Chương 184: Biết thế nào là đau
Khương Phong quay đầu nhìn lại, hắn thấy một nhóm mười mấy người đi đến, tất cả đều là nam sinh, kẻ nào cũng mặc trang phục võ thuật màu trắng. Đám người này phần lớn rất cao to, làm người ta sinh ra cảm giác mạnh mẽ có lực.
Người đi đầu có làn da ngăm đen, thân cao một mét bảy, dáng người khá nhỏ. Khi thấy người này thì Khương Phong chợt nhíu mày, sao đám người kia lại đến đây?
Khương Phong đang định mở lời thì Hạ Thiên đã buồn bực nói:
- Đây là chỗ nào, không phải là đại học thể dục thể thao Giang Hải sao?
- Biết đây là đại học thể dục thể thao, vì vậy phải biết danh của khoa võ thuật. Bây giờ cậu tranh thủ dừng tay, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.
Người nam sinh da ngăm đen quát lên nghiêm nghị.
- Khoa võ thuật sao? Đây không phải là đại học thể dục thể thao sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Thể dục thể thao có liên quan gì đến võ thuật?
- Hạ Thiên, các trường đại học thể dục thể thao đều có khoa võ thuật, mà khoa võ thuật cũng không thiếu các vận động viên chuyên nghiệp, có đủ loại võ thuật được dạy... ....
Khương Phong giải thích cho Hạ Thiên.
- Như vậy cũng được gọi là võ thuật sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Sư phụ tôi có nói, những thứ này toàn dùng để biểu diễn, học thứ này có khác gì làm diễn viên?
- Câm mồm, nói tầm bậy cái gì vậy?
Tên nam sinh da ngăm đen tức giận nói:
- Mày có biết cái gì gọi là võ thuật không? Võ học truyền thống sao có thể để mày nhục mạ như vậy?
Khi thấy Hạ Thiên vẫn còn giẫm chân ngực Vương Mãnh với bộ dạng thờ ơ thì tên nam sinh da ngăm đen càng tức giận:
- Quá tam ba bận, tôi cảnh cáo cậu một lời cuối cùng, cậu tranh thủ dừng tay, nếu không tôi sẽ chẳng khách khí.
- Tên này có phải rất ngu không?
Hạ Thiên nhìn Khương Phong, hắn cảm thấy rất kỳ quái:
- Tôi hoàn toàn không ra tay, sao hắn bảo tôi dừng tay?
Khương Phong cũng không nói gì, Hạ Thiên đúng là không ra tay. Không đúng, nếu nói một cách nghiêm khắc thì chân của hắn chứ không phải tay, hắn đang giẫm lên người Vương Mãnh. Nhưng bây giờ nếu nói hắn dừng tay hay dừng chân cũng vô dụng.
- Tiểu tử, con bà nó mày không muốn sống nữa sao? Dám nói chuyện với Lôi ca như vậy à?
- Lôi ca, đánh chết mẹ nó đi.
- Anh em cùng tiến lên đập nó ra bã đi, cho nó biết thế nào là sự lợi hại của khoa võ thuật.
- Đúng vậy, cho nó biết thế nào là sự lợi hại của võ Trung Quốc.
... ....
Một đám người gào lên, kẻo cũng khoa tay múa chân rất kích động.
- Này, chúng mày sao lắm mồm như vậy?
Hạ Thiên rất buồn bực:
- Thằng nào còn nói tao tát vỡ mồm.
- Trời ạ, quá bố láo.
- Anh không nhịn được nữa rồi, xiên nó anh em ơi.
Có hai tên nam sinh phóng về phía Hạ Thiên, có một người còn hô to:
- Xem Đường Lang quyền của ông đây.
Hạ Thiên đấm ra một quyền, tên nam sinh đi đầu văng ra ngoài, sau đó hắn cũng tiện tay vung lên, một tên đến sát bên cạnh bị đánh văng rồi nặng nề đập xuống đất.
- Đường Lang quyền, còn không bằng giun dế quyền.
Hạ Thiên có chút khinh thường:
- Các người gọi cái này là võ thuật sao? Hèn gì sư phụ nói võ thuật Trung Hoa càng ngày càng không ra gì.
Hành động của Hạ Thiên làm đám người chấn động, lần này không ai dám ồn ào tiến lên dạy bảo Hạ Thiên, mà hai tên bị đánh cũng bò lên chạy về phía tên nam sinh da ngăm đen:
- Lôi ca, tiểu tử kia giống như có công phu.
Tên nam sinh da ngăm đen đi về phía Hạ Thiên, ánh mắt hắn rất sắc bén:
- Thì ra mày cũng biết võ, hèn gì kiêu ngạo như vậy. Nhưng nói cho mày biết, Lôi Vũ tao ghét nhất những thằng biết võ mà lợi dụng vào đó để ức hiếp kẻ yếu. Học võ chủ yếu để rèn luyện sức khỏe và làm việc nghĩa, không được ỷ mạnh hiếp yếu.
- Ngu như heo, học võ để đánh nhau, nếu không thì đừng học cho uổng phí.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Còn nữa, mà đã ngu đừng kéo tao vào nhóm ngu, trước nay tao chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu, tao chỉ ức hiếp những đứa đáng ăn đòn, ví dụ như đám người chúng mày, nhìn qua có vẻ rất đáng ăn đòn.
- Mày muốn ức hiếp tao?
Lôi Vũ có chút khinh thường:
- Rất tốt, tao cho mày một cơ hội, mày thả hắn ra, sau đó chúng ta luận bàn.
- Luận bàn được dùng khi thực lực ngang nhau, nhưng mày kém tao quá xa, vì vậy không có tư cách luận bàn.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường, nhưng cuối cùng hắn cũng rút chân ra khỏi ngực Vương Mãnh. Vì hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục đạp xuống thì Vương Mãnh sẽ chết, tuy Vương Mãnh cần ăn đòn nhưng chỉ là ăn đòn mà thôi, không đáng chết.
- Nói vậy thì mày biết sợ rồi sao?
Lôi Vũ càng thêm khinh thường:
- Nếu biết sợ thì ngoan ngoãn xin lỗi mọi người, tao sẽ không lấy mạnh hiếp yếu, vì vậy sẽ không ức hiếp mày.
- Ức hiếp tao sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt thấy quái vật để nhìn Lôi Vũ:
- Tao nói mày rất ngu, trên đời này chỉ có một người ức hiếp được tao, đó là thần tiên tỷ tỷ. Nhưng trước nay thần tiên tỷ tỷ chưa từng ức hiếp tao, vì vậy bây giờ chẳng ai có thể ức hiếp tao, dựa vào một thằng ngu như mày mà có thể ức hiếp tao sao?
- Con bà nó, mày ngu quá, cái gì mà thần tiên tỷ tỷ, thần kinh tỷ tỷ à? Chắc con này cũng tâm thần giống mày.
Lôi Vũ cuối cùng cũng vì bị Hạ Thiên mắng là ngu mà không nhịn được, hắn bắt đầu mắng lớn.
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, nụ cười trên mặt chợt biến mất, thay vào đó là sự âm trầm và lạnh lùng. Lúc này trên người hắn cũng bùng ra khí tức lạnh lẽo, bây giờ thời tiết ba mươi độ mà kể cả Khương Phong, Lôi Vũ và tất cả mọi người đều phải rùng mình, giống như đang đứng giữa trời đông giá rét.
- Trên đời này không ai được mắng thần tiên tỷ tỷ.
Giọng nói của Hạ Thiên cực kỳ tàn khốc, mỗi người nơi đây nghe thấy lời nói của hắn đều cảm thấy lạnh run cầm cập.
Hạ Thiên đi về phía Lôi Vũ, sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra chụp lấy cổ đối phương, sau đó hắn chậm rãi dùng sức.
- Mày...Mày muốn làm gì?
Lôi Vũ bị Hạ Thiên bóp cổ không thể chịu nổi, gương mặt hắn trướng lên đỏ bừng, hắn mở miệng hỏi mà trong đầu bùng lên cảm giác tử vong.
Hạ Thiên đột nhiên nở nụ cười, hắn cười rạng rỡ:
- Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày, Tam sư phụ có nói muốn trừng phạt người khác thì cái chết là phương pháp nhẹ nhành nhất, tao sẽ không cho mày tiếp nhận trừng phạt nhẹ như vậy.
Hạ Thiên đang cười nhưng trên người bùng ra một luồng khí thế cực kỳ khổng lồ, khí thế này làm người chung quanh bị đè nén, có vẻ khó thở. Vì vậy mà lúc này không ai dám nói lời nào, trong lòng chợt sợ hãi, ngay cả Khương Phong cũng không ngoại lệ.
- Mày...Mày...Mày muốn gì?
Lôi Vũ tuy cảm nhận được áp lực khổng lồ, trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng nếu so với người khác thì lực đề kháng với áp lực lại mạnh hơn, vì vậy còn miễn cưỡng nói được vài lời.
- Người dám mắng thần tiên tỷ tỷ chỉ có một kết cục.
Hạ Thiên đột nhiên buông tay, một giây sau trên tay có một cây ngân châm, hắn đâm lên người Lôi Vũ như chớp:
- Đó là phải chịu đau đớn.
- Á... ....
Lôi Vũ đột nhiên kêu lên thảm thiết.
Hạ Thiên nhanh chóng đâm vài châm lên người Lôi Vũ, vẻ mặt vẫn là nụ cười sáng lạn:
- Bây giờ mỗi giờ mày sẽ đau, lần đầu đau ít nhưng sau sẽ mạnh hơn.
- Á... ....
Lôi Vũ vẫn kêu lên đau đớn, cảm giác đau làm hắn khó đáp lời Hạ Thiên.
Hạ Thiên nói:
- Mày sẽ nhanh chóng cảm nhận được đau đớn.
- Này, Khương Phong, tôi đi trước, nói cho Thư Tịnh, lần sau ăn mặc sửa soạn đẹp hơn một chút, lần sau tôi đến mà thấy chưa đẹp hẳn ra thì sẽ không cần nữa.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, hắn dùng giọng hời hợt nói với Khương Phong, sau đó hắn bỏ đi. Hắn ở đây một lúc mà gặp quá nhiều kẻ đáng ghét, hắn cảm thấy đại học thể dục thể thao không phải nơi gì tốt lành, không cần ở lại lâu.
Hạ Thiên thấy thời gian còn sớm, hắn đi ra khỏi cổng đại học thể dục thể thao, sau đó bắt taxi chạy về phía đại học Giang Hải. Bây giờ còn chưa đến mười hai giờ, hắn quay về có thể dùng cơm với Tôn Hinh Hinh.
Nhưng khi Hạ Thiên đi vào cửa hàng hoa thì không thấy Tôn Hinh Hinh, mà Phương Hiểu Như thấy hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
- Hạ Thiên, anh đến đây làm gì? Sao chị Hinh còn chưa đến?
Phương Hiểu Như hỏi.
Hạ Thiên có chút buồn bực, chẳng lẽ hôm nay chị Hinh còn chưa thức dậy? Tối qua hắn làm có ba lượt, đáng lý chị Hinh phải tốt lên mới đúng, chẳng lẽ vì trả bài thiếu nên chị Hinh lại mệt mỏi? Xem ra sau này phải trả bài nhiều hơn.
Trong đầu Hạ Thiên là những suy nghĩ rối loạn, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Hinh Hinh.
- Chị Hinh, chị còn chưa thức dậy sao?
Điện thoại vừa nối thông thì Hạ Thiên đã hỏi.
- Đã thức dậy từ sáng sớm, tôi cũng không phải heo, nào có thể ngủ lâu như vậy?
Tôn Hinh Hinh gắt giọng:
- Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không phải cậu đi với cảnh sát tỷ tỷ sao?
- Chị Hinh, tôi ở cửa hàng hoa, chị đi đâu rồi?
Hạ Thiên hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Tôn Hinh Hinh.
- Tiểu sắc lang đáng chết, đừng giả vờ hồ đồ.
Tôn Hinh Hinh thầm mắng một câu, sau đó nàng trả lời:
- Chúng tôi đang ở tòa nhà Hải Giang, cậu có muốn đến không?
- Được, tôi sẽ sang ngay.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không muốn đợi ở cửa hàng hoa như Phương Hiểu Như.
Khi thấy Hạ Thiên gọi điện thoại rồi bỏ đi thì Phương Hiểu Như không khỏi buồn bực, sao bây giờ cửa hàng hoa chỉ còn lại mình nàng? Bà chủ thường xuyên không đi làm, nhân viên tặng hoa đã cưa đổ bà chủ và cũng không đi làm, đúng là không còn thiên lý.
Chương 185: Chân vòng kiềng
Hải Giang là một tòa nhà nổi tiếng ở thành phố Giang Hải, cũng là một trong những kiến trúc cao nhất Giang Hải. Tòa nhà này có sáu mươi chín tầng, bên trong có hơn một ngàn công ty, nghe nói trước đó tòa nhà này sẽ được gọi là tòa nhà Giang Hải, cuối cùng chính quyền thành phố Giang Hải không chịu, vì vậy đổi thành Hải Giang.
Hải Giang chỉ đơn thuần là một tòa nhà cao tầng, bên trong không có siêu thị và khu giải trí, rõ ràng Tôn Hinh Hinh đến đây không phải đi dạo phố. Khi Hạ Thiên tìm được Tôn Hinh Hinh thì nàng đang từ trong tòa nhà Hải Giang đi ra, mà hắn cũng phát hiện ra cũng không phải chỉ có Tôn Hinh Hinh và Đinh Linh, còn có cả cặp đôi Khổng Mính và Lam Trạch.
Khổng Mính và Lam Trạch có mặt, tất nhiên sẽ vì chuyện liên quan đến công ty, đăng ký công ty cần có một địa chỉ văn phòng, mà Khổng Mính muốn thuê một văn phòng ở tòa nhà Hải Giang. Những năm gần đây mở công ty cũng không cần mặt tiền lớn, nhưng nếu thuê văn phòng trong tòa nhà Hải Giang thì chắc chắn sẽ tăng thêm vài phần uy tín, sau này muốn tuyển dụng nhân viên cũng dễ dàng hơn. Tất nhiên văn phòng nơi đây cũng rất đắt, chỉ là văn phòng vài chục mét vuông nhưng một tháng đã hơn mười ngàn.
Tôn Hinh Hinh có mặt ở đây tất nhiên là đại biểu cho Hạ Thiên, đối với Khổng Mính thì Hạ Thiên dù sao cũng là ông chủ, dù ông chủ không muốn quản lý công ty, nhưng nàng cầm tiền của người cũng không thể làm qua loa. Vì vậy nàng mới kéo theo bà chủ Tôn Hinh Hinh, dù sao các nàng cũng quen biết nhau, rất dễ thương lượng.
- Chị Hinh, vậy mọi người đã thuê rồi sao?
Hạ Thiên liền hỏi.
- Chưa!
Tôn Hinh Hinh lắc đầu.
Khổng Mính ở bên cạnh tức giận nói:
- Đều là tên chân vòng kiềng sinh chuyện, tôi muốn đạp hai chân của hắn.
- Chân vòng kiềng là ai?
Hạ Thiên dùng giọng hiếu kỳ hỏi.
- Chính là ông chủ của công ty trước đó chúng tôi làm, tên là La Quyền, bộ dạng rất xấu xí, mắt nhỏ, mũi tẹt, chúng tôi lén gọi lão là chân vòng kiềng.
Khổng Mính ra vẻ bất bình:
- Đáng lý chúng tôi đã đàm phán tốt đẹp, phòng bốn mươi mét vuông chỉ tám ngàn một tháng, như vậy rõ ràng là rất rẻ. Không ngờ tên chân vòng kiềng chết tiệt kia đến gây rối, không biết hắn nói gì mà kết quả là người ta không cho chúng ta thuê.
- Như vậy lão không phải là chân vòng kiềng thật sự à?
Hạ Thiên có chút hứng thú với vấn đề này.
- Không phải, nhưng chúng tôi hy vọng lão già khốn kiếp kia là chân vòng kiềng, tức chết tôi.
Khổng Mính tức giận nói:
- Còn nữa, lão còn híp mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh, con gái của lão đã bằng tuổi chúng ta, không ngờ lão còn háo sắc như vậy.
- Chị Hinh, tên chân vòng kiềng thật sự híp mắt nhìn chị sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
Tôn Hinh Hinh trợn mắt nhìn Hạ Thiên:
- Mỗi ngày có rất nhiều người nhìn tôi, chẳng lẽ cậu phải móc mắt tất cả sao?
Hạ Thiên chân thành suy xét một phen, sau đó hắn gật đầu:
- Tôi cảm thấy ý kiến này rất tốt.
- Này, tôi vừa nói đùa mà thôi, cậu đừng coi là thật.
Tôn Hinh Hinh không khỏi hoảng sợ, tiểu sắc lang này muốn làm vậy thật sao?
- Nghe mình nói này Hạ Thiên, Tôn Hinh Hinh xinh đẹp như vậy, cói thể không để đàn ông phải nhìn sao? Xem vài lần cũng không đáng là gì, chỉ cần người khác không nhìn như lão chân vòng kiềng là được.
Khổng Mính ở bên cạnh nói, Tôn Hinh Hinh hình như càng ngày càng đẹp, đúng là yêu nghiệt hại nước hại dân, dù đi đến nơi nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, nếu Hạ Thiên mà so đo vấn đề này thì nhất định sẽ khó thoát khỏi rắc rối.
