Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 19 - Chương 174: Thiên Sứ Tử Vong

Chương 174: Thiên Sứ Tử Vong

Hạ Thiên đã đến bên cạnh Kiều Tiểu Kiều, hắn vung tay ra chụp lấy cổ tay của tên sát thủ, khi hắn còn đang định có thêm hành động tiếp theo thì nghe thấy tên sát thủ hét lên đau đớn, thân thể không còn chút sức lực.

- Tiểu bại hoại, may buông tay.

Một âm thanh mất hứng vang lên, thì ra là Liễu Mộng, nàng dùng một đấm đánh cho tên sát thủ ngất xỉu, ngay sau đó dùng tay kéo tên sát thủ ra. Lúc này nàng thấy có chút trở ngại, khi xem xét thì thấy Hạ Thiên đang cầm lấy tay tên sát thủ, vì vậy mới la lên.

Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ, hắn buông tay, tên sát thủ bay lên, sau khi văng xa hơn mười mét với đập lên bức tường trong tòa nhà phát ra một tiếng động rất lớn.

- Chồng nhỏ, có chuyện gì à?

m thanh của Isabella từ trong điện thoại truyền đến, Hạ Thiên vừa phóng đến như bay, tất nhiên hắn sẽ không cúp điện thoại, vì vậy nàng có thể nghe thấy những động tĩnh ở phía bên này.

- Chị Isabella, Thiên Sứ Tử Vong có phải trên mu bàn tay phải có một hình xăm không?

Hạ Thiên hỏi.

- Đúng vậy, sao cậu biết? À, chồng nhỏ, thuận tiện cũng nói cho cậu biết, người kia không thích dùng súng nhưng trên người cũng có súng... ....

Isabella nhanh chóng nói.

Hạ Thiên cắt đứt lời nói của Isabella:

- Hắn ta đã không thể nào dùng súng được nữa, dù hắn có phải là thiên sứ hay không nhưng bây giờ dù sao cũng tử vong rồi.

Bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Isabella mới hỏi:

- Chồng nhỏ, cậu vừa mới gặp được hắn sao?

- Đúng vậy, hắn đã chết.

Hạ Thiên trả lời, Thiên Sứ Tử Vong bây giờ rất bi kịch, Hạ Thiên còn chưa kịp ra tay thì đã bị Liễu Mộng đánh chết, có thể nói là một sát thủ chết cực kỳ ngột ngạt.

- Chồng nhỏ, cậu đúng là không để chị thất vọng. Được rồi, để sau này gặp lại chị sẽ ban thưởng.

Isabella có chút vui sướng.

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Tên kia có thù oán với em sao? Sao hắn chết em lại vui sướng như vậy?

- Không có thù nhưng hắn xếp ở vị trí cao hơn chị trong tổ chức, bây giờ hắn chết trong tay cậu, chị cũng ám sát thất bại, điều này là bình thường, vì vậy tổ chức sẽ không làm khó chị. Hì hì, tóm lại, chồng nhỏ này, cám ơn cậu đã giúp chị một ân lớn, bây giờ chị có việc phải tắt điện thoại, bye bye.

Isabella dùng giọng vui vẻ nói, sau đó nàng cúp điện thoại.

Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, Isabella cố ý gọi điện thoại đến cho hắn biết tin tức về Thiên Sứ Tử Vong, tất nhiên với ý nghĩ muốn dễ dàng giết chết người này. Nhưng Isabella không ngờ một cuộc điện thoại của mình thiếu chút nữa đã giết chết Kiều Tiểu Kiều.

Khi Hạ Thiên đến trước mặt thi thể của Thiên Sứ Tử Vong, hắn tìm được một khẩu súng trên người đối phương. Sau khi lấy đạn ra xem xét thì xác nhận người này cũng đến từ Ám Ảnh Đoàn, vì vậy hắn xác nhận Isabella cũng là người của Ám Ảnh Đoàn.

- Chồng, hắn chết rồi sao?

Kiều Tiểu Kiều cũng rất trấn định, nàng cũng không vì sự kiện vừa rồi mà kinh hoàng.

- Chết rồi.

Hạ Thiên liếc mắt nhìn Liễu Mộng:

- Có muốn để cảnh sát tỷ tỷ đến mang người đi không? Sát thủ này chắc cũng là tội phạm bị truy nã.

- Được, em điện thoại cho chị Băng Băng.

Kiều Tiểu Kiều gật đầu.

Lãnh Băng Băng đến rất nhanh, đúng như dự đoán của Hạ Thiên, Thiên Sứ Tử Vong này là tội phạm truy nã, nhưng tên này cũng không phải bị truy nã trong nước mà bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã. Điều này cũng rất bình thường, loại sát thủ đỉnh cấp thế này đều cơ bản bị cảnh sát quốc tế truy nã, nhưng truy nã là một chuyện, bắt được hay không là chuyện khác.

Tuy không phải Lãnh Băng Băng bắt được nhưng sẽ không thể thiếu công lao, mà Hạ Thiên bây giờ bắt đầu tranh công với Lãnh Băng Băng:

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi giúp chị bắt được một sát thủ, chị cảm tạ tôi thế nào?

Lãnh Băng Băng còn chưa kịp nói thì Liễu Mộng đã xen vào:

- Tiểu bại hoại, cậu gạt người, rõ ràng là chị đánh chết hắn.

Hạ Thiên lập tức buồn bực, hắn cũng không thể ngờ lúc đó Liễu Mộng lại ra tay.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lưu manh này đúng là không phải thứ gì tốt, bây giờ còn dám lừa đảo.

Lãnh Băng Băng chụp ảnh, làm ghi chép, cuối cùng kéo thi thể đi, toàn bộ quá trình mất vài giờ, vì vậy mà một buổi chiều vô tình trôi qua. Nhưng hôm nay Liễu Vân Mạn cũng không điện thoại bắt hạ thiên đến chữa bệnh cho em, điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái. Tất nhiên hắn sẽ không tự mình chủ động điện thoại, hắn còn đang muốn đi cùng cảnh sát tỷ tỷ.

- Ông xã, điện thoại kìa... ....

Chuông điện thoại chợt vang lên.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, không phải Liễu Vân Mạn mà là Hoàng An Bình.

- Hạ Thiên, còn nhớ Tiểu Bạch không?

Điện thoại vừa nối thông thì Hoàng An Bình đã hỏi.

- Là người của tòa án sao?

Hạ Thiên có chút ấn tượng.

- Đúng vậy, là cậu ấy, cậu ấy vừa nói với tôi một tin tức, tôi cảm thấy nói với cậu là chính xác.

Hoàng An Bình nói:

- Người đẹp băng giá sẽ có phiền phức.

- Sao? Cảnh sát tỷ tỷ có phiền phức gì?

Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng đứng cách đó không xa, hắn thầm nghĩ thằng ngu nào dám hồ đồ, dám tìm phiền toái cho vợ tương lai của mình?

- Nghe nói sẽ có người đến căn biệt thự của người đẹp băng giá, nghe nói ủy ban kỷ luật sẽ phái người điều tra, bây giờ bọn họ đang đi đến.

Hoàng An Bình nhanh chóng nói ra sự việc cụ thể:

- Nghe nói Hạ Vân Sơn cho người đẹp băng giá một căn biệt thự, mà biệt thự kia là của hắn tham ô, nghe nói bên trong còn giấu tiền.

- Biết rồi, tôi sẽ nói cho cảnh sát tỷ tỷ.

Hạ Thiên cúp điện thoại, ngay sau đó hắn chạy đến bên cạnh Lãnh Băng Băng:

- Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.

Hạ Thiên cũng chẳng quan tâm Lãnh Băng Băng có đồng ý hay không, hắn kéo nàng bỏ chạy, sau đó còn nói một câu:

- Chị Mộng, chị bảo vệ cho Tiểu Kiều, tối nay tôi sẽ về.

Biểu hiện của Liễu Mộng vừa rồi làm cho Hạ Thiên yên tâm hơn rất nhiều, hơn nữa sát thủ Ám Ảnh Đoàn vừa bị giết chết, sát thủ mới sẽ không xuất hiện quá nhanh, vì vậy Hạ Thiên tin Kiều Tiểu Kiều sẽ không có việc gì. Hơn nữa bây giờ còn có Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi.

- Cậu làm gì? Buông ra ngay.

Lãnh Băng Băng bị Hạ Thiên kéo mà không tự chủ được phải chạy theo, nàng lại không biết có vấn đề gì, vì vậy khá căm tức. Nàng vừa nói vừa giãy dụa nhưng không thoát.

- Cảnh sát tỷ tỷ, Hoàng An Bình nói cho tôi biết, anh ta có người quen trong tòa án, đang có người đến biệt thự của chị để điều tra, Hạ Vân Sơn kia bán rẻ chị, chúng ta phải đến trước.

Hạ Thiên vừa chạy vừa giải thích.

- Cậu nói thật sao?

Vẻ mặt Lãnh Băng Băng chợt biến đổi:

- Đừng chạy, xe của tôi ở bên kia, lên xe thôi.

- À, được.

Hạ Thiên nghĩ rằng chạy bộ sẽ nhanh hơn nhưng cảnh sát tỷ tỷ chạy không được như hắn, nếu cả hai chạy bộ, khi về đến mục tiêu thì cảnh sát tỷ tỷ sẽ chẳng còn chút sức lực nào.

Hai người nhanh chóng lên xe, Lãnh Băng Băng phóng xe như điên trên đường, nàng hận khong thể lập tức quay về khu Cảnh Uyển.

- Hoàng An Bình nói gì với cậu?

Lãnh Băng Băng vừa lái xe vừa nói.

- Anh ta chỉ nói căn biệt thự là của Hạ Vân Sơn tham ô, còn nói trong biệt thự có giấu tiền, vì vậy mà ủy ban kỷ luật xuống điều tra.

Hạ Thiên trả lời.

- Khốn nạn.

Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi mắng, nàng đã hiểu, đây rõ ràng là Hạ Vân Sơn đang trả thù.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đừng nôn nóng, tôi sẽ không để cho đám người kia soát nhà chị.

Hạ Thiên an ủi Lãnh Băng Băng.

Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng chỉ hy vọng mình có thể về kịp. Nàng biết rõ trong nhà không có tiền, không có gì nhưng nơi đó có tất cả ký ức về mẹ, nếu bị điều tra thì sẽ rối loạn, đây là điều nàng không muốn.

Nhưng khi Lãnh Băng Băng chạy xe cảnh sát đến khu Cảnh Uyển thì vẫn phát hiện đến muộn một bước, trước cửa nhà Lãnh Băng Băng có bốn năm chiếc xe, có viện kiểm sát, có tòa án, có ủy ban kỷ luật. Mà lúc này kiểm tra bên trong nhà đã chấm dứt, người của tòa án đang dán niêm phong trước cửa.

Lãnh Băng Băng đứng ngơ ngác ở cửa ra vào, dù nàng không đi vào nhưng không cần vào cũng biết, bên trong chắc chắn rất bề bộn.

- Cô là Lãnh Băng Băng sao?

Một người đàn ông bốn mươi tuổi đi đến, vẻ mặt có chút âm trầm, hắn hỏi.

- Đúng vậy.

Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, nàng biết người này, đây là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, là Quách Hạo.

- Tôi là phó bí thư Quách Hạo của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, cô bị tình nghi có tham dự vào một vụ án tham ô, bây giờ chúng tôi tuyên bố thực hành kỷ luật với cô.

Quách Hạo nhìn Lãnh Băng Băng mà trong mắt có vài phần hèn mọn, hắn nói xong thì phất tay:

- Đưa cô ta đi.

- Cái gì?

Lãnh Băng Băng cảm thấy buồn cười:

- Các anh muốn áp dụng kỷ luật với tôi?

Đường đường là người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy nhưng lại đến nói lệnh kỷ luật với một đội trưởng cảnh sát hình sự nho nhỏ, nhưng còn nói khi cô ta đến trước cửa nhà mình, điều này dù thế nào cũng rất quái dị.

Quách Hạo không nói gì, bên kia có hai người đi về phía Lãnh Băng Băng:

- Lãnh Băng Băng, đi theo chúng tôi.

- Cảnh sát tỷ tỷ, bọn họ muốn bắt người sao?

Hạ Thiên không biết rõ kỷ luật là gì, nhưng lúc này hắn nhìn ra chút manh mối, rõ ràng đối phương muốn mắt người.

Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên, lưu manh này hỏi nhảm gì vậy?

- Lãnh Băng Băng, xe ở bên kia, cô tốt nhất nên biết cách phối hợp, đừng để chúng tôi dùng sức cưỡng chế.

Quách Hạo lạnh lùng nói.

Lãnh Băng Băng nhìn chằm chằm vào đám người bốn phía, lúc này nàng đột nhiên ý thức được đây là một cái bẫy rập, đám người này đến điều tra nhà nàng, bọn họ biết chắc nàng sẽ nhận được tin, sau đó sẽ quay về và bị mang đi. Nếu ở đồn cảnh sát thì bọn họ muốn đưa người đi cũng không dễ dàng, dù sao nơi đó có nhiều người, bất cứ lúc nào cũng có người nhận được tin, mà nàng bị đưa đi ở đây chỉ sợ không ai biết sẽ bị đưa đi đâu.

Có lẽ điều làm mọi người bất ngờ chính là Lãnh Băng Băng còn đưa theo một người quay về, tất nhiên đám người này cũng căn bản không quan tâm đến Hạ Thiên.

- Bí thư Quách, xem ra anh đã có mưu đồ từ lâu, Lãnh Băng Băng tôi cây ngay không sợ chết đứng, nếu đã như vậy thì tôi sẽ đi cùng một chuyến.

Lãnh Băng Băng hít vào một hơi thật sâu, trước nay nàng chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật, nàng cũng không tin đám người này có gì đó khép tội cho mình.

Lãnh Băng Băng nói xong thì nhấc chân đi về phía xe cảnh sát, nhưng nàng vừa tiến lên một bước thì đã có một cánh tay duỗi đến chụp lấy tay nàng, điều này làm nàng không thể di chuyển.
Chương 175: Bị cảm nắng

- Cảnh sát tỷ tỷ, không thể theo bọn họ, tên này nhìn mặt không tốt đẹp gì, nhưng đều là đàn ông, ai biết bọn họ sẽ làm gì?

Hạ Thiên rõ ràng không muốn buông tay.

- Im miệng, cậu là ai? Nói bậy bạ.

Quách Hạo quát lên nghiêm nghị.

- Tôi là chồng tương lai của cảnh sát tỷ tỷ, các anh một đám đàn ông dám ức hiếp một mình vợ tôi, không thấy xấu hổ sao?

Hạ Thiên rất khinh thường, hắn sẽ không để cho đám người này đưa cảnh sát tỷ tỷ đi. Hắn nghe Tam sư phụ nói, cảnh sát mà bắt nữ tình nghi đều có nữ cảnh sát đi theo, bây giờ trong đám người này không có người phụ nữ nào, rõ ràng có vấn đề.

Tất nhiên, dù bây giờ có nữ cảnh sát ở đây thì Hạ Thiên cũng sẽ không để cho cảnh sát tỷ tỷ bị mang đi. Nếu hắn không bảo vệ được cảnh sát tỷ tỷ, như vậy sao biết xấu hổ khi gọi nàng là vợ mình?

- Đưa Lãnh Băng Băng đi!

Quách Hạo quát khẽ:

- Nếu có ai dám ảnh hưởng đến công vụ thì bắt luôn.

- Ai dám bắt người thì tôi sẽ xử lý kẻ đó.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Các người dám lên thì tôi sẽ đánh hết.

- Cậu đừng làm xằng bậy.

Lãnh Băng Băng vội vàng nói:

- Đừng đưa đến phiền phức cho Tiểu Kiều.

- Vậy thì được, tôi sẽ không làm gì cả.

Hạ Thiên cười hì hì nói, nhưng đúng lúc này hai người đi về phía Lãnh Băng Băng chợt ngã lăn xuống đất không chút dấu hiệu.

Vẻ mặt Quách Hạo chợt biến đổi, hắn vội vàng ngồi xổm xuống xem xét một phen, hắn thấy hai người này hôn mê rất quỷ dị, tuy vậy nhịp tim và hô hấp lại rất bình thường.

- Lãnh Băng Băng, cô làm gì với bọn họ?

Quách Hạo đứng lên nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng, sau đó hắn quát lên nghiêm nghị.

- Bí thư Quách, anh chưa lớn tuổi mà đã mờ mắt rồi sao?

Lãnh Băng Băng có chút khinh thường:

- Anh không thấy tôi chẳng có hành động gì sao? Anh nói tôi có thể làm gì?

- Thật ra bọn họ bị cảm nắng.

Hạ Thiên cười hì hì nói:

- Hôm nay khí trời hơi nóng, các người bận rộn quá lâu, tôi nghĩ rằng chút nữa sẽ tiếp tục có người bị cảm nắng.

- Nói bậy, khí trời thế này sao có thể cảm nắng?

Quách Hạo quát lên phẫn nộ, nhưng hắn vừa nói dứt lời thì cách đó không xa lại có hai người ngã xuống.

- À, hai người kia không phải cũng bị cảm nắng sao?

Hạ Thiên nở nụ cười sáng lạn:

- Này, đừng nói tôi không nhắc trước, các người nên đi nhanh, nếu không tất cả sẽ bị cảm nắng.

Quách Hạo tiến lên một bước, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Thiên:

- Cậu tên gì?

- À, tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong địa huyền hoàng thiên. Thuận tiện cũng nói luôn, tôi là thầy thuốc, có muốn tôi trị cảm nắng cho họ không? Bị cảm nắng cũng có nặng có nhẹ, nếu không nhanh chóng đưa đến bác sĩ thì sợ rằng sẽ có người chết.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Hạ Thiên...Hạ Thiên, cậu là Hạ Thiên sao?

