm cho Khâu Minh muốn phát điên chính là Kiều Đông Hải không mang còng tay, hơn nữa Hoàng Hải Đào còn phải nở nụ cười xin lỗi:

- Kiều thiếu gia, thật có lỗi, uất ức cho cậu rồi.

Khâu Minh thiếu chút nữa đã giận điên lên, hắn tiến lên rất nhanh, ngay sau đó dùng giọng tức giận hỏi Hoàng Hải Đào:

- Cục trưởng Hoàng, chú làm vậy là có ý gì? Sao lại thả hắn ra?

- Khâu Minh, anh lại muốn ghép tội cho tôi sao?

Kiều Đông Hải dù đã bị nhốt khá lâu nhưng bây giờ tinh thần lại tương đối khá.

Hoàng Hải Đào cau mày, Khâu Minh này đúng là không ra gì, lão có chút mất vui:

- Khâu Minh, cậu gào thét gì vậy? Chúng ta phá án cần có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì phải thả người, sao cậu không có chút ý thức phát luật gì vậy?

- Cục trưởng Hoàng, sao không có chứng cứ? Ba tên bắt cóc đều chỉ đích danh hắn, còn nói không có chứng cứ sao?

Khâu Minh tức giận phản bác.

- Sao bây giờ cậu không đi hỏi ba người kia xem?

Vẻ mặt Hoàng Hải Đào trở nên âm trầm:

- Tối qua cậu uống nhiều quá sao? Trước tiên đi làm cho đầu óc thanh tỉnh lại đi, sau khi tìm hiểu rõ rang sự việc rồi nói.

- Đội trưởng Khâu, ba người kia phản cung rồi.

Một cảnh sát hình sự nhịn không được phải nói một câu.

- Phản cung sao? Sao có thể như vậy?

Vẻ mặt Khâu Minh biến đổi lớn:

- Trước đó bọn họ đã khẳng định những gì khai báo, sao bây giờ lại phản cung, nhất định có vấn đề.

- Đội trưởng Khâu, ba tên bắt cóc phủ nhận tất cả, căn bản không thừa nhận những gì đã làm, tất nhiên cũng không có ai sai bảo bọn họ bắt cóc.

Viên cảnh sát hình sự kia lại nói lời bổ sung.

Vẻ mặt Khâu Minh chợt biến đổi, ngay sau đó hắn đột nhiên gầm lên:

- Hạ Thiên, nhất định là Hạ Thiên, tôi biết ngay hắn sẽ không tự nhiên đến đây, nhất định là hắn làm.

Mọi người dùng ánh mắt cổ quái nhìn Khâu Minh nhưng không ai nói lời nào, mà Kiều Đông Hải lại nói ra hai chữ:

- Đồ điên.

- Mày nói gì?

Khâu Minh đột nhiên rống lên với Kiều Đông Hải:

- Tao nói cho mày biết, mày đừng đắc ý, tao nhất định sẽ tìm được chứng cứ, sẽ bắt mày lại.

- Chỉ dựa vào loại người như mày sao?

Kiều Đông Hải nói với vẻ mặt khinh miệt, sau đó hắn mấp máy môi nói lên hai chữ không tiếng động:

- Ngu ngốc.

Khâu Minh vốn đang tức giận đến cực điểm, bây giờ gặp sự khiêu khích của Kiều Đông Hải, hắn cảm thấy máu nóng bùng lên, cuối cùng cũng không kìm nén được mà phóng đến tung một đấm.

Kiều Đông Hải không tránh, có lẽ cũng vì không kịp tránh, tóm lại một quyền đấm thẳng vào mặt hắn, nửa gò má của hắn lập tức sưng húp, máu tươi cũng chảy ra nơi khóe miệng.

- Khâu Minh, cậu làm gì vậy?

Hoàng Hải Đào quát lên phẫn nộ.

Kiều Đông Hải cũng không tức giận, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn:

- Khâu Minh, bây giờ đừng nói là Lâm Tử Hào, dù là Lâm Hà cũng không thể nào cứu được mày.

Kiều Đông Hải quay đầu nhìn Hoàng Hải Đào rồi cười nhạt:

- Cục trưởng Hoàng, tôi muốn tố cáo anh ấy đánh người, chắc không có vấn đề gì chứ?

Kiều Đông Hải cũng không chờ Hoàng Hải Đào trả lời, hắn cười ha hả rồi đi ra bên ngoài.

Mọi người trong cục cảnh sát phải thở dài, Khâu Minh rõ ràng đánh vào mặt Kiều Đông Hải, lần này hắn chạy trời không khỏi nắng.

... ....