- Vậy thì được, đợi đến khi tôi gặp chân vòng kiềng thì sẽ biến lão thành chân vòng kiềng chính thức.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Lão ra kìa.
Lam Trạch đột nhiên nói một câu.
Khổng Mính không tự giác được phải quay đầu nhìn về phía cửa ra vào của tòa nhà Hải Giang:
- Chân vòng kiềng chết tiệt đúng là đang đi ra, còn mang theo một người, trời, hôm nay hắn không mang theo Tiểu Mật.
- Lão là người nào?
Hạ Thiên hỏi, bây giờ là lúc tan tầm giữa trưa, rất nhiều người ra vào, tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết đâu là chân vòng kiềng chính thức.
- Là tên kia.
Khổng Mính chỉ chỉ:
- À, tên khốn kia lại đến đây.,
Lần này Hạ Thiên cuối cùng cũng được nhìn thấy tên khốn La Quyền, đối phương đúng như lời của Khổng Mính, mắt nhỏ, mũi tẹt, tuy cách ăn mặc rất đường hoàng nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác hèn mọn bỉ ổi.
- Ủa, đây không phải là Khổng Mính và Lam Trạch sao? Các người còn ở lại đây sao, chẳng lẽ còn chưa thuê được văn phòng à?
La Quyền đi đến trước mặt đám người Hạ Thiên, bộ dạng có chút hả hê, nhưng tròng mắt lại liên tục xỉa xói vào Tôn Hinh Hinh.
- Biết còn cố hỏi.
Khổng Mính hừ một tiếng, giọng điệu có chút khinh thường.
- Khổng Mính, cô có ý gì? Tuy hai người đã xin thôi việc nhưng dù sao cũng là công nhân viên của tôi, tôi là ông chủ, bây giờ các người muốn sáng nghiệp thì tôi cũng rất quan tâm. Nếu các người có gì khó khăn thì cứ nói với tôi, tuy công ty của tôi không lớn nhưng giúp chút công tác cũng không có vấn đề gì.
La Quyền giả mù sa mưa nói.
Khổng Mính dù trước đó rất bất mãn với La Quyền, trong lòng mắng đối phương vô sỉ rất nhiều lần, nhưng khi đối mặt thì vẫn còn chút lễ phép. Nhưng bây giờ nàng nghe thấy như vậy thì cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng nổi nóng:
- Này, chân vòng kiềng, anh nói ra như vậy không biết người ta rất chán ghét sao? Anh không chán ghét thì tôi cũng chán ghét, hai chúng tôi làm công ở công ty của anh, mỗi tháng anh trả hai ngàn, làm việc tối tăm mặt mũi. Bây giờ chúng tôi đi, muốn thuê văn phòng mở công ty, không ngờ tên khốn anh đến cản trở. Còn chưa nói đến vấn đề cản trở, anh không thể quang minh chính đại một chút sao? Bây giờ còn dám giả mù sa mưa, đúng là quá vô sỉ.
Trong xã hội vào thời điểm hiện nay, Khổng Mính tức giận mắng chửi, tất nhiên sẽ dẫn đến hàng trăm người vây quanh. La Quyền và Khổng Mính chợt trở thàn tiêu điểm của rất nhiều ánh mắt, ngay cả Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh cũng bị người ta vây quanh.
La Quyền rõ ràng không ngờ Khổng Mính lại mắng mình, hơn nữa còn nói ra biệt hiệu mà lão ghét nhất, vì vậy không khỏi nổi giận:
- Khổng Mính, cô có tố chất như vậy sao?
- Phì, anh nói tố chất với tôi sao? Anh có ra hồn không?
Khổng Mính vốn có tính cách mạnh mẽ, dù sao nàng cũng đã mắng người, bây giờ có mắng thêm cũng không sao.
- Tốt, rất tốt, Khổng Mính, tôi không so đo với cô, nhưng tôi nói cho cô biết, có tôi ở đây, cô đừng hòng mở công ty.
La Quyền tự giữ thân phận, lão không muốn cãi nhau với Khổng Mính ở trước mặt mọi người, lão nói một câu uy hiếp rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng La Quyền vừa bước đi thì hai chân đã mền nhũn và ngã gục.
- Ha ha hacker... ....
Khổng Mính cười ha hả:
- Báo ứng, đúng là báo ứng.
- Không phải báo ứng.
Hạ Thiên uốn nắn rất chân thành:
- Là tôi làm, cô đừng tranh công.
Khổng Mính chợt ngẩn ngơ, người này làm sao? Sao không thấy đối phương có hành động gì ?
Hạ Thiên ra tay tất nhiên đám người Khổng Mính khó thể thấy được, nếu bọn họ nhìn thấy thì hắn còn là đệ nhất cao thủ được sao?
- Là cậu dùng châm đâm tôi sao?
La Quyền chật vật bò lên khỏi đất, gương mặt hèn mọn và bỉ ổi tức giận đến mức đỏ bừng, lão dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi rống lên tức giận.
- Ngu như heo, tôi ở xa thế này sao có thể duỗi tay đến đó được?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ.
- Hừ, đầu óc hư rồi sao?
Khổng Mính ở bên cạnh chêm lời, đúng là Hạ Thiên cách La Quyền vài mét.
- Vậy thằng khốn nào hại tao?
La Quyền thở hổn hển nhìn bốn phía.
Mọi người đều lui về phía sau, bộ dạng không liên quan đến mình, tất nhiên bọn họ còn chưa bỏ đi, ai cũng muốn xem náo nhiệt.
- Đúng là ngu ngốc, đã nói là tôi làm.
Hạ Thiên tiếp tục dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn La Quyền, hắn búng ngón tay, La Quyền mềm nhũn ngã xuống đất.
- Điều này...Là ai?
La Quyền lúc này đã gần như nổi điên, tuy Hạ Thiên nói rõ là mình làm, nhưng rõ ràng hai bên đứng cách nhau vài mét, hơn nữa còn không có hành động gì.
- Chẳng lẽ lỗ tai cũng có vấn đề rồi sao? Tôi đã nói là tôi làm.
Hạ Thiên rất kỳ quái, hắn đã nói vài lần, đối phương còn hỏi là ai sao?
- Đúng là mày sao?
La Quyền khốn khổ bò lên:
- Mày là ai?
- À, tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên. Nửa tháng sau khi anh biết mình đã trở thành chân vòng kiềng chính thức thì nhớ đến tôi đấy nhé?
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Tất nhiên, nhớ cũng vô dụng, tôi sẽ không trị cho anh, sau này anh sẽ xứng danh chân vòng kiềng.
- Tốt, rất tốt, tiểu tử, hôm nay tao không dạy bảo mày thì không còn là La Quyền.
La Quyền cực kỳ tức giận.
- Không sao, không là La Quyền thì gọi là La Quyển, hoặc chân vòng kiềng cũng được.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Giám đốc La, có chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này có vài người mặc đồng phục bảo vệ đi đến tách đám đông.
- Tiểu Chu, các cậu đến rất đúng lúc, đám người này muốn gây rối ở tòa nhà Hải Giang, cậu đưa bọn họ về phòng an ninh đi.
La Quyền nhìn tên cầm đầu bảo vệ rồi dùng giọng tức giận nói.
- Này, chân vòng kiềng, ông nói bậy bạ gì vậy? Đây là ân oán cá nhân giữa chúng ta, có liên quan đến tòa nhà Hải Giang sao? Anh đừng dùng lông gà làm lệnh tiễn, đừng nói lung tung.
Khổng Mính căm giận phản bác.
Tên bảo vệ họ Chu không để ý đến lời nói của Khổng Mính, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng:
- Cô là người gây rối sao?
- Chúng tôi là người gây rối sao? Nơi đây có nhiều người như vậy, không tin thì anh hỏi đi.
Khổng Mính chỉ tay vào đám người đang đứng xem, nhưng nàng vừa nói ra như vậy thì mọi người chợt tán đi, bọn họ thích xem trò vui nhưng không muốn đắc tội với người.
Cứ như vậy mà mọi người đi sạch, chỉ còn lại vài người đứng nhìn từ xa, mà đám người trong tòa nhà Hải Giang đi ra thấy tình hình cũng tránh xa, giống như sợ lây bệnh ôn dịch.
Khổng Mính thấy đám người xung quanh có biểu hiện như vậy thì lập tức chán nản, đây là thời buổi nào, sao con người thờ ơ như vậy?
- Có phải gây rối hay không thì điều tra là biết ngay, bây giờ mời các người theo tôi đến phòng an ninh.
Bảo vệ họ Chu quát lớn.
- Chúng tôi vì sao phải theo các anh về phòng an ninh?
Khổng Mính rất quật cường, chẳng lẽ chỉ vài tên bảo vệ thôi sao? Có quái gì phải sợ?
- Tiểu thư, không cần ép chúng tôi ra tay.
Tên bảo vệ họ Chu trầm mặt xuống, hắn trực tiếp uy hiếp.
Chương 186: Ôm cả hai
- Anh ra tay thử xem?
Khổng Mính cũng tức giận:
- Các anh không phải là bảo vệ sao? Tôi không ở trong tòa nhà, các anh dựa vào cái gì để ra tay với chúng tôi? Các anh dám ra tay tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo các anh cố ý gây thương tích.
- Xem thường bảo vệ có phải không.
Tên bảo vệ họ Chu cười lạnh một tiếng:
- Tôi đã gặp nhiều thành phần trí thức, chẳng có gì là to tát.
Tên bảo vệ họ Chu tiến lên một bước, ngay sau đó hắn nhấc chân đạp Khổng Mính, trong miệng thét lên:
- Muốn báo cảnh sát sao? Tôi cho cô báo cảnh sát.
Khi thấy một đạp sắp chuyển lên người Khổng Mính, nhưng nàng vẫn còn đứng ngơ ra, Tôn Hinh Hinh không khỏi hô lên:
- Khổng Mính, tránh ra mau.
Khổng Mính hoàn toàn không ngờ tên bảo vệ ra tay nhanh như vậy, hơn nữa còn quá ác liệt, trực tiếp đạp vào người nàng. Tất nhiên nàng cũng không muốn né là né, dù nghe thấy tiếng hét của Tôn Hinh Hinh nhưng không còn kịp nữa.
- Chị Hinh, đừng sợ, có tôi đây.
Giọng nói của Hạ Thiên chợt vang lên, khi nghe thấy như vậy thì Tôn Hinh Hinh cũng an tâm. Lúc này nàng nhìn lại thì thấy một cái chân đang giơ lên trong không trung, một đạp không trúng người Khổng Mính mà bị Hạ Thiên chụp lấy.
Hạ Thiên khẽ dùng sức vặn, một tiếng rắc vang lên, sau đó tên bảo vệ họ Chu chợt kêu lên thảm thiết.
- Này, mày báo cảnh sát đi.
Hạ Thiên khẽ buông tay, tên bảo vệ họ Chu ngã lăn ra đất.
- Thằng khốn nàn dám đánh gãy chân tao, các anh em tiến lên, đánh chết bà nó đi.
Gương mặt tên bảo vệ họ Chu vì đau đớn và vặn vẹo, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Ngay sau đó đám bảo vệ đánh về phía Hạ Thiên, những năm gần đây bảo vệ rất hay đánh người, bây giờ đến lượt anh em bị đánh, sao có thể nhịn được?
Nhưng bọn họ không biết, nếu nhẫn nhịn thì biển êm sóng lặng, đôi khi nhẫn nhịn một chút cũng là rất tốt, bây giờ không nhịn thì nhận hậu quả không đành lòng. Đến lượt đám người bị đau đớn, Hạ Thiên đấm ra như chớp, vài tên bảo vệ kêu thảm bay ngược ra, tên nào cũng bụm lấy ngực té xuống đất, khoảnh khắc này không thể đứng lên được.
Hạ Thiên phát huy cực kỳ dũng mãnh, vì vậy mà thu hút được rất nhiều người, một số tên sợ gây chuyện đã quay lại, thậm chí có vài tên luôn miệng khen ngợi.
- Này anh em, đánh chết bà chúng nó đi, đám này rất khốn nạn.
- Đúng vậy, lương không cao nhưng rất bố láo.
- Đúng, quá đúng, bảo vệ là cái loại gì, tôi ghét nhất loại này... ....
Mà lúc này trong mắt Khổng Mính cũng lóe lên cái nhìn sùng bái, nàng sùng bái Hạ Thiên nhưng lại nhìn Tôn Hinh Hinh:
- Này Tôn Hinh Hinh, mình sùng bái cậu, cậu tìm đâu ra một ông chồng cực phẩm như vậy? Bây giờ tôi cũng muốn thăng cấp và thay đổi triều đại với Lam Trạch một chút.
Tôn Hinh Hinh không nói gì, Lam Trạch thì có chút buồn bực, chưa nói đến vấn đề thăng cấp, hơn nữa còn muốn thay đổi triều đại. Hắn rất muốn kháng nghị, nhưng khi hắn vừa định mở miệng thì chữa lại:
- Chạy mau, có mười tên bảo vệ đến đây.
Đúng là có mười bảo vệ chạy đến, hơn nữa đám người này rất khác biệt với đám bảo vệ nằm trên đất, tên tay tên nào cũng cầm gậy, bộ dạng rất hùng hổ.
Khổng Mính kéo Lam Trạch và có xúc động bỏ chạy, người quá nhiều, như vậy chạy trốn sẽ an toàn hơn. Ngược lại thì Tôn Hinh Hinh và Đinh Linh thì không nhúc nhích, các nàng đã biết rõ bản lĩnh của Hạ Thiên, đặc biệt là Tôn Hinh Hinh biết rõ nhất, đám bảo vệ này sẽ không thể gây ra uy hiếp cho Hạ Thiên.
- Dừng tay.
Một tiếng hét thanh thoát xúc động lòng người chợt vang lên, đám bảo vệ lập tức chạy chậm lại, có vài người quay đầu nhìn. Đây là một người đẹp mặc đồng phục công sở, nhưng đám bảo vệ lại rất xa lạ với cô gái đẹp này.
- Cô là ai?
Đám bảo vệ thầm nghĩ, người đẹp thì giỏi sao? Không biết có bao nhiêu người đẹp ra vào tòa nhà này phải khách khí với bọn họ.
- Bốp.
Một cái tát nặng nề rơi lên mặt tên bảo vệ vừa mới mở miệng, ra tay là người đàn ông ở bên cạnh người đẹp:
- Mù sao? Đây là chủ tịch tập đoàn Thiên Nam, là Diệp tiểu thư.
Đám bảo vệ đang định phóng về phía Hạ Thiên nghe vậy lập tức choáng váng, bọn họ tranh thủ dừng lại. Bọn họ không biết Diệp tiểu thư là ai, nhưng lại biết tập đoàn Thiên Nam, cả tòa nhà Hải Giang có sáu mươi chín tầng thì có sáu mươi tám tầng của tập đoàn Thiên Nam. Đám bảo vệ này có thể đắc tội với đám tri thức thông thường nhưng khi đứng trước mặt tập đoàn Thiên Nam thì phải là chó cụp đuôi.
- Cút hết cho tôi.
Người đàn ông kia quát lên một tiếng, đám bảo vệ lập tức chạy sạch, còn tên gãy chân và đám bảo vệ bị đánh cũng được khiêng đi.
Mà La Quyền chân vòng kiềng vẫn còn ở lại, hắn đi về phía người đẹp rồi cười tủm tỉm nói:
- Diệp tiểu thư.
Nhưng Diệp tiểu thư căn bản không quan tâm đến La Quyền, nàng đi về phía Hạ Thiên, sau đó lộ ra nụ cười quyến rũ:
- Hạ Thiên, sao cậu lại ở đây?
Diệp tiểu thư nói ra những lời này thì vẻ mặt tên chân vòng kiềng chợt trở nên khó coi, Diệp tiểu thư này có quen biết với Hạ Thiên sao? Mà Khổng Mính và Lam Trạch cũng ngây người, bạn trai của Tôn Hinh Hinh rốt cuộc là thần tiên phương nào, sao lại quen biết với cả chủ tịch tập đoàn Thiên Nam?
Hạ Thiên cười hì hì:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, vì chị ở đây nên tôi cũng ở đây.
Mã Đình này là nữ chủ tịch tập đoàn Thiên Nam, là siêu cấp phú hào trên trăm tỷ đồng, Diệp Mộng Oánh.
Diệp Mộng Oánh nở nụ cười thản nhiên:
- Cậu toàn nói những lời như vậy, hèn gì Bối Bối luôn nói cậu không phải người tốt.
Diệp Mộng Oánh quay đầu nhìn Tôn Hinh Hinh rồi mỉm cười:
- Chúng ta đã gặp nhau, nhưng bây giờ cũng chính thức làm quen, tôi là Diệp Mộng Oánh.
- Tôi là Tôn Hinh Hinh.
Tôn Hinh Hinh bắt tay với Diệp Mộng Oánh, nàng đã gặp qua đối phương, nhưng nàng cũng không biết rõ ràng quan hệ giữa Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh. Tất nhiên nàng biết Hạ Thiên rất lăng nhăng, Diệp Mộng Oánh là người đẹp, nhất định Hạ Thiên sẽ có ý đồ.