Vẻ mặt Quách Hạo đột nhiên biến đổi, hắn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Hạ Thiên:

- Là cậu làm, đúng không? Là cậu làm cho bọn họ hôn mê phải không?

- Này, ông cụ, ông đang đổ oan cho người khác đấy, tôi đang cầm tay cảnh sát tỷ tỷ nói chuyện yêu thương, có làm gì đâu?

Hạ Thiên có chút mất vui.

Lãnh Băng Băng không khỏi trừng mắt nhìn hạ thiên, ai cùng cầm tay hắn nói chuyện yêu đương?

- Hạ Thiên, tôi đã nghe nói về cậu, tôi cũng biết cậu có bản lĩnh.

Giọng nói của Quách Hạo trở nên trầm thấp:

- Nhưng tôi cho cậu biết làm việc cũng không nên quá mức, trên đời này cũng không phải không có người trị được cậu.

- Này, cảnh sát tỷ tỷ, chị xem, bên kia lại có hai người cảm nắng.

Hạ Thiên không để ý đến Quách Hạo, hắn có vẻ rất buồn bực:

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi cũng thấy kỳ quái, bọn họ còn rất trẻ, sao lại dễ bị cảm nắng như vậy? Nhưng người này đã bốn mươi năm mươi mà còn chưa cảm nắng, đúng là không có thiên lý.

- Cậu...Cậu đang uy hiếp tôi sao?

Quách Hạo tức giận, hắn đã nhìn thấy có hai người ngã xuống, lần này có mười mấy người đến đây nhưng đã có hơn phân nửa ngất xỉu.

- Cảnh sát tỷ tỷ, người này có phải đầu óc có vấn đề không? Em không nói chuyện với anh ta, vậy mà anh ta dám bảo tôi uy hiếp, chẳng lẽ đây là loại người hoang tưởng trong truyền thuyết?

Hạ Thiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lãnh Băng Băng.

Lúc này Lãnh Băng Băng cũng không biết nên nói gì, nàng biết rõ những người này hôn mê chắc chắn là kiệt tác của Hạ Thiên. Lúc này tâm tình của nàng rất phức tạp, tên lưu manh này có ấn tượng rất kém với nàng, mà những ngày gần đây ấn tượng về hắn cũng không tốt đẹp lên, nhưng dù hắn làm gì thì nàng cũng chẳng đối phó được. Nhưng bây giờ vào lúc nàng gặp khó khăn thì người ở bên cạnh lại là hắn, hơn nữa hắn còn dùng phương pháp này để ngăn cản nàng bị đưa đi.

Lãnh Băng Băng tin nếu Quách Hạo còn muốn đưa mình đi thì tất cả sẽ bị cảm nắng không thể giải thích được, đến lúc đó sợ rằng mình phải gọi xe cứu thương đưa đám người này vào bệnh viện.

- Hạ Thiên, cậu đừng quá kiêu ngạo.

Quách Hạo rống lên tức giận, sau đó hắn lập tức ngã chúi đầu xuống đất ngất xỉu.

Hạ Thiên lắc đầu, hắn dùng giọng cảm khái nói:

- Tôi nói rồi, người khác đều bị cảm nắng, sao anh này lại không? Thì ra cũng giống như mọi người cả thôi.

- Bí thư Quách!

- Mau gọi xe cứu thương.

- Bí thư Quách, anh không sao đấy chứ?

- Đừng gọi xe cứu thương, mau đưa bí thư Quách đến bệnh viện.

Đám người còn chưa bị cảm nắng lập tức rối loạn, sau khi thảo luận thì nhanh chóng đưa Quách Hạo lên xe, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Mà những kẻ khác bị ngất xỉu cũng được đưa lên những chiếc xe khác, chỉ một lát sau tất cả đã đi sạch.

Còn Lãnh Băng Băng, cuối cùng cũng không ai động vào nàng. Thật ra những người kia cũng bị dọa, bọn họ đột nhiên bị cảm nắng khó thể giải thích, nhưng trước đó Quách Hạo còn tỉnh táo và không ai dám đi, bây giờ Quách Hạo đã ngất xỉu, tất nhiên đã có cớ rời khỏi nơi ma ám này. Sau này bọn họ có thể nói là vì sự an toàn của bí thư Quách, chứ không phải lâm trận bỏ chạy.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đã nói sẽ không cho ai ức hiếp chị.

Khi thấy đám người chạy đi sạch sẽ thì Hạ Thiên dùng giọng có chút đắc ý nói.

Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng nhìn giấy niêm phong trên cửa nhà mà chợt xuất thần.

- Cảnh sát tỷ tỷ, có phải chị muốn vào không?

Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi:

- Tôi có thể đưa chị vào mà không ảnh hưởng đến giấy niêm phong.

Lãnh Băng Băng nghe được lời nói của Hạ Thiên thì giống như phục hồi tinh thần trở lại, nàng lắc đầu:

- Thôi, không vào.

Cảm tình của Lãnh Băng Băng với căn biệt thự này rất phức tạp, từ sâu trong đáy lòng nàng cảm thấy bài xích với nó, nhưng nàng ở lại dây chỉ vì mẹ nàng thích nơi này, mà tất cả những gì của mẹ nàng cũng đều ở đây, vì vậy mà nàng cảm thấy vơi đi nổi nhớ mẹ.

Lãnh Băng Băng vừa cảm thấy bài xích, vừa nhung nhớ, đây chính là cảm giác mâu thuẫn. Nàng đã nhiều lần muốn rời khỏi nơi này nhưng cuối cùng cũng không thể đưa ra quyết định, mà bây giờ biệt thự đã bị niêm phong, đối với nàng đó lại là chuyện tốt, điều này có thể giúp nàng đưa ra quyết định rời khỏi đây.

Lãnh Băng Băng nhìn căn nhà lần cuối, sau đó nàng dứt khoát xoay người đi lên xe cảnh sát. Nàng không lập tức khởi động xe mà lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

- Băng Băng, có chuyện gì xảy ra?

Đầu bên kia vang lên một giọng nói ôn hòa:

- Sao lúc này cháu lại điện thoại cho chú?

- Chú Triệu, bí thư Quách Hạo của ủy ban kỷ luật vừa mới đến kê biên nhà cháu, còn muốn kỷ luật cháu.

Lãnh Băng Băng khẽ nói, trong giọng nói có chút hương vị uất ức.

- Cái gì?

m thanh bên kia chợt kéo lên cao vài phần, đồng thời còn có chút lo lắng:

- Băng Băng, cháu không sao đấy chứ? Quách Hạo còn chưa mang cháu đi sao?

- Quách Hạo đột nhiên bị cảm nắng, vì vậy hành động bị cắt đứt.

Lãnh Băng Băng mượn lời Hạ Thiên nói.

- Bị cảm nắng?

m thanh bên kia có vẻ kinh ngạc.

- Chú Triệu, tóm lại bây giờ cháu được tự do, nhưng cháu không biết đến lúc nào thì ủy ban kỷ luật sẽ tiếp tục gây phiền toái. Chú xem bây giờ cháu nên làm thế nào?

Lãnh Băng Băng khẽ hỏi.

- Băng Băng, trước tiên chú muốn biết rõ tình huống của cháu, để xem ai giở trò sau lưng. Thế này đi, cháu đến ở trong khách sạn, tạm thời đừng cho người ủy ban kỷ luật tìm được, để chú xem xét rõ tình huống rồi nói sau.

Đầu dây bên kia chợt trầm ngâm một lúc, sau đó mới mở miệng.

- Được, chú Triệu, cháu tạm thời sẽ tìm một chỗ ở tạm.

Lãnh Băng Băng lên tiếng.

- Cứ như vậy, cháu tắt điện thoại đi, hai giờ sau mở lại rồi gọi cho chú.

Cuối cùng người kia còn dặn dò một câu:

- Chú ý an toàn, phải bảo vệ tốt cho mình.

- Vâng, chú Triệu, cháu đi đây.

Lãnh Băng Băng nói xong thì cúp điện thoại, ngay sau đó nàng cũng tắt điện thoại và khởi động xe rời khỏi khu Cảnh Uyển.

Hạ Thiên tất nhiên đã sớm leo lên xe, bây giờ hắn phải bảo vệ Lãnh Băng Băng, không thể để nàng gặp phải chuyện không may.

Vài phút sau Lãnh Băng Băng dừng xe ven đường, sau đó nàng xuống xe đón một chiếc taxi đến khách sạn Khải Duyệt.

- Đi thuê phòng.

Lãnh Băng Băng đi về phía cửa thang máy, nàng cũng nói với Hạ Thiên.

Hạ Thiên rất vui sướng đi về phía quầy phục vụ, cuối cùng cảnh sát tỷ tỷ cũng đồng ý mướn phòng với hắn.

... ....

Hoàng An Bình ở cục cảnh sát muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình huống của Hạ Thiên, nhưng trước đó lại có người điện thoại đến, là đứa bạn chơi với hắn từ nhỏ, Tiểu Bạch, Bạch Thắng Thiên.

- Tiểu An, người anh em kia đúng là mạnh, rất mạnh.

Điện thoại vừa được nối thông thì Tiểu Bạch đã dùng giọng hưng phấn nói.

Hoàng An Bình có chút mơ hồ:

- Tiểu Bạch, cậu nói ai vậy?

- Chính là người anh em tên là Hạ Thiên, cũng may lần trước cậu nhắc nhở tôi, vì vậy mà không động đến hắn, tôi vừa được tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của anh bạn kia.

Tiểu Bạch rõ ràng rất kích động:

- Tôi đã nói với cậu là bí thư ủy ban kỷ luật Quách Hạo sẽ xuống bắt người đẹp băng giá phải không, hơn nữa còn áp dụng kỷ luật với nàng, anh đoán xem kết quả thế nào?

- Không phải Hạ Thiên đánh bí thư Quách đấy chứ?

Hoàng An Bình càng hoảng sợ, đối với hắn thì Hạ Thiên rất có thể áp dụng phương pháp như vậy.

- Người này nếu đánh bí thư Quách thì tôi sẽ không cho rằng đối phương trâu bò, mà quan trọng là tên kia không làm gì cũng để cho mười mấy người bên phía bí thư Quách hôn mê, cuối cùng ngay cả bí thư Quách cũng hôn mê. Bây giờ nghe nguyên nhân thì nói là bị cảm nắng, cậu xem hôm nay còn chưa đến ba mươi độ, khí trời thế này mà cảm nắng sao?

Tiểu Bạch càng nói càng hưng phấn:

- Ha ha, bây giờ đám người kia đều đã vào bệnh viện, tất nhiên còn chưa bắt được người đẹp băng giá. Đúng là quá trâu, không biết người anh em kia làm thế nào, tôi sùng bái cậu ta.
Chương 176: Thuê phòng mà không lên giường

- Bị cảm nắng?

Hoàng An Bình cũng cảm thấy khó tưởng, khí trời thế này mà cảm nắng sao? Hắn tưởng Hạ Thiên sẽ ra tay đánh người, nào ngờ lại có chiêu cảm nắng, nhìn qua có vẻ không làm gì, đúng là hùng mạnh.

- Đúng vậy, chỉ là cảm nắng, làm cho tôi cảm thấy bội phục nhất chính là đám người kia được đưa đến bệnh viện và chuẩn đoán rõ ràng là cảm nắng.

Tiểu Bạch càng nói càng kích động:

- Này Tiểu An, lúc nào giới thiệu người anh em này cho nhau nhé, tôi đúng là rất bội phục cậu ấy.

Hoàng An Bình cũng không quá ngạc nhiên, từ khi được Hạ Thiên đưa từ lầu mười hai xuống đất thì hắn cảm thấy không có chuyện gì quá bất ngờ.

- Tiểu Bạch, giới thiệu cho cậu biết cũng không có vấn đề, nhưng phải đợi cơ hội, sau này rồi nói. Bây giờ hắn tám phần đang ở cùng người đẹp băng giá, tôi cũng không dám đi quấy rầy.

Hoàng An Bình cũng đồng ý với Tiểu Bạch.

- Này, tôi cũng vậy, ha ha, trước tiên cứ như vậy đã, tôi cúp máy đây, bây giờ tôi cũng có việc bận.

Tiểu Bạch vẫn rất hưng phấn, hắn cười lớn vài tiếng, cuối cùng cũng cúp điện thoại.

Mày lúc này Hoàng An Bình tất nhiên sẽ không điện thoại cho Hạ Thiên.

... ....

Khách sạn Khải Duyệt.

Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng đang ngồi sững sờ trên giường mà có chút hưng phấn, hắn nghĩ đêm nay có thể nhân lúc nhà cháy mà hôi của, có thể kéo cảnh sát tỷ tỷ lên giường.

Hạ Thiên dùng ánh mắt không kiêng nể quét qua tư thái mê người của Lãnh Băng Băng, trong lòng thầm nghĩ tối nay nên vào mười lần hay chín lần? Tuy những chuyện như vậy khá tổn thương thân thể, nhưng cảnh sát tỷ tỷ dáng người quá chuẩn, không vào mười lần thì đúng là phụ bạc chính mình.

Đang lúc Hạ Thiên tưởng tượng về tình cảnh tuyệt đẹp thì Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng từ trong run sợ tỉnh táo lại, nàng đứng dậy chuẩn bị đứng lên đi vào phòng tắm, đúng lúc này nhìn thấy Hạ Thiên, nàng không khỏi sững sờ:

- Sao cậu còn ở đây?

Hạ Thiên cũng sững sờ, cảnh sát tỷ tỷ sao lại hỏi mình một câu kỳ quái như vậy? Nếu hắn không ở đây thì đến tối sao lên giường với nàng?

Khi thấy Hạ Thiên không nói lời nào thì Lãnh Băng Băng đã nói thêm:

- Cậu có thể trở về, tiền đặt phòng lần sau tôi sẽ trả lại.

Hạ Thiên cuối cùng cũng kịp phản ứng, cảnh sát tỷ tỷ đuổi hắn đi, điều này là không thể. Hắn vất vả lắm mới cùng cảnh sát tỷ tỷ mướn phòng, chỉ còn kém một nấc là cùng nhau lên giường, bây giờ sao lại lùi bước? Hắn phải giữ vững trận địa, tuyệt đối không thể đi.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không thể đi, tôi muốn ở lại đây bảo vệ chị.

Hạ Thiên tìm lý do rất quang minh chính đại:

- Nếu không phải đám người kia vây bắt thì phải làm sao bây giờ?

- Tôi không cần cậu bảo vệ.

Lãnh Băng Băng tức giận nói:

- Cậu mau quay về bảo vệ Tiểu Kiều đi.

- Bây giờ Tiểu Kiều rất an toàn, không cần tôi bảo vệ.

Hạ Thiên trả lời.

Lãnh Băng Băng không khỏi có chút tức giận:

- Tiểu Kiều vừa mới gặp sát thủ, cậu còn cho rằng cô ấy an toàn sao?

- Cũng vì Tiểu Kiều vừa gặp sát thủ, vì vậy tôi cho rằng cô ấy rất an toàn.

Hạ Thiên dùng giọng chân thành nói.

- Cậu chỉ giỏi ngụy biện.

Lãnh Băng Băng rất bất mãn, tên lưu manh này chưa nói đến vấn đề lăng nhăng, rõ ràng lại không quan tâm đến Kiều Tiểu Kiều. Vừa rồi Tiểu Kiều thiếu chút nữa đã bi sát thủ giết hại, nhưng tên lưu manh lại nói Tiểu Kiều rất an toàn, đúng là an toàn chết người.

Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, cảnh sát tỷ tỷ có lẽ vừa bị tên Quách Hạo ngu ngốc kia ảnh hưởng, vì vậy bây giờ đầu óc có chút ngây ngốc, xem ra hắn phải giải thích rõ ràng hơn.

- Cảnh sát tỷ tỷ, lần này Ám Ảnh Đoàn chỉ phái đến một sát thủ, bây giờ sát thủ đã chết, ít nhất cũng phải vài ngày nữa mới có sát thủ xuất hiện, vì vậy bây giờ cô ấy rất an toàn.

Hạ Thiên dùng giọng kiên nhẫn giải thích.

Lãnh Băng Băng vẫn rất hoài nghi:

- Sao cậu biết không có sát thủ khác?

- Cảnh sát tỷ tỷ, Ám Ảnh Đoàn là tổ chức sát thủ mạnh nhất trên thế giới, nếu có người thuê bọn họ giết người thì sẽ không thuê tổ chức khác. Hơn nữa bây giờ Ám Ảnh Đoàn nhìn chằm chằm vào mục tiêu, những sát thủ khác cũng không dám động vào.

Hạ Thiên tiếp tục dùng giọng kiên nhẫn giải thích.

Vẻ mặt Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên càng thêm quái dị:

- Sao cậu biết rõ chuyện của Ám Ảnh Đoàn như vậy? Chẳng lẽ cậu cũng là sát thủ của Ám Ảnh Đoàn?

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi biết về chị, điều này cũng không có nghĩa tôi là cảnh sát, tôi chỉ là chồng chị mà thôi.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:

- Cậu nói bậy tôi sẽ đuổi ra khỏi phòng.

Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, hắn nào có nói bậy, hắn đều nói thật đấy thôi. Nhưng ngay sau đó hắn lại vui sướng, vì ý nghĩa lời nói của cảnh sát tỷ tỷ chính là bây giờ sẽ không đuổi hắn ra ngoài.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau dùng cơm nhé.

Hạ Thiên suy nghĩ, rõ ràng cảnh sát tỷ tỷ còn nợ hắn một bữa tối.

- Cậu muốn thì cứ đi một mình.

Lãnh Băng Băng tức giận nói, nàng bây giờ đang tị nạn, sao có thể ra ngoài dùng cơm?

Hạ Thiên thấy Lãnh Băng Băng không muốn ra ngoài vì vậy cũng chỉ biết ở trong phòng, một người ăn thì quá chán, hắn tình nguyện đói bụng ngồi với cảnh sát tỷ tỷ.