Khi Hạ Thiên tỉnh lại thì Liễu Mộng đang ngồi sát bên cạnh, nàng dùng mái tóc dài quét tới quét lui trên mặt hắn, bộ dạng rất nhàm chán.

- Tiểu bại hoại, cậu tỉnh rồi sao? Chị đói quá.

Liễu Mộng bĩu môi, nàng rất mất hứng:

- Đều là tại cậu, cậu ôm chị không buông tay, hại chị không thể đi ra ăn cơm.

- Tôi cũng rất đói.

Hạ Thiên lầm bầm, hắn nhìn giờ, đã là mười giờ sáng, rõ ràng hắn ngủ một giấc mười mấy giờ, rõ ràng còn ngủ dài hơn lúc chữa bệnh cho Diệp Thiên Nam.

- Phượng Nhi, mau nói người làm thức ăn đưa đến.

Kiều Tiểu Kiều vội vàng phân phó, nàng vẫn luôn ở bên cạnh, bây giờ Hạ Thiên tỉnh dậy, tất nhiên nàng cũng biết ngay.

Kiều Phượng Nhi gọi điện thoại, ngay sau đó đã có người mang đến bữa sáng, hai tô mì, có trứng gà, có sữa tươi, có rất nhiều thứ, nếu cộng lại cùng một chỗ cũng đủ cho sáu người ăn.

Nhưng Liễu Mộng và Hạ Thiên đều đói bụng, mà sức ăn của hai người cũng không nhỏ, vì vậy chỉ trong chốc lát, hai người đã càn quét sạch sẽ.

Liễu Mộng sờ lên bụng, nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Thiên:

- Tiểu bại hoại, chị giốn như còn chưa no, cậu thì sao?

- Hình như tôi cũng chưa no.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.

Kiều Tiểu Kiều chợt ngẩn ngơ,ngay sau đó lại nói:

- Phượng Nhi, gọi thêm cho bọn họ.

Mười phút sau Liễu Mộng mới vuốt vuốt cái bụng nhỏ nhắn, nàng cảm thấy mỹ mãn:

- À, cuối cùng cũng no.

- Tôi cũng đã thấy no tám phần, tốt rồi.

Hạ Thiên nói.

Kiều Phượng Nhi liếc mắt, đây rõ ràng là thùng cơm, một người ăn khẩu phần của năm người mà chỉ nói mới no tám phần, heo cũng chưa ăn đến mức như vậy.

Lúc này Kiều Hoàng Nhi lại nhận điện thoại, sau đó nàng nói với Kiều Tiểu Kiều bằng vẻ mặt rạng rỡ:

- Kiều tiểu thư, Kiều đại thiếu gia đã được thả ra.

- Thật vậy sao?

Kiều Tiểu Kiều cũng rất vui sướng, nàng kéo Hạ Thiên ra ngoài:

- Chồng, chúng ta đi gặp đại ca.

Đám người đi ra ngoài, khi thang máy vừa mở cửa thì Kiều Đông Hải cũng đã về đến, hắn hô lớn với Hạ Thiên:

- Ha ha, Hạ Thiên, mau nói cho tôi biết, cậu làm sao để tôi được thả ra?

Nghe nói như thế, không chỉ là Kiều Tiểu Kiều, ngay cả Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng nhìn Hạ Thiên, thì ra Kiều Đông Hải cũng là công lao của Hạ Thiên sao/

- Chồng, em cũng thấy rất kỳ quái, sao lúc đó anh lại hôn mê?

Kiều Tiểu Kiều dịu dàng hỏi, vẻ mặt rất hiếu kỳ, tuy nàng là một trong những người biết rõ Hạ Thiên, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều thứ chưa nói cho nàng biết.
Chương 172: m Y môn

- Thật ra cũng không có gì, sự việc giống như những gì anh suy đoán, ba người kia bị một thủ pháp thôi miên khống chế, anh chỉ giải trừ bọn họ khỏi bị thôi miên mà thôi, chỉ đơn giản là vậy thôi.

Hạ Thiên hời hợt nói.

Kiều Đông Hải nghe vậy thì có chút mơ hồ:

- Bị thôi miên khống chế sao? Có chuyện gì xảy ra?

- Ba tên kia bị người ta thôi miên khống chế, sau đó bị đưa vào một phần ký ức, vì vậy bọn họ tự nhận mình đã bắt cóc. Tôi dùng phương pháp châm cứu giải trừ bọn họ khỏi bị thôi miên, bọn họ tất nhiên sẽ không nhớ rõ anh là ai.

Hạ Thiên giải thích:

- Vì tôi không thể nào trực tiếp thi châm, vì vậy đành phải ngưng tụ băng châm để châm cứu từ xa, loại phương pháp này rất tiêu hao thể lực, vì vậy mới té xỉu.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Tên khốn kia đã xuất hiện, tôi phải tìm được tên kia, nếu không sau này sẽ còn gặp rất nhiều phiền toái.