- Hai vị này là bạn của chị sao?
Diệp Mộng Oánh lại nhìn về phía Khổng Mính và Lam Trạch.
- Diệp tiểu thư, chào chị, tôi là Khổng Mính, là bạn học của Tôn Hinh Hinh.
Khổng Mính ra vẻ kinh sợ.
- Chào chị, tôi là Lam Trạch, là bạn trai của Khổng Mính.
Lam Trạch vẫn còn rất trấn định.
- Em là Đinh Linh, em là người giúp việc của chị Hinh.
Tiểu nha đầu Đinh Linh cũng không muốn cô đơn.
Diệp Mộng Oánh gật đầu với ba người xem như chào hỏi, sau đó nàng nói:
- Nơi đây nói chuyện cũng không tiện, bây giờ là giữa trưa, mọi người chưa dùng cơm phải không? Không bằng chúng ta cùng dùng cơm nói chuyện nhé?
- Tốt, vừa đúng lúc tôi đói bụng.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ tán thành lời đề nghị này, mà hắn như vậy thì Tôn Hinh Hinh cũng không có ý kiến gì. Hơn nữa Tôn Hinh Hinh không có ý kiến thì Khổng Mính có thể được dùng cơm với một nhân vật như Diệp Mộng Oánh, rõ ràng là cầu còn chưa được.
- Bên kia có nhà hàng, hương vị cũng không tệ, đi vào đó dùng cơm thôi.
Diệp Mộng Oánh chỉ vào nhà hàng đối diện, ngay sau đó nàng tiến lên kéo tay Hạ Thiên.
Khổng Mính và Lam Trạch trợn tròn mắt, đây là có chuyện gì?
Trong lòng Tôn Hinh Hinh có chút hương vị đau khổ, tiểu sắc lang này đúng là đạp chân nhiều thuyền, chưa tính một Kiều Tiểu Kiều, bây giờ còn có cả Diệp Mộng Oánh.
- Chị Hinh, đi thôi.
Hạ Thiên lại kéo tay Tôn Hinh Hinh, ngay sau đó đi về phía đối diện.
Mắt Khổng Mính và Lam Trạch thiếu chút nữa lồi hẳn ra, quỷ dị, đúng là quỷ dị, Hạ Thiên dám kéo cả hai sao?
Đinh Linh thì không có nhiều tâm tư như vậy, nàng thấy Tôn Hinh Hinh đi qua đường thì cũng đi theo, mà vài người đi theo Diệp Mộng Oánh cũng đuổi theo.
- Này, chúng ta đi thôi.
Khổng Mính cuối cùng cũng kịp phản ứng, nàng kéo Lam Trạch đi về phía trước. Lúc này tên chân vòng kiềng đã hoàn toàn hóa đá, hắn đứng đó không nhúc nhích, nếu không phải gương mặt hắn chợt xanh chợt đỏ thì người ta còn tưởng rằng hắn là tượng điêu khắc trước cửa tòa nhà Hải Giang.
Mọi người nhanh chóng theo Diệp Mộng Oánh vào nhà hàng, Khổng Mính cảm thấy kỳ quái, nhà hàng này không có tên, chưa nói đến vấn đề tên gọi, bên trong cũng không có khách, chẳng lẽ chưa khai trương?
- Diệp tiểu thư, cô đã đến.
Một cô gái xinh đẹp khoảng ba mươi chợt tiến lên đón chào, nàng cúi người, sau đó dùng giọng khách khí hỏi:
- Trưa nay cô muốn dùng gì?
- Chị cứ tự làm chủ, làm những món có khẩu bị một chút, nhiều một chút.
Diệp Mộng Oánh nói.
- Vâng, Diệp tiểu thư, tôi phải đi chuẩn bị, cô thích ăn bên trong hay bên ngoài.
Người phụ nữ xinh đẹp nói.
- Ngồi đây là được, thoáng mát.
Diệp Mộng Oánh nói xong thì kéo Hạ Thiên đi đến một chiếc bàn lớn, ngay sau đó gọi mọi người:
- Ngồi tùy tiện, cứ xem như nhà mình.
Mọi người đều ngồi xuống, Hạ Thiên tất nhiên ngồi xuống giữa Diệp Mộng Oánh và Tôn Hinh Hinh, hắn trái vuốt phải nắn cực kỳ sung sướng. Còn vài người đàn ông đi theo Diệp Mộng Oánh thì ngồi ngoài nhà hàng dùng cơm và bảo vệ nàng.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị bao bữa cơm này sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Có thể coi là như vậy, nhà hàng này không bán cho khách bên ngoài, bình thường chỉ có mình tôi đến dùng cơm, đôi khi cũng dùng làm nơi đãi khách.
Diệp Mộng Oánh mỉm cười:
- Nếu tôi ở trong tòa nhà Hải Giang thì sẽ vào đây dùng cơm.
Khổng Mính chợt không nói gì, người có tiền có khác, ngay cả việc ăn cơm cũng mở một nhà hàng.
- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu còn chưa nói cho tôi biết đến đây làm gì? Gần đây cậu có vẻ bề bộn, ngay cả bảo cậu về nhà dùng cơm cũng không có thời gian.
Diệp Mộng Oánh dùng cặp mắt đẹp nhìn Hạ Thiên, trong lời nói có chut oán trách.
- Chị Hinh cùng hai người bọn họ đến đây thuê văn phòng, tôi cũng đến theo.
Hạ Thiên nói thật, gần đây hắn rất bận rộn. Vì có đám sát thủ nhớ thương Kiều Tiểu Kiều, cảnh sát tỷ tỷ cũng bị người thèm thuồng, hắn không bận rộn sao được? Tất nhiên điều làm hắn bận rộn chính là đêm nào cũng phải leo lên thân thể cực kỳ tuyệt vời của Tôn Hinh Hinh.
Chương 187: Diệp Thiếu Kiệt đáng thương
- Đợi đến khi cậu có thời gian thì điện thoại cho tôi, ông nội vẫn luôn muốn gặp mặt cậu để cảm ơn, tôi cũng hy vọng người một nhà có thể cùng nhau dùng một bữa cơm.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng dịu dàng nói.
- Được rồi, vài ngày nữa tôi sẽ đến.
Hạ Thiên suy nghĩ nói, thật ra hắn cũng rất muốn cùng mỹ nữ tỷ tỷ đến thế giới của riêng hai người, nếu cùng với ông cụ Diệp Thiên Nam dùng cơm thì hắn cũng không có hứng thú.
- Ừ, quyết định như vậy đi.
Diệp Mộng Oánh có chút vui sướng:
- Đúng rồi, các người đến đây thuê văn phòng làm gì? Định mở công ty sao?
- Đúng vậy, Diệp tiểu thư, chúng tôi định mở công ty kỹ thuật.
Khổng Mính trả lời.
- Rất tốt, trước nay tôi cũng rất bội phục các công ty công nghệ.
Diệp Mộng Oánh mỉm cười:
- Tôi tin mọi người sẽ thành công.
- Đa tạ lời chúc mừng may mắn của Diệp tiểu thư.
Khổng Mính có chút ngượng ngùng:
- Thật ra chúng tôi chỉ làm công cho Hạ Thiên, anh ấy mới là ông chủ.
- Sao?
Diệp Mộng Oánh có chút kinh ngạc:
- Có thể nói rõ tình huống cho tôi biết được không?
Diệp Mộng Oánh có chút hứng thú, Khổng Mính tất nhiên cầu còn chưa được, vì vậy nhanh chóng giới thiệu tình huống đại khái khi lập công ty Lam Thiên, thuận tiện cũng nói ra những phiền toái khi đến thuê văn phòng.
- Các người cần văn phòng như thế nào?
Diệp Mộng Oánh nghe xong thì mở miệng hỏi.
- Chỉ cần bốn mươi năm mươi mét vuông là đủ, chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
Khổng Mính vội vàng trả lời.
- À, lầu sáu mươi tám còn một văn phòng một trăm mét vuông, nơi đó tạm thời đang để trống, mọi người đến xem, nếu thỏa mãn thì có thể dùng làm văn phòng của công ty Lam Thiên.
Diệp Mộng Oánh suy nghĩ, sau đó mở miệng nói.
Đầu tiên Khổng Mính rất vui sướng, nhưng sau đó lại lắc đầu ngượng ngùng:
- Diệp tiểu thư, văn phòng lớn như vậy chúng tôi không đủ tiền để thuê.
- Trước tiên có thể nợ tiền thuê, đợi đến khi công ty kiếm được tiền thì trả lại cũng không muộn.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
- Trước tiên cô cứ xem xét, nếu cảm thấy không có vấn đề, sau khi dùng cơ xong tôi với cô có thể ký hiệp nghị.
- Điều này... ....
Khổng Mính nhìn Tôn Hinh Hinh, nàng vẫn không rõ quan hệ giữa Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh là thế nào. Hơn nữa nàng cũng không rõ vì sao Tôn Hinh Hinh lại chẳng quan tâm đến những hành động thân mật giữa Diệp Mộng Oánh và Hạ Thiên?
- Thức ăn lên rồi, mọi người ăn cơm trước đi.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng, những cô nhân viên phục vụ xinh xắn đã bắt đầu dọn thức ăn lên bàn.
Bữa cơm này tất nhiên tương đối phong phú, Khổng Mính thầm oán kẻ có tiền, đồng thời cũng không nhịn được phải thòm thèm. Gần đây Hạ Thiên ăn rất nhiều, hôm nay cũng không ngoại lệ. Còn hai người Tôn Hinh Hinh và Diệp Mộng Oánh, cũng không biết có tâm sự hay không mà ăn rất ít.
Sau khi dùng cơm xong thì đã hơn một giờ, Khổng Mính cuối cùng cũng quyết định đi thuê văn phòng, không những có thể khất tiền thuê, mà văn phòng kia lại là của tập đoàn Thiên Nam, như vậy cũng làm cho công ty kỹ thuật Lam Thiên tăng thêm chút uy vọng. Nói tóm lại thì Khổng Mính thấy văn phòng này có rất nhiều điểm tốt, không có gì vướng mắc, là chuyện tốt lớn bằng trời.
Tất nhiên Khổng Mính cũng không ngốc, nàng biết rõ tất cả mọi thứ kéo đến cũng chỉ vì quan hệ đặc biệt giữa Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh. Nếu không phải Hạ Thiên là ông chủ của công ty, sợ rằng Diệp Mộng Oánh cũng sẽ không nhường cho một văn phòng như vậy.
Đoàn người lại tiến vào tòa nhà Hải Giang, mọi người cùng vào thang máy tiến lên lầu sáu mươi tám.
- Diệp tiểu thư.
- Chào Diệp tiểu thư.
... ....
Khi đám người đi trong hành lang, mỗi người gặp mặt Diệp Mộng Oánh đều chào hỏi rất khách khí, Diệp Mộng Oánh chỉ gật đầu đáp lại, trên mặt cũng không có nụ cười, bộ dạng lạnh như băng. Điều này làm Khổng Mính thầm cảm thấy hiếu kỳ, vừa rồi nàng còn thấy Diệp Mộng Oánh nở nụ cười nhẹ nhàng, nàng còn tưởng rằng Diệp tiểu thư rất dễ gần. Bây giờ xem ra sự việc không đơn giản là như vậy, sợ rằng Diệp Mộng Oánh nở nụ cười phần lớn cũng vì nguyên nhân có Hạ Thiên.
Diệp Mộng Oánh đưa đám người Khổng Mính vào trong văn phòng kia, đầu tiên Khổng Mính cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó nàng theo Diệp Mộng Oánh vào phòng làm việc để ký hiệp nghị. Diệp Mộng Oánh chỉ lấy tiền thuê một tháng mười ngàn, còn cho thuê khất nợ vô thời hạn, nói trắng ra giống như tặng không.
Điều này càng làm cho Khổng Mính ý thức được quan hệ giữa Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh là không tầm thường.
- Tránh ra cho tôi, tôi muốn gặp Diệp Mộng Oánh.
Khi hai bên ký kết xong hợp đồng thì bên ngoài phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh vang lên tiếng quát tháo phẫn nộ.
Khi nghe được âm thanh này thì Hạ Thiên đang ngồi nhàm chán lại trở nên hứng thú, đây không phải tên ngu ngốc Diệp Thiếu Kiệt sao?
- Cho anh ta vào.
Diệp Mộng Oánh mở miệng nói với người bên ngoài.
Ngay sau đó Diệp Thiếu Kiệt đã xuất hiện trước cửa phòng làm việc, khi hắn nhìn thấy Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh thì chợt ngây người, nhưng hắn lập tức rống lên với Diệp Mộng Oánh:
- Cô có ý gì? Cô thu hồi xe của tôi, thu hồi nhà của tôi, ngay cả tài khoản của tôi cũng bị đóng, có phải cô không muốn tôi sống được mới thỏa mãn không?
- Tôi thấy anh hồ đồ rồi thì phải, xe cũng không phải của anh, nhà cũng không phải của anh, tất cả đều được anh lấy tiền của tập đoàn Thiên Nam ra mua. Anh đã lấy đi rất nhiều tài chính của tập đoàn, có thể nói anh trộm đi rất nhiều tiền của tôi.
Diệp Mộng Oánh dùng giọng lạnh lùng nói:
- Tôi không báo cảnh sát bắt anh, như vậy cũng đã nể mặt anh rồi, anh nên cảm thấy may mắn, nói cách khác, đáng lý ra bây giờ anh phải ở trong nhà giam.
- Diệp Mộng Oánh, cô đừng làm việc quá đáng.
Vẻ mặt Diệp Thiếu Kiệt có chút dữ tợn:
- Nếu cô không để cho tôi sống, chúng ta cùng nhau cá chết lưới rách.
- Anh cảm thấy có thể uy hiếp được tôi sao?
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng.
Hạ Thiên ở bên cạnh cũng rất bất mãn:
- Này, Diệp Thiếu Kiệt, muốn chết phải không? Lần trước anh bỏ qua cho chú, chú nên cám ơn trời phật, bây giờ con dám đến uy hiếp vợ anh, chú có tin anh ném chú từ lầu sáu tám xuống đất không?
- Ngon thì cứ ném tao xuống.
Diệp Thiếu Kiệt rống lên với Hạ Thiên:
- Dù sao ông đây cũng bị đôi gian phu dâm phụ chúng mày ép cho không còn đường sống.
- Sao không còn đường sống mà chẳng tự sát?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Căn cứ vào phán đoán chuyên nghiệp của anh, chú nhảy xuống từ tầng sáu mươi tám thì nhất định sẽ chết.
- Mày muốn tao tự sát sao? Không dễ vậy đâu.
Diệp Thiếu Kiệt dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
- Dù tao chết cũng phải kéo chúng mày theo cho vui.
- Hạ Thiên, cậu đừng quan tâm đến hắn, cứ để tôi xử lý là được.
Diệp Mộng Oánh ngăn cản Hạ Thiên còn định lên tiếng, ngay sau đó nàng nhìn Diệp Thiếu Kiệt, giọng nói lạnh lùng:
- Bây giờ anh có thể đi, mặc khác tôi cũng phải nhắc nhở anh, anh tham ô tiền bạc tài sản, không những thu xe, thu nhà và khóa tài sản, hơn nữa anh còn thiếu nợ bao nhiêu sẽ có người thống kê đưa ra con số cụ thể.
- Cô.
Diệp Thiếu Kiệt nghe thấy lời này mà thiếu chút nữa đã chết ngất:
- Diệp Mộng Oánh, cô muốn tôi phải làm ăn mày sao?
- Anh có thể đi.
Diệp Mộng Oánh phất tay:
- Nhớ để nhẫn trên tay lại, đó cũng là tài sản của tập đoàn Thiên Nam.
- Diệp Mộng Oánh, cô... ...
Lúc này Diệp Thiếu Kiệt thật sự sinh ra xúc động muốn nhảy lầu tự sát.
- Tôi nghĩ anh nhất định hy vọng đi ra khỏi tòa nhà này với chút thể diện, có phải vậy không?
Diệp Mộng Oánh lạnh lùng nói.
- Tốt, Diệp Mộng Oánh, để rồi xem.
Diệp Thiếu Kiệt dùng ánh mắt oán hận nhìn Diệp Mộng Oánh, ngay sau đó hắn xoay người đi ra khỏi cửa. Hắn tất nhiên đã nghe rõ lời nói của Diệp Mộng Oánh, nếu hắn không đi thì nàng sẽ cho người đuổi đi.
Diệp Thiếu Kiệt tức giận rời khỏi tòa nhà Hải Giang, Hạ Thiên có chút tiếc nuối, thật ra hắn rất muốn xử lý trực tiếp tên này, nhưng Diệp Mộng Oánh không cho hắn ra tay, vì vậy hắn cũng không muốn ra tay.
Nhưng khi thấy Diệp Thiếu Kiệt rời khỏi phòng làm việc thì Hạ Thiên vẫn chưa muốn từ bỏ ý định:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, có nên bắt thằng ngu Diệp Thiếu Kiệt lại không? Hắn quá đáng ghét.
Diệp Mộng Oánh lắc đầu:
- Không, tôi cần hắn còn sống.
- Soa vậy?
Hạ Thiên nghĩ mãi không hiểu.