Nhưng Hạ Thiên tình nguyện chịu đói với Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng lại không muốn đói bụng cùng hắn. Một lát sau Lãnh Băng Băng gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ để đưa cơm lên.

Lãnh Băng Băng cúp điện thoại rồi nhíu mày nhìn Hạ Thiên:

- Cậu muốn ăn cơm thì chính mình tự vào khách sạn mà ăn.

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lãnh Băng Băng:

- Cảnh sát tỷ tỷ, không phải chị vừa gọi cơm sao?

- Tôi chỉ gọi một phần.

Lãnh Băng Băng tức giận nói, lưu manh này chẳng lẽ cho nằng nàng có lòng tốt gọi cơm cho hắn sao?

- Không sao!

Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm:

- Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta cùng ăn một phần cơm là được.

Lãnh Băng Băng đang muốn mắng người nhưng lại cảm thấy lưu manh này da mặt quá dày, dù mắng mỏ thế nào cũng vô dụng. Bây giờ nàng cũng không muốn tức giận với người này, vì vậy nàng cầm điện thoại gọi cho quầy phục vụ để mang thêm một phần cơm chiên, còn Hạ Thiên có thích ăn cơm chiên hay không thì chẳng cần quan tâm, nàng chỉ cần bảo đảm đối phương không cướp cơm của mình là được.

Có lẽ vừa rồi Hạ Thiên vừa mới giúp đỡ Lãnh Băng Băng, vì vậy bây giờ nàng cũng không cưỡng chế đuổi người, nàng tựa vào giường xem ti vi, bộ dạng mặc kệ Hạ Thiên.

Hạ Thiên không chịu nổi cô đơn vì vậy muốn bò lên giường, Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn hắn:

- Không muốn bị đuổi thì phải thành thật một chút, không được lên đây.

Hạ Thiên có chút buồn bực, xem ra cảnh sát tỷ tỷ muốn mướn phòng nhưng lại không muốn lên giường.

Nhưng sau đó Hạ Thiên lại tự an ủi chính mình, không sao, chỉ cần mướn phòng, sớm muộn gì cũng sẽ lên giường. Có lẽ cảnh sát tỷ tỷ còn đang ngại ngùng, đợi đến đêm tối lửa tắt đèn thì sẽ hết ngay.

Tiếng đập cửa vang lên, Hạ Thiên chạy ra mở cửa, đúng như lời hắn dự đoán, là nhân viên phục vụ đưa cơm chiên lên. Sau khi ký vào phiếu thì nhân viên phục vụ bị đuổi đi, Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng bắt đầu một bữa tối không ánh nến.

Khẩu vị của Lãnh Băng Băng rất tốt, nàng tiêu diệt một dĩa cơm chiên, rõ ràng những sự việc vừa xảy ra không ảnh hưởng đến nàng. Ngược lại Hạ Thiên lại không thể nuốt cơm chiên, dĩa cơm chiên ba mươi đồng này thậm chí còn dở hơn cả thức ăn nhanh mười đồng.

Lãnh Băng Băng ăn xong bữa cơm tối thì xem ti vi, trên ti vi không có gì hấp dẫn nhưng nàng xem rất say sưa. Hạ Thiên nhàm chán cũng phải xem cùng nàng, nhưng một lúc sau hắn đã không thể nhịn được nữa. Nhân vật nam trong phim quá vô dụng, không tán đổ được hai cô nàng, đúng là quá mức đáng xem thường.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không tắm sao?

Một lát sau Hạ Thiên bắt đầu giật dây để Lãnh Băng Băng đi tắm rửa, như vậy không chừng hắn sẽ có cơ hội tắm uyên ương với cảnh sát tỷ tỷ.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn hắn rồi tiếp tục xem ti vi.

- Cảnh sát tỷ tỷ, đổi kênh được không?

Một lát sau Hạ Thiên mở miệng nói, kênh này đúng là khó xem, hắn tình nguyện xem phim cừu non và sói già còn hơn.

Lãnh Băng Băng lần này dứt khoát bỏ qua Hạ Thiên, xem hắn như không khí.

Vài phút sau Hạ Thiên bắt đầu nhắc nhở Lãnh Băng Băng:

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị nên điện thoại cho chú Triệu, bây giờ đã qua hai giờ rồi.

Lần này Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng có phản ứng, nàng nhìn đồng hồ, phát hiện Hạ Thiên nói không sai, bây giờ đã qua hai giờ. Vì vậy nàng mới lấy điện thoại, mở nguồn và gọi điện.

- Chú Triệu, là cháu.

Điện thoại được nối thông rất nhanh.

- Băng Băng, chú đã xem xét vụ này, là Quách Hạo tự chủ trương, cháu yên tâm, không có gì. Ngày mai cháu có thể đi làm bình thường, ủy ban kỷ luật sẽ không đến làm phiền.

Đầu bên kia vang lên một âm thanh ôn hòa.

- Cám ơn chú Triệu.

Lãnh Băng Băng khẽ thở ra nhưng vẫn có chút lo lắng:

- Chú Triệu, Quách Hạo đang ở trong bệnh viện sao? Bọn họ có việc gì không?

- Không có gì, cũng đã tỉnh lại, cháu đừng lo, việc này không liên quan gì đến cháu, dù bọn họ thật sự có chuyện không hay thì cũng chẳng sao.

Chú Triệu an ủi Lãnh Băng Băng.

Chú Triệu có chút chần chừ rồi hỏi Lãnh Băng Băng một câu:

- Đúng rồi, chú cũng đã nghe nói về chuyện hôm nay, Hạ Thiên kia đang ở cùng với cháu sao?

- Đúng vậy, chú Triệu, hắn đang ở đây.

Lãnh Băng Băng cũng không giấu diếm.

- Băng Băng, tuy ủy ban kỷ luật không tìm cháu làm phiền nhưng dạo này cháu nên cẩn thận, có rất nhiều người thấy Hạ Vân Sơn đã ngã, nghĩ rằng cháu không có hậu trường, có thể làm gì thì làm.

Chú Triệu có chút trầm ngâm:

- Tiểu tử Hạ Thiên rất có bản lĩnh, nếu có hắn ở bên cạnh thì cháu sẽ an toàn.

- Chú Triệu, có phải chú được nghe tin tức gì đó không?

Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi.

- Chú cũng đang nghi ngờ sự xác thật của thông tin, nghe nói Quách Hạo đi rất gần với Đổng Lâm, sự việc hôm nay có lẽ là Đổng Lâm làm phiền cháu.

Chú Triệu trầm ngâm nói:

- Vì không có chứng cứ nên chú cũng không tìm Đổng Lâm, vì vậy cháu cẩn thận một chút.

- Được, cảm ơn chú Triệu.

Lãnh Băng Băng đáp.

- Vậy thì được, cứ như thế, điện thoại của cháu cũng không cần phải tắt đi, nếu có rãnh thì đến nhà chú dùng cơm.

Chú Triệu nói, sau đó cúp điện thoại

Mà lúc này Hạ Thiên ở bên cạnh cũng không nhịn được phải hỏi một câu:

- Cảnh sát tỷ tỷ, chú Triệu kia rốt cuộc là ai?
Chương 177: Nằm ngủ ôm người đẹp băng giá

- Chú Triệu là bí thư thị ủy thành phố Giang Hải, là Triệu Bỉnh Lương.

Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên:

- Chú ấy là cha của Triệu Thanh Thanh.

- À, là cha của Triệu Thanh Thanh, hèn gì rất quen thuộc với chị.

Hạ Thiên thuận miệng nói, rõ ràng hắn cũng quá để ý đến thân phận của Triệu Bỉnh Lương.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi dùng giọng tò mò hỏi:

- Cảnh sát tỷ tỷ, tên Đổng Lâm kia là ai? Hắn có cừu oán với chị sao?

- Đổng Lâm bây giờ là phó phòng công an tỉnh, trước kia khi hắn còn là phó chủ tịch thành phố Giang Hải thì động tay động chân với tôi, bị tôi cho một bạt tai.

Bây giờ tâm tình của Lãnh Băng Băng rất tốt, tất nhiên cũng hào hứng trả lời vấn đề của Hạ Thiên.

Tuy Triệu Bỉnh Lương nói đó chỉ là suy đoán, nhưng Lãnh Băng Băng biết Triệu Bỉnh Lương sẽ không suy đoán lung tung, chuyện này có ít nhất chín phần là thật. Nếu thật sự là như vậy thì hôm nay nàng rơi vào trong tay Quách Hạo, chỉ sợ sẽ rơi vào tay Đổng Lâm, đến lúc đó sự việc sẽ còn nghiêm trọng hơn những gì nàng suy đoán. Nàng nghĩ như vậy mà trong lòng không khỏi có chút cảm kích Hạ Thiên, lưu manh này đã cứu nàng một lần.

Hạ Thiên nghe được lời nói của Lãnh Băng Băng thì rất bất mãn với tên Đổng Lâm kia, dám động tay động chân với cảnh sát tỷ tỷ xinh đẹp khêu gợi của hắn, tên này đúng là không biết sống chết.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tên khốn Đổng Lâm kia ở đâu? Tôi muốn đi dạy bảo hắn một bài học.

Hạ Thiên tức giận hỏi.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận nói:

- Cậu đừng chạy đi tìm việc, cậu ngoài việc đánh người thì còn biết làm gì không?

- Tôi còn biết giết người, biết cứu người. Cảnh sát tỷ tỷ, cha của Triệu Thanh Thanh nói sắc quỷ Đổng Lâm sẽ tìm chị, tôi sao có thể bỏ mặc được? Tôi muốn xử lý hắn, để hắn không có cách nào làm phiền chị, như vậy chị sẽ an toàn.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn đã quyết định vì cảnh sát tỷ tỷ mà xử lý tên Đổng Lâm kia, chấm dứt hậu hoạn.

- Cậu dám giết người thì tôi sẽ túm vào cục cảnh sát.

Lãnh Băng Băng tức giận nói, Hạ Thiên này luôn mồn nói xử lý người khác mà không quan tâm đến một cảnh sát như nàng ở bên cạnh, đúng là coi thường một đội trưởng cảnh sát đại danh vang dội như nàng.

Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Băng Băng:

- Tôi đã nói muốn giết người đâu.

- Cậu vừa nói muốn xử lý Đổng Lâm, bây giờ lại không thừa nhận sao?

Lãnh Băng Băng tức giận nói.

- Xử lý cũng không phải là giết, ví dụ như xử lý Kỷ Minh vậy, đó cũng là xử lý thôi.

Hạ Thiên giải thích.

Vẻ mặt Lãnh Băng Băng hòa hoãn trở lại, nàng hừ một tiếng:

- Đổng Lâm dù háo sắc nhưng không có vấn đề gì khó khăn về kiều thị, nếu muốn tìm được căn cứ hắn tham ô thì không dễ dàng gì.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chẳng lẽ căn cứ theo tính nết háo sắc của hắn không được sao?

Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.

Lãnh Băng Băng lắc đầu:

- Cậu không hiểu, nếu chỉ là tác phong cuộc sống có vấn đề thì khó thể vặn ngã loại quan viên như Đổng Lâm.

Hạ Thiên gãi đầu, nói như vậy chẳng lẽ không tìm được phương pháp thích hợp để xử lý tên khốn Đổng Lâm kia sao?

Nhưng cảnh sát tỷ tỷ khong cho hắn dùng biện pháp vũ lực, hay là không nên nói ra, để ngày mai lén đi làm là được.

- Bây giờ tôi không sao, cậu cũng không cần bảo vệ, cậu có thể đi được rồi.

Lãnh Băng Băng nói thêm.

Hạ Thiên tranh thủ thời gian lắc đầu:

- Tất nhiên không được, cha của Triệu Thanh Thanh đã nói chị không an toàn, vì vậy tôi phải ở đây với chị.

Lãnh Băng Băng tức giận nhảy xuống giường:

- Cậu không đi thì tôi đi.

- Cảnh sát tỷ tỷ, dù chị đi đâu thì tôi cũng sẽ đi theo, tôi phải bảo vệ chị.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Lãnh Băng Băng vừa đi đến cửa, nàng nghe được câu nói này thì lập tức bỏ đi ý nghĩ đi về nhà, vì nàng tin tên lưu manh này nói được làm được, sợ rằng hắn sẽ quấn lấy nàng.

Lãnh Băng Băng tức giận leo lên giường, nàng không để ý đến Hạ Thiên, nàng tiếp tục xem ti vi.

Còn Hạ Thiên, hắn chỉ biết cầm ghế ngồi bên giường, chuẩn bị đánh du kích với Lãnh Băng Băng, đợi khi nàng ngủ thì hắn có thể bò lên giường.

Vài giờ sau Lãnh Băng Băng xem ti vi rất có hương vị, Hạ Thiên thì cảm thấy cực kỳ gian khổ, vì hắn rất ghét xem phim truyền hình. Khi thời gian dần trôi qua thì tinh thần Lãnh Băng Băng càng ngày càng tốt, nàng cũng không có ý muốn ngủ, Hạ Thiên bắt đầu ngáp liên tục, hắn có vẻ không chịu được.

Hạ Thiên thấy đã mười một giờ thì cuối cùng cũng không nhịn được, hắn ngáp một cái:

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đi ngủ trước.

Hạ Thiên chỗ nào cũng có thể ngủ được, vì vậy hắn nằm xuống sàn nhà ngủ ngon lành. Mà Lãnh Băng Băng thì tiếp tục xem phim, nàng có vẻ rất tỉnh táo, vì vậy trận đánh lâu dài của Hạ Thiên cũng chấm dứt trong thất bại.

Không biết Hạ Thiên ngủ được bao lâu thì tỉnh lại, hắn quay đầu nhìn lên giường, đèn trên giường vẫn sáng, Lãnh Băng Băng đã ngủ. Nhưng nàng đang mơ, thi thoảng lại nói mớ:

- Mẹ...Đừng đi...Đừng... ....

- Cảnh sát tỷ tỷ hình như đang nằm mớ!

Hạ Thiên lầm bầm, Lãnh Băng Băng tuy nhắm mắt nhưng vẻ mặt rất hoảng sợ. Chỉ cần liên tưởng đến lời nói vừa rồi thì Hạ Thiên có thể đoán nàng đang nằm ác mộng.

Hạ Thiên dùng hai ngón tay khẽ ấn lên đầu Lãnh Băng Băng, hắn lẩm bẩm:

- Cảnh sát tỷ tỷ đừng sợ, dù nằm mơ thì tôi cũng có thể bảo vệ chị.

Hạ Thiên dùng động tác dịu dàng mát xa đầu cho Lãnh Băng Băng, vô tình Lãnh Băng Băng đã không còn phát ra tiếng nói mớ, mà lông mày nhíu lại cũng dần giãn ra, vẻ mặt hoảng sợ cũng dần hòa hoãn trở lại. Lúc này tiếng hít thở của nàng dần nhẹ lại, càng ngày càng dài, cuối cùng tiến vào trong giấc ngủ say.

Hạ Thiên tiếp tục xoa bóp thêm một phút đồng hồ mới dừng lại, sau đó hắn cũng nằm xuống nền đất. Hắn suy nghĩ một lúc mà cảm thấy như vậy là không tốt, vì vậy hắn tiến lên nằm bên cạnh Lãnh Băng Băng, hắ kéo hai tay nàng, đểhai tay ôm quanh người hắn.

Cuối cùng Hạ Thiên lại dùng hai tay ôm Lãnh Băng Băng, đồng thời hắn cũng lầm bầm:

- Cảnh sát tỷ tỷ, đây là chị ôm tôi trước, chị ôm tôi thì tất nhiên tôi phải ôm lại. Ừ, như vậy là được, tôi ngủ đây.

Hạ Thiên nhắm mắt, ngay sau đó hắn tiến vào giấc mộng đẹp.

... ....

Lãnh Băng Băng nằm ngủ gặp một giấc mơ, nàng thấy mình đang còn bé, đang nằm trong ngực mẹ ngủ rất ngon.

Khi Lãnh Băng Băng mê man tỉnh lại thì vẫn cảm thấy ấm áp, sau khi mẹ ra đi thì nàng chưa từng được ngủ ngon như hôm nay. Nàng cảm thấy mẹ giống như còn ôm mình, mà nàng cũng đang ôm mẹ, thân thể mẹ mát lạnh, cảmg giác rất thoải mái.

- Cảm giác rất chân thật.

Trong đầu Lãnh Băng Băng bùng lên ý nghĩ này, sau đó nàng nhanh chóng tỉnh lại. Nàng cảm thấy cảm giác chân thật, rõ ràng là thật, đúng lúc này nàng mới cảm thấy mình đang ôm một người, mà eo nàng cũng đang được một người ôm chặt.

- Á... ....

Lãnh Băng Băng mở to mắt, nàng nhìn gương mặt quen thuộc ở gần trong gang tấc, vì vậy mà không khỏi thét lên kinh thiên động địa:

- Lưu manh đáng chết, cậu làm gì tôi?

Tiếng thét chói tai hoàn toàn đánh thức Hạ Thiên, hắn mở to mắt nở nụ cười sáng lạn với Lãnh Băng Băng:

- Cảnh sát tỷ tỷ, vẫn còn sớm mà.

- Sớm cái đầu cậu, buông tôi ra.

Lãnh Băng Băng tức giận hét lên, nàng vùng vẫy nhưng Hạ Thiên ôm quá chặt, nàng cũng không thể làm gì được. Cũng may nàng phát hiện quần áo trên người mình vẫn còn chỉnh tề, điều này làm nàng cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất tình huống nghiêm trọng còn chưa xuất hiện.

- Này, cảnh sát tỷ tỷ, tối qua chị gặp ác mộng, tôi giúp chị mát xa, vì vậy mới ngủ ngon hơn. Nào ngờ lúc đó chị ôm lấy tôi không buông, tôi cũng chỉ biết nằm ở bên cạnh mà thôi.

Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội, hắn cũng không buông Lãnh Băng Băng ra ngay.

- Hừ, nói bậy.

Lãnh Băng Băng cực kỳ tức giận, nàng mắng lớn:

- Chiêu thức lừa đảo này của cậu lừa gạt được tôi sao? Nhất định là cậu cố ý đặt tay tôi lên người, trước nay tôi ngủ chưa từng dùng gối ôm, sao có thể vung tay ôm cậu?

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không thích gối ôm, như vậy cũng không có nghĩa là thích ôm người, sợ rằng còn thích ôm tôi.

Hạ Thiên nghiêm trang nói:

- Chị xem, chị ôm tôi ngủ rất thoải mái, đã ngủ đến trưa rồi.

- Cậu... ....

Lãnh Băng Băng cực kỳ tức giận:

- Lưu manh đáng chết, tóm lại thả tôi ra trước.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đã buông chị ra rồi mà, chị vẫn còn ôm tôi.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Lãnh Băng Băng cực kỳ tức giận nhưng cũng phát hiện lưu manh kia nói không sai, không biết hắn đã buông eo nàng ra từ khi nào, mà nàng chỉ lo mắng người nhưng vẫn còn ôm hắn.

- Đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu.

Lãnh Băng Băng tranh thủ thời gian buông Hạ Thiên ra, nàng nhảy dựng lên giường rồi tỉ mỉ kiểm tra y phục. Sau khi xác định không có vấn đề thì mới tức giận đi vào nhà vệ sinh. Nàng nhìn đồng hồ thì phát hiện Hạ Thiên không lừa mình, bây giờ đã là giữa trưa, rõ ràng nàng ngủ đến tận bây giờ, đây là chuyện vài chục năm chưa từng có.

Hạ Thiên ngồi dậy trên giường, hắn lẩm bẩm:

- Cuối cùng cũng ôm cảnh sát tỷ tỷ ngủ được một đêm, đáng tiếc là tối qua cảnh sát tỷ tỷ còn mặc quần áo, không biết đến khi nào mới trần truồng ôm nhau ngủ đây?

Chuông điện thoại vang lên nhưng đây không phải là điện thoại của Hạ Thiên, là điện thoại của Lãnh Băng Băng.

Lãnh Băng Băng đi vào nhà vệ sinh chưa ra, Hạ Thiên cầm lấy điện thoại rồi nhấn nút nghe.

- Này, ai vậy?

Hạ Thiên hỏi, vì trên điện thoại cũng không hiện tên.

- Anh là ai?

Đầu bên kia vang lên một giọng nói không vui:

- Lãnh Băng Băng đâu? Tôi muốn gặp cô ấy?

- Này, anh tìm vợ tôi làm gì?

Hạ Thiên bất mãn nói.

- Vợ anh? Anh là bạn trai của Lãnh Băng Băng sao?

Đầu bên kia chợt sững sờ:

- Sao tôi không nghe nói cô ấy có bạn trai?

- Liên quan gì đến anh? Rốt cuộc anh là ai? Nếu không nói tên thì tôi cúp điện thoại.

Hạ Thiên mất kiên nhẫn.

- Cậu nói chuyện với ai vậy?

Người ở đầu dây bên kia giận tím mặt:

- Mau đưa điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nếu không tự nhận lấy hậu quả.
Chương 178: Hạ Thiên hành động

- Thằng khùng!

Hạ Thiên mắng một câu rồi cúp điện thoại, đúng là một thằng điên, dám uy hiếp hắn, nếu không phải đang nói chuyện điện thoại thì hắn đập cho chết tươi rồi.

Điện thoại lại vang lên, Hạ Thiên cầm lên xem, vẫn là số điện thoại vừa rồi.

- Này, gọi hoài thế mày?

Hạ Thiên nhận lấy điện thoại thì mắng ngay, thằng này đúng là đáng ghét.

- Tôi là Đổng Lâm, nói Lãnh Băng Băng nhận điện thoại ngay.

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh tức giận.

"Đổng Lâm sao?"

Hạ Thiên nghe thấy cái tên này thì chợt có hứng thú:

- Thì ra là thằng Đổng Lâm ngu ngốc kia sao? Mày là thằng bố láo bị vợ tao xáng cho một bạt tai phải không?

- Mày, mày dám mắng tao à?

Đổng Lâm tức giận đến mức giọng nói run rẩy:

- Tốt, rất tốt, nói cho mày biết, trừ khi Lãnh Băng Băng cầu xin tao, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày.

- Này, thằng ngu, dù mày cầu xin thì tao cũng không bỏ qua, mày là thằng ngu dám có ý với vợ tao, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị để anh cho lên thớt.

Hạ Thiên mắng Đổng Lâm xong thì cúp điện thoại.

Lúc này Đổng Lâm cũng không gọi lại, cũng không biết có phải tức chết rồi hay không?

Lãnh Băng Băng lúc này mới từ trong nhà vệ sinh đi ra:

- Có phải vừa rồi điện thoại của tôi đổ chuông không?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên gật đầu:

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi giúp chị nhận máy.

- Này, ai cho cậu nhận điện thoại?

Lãnh Băng Băng có chút căm tức, ngay sau đó lại hỏi:

- Ai điện thoại đến?

- À, là thằng Đổng Lâm ngu ngốc, mới bị tôi mắng cho một trận.

Hạ Thiên tùy ý trả lời.

- Cái gì, cậu mắng Đổng Lâm sao?

Lãnh Băng Băng rất tức giận:

- Cậu có bệnh sao? Cậu mắng hắn làm gì?

- Ai bảo hắn ngu ngốc dám uy hiếp tôi, còn nói cái gì phải cầu xin, đúng là không muốn sống, dám bắt vợ tôi phải cầu xin. Nếu hắn ở trước mặt thì đã bị tôi đánh cho một trận rồi.

Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói.

- Tôi không phải vợ cậu.

Lãnh Băng Băng tức giận nói, cuối cùng nàng nhịn không được phải hỏi một câu:

- Đổng Lâm nói tôi đi cầu xin hắn sao?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên gật đầu:

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị cũng đừng đi cầu xin hắn, đừng sợ hắn, cứ để tôi đi xử lý là được.

- Không cần cậu quan tâm.

Lãnh Băng Băng tức giận nói:

- Tôi sẽ không đi cầu xin hắn, cũng không cần cậu giúp tôi.

Lãnh Băng Băng cầm lấy điện thoại, nàng thu dọn vài thứ rồi đi ra khỏi cửa:

- Trước tiên tôi đến cục cảnh sát, cậu đừng đến làm phiền tôi.

Lãnh Băng Băng mở cửa rồi nhanh chóng bỏ đi, nhưng khi đến thang máy nàng cũng nhịn không được phải quay đầu nhìn lại. Khi thấy Hạ Thiên không đuổi đến thì cảm thấy may mắn, trong lòng cũng có chút mất mát.

Khi Lãnh Băng Băng rời khỏi khách sạn thì Hạ Thiên đang điện thoại cho Kiều Đông Hải.

- Hạ Thiên, nghe nói tối qua cậu ở cùng một chỗ với Lãnh Băng Băng sao?

Kiều Đông Hải nhận được điện thoại của Hạ Thiên mà cảm thấy rất bất ngờ.

- Đúng vậy, chúng tôi vào mướn phòng khách sạn.

Hạ Thiên trả lời rất thành thật.

Kiều Đông Hải ở bên kia trầm mặc ba mươi giây, sau đó hắn nói một câu:

- Cậu thật lợi hại.

- Anh có biết Đổng Lâm không?

Hạ Thiên hỏi.

- Đổng Lâm sao? Mà Đổng Lâm nào?

Kiều Đông Hải hỏi ngược lại.

- Chính là tên khốn phó phòng gì đó, trước kia hắn là phó chủ tịch thành phố Giang Hải.

Hạ Thiên trả lời.

Kiều Đông Hải lập tức hiểu rõ:

- À, là tên bị Lãnh Băng Băng cho một bạt tai à? Có, tôi có biết tên này. Đây là một lão sắc quỷ, đặc biệt yêu thích nữ cảnh sát, vì vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì đã động tay động chân, kết quả là bị người đẹp băng giá xáng cho một bạt tai. Nhưng lão sắc quỷ này lại nhân họa đắc phúc, bây giờ làm đến phó phòng công an tỉnh, có một đám nữ cảnh sát thủ hạ, cũng không biết đã kéo bao em cảnh sát lên giường.

Kiều Đông Hải dừng lại một chút rồi nói:

- Hạ Thiên, cậu tìm Đổng Lâm làm gì?

- À, thằng ngu này muốn gây phiền toái cho cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn xử lý hắn trước.

Hạ Thiên nhanh chóng nói:

- Nhưng tôi không biết hắn, cũng không biết hắn ở đâu, vì vậy anh phải tìm được hắn, sau đó bắt hắn cho tôi.

Kiều Đông Hải càng hoảng sợ:

- Cậu muốn giết Đổng Lâm sao?

- Đúng vậy, vừa rồi hắn còn uy hiếp tôi qua điện thoại, tôi mặc kệ hắn là ai, nếu không ra tay thì kẻ khác lại sợ tôi dễ ức hiếp.

Hạ Thiên nói.

Kiều Đông Hải không khỏi sững sờ:

- Hắn uy hiếp cậu trong điện thoại sao? Hạ Thiên, nói rõ ràng một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Hạ Thiên cũng không giấu, hắn nói rõ chuyện vừa xảy ra cho Kiều Đông Hải, nhưng Kiều Đông Hải cũng không nói gì. Đổng Lâm vốn điện thoại cho Lãnh Băng Băng, đối phương không ngờ Hạ Thiên nhận điện thoại, lại bị mắng một trận, vì vậy không uy hiếp mới là lạ.

- Hạ Thiên, không phải Tiểu Kiều đã nói với cậu không được tùy tiện giết người rồi sao?

Kiều Đông Hải không hy vọng Hạ Thiên sẽ giết người, nếu đường đường là phó phòng công an tỉnh bị giết, như vậy chỉ sợ không phải là chuyện của thành phố Giang Hải. Nếu sự việc náo loạn, dù không có chứng cứ Hạ Thiên giết người, nhưng đây là điều cực kỳ bất lợi cho Kiều gia.

- Cảnh sát tỷ tỷ nói tên Đổng Lâm kia không có vấn đề về kinh tế, còn nói là tác phong khó thể vặn ngã đối phương, vì vậy ngoài việc xử lý còn biết làm sao được nữa?

Hạ Thiên cũng không muốn giết người, nhưng nếu bây giờ vào thế bí thì Tiểu Kiều cũng không trách hắn.

- Thật ra vấn đề tác phong cũng không phải không bị vặn ngã. À, Hạ Thiên, tôi có biện pháp rồi. Thế này nhé, cậu chờ tôi ở khách sạn, tôi sẽ đến đón cậu, một lát nữa tôi sẽ nói biện pháp cụ thể.

Kiều Đông Hải trầm ngâm rồi nói.

- Được rồi.

Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì với vấn đề này.

Hạ Thiên cúp điện thoại mà xuống lầu, sau đó hắn đứng ở cổng khách sạn chờ Kiều Đông Hải.

Kiều Đông Hải cũng đến rất nhanh, một lúc sau chiếc Cadillac đã xuất hiện trước cổng khách sạn Khải Duyệt. Hắn nói Hạ Thiên lên xe, ngay sau đó xe chạy đi, hắn vừa lái xe vừa nói rõ kế hoạch.

Kế hoạch của Kiều Đông Hải thật ra cũng không có gì phức tạp, Đổng Lâm là lão sắc quỷ, là kẻ thường xuyên gây họa cho nữ cảnh sát. Chỉ cần Hạ Thiên lợi dụng nhược điểm này, chỉ cần quay phim tình cảnh Đổng Lâm đang lăn lộn với một nữ cảnh sát, sau đó phát lên mạng. Đợi đến khi ảnh hưởng của vụ này mở rộng, hơn nữa còn có Kiều Chấn Quốc thúc đẩy, Đổng Lâm coi như xong.

Chỉ cần theo dõi Đổng Lâm thì chắc chắn sẽ bắt được cơ hội tên này chơi bời với nữ cảnh sát, mà khó khăn duy nhất của kế hoạch chính là làm sao để quay phim lại. Nhưng có một cao thủ như Hạ Thiên thì khó khăn cũng không tính là khó khăn, mà khó khăn nhất lại chính là dạy cho Hạ Thiên biết cách sử dụng máy quay.

... ....

Bây giờ trong lòng Đổng Lâm đang bùng lên ngọn lửa tức giận, từ lần đầu tiên được gặp Lãnh Băng Băng thì hắn đã nhớ rõ dáng người và gương mặt xnh đẹp của nữ cảnh sát gợi cảm kia, nếu hắn chụp được nàng, hắn sẽ lợi dụng thân phận phó phòng công an tỉnh mà ép vào khuôn khổ. Nào ngờ trước đó hắn bị nàng xáng cho một bạt tai, sau đó cũng không còn giữ chắc phó chủ tịch, bị điều lên phòng công an.

Sau khi bị đánh thì Đổng Lâm biết Lãnh Băng Băng có hậu trường là Hạ Vân Sơn hùng mạnh, vì vậy hắn đành phải nén giận, coi như ẩn nhẫn vài năm và đến tận bây giờ.

Khi tin tức Hạ Vân Sơn gặp chuyện không may lọt vào tai thì Đổng Lâm cực kỳ vui sướng, ngọn lửa dâm tục đã chôn giấu ở tận đáy lòng cũng bùng lên khó thể ức chế. Lần này hắn nhất định phải chụp bằng được Lãnh Băng Băng vào tay.

Dựa theo kế hoạch, trước tiên Đổng Lâm sẽ cho Quách Hạo kỷ luật Lãnh Băng Băng, sau đó sẽ xuất hiện trước mặt nàng như một đấng cứu thế. Nếu Lãnh Băng Băng muốn khôi phục tự do thì phải ngoan ngoãn lên giường với hắn. Nhưng hắn không ngờ Quách Hạo lại thất bại, dù hắn không biết vì sao đối phương thất bại nhưng cũng chẳng sao, nếu không có hậu trường là Hạ Vân Sơn thì Lãnh Băng Băng chỉ là một đội trưởng cảnh sát hình sự bình thường, mà hắn lại là phó phòng công an tỉnh. Hắn muốn một cảnh sát hình sự nho nhỏ đi vào khuôn khổ là chuyện rất dễ dàng.

Khi Đổng Lâm điện thoại thì muốn thầm ra ám hiệu cho Lãnh Băng Băng, nào ngờ nàng không nhận điện thoại, ngược lại hắn còn bị bạn trai của đối phương mắng xối xả, điều này làm hắn cực kỳ tức giận. Hắn tức tối cũng không phải bị mắng, nguyên nhân là vì tên khốn kia đã hái được Lãnh Băng Băng, đây là chuyện hắn khó thể chịu đựng.

Đổng Lâm cảm thấy tà hỏa bốc lên đầu và phải phát tiết, điều này làm hắn nghĩ đến một người, là Dương Nhạc. Trong cục cảnh sát thành phố Giang Hải, người đứng đầu là người đẹp băng giá thì thứ hai là Dương Nhạc, rõ ràng trong suy nghĩ của Đổng Lâm thì Dương Nhạc chỉ là hàng thứ phẩm thay thế cho Lãnh Băng Băng. Dù người này không đẹp như Lãnh Băng Băng, cũng không có dáng người bốc lửa và sự gợi cảm khủng bố của Lãnh Băng Băng, nhưng chỉ cần xếp vị trí thứ hai sau người đẹp băng giá cũng là quá đủ.

Đổng Lâm đang định đợi đến tối mới phát tiết trên người Dương Nhạc, nhưng đến bốn giờ chiều thì hắn đã phát hiện mình không thể nhịn được. Vì vậy hắn điện thoại cho Dương Nhạc, sau đó lấy cớ rời khỏi phòng làm việc.

Nửa giờ sau Đổng Lâm vội vàng đến khách sạn Lam Thiên, Dương Nhạc đã sớm chờ trong phòng. Đổng Lâm nhìn thấy nàng thì phóng đến vật ngửa lên giường như hổ đói vồ mồi.

Đổng Lâm nhanh chóng kéo quần Dương Nhạc, hắn vẫn để mặc áo trên người nàng. Sau đó hắn đưa cây sắt đã sớm điên cuồng vì dục hỏa đâm vào người Dương Nhạc, ngay sau đó hắn trở nên cuồng loạn.

- Lãnh Băng Băng, tôi cho cô chết... ....

- Lãnh Băng Băng, cho cô chết... ....

Đổng Lâm vừa lên xuống ra vào trên người Dương Nhạc vừa mắng Lãnh Băng Băng, khoảnh khắc này hắn giống như đã toàn toàn xem người phụ nữ oằn oại bên dưới là Lãnh Băng Băng.

Dương Nhạc hình như cũng không quan tâm, nàng rên rỉ rất phóng đãng, không những phối hợp mạnh với động tác của Đổng Lâm, còn phối hợp với tâm lý biến thái của đối phương.

- Hự... ....

Trong cổ họng Đổng Lâm phát ra một tiếng gầm, thân thể đột nhiên run lên rồi đổ sập xuống.

"Đúng là vô dụng!"

Dương Nhạc thầm mắng một câu, nhưng ngoài miệng lại ỏn ẻn nói:

- Đổng ca, anh thật lợi hại... ....

Đổng Lâm không có chút phản ứng nào, Dương Nhạc không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nàng nghiêng người xem xét mà vẻ mặt lập tức tái nhợt. Lúc này Đổng Lâm đang trợn trừng mắt, hai trong đen không nhúc nhích, vì vậy mà Dương Nhạc cẩn thận dùng tay thăm dò chóp mũi của đối phương. Khoảnh khắc này cả người nàng như đơ ra, hô hấp ngừng lại, trống ngực đập lên điên cuồng.
Chương 179: Thượng mã phong

- Á... ....