- Tên khốn nào?

Kiều Đông Hải càng nghe càng mơ hồ:

- Hạ Thiên, cậu đang nói đến ai vậy?

- Bây giờ có một tên y thuật lợi hại đang chống đối với tôi, đây là lần thứ ba rồi, nhưng tôi không biết hắn là ai. Đến khi tôi tìm được thì nhất định phải xử lý.

Hạ Thiên có chút tức giận:

- Tên khốn này đã làm tôi té xỉu hai lần.

- Y thuật rất lợi hại sao?

Liễu Mộng có chút hiếu kỳ:

- Tiểu bại hoại, chẳng lẽ còn có người giỏi y thuật hơn cậu sao?

- Tất nhiên là không, tôi là lợi hại nhất.

Hạ Thiên dùng giọng không chút do dự nói:

- Tuy tên kia thua kém tôi rất xa nhưng vẫn được coi là lợi hại, hơn nữa tên khốn kia rất am hiểu thuật phá hoại, hắn hại người, tôi cứu người, tất nhiên tôi phải giỏi hơn hắn.

Kiều Đông Hải gật đầu:

- Điều này cũng đúng, phá hoại dù sao cũng dễ hơn.

Khi mọi người nói chuyện thì cũng đi đến phòng khách, mọi người đều ngồi xuống.

Kiều Đông Hải suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Hạ Thiên, cậu nói tên kia cố ý đối nghịch với mình sao?

- Đúng vậy, trước đó tôi đã thi châm cho ông lão Diệp gia, có thể cho ông ấy sống thêm được nửa năm, nào biết tên kia động tay động chân thiếu chút nữa làm ông ta chết đi. Sau đó làm hại tôi phải cưỡng chế thi triển đệ tam châm, cuối cùng mới chữa tốt bệnh tình cho ông cụ.

Hạ Thiên tức giận nói:

- Còn nữa, Liễu Kỳ vốn sẽ được tôi chữa tốt, kết quả là tên khốn kia lại động tay vào, bây giờ muốn chữa cho ông ta phải thi triển đệ tam châm. Nếu tính thêm cả bọn cướp lần này thì rõ ràng đã là ba lần phá hoại, tên khốn kia rõ ràng thích gây khó cho tôi.

Vẻ mặt Kiều Đông Hải chợt biến đổi:

- Hạ Thiên, cậu nói ông cụ Diệp gia, có phải là ông nội của Diệp Mộng Oánh, là Diệp Thiên Nam sao?

- Đúng vậy, có vấn đề gì không?

Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Nếu Diệp Thiên Nam chết thì người được lợi nhiều nhất ở Diệp gia là Diệp Thiếu Kiệt, chẳng lẽ lần này người đối phó với Kiều gia chúng ta là Diệp Thiếu Kiệt.

Kiều Đông Hải lẩm bẩm:

- Nhưng Diệp Thiếu Kiệt hình như không có bản lĩnh lớn như vậy, hơn nữa Diệp Thiếu Kiệt cũng không có thù hận gì với Liễu Kỳ mới đúng.

Kiều Đông Hải lắc đầu rồi lại lẩm bẩm:

- Có lẽ không phải là Diệp Thiếu Kiệt, nhưng nếu không phải là Diệp Thiếu Kiệt thì chẳng lẽ mục tiêu của tên kia cũng là Diệp gia? Cùng đối phó với Diệp gia và Kiều gia, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, xem ra tôi đoán không sai, Lâm Tử Hào đang giở trò.

- Mặc kệ là thằng nào đang giở trò, trước tiên tôi muốn xử lý tên khốn luôn muốn đối nghịch kia.

Bây giờ Hạ Thiên không có hứng thú với Diệp Thiếu Kiệt và Lâm Tử Hào, hắn rất muốn giết chết tên khốn đã làm mình phải ngất xỉu hai lần vì cứu người.

Kiều Đông Hải nghe Hạ Thiên nói như vậy thì có chút bất đắc dĩ:

- Hạ Thiên, bây giờ chúng ta căn bản không biết người kia là ai, sao có thể xử lý hắn?

- Tuy tôi chưa thấy qua tên kia nhưng có thể xác nhận hắn họ âm, xuất phát từ m Y môn. Nhưng họ m cũng không có quá nhiều, vì vậy chỉ cần chú ý là có thể tìm được người này.

Hạ Thiên nói, tất nhiên hắn muốn Kiều Đông Hải đi tìm, Kiều Đông Hải có nhiều thủ hạ, tìm người sẽ rất dễ dàng.