- Tôi vừa nắm tập đoàn Thiên Nam trong thời gian ngắn, toàn bộ Diệp gia có rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng, tôi cần một người để lập uy, mà Diệp Thiếu Kiệt chính là đối tượng rất tốt.
Diệp Mộng Oánh cũng không che giấu, dù nàng biết bên cạnh còn người ngoài, nhưng nàng cũng không ngại để người khác biết được mục đích của mình:
- Tôi muốn cho bọn họ thấy, Diệp Thiếu Kiệt năm xưa là một trong Tứ thiếu gia Giang Hải uy phong thế nào, bây giờ trở thành một tên ăn mày khốn khổ.
Diệp Mộng Oánh dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Đối với Diệp Thiếu Kiệt thì cái chết không đáng sợ, không có tiền mới là thứ hắn khó thể chịu đựng được, không có tiền thì hắn sẽ ngày càng đau khổ.
- Như vậy nên để hắn sống lâu thêm.
Diệp Mộng Oánh nói rõ ý đồ, cũng không muốn Hạ Thiên lập tức xử lý Diệp Thiếu Kiệt.
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh lại không nhịn được phải hỏi một câu:
- Diệp tiểu thư, chị không sợ hắn trả thù sao?
Diệp Mộng Oánh cười nhạt:
- Tôi đang chờ anh ta trả thù, chỉ sợ hắn không dám mà thôi.
Tôn Hinh Hinh cũng không ngốc, nàng nghe thấy như vậy thì hiểu ngay. Diệp Mộng Oánh đã sớm có chuẩn bị, nếu Diệp Thiếu Kiệt thật sự muốn trả thù thì kết cục còn thảm bại hơn.
- Em là hoa hồng của anh, em là hoa... ....
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc chợt vang lên, Tôn Hinh Hinh lấy điện thoại ra xem, nàng thấy Phương Hiểu Như điện thoại đến.
- Hiểu Như, sao vậy? Cửa hàng quá bận rộn sao?
Tôn Hinh Hinh nhận điện thoại rồi hỏi.
- Chị Hinh, không tốt, có một đám người hung ác đến bao quanh cửa hàng hoa.
Phương Hiểu Như bên kia rất lo lắng.
- Cái gì?
Tôn Hinh Hinh chợt kinh ngạc:
- Chuyện gì xảy ra? Bọn họ muốn gì?
- Bọn họ nói muốn tìm Hạ Thiên, cũng không biết có chuyện gì, chị hỏi Hạ Thiên xem, anh ấy đắc tội với ai vậy?
Phương Hiểu Như trở nên kinh hoàng:
- Chị Hinh, chị mau đưa Hạ Thiên về thu phục chuyện này, bọn họ nói nếu nửa giờ sau mà Hạ Thiên chưa quay về thì sẽ đập nát cửa hàng.
- Tốt, chúng tôi sẽ quay về ngay.
Tôn Hinh Hinh vội vàng nói một câu, ngay sau đó nàng cúp điện thoại nhìn qua Hạ Thiên ở bên cạnh:
- Hạ Thiên, cửa hàng hoa xảy ra chuyện, chúng ta về thôi.
Hạ Thiên nhìn Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi đi trước... ....
Chương 188: Võ quán Lôi Đình
Diệp Mộng Oánh vốn cũng rất bề bộn nên cũng không giữ Hạ Thiên ở lại, Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh đưa theo Đinh Linh rời khỏi tòa nhà Hải Giang, cả ba chạy về đại học Giang Hải. Mà Khổng Mính và Lam Trạch thì tiếp tục công tác đăng ký công ty.
Khi vừa vào cổng đại học Giang Hải thì Hạ Thiên đã thấy có bốn mươi năm mươi người đang vây quanh cửa hàng hoa Hinh Hinh, nhưng cũng chia ra hai đoàn người đang giằng co. Một đám người chính là tên mập và Đinh Báo dẫn theo vài chục tên tiểu đệ, đám người còn lại có hơn hai chục tên thanh niên, đám người này mặc một bộ quần áo, trước ngực có một hàng chữ rất bắt mắt "Võ quán Lôi Đình!"
- Thiên ca đã trở lại.
Đột nhiên có người hô lên.
Tên mập và Đinh Báo tranh thủ thời gian đi tới chào hỏi.
- Đại ca, đại tẩu.
- Thiên ca, thiên tẩu!
Đám tiểu đệ bên kia cũng khom lưng:
- Chào thiên ca, thiên tẩu!
Tình cảnh này làm đám thanh niên bên kia có chút sững sờ, chẳng lẽ cặp nam nữ trẻ tuổi kia là dân đàn anh đàn chị? Nhưng người phụ nữ kia không phải bà chủ cửa hàng hoa sao?
- Mập, sao lại thế này?
Tôn Hinh Hinh có chút buồn bực:
- Sao các cậu lại đến đây?
- Đại tẩu, chúng em nghe nói có kẻ gây rối ở cửa hàng hoa, vì vậy tranh thủ đưa người đến.
Tên mập giải thích.
- Biết bọn họ từ đâu đến không?
Tôn Hinh Hinh lại hỏi.
- Đại tẩu, đám này là người của võ quán Lôi Đình, người đứng đầu cũng có tên là Lôi Đình, nghe nói là quán chủ võ quán. Bọn họ cũng không nói có chuyện gì, tạm thời cũng không ra tay, chỉ nói muốn gặp đại ca.
Tên mập cũng biết rõ cơ bản, nhưng hắn không biết vì sao đám người này lại muốn tìm Hạ Thiên.
Hạ Thiên đi sang nói:
- Các người muốn tìm tôi sao?
- Cậu là Hạ Thiên à?
Mở miệng là một tên thanh niên đứng đầu, bộ dạng người này không cao, khoảng một mét bảy, làn da rất trắng, đàn ông mà trắng như vậy là rất hiêm. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, ánh mắt rất lợi hại.
- Đúng vậy, anh là ai?
Hạ Thiên nói với bộ mặt bất mãn:
- Tôi cảnh cáo các anh, không cần vây quanh cửa hàng hoa Hinh Hinh, nếu không tôi sẽ chẳng khách khí.
- Tôi là Lôi Đình, Lôi Vũ là em tôi!
Tên thanh niên trắng bóc nói.
- Này, thằng ngu kia là em của anh sao?
Hạ Thiên tất nhiên nhớ rõ, tên dám mở mồm mắng thần tiên tỷ tỷ là Lôi Vũ, điều này sao hắn không nhớ rõ cho được?
- Đúng vậy, Lôi Vũ là em tôi.
Lôi Đình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút nghi ngờ:
- Hắn thật sự là em của anh sao? Tôi thấy anh trắng, hắn lại quá đen,nếu hắn thật sự là em của anh thì rõ ràng cả hai có yếu tố biến dị gien di truyền.
- Tiểu tử, nói chuyện như vậy sao?
- Mẹ kiếp, muốn chết phải không?
- Lôi Đình ca, để em cho nó một trận.
... ....
Đám người sau lưng Lôi Đình chợt trở nên rất tức tối, ngược lại, tuy vẻ mặt Lôi Đình có tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo như cũ, hắn khóa tay rồi quát một tiếng:
- Tất cả im miệng cho tôi.
Lôi Đình gầm lên thì đám người lập tức câm như hến, rõ ràng Lôi Đình có quyền uy tuyệt đối trong võ quán Lôi Đình, lời hắn nói ra không ai dám vi phạm.
- Hạ Thiên, tôi đã đến đây nửa giờ, trong nửa giờ đó tôi có thể đập nát cửa hàng hoa của nữ nhân của cậu, nhưng tôi không làm. Tôi chờ cậu về cũng vì hy vọng hai bên có thể bàn bạc với nhau, cũng không muốn sự việc trở nên náo loạn.
Lôi Đình chậm rãi nói:
- Tôi hy vọng cậu có thể hiểu, tôi rất có thành ý.
- Đại sư phụ có nói thành ý không đáng tiền, vì vậy anh có thành ý hay không chẳng liên quan đến tôi.
Hạ Thiên ra vẻ không cho là đúng:
- Anh không đập phá cửa hàng hoa Hinh Hinh, đó là vận may của anh, vì nếu anh đập phá, sợ rằng bây giờ anh cũng không thể đứng đây nói chuện với tôi.
Trên mặt Lôi Đình lộ ra vẻ giận dữ, người này quả nhiên ngông cuồng, nhưng vì em trai nên hắn phải nhẫn nhịn. Bây giờ tình huống của em trai quá nghiêm trọng, bệnh viện cũng bó tay, thậm chí bác sĩ căn bản không có biện pháp trị liệu, vì dù có truyền dịch cũng chỉ làm cho Lôi Vũ thêm đau đớn, mà uống bát cháo cũng làm cho cổ họng rát bỏng. Có lẽ điều đáng mừng duy nhất là Lôi Vũ không thể nào tự sát, vì nếu có hành vi tự hại chính mình cũng làm bản thân thêm đau đớn, hắn căn bản không thể có ý nghĩ tự sát.
Tất cả đều đã nghiệm chứng lời nói của Hạ Thiên, tất cả hành vi đều đau đớn, làm một người đau đớn cũng rất dễ, nhưng làm cho kẻ đó không thể chết mới là khó. Hạ Thiên làm được những điều này, dù Lôi Đình biết rất ít về Hạ Thiên nhưng vẫn xem đối phương là một đối thủ khủng bố, vì vậy hắn rất cẩn thận.
- Hạ Thiên, tôi cũng không quanh co, cậu có điều kiện gì xin cứ nói, phải làm sao cậu mới buông tha cho Tiểu Vũ?
Lôi Đình cưỡng chế tức giận trong lòng, hắn cố gắng làm giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh.
- Buông tha cho Lôi Vũ sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Lôi Đình:
- Đầu óc anh có vấn đề à? Sao tôi phải buông tha cho hắn.
Đám người sau lưng Lôi Đình đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên, thằng này quá mức khốn nạn. Nhưng lúc này Lôi Đình không lên tiếng thì bọn họ không dám mắng người và thậm chí là ra tay đánh người.
- Hạ Thiên, Lôi Vũ đắc tội với cậu, tôi có thể xin lỗi, nhưng tôi biết nó chỉ nói sai một câu, cậu cũng không nên tuyệt tình như vậy.
Lôi Đình cắn răng nói, bây giờ hắn cố gắng nhẫn nhịn rất vất vả.
- Tôi nói rồi, trên đời này nếu có bất kỳ người nào mắng thần tiên tỷ tỷ thì chỉ có một kết cục, đó là phải chịu đau đớn khổ sở.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Lôi Vũ ngu ngốc dám mắng thần tiên tỷ tỷ, kết cục của hắn là không đổi, dù anh cầu xin tôi cũng vô dụng, hắn chỉ phải chịu đựng như vậy mà thôi.
- Hạ Thiên, ý của cậu là việc này không thể thương lượng sao?
Giọng điệu của Lôi Đình rõ ràng đã khó nén được tức giận.
- Đúng vậy, tôi đã nói rất rõ ràng, anh cũng có thể đi được rồi, đừng để nhiều người đứng đây ảnh hưởng đến vấn đề làm ăn của cửa hàng hoa.
Hạ Thiên phất tay, bộ dạng muốn đuổi người. Nguồn: https://truyenggg.com
- Hạ Thiên, cậu muốn tuyệt tình vậy sao? Không để lại cho nhau đường sống à?
Lôi Đình cuối cùng cũng rống lên tức giận:
- Tôi rất có thành ý giải quyết chuyện này, nhưng cậu không có thành ý, chẳng lẽ cậu cho rằng Lôi Đình tôi sợ cậu sao?
Hạ Thiên bĩu môi, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lôi Đình:
- Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sợ anh?
- Hừ, thiên ca mà sợ chúng mày sao?
- Thiên ca, chỉ cần anh nói một câu thì các anh em sẽ thu phục đám người này ngay.
- Đúng là không biết trời cao đất rộng, rõ ràng dám nói như vậy với thiên ca, cũng không biết thiên ca là ai sao?
- Cái gì mà võ quán, nghe nói đám võ quán toàn gạt tiền, đây chẳng qua chỉ là những nơi tập thể dục mà thôi.
Đám thủ hạ của Đinh Báo bắt đầu ồn ào, có tên còn dứt khoát chuẩn bị ra tay. Nếu tính theo số người thì bên phía bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu so về lực chiến thì bọn họ càng tin không ai là đối thủ của thiên ca. Vì vậy mà đám người này không chút sợ hãi, không thèm quan tâm đến đám người Lôi Đình.
- Tốt, Hạ Thiên, cậu đã không thương lượng thì tôi cũng nói rõ ràng, nếu em trai của tôi có một ngày không tốt thì cậu cũng đừng hòng yên tĩnh.
Lôi Đình lạnh lùng nói:
- Bạn bè của cậu, phụ nữ của cậu, người nhà của cậu đều phải nhận sự trả thù của Lôi Đình tôi. Tôi đã cho cơ hội thương lượng mà cậu không biết nắm bắt, sau này cứ đến mà cầu xin tôi.
- Mẹ kiếp, thằng này dám uy hiếp thiên ca, không muốn sống nữa à?
- Tao thấy thằng này chán sống rồi, các anh em, chém chết mẹ nó đi.
- Nhưng thiên ca còn chưa lên tiếng.
- Thiên ca, có muốn bọn em xiên thằng kia không?
Đinh Báo cũng mở miệng:
- Thiên ca, có muốn anh em ra tay không?
Hạ Thiên còn chưa nói thì Lôi Đình bên kia đã quát lạnh:
- Lên hết cho tao, đập nát cửa hàng, dạy cho chúng nó một bài học.
Đám người võ quán Lôi Đình đã sớm không thể nhịn được, bây giờ Lôi Đình lên tiếng thì bọn họ lập tức phóng lên như hổ đói vồ mồi.
Đám người Đinh Báo cũng không chút do dự, tất cả cùng ùa lên, vì vậy mà một trận hỗn chiến bắt đầu mở màn. Vì bên phía Đinh Báo chiếm ưu thế về nhân số nên cơ bản là ba người đánh một, nhưng kết quả thì khác biệt, đám đàn em của Đinh Báo liên tục gào lên và ngã xuống.
Chưa đến ba phút thì đám người phía Đinh Báo đã ngã hơn phân nửa, Đinh Báo và Hắc Tam thì vẫn còn gắng gượng được. Mà một phút sau, tất cả mọi người kể cả Đinh Báo cũng ngã xuống, đám người bên kía võ quán Lôi Đình không chút tổn thương, ngay cả Lôi Đình cũng còn chưa ra tay.
Tên mập đáng thương muốn đục nước béo cò chiếm chút niềm vui đánh người, nhưng hắn căn bản chưa kịp ra tay thì đã bị đối phương đánh ngã không chút lưu tình.
- Hạ Thiên, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ cậu tình nguyện thương lượng, tôi sẽ bỏ qua tất cả, xem như chưa có gì xảy ra.
Lôi Đình tỏ vẻ đứng từ trên cao nhìn xuống:
- Nếu không người ngã xuống tiếp theo chính là cậu.
- À, các người cũng có bộ dạng luyện tập võ thuật chân chính.
Hạ Thiên duỗi lưng một cái:
- Đáng tiếc tôi sẽ không cho các người cơ hội, đáng lý ra tôi chỉ muốn Lôi Vũ kia phải khổ sở, các người không sao, nhưng bây giờ các người ức hiếp tiểu đệ của tôi, tôi không ra tay thì các người còn tưởng dễ ức hiếp.
Hạ Thiên nói xong thì nhào đến đám người võ quán Lôi Đình, mọi người chỉ cảm thấy một chiếc bóng lóe lên, sau đó trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi phun ra.
Hầu như chỉ trong một khoảng thời gian, mười mấy tên võ sinh đều phun máu, sau đó kêu rên thảm thiết rồi ầm ầm ngã xuống.
- Không chịu nổi một đòn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn đám người trên mặt đất, sau đó hắn nhìn Lôi Đình:
- Võ công của đám phế vật này là anh dạy sao? Không phải anh đang dạy hư võ sinh à?
Chương 189: Xem người là quả bóng
- Thiên ca vạn tuế, thiên ca vô địch.
- Thiên ca đúng là trâu bò, đánh chết đám cháu nội.
- Một đám ngu ngốc, bây giờ biết sự lợi hại của thiên ca chúng tao chưa?
... ....
Tên mập, Đinh Báo, Hắc Tam và đám tiểu đệ bò lên khỏi mặt đất, tuy vừa rồi mới bị đánh một trận nhưng lúc này không tên nào cảm thấy đau đớn mà cuồng nhiệt hô hào. Trước kia bọn họ cảm thấy thiên ca lợi hại, bây giờ càng khẳng định thiên ca cực kỳ hùng mạnh.
Vẻ mặt Lôi Đình chợt trở nên trắng bệch, hắn nghe thấy những lời tung hô Hạ Thiên của đám tiểu đệ mà tâm tình trở nên cực kỳ trầm trọng. Hắn phát hiện trước đó mình coi Hạ Thiên là đối thủ khủng bố, nhưng rõ ràng vẫn đánh giá quá thấp đối thủ.
Trước kia Lôi Đình cảm thấy chính mình rất mạnh, mà Hạ Thiên dù mạnh cũng chẳng thể nào bằng, nhưng hắn không muốn lưỡng bại câu thương cùng một nhân vật ngang hàng, vì vậy mới nghĩ ra trò thương lượng. Nhưng Hạ Thiên không muốn thương lượng, vì vậy Lôi Đình chính thức bị chọc giận, hắn lập tức ra tay.