Dương Nhạc cuối cùng cũng đưa tay khỏi mũi Đổng Lâm, sau đó nàng phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa.

Ngoài cửa sổ lóe lên bóng người rồi biến mất.

Vài chục giây sau, Kiều Đông Hải ngồi trong chiếc Cadillac nhìn Hạ Thiên mở cửa bước vào, Kiều Đông Hải dùng giọng hưng phấn hỏi:

- Quay xong chưa?

- Đã quay xong, nhưng không cần dùng nữa rồi.

Hạ Thiên ném máy quay kỹ thuật số cho Kiều Đông Hải rồi lười biêng nói. Nguồn: https://truyenggg.com

Kiều Đông Hải chợt ngây người, hắn nhận lấy camera rồi hỏi:

- Sao lại không dùng được?

- Đổng Lâm ngu ngốc đã chết rồi, tất nhiên sẽ không dùng được nữa.

Hạ Thiên không đếm xỉa.

Kiều Đông Hải lập tức lắp bắp kinh hãi:

- Chết rồi sao? Hạ Thiên, không phải cậu quay phim à? Sao lại giết hắn?

Hạ Thiên ra vẻ vô tội:

- Thằng ngu kia thượng mã phong mà chết, không liên quan gì đến tôi.

- Thượng mã phong sao?

Vẻ mặt Kiều Đông Hải chợt trở nên cổ quái, hắn cũng không tin Đổng Lâm thượng mã phong trùng hợp như vậy. Dù thật sự là thượng mã phong thì chắn chắn cũng bị Hạ Thiên động tay động chân. Kiều Đông Hải nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Hạ Thiên vốn không muốn giết người nhưng vẫn ra tay giết Đổng Lâm?

Kiều Đông Hải mở máy quay, hắn nhìn tình cảnh nóng bỏng ở bên trong, sau đó nghe được những âm thanh phát ra. Khi hắn nghe được ba chữ Lãnh Băng Băng thì cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên phải thay đổi ý nghĩ, thì ra Hạ Thiên thấy Đổng Lâm nói những lời khinh nhờn người phụ nữ của mình, vì vậy không thể tha thứ.

Kiều Đông Hải lấy điện thoại gọi cho vài người, hắn muốn sự việc Đổng Lâm chết được khuấy động, phải truyền ra tin tức Đổng Lâm chết vì thượng mã phong. Như vậy sẽ không ai điều tra Đổng Lâm chết thế nào, như vậy dù là Hạ Thiên hay Kiều gia cũng không liên quan.

Còn đoạn phim trong máy quay, Kiều Đông Hải suy nghĩ một chút rồi cắn răng xóa bỏ. Trong đoạn phim này Đổng Lâm gọi tên Lãnh Băng Băng, nếu được phát tán thì Lãnh Băng Băng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Trong đầu Kiều Đông Hải lóe lên ý nghĩ Hạ Thiên biến một người đường đường là phó phòng công an tỉnh thành người chết trong nháy mắt, điều này làm hắn cảm thấy lạnh người. Hạ Thiên này nhìn có vẻ là vô hại nhưng khi ra tay thì rõ ràng không chớp mắt.

- Hạ Thiên, cậu đi đâu đây? Đến chỗ Tiểu Kiều sao?

Kiều Đông Hải nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, hắn cảm thấy mình không cần phải sợ Hạ Thiên, vì đây là em rể của hắn, là bạn cùng đường, cần gì phải lo lắng.

Hạ Thiên đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên, người gọi đến là Tôn Hinh Hinh.

- Chị Hinh, nhớ tôi rồi sao?

Hạ Thiên nhận điện thoại, hắn cười hì hì nói.

- Tôi mà nhớ cậu sao?

Tôn Hinh Hinh gắt giọng, tiểu sắc lang kia dùng hai buổi tối làm nàng rả cả người, bây giờ nàng còn sợ nhìn thấy hắn.

- Chị Hinh, nhưng tôi nhớ chị, bây giờ chị đang ở đâu? Tôi tìm chị.

Hạ Thiên rất muốn ôm thân thể mềm mại của Tôn Hinh Hinh vào mỗi buổi tối, tuy ôm Tiểu Kiều cũng rất thoải mái, nhưng vấn đề là Tiểu Kiều thường xuyên không ngủ vào buổi tối.

- Tôi còn ở cửa hàng hoa, cậu đến đây đi.

Tôn Hinh Hinh nói.

- Được, tôi tới ngay.

Hạ Thiên lên tiếng, hắn cúp điện thoại, sau đó quay sang Kiều Đông Hải:

- Đưa tôi đến cửa hàng hoa Hinh Hinh.

Kiều Đông Hải đưa Hạ Thiên đến cửa hàng hoa thì chạy đi ngay, mà Hạ Thiên đi vào cửa hàng hoa, lúc này hắn phát hiện bên trong có một nhóm người, có cả Khổng Mính và Lam Trạch. Sau đó Hạ Thiên mới biết, thì ra Tôn Hinh Hinh gọi điện thoại chỉ vì Khổng Mính và Lam Trạch đến tìm.

Khổng Mính và Lam Trạch đã xin nghỉ việc, bây giờ hai người bắt đầu xây dựng công ty, vì đã quyết định Hạ Thiên là ông chủ nên bọn họ nghĩ rằng tên công ty phải do hắn quyết định.

Nhưng Hạ Thiên cũng không có hứng thú với vấn đề này, hắn chỉ muốn xuất tiền, cũng không quản chuyện. Chỉ cần Lam Trạch có thể nhanh chóng tìm được một nhóm hacker, sau đó cùng nhau hack được Tiểu Yêu Tinh, như vậy hắn sẽ cảm thấy đầu tư vài triệu rất đáng giá.

Tuy Hạ Thiên không hứng thú nhưng Khổng Mính và Lam Trạch rất muốn trưng cầu ý kiến của hắn, cuối cùng tên công ty được xác định là công ty TNHH kỹ thuật Lam Thiên. Vấn đề cổ phần cũng được phân chia rõ ràng, Lam Trạch và Khổng Mính chịu trách nhiệm kỹ thuật nên chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, mà Hạ Thiên thì có bảy phần, xứng danh ông chủ.

Sau khi thương lượng tốt thì mọi người cùng ăn tối, sau đó chia ra mỗi người một ngã, Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh đưa Đinh Linh về khu Học Phủ Danh Uyển.

Thời gian cũng không còn sớm, chưa đến chín giờ Tôn Hinh Hinh đã vào phòng tắm rửa, tất nhiên Hạ Thiên cũng chỉ có thể ở trong phòng chờ đợi, khi cảm thấy chàn thì hắn mở máy vào QQ.

QQ của Hạ Thiên vẫn chỉ có hai người bạn, Hinh Hinh công chúa thì đang tắm, tất nhiên sẽ không thể trò chuyện. Vì quá nhàm chán nên hắn đành phải nói chuyện với Tiểu Yêu Tinh.

- Này, có phải em lại ẩn nick hay không?

Hạ Thiên gửi cho Tiểu Yêu Tinh một tin tức.

- Đại sắc lang, tôi rất bận, đừng làm phiền, nếu không tôi hack bây giờ.

Tiểu Yêu Tinh lập tức đưa đến một tin tức, nàng quả nhiên đang ẩn nick.

Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu, Tiểu Yêu Tinh chiết tiệt này vãn uy hiếp bằng chiêu cũ, không thay đổi được sao?

Cũng may Tôn Hinh Hinh nhanh chóng tắm rửa xong và vào phòng, cảm giác khó hiểu của Hạ Thiên nhanh chóng biến mất. Hắn nhanh chóng bị Tôn Hinh Hinh bắt đi tắm rửa, khi hắn quay lại phòng thì Tôn Hinh Hinh đang chat với một người nào đó.

- Người này đúng là không biết xấu hổ.

Tôn Hinh Hinh lầm bầm tức tối:

- Tôi muốn cho hắn vào sổ đen.

- Chị Hinh, sao vậy?

Hạ Thiên nhảy lên giường ôm eo thon của Tôn Hinh Hinh rồi hỏi.

- Người này nói chuyện quá bậy bạ, mở miệng là qua đêm, đáng ghét, chỉ có quỷ mới cùng hắn ngủ qua đêm.

Tôn Hinh Hinh vừa nói vừa cho tên "đại gia đa tình" vào sổ đen.

- Chị Hinh, chờ chút.

Hạ Thiên cũng rất tức giận, tên khốn này dám nói với vợ mình như vậy, sao đơn giản bỏ qua được?

- Sao?

Tôn Hinh Hinh dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Chị Hinh, chị giới thiệu Tiểu Yêu Tinh cho hắn, nói rằng chị có một cô em gái xinh đẹp rất thích ngủ qua đêm.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó nàng nở nụ cười thản nhiên:

- Không ngờ cậu lại có ý kiến như vậy.

Tôn Hinh Hinh dựa theo yêu cầu của Hạ Thiên mà tiếp tục chát với tên "đại gia đa tình", sau đó giới thiệu số QQ của Tiểu Yêu Tinh cho đối phương.

Một phút sau biểu tượng của đại gia đa tình đã tắt ngúm.

- Ha ha, thằng ngu, chắc chắn đã bị Tiểu Yêu Tinh hack rồi.

Hạ Thiên rất đắc ý, chiêu thức mượn đao giết người này, không đúng, phải là mượn yêu tinh hack người này rất khôn khéo.

Nhưng Hạ Thiên vui mừng hơi sớm, ngay khi vừa dứt lời thì màn hình máy tính đã đen ngóm, bên trên lóe lên hai hàng chữ lớn: "Đại sắc lang, dám phá hỏng thanh danh của tôi."

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Chị Hinh, Tiểu Yêu Tinh sao biết được chuyện này do tôi làm?

- Có lẽ máy tính của mình bị cô ấy giám thị.

Tôn Hinh Hinh suy nghĩ một lúc rồi nói, ngoài điều này thì nàng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Hạ Thiên không tiếp tục vọc máy tính thì phải vọc người, hắn tiến vào sự nghiệp vĩ đại của nhân loại, cùng Tôn Hinh Hinh lên xuống ra vào đến nửa đêm.

... ....

- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....

Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Thiên còn đang nằm trên thân thể trắng nõn mê người của Tôn Hinh Hinh mà chưa muốn thức dậy thì chuông điện thoại đã vang lên.

- Nhận điện thoại đi!

Tôn Hinh Hinh đẩy Hạ Thiên xuống, nàng nghe được giọng điện thoại này mà không được tự nhiên. Tất nhiên nàng nghe rõ đây là giọng nói của Kiều Tiểu Kiều, điều này làm nàng sinh ra cảm giác yêu đương vụng trộm.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị nhớ tôi không?

Hạ Thiên nhận điện thoại rồi cười hì hì hỏi, nhìn vào tên trên màn hình điện thoại thì biết Lãnh Băng Băng gọi đến.

Tôn Hinh Hinh không nhịn được phải cấu véo Hạ Thiên, tiểu sắc lang này quá kỳ cục, đang nằm trên người nàng mà còn tán tỉnh người khác.

- Cậu đến cục cảnh sát một chuyến, tôi trả tiền thuê phòng cho cậu.

Giọng nói của Lãnh Băng Băng có chút quái dị, nhưng nàng không nổi giận.

- Tôi sẽ qua.

Hạ Thiên cũng không muốn Lãnh Băng Băng trả tiền, đó là phòng hắn thuê, hắn cũng ở bên trong, hơn nữa còn ôm cảnh sát tỷ tỷ ngủ cả đêm, sao bây giờ lại bắt nàng trả tiền? Nếu hắn mướn phòng mà còn để cho vợ trả tiền thì nhất định sẽ bị xem thường, vợ cũng bỏ chạy sạch.

Nhưng có trả hay không cũng chẳng quan trọng, cảnh sát tỷ tỷ đã hẹn thì hắn sẽ đến.

- Chị Hinh, tôi đi trước.

Hạ Thiên lưu luyến rời khỏi người Tôn Hinh Hinh, hắn mặc áo vào rồi xuống giường.

- Đi thôi, tốt nhất sau này đừng tìm đến tôi nữa.

Tôn Hinh Hinh tức giận nói, tiểu sắc lang này quá lăng nhăng, nhưng lăng nhăng quang minh chính đại như vậy sao?

- Chị Hinh, chị là vợ tôi, sao tôi không tìm chị được?

Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn căn bản không thấy sự tức giận của Tôn Hinh Hinh, hắn đi ra phòng ngủ.

Tôn Hinh Hinh không khỏi thở dài, Hạ Thiên sẽ hoàn toàn không cảm thấy điều này có gì không đúng, hắn căn bản xem đây là vấn đề đương nhiên, vì vậy nàng có tức giận cũng vô dụng.

Tôn Hinh Hinh ngáp một cái, nàng vẫn để nguyên thân thể trần như nhộng mà nằm ngủ. Mà Hạ Thiên thì dùng tốc độ nhanh nhất để đến cục cảnh sát.

- Cậu theo tôi.

Lãnh Băng Băng đã chờ từ sớm, khi thấy Hạ Thiên thì nàng lập tức kéo vào phòng làm việc của mình. Đám cảnh sát hình sự trong văn phòng nhìn hai người bằng ánh mắt mập mờ.

Lãnh Băng Băng vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại, sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, nàng dùng giọng tức giận nói:

- Chuyện kia là cậu làm, đúng không?

Hạ Thiên có chút mơ hồ:

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị nói chuyện gì?

- Cậu đừng giả vờ hồ đồ.

Lãnh Băng Băng muốn nổi giận nhưng lại sợ người bên ngoài nghe được, vì vậy nàng đành phải hạ thấp giọng:

- Sáng hôm qua cậu nói sẽ xử lý Đổng Lâm, đến chiều thì Đổng Lâm đã chết, cậu dám nói mình không liên quan sao?

- Cảnh sát tỷ tỷ, tên kia chết là tốt, sao chị có vẻ mất hứng như vậy?

Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Tôi là cảnh sát, cậu có hiểu không? Tôi làm gì cũng phải theo pháp luật, dù tôi hy vọng Đổng Lâm chết thì cũng không được lạm dụng.

Lãnh Băng Băng cắn răng:

- Tôi hỏi cậu một lần nữa, có phải cậu giết Đổng Lâm hay không?
Chương 180: Cảnh sát tỷ tỷ, chị không cần chịu trách nhiệm

Hạ Thiên cười hì hì:

- Cảnh sát tỷ tỷ, dù tôi giết thì chị cũng không tìm được chứng cứ, chị hỏi rõ làm gì? Dù sao ai cũng biết thằng ngu kia thượng mã phong mà chết.

- Tôi muốn nghe lời thật.

Hai mắt xinh đẹp của Lãnh Băng Băng bùng ra những luồng sáng bức người, nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên. Nàng không tin chuyện này chẳng liên quan đến Hạ Thiên, vì thời gian quá trùng hợp.

- Cảnh sát tỷ tỷ, thật ra Đổng Lâm ngu ngốc cũng sắp thượng mã phong, tôi chỉ động tay để tỷ lệ cao hơn một chút mà thôi.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Lãnh Băng Băng cắn răng:

- Vậy anh cho tỷ lệ lớn bao nhiêu?

- Thật ra cũng không lớn, chỉ là chín mươi chín phần trăm, chỉ còn một phần trăm để hắn sống sót.

Hạ Thiên nói với vẻ mặt thoải mái.

- Cậu đúng là điên rồi.

Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi, chỉ có một phần trăm cơ hội sống sót, như vậy còn nói tỷ lệ không nhỏ sao?

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi rất bình thường, tôi là thần y, nếu tôi có bệnh, chính tôi sẽ biết.

Hạ Thiên dùng giọng nghiêm trang nói.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng sinh ra xúc động muốn đánh người. Nhưng nàng biết rõ Đổng Lâm đã chết vì thượng mã phong, kết hợp với căn cứ của Dương Nhạc và pháp y giám định thì rõ ràng là tử vong ngoài ý muốn, nguyên nhân tử vong cũng giống như lời nói của Hạ Thiên. Nhưng một lão sắc quỷ năm mươi tuổi cùng một nữ cảnh sát trẻ măng mướn phòng lại chết vì thượng mã phong, như vậy cũng khó nói. Vì vậy bây giờ dù là công an hay chính quyền tỉnh cũng nghi ngờ Đổng Lâm chết vì nguyên nhân khác, chẳng qua bọn họ cũng muốn giảm bớt lực ảnh hưởng của sự việc thấp hèn này.

- Hừ, cậu đi đi.

Lãnh Băng Băng đột nhiên phất tay, vẻ mặt nàng rất lạnh. Dù nàng biết Hạ Thiên làm vậy là vì mình, nhưng nàng là một cảnh sát, nàng không thể nào tiếp nhận cách xử lý sự việc của đối phương. Nàng chợt sinh ra một dự cảm, nếu sau này nàng còn tiếp tục lui tới với Hạ Thiên thì những sự việc như vậy sẽ còn tiếp tục phát sinh.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đúng là không có trách nhiệm.

Hạ Thiên cuối cùng cũng bất mãn nói, sao cảnh sát tỷ tỷ lại có thể như vậy, nàng gọi hắn đến, sau đó mất hứng đuổi đi. Tuy hắn yêu nàng nhưng cũng không thể không nói chuyện theo quy tắc. Đại sư phụ đã nói, đàn ông không được để cho người đẹp sai bảo, như vậy sẽ làm cho người đẹp xem thường.

Lãnh Băng Băng có chút khó hiểu, nàng tức giận nói:

- Sao tôi không có trách nhiệm?