- m Y môn sao?

Liễu Mộng dùng giọng kỳ quái hỏi:

- Tiểu bại hoại, đó là nơi nào?

- Đây chẳng phải thứ gì tốt, Đại sư phụ có nói, tuy sư phụ không phải là người tốt nhưng nếu so sánh với đám người m Y môn thì vẫn còn nhân hậu hơn rất nhiều.

Hạ Thiên nói bằng giọng điệu khinh bỉ:

- Đại sư phụ tuy thường xuyên hôi của lúc nhà cháy, xem bệnh thu phí cắt cổ, còn thường xuyên lợi dụng cơ hội để tán gái, nhưng dù là thế nào thì sư phụ vẫn trị hết bệnh cho người ta. Mà đám người m Y môn thì khác, bọn họ không chính thức chữa lành cho người bệnh, không có đạo đức nghề nghiệp.

- Y thuật có thể cứu người nhưng cũng có thể hại người, đại đa số các bác sĩ học ngành y để cứu người, dù người ta cũng chỉ vì tiền nhưng vẫn có thể cứu người, nhưng m Y môn thì khác, bọn họ nghiên cứu y thuật không phải cứu người, mà là vì hại người.

- Điều đáng mừng duy nhất chính là những người bình thường sẽ không lọt vào mắt của đám người m Y môn, vì vậy tuy m Y môn hay hại người nhưng cũng không hại quá nhiều. Đối với dân chúng bình thường thì m Y môn căn bản là vô hại, vì người bình thường căn bản không có tiền, không có giá trị với m Y môn.

- Nhóm người m Y môn phần lớn đề nhìn chằm chằm vào tầng lớp phú hào, m Y môn chữa bệnh cho kẻ nào thì sẽ tuyệt đối không chữa lành, cứ sau mỗi lần chữa trị sẽ lấy một khoản lợi kếch xù. Mãi đến lúc ép khô con bệnh thì để mặc cho tự sinh tự diệt, dù là người không sinh bệnh mà bị m Y môn để ý thì cũng sẽ làm cho đối phương sinh bệnh. Tất nhiên vẫn là ép khô con bệnh, sau đó đá văng đi. Tóm lại đám thầy thuốc của m Y môn trước nay chưa từng chữa tốt cho ai bao giờ.

Mọi người nghe Hạ Thiên giới thiệu về m Y môn mà chợt sững sờ, thầy thuốc mà cho tới bây giờ chưa chữa tốt cho bất kỳ ai, loại người này có thể gọi là thầy thuốc sao?

- Nghe Đại sư phụ nói, trước kia m Y môn cũng muốn chữa bệnh cho người, nhưng phương pháp châm cứu của m Y môn có vấn đề, sẽ sinh tác dụng phụ. Chẳng hạn như trái tim người nào đó có vấn đề, bọn họ sẽ chữa cho trái tim lành bệnh nhưng sợ rằng quả thận sẽ có vấn đề, nếu không thì gan sẽ xảy ra vấn đề. Vì vậy mà m Y môn cuối cùng cũng không toàn tâm toàn ý chữa bệnh, bọn họ toàn tâm toàn ý nghiên cứu cách hại người, kết quả là bây giờ phát dương quang đại.

Hạ Thiên giải thích làm mọi người dở khóc dở cười, thiên hạ quá rộng, đúng là đủ mọi loại người.

Kiều Đông Hải suy nghĩ rồi nói:

- Bây giờ xem ra m Y môn đang giúp đám người kia đối phó với chúng ta, tôi hoài nghi Lâm Tử Hào, như vậy sẽ điều tra xem bên cạnh Lâm Tử Hào có người nào họ m hay không.

- Nếu kiểm tra được nhớ nói cho tôi biết, trước tiên tôi sẽ xử lý tên khốn đó, để hắn khỏi quấy phá.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Không có vấn đề.

Kiều Đông Hải lập tức đáp ứng, dù Hạ Thiên không nói thì hắn tìm được cũng sẽ nói cho Hạ Thiên biết.

- Đúng rồi, chồng, Nhị ca nói muốn mời chúng ta dùng cơm, anh ấy đã đặt cơm ở Hảo Vị Hiên, lát nữa chúng ta đi dùng cơm nhé?

Kiều Tiểu Kiều dùng giọng dịu dàng xen vào một câu, sau đó nàng quay sang Kiều Đông Hải:

- Đại ca, anh cũng đi nhé, coi như chúc mừng Nhị ca.

- Được.

Kiều Đông Hải gật đầu.

Kiều Đông Hải và Kiều Tiểu Kiều nói với nhau về những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua, sau đó đến mười hai giờ đoàn người rời khỏi tòa nhà Kiều gia để đến Hảo Vị Hiên dùng cơm.