Nhưng bây giờ Lôi Đình mới hiểu, sự hùng mạnh của Hạ Thiên đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Trước kia những đối thủ mạnh luôn kích thích ý chí chiến đấu của Lôi Đình, nhưng lúc này hắn phát hiện đối thủ quá mạnh cũng làm chính mình mất đi ý chí chiến đấu. Vì hắn biết rõ thực lực của đám anh em bên mình, dù bọn họ có chênh lệch với hắn nhưng cũng không quá rõ ràng, mà bây giờ mọi người ngã xuống trong nháy mắt, đáng sợ là hắn cũng không thấy được động tác của Hạ Thiên, quá nhanh, chỉ có thể dùng tốc độ sấm sét để miêu tả.
- Này, bị dọa rồi à? Đáng tiếc là anh có choáng váng cũng vô dụng, dù anh có như vậy tôi cũng không đồng tình, càng không bỏ qua.
Hạ Thiên thấy Lôi Đình không nói lời nào thì bắt đầu bất mãn:
- Này, trước nay những kẻ uy hiếp tôi chưa từng có kết quả tốt, vì vậy anh cũng sẽ rất thảm.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu:
- Tất nhiên rồi, anh yên tâm, anh sẽ không thảm hơn Lôi Vũ.
- Cậu muốn thế nào?
Lôi Đình cuối cùng cũng mở miệng.
- Không tốt cho lắm.
Hạ Thiên hời hợt nói một câu:
- Chỉ là đánh anh mà thôi.
Khi giọng nói vang lên thì người đã đến, Hạ Thiên dùng tốc độ quỷ dị phóng về phía Lôi Đình, tay phải hắn vung ra như chớp, chụp thẳng vào ngực Lôi Đình.
Nhiều năm luyện võ đã làm Lôi Đình có cảm giác nguy hiểm đến gần, hắn hầu như nhanh chóng lui lại phía sau, nhưng nguy hiểm lại theo sát bên người như hình với bóng. Bàn tay Hạ Thiên vẫn nhanh chóng tiếp cận ngực Lôi Đình, điều này làm Lôi Đình liên tục né tránh, nhưng hắn phát hiện dù trốn tránh thế nào thì Hạ Thiên vẫn ở ngay trước mặt, giống như hắn chưa từng di chuyển và đối phương đang dần ép tới. Lôi Đình nhận ra mình khó thể trốn thoát đòn tấn công đầu tiên của đối phương.
Một giây sau Lôi Đình cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hắn bị Hạ Thiên xách lên, sau đó Hạ Thiên vung tay, Lôi Đình bay ra ngoài.
Nhưng lúc này Hạ Thiên không muốn Lôi Đình biểu diễn kỹ thuật người bay, vì hắn trực tiếp ném đối phương lên cao, sau đó rơi ngay xuống.
- Thiên ca chú ý.
Có người không nhịn được phải nhắc nhở một câu, vì Lôi Đình đang rơi xuống trên đầu Hạ Thiên, nếu cứ tiếp tục thì sẽ nện lên người Hạ Thiên
Nhưng ngay sau đó đã có kể mở miệng:
- Gào thét làm gì? Chẳng lẽ thiên ca không biết sao?
Người nhắc nhở cảm thấy có chút buồn bực, hắn chỉ có lòng tốt nhắc nhở mà thôi, nhưng ngay sau đó hắn lại phải mắng chính mình, đúng là nhắc nhở quá vớ vẩn.
Khi thấy Lôi Đình sắp nện lên người Hạ Thiên thì Tôn Hinh Hinh cũng có chút lo lắng, đúng lúc này Hạ Thiên nghiêng người nhấc chân, hắn đá lên người Lôi Đình, sau đó Lôi Đình lại bay lên không.
- Trời, đại ca đang làm gì thế?
Tên mập có chút sững sờ:
- Đại ca đang đá bóng sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Buổi sáng anh đến trường đại học thể dục thể thao thấy có người đá bóng, anh cảm thấy đá rất thú vị, vì vậy bây giờ muốn thử.
Hạ Thiên nói xong thì tiếp tục đá, Lôi Đình lại bay lên không trung.
Tên mập trợn mắt há mồm, đám tiểu đệ thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên. Trâu bò, thiên ca đúng là trâu chó, không những đánh nhau lợi hại, hơn nữa còn có sáng kiến đánh người, nếu là bình thường thì đá cũng chỉ là người ta lăn lộn vài vòng mà thôi, nhưng thiên ca đá người văng lên rồi cứ tiếp tục, thiên ca nhất định là người đầu tiên làm được như vậy.
Hạ Thiên rất vui vẻ mà đám võ sinh của võ quán Lôi Đình đang bò lên cũng choáng váng, đây là loại biến thái khốn nạn nào vậy? Đá Lôi Đình như đá bóng, còn là người sao?
Hạ Thiên chơi đùa được một lúc thì Tôn Hinh Hinh đã mở miệng nói:
- Hạ Thiên, thôi bỏ đi, đừng làm vậy nữa.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng hiểu làm như vậy là không thú vị, vì thế khi Lôi Đình rơi xuống hắn cũng không quan tâm mà lách mình tránh qua. Lôi Đình ngã xuống đất, trước đó bị Hạ Thiên đá cho điên đảo thần hồn, bây giờ rơi xuống đất trực tiếp hôn mê.
- Đại ca, làm sao bây giờ, để cho chúng cút đi hay làm thế nào?
Tên mập nhìn đám người nằm đầy đất rồi nói.
- Báo cảnh sát đi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi bấm số điện thoại của Hoàng An Bình:
- Cửa hàng hoa Hinh Hinh có người đến cướp bóc, tôi bắt được hơn mười tên, anh đến mà mang về.
Hoàng An Bình nhận được điện thoại mà chợt sững sờ, có người dám đến cướp của Hạ Thiên sao? Như vậy chẳng phải muốn chết à?
- Được, tôi sẽ đưa người đến ngay.
Hoàng An Bình cũng không hỏi nhiều, hắn cúp điện thoại rồi dẫn theo một nhóm người lên xe chạy đi.
Tên mập nghe thấy Hạ Thiên điện thoại như vậy mà chợt sững sờ, một lúc lâu sau hắn mới hỏi:
- Đại ca, anh muốn tố cáo đám người này đến cướp sao?
- Đúng vậy, đám khốn kiếp này muốn cướp cửa hàng hoa, các cậu đi ngăn cản còn bị đả thương.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên:
- Cướp là tội nặng, để đám người này bị giam vài năm, xem còn dám uy hiếp tôi nữa không?
- Thiên ca, không bằng cho chúng thêm vài tội danh, tố cáo bọn họ hiếp dâm chẳng hạn.
Có tên tiểu đệ ra vẻ thông minh nói.
- Mày muốn chết sao?
Hắc Tam tức giận mắng:
- Mày muốn làm ảnh hưởng đến danh dự của thiên tẩu à?
- Tam ca, anh hiểu lầm rồi, em nào dám như vậy? Khi chúng ta đến thì cửa hàng hoa Hinh Hinh không phải chỉ có một mình cô ấy sao?
Người kia mở miệng rồi chỉ vào Phương Hiểu Như:
- Chúng ta nói đám người kia muốn hiếp dâm cô ấy?
- À, mày thông minh đấy, điều này có thể được.
Hắc Tam gật đầu, cần phải ép đám khốn kiếp kia tội hiếp dâm, như vậy mới nặng.
- Này, tôi không đồng ý, tôi cũng không muốn bị ảnh hưởng danh dự.
Phương Hiểu Như không nhịn được phải phản đối. Nói đùa à, những năm gần đây thường lưu hành đủ loại tin đồn, nếu nói nàng bị hiếp dâm, như vậy không cần bao lâu thì cả đại học Giang Hải sẽ biết Phương Hiểu Như bị mười mấy tên đàn ông hiếp dâm.
- Sao không được? Một đám đàn ông muốn hiếp dâm cô, điều này chứng minh cô rất quyến rũ, đây là chuyện tốt.
Tên đưa ra lời đề nghị lớn tiếng nói.
- Anh ngụy biện gì vậy?
Phương Hiểu Như bị chọc tức:
- Tóm lại tôi không đồng ý.
- Hừ, đừng ép tội bậy bạ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Hiểu Như.
Tôn Hinh Hinh nói.
- Vâng, thiên tẩu.
Tôn Hinh Hinh mở miệng thì đám người kia không còn gì để nói, tất nhiên sẽ bỏ qua ý nghĩ vừa rồi.
Vì đây là đại học Giang Hải nên cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý, cũng có lẽ vì nguyên nhân hai bên luôn giằng co mà không ra tay nên chẳng ai báo cảnh sát, vì vậy khi Hoàng An Bình dẫn người chạy đến thì chưa có cảnh sát nào xuất hiện.
- Này, bọn họ không sao đấy chứ?
Khi thấy một nhóm người nằm trên mặt đất thì Hoàng An Bình không khỏi dùng giọng lo lắng hỏi Hạ Thiên.
- Không có gì, cứ đưa hết về cục cảnh sát đi, không chết đâu.
Hạ Thiên ra vẻ tin tưởng mười phần.
- Được.
Hoàng An Bình bây giờ rất sùng bái Hạ Thiên, tất nhiên cũng rất tin lời đối phương, vì vậy hắn vung tay:
- Bắt tất cả, mang về đồn tra khảo.
Một đám cảnh sát cũng không chậm trễ, mọi người lập tức ra tay bắt người, đẩy lên xe cảnh sát. Sau đó đám cảnh sát chia làm hai đường, một số người áp giải tội phạm về đồn, một bộ phận khác thì ở lại lấy khẩu cung, dù sao tội danh cướp bóc cũng không thể tùy tiện gán ghép cho người khác.
Bây giờ đám người bên phía Hạ Thiên đều một mực cho rằng đám người kia đến cướp cửa hàng hoa, sau đó bọn họ xuất hiện ngăn cản, kết quả là bị đánh, mãi đến khi Hạ Thiên xuất hiện mới ngăn cản được. Vì vậy bây giờ đám người Lôi Đình tuy bị thương nặng nhưng lại bị coi là kẻ cướp, Hạ Thiên thì vì phòng vệ mà ra tay, không có vấn đề gì.
Sự việc tuy đơn giản nhưng liên quan đến quá nhiều người, vì vậy khi đám người Hoàng An Bình bận rộn làm xong tất cả và rời khỏi cửa hàng hoa Hinh Hinh thì đã đến năm giờ chiều. Đám Tên mập và Đinh Báo cũng bị tổn thương, cả đám đi bệnh viện, cửa hàng hoa náo nhiệt hơn nửa ngày, bây giờ lại trở nên quạnh quẽ.
Hạ Thiên lúc này nhận được điện thoại của Diệp Thiếu Hùng.
- Hạ Thiên, có phải cậu có xung đột với Lôi gia không?
Diệp Thiếu Hùng mở miệng hỏi.
- Tôi biết Lôi gia là thứ gì đâu? Nhưng hôm nay tôi có đánh hai tên họ Lôi, một người là Lôi Vũ, một người là Lôi Đình, nghe nói hai người này là anh em. Nhưng tôi cảm thấy hai người này không phải anh em, một người quá đen, người còn lại thì quá trắng.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Diệp Thiếu Hùng ở bên kia có chút dở khóc dở cười, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng:
- Hạ Thiên, bọn họ là anh em, cha của bọn họ rất đen, mẹ thì rất trắng, vì vậy một người lớn lên khá đen, mà một người thì trắng, điều này là bình thường.
Diệp Thiếu Hùng di chuyển chủ đề:
- Hạ Thiên, cậu có chuyện gì với anh em Lôi gia? Sự việc giống như náo loạn rất lớn, tình huống của Lôi Vũ hình như rất không xong, Lôi Đình còn bị đưa đến cục cảnh sát, có việc này sao?
- Đúng vậy, Lôi Vũ ngu ngốc dám mắng thần tiên tỷ tỷ, vì vậy tôi cho hắn nếm mùi đau khổ, mà Lôi Đình ngu ngốc muốn phá cửa hàng hoa Hinh Hinh, vì vậy tôi đẩy hắn vào cục cảnh sát.
Gần đây Hạ Thiên dám làm dám chịu, hắn đã làm thì tuyệt đối sẽ thừa nhận.
Chương 190: Quân đội và cảnh sát giằng co
Diệp Thiếu Hùng đã từng được nghe nhắc đến cái tên thần tiên tỷ tỷ từ Diệp Mộng Oánh, tất nhiên hắn cũng không biết thần tiên tỷ tỷ là ai. Nghe nói Lôi Vũ vì mắng thần tiên tỷ tỷ một câu mà bị Hạ Thiên làm cho đau đớn lăn lộn, vì vậy hắn nhạy cảm phát hiện ra thần tiên tỷ tỷ là người rất quan trọng với Hạ Thiên.
Nhưng nếu nói Lôi Đình đến cướp bóc thì Diệp Thiếu Hùng căn bản là không tin, đặc biệt là cướp một cửa hàng hoa thì lại càng không thể. Tất nhiên hắn cũng thật sự không muốn xem xét sự việc này là thật hay giả.
- Hạ Thiên, sự việc này không còn cách giải quyết nào khác sao?
Diệp Thiếu Hùng dùng giọng dò hỏi, đứng ở góc độ của hắn thì không hy vọng hai bên xung đột.
- Không, Lôi Vũ phải chịu đau đớn.
Hạ Thiên dùng giọng dứt khoát nói, mắng hắn thì không sao, nhưng mắng thần tiên tỷ tỷ là tuyệt đối không thể.
- Hạ Thiên, Lôi gia có bối cảnh rất sâu trong quân đội, cũng có người trong khối cảnh vệ trung ương, cậu cần phải xem xét lại, tôi nghĩ Lôi gia sẽ không thể bỏ qua.
Diệp Thiếu Hùng nhắc nhở.
- Biết rồi, cám ơn Diệp đại ca.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, quân đội cái quái gì, hắn không quan tâm. Tuy Tam sư phụ nói dù lợi hại cũng khó cản được tên lửa, nhưng hắn không tin có người dùng tên lửa đánh mình, nhưng hắn không cản được tên lửa nhưng cũng có thể trốn tránh.
- Nói thì như vậy, tóm lại cậu nên cẩn thận.
Diệp Thiếu Hùng cũng không còn nhiều lời.
Sau khi cúp điện thoại thì vẻ mặt Diệp Thiếu Hùng có chút ngưng trọng, chưa đến một tháng mà Hạ Thiên đã làm thành phố Giang Hải long trời lở đất, đắc tội với rất nhiều người. Tuy Hạ Thiên giống như không có việc gì nhưng trong lòng Diệp Thiếu Hùng luôn có cảm giác không yên.
Lúc bắt đầu, Diệp Thiếu Hùng chú ý Hạ Thiên, cũng vì năng lực của Hạ Thiên, nhưng bây giờ tình hình đã biến đổi, tuy Hạ Thiên cứu ông nội của hắn, trước đó còn cứu em gái của hắn, có thể nói hai người hắn quan tâm nhất ở Diệp gia đều được Hạ Thiên ra tay cứu giúp. Điều này làm Diệp Thiếu Hùng rất cảm kích Hạ Thiên, nhưng quan hệ giữa em gái và Hạ Thiên làm hắn sinh ra mâu thuẫn.
Vì Diệp Mộng Oánh đã từng đứng trước mặt Diệp Mộng Vân và đám cao tầng tập đoàn Thiên Nam tuyên bố Hạ Thiên là chồng mình, vì vậy bây giờ toàn bộ Diệp gia và cao tầng tập đoàn Thiên Nam đều biết điều này, tất nhiên Diệp Thiếu Hùng cũng biết.
Khi nghe nói em gái của mình cùng cướp chồng với Kiều Tiểu Kiều mà Diệp Thiếu Hùng sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, tiểu tử Hạ Thiên kia có gì tốt, đáng để Kiều Tiểu Kiều và em gái của hắn tranh giành với nhau sao?
Diệp Thiếu Hùng cũng không một lần nghi ngờ Hạ Thiên lợi dụng vấn đề chữa bệnh cho ông nội để uy hiếp em gái mình, hắn cũng đã từng nói bóng nói gió với Diệp Mộng Oánh, nhưng em gái hắn có vẻ như không bị ép buộc. Khi nhắc đến Hạ Thiên thì trên mặt Diệp Mộng Oánh thường lộ ra nụ cười tự nhiên, điều này làm Diệp Thiếu Hùng nghĩ rằng em gái mình thật sự có cảm tình với Hạ Thiên.
Nhưng cũng vì thế mà Diệp Thiếu Hùng không muốn tìm nói chuyện với Hạ Thiên, hắn cảm thấy Hạ Thiên làm một người bạn thì tốt, nhưng nếu coi hắn là em rể thì tuyệt đối không tốt. Người này là một bao thuốc nổ siêu cấp, có thể nổ tung và kéo người bên cạnh cuốn vào vòng xoáy xui xẻo, nếu em gái của hắn có một người đàn ông như vậy thì sau này sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.