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không được ăn sáng, nghe nói chị có chuyện mà phải chạy đến ngay. Bây giờ mới đến được một lúc thì đã bị đuổi đi, như vậy chẳng phải không có trách nhiệm sao?

Hạ Thiên bất mãn nói:

- Tôi là chồng chị, chị không thể đối xử với tôi như vậy được.

- Cậu không phải là chồng tôi.

Lãnh Băng Băng tức giận nói:

- Còn nữa, chỉ có quỷ mới nhớ cậu, tôi gọi cậu đến đây chẳng qua chỉ để hỏi chuyện của Đổng Lâm mà thôi.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đều đã cùng ngủ một chỗ, chị phải có trách nhiệm với tôi, vì vậy cậu phải là vợ tôi.

Hạ Thiên nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ.

- Cậu...Cậu cút ra ngoài cho tôi.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng rống lên tức giận. Người nào muốn nàng chịu trách nhiệm thì được, nhưng tên lưu manh này muốn nàng chịu trách nhiệm sao? Trên đời có loại người thế này à?

- Cảnh sát tỷ tỷ, sao lại hung ác với chồng như vậy? Đại sư phụ nói, vợ không nghe lời phải đánh đòn, nhưng tôi không nỡ đánh chị vì vậy tạm thời bỏ qua, không đánh mông, nhưng sau này chị cũng đừng đối xử với tôi như vậy nữa.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào mông Lãnh Băng Băng, hắn chợt sinh ra xúc động muốn lên bóp thử.

Lãnh Băng Băng cũng lập tức chán nản, nàng thấy ánh mắt chằm chằm của Hạ Thiên nhìn vào mông mình, vì vậy cũng không nhịn được phải lo lắng đối phương sẽ làm thật.

- Cậu không ra thì tôi ra.

Lãnh Băng Băng kéo cửa phòng, nàng nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Vì vấn đề an toàn mà sau này nàng phải đứng xa lưu manh ra một chút.

Toàn bộ cảnh sát đội số sáu đều nghe thấy lời rống giận của Lãnh Băng Băng, cũng thấy Lãnh Băng Băng thở phì phò bỏ đi mà chẳng dừng lại. Tất nhiên khi nhìn thấy Hạ Thiên đi từ trong phòng làm việc của Lãnh Băng Băng ra ngoài thì vẻ mặt mọi người đều có biểu cảm quái dị.

- Này, Hạ Thiên, cậu lại cãi nhau với người đẹp băng giá sao?

Lý Bình quen thuộc với Hạ Thiên cũng không khỏi mở miệng dò hỏi.

- À, không có gì, cảnh sát tỷ tỷ không muốn có trách nhiệm với tôi nên chạy mất.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Lý Bình chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn lại hỏi:

- Hạ Thiên, sao cậu lại muốn người đẹp băng giá chịu trách nhiệm?

- Cảnh sát tỷ tỷ ngủ với tôi một đêm, tất nhiên tôi phải yêu cầu chị ấy chịu trách nhiệm.

Hạ Thiên nói bằng lời lẽ hùng hồn.

Lúc này tất cả cảnh sát trong văn phòng đều nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt khác biệt, người này đã thật sự kéo người đẹp băng giá lên giường rồi sao?

Lý Bình cũng nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt sùng bái, nhưng hắn cũng có chút buồn bực:

- Này Hạ Thiên, dù phải chịu trách nhiệm, cậu cũng phải chịu trách nhiệm chứ?

- Tôi tất nhiên phải chịu trách nhiệm với cảnh sát tỷ tỷ, nhưng cảnh sát tỷ tỷ không muốn, vì vậy tôi yêu cầu chị ấy phải chịu trách nhiệm ngược lại, đã hiểu chưa?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Hiểu rồi, đúng là cao chiêu.

Lý Bình càng thêm khâm phục Hạ Thiên, người này rõ ràng có thể dùng tư thế của người bị hại để bắt người đẹp băng giá phải phụ trách, đúng là người thường khó thể nghĩ ra.

Nếu Lãnh Băng Băng biết Hạ Thiên đang ở trong phòng làm việc hủy hoại thanh danh của mình thì nhất định sẽ hối hận, nhưng khi nàng biết được thì đã quá muộn. Chưa đến nửa ngày thì toàn bộ cảnh sát hình sự đều biết người đẹp băng giá đã lên giường với Hạ Thiên, nhưng nàng lại không muốn lập gia đình, vậy Hạ Thiên phải chịu "lỗ".

... ....

Lãnh Băng Băng chạy mất, tất nhiên Hạ Thiên cũng rời khỏi cục cảnh sát. Sau đó hắn nhận được điện thoại của Liễu Vân Mạn, vì vậy mới bắt taxi đến khu Danh Điển. Đã hai ngày liên tục Hạ Thiên chữa bệnh cho em họ của Liễu Vân Mạn, lần này Liễu Vân Mạn đưa đến hai đứa em một nam một nữ, đều mười bảy tuổi. Nam bộ dạng rất tốt, đẹp trai hơn Liễu Kỳ, mà nữ thì so ra kém Liễu Vân Mạn nhưng vẫn là người đẹp.

Nam tên là Liễu Cương, nữ là Liễu Linh, là anh em cùng cha cùng mẹ. Liễu Cương mười tám tuổi, Liễu Linh mười bảy tuổi, đều là học sinh trung học.

Lần này người được chữa bệnh là Liễu Linh, Liễu Cương chỉ đến xem mà thôi. Nhưng Hạ Thiên cảm giác được tiểu tử này có địch ý với mình, rõ ràng đối phương có lo lắng, chủ yếu đến đây xem chừng em gái.

Hạ Thiên bắt mạnh cho Liễu Linh, ngay sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng:

- Bệnh của em không thể trị.

- Vì sao không thể trị?

Liễu Cương có chút tức giận:

- Anh cũng đã lấy tiền, còn muốn làm chúng tôi khó xử, có người không nói lý lẽ như vậy sao?

- Tiểu Cương, đừng nói lung tung.

Liễu Vân Mạn lập tức nôn nóng, nàng sợ Liễu Cương lại đắc tội với Hạ Thiên.

Cũng may lúc này tâm tình của Hạ Thiên khá tốt, hắn không so đo với Liễu Cương, chỉ lười biếng nói:

- Cô ấy đang mang thai, vì vậy không thể trị.

- Cái gì?

Vẻ mặt Liễu Cương chợt biến đổi:

- Mày nói bậy bạ gì vậy? Tiểu Linh sao có thể mang thai?

- Này, mày có cần ăn đòn không?

Hạ Thiên bất mãn:

- Sao mày đần vậy? Phụ nữ thì ai mà chả có thai, cô ấy là phụ nữ, sao không mang thai được?

- Mày... ....

Liễu Cương muốn nói thì bị Liễu Linh cắt ngang lời, nàng khẽ hô:

- Anh... ....

Vẻ mặt Liễu Linh có chút tái nhợt, nàng nhìn Hạ Thiên rồi lắp bắp hỏi:

- Anh rể lớn, em thật sự mang thai sao?

- Nếu không tin thì em có thể đến bệnh viện kiểm tra, đã hơn ba tháng rồi.

Hạ Thiên bĩu môi.

- Tiểu Linh, em thật sự, thật sự... ....

Liễu Cương dùng ánh mắt khó tin nhìn em gái, hắn không ngốc, chỉ cần nhìn phản ứng là biết em gái thật sự mang thai.

Liễu Vân Mạn cũng cảm thấy mình đau tim:

- Tiểu Linh, em mới mười bảy tuổi, sao lại...Ôi... ....

Liễu Vân Mạn thở dài mà không tiếp tục nói hết câu, tất nhiên nàng tin vào phán đoán của Hạ Thiên, nếu hắn đã nói Tiểu Linh có mang thì hoàn toàn là thật. Nhưng nàng thấy mình đã hơn hai mươi lăm mà còn chưa trải qua tình cảnh như vậy, bây giờ cháu gái mới mười bảy tuổi mà đã có thai, điều này khó thể tiếp nhận.

- Chị lớn, trường em nữ sinh mười bốn mười lăm đã ở chung với bạn trai, em...Em cũng chỉ hiếu kỳ mà thử, nào ngờ...Nào ngờ lại có thai.

Vẻ mặt Liễu Linh càng tái nhợt:

- Chị lớn, chị giúp em với, em phải làm gì đây?

- Tiểu Linh, có phải thằng khốn Dương Phi làm ra không?

Liễu Cương tức giận hỏi, hắn học cùng trường với Liễu Linh, tất nhiên cũng hiểu chuyện của em.

- Anh, chuyện này anh cũng đừng quan tâm.

Liễu Linh khẽ nói.

- Anh sẽ đi tính sổ với thằng khốn kia.

Khi thấy biểu cảm của Liễu Linh thì Liễu Cương biết mình đoán đúng, em gái bảo bối của hắn bị thằng khốn kia gieo rắc tai họa.

Liễu Cương phẫn nộ đứng lên đi ra ngoài, Liễu Vân Mạn vội vàng quát lớn:

- Tiểu Cương, cháu đứng lại, xúc động như vậy làm gì?

- Đúng vậy, anh, anh đừng tìm anh ấy, đây là em tự nguyện, không liên quan gì đến Dương Phi.

Liễu Linh khẽ nói.

- Tiểu Linh, sao em ngốc như vậy?

Liễu Cương rất tức giận:

- Anh đã sớm nói với em, Dương Phi không phải thứ gì tốt đẹp, để em đừng tới lui với nó. Bây giờ thì tốt rồi, em không nghe lời anh, còn cùng thằng khốn kia...Em có biết cả ngày Dương Phi hay đi khoe khoang đã kéo bao nhiêu bạn gái lên giường không? Em cho rằng Dương Phi thật sự yêu em sao? Em chẳng qua chỉ là một phần chiến tích của hắn nữa mà thôi.

- Không, không phải, anh, Dương Phi không như thế, anh ấy thật lòng yêu em... ....

Liễu Linh khẽ phản bác.

- Thật tình yêu em sao?

Liễu Cương cười lạnh:

- Tiểu Linh, vậy em nói cho hắn biết, em có thai, bắt hắn phụ trách, để xem phản ứng của hắn thế nào?

- Anh, chúng ta còn là học sinh, sao có thể phụ trách?

Liễu Linh khẽ nói.

- Có phụ trách và tình nguyện phụ trách hay không là hai việc khác nhau, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm tên khốn kia, để xem hắn có thái độ gì.

Liễu Cương kéo Liễu Linh lên:

- Đi, anh biết tên khốn kia đang ở đâu.
Chương 181: Chưa kết hôn mà có con

- Anh, thôi bỏ đi, đừng đến.

Liễu Linh không muốn đi:

- Em cũng không muốn làm lớn chuyện, rất dọa người.

- Em còn biết vậy sao?

Liễu Cương rất tức giận:

- Em không đi phải không? Em không đi thì anh đi, anh không đánh cho tên khốn kia một trận thì anh không phải là anh của em.

- Chị lớn.

Liễu Linh dùng ánh mắt yêu cầu trợ giúp nhìn Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn chợt trầm ngâm, việc này có chút phiền toái, Liễu Linh còn nhỏ, vì vậy sẽ không thể sinh con, nhưng muốn phá thai thì bệnh viện còn cần chữ ký của hai vợ chồng. Vì vậy nếu nói cách khác thì cần phải đi hỏi tên nam sinh Dương Phi kia.

Mặt khác Liễu Vân Mạn cũng hy vọng Liễu Linh có thể triệt để giải quyết vấn đề, nếu thật sự là đùa giỡn nữ sinh như những gì Liễu Cương nói thì phải để cho Liễu Linh nhận thức được bộ mặt thật của đối phương, để bọn họ cắt đứt quan hệ. Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ Liễu Linh còn trẻ, nên sớm thoát khỏi những quan hệ thế này là tốt nhất.

- Tiểu Linh, em liên lạc với tên Dương Phi kia, nếu em muốn bỏ đứa bé thì cần phải có chữ ký của cậu ấy.

Liễu Vân Mạn suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thế này đi, dù sao hôm nay chị cũng được nghỉ, cũng không có việc gì làm, chị cùng đi với em, đồng thời cũng nói rõ mọi chuyện với cậu nam sinh kia.

- Nhưng, chị lớn, lỡ may... ....

Liễu Linh vẫn không yên tâm.

- Tiểu Linh, sự việc đã xảy ra, chúng ta cần phải đối mặt. Dù nam sinh kia là hạng người gì thì em cũng phải hiểu rõ điều này, hiểu chưa?

Liễu Vân Mạn giữ chặt tay của Liễu Linh:

- Đi thôi, đừng sợ, có chị lớn ở đây, dù xảy ra chuyện gì thì chị cũng sẽ giúp em, em sẽ không sao.

Khoảnh khắc khi biết Liễu Linh mang thai thì Liễu Vân Mạn thật sự có cảm giác tức giận, nhưng nàng cũng nhanh chóng ý thức được Liễu Linh còn nhỏ tuổi, gặp phải những chuyện thế này thì chắc chắn sẽ rất hoảng sợ. Nàng là chị lớn, nàng phải cố gắng giúp em xử lý tốt những chuyện này, cố gắng giảm bớt những thương hại đến em gái.

- Được rồi, chị lớn, em nghe lời chị.

Liễu Linh gật đầu, Liễu Vân Mạn nói ra những lời như vậy đã an ủi nàng rất nhiều.

Hạ Thiên có chút buồn bực, những người này còn muốn chữa bệnh nữa không?

- Hạ Thiên, nếu cậu có rãnh thì đi theo mọi người.

Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng nhớ tới Hạ Thiên.

- Được rồi.

Hạ Thiên cũng không có việc gì gấp.

... ....

Liễu Vân Mạn chạy chiếc xe Ilantes chưa đủ một trăm ngàn rời khỏi khu Danh Điển, Liễu Linh ngồi bên cạnh tài xế, Liễu Cương và Hạ Thiên ngồi ở phía sau.

Trên đường đi Liễu Cương liên tục kể lể về những chuyện của tên Dương Phi kia, bộ dạng căm thù đến tận xương tủy. Điều này làm cho Hạ Thiên có chút nghi ngờ, tiểu tử Dương Phi kia chẳng lẽ không những cướp được Liễu Linh còn đoạt mất vợ của Liễu Cương sao?

Bây gời Liễu Cương và Liễu Linh vẫn còn học trung học, mà nghe nói Dương Phi kia cũng từng là nhân vật phong vân trong trường trung học 31 của anh hai em nhà Liễu Cương, nhưng hắn lớn tuổi hơn Liễu Cương, vì vậy bây giờ đã tốt nghiệp trung học. Nghe nói bây giờ đã trúng tuyển trường thể dục thể thao, chuyên ngành của hắn là bóng đá.

Tuy những năm gần đây cầu thủ bóng đá quốc gia chỉ đáng để người khác đá qua đá lại nhưng những người yêu bóng đá vẫn có số lượng lớn. Dương Phi trước đó là đội trưởng đội bóng trường trung học, làm tiền đạo, kỹ thuật rất xuất sắc, sút bóng là đệ nhất, nghe nói được mệnh danh là Messi. Ngoài những thứ kia thì Dương Phi rất tuấn tú, hơn nữa còn là con nhà giàu, vì vậy hắn trở thành người tình trong mộng của các thiếu nữ trong trường trung học. Nghe nói số nữ sinh qua tay hắn đã vượt qua con số mười, Liễu Linh hẳn là một trong số đó.

Nhưng đám người Hạ Thiên cũng không phải chạy đến trường trung học, bọn họ đi đến trường thể dục thể thao, vì bây giờ Dương Phi đang dẫn đội bóng trường trung học 31 sang đó thi đấu bóng đá.

Hạ Thiên cũng không xa lạ gì trường đại học thể dục thể thao Giang Hải, Trần Chí Cương ngu ngốc trước đó học ở đây, mà hắn lại nhớ đến vợ dự tuyển của mình cũng đang học ở nơi này. Đã lâu rồi, không biết Thư Tịnh kia có hấp dẫn thêm chút nào không?

Sân bóng trường đại học thể dục thể thao Giang Hải có lớp cỏ tương đối khá, không ít những người yêu bóng đá ra đây luyện tập. Nhưng nơi đây ngày thường cũng không mở cửa, tất nhiên nếu tình nguyện trả tiền thì sẽ là vấn đề khác. Dương Phi dùng tiền thuê sân, sau đó hắn dẫn đội bóng trường trung học 31 đến đây tranh tài với trường trung học 28. Vì đến chiều trời rất nóng, vì vậy thời gian được sắp vào giấc sáng, chín giờ bắt đầu, đá hai hiệp, vì vậy chưa đến mười giờ rưỡi gì trận đấu đã kết thúc.

Khi đám người Hạ Thiên đi đến sân bóng thì trận đấu đã kết thúc, một nam sinh cao gầy mặc áo của Barca đang giơ hai tay chạy ra ngoài sân bóng, hắn ôm lấy một nữ sinh xinh đẹp rồi hôn môi trước mặt mọi người.

Liễu Cương thấy tình cảnh như vậy thì cực kỳ tức giận, hắn phóng về phái trước, cũng không nói hai lời mà đạp một cước lên người nam sinh kia, đồng thời còn mở miệng mắng:

- Dương Phi, mày là thằng khốn kiếp.

Hạ Thiên lập tức hiểu ra, thì ra tiểu tử kia chính là Dương Phi.

Vẻ mặt Liễu Linh có chút tái nhợt, khi thấy nam sinh có lời thề son sắt ôm hôn nữ sinh khác thì nàng rất khó chịu.

Liễu Vân Mạn thì khẽ nhăn mày, nàng đã có vẻ tin tưởng lời nói của Liễu Cương, Dương Phi kia rõ ràng không phải loại tốt đẹp gì.

- Liễu Cương, anh làm gì vậy? Anh muốn đánh nhau sao?