Hảo Vị Hiên là một nhà hàng khá đặc sắc, mặt tiền không lớn, làm ăn cũng không tốt. Bầu không khí trong đây tương đối quạnh quẽ, tất nhiên nếu xét theo góc độ nào đó thì nơi đây rất yên tĩnh.

- Đại ca, Tiểu Kiều.

Kiều Đông Vân đã sớm chờ ở cửa, hắn tiến lên chào hỏi, sau đó dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Hạ Thiên, hắn muốn nói nhưng lại thôi.

- Vào thôi.

Kiều Đông Hải biết Kiều Đông Vân chủ yếu mời Hạ Thiên dùng cơm, chắc chắn đối phương cũng biết mình thoát khỏi lao ngục cũng nhờ đứa em rể không muốn nhận, vì vậy lúc này mới mời cơm nịnh nọt.

- Vâng, đại ca!

Kiều Đông Vân vội vàng dẫn mọi người vào phòng.

Phòng rất lớn, ngoài một nhân viên phục vụ thì cũng không có ai khác, rõ ràng Kiều Đông Vân chỉ đến một mình.

- Nhanh lên, mang thức ăn lên, đưa đến một chai Mao Đài và một chai Laffey 82.

Kiều Đông Vân nói với nhân viên phục vụ, sau đó hắn quay sang nhóm người Kiều Đông Hải:

- Đại ca, Tiểu Kiều, mời ngồi.

Ba người đàn ông và bốn đại mỹ nữ ngồi xuống rất nhanh, mà nhân viên cũng đưa rượu lên rất nhanh, thức ăn phải chậm hơn một chút.

- Này, đàn ông chúng ta uống rượu Mao Đài, Tiểu Kiều, các người uống rượu đỏ.

kiều đông vân nhiệt tình rót rượu cho mọi người, sau khi mỗi người đều có chén có rượu thì hắn nâng ly cạn sạch, sau đó rót và uống ba ly liên tục, cuối cùng mới nói:

- Hạ Thiên, ba ly này là bồi tội với cậu, Kiều Đông Vân tôi có mắt không tròng, không nhìn ra người thân.

Kiều Đông Vân nói xong những lời này thì uống thêm ba ly:

- Hạ Thiên, đây là ba ly cảm tạ cậu, lúc này nếu không có cậu thì tôi đã bị giam vài năm.

Kiều Đông Vân uống sáu ly liên tiếp nên gương mặt đỏ bừng bừng, có vài người uống rượu rất dễ đỏ, mà Kiều Đông Vân rõ ràng là người như vậy.

- Chồng, Nhị ca đã biết sai, anh cũng đừng so đo.

Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh dùng giọng dịu dàng nói.

- Đúng vậy, Hạ Thiên, đều là người cùng nhà, sự việc có đóng có mở, mọi người cùng nhau uống rượu, sau này đồng tâm hiệp lực.

Kiều Đông Hải cũng lên tiếng hòa giải, tuy bình thường Kiều Đông Vân là kẻ không làm được gì nhưng dù sao cũng là người cùng nhà, tất nhiên Kiều Đông Hải hy vọng quan hệ giữa Kiều Đông Vân và Hạ Thiên có thể phát triển thuận lợi. Dù hai bên không thân mật cũng không thù không oán là được.

Kiều Tiểu Kiều và Kiều Đông Hải nói như vậy thì Hạ Thiên cũng không so đo, hắn nâng ly rượu rồi thuận miệng nói:

- Vậy thì được, dù sao tôi cũng đã đánh anh ấy một lần, coi như xong.

- Vậy thì được, cụng ly!

Kiều Đông Hải rất vui sướng, tuy gần đây Kiều gia liên tiếp gặp chuyện không may nhưng nội bộ lại đoàn kết, điều này là chuyện tốt với Kiều gia.

Mọi người uống rượu chợt nghe một tiếng phì, khi quay đầu nhìn thì thấy Liễu Mộng phun tất cả rượu đỏ ra ngoài.

- Này...Tiểu bại hoại, rượu này dở quá.

Liễu Mộng nói với vẻ mặt mất hứng, Kiều Đông Hải và Kiều Đông Vân lại đưa mắt nhìn nhau, đây là Laffey 82, dù uống không quen cũng đừng nói là quá dở và phun ra chứ?
Chương 173: Trúng độc rượu giả

- Dở lắm sao?

Hạ Thiên hỏi, hắn uống thử một ngụm, sau đó lập tức tán thành:

- Đúng là không dễ uống.

- Có phải rượu có vấn đề không?