Nhưng điều làm Diệp Thiếu Hùng khó xử chính là Diệp Mộng Oánh muốn làm chuyện gì thường khó thay đổi, vì vậy việc này chỉ sợ phải bàn bạc kỹ hơn. Trước đó khi có chuyện xảy ra thi hắn cũng chỉ có thể liên lạc để giải hòa với Hạ Thiên.
Nhưng hôm nay Diệp Thiếu Hùng biết mình không thể hòa giải, dù Diệp gia và Tô gia là một trong ba đại gia tộc ở Giang Hải, nhưng thực tế thì ba đại gia tộc này cũng không thể một tay che trời ở Giang Hải, còn có một vài gia tộc thực lực rất mạnh nhưng bình thường thích ẫn nhẫn, người bình tường không biết, ví dụ như Lôi gia.
- Đội trưởng.
Tiểu Mạc đi đến cắt đứt lời Diệp Thiếu Hùng:
- Lôi Quân bên kia đã có động tĩnh... ....
Đội cảnh sát hình sự số sáu cục công an thành phố.
- Hoàng An Bình, anh ra đây cho tôi.
Người gào lên tức giận cũng không phải ai khác, chính là cha của Hoàng An Bình, là cục trưởng Hoàng Hải Đào.
Hoàng An Bình đi từ phòng thẩm vấn ra ngoài, hắn cảm thấy rất khó giải thích:
- Cha, có chuyện gì vậy?
- Đây là cục cảnh sát, gọi tôi là cục trưởng.
Hoàng Hải Đào cắt đứt lời Hoàng An Bình:
- Tôi hỏi anh, anh vừa làm chuyện tốt gì vậy?
- Cục trưởng, tôi làm gì?
Hoàng An Bình có chút buồn bực, hình như hắn có làm chuyện tốt gì đâu?
Hoàng Hải Đào vỗ bàn nói:
- Anh còn nói không làm gì sao? Có phải anh vừa bắt về mười mấy người không? Trong đó còn có một người là Lôi Đình?
- Đúng vậy, đám người này đi cướp, tôi là cảnh sát hình sự, tất nhiên phải bắt người.
Hoàng An Bình ra vẻ vô tội.
- Thúi lắm.
Hoàng Hải Đào gầm lên:
- Anh nói cho tôi biết, bọn họ cướp cái gì?
- Cục trưởng, bọn họ khả nghi cướp cửa hàng hoa.
Hoàng An Bình trả lời.
- Cướp cửa hàng hoa sao?
Hoàng Hải Đào cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười:
- Nghe tôi nói này Hoàng An Bình, đầu óc anh có vấn đề rồi sao? Bọn họ đáng phải đi cướp cửa hàng hoa à?
- Nhưng... ...
Hoàng An Bình giải thích.
Hoàng Hải Đào khoát tay, bộ dạng không muốn nghe:
- Bớt nói bừa đi, tranh thủ thời gian thả người ra, sau đó xin lỗi với bọn họ.
- Sao lại phải xin lỗi bọn họ?
Hoàng An Bình cũng có chút tức giận, còn chưa nói đến vấn đề thả người, còn phải xin lỗi nữa sao? Hắn sẽ không muốn làm những chuyện như vậy?
- Vì tôi là cục trưởng, tôi nói anh xin lỗi, anh phải xin lỗi.
Hoàng Hải Đào cả giận nói:
- Nhanh lên.
Hoàng An Bình cũng không động:
- Cục trưởng, tôi là cảnh sát hình sự, người phạm tội sẽ bị bắt, tôi không thả người và cũng không xin lỗi.
- Ầm!
Hoàng Hải Đào vỗ bàn:
- Hoàng An Bình, anh muốn làm phản sao?
- Cục trưởng, tôi...Tôi có thể nói một câu không?
Lý Bình ở bên cạnh dùng giọng cẩn thận nói.
- Có lời gì nói mau.
Hoàng Hải Đào có vẻ mất kiên nhẫn.
- Cục trưởng, đám người Lôi Đình đến cướp cửa hàng hoa Hinh Hinh, Hạ Thiên là người báo cảnh sát.
Lý Bình nhanh chóng nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt Hoàng Hải Đào biến đổi, ngay sau đó lão rống lên với Hoàng An Bình:
- Sao anh không nói sớm?
Hoàng An Bình liếc mắt mà không trả lời, trong lòng thầm oán hận cha mình, sự việc còn chưa rõ ràng đã muốn thả người, hơn nữa còn nghi ngờ chính mình.
- Lý Bình, nói sự việc ra cho rõ ràng, tuyệt đối không được che giấu.
Giọng điệu của Hoàng Hải Đào có chút hòa hoãn trở lại.
- Vâng, cục trưởng.
Lý Bình tranh thủ thời gian báo cáo cụ thể tình huống.
Sau khi nghe rõ mọi việc thì vẻ mặt Hoàng Hải Đào có chút âm trầm, việc này đúng là không dễ làm, nếu thả người thì đắc tội với Hạ Thiên, nếu không thả người thì đắc tội với Lôi gia, vì vậy lúc này lão phải có lựa chọn.
- Cục trưởng, không tốt.
Một cảnh sát phóng vào nói.
- Có chuyện gì?
Hoàng Hải Đào dùng giọng không vui quát lớn.
Khu nhà chợt chấn động, những tiếng bước chân dồn dập và chỉnh tề từ bên ngoài truyền đến. Vài giây sau có vài binh sĩ tiến vào, người nào cũng cầm chắc súng, tất cả mọi người trong phòng làm việc, ngay cả Hoàng Hải Đào cũng bị chĩa súng vào người.
- Tất cả không được nhúc nhích, nếu không ông đây bắn chết.
Đi đầu là một sĩ quan thiếu tá trên ba mươi, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua tất cả mọi người, hắn quát lên rất nghiêm nghị.
Hoàng An Bình vô thức muốn rút súng, đúng lúc này có ba tiếng súng vang lên nhức óc, đạn bắn xuống dưới chân Hoàng An Bình.
- Đây là cảnh cáo, nếu còn đám động thì đạn sẽ chuyển lên người.
Viên thiếu tá quát lên cực kỳ nghiêm nghị.
Hoàng An Bình vã mồ hôi lạnh, khoảnh khắc này dù là hắn hay các cảnh sát hình sự khác trong phòng làm việc đều ý thức được đám bộ đội không nói đùa.
- Các anh là cánh quân nào? Muốn làm gì?
Hoàng Hải Đào rất căm tức, đường đường là cục trưởng cục công an mà bị người ta chĩa súng vào người không dám động đậy, đúng là quá nhục nhã.
- Tôi là Lôi Quân đi không đổi tên ngồi không đổi họ, các người dám bắt con cháu Lôi gia, tranh thủ thời gian thả ra, nếu không tôi san bằng cục cảnh sát.
Thiếu tá Lôi Quân lạnh lùng nói.
Trong lòng Hoàng An Bình thầm mắng một câu, đám khốn nạn này hình như còn kiêu ngạo hơn cả Hạ Thiên.
- Thiếu tá Lôi, trước đó tư lệnh Lôi đã điện thoại cho tôi, tôi cũng đang giải quyết cụ thể chuyện của Lôi Đình. Nếu Lôi Đình không phạm tội thì chúng tôi sẽ thả người, nhưng tôi khuyên thiếu tá Lôi một câu, anh cũng đừng nên làm như vậy, rõ ràng làm trái với kỷ luật quân đội, súng của bộ đội cũng không phải dùng để đối phó với nhân dân.
Hoàng Hải Đào rất phẫn nộ, nếu là trước đó lão còn đang suy nghĩ xem nên đứng về phía Lôi gia hay Hạ Thiên, bây giờ hành vi của Lôi Quân đã làm lão chọn đứng về phía đối lập với Lôi gia.
- Đừng to mồm với ông, các người là cảnh sát, không phải là nhân dân bình thường.
Lôi Quân cũng không nể mặt Hoàng Hải Đào:
- Không thả người sao? Được, để tôi tự mình thả người.
Lôi Quân vung tay quát lớn:
- Đi tìm người cho tôi.
- Vâng, đội trưởng!
Một đám lính kêu lên, ngay sau đó có vài người túa ra, một lúc sau có tên hô lớn:
- Tìm được rồi.
- Đưa người ra.
Lôi Quân ra lệnh.
Lôi Đình và đám võ sinh của võ quán Lôi Đình nhanh chóng được dẫn ra, còng tay cũng được mở.
- Thiếu tá Lôi, anh tốt nhất nên biết rõ hậu quả của chuyện này.
Hoàng Hải Đào tức giận nói.
- Họ Hoàng, anh còn chưa có tư cách để nói với tôi những chuyện này.
Lôi Quân hừ một tiếng rất khinh miệt:
- Người Lôi gia chúng tôi không thể nào bị một cục trưởng cục công an nho nhỏ ức hiếp được.
- Đội cảnh sát hình sự của tôi cũng không đến lượt quân đội các anh đến làm càn.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa, Lãnh Băng Băng xinh đẹp quyến rũ không biết đã xuất hiện từ khi nào, trên tay nàng là một khẩu súng, họng súng chĩa vào đầu Lôi Quân:
- Buông súng cho tôi, nếu không tôi bắn nát đầu anh ta.
- Cô dám sao?
Lôi Quân ra vẻ khinh miệt:
- Nếu tôi đoán không lầm thì cô chính là Lãnh Băng Băng nổi danh hiển hách phải không? Đã sớm nghe qua tên tuổi nhưng đây là lần gặp mặt đầu tiên, quả nhiên rất xinh đẹp, dáng người cũng là đệ nhất, cô làm cảnh sát cũng quá phí, không bằng đến làm phụ nữ cho Lôi Quân tôi đi.
- Tôi cảnh cáo anh một lần nữa, buông súng.
Lãnh Băng Băng quát lên nghiêm nghị:
- Nếu không tôi cho anh xuống thành thân với con gái Diêm Vương.
Chương 191: Lôi gia quá ngu ngốc
- Ông đây đã cưa rất nhiều gái, cũng chưa biết mặt mũi con gái Diêm Vương là thế nào, không bằng cô cho tôi cơ hội cũng được.
Lôi Quân cười ha hả:
- Đến đây đi, tốt nhất là cô bắn chết tôi, nếu không thì đảm bảo tối nay sẽ lên giường với tôi.
- Vô sỉ.
Gương mặt Lãnh Băng Băng được bao phủ trong tầng sương mỏng:
- Loại người như anh cũng xứng đáng với danh phận quân nhân sao?
- Thế nào? Không dám nổ súng sao?
Lôi Quân cười ha hả nói:
- Cô đúng là làm tôi thất vọng.
- Tôi cảnh cáo anh lần cuối, buông súng xuống.
Lãnh Băng Băng đã đưa tay vào cò súng, bắt đầu bóp cò.
- Lãnh Băng Băng, cô biết tôi là ai không? Cô đã nghĩ đến hậu quả khi nổ súng chưa? Tôi đám cam đoan, nếu cô dám nổ sung thì nửa đời sau sống không bằng chết.
Lôi Quân thu hồi nụ cười, hắn lạnh lùng nói.
- Tôi mặc kệ anh là ai, nếu không hạ súng thì đêm nay sẽ là người chết.
Lãnh Băng Băng hừ một tiếng:
- Còn nửa đời sau của tôi thế nào thì cũng không cần một người chết quan tâm.
- Rất tốt, Lôi Quân tôi trước nay chưa từng bị phụ nữ uy hiếp, bây giờ tôi cũng muốn xem, cô có dám ra tay cho tôi thành người chết hay không.
Lôi Quân nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng:
- Tôi nhắc lại một lần nữa, tốt nhất cô bắn chết tôi, nếu không đêm nay phải là nữ nhân của tôi.
- Đùng.
Tiếng súng vang lên, đám người trong phòng chợt ngây dại, kể cả đám cảnh sát và bộ đội đều không ngờ Lãnh Băng Băng thật sự nổ súng.
Lãnh Băng Băng nổ súng vào vai phải của Lôi Quân, máu tươi tuôn ra xối xả, súng trên tay Lôi Quân cũng rơi xuống đất. Khoảnh khắc khi tiếng súng vang lên thì Lãnh Băng Băng cũng phóng về phía Lôi Quân, nàng dùng tay xiết lấy vai trái của đối phương, tay còn lại nắm chặt súng chống lên sau gáy đối phương.
- Tất cả buông súng.
Lãnh Băng Băng lại quát lên.
- Được, Lãnh Băng Băng, cô rất tốt, tôi thích những người thế này, cô để tôi phải chảy máu, tôi cũng sẽ làm cô chảy máu, nhưng chảy máu trên giường.
Ánh mắt Lôi Quân có chút điên cuồng, trước nay hắn chưa từng bị bắn bị thương, không ngờ hôm nay lại bị một nữ cảnh sát ra tay, đúng là sỉ nhục lớn.
- Lãnh Băng Băng, tôi đảm bảo, nửa đời sau của cô sẽ rất thảm.
Lôi Đình vừa mới nhận được tự do cũng dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Lãnh Băng Băng, sau đó nói ra một lời uy hiếp.
"Mẹ kiếp, sao đám Lôi gia này nhiều thằng ngu như vậy?"
Đám cảnh sát thầm mắng chửi, Lôi Quân tỏ ra quá kiêu ngạo, nhưng rõ ràng hắn không biết về người đẹp băng giá, nếu hắn không kiêu ngạo, không nói lời đùa giỡn thì nàng sẽ chẳng nổ súng. Nhưng người này liên tục dùng lời nói đùa giỡn người đẹp băng giá, như vậy rõ ràng ép nàng nổ súng.
Lôi Quân đã như vậy mà Lôi Đình cũng là như thế, bây giờ còn uy hiếp người đẹp băng giá, nếu nàng sợ hãi thì chẳng còn là người đẹp băng giá.
Mà đám lính bên kia cũng bắt đầu do dự, trước đó bọn họ tin Lãnh Băng Băng sẽ không dám nổ súng, nhưng bây giờ bọn họ không thể không tin. Nếu Lôi Quân thật sự mất mạng ở đây, dù sau này Lãnh Băng Băng bị trừng phạt thì bọn họ cũng khó thể thoát tội.
- Tôi khuyên các anh một câu, tốt nhất là buông súng, nếu không đội trưởng của các anh sẽ chết.
Hoàng An Bình mở miệng nói.
- Không được buông súng, tiến lên bắt người, để xem cô ta có dám bắn nát đầu tôi không.
Lôi Quân quát lên nghiêm nghị.
- Hoàng An Bình, đi đến tước súng của bọn họ, để xem ai dám phản kháng.
Lãnh Băng Băng quát lớn.
- Vâng, đội trưởng!
Hoàng An Bình đã sớm không nhịn được, đám bộ đội này tưởng mình giỏi lắm sao? Dám cầm súng xông vào cục cảnh sát, còn cướp phạm nhân, dù náo loạn thế nào thì đám người này cũng đuối lý.
Hoàng An Bình đi về phía một tên lính gần nhất, người này chợt trừng mắt với Hoàng An Bình, sau đó mũi súng chĩa vào người Hoàng An Bình.
- Đùng!
Tiếng súng lại vang lên, người nổ súng vẫn là Lãnh Băng Băng.
Lôi Quân không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này hắn trúng đạn ở tay trái, trước đó vai phải đã trúng đạn, bây giờ xem như hai tay đã bị phế.
- Tốt nhất không cần phải để tôi có cớ nổ súng.
Lãnh Băng Băng nói bằng giọng lạnh lùng:
- Hoàng An Bình, ra tay.
Khẩu súng chĩa vào Hoàng An Bình đã hạ xuống, nhưng tên kia vẫn không chịu giao súng cho Hoàng An Bình, hắn ném súng xuống đất:
- Không cần đến tước súng, chúng tôi tự buông.
Có người bắt đầu thì những người khác cũng làm theo, chưa đến một lát sau thì tất cả đám lính đều ném súng xuống đất.
- Bắt bọn họ cho tôi.
Lãnh Băng Băng lại ra lệnh, lần này tất cả cảnh sát hình sự có mặt đều phản ứng, ai cũng rút súng chĩa vào đối phương, sau đó còng tay tất cả.
- Lãnh Băng Băng, chúng tôi không đến lượt cô bắt.
Vì mất nhiều máu nên vẻ mặt Lôi Quân đã có hơi trắng bệch, nhưng bộ dạng hắn vẫn rất kiêu ngạo.
Lãnh Băng Băng thu súng, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Lôi Quân, ngay sau đó nàng nhấc chân đá lên phần hông của đối phương.
- Á... ....
Lôi Quân đột nhiên bị tấn công, cuối cùng cũng phát ra một tiếng rên thảm thiết.
Dù đám người Hoàng An Bình đã sớm biết tính cách của Lãnh Băng Băng nhưng bây giờ cũng không khỏi bội phục, người phụ nữ này quá mạnh mẽ.
- Lý Bình, cậu đưa theo hai người đưa Lôi Quân đi bệnh viện, những người khác thì giữ lại, tôi sẽ liên lạc với quân đội, sau đó sẽ chuyển cho bọn họ xử lý.
Hoàng Hải Đào cuối cùng cũng mở miệng, sau khi Lãnh Băng Băng xuất hiện thì lão vẫn không nói lời nào, mà bây giờ lão chợt sinh ra cảm giác hãnh diện.