Dương Phi bị Liễu Cương đá một cước ngã lăn ra đất, mà nữ sinh xinh đẹp kia lại dùng ánh mắt phẫn nộ chất vấn Liễu Cương.

- Đồng Phỉ, chuyện này không liên quan gì đến em.

Liễu Cương rõ ràng cũng có quen biết nữ sinh xinh đẹp này.

Dương Phi cũng từ dưới đất bò lên, mà mười mấy người trong đội bóng thấy Dương Phi bị đánh cũng kéo đến.

- Phi ca, thế nào đây?

Có người nhìn Liễu Cương rồi nói.

Dương Phi khoát tay:

- Liễu Cương, mày không có bản lĩnh, không theo đuổi được Đồng Phỉ, như vậy cũng đừng đổ lỗi lên đầu tôi. Dương Phi tôi gần đây tôn trọng cạnh tranh công bằng, cũng rất khoan hồng độ lượng, không so đo với những người thất bại. Vì vậy tôi không tính toán với cậu về một đá vừa rồi, nhưng nếu cậu còn tiếp tục ra tay thì đừng trách tôi không khách khí.

- Dương Phi, con bà nó câm miệng cho tao, việc này không liên quan gì đến Đồng Phỉ. Mày là thằng khốn nạn, mày đã làm gì em tao?

Liễu Cương thét lên giận dữ.

- Em của cậu sao?

Dương Phi ra vẻ mê man:

- Liễu Cương, em của cậu là Liễu Linh phải không? Hình như tôi cũng không quá quen cô ấy.

- Dương Phi, anh... ....

Vẻ mặt Liễu Linh lại càng tái nhợt:

- Anh...Anh nói không quen tôi sao?

Dương Phi nhìn Liễu Linh, hắn vẫn ra vẻ vô tội:

- Em là Liễu Linh à? Anh đúng là không quen em, đây hình như là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thì phải?

- Anh... ....

Liễu Linh đột nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển, nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

- Tiểu Linh!

Liễu Vân Mạn chợt kinh hoàng, nàng tranh thủ ôm lấy Liễu Linh:

- Hạ Thiên, cậu xem Tiểu Linh thế nào.

- Chị Vân Mạn, không có gì, cô ấy chỉ giận quá mà ngất xỉu, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Thằng khốn Dương Phi, tao sẽ giết mày.

Liễu Cương thấy em gái té xỉu thì chỉ kém tức ngất, hắn tức giận phóng về phía Dương Phi.

- Á... ....

Liễu Cương hét lên một tiếng đau đớn, hắn bị Dương Phi đá ngã lăn xuống đất.

- Liễu Cương, dù xét về phương diện nào thì mày cũng không phải là đối thủ của tao, đánh nhau cũng vậy.

Dương Phi ra vẻ khinh thường:

- Mày tốt nhất là cút đi cho tao, nếu không tao đánh nát thân.

- Con bà mày, tao... ....

Liễu Cương bò lên, hắn còn muốn tiếp tục ra tay.

- Tiểu Cương, quay về.

Liễu Vân Mạn quát lên:

- Cậu lo chăm sóc Tiểu Linh, việc này chị sẽ giải quyết.

- Vâng, chị lớn.

Liễu Cương dùng ánh mắt tức giận nhìn Dương Phi, nhưng hắn cũng nghe lời Liễu Vân Mạn mà lui về đỡ Liễu Linh.

Liễu Vân Mạn tiến lên vài bước, nàng nói:

- Cậu là Dương Phi sao?

- Đúng vậy, người đẹp, còn chị?

Dương Phi dùng ánh mắt tham lam nhìn Liễu Vân Mạn, người đẹp này rõ ràng nhìn còn ngon hàng hơn tất cả những cô gái trước đó đã qua tay hắn. Khi thấy Liễu Vân Mạn thì hắn lập tức bỏ qua một Đồng Phỉ tục khí ở bên cạnh.

- Tôi là Liễu Vân Mạn, Liễu Linh là em của tôi.

Vẻ mặt Liễu Vân Mạn có chút lạnh lùng:

- Cậu vừa nói cậu không quen em tôi sao?

- Đúng vậy, tôi và cô ấy không quen nhau.

Dương Phi nói với vẻ mặt vô tội.

- Rất tốt, có lời này là được, tôi biết rồi.

Liễu Vân Mạn cười nhạt một tiếng:

- Dương Phi, tôi sẽ đến cục cảnh sát tố cáo cậu hiếp dâm em gái tôi, cậu chờ cảnh sát đến bắt đi.

Vẻ mặt Dương Phi chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại như thường:

- Người đẹp, dù vu cáo tôi cũng phải có bằng chứng chứ?

- Em gái của tôi đã có thai, con là của cậu, nếu hai người không quen thì chỉ có một lời giải thích, cậu đã hiếp dâm em gái tôi. Đến khi có giấy chứng nhận DNA thì sẽ có bằng chứng rõ ràng, cậu cứ chờ đó mà vào tù.

Liễu Vân Mạn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Phi:

- Cậu còn thấy chưa có chứng cứ sao?

Liễu Vân Mạn cũng không chờ Dương Phi nói chuyện, nàng xoay người bỏ đi:

- Chúng ta đi thôi, đến cục cảnh sát.

- Đợi chút.

Khi thấy Liễu Vân Mạn muốn đi thì Dương Phi lập tức nôn nóng:

- Chị không được vu cáo tôi, Liễu Linh là tự nguyện, không liên quan gì đến tôi.

- Tự nguyện.

Liễu Vân Mạn xoay người:

- Dương Phi, em tôi và cậu không biết nhau, sao có chuyện tự nguyện?

- Điều này...Được rồi, tôi thừa nhận đã lừa gạt các người, tôi không chỉ quen biết Liễu Linh, hơn nữa còn rất quen thuộc, đã cùng cô ấy ân ái vài chục lần, thì thế nào?

Dương Phi ra vẻ không để ý:

- Cô ấy tự nguyện dâng lên cho tôi, nhưng nếu cô ấy tỉnh lại thì nói rõ, tôi không có hứng thú với cô ấy, cô ấy có thai cũng không liên quan gì đến tôi, tôi quan hệ không thích mang bao cao su, mà cô ấy lại ngu ngốc không dùng thuốc tránh thai.

Dù là Liễu Vân Mạn có chuẩn bị tâm lý nhưng nghe những lời vô sỉ như vậy cũng tức đến mức gương mặt đỏ bừng, mà Liễu Cương thì tức giận mắng lớn:

- Dương Phi, con bà mày còn là người sao? Những lời nói vô sỉ như vậy mà cũng nói được sao?

- Liễu Cương, mày ngoài việc biết mắng chửi thì còn biết gì? Tôi và em cậu là quan hệ tự nguyện, cô ấy thích được tôi nằm lên người, tôi phải từ chối sao?

Dương Phi vẫn ra vẻ không quan tâm.

- Đúng vậy, không biết có bao nhiêu người đẹp xếp hàng đợi Vương ca leo lên người.

Đám người bên cạnh chợt ồn ào.

- Dương Phi, có tin ông xử mày ngay bây giờ không?

Liễu Cương cảm thấy khó xử, nếu không phải hắn đang đỡ Liễu Linh ngất xỉu thì nhất định sẽ ra tay.

Dương Phi nhún nhún vai:

- Liễu Cương, tôi không tin, cũng nói cho cậu biết, chút nữa tôi và Đồng Phỉ sẽ đi thuê phòng, tôi không những ăn nằm với em gái của cậu, hơn nữa sẽ lên giường ngay lập tức với người tình trong mộng của cậu, cậu có thể làm gì được tôi?
Chương 182: Có kinh cả tháng liên tục

Hai mắt Liễu Cương phóng hỏa, hắn đột nhiên xoay đầu nhìn cô nữ sinh Đồng Phỉ xinh đẹp:

- Đồng Phỉ, chẳng lẽ cô yêu loại người như Dương Phi này sao?

- Liễu Cương, chuyện của tôi không cần anh quan tâm.

Đồng Phỉ khẽ hừ một tiếng:

- Tôi nói anh cũng quá vô sỉ, rõ ràng dùng em gái quyến rũ Dương Phi, sau đó đến chia cắt quan hệ giữa tôi và Dương Phi. Tôi nói cho anh biết, nếu tôi có chia tay với Dương Phi thì cũng không bao giờ thích anh.

Liễu Cương tức tối nói không nên lời, rõ ràng hắn không giỏi cãi nhau với người khác. Tất nhiên, điều đáng bi kịch nhất là hắn không giỏi đánh đấm.

Liễu Vân Mạn cũng tức giận đến mức không nói nên lời, tên nam sinh kia không phải lăng nhăng nhưng hoàn toàn lấy chuyện đùa giỡn nữ sinh làm thú vui. Điều làm nàng cảm thấy không tưởng chính là có loại nữ sinh như Đồng Phỉ, biết rõ Dương Phi là loại người như vậy nhưng vẫn đưa thân cho đối phương chà đạp.

- Chị Vân Mạn, có muốn tôi ra tay dạy bảo cho tên này một bài học không?

Hạ Thiên đang rãnh rổi ở bên cạnh không nhịn được phải hỏi Liễu Vân Mạn, vì việc này không liên quan gì đến hắn, vì vậy cũng không quá tức giận. Nhưng bây giờ Liễu Vân Mạn đã tức tối, vì vậy hắn cũng rất khó chịu.

- Thôi bỏ, chúng ta đi thôi, không cần phải so đo với loại người này.

Liễu Vân Mạn hít vào một hơi thật sâu, nàng cố nén tức giận nói.

- Liễu Cương, tôi đã nói lý lẽ rồi, nếu Liễu Linh sinh con, sau khi xác nhân là con của tôi, lúc đó tôi sẽ trả phí nuôi dưỡng, nếu cô ấy muốn phá thai thì tôi sẽ cho tiền thuốc, thế nào? Như vậy chẳng phải đã hết lòng rồi sao?

Dương Phi cười ha hả, hắn dùng một tay ôm eo Đồng Phỉ:

- Đi, hôm nay chúng ta thắng, chúng ta mướn phòng chúc mừng.

Đồng Phỉ ôm eo Dương Phi nghênh ngang rời đi, vẻ mặt Liễu Cương thì lúc trắng lúc đỏ. Em gái bị người ta cho đeo ba lô ngược, cô gái mình yêu cũng bị cướp đoạt, hai sự kiện này dồn lên một người, điều này rõ ràng là nhục nhã khó thể chấp nhận. Nhưng hắn không có biện pháp nào, cũng chỉ biết nhìn Dương Phi ôm Đồng Phỉ bỏ đi mà thôi.

- Chị Vân Mạn, thật sự không cần dạy bảo nó sao?

Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi một câu, Liễu Vân Mạn rõ ràng đang rất tức giận.

- Anh rể lớn, anh có biện pháp dạy bảo hắn sao?

Liễu Cương nhịn không được phải hỏi.

- Tất nhiên là có, rất nhiều biện pháp.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Anh rể lớn, phiền anh giúp em dạy bảo tên khón nạn kia một trận được không?

Liễu Cương vội vàng nói.

- Được rồi, xem xét độ nặng của cậu khi gọi tôi là anh rể, tôi sẽ giúp cậu một lần.

Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn hô lên một tiếng"

- Này, thằng Dương Phi ngu ngốc gì kia, đứng lại cho anh.

Hạ Thiên hô lên rất lớn, tất nhiên ai cũng nghe thấy được, mà đám người Dương Phi cũng dừng bước và xoay người nhìn lại.

- Liễu Cương, tính nhẫn nại của tôi có hạn, nếu tiếp tục gây sự, dù tôi khoan hồng độ lượng thì đám anh em ở đây sẽ không thể nhịn được.

Dương Phi mang theo đám người đi ngược lại, hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Liễu Cương, bộ dạng giống như sắp đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.

- Thằng ngu, là anh tìm chú.

Hạ Thiên có chút bất mãn, thằng ngu kia không đến xỉa đến hắn, rõ ràng phải đánh một trận mới được.

- Này, mày im miệng cho ông.

Một tên ở bên cạnh Dương Phi mở miệng mắng:

- Có tin tao đánh mày không?

- Bốp, bốp!

Hạ Thiên đột nhiên phóng đến trước mặt tên nam sinh, hắn quạt cho tên này hai bạt tai, sau đó đạp đối phương ngã lăn xuống đất, cuối cùng vỗ vỗ tay dùng giọng hời hợt nói:

- Anh đã đánh chú rồi đấy.

- Phi ca, đánh tiểu tử này nhé?

Khi thấy đồng bạn bị đánh thì đám người hô hào ầm ĩ, có vài người vặn vặn tay, giống như chỉ cần Dương Phi ra lệnh thì bọn họ sẽ ra tay bất cứ lúc nào.

- Ừ, tiến lên cho nó một bài học, không cần phải đánh chết người, như vậy anh mới lo được.

Trong mắt Dương Phi lóe lên cái nhìn nham hiểm.

Đám người đồng loạt phóng lên rồi liên tục kêu gào thảm thiết, chưa đến mười giây sau thì trên sân bóng đã có một đám người nằm la liệt, kẻ nào cũng rên rỉ đau đớn.

- Này, chỉ còn hai người các chú.

Hạ Thiên nhìn Dương Phi và Đồng Phỉ:

- Anh cho các người một cơ hội, tự đập đầu vào nhau mà ngất xỉu, nếu không anh cho ăn đòn.

Dương Phi nhìn đám đàn em nằm lăn trên đất mà vẻ mặt rất khó coi, hắn biết mình gặp một cao thủ đánh nhau.

- Này, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám đánh tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh.

Đồng Phỉ dùng giọng ngoài mạnh trong yếu nói:

- Cha tôi là cảnh sát.

- Tôi không đánh người.

Hạ Thiên nhìn Đồng Phỉ, hắn búng ra một ngón tay, một luồng khí lạnh phóng vào người nàng:

- Vì cô rất đáng thương.

- Anh...Anh nói tôi đáng thương sao?

Đồng Phỉ có chút tức giận:

- Tôi đáng thương chỗ nào?

- Cô đã có kinh trong tháng này, bây giờ sẽ có trong cả tháng liên tục, cô không đáng thương sao?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Anh nói bậy.

Vẻ mặt Đồng Phỉ đỏ bừng bừng.

- Có phải nói bậy hay không thì sẽ biết ngay thôi.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Hạ Thiên quay sang Dương Phi, hắn có chút không vui:

- Này, có phải muốn anh ra tay đánh người không?

- Mày dám đánh tao sao? Mày biết cha tao là ai không?

Dương Phi lui về phía sau một bước.

- Mặc kệ cha chú là ai, chỉ cần không phải là anh thì được.

Hạ Thiên chẳng hề quan tâm, hắn đột nhiên tiến lên chụp lấy cổ của Dương Phi, ngay sau đó hất tay lên ném ra ngoài. Tên này rơi xuống đất rất nặng nề, hắn rơi xuống đúng trước mặt Liễu Cương.

- Ôi, em thích đánh thế nào thì cứ đánh.

Hạ Thiên nói với Liễu Cương.

Liễu Cương đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó hắn kịp phản ứng. Hắn đưa Liễu Linh cho Luật sư Vân, sau đó lập tức đấm đá Dương Phi.

Dương Phi bị Hạ Thiên ném cho đầu óc choáng váng, lúc này đã không còn năng lực phản kháng. Liễu Cương phát tiết ba bốn phút đồng hồ, cuối cùng Liễu Vân Mạn lên tiếng hắn mới dừng tay. Dương Phi mặt mũi bầm dập, không biết bây giờ về nhà cha hắn còn nhận ra được nữa không.

- Này, thằng ngu, đi thuê phòng với Đồng Phỉ đi, nếu không hết cơ hội bây giờ.

Hạ Thiên đi đến trước mặt Dương Phi, hắn đá lên người đối phương rồi cười hì hì nói.

Hạ Thiên nói xong những lời này cũng không chú ý đến Dương Phi, hắn cười hì hì với Liễu Vân Mạn:

- Chị Vân Mạn, chúng ta đi thôi, nơi đây đã không còn gì nữa rồi.

- Anh rể lớn, tha cho tên khốn này như vậy sao?

Tuy Liễu Cương đã phát tiết xong nhưng vẫn rất căm hận Dương Phi.

- Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi, làm lớn chuyện cũng không tốt.

Liễu Vân Mạn lắc đầu:

- Trước tiên đưa Liễu Linh đến bệnh viện, nó còn chưa tỉnh.

Liễu Cương nhìn em gái còn hôn mê mà không nói thêm lời nào, hắn ôm lấy Liễu Linh rồi đi ra sân bóng.

- Liễu Cương, mày cứ chờ đấy.

Sau lưng vang lên tiếng rống giận khàn khàn của Dương Phi.

- Đừng quan tâm, tiểu tử này sẽ có lúc cầu xin cậu thôi.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Liễu Cương muốn quay lại mắng hai câu nhưng nghe Hạ Thiên nói vậy thì cũng không nói gì, trước đó hắn đã nghe về sự tích vinh quang của anh rể lớn, nhưng hôm nay gặp mặt thì thấy đúng là danh bất hư truyền.

- Hạ Thiên, Tiểu Linh sao còn chưa tỉnh?

Liễu Vân Mạn ra khỏi sân bóng rồi hỏi Hạ Thiên.

- Cô ấy đã tỉnh từ lâu rồi, chỉ giả vờ mà thôi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Cái gì?

Liễu Cương và Liễu Vân Mạn đều sững sờ, ngay sau đó đều nhìn về phía Liễu Linh, đúng lúc nhìn thấy Liễu Linh mở to mắt.

- Liễu Linh, em tỉnh rồi sao?

Liễu Cương tranh thủ thả Liễu Linh xuống:

- Em giả vờ bất tỉnh làm gì?

- Em...Em cảm thấy rất dọa người.

Liễu Linh khẽ nói.