Kiều Đông Vân không nhịn được phải hỏi, hai người uống rượu mà cảm thấy không tốt, tất nhiên hắn phải hoài nghi rượu có vấn đề.

- Bình thường em rất ít uống rượu, cũng không nghiên cứu rượu đỏ, đúng là không uống được.

Kiều Tiểu Kiều quay sang nhìn Kiều Đông Hải:

- Đại ca, anh thường xuyên uống rượu, anh thử xem thế nào.

Kiều Đông Hải lắc đầu:

- Tiểu Kiều, em cũng không phải không biết, anh chỉ thích rượu đế, còn những thứ khác thì anh cũng bó tay. Thứ rượu tây này anh cũng không thích, vì vậy không phân biệt được thật giả.

- Để em thử xem.

Kiều Đông Vân xung phong nhận việc, hắn nhấm nháp một lúc, sau đó lầm bầm:

- Hương vị cũng giống như trước kia em từng uống.

- Này, vợ, đây là rượu Laffey tám hai, có phải được ủ năm một chín tám hai không?

Hạ Thiên hỏi.

- Ừ!

Kiều Tiểu Kiều gật đầu.

- À, anh biết rồi, đây là rượu giả.

Hạ Thiên nói.

Mọi người chợt sững sờ, Kiều Đông Vân lại nghi ngờ:

- Hạ Thiên, không thể nào? Trước kia tôi đã uống qua nhiều lần, cảm thấy hương vị rất tương đồng.

- Vậy thì chứng tỏ trước nay anh luôn uống rượu giả.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Tuy tôi chưa từng uống rượu này nhưng có thể xác định sản xuất chưa đến mười năm, sao có thể sản xuất năm một chín tám hai được?

Hạ Thiên chỉ vào chai rượu Mao Đài rồi nói:

- Cái kia cũng là giả, còn chưa tới hai mươi năm, sao có thể là Mao Đài năm mươi năm được?

Nghe Hạ Thiên nói như vậy thì Kiều Đông Hải cũng nghi ngờ:

- Hạ Thiên, cậu xác định rượu Mao Đài này chưa đến hai mươi năm sao?

- Tất nhiên là xác định, có lẽ là mười tám năm, không trật một năm nào.

Hạ Thiên ra vẻ cực kỳ tin tưởng.

- Đám khốn kiếp này, rượu giả mà dám mang lên đây.

Kiều Đông Hải không khỏi mắng lớn, nếu Hạ Thiên đã nói chắc chắn thì hắn rất tin tưởng.

- Kiều thiếu gia, món ăn của các người... ....

Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy cửa tiến vào, Kiều Đông Vân gầm lên với nàng:

- Gọi ông chủ của các người đến đây.

Kiều Đông Vân nghĩ đến vấn đề mình trước nay luôn uống phải rượu Laffey 82 giả mạo mà cảm thấy muốn ói máu, hắn không phải tiếc tiền mà tức giận vì bị người ta cho là kẻ ngu. Đám khốn kiếp bán rượu giả có lẽ vừa thu được tiền vừa mắng hắn không hiểu rượu.

Nhân viên phục vụ đáng thương không biết mình phạm phải điều gì, nàng chỉ biết đặt món ăn xuống rồi chạy vội ra ngoài, ngay sau đó một tên đàn ông như phật Di Lặc chạy vội vào phòng.

- Kiều thiếu gia, anh có gì phân phó?

Người đàn ông cười rồi cẩn thận hỏi.

- Hác Phú, ông giỏi lắm, rõ ràng dám dùng rượu giả để lừa đảo tôi sao?

Kiều Đông Vân cười lạnh nói.

Hác Phú lập tức kinh hoàng, Kiều Đông Vân này không phải lần nào cũng uống rượu giả sao? Sao hôm nay lại "khôn" như vậy?

Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng Hác Phú vẫn biểu hiện tươi roi rói:

- Kiều thiếu gia, sao lại như vậy được? Anh biết đấy, quán Hảo Vị Niên chúng tôi xưa nay chưa từng bán rượu giả, nếu không phải như vậy thì sao anh thường xuyên đến đây uống rượu?

- Đừng giả vờ.

Kiều Đông Vân hừ lạnh:

- Nhanh chóng thay rượu thật cho tôi, nếu không tôi đập bể quán.

Hác Phú vẫn nói với vẻ mặt tươi cười:

- Kiều thiếu gia, đây là rượu thật, nếu không thì thế này, tôi giảm cho anh tám phần.

- Hác Phú, tôi đã nể mặt mà anh không biết xấu hổ, có phải để tôi mời phòng vệ sinh thực phẩm đến thì anh mới chịu phải không?

Kiều Đông Vân cả giận nói.