Tất nhiên Hoàng Hải Đào không cho rằng sự việc lần này sẽ được xử lý dễ dàng, bây giờ Lãnh Băng Băng náo loạn, như vậy sẽ có lợi. Nếu sự việc không quá náo loạn thì cục cảnh sát chỉ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu sự việc phát triển quá mức thì xử lý cũng hơi khó.
- Lãnh Băng Băng, con bà nó, nếu tôi không kéo cô lên giường, tôi không phải họ Lôi...Á... ....
Lôi Quân còn đang lớn tiếng, Lãnh Băng Băng đã tung một đá vào phần hông của hắn, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Đúng là ngu ngốc.
Hoàng An Bình nhịn không được phải mắng một câu, hắn đã gặp nhiều thằng ngu nhưng chưa từng thấy kẻ nào như Lôi Quân, dù hậu trường có cứng thì cũng không nên mở miệng để nhận thiệt thòi mới đúng chứ?
- Giải tán!
Hoàng Hải Đào phất tay:
- Tôi phải báo cáo lên trên.
Hoàng Hải Đào đi ra ngoài, lão chuẩn bị đi về phòng làm việc của mình, nhưng khi đến cửa thì lão chợt khựng lại:
- Băng Băng, việc này có liên quan đến Hạ Thiên, cháu điện thoại cho cậu ấy đến phối hợp điều tra.
Hoàng Hải Đào nói xong những lời này thì trực tiếp đi ra, tất nhiên lão cũng không muốn kéo Hạ Thiên đến để điều tra, nhưng bây giờ sự việc náo loạn quá mức, Hoàng Hải Đào sợ Lãnh Băng Băng sẽ gặp phải phiền toái, tốt nhất phải kéo Hạ Thiên đến giúp.
Nhưng Lãnh Băng Băng nghe nói như vậy thì chợt phẫn nộ, lưu manh chết tiệt kia lại gây chuyện sao? Vì sao mỗi lần đều phải do nàng đứng ra giải quyết?
Lãnh Băng Băng vừa tức tối vừa bấm số điện thoại của Hạ Thiên, sau đó nàng rống lên:
- Lập tức chết đến cục cảnh sát.
... ....
Hạ Thiên đang chuẩn bị cùng Tôn Hinh Hinh về nhà thì nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng, vì vậy hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn bực. Hắn cảm thấy cảnh sát tỷ tỷ ép người quá đáng, muốn hắn đến cục cảnh sát cũng không sao, muốn hắn chết cũng không là vấn đề gì lớn, nhưng đã chết thì sao có thể đến cục cảnh sát?
Hạ Thiên nghĩ đến đây thì cảm thấy trước tiên cứ đến cục cảnh sát rồi nói sau. Còn vấn đề phải chết, đợi đến khi gặp cảnh sát tỷ tỷ rồi thảo luận sau, hắn tin cảnh sát tỷ tỷ không nở để hắn phải chết.
Khi Hạ Thiên đến thì cảm thấy cục cảnh sát rất rối loạn, người nào cũng vội vàng, bộ dạng căng thẳng. Thật ra điều này cũng rất bình thường, vừa rồi nơi đây vừa xảy ra tình cảnh quân đội và cảnh sát đối kháng với nhau, hơn nữa hai bên đều dùng súng, còn đánh người bị thương, xảy ra chuyện lớn như vậy mọi người không căng thẳng sao được?
Hạ Thiên trước nay thường đến đội cảnh sát hình sự số sáu, hôm nay phát hiện bầu không khí nơi đây rất quỷ dị, đám cảnh sát hình sự hoặc đứng hoặc ngồi, vẻ mặt có chút tức giận, lại giống như không làm gì được.
- Cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên mở miệng.
Mọi người cùng xoay người, rõ ràng đến lúc này mới ý thức đến sự xuất hiện của Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, cậu đến đây.
Hoàng An Bình vội vàng tiến lên:
- Người đẹp băng giá có chút phiền toái.
- Tên ngu ngốc nào không muốn sống sao? Dám gây phiền toái cho cảnh sát tỷ tỷ, tôi phải đánh hắn.
Hạ Thiên ra vẻ rất bất mãn.
Hoàng An Bình hạ thấp âm thanh:
- Hạ Thiên, nói nhỏ thôi, đây là người của quân đội, rất khó đối phó.
- Không phải là đám quân đội vô tích sự sao? Có cái quái gì hơn người? Chúng nó dám gây phiền phức cho cảnh sát tỷ tỷ, tôi phải đánh.
Hạ Thiên không cho là đúng.
- Ai to mồm vậy?
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, phòng làm việc của Lãnh Băng Băng mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi bước ra, sau lưng hắn là Lãnh Băng Băng, sau Lãnh Băng Băng là một người phụ nữ còn rất trẻ, sau cùng là Hoàng Hải Đào.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị ở đây sao?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt vui mừng:
- Chị điện thoại cho tôi làm gì vậy?
Hạ Thiên vừa nói vừa đi về phía Lãnh Băng Băng, nhưng khi còn chưa đến trước mặt Lãnh Băng Băng thì đã nghe được một tiếng quát lạnh:
- Đứng lại.
Hạ Thiên dừng lại, hắn nhìn về phía người đàn ông hơn ba mươi, gương mặt mất vui:
- Anh gào thét gì vậy? Không biết giọng nói rất khó nghe sao? Như loa phóng thanh vậy.
- Tôi là Tề Phong cục an ninh quốc gia, Lãnh Băng Băng tình nghi nguy hại đến an ninh quốc gia, chúng tôi phải đưa cô ấy đi điều tra, nếu anh ngăn cản thì cũng sẽ bị đưa đi.
Tề Phong dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, giọng nói rất lạnh lùng.
- À, là người của cục an ninh quốc gia sao? Bộ dạng cũng không ra hồn, không bằng một góc của tôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tề Phong:
- Hèn gì Tam sư phụ nói người của cục an ninh quốc gia toàn là dạng chó hình người.
Đám cảnh sát không dám nói gì, Hạ Thiên người này không phải tự kỷ bình thường, tuy rất lợi hại nhưng cũng thật sự không quá đẹp trai.
- Cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy, họa từ trong miệng mà ra, chẳng lẽ cậu không biết sao?
Tề Phong lạnh lùng nói:
- Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, mở đường, nếu không tôi sẽ đưa cậu theo Lãnh Băng Băng.
- À, tôi cũng cảnh cáo anh, tự đi ra, đừng làm phiền cảnh sát tỷ tỷ, nếu không tôi sẽ đánh văng ra ngoài.
Hạ Thiên chỉ vào cánh cửa sổ bên cạnh.
- Đúng là không biết sống chết.
Tề Phong gầm lên, ngay sau đó hắn phóng về phía Hạ Thiên, bàn tay chụp tới.
Chương 192: Ném ra khỏi nhà
Theo lời đồn thì người của cục an ninh quốc gia đều là cao thủ, nhưng rõ ràng đây chỉ là lời đồn, người của cục an ninh quốc gia cũng không khác gì cảnh sát, chẳng qua chỉ là công tác có sự khác biệt, cao thủ cũng sẽ có nhưng không phải là Tề Phong.
Tề Phong phóng đến rõ ràng muốn chụp lấy Hạ Thiên, nhưng lúc này lại bị Hạ Thiên nắm chặt tay, sau đó khẽ dùng sức kéo. Tề Phong không tự chủ được, hắn mất đà đâm đầu về phía cửa sổ.
- Xoảng xoảng.
Những âm thanh nặng nề vang lên, mọi người trợn mắt há mồm, Hạ Thiên thật sự muốn đánh Tề Phong văng ra ngoài cửa sổ sao?
Tất nhiên Tề Phong cũng không thật sự văng ra mà bắn ngược trở về, nguyên nhân đơn giản là ngoài cửa sổ có một tấm lưới bảo vệ.
- Cục cảnh sát mà cũng trang bị lưới bảo vệ, đúng là nhát gan.
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Điều này...Hạ Thiên, đây không phải dùng để đề phòng có người nhảy lầu sao?
Hoàng An Bình giải thích, đã từng có kẻ bị tình nghi nhảy từ cửa sổ xuống và mang đến cho cục cảnh sát rất nhiều phiền toái, vì vậy sau này những cửa sổ trên lầu của cục cảnh sát đều trang bị lưới bảo vệ, không phải để bảo vệ mà chủ yếu đề phòng có người nhảy lầu.
Hạ Thiên đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn chụp tay vào mạng lưới bảo vệ rồi đẩy ra. Một tiếng loảng xoảng vang lên, lưới bảo vệ tróc ra, hắn khẽ buông tay, lưới sắt rơi xuống bên dưới.
Mọi người lại phải trợn tròn mắt, dù tất cả cảnh sát hình sự trong văn phòng đều có thể coi là người quen cũ của Hạ Thiên, biết rõ đối phương rất trâu bò, nhưng cũng không ngờ đã đến mức độ này. Lưới bảo vệ cứ như vậy mà bị giật ra sao? Vì vậy mà bọn họ không khỏi hoài nghi về chất lượng của những tấm lưới bảo vệ.
- Cậu...Cậu dám đánh nhân viên của cục an ninh quốc gia sao?
Tề Phong bị đánh choáng váng mặt mày, đến lúc này mới kịp phản ứng, hắn chống người đứng lên dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên.
- Tôi không đánh anh, chỉ ném anh ra ngoài mà thôi.
Hạ Thiên đột nhiên vung tay chụp lấy phần áo trước ngực Tề Phong, hắn nhấc đối phương lên nói:
- Tôi nói sẽ ném anh ra ngoài, bây giờ anh sẽ được bay ra.
- Dừng tay.
- Thả người xuống!
- Hạ Thiên, đừng xúc động.
Vài âm thanh vang lên cùng lúc, người nói Hạ Thiên dừng tay là Lãnh Băng Băng, người nói thả người chính là đồng bọn của Tề Phong, là người phụ nữ đến từ cục an ninh quốc gia, còn người nói Hạ Thiên đừng xúc động là Hoàng An Bình.
Nhưng bọn họ vừa dứt lời thì Tề Phong đã biến mất ngoài cửa sổ, vài giây sau bọn họ mới nghe được một tiếng thét thảm thiết.
- Cậu...Cậu thật sự ném người xuống sao?
Người phụ nữ cục an ninh quốc gia thật sự nổi giận, nàng nhanh chóng rút súng chĩa về phía Hạ Thiên.
Đáng tiếc tốc độ của người phụ nữ tuy nhanh nhưng động tác của Hạ Thiên còn nhanh hơn, trước kia Hạ Thiên thường xuyên bị người ta chỉa súng vào người, hắn rất ghét bị như vậy. Vì vậy khi người phụ nữ kia còn chưa chĩa súng vào người thì hắn đã ra tay.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, ngay sau đó phát hiện trên tay Hạ Thiên có một khẩu súng mà người phụ nữ cục an ninh quốc gia đã biến mất trong tầm mắt. Đúng lúc mọi người buồn bực thì dưới lầu truyền đến một tiếng hét thảm, lần này là âm thanh phụ nữ.
- Hạ Thiên, cậu...Cậu thật sự ném người xuống sao?
Hoàng An Bình cảm thấy chóng mặt.
Lãnh Băng Băng lập tức muốn phát điên, nàng vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới có hai người, đó không phải là hai người cục an ninh quốc gia sao?
- Cậu điên rồi phải không?
Lãnh Băng Băng quay đầu rống lên với Hạ Thiên:
- Cậu mưu sát nhân viên an ninh quốc gia ngay trước mặt chúng tôi sao?
- Nào phải là mưu sát, đây chỉ là lầu ba, bọn họ cũng chỉ gãy tay gãy chân thôi, không sao đâu.
Hạ Thiên không cho là đúng.
- Cậu.
Lãnh Băng Băng lập tức cảm thấy chán nản, người này sao không có chút ý thức phát luật nào cả vậy? Chẳng lẽ trong mắt hắn thì gãy tay gãy chân là chuyện nhỏ sao?
- Đội trưởng, trước tiên đừng cãi nhau với Hạ Thiên, hai vị nhân viên cục an ninh quốc gia này có lẽ là Lôi Quân tìm đến, bọn họ muốn trả thù, chị nên cùng bàn luận kế sách đối phó với Hạ Thiên.
Hoàng An Bình ở bên cạnh mở lời khuyên can, sự việc xảy ra tối nay đã quá lớn, nếu so sánh thì Hạ Thiên đánh hai nhân viên cục an ninh quốc gia không bằng Lãnh Băng Băng nổ súng bắn vào hai vai Lôi Quân.
- Đúng vậy, đội trưởng, tôi thấy Lôi Quân kia đánh chết cái nết không chừa, chỉ sợ vẫn còn có ý với chị.
Lý Bình ở bên cạnh cũng nói.
- Đúng vậy, tên kia quá khoa trương, nói rằng đêm nay sẽ đưa đội trưởng lên giường, đúng là sắc đảm ngập trời.
Một cảnh sát nói lên một câu bất bình.
- Thằng khốn nào dám nói như vậy?
Hạ Thiên vừa nghe đã nổi giận:
- Dám cướp cảnh sát tỷ tỷ của tôi, tôi phải đánh hắn.
- Câm mồm.
Lãnh Băng Băng trợn mắt nhìn Hạ Thiên, ngay sau đó nàng xoay người đi vào phòng làm việc:
- Theo tôi vào đây.
Lãnh Băng Băng thở phì phò quay về phòng làm việc sau khi thoát khỏi hai vị nhân viên cục an ninh quốc gia, Hạ Thiên vừa vào thì nàng cũng đóng ầm cửa lại.
Hoàng An Bình thở dài:
- Đúng là rối loạn, quá lộn xộn.
Hoàng Hải Đào cũng rất đau đầu, đúng là quá rối, trước đó chỉ liên quan đến quân đội, bây giờ là cục an ninh quốc gia, sự việc càng lúc càng phiền toái.
- Hoàng An Bình, anh mang theo hai người xuống lầu đưa hai đồng chí cục an ninh quốc gia đi bệnh viện.
Hoàng Hải Đào phân phó một câu, ngay sau đó lão rời khỏi đội cảnh sát hình sự số sáu, lão quay về phòng làm việc của mình.
... ....
Bệnh viện lục quân thành phố Giang Hải, trong một gian phòng cao cấp nào đó ở tầng năm bệnh viện đang phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
- Á...Ông nội, cầu xin người, bắn con đi...Á... ....
Lôi Vũ kêu thảm thiết, đồng thời cũng cầu xin một ông lão ở bên cạnh.
Ông lão có vẻ đã khá lớn tuổi, râu tóc bạc trắng nhưng tinh thần quắc thước, hai mắt có thần không sinh ra cảm giác già cả sức yếu. Lúc này ông lão đang nhìn bộ dạng đau khổ của Lôi Vũ, trong mắt rất đau lòng nhưng có thêm nhiều phần tức giận.
- Nhớ kỹ, Lôi gia chúng ta không có đàn ông sợ đau, cháu ráng nhẫn nhịn.
Ông lão chậm rãi nói một câu rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang có hai cảnh vệ, cả hai đều hơn ba mươi, dung mạo khá giống nhau, hai người là anh em, một người là Tần Phong, một người là Tần Viêm.
- Tần Phong, Tần Viêm, tôi mặc kệ các anh dùng biện pháp gì, lập tức kéo tên Hạ Thiên chết tiệt kia đến đây cho tôi.
Ông lão trầm giọng quát.
- Vâng, thủ trưởng.
Hai người cùng kêu lên.
- Thông báo cho Lôi Đình và Lôi Quân, để hai người bọn họ quay về.
Ông lão còn nói thêm.
- Điều này... ....
Hai người này nhìn nhau, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
- Có chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt ông lão chợt biến đổi.
- Thủ trưởng, Lôi Đình bị cục cảnh sát giữ lại, Lôi Quân đang ở trong bệnh viện.
Tần Phong khẽ trả lời.
- Cái gì?
Ông lão tức giận nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng một chút.
- Thủ trưởng, Lôi Đình dẫn cả võ quán đến tìm tiểu tử Hạ Thiên, kết quả bị đánh bị thương, hơn nữa còn bị tố cáo là cướp bóc, vì vậy bị cục cảnh sát bắt sạch.
Tần Phong dùng giọng đơn giản rõ ràng giải thích:
- Lôi Quân tức giận đưa thủ hạ đến cục cảnh sát cướp người, nhưng anh ta căn bản không cứu được người, còn bị bắn hai phát súng, những người cùng đi lại bị bắt vào đồn. Nhưng quân khu đã phái quân cảnh ra ngoài, có lẽ bọn họ sẽ được thả ngay.
- Hồ đồ.
Ông lão giận tím mặt:
- Hắn to gan đến mức vào cục cảnh sát cướp người sao? Còn chưa nói đến vấn đề cướp người, bị cảnh sát bắn bị thương sao? Như vậy còn là bộ đội đặc chủng à?
- Thủ trưởng, Lôi Quân tuy mang lính đi nhưng cũng không dám thật sự đả thương người, cũng nghĩ rằng những cảnh sát kia không dám lớn chuyện, cũng không ngờ có một nữ cảnh sát dám nổ súng. Người phụ nữ này giữ lấy Lôi Quân, những người còn lại sợ ném chuột vỡ bình, tất nhiên cũng chỉ biết bó tay chịu trói.
Tần Viêm ở bên cạnh giải thích.
- Lôi Quân bị thương thế nào?