- Tiểu Linh, chị đưa em đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra, sau đó sắp xếp thời gian mà phá bỏ.

Liễu Vân Mạn trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Vâng, chị lớn, em nghe lời chị.

Liễu Linh khẽ gật đầu.

Liễu Linh dừng lại một chút rồi dùng giọng có chút lo lắng nói:

- Chị lớn, nhà Dương Phi hình như rất có tiền, anh rể lớn đánh hắn, có việc gì không?

- Có tiền thì sao? Nhà chúng ta không phải cũng có tiền à?

Liễu Cương tức giận nói:

- Không cần sợ hắn.

- Không sao, sau lần này bọn họ sẽ van xin cậu.

Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn lại lầu bầu:

- Không bết tên Dương Phi ngu ngốc kia có thật sự đưa con bé Đồng Phỉ đi mướn phòng nữa không?

Liễu Cương cảm thấy rất khó chịu, hắn nhịn không được phải hỏi một câu:

- Anh rể lớn, sao anh phải để Dương Phi lập tức đi mướn phòng với Đồng Phỉ.

- Vì Đồng Phỉ sẽ nhanh chóng đến kỳ kinh, hơn nữa sẽ liên tục trong một tháng, nếu không ngu thì sẽ đi mướn phòng.

Hạ Thiên giải thích.

- Nhưng anh rể lớn, như vậy không phải càng tốt sao?

Liễu Cương tất nhiên không muốn cho Dương Phi và Đồng Phỉ đi ân ái với nhau, trong lòng hắn vẫn còn có ý nghĩ với Đồng Phỉ.

- Tất nhiên là không tốt.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Nếu đi mướn phòng thì sẽ biết mình là thái giám.

Liễu Cương càng nghe càng mơ hồ:

- Anh rể lớn, Dương Phi sao lại là thái giám?

Liễu Cương nói lời này mà không khỏi nhìn Liễu Linh, nếu Dương Phi là thái giám thì ai để lại ba lô ngược cho em mình?

- Tôi nói là nó sẽ là thái giám.

Hạ Thiên duỗi lưng:

- Tóm lại, cậu chờ xem, sau này bọn họ sẽ đến cầu xin cậu.

- Hạ Thiên, có phải cậu động tay động chân lên người Dương Phi và Đồng Phỉ hay không?

Liễu Vân Mạn hiểu ra được.

- Vẫn là chị Vân Mạn hiểu tôi.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Muốn dạy bảo một người thì phải ra tay thật hung ác, nói cách khác, phải cho bọn họ phải nhớ.

Liễu Vân Mạn im lặng, người khác học y để cứu người, người này sao lại dùng y thuật tuyệt thế khó có được để dạy bảo người?

- Lên xe thôi, chúng ta di bệnh viện.

Liễu Vân Mạn nói với ba người còn lại, bây giờ chuyện qua trọng nhất chính là giải quyết đứa bé trong bụng của Liễu Linh.

Liễu Linh và Liễu Linh tiến vào trong xe, Hạ Thiên đang chuẩn bị ngồi vào xe thì không xa vang lên một âm thanh kinh ngạc:

- Hạ Thiên.

Hạ Thiên nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, hắn quay đầu nhìn thấy hai nam hai nữ đứng ở trước đó mười mét, trong đó có một nam một nữ hắn quen biết. Nữ là vợ dự khuyết Thư Tịnh, mà nam là Khương Phong, còn một nam một nữ khác hắn chưa từng gặp bao giờ.

- Hạ Thiên, là cậu sao? Vậy mà tôi tưởng mình nhìn lầm.

Khương Phong đi về phía Hạ Thiên:

- Sao cậu lại ở đây?
Chương 183: Thư Tịnh giận đến mức chết ngất

- Tôi đến đây đánh người.

Hạ Thiên nói thật, hắn thật sự đến đây đánh người, trong sân bóng còn hơn mười tên đang nằm lê lết.

Khương Phong có chút mơ hồ, nhưng hắn cũng không truy vấn, nhưng hắn nhìn về phía Thư Tịnh cách đó không xa:

- Này, Hạ Thiên, Thư Tịnh ở bên kia, cậu có muốn qua chào hỏi không?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh ở phía xa, lần này Thư Tịnh vẫn mặc đồng phục bóng rổ, vẫn là bộ dạng khỏe mạnh thanh xuân và xinh đẹp như cũ, nhưng lúc này cũng không khác gì trước đó, vì vậy hắn không khỏi lầu bầu:

- Cô ấy còn chưa xinh đẹp hẳn lên, xem ra cần phải khảo nghiệm thêm.

Khương Phong nghe được những lời này của Hạ Thiên mà chợt nhớ về chuyện đánh cuộc trước đó, vì vậy mà không biết nói gì hơn. Người này thật sự chờ mong Thư Tịnh đẹp hơn sao? Người ta nói phụ nữ phát triển đến tuổi mười tám, bây giờ Thư Tịnh đã hai mươi, rõ ràng khó thể thay đổi được nữa, sao có thể trở nên hấp dẫn trong thời gian ngắn cho được?

- Hạ Thiên, nếu không tôi đến bệnh viện trước, cậu ở lại đây với bạn nhé?

Liễu Vân Mạn nói với Hạ Thiên:

- Dù sao tôi cũng phải cùng Tiểu Linh đến bệnh viện, cậu đi theo có lẽ cũng rất buồn, thôi thì đến trưa tôi sẽ điện thoại cho cậu.

- Được rồi.

Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì.

- Anh rể lớn, vậy chúng em đi trước.

Trước khi đi Liễu Cương cũng quay sang chào hỏi Hạ Thiên.

Liễu Vân Mạn khởi động xe, sau đó rời khỏi đại học thể dục thể thao, Khương Phong không khỏi sững sờ, người đẹp này hình như cũng không phải là Tôn Hinh Hinh.

- Khương Phong, đây là bạn của cậu sao?

Thư Tịnh và một nam một nữ kia đi đến, người nam chủ động chào hỏi.

- Hạ Thiên, giới thiệu với cậu, đây là Vương Mãnh, là sinh viên khoa tài chính đại học Giang Hải.

Khương Phong giới thiệu cho hai người:

- Vương Mãnh, đây là Hạ Thiên, à, cậu ấy cũng ở trong đại học Giang Hải.

Vương Mãnh lớn lên rất xứng với tên gọi, bộ dạng cao lớn uy mãnh, nếu đứng cùng với Hạ Thiên thì rất đối lập.

- À, như vậy thì chúng ta là bạn học, Hạ Thiên, cậu học khoa nào?

Vương Mãnh chợt trở nên nhiệt tình.

- Tôi không phải là sinh viên.

Hạ Thiên nói một câu làm sự nhiệt tình của Vương Mãnh giảm đi hơn phân nửa.

Vương Mãnh chợt ngây người, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Khương Phong:

- Không phải cậu nói Hạ Thiên ở trong đại học Giang Hải sao?

- Điều này...À, là thế này, Hạ Thiên làm nhân viên trong cửa hàng hoa Hinh Hinh.

Khương Phong giải thích có chút xấu hổ.

- Đúng vậy, tôi là nhân viên tặng hoa ở cửa hàng hoa Hinh Hinh.

Hạ Thiên gật đầu nói, thừa nhận lời nói của Khương Phong.

Vẻ nhiệt tình của Vương Mãnh biến mất không còn tăm tích, thì ra là nhân công của cửa hàng hoa ở đại học Giang Hải, còn tưởng là sinh viên đại học Giang Hải.

- Chào bạn, tôi là Mạc Văn Tịnh.

Cô gái kia chủ động chào hỏi Hạ Thiên, nàng còn vươn tay:

- Tôi học khoa tiếng Trung ở đại học sư phạm thuộc đại học Giang Hải, cũng là bạn của Khương Phong.

- À, chào cô!

Hạ Thiên bắt tay với Mạc Văn Tịnh, cô gái này cũng khá xinh xắn nhưng không cao như Thư Tịnh. Nàng cũng là người xứng với tên, chỉ xem cách ăn mặc thì thấy rất thanh nhã và trầm lắng, thỏa mãn với cả tên lẫn họ.

Hai người đẹp, một là Thư Tịnh, một là Mạc Văn Tịnh, tên dều có chữ Tịnh nhưng sẽ tuyệt đối không tĩnh lặng, đây chẳng phải tên gọi rất lừa đảo sao?

Hạ Thiên chào hỏi xong với Mạc Văn Tịnh thì nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh, điều này làm Thư Tịnh sợ hãi, một lát sau nàng mới nói:

- Anh nhìn tôi làm gì?

Thư Tịnh thật ra đã sớm thấy mặt Hạ Thiên nhưng không chủ động chào hỏi, nàng còn đang rất giận hắn, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có người nói nàng không xinh đẹp.

- Sao em không mặc quần áo khác?

Hạ Thiên có chút mê hoặc.

- Sao em phải mặc quần áo khác?

Thư Tịnh tức giận hỏi.

- Anh cảm thấy nếu em mặc quần áo khác thì sẽ trở nên xinh đẹp hơn, nếu như vậy thì anh có thể thăng cấp em từ vợ dự khuyết lên làm vợ chính thức.

Hạ Thiên dùng giọng nghiêm trang nói:

- Em bây giờ cũng giống như trước, căn bản là không thể xinh hơn.

Hạ Thiên nói ra những lời này đã trực tiếp chọc tức Thư Tịnh, người này còn nhớ rõ chuyện trước đó, hơn nữa còn chưa nói đến vấn đề này, bây giờ đối phương vẫn còn nói nàng chưa xinh đẹp, còn hy vọng nàng đẹp hơn.

- Em thích mặc như vậy, anh có thích hay không cũng không cần.

Thư Tịnh thở phì phò không kịp suy nghĩ mà nói ra một câu.

Vương Mãnh và Mạc Văn Tịnh nghe Thư Tịnh nói như vậy thì ánh mắt nhìn Hạ Thiên có chút khác biệt, vì bọn họ đột nhiên phát hiện Hạ Thiên không chỉ đơn giản là bạn Khương Phong, hơn nữa còn có quan hệ rất thân thiết với Thư Tịnh.

- Thư Tịnh, bạn cũng là bạn của Hạ Thiên à?

Vương Mãnh không kìm được phải hỏi.

- Không phải.

Hạ Thiên và Thư Tịnh đều trăm miệng một lời.

- Tôi không có người bạn nào đáng ghét như vậy.

Thư Tịnh thở phì phò nói, Hạ Thiên quá đáng giận.

- Cô ấy là vợ dự khuyết của tôi, không phải là bạn tôi.

Hạ Thiên cũng bổ sung một câu.

Lần này Mạc Văn Tịnh cũng không nhịn được, nàng kéo Khương Phong rồi khẽ hỏi:

- Này, có chuyện gì vậy? Hạ Thiên và Thư Tịnh rốt cuộc có quan hệ gì?

- Điều này... ....

Khương Phong gãi đầu:

- Sự việc có chút phức tạp.

- Có gì phức tạp, rất đơn giản.

Thư Tịnh vẫn giữ vẻ mặt phẫn nộ:

- Tôi cùng người này đánh cuộc, sau đó tôi thua, phải làm vợ anh ấy. Nhưng người này nói tôi chưa được xinh đẹp, nói tôi là vợ dự khuyết, mọi người nói xem có ai ức hiếp người như vậy không? Văn Tịnh, cậu bình luận xem, cậu nói mình có đẹp không?

Mạc Văn Tịnh chợt ngẩn người, nàng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Khương Phong:

- Có việc này thật sao?

Khương Phong gật đầu bất đắc dĩ, sự việc đúng là như vậy. Tất nhiên còn có một vấn đề mấu chốt, Thư Tịnh còn chưa nói, đó là Hạ Thiên đã có bạn gái rồi.

Mạc Văn Tịnh nhìn Hạ Thiên, ánh mắt nàng lại càng cổ quái, Khương Phong tìm đâu được một người bạn cổ quái như vậy? Chỉ có trời mới biết có bao nhiêu người theo đuổi Thư Tịnh mà không được, nhưng Hạ Thiên còn nói Thư Tịnh chưa đủ đẹp sao?

Cũng khó trách Thư Tịnh tức giận như vậy, dù là phụ nữ không đẹp, khi gặp phải tình cảnh này cũng sẽ tức giận, hơn nữa Thư Tịnh còn là người đẹp gần đây rất tự tin vào dung mạo của mình?

- Thư Tịnh, bạn và Hạ Thiên đánh cuộc cái gì?

Vương Mãnh đột nhiên hỏi, trong lòng hắn cũng rất tức giận, hắn khổ sở theo đuổi Thư Tịnh, nhưng vẻ mặt nàng không chút biến đổi. Hôm nay vì Mạc Văn Tịnh giúp đỡ nên hẹn được Thư Tịnh ra ngoài, khốn nổi bây giờ lại gặp phải một thằng khốn Hạ Thiên, rõ ràng cướp lấy Hạ Thiên thông qua đánh cuộc.

Chưa nói Hạ Thiên thắng, điều này có thể là vận may, nhưng người này lại ghét bỏ Thư Tịnh, điều này làm cho Vương Mãnh cực kỳ tức tối. Người phụ nữ mà Vương Mãnh hắn khổ sở theo đuổi còn chưa được nhưng con bà nó, một thằng nhân công tặng hoa mà dám vứt bỏ sao?

Vương Mãnh cảm thấy điều này gián tiếp làm hắn nhục nhã, vì vậy cần phải lấy lại mặt mũi.

- Đánh cuộc bóng rổ.

Thư Tịnh tức giận nói.

- Hạ Thiên, chơi bóng rỗ thắng phụ nữ cũng không phải là bản lĩnh, nếu không thì cậu có thể đánh cuộc với tôi.

Vương Mãnh nhìn Hạ Thiên, hắn khiêu chiến.

- Không chơi.

Hạ Thiên từ chối.

- Không dám sao?

Vương Mãnh có chút khinh thường.

- Vương Mãnh, đừng đánh cuộc, bạn không thắng được Hạ Thiên.

Khương Phong nhịn không được phải nói, tất nhiên hắn biết rõ trình độ của Vương Mãnh, tuy rất tốt nhưng vẫn không phải là đối thủ của Hạ Thiên.

- Đúng vậy, đừng đánh cuộc, người này rất biến thái.

Thư Tịnh cũng nói.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tôi không phải không dám, nhưng thắng anh cũng không có gì hay, lần trước tôi thắng thì có được Thư Tịnh làm vợ dự khuyết, anh có tiền đặt cọc như vậy sao?

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Nhưng Thư Tịnh không đủ xinh đẹp, nếu anh muốn đánh cuộc thì phải tìm một người hấp dẫn hơn cô ấy.

- Hạ Thiên, anh đúng là khốn kiếp.

Thư Tịnh thiếu chút nữa đã ngất đi:

- Tôi ghét anh.

Thư Tịnh mắng xong một câu như vậy thì xoay người chạy mất.

- Tôi đi xem Thư Tịnh.

Mạc Văn Tịnh nói một tiếng, ngay sau đó nàng đuổi theo Thư Tịnh.

Khương Phong có chút dở khóc dở cười, Hạ Thiên này đúng là, cứ để cho Thư Tịnh tức giận chạy đi như vậy sao?

Vương Mãnh lại nổi giận, hắn cưa gái dễ lắm sao? Vất vả lắm mới gặp được Thư Tịnh, nhưng hắn chưa nói được vài câu mà đối phương đã bị Hạ Thiên làm cho bỏ chạy.

- Hạ Thiên, giỏi thì theo đấu với tôi.

Vương Mãnh đột nhiên gầm lên với Hạ Thiên:

- Nếu không có gan thì phải xin lỗi Thư Tịnh.

- Anh có tin anh nằm đo đất không?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Vương Mãnh:

- Đừng làm phiền tôi, nếu đấu với anh cũng mất thân phận của tôi.

- Đừng, đừng, đừng, Hạ Thiên, Vương Mãnh, nể mặt tôi, đừng đánh nhau.

Khương Phong vội vàng khuyên can, trong lòng hắn cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy thì đã không gọi Hạ Thiên.

- Tốt, Khương Phong, nể mặt anh, tôi không so đo với hắn.

Vương Mãnh văng tục:

- Con bà nó, chỉ là một thằng tặng hoa, có con mẹ gì?

Hạ Thiên tung một cước, Vương Mãnh kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.

- Mày dám đánh tao?

Vương Mãnh rất tức giận, hắn bò lên mắng lớn.

Hạ Thiên lại tung một đá, Vương Mãnh còn chưa kịp đứng vững đã ngã xuống.

- Hạ Thiên, thôi bỏ qua.

Khương Phong cảm thấy rất khó hiểu, người này không nói lời nào đã ra tay rồi sao?

- Con bà nó, ông liều mạng với mày.

Vương Mãnh lại gầm lên rồi phóng về phía Hạ Thiên.

Hạ Thiên lại nhấc chân lên, Vương Mãnh lại ngã xuống.

Nhưng lúc này Hạ Thiên đã không cho Vương Mãnh cơ hội đứng lên, hắn giẫm chân lên lồng ngực đối phương. Lúc này Vương Mãnh không thể động đậy, thậm chí không nói được lời nào.

- Sao trên đời lại có loại người điên cuồng như vậy?

Hạ Thiên lắc đầu thở dài, bộ dạng rất khó hiểu.

Khương Phong thấy tình cảnh như vậy thì dùng tay ôm đầu, đúng là đau đầu, hôm nay tổ chức ghép tôi coi như thất bại hoàn toàn.

Nhưng bây giờ Khương Phong hối hận cũng đã muộn.

- Dừng tay.

Khương Phong đang định khuyên Hạ Thiên buông Vương Mãnh ra thì có một tiếng quát tức giận vang lên:

- Buồn cười, rõ ràng dám đến trường đại học thể dục thể thao lấy mạnh hiếp yếu, không biết đây là đâu sao?
Bình Luận (0)
Comment