- Kiều thiếu gia, nếu anh cảm thấy đây là rượu giả thì cứ gọi phòng vệ sinh thực phẩm đến đây kiểm nghiệm.

Vẻ mặt Hác Phú vẫn rất cung kính nhưng không chút sợ hãi, vì hắn biết dù thật sự có người đến kiểm tra thì rượu này cũng là thật.

Kiều Đông Vân khẽ nhíu mày, hắn không khỏi quay đầu nhìn Hạ Thiên. Hác Phú như thế này làm hắn sinh ra hoài nghi, chẳng lẽ Hạ Thiên đã nói sai, thật sự oan uổng cho Hác Phú?

- Nhị ca, nếu không thì sau này đừng đến đây nữa là được.

Kiều Tiểu Kiều cũng không muốn gây chuyện, dù sao bây giờ Kiều gia cũng đã xảy ra nhiều chuyện, thôi thì nên an phận một chút.

- Này, nếu anh nói rượu này là thật thì uống một ly đi.

Hạ Thiên đột nhiên mở miệng nói.

- Rượu ngon thế này tôi cũng khó có cơ hội được uống, nếu vậy thì xin đa tạ.

Hác Phú cầm lấy một ly không, tự rót cho mình một ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Hác Phú tất nhiên sẽ cảm thấy rượu này không có vấn đề gì, dù sao thì rượu này cũng không phải là giả, chỉ là không đủ năm mà thôi.

Một ly rượu rót xuống bụng, Hác Phú mỉm cười:

- Kiều thiếu gia, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước...Á... ....

Đột nhiên dưới bụng truyền lên cảm giác đau nhức, Hác Phú dùng tay ôm bụng, mặt đầm đìa mồ hôi. Sau vài giây ngắn ngủi mà hắn đau đến mức té xuống đất rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết:

- Á... ....

- À, uống rượu giả gặp phải báo ứng.

Liễu Mộng vỗ tay, bộ dạng rất vui:

- Này, Tiểu Kiều, tìm phóng viên, ngày mai mọi người sẽ biết ông chủ của nhà hàng này uống rượu giả bị ngộ độc, rốt cuộc sẽ không còn ai đến đây dùng cơm nữa.

- Ý kiến này rất hay.

Kiều Tiểu Kiều mỉm cười:

- Ông chủ Hác, nhìn có vẻ ông rất đau khổ, chồng tôi vừa may là thầy thuốc, có cần anh ấy giúp không?

- Á...Kiều tiểu thư...Á...Cầu xin...Giúp đỡ tôi...Á... ....

Hác Phú đau đến mức ngã lăn xuống đất.

- Ông chủ Hác, ông phải nói rõ ràng, rượu có phải là thật không?

Kiều Tiểu Kiều dùng giọng không nhanh không chậm nói, nàng biết rõ Hác Phú bị như vậy là vì Hạ Thiên ra tay.

- Á...Là...Là giả...Mau, mau cứu tôi... ....

Hác Phú nhìn Kiều Tiểu Kiều, vẻ mặt tràn đầy cầu khẩn.

- Hác Phú, tên khốn kiếp, con bà nó dám dùng rượu giả lừa gạt tôi sao?

Kiều Đông Vân đột nhiên tức giận, hắn đứng lên muốn đánh người.

Kiều Đông Hải dùng tay giữ Kiều Đông Vân lại:

- Đông Vân, đừng động đến hắn, cứ để hắn đau đớn một lúc, cẩn thận kẻo bị người lợi dụng cơ hội.

- Kiều Tiểu Kiều...Cứu, cứu tôi với... ....

Hác Phú nhìn Kiều Tiểu Kiều cầu xin.

Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng:

- Phượng Nhi, điện thoại đi.

Kiều Phượng Nhi chợt ngẩn ngơ, không phải để Hạ Thiên cứu sao?

- Ông ta có thể bán rượu giả, tất nhiên tôi cũng biết nói giỡn.

Kiều Tiểu Kiều hình như cũng cảm giác được sự nghi vấn của Kiều Phượng Nhi, nàng hời hợt giải thích một câu.

Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng kịp phản ứng, nàng cầm lấy điện thoại:

- Này, Hảo Vị Hiên có một người uống rượu giả trúng độc, điều người đến gấp.

- Đúng là chó má.

Kiều Đông Vân cực kỳ tức giận, hắn cầm lấy điện thoại rồi bấm số:

- Nhật báo Giang Hải phải không? Tôi muốn tố cáo, Hảo Vị Hiên có người uống rượu giải trúng độc.

Hác Phú đang đau đến mức không chịu nổi nhưng nghe Kiều Đông Vân nói như vậy cũng cảm thấy đầu óc mê muội, sau đó lại hôn mê, còn vì đau đớn hay tức giận mà hôn mê thì ngay cả hắn cũng không biết.