Ông lão hỏi.
- Vai phải và tay trái trúng đạn, máu chảy hơi nhiều nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Phong trả lời. Nguồn: https://truyenggg.com
- Đợi nó giải phẩu xong thì đưa đến đây tôi xem.
Ông lão rất phẫn nộ.
- Vâng, thủ trưởng.
Tần Phong và Tần Viêm cùng trả lời.
- Được rồi, tạm thời các anh mặc kệ hai người kia, tranh thủ thời gian đến bắt tên tiểu tử Hạ Thiên kia cho tôi, tôi không hy vọng ngày mai thấy Tiểu Vũ còn như vậy.
Trong mắt ông lão lại lóe lên cái nhìn tức giận, tiểu tử Hạ Thiên kia đã hoàn toàn chọc giận lão.
Ông lão nói xong thì đi vào phòng bệnh, lúc này bên trong đã không còn tiếng kêu thảm thiết.
... ....
Lãnh Băng Băng muốn mắng Hạ Thiên, nhưng hắn rất may mắn, khi Lãnh Băng Băng đóng chặt cửa thì điện thoại vang lên.
Người điện thoại đến chính là Triệu Bỉnh Lương, tất nhiên Lãnh Băng Băng nhận điện thoại không chút do dự.
- Chú Triệu.
Lãnh Băng Băng cố gắng cưỡng ép sự tức giận với Hạ Thiên, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thản.
- Băng Băng, sao cháu xúc động như vậy?
Trong giọng nói của Triệu Bỉnh Lương mang theo chút trách móc:
- Sao cháu có thể nổ súng với Lôi Quân?
- Chú Triệu, Lôi Quân rất quá đáng, anh ta dẫn người dến cục cảnh sát cướp phạm nhân, hơn nữa còn sỉ nhục cháu, cháu nổ súng cũng là phòng vệ.
Lãnh Băng Băng giải thích.
- Băng Băng, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm của bất kỳ người nào.
Triệu Bỉnh Lương thở dài:
- Lôi Quân dù sai nhưng không đánh ai bị thương, cháu lại nổ súng, hơn nữa còn bắn hai phát súng. Bây giờ sự việc rất phiền toái, ông Lôi đã tự mình nhúng tay vào sự việc này, bây giờ bọn họ muốn truy cứu trách nhiệm của cháu.
- Chú Triệu, cháu không làm sai, cháu không sợ.
Lãnh Băng Băng quật cường nói.
- Băng Băng, sao cháu còn chưa rõ? Có rất nhiều chuyện chưa nói đến vấn đề ai đúng ai sai.
Triệu Bỉnh Lương thở dài:
- Ông Lôi có uy vọng rất cao trong quân, Lôi Quân cũng là người lập nhiều công lớn, bây giờ cháu bắn Lôi Quân, dù có lý do gì cũng là cháu sai.
- Cháu cũng không tin không có người nói lý.
Lãnh Băng Băng cắn răng nói.
- Băng Băng, Lôi Quân đưa ra điều kiện hòa giải, chỉ cần cháu đồng ý điều kiện thì hắn sẽ không truy cứu, cháu có muốn nghe điều kiện không?
Triệu Bỉnh Lương trầm mặc một lúc rồi nói.
__________________
Chương 193: Tôi sẽ bảo vệ chị
- Điều kiện gì?
Lãnh Băng Băng hỏi một câu, tuy nàng cho là mình không sai nhưng Triệu Bỉnh Lương dù sao cũng là người có kinh nghiệm, nàng cũng muốn xem Lôi Quân có điều kiện gì.
Triệu Bỉnh Lương trầm mặc, cuối cùng lão mở miệng:
- Anh ta muốn lấy cô.
- Không thể nào.
Lãnh Băng Băng không hề nghĩ ngợi mà lập tức từ chối, giọng nói tràn đầy phẫn nộ:
- Anh ta nói những lời hạ lưu ở cục cảnh sát, bây giờ còn đưa ra điều kiện này, đúng là quá suy nghĩ viển vông.
- Băng Băng, Lôi Quân là cháu nội của lão Lôi, với thế lực nhà này mà cháu kết hôn với Lôi Quân, đây cũng là chuyện tốt với cháu.
Triệu Bỉnh Lương thật lòng khuyên nhủ:
- Chú cảm thấy điều này rất tốt, cháu suy xét đi nhé.
- Chú Triệu, cháu không cần suy xét, cháu không đồng ý, dù bọn họ muốn thế nào thì cháu cũng không sợ.
Lãnh Băng Băng từ chối không chút do dự.
- Băng Băng, cháu đã thật sự quyết định như vậy chưa?
Triệu Bỉnh Lương hỏi lại một câu.
- Chú Triệu, chú hiểu cháu mà.
Lãnh Băng Băng nói, khoảnh khắc này nàng cảm thấy có chút thất vọng với chú Triệu mà trước đó nàng có ấn tượng rất tốt.
- Băng Băng, tuy chú rất muốn giúp cháu nhưng cũng muốn nói rõ, chuyện lần này với năng lực của chú cũng không thể bảo vệ cho cháu.
Triệu Bỉnh Lương chậm rãi nói:
- Nếu cháu không thể đồng ý điều kiện của Lôi Quân thì nên đồng ý với chú một điều kiện khác.
- Chú Triệu, có chuyện gì?
Lãnh Băng Băng hỏi.
- Đi thôi, rời khỏi Giang Hải, đi càng xa càng tốt, đến nơi nào đó càng vắng vẻ càng tốt.
Triệu Bỉnh Lương nói rất khẽ, sau đó lão cúp điện thoại.
Trong điện thoại vang lên những tiếng tút tút, Lãnh Băng Băng rủ tay cầm điện thoại xuống, khoảnh khắc này tâm tình của nàng rất khó chịu.
Trước đây Lãnh Băng Băng luôn coi Triệu Bỉnh Lương như cha mình, vì khi nàng còn nhỏ thì Triệu Bỉnh Lương quả thật rất giống như một người cha, lão chăm sóc cho nàng, chăm sóc cho mẹ nàng. Năm xưa khi Triệu Bỉnh Lương chưa kết hôn thì Lãnh Băng Băng luôn hy vọng mẹ mình có thể gả cho Triệu Bỉnh Lương, nếu như vậy thì đối phương sẽ thật sự là cha của nàng.
Đáng tiếc là trong lòng của mẹ Lãnh Băng Băng luôn yêu thương tên Hạ Vân Sơn đáng chết kia, hơn nữa mẹ nàng còn là một người phụ nữ truyền thống, trong lòng bà thì một người phụ nữ chỉ nên có một người đàn ông trong đời. Vì vậy dù Triệu Bỉnh Lương có đối xử tốt đẹp với bà thế nào, cuối cùng cũng không trở thành cha của Lãnh Băng Băng, lão phải cưới một người phụ nữ khác, đó là mẹ của Triệu Thanh Thanh bây giờ.
Dù là như vậy thì trong lòng Lãnh Băng Băng luôn coi Triệu Bỉnh Lương là cha mình, còn Hạ Vân Sơn chẳng qua chỉ là ràng buộc huyết thống mà thôi. Nàng và Triệu Thanh Thanh giống như chị em ruột, mà trên thực tế thì Triệu Bỉnh Lương luôn quan tâm đến nàng, đảm nhận vai trò một người cha.
Tất cả những người có quen biết đều cho rằng Lãnh Băng Băng có thể cường thế tác oai tác quái chính là nhờ hậu trường vững mạnh của Hạ Vân Sơn, nhưng dù Hạ Vân Sơn có đôi khi giúp nàng, nhưng trong lòng nàng cũng chỉ có một mình Triệu Bỉnh Lương. Đây mới là hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng, nếu nàng thật sự gặp phải chuyện khó giải quyết thì sẽ không tìm Hạ Vân Sơn, chỉ biết yêu cầu sự giúp đỡ của Triệu Bỉnh Lương.
Nhưng hôm nay Lãnh Băng Băng mới thật sự hiểu ra, dù sao Triệu Bỉnh Lương cũng không phải là cha ruột của mình, khi kẻ địch quá mạnh thì Triệu Bỉnh Lương sẽ chọn cách thỏa hiệp, cuối cùng nàng vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.
Lãnh Băng Băng cũng không trách Triệu Bỉnh Lương, nàng không có lý do gì để trách lão, vì lão vốn không có bất kỳ nghĩa vụ gì với nàng. Hơn nữa những năm gần đây lão quan tâm đến nàng rất nhiều, nàng không phải là người không biết tốt xấu nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, lúc này nàng chợt sinh ra cảm giác bất lực.
- Cảnh sát tỷ tỷ, đừng nghe lời cha của Triệu Thanh Thanh, có tôi ở đây thì chị không cần phải đi đâu, tôi sẽ bảo vệ chị.
m thanh của Hạ Thiên vang lên làm Lãnh Băng Băng phải bừng tỉnh.
Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn Hạ Thiên, trước đó nàng rất tức người này, nhưng bây giờ tất cả chợt tan biến. Lúc này nàng không muốn mắng chửi hắn, đơn giản chỉ là bây giờ hắn lại nói sẽ bảo vệ nàng.
Ngay cả Triệu Bỉnh Lương cũng bỏ rơi Lãnh Băng Băng, bây giờ chỉ còn lại một mình Hạ Thiên ở lại, dù nàng có bao nhiêu bất mãn, dù trước đó có bao nhiêu chuyện đáng tức giận, chỉ cần những lời nói vừa rồi thì nàng khó thể căm giận hắn. Trên đời này có mấy người bảo vệ nàng trước sau như một?
Trước đó Lãnh Băng Băng luôn cho rằng Triệu Bỉnh Lương sẽ bảo vệ mình, nhưng bây giờ nàng đã sai, sau này chỉ còn một người bảo vệ nàng, đó chính là Hạ Thiên.
- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....
Giọng nói dễ nghe của Kiều Tiểu Kiều chợt vang lên, điện thoại của Hạ Thiên rung động.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra rồi bắt máy:
- Này, anh tìm tôi có chuyện gì?
- Này Hạ Thiên, cậu vừa náo loạn nữa sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bất đắc dĩ của Kiều Đông Hải:
- Sao cậu lại gây hấn với Lôi gia nữa rồi?
- Ai bảo bọn họ đắc tội với tôi?
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, hắn là người biết nói lý lẽ, người khác không động đến thì hắn sẽ chẳng ra tay. Nếu Lôi Vũ ngu ngốc không mắng thần tiên tỷ tỷ thì hắn chẳng cần ra tay làm gì.
- Hạ Thiên, cậu có biết tình hình của Lôi gia không?
Kiều Đông Hải hỏi.
- Không.
Hạ Thiên trả lời rất kiên quyết, tuy nói biết địch biết ta trăm trận trăm thắng nhưng hắn cảm thấy dù kẻ địch là ai cũng có thể thu phục được, cũng không cần biết đối phương có địa vị gì.
- Nhân vật lợi hại nhất của Lôi gia chính là Lôi Chấn Thiên, tất cả mọi người đều gọi là lão Lôi, có uy tín rất cao trong quân đội. Lão đã từng trải qua chiến tranh, trước đó còn là tổng tư lệnh quân khu, bây giờ tuy đã về hưu nhưng vẫn còn năng lượng rất cao trong quân ngũ, vẫn là một thế lực mạnh.
Kiều Đông Hải cảm thấy cần nói rõ tình huống cho Hạ Thiên:
- Lôi Chấn Thiên chỉ có một người con, đó là Lôi Minh, bây giờ là sư trưởng. Lôi Minh có ba con trai, theo thứ tự là Lôi Quân, Lôi Đình và Lôi Vũ, tuy trong ba người chỉ có Lôi Quân tiến vào quân ngũ nhưng bộ hạ của hắn lại là bộ đội đặc chủng. Tóm lại Lôi gia có thế lực rất sâu trong quân đội, toàn bộ thành phố Giang Hải chỉ sợ cũng không có ai dám động vào Lôi gia.
- À, điều này khá giống như những gì cha của Triệu Thanh Thanh đã nói.
Hạ Thiên thuận miệng nói, vừa rồi hắn nghe rõ những gì Triệu Bỉnh Lương nói chuyện điện thoại với Lãnh Băng Băng.
- Hạ Thiên, nghe tôi nói này, nguyên nhân gây ra tất cả mọi chuyện chỉ vì Lôi Vũ mở miệng mắng cậu sao?
Kiều Đông Hải lại hỏi.
- Không phải mắng tôi, hắn mắng thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên cải chính:
- Mắng tôi thì không sao, nhiều lắm cũng chỉ đánh hắn một trận, nhưng nhưng mắng thần tiên tỷ tỷ thì không được, nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ.
- Thần tiên tỷ tỷ sao?
Kiều Đông Hải chợt sững sờ, hắn cũng không biết thần tiên tỷ tỷ là ai.
- Đại ca, đưa điện thoại cho em.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Kiều Tiểu Kiều, ngay sau đó giọng nói của Kiều Tiểu Kiều càng thêm rõ ràng:
- Chồng, việc này có liên quan đến chị Nguyệt sao?
- Đúng vậy, Lôi Vũ ngu ngốc dám mắng thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên trả lời rất khẳng định.
- Chông à, Lôi Vũ căn bản không biết chị Nguyệt là ai, anh ta cũng chỉ là vô tâm mà thôi.
Kiều Tiểu Kiều nói.
- Dù là vô tình hay không thì mắng thần tiên tỷ tỷ cũng không được.
Hạ Thiên nói bằng giọng không cho thương lượng.
- Được rồi, chồng, anh cố gắng cẩn thận một chút.
Trong tòa nhà Giang Hải, Kiều Tiểu Kiều cúp điện thoại mà không khỏi thở dài, nàng là một người duy nhất ở bên cạnh Hạ Thiên mà biết được thần tiên tỷ tỷ là ai. Nàng biết rất rõ sự quan trọng của thần tiên tỷ tỷ với hạ thiên, nàng biết dù là mình cũng khó thể thay đổi ý kiến của Hạ Thiên, lúc này muốn hắn thay đổi chỉ còn có một người duy nhất.
Kiều Đông Hải ở bên cạnh không nhịn được phải hỏi:
- Tiểu Kiều, thần tiên tỷ tỷ kia rốt cuộc là ai?
- Đại ca, anh cũng đừng hỏi, anh chỉ cần biết đó là một người cực kỳ quan trọng với Hạ Thiên là được.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
- Tiểu Kiều, làm sao bây giờ? Lôi gia đã kiểm tra được Hạ Thiên có quan hệ với chúng ta, bọn họ đã điện thoại cho Nhị thúc.
Kiều Đông Hải rất bất đắc dĩ, Hạ Thiên rõ ràng xé to chuyện.
Kiều Tiểu Kiều trầm ngâm một lúc lâu mà không nói gì, gương mặt nàng biến đổi bất định giống như đang suy nghĩ vấn đề.
Một lúc lâu sau Kiều Tiểu Kiều mới hỏi:
- Đại ca, anh cảm thấy bây giờ chồng em đã rơi vào tình cảnh rất nguy cấp rồi sao?
- Tất nhiên, lần này Hạ Thiên đắc tội với Lôi gia, đây là thế lực quân đội, nếu muốn đối phó với một người, dù người đó lợi hại thế nào cũng khó thoát.
Kiều Đông Hải dùng giọng không chút do dự nói.
- Xem ra em phải gọi một cuộc điện thoại.
Kiều Tiểu Kiều khẽ thở ra một hơi giống như đưa ra quyết định trọng đại.
- Điện thoại gì?
Kiều Đông Hải không nhịn được phải hỏi.
Kiều Tiểu Kiều không nói gì, nàng lấy điện thoại của mình ra, chậm rãi xem xét rồi bấm một dãy số. Tiếng chuông điện thoại vang lên, bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp:
- Thiên địa huyền hoàng.
- Triệu Tiền Tôn Lý!
Kiều Tiểu Kiều trả lời.
- Đệ nhất thiên hạ.
m thanh bên kia vẫn rất trầm thấp.
- Số hiệu chữ Thiên.
Kiều Tiểu Kiều tiếp tục trả lời.
Bên kia trầm mặc hơn mười giây, sau đó một âm thanh trong trẻo và lạnh lùng chợt vang lên:
- Số hiệu chữ Thiên đã sớm mất tích, cô là Kiều Tiểu Kiều thành phố Giang Hải phải không? Sao phải giả mạo? Ai nói cho cô số điện thoại và mật mã kia?
- Chữ Thiên để lại cho tôi số điện thoại này, mật mã cũng nói cho tôi biết.
Kiều Tiểu Kiều trả lời không chút hoang mang.
- Lão nhân gia còn sống sao?
m thanh bên kia có chút kích đôgj.
- Tất nhiên, sức khỏe rất tốt, dù hai mươi năm nữa cũng không là vấn đề.
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Ông ấy đang ở đâu, nói cho tôi biết địa chỉ.
Giọng nói bên kia càng thêm kích động.
- Bây giờ ông ấy đang ẩn cư rời xa nhân thế, cũng không thể tìm ra được, tôi cũng không biết địa chỉ.
Kiều Tiểu Kiều nói.
- Sao ông ấy lại cho cô số điện thoại này.
Giọng nói bên kia có chút tức tối.
Kiều Tiểu Kiều vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh:
- Vì ông ấy có một đồ đệ.