- Chúng ta đổi chỗ thôi.

Kiều Tiểu Kiều đứng lên nói.

Kiều Đông Vân rất tán thành ý kiến này, sau khi náo loạn như vậy thì hắn cũng không còn tâm tình dùng cơm ở đây.

Sau khi đổi địa điểm dùng cơm và ăn uống xong thì Kiều Đông Hải và Kiều Đông Vân về Kiều gia, mà Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều thì lại về tòa nhà Kiều gia.

Khi đi vào tòa nhà thì điện thoại của Hạ Thiên chợt vang lên.

Lại là một dãy số lạ, Hạ Thiên nhận máy:

- Này, ai đó.

- Chồng nhỏ, nhớ em không?

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói mềm mại và đáng yêu nhưng cũng có chút quái dị, đây là tiếng Hoa không được tự nhiên. Tất nhiên Hạ Thiên nghe xong thì biết ngay người gọi là sát thủ Isabella.

- Đã nói không được bỏ vào chữ nhỏ, có phải chị muốn bị đánh đòn không?

Hạ Thiên có chút mất hứng.

- Hì hì, chồng nhỏ, người ta rất muốn bị cậu đánh đòn, đáng tiếc là cậu không đánh được, lúc này chị ở xa vạn dặm.

Isabella cười yêu kiều nói.

Hạ Thiên nghe được nụ cười quyến rũ của Isabella mà trong lòng bùng lên lửa nóng, hắn nhớ đến đêm liên tục hoạt động trên mông nàng, cảm giác tuyệt vời đó đúng là ăn mòn xương cốt.

- Chị không đến tìm tôi sao?

Hạ Thiên thật sự đang nghĩ về Isabella.

- Chồng nhỏ, cảnh sát Giang Hải đang truy nã chị, bây giờ chị cũng không tự mình chui đầu vào lưới.

Isabella nở nụ cười yêu kiều, sau đó nàng di chuyển chủ đề:

- Chồng nhỏ, chị có một tin tức muốn nói cho cậu.

- Tin tức gì?

Hạ Thiên hỏi, khoảng cách quá xa nên hắn căn bản không thể đánh vào mông nàng, vì vậy cũng phải chấp nhận cách xưng hô là chồng nhỏ.

- Vị Thiên Sứ Tử Vong xếp thứ mười ba trên thế giới đã đến thành phố Giang Hải, mục tiêu của hắn chính là Kiều Tiểu Kiều. Này, hắn nói chung là ba mươi tuổi, người da vàng, cậu chú ý một chút.

Isabella nhanh chóng giới thiệu tính huống sát thủ, mà bên kia Kiều Tiểu Kiều và Liễu Mộng cũng đã đến gần thang máy.

Thang máy chậm rãi mở ra, Hạ Thiên đột nhiên cảm giác được một luồng sát khí bùng ra từ trong thang máy, vì vậy mà vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn đột nhiên đánh về phía bên kia.

Mà hầu như cùng một thời gian có một bóng đen từ trong thang máy phóng ra, trong tay là một con dao găm, mục tiêu là Kiều Tiểu Kiều.

Gần đây tòa nhà Kiều gia được đẩy mạnh phòng vệ, hơn nữa đây còn là thang máy chuyên dụng của Kiều Tiểu Kiều, nói theo lý thì bên trong căn bản sẽ chẳng có người, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi căn bản không nghĩ rằng sát thủ sẽ núp bên trong, vì vậy hai người đều đi phia sau. Hai nàng đặt nặng nguy cơ bên ngoài mà xem nhẹ thang máy, vì vậy khi các nàng có chú ý thì đã muộn.

- Kiều tiểu thư chú ý.

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi có một động tác duy nhất là chụp lấy cánh tay của Kiều Tiểu Kiều để kéo ngược lại, như vậy ít nhất cũng tránh được đòn tất công trí mạng đầu tiên.

Hạ Thiên cũng chậm một bước, hắn bị bỏ lại khá xa, dù tốc độ rất nhanh nhưng cũng cần phải có thời gian. Khi hắn còn cách vài thước thì dao găm của sát thủ đã đến trước ngực Kiều Tiểu Kiều.

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi kéo tay Kiều Tiểu Kiều cũng có tác dụng, lúc này Kiều Tiểu Kiều té ngã ngửa xuống đất, một đao của sát thủ cũng thất bại. Tất nhiên sát thủ sẽ không có ý bỏ qua, hắn đâm xuống đất, dao găm vẫn đâm về phía Kiều Tiểu Kiều.
Bình Luận (0)
Comment