Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 56 - Chương 618: Nỗi Khổ Tâm Của Tiền Đa Đa

Chương 618: Nỗi khổ tâm của Tiền Đa Đa

- Vì sao lại không thể?

Quan Đình có chút mê hoặc vì điều này, không nỡ là một chuyện, nhưng không cam lòng lại là một chuyện khác.

- Tiểu Đình,có một số việc mà em không rõ ràng.

Tiền Đa Đa thở dài:

- Tất cả tài sản trên danh nghĩa là của anh, nhưng thực tế cũng không phải là như vậy.

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Quan Đình không nhịn được phải hỏi.

Tiền Đa Đa dừng lại, hắn thở dài, chỉ lặng yên lái xe mà không nói gì.

- Cái gì mà không thể nói?

Quan Đình có chút mất hứng:

- Chúng ta sắp kết hôn, chẳng lẽ ngay cả em mà anh cũng không tin sao?

- Tiểu Đình, em đừng hiểu lầm, không phải anh không tin em.

Tiền Đa Đa vội vàng giải thích:

- Anh không muốn em vì chuyện này mà hao tổn tinh thần.

- Nhưng bây giờ nếu anh không nói thì em sẽ hao tổn tinh thần.

Quan Đình cong miệng lên, nàng cũng không phải muốn biết bí mật gì, nhưng nàng cảm thấy Tiền Đa Đa không tín nhiệm mình, tất nhiên nàng có chút mất hứng.

Khi thấy Quan Đình như vậy thì Tiền Đa Đa có chút bất đắc dĩ, hắn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói:

- Được rồi, Tiểu Đình, đáng lý ra anh định để sau này mới nói cho em biết, bây giờ em muốn biết thì anh cũng ó thể nói ra.

- Rốt cuộc có chuyện gì? Tiền không phải là của anh, chẳng lẽ là của Tiền gia các anh?

Quan Đình có chút vội vàng:

- Nhưng dù là của nhà anh, điều này cũng có thể tính là của anh.

Tiền Đa Đa lắc đầu nói:

- Tiểu Đình, số tiền kia không phải là của anh, cũng không phải là của anh. Thực tế thì không có quan hệ gì với Tiền gia, ngược lại chính anh cũng có chút tiền bên trong nhưng lại không nhiều. Thực tế thì trong vài chục tỷ đầu tư thì chỉ có vài tỷ thuộc về anh mà thôi.

- Vậy số tiền khác thuộc về ai?

Quan Đình càng nghe càng mơ hồ, đây không phải là tài sản của Tiền gia và Tiền Đa Đa, như vậy thuộc về ai?

- Số tiền kia thật ra không phải của một người, mà của rất nhiều người.

Tiền Đa Đa cũng không giấu, hắn bắt đầu giải thích kỹ với Quan Đình:

- Tiểu Đình, em nên biết ở thủ đô có rất nhiều người được coi là con nhà giàu, thực tế thì cuộc sống của bọn họ tốt hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng bây giờ kẻ có tiền rất nhiều, nhưng có tiền thì bọn họ cũng không bằng đám con nhà giàu kia.

- À, tôi biết rõ.

Quan Đình gật đầu, nàng cũng coi như là con nhà quan, từ nhỏ đến lớn không lo chuyện áo cơm, nhưng thật ra nếu nói có nhiều tiền thì chỉ là giả. Bình thường nàng tiêu xài không có vấn đề, nhưng khi đụng vào những xa xỉ phẩm thì thật sự khó thể mua nổi, điều ấy so ra vẫn kém những người bạn học có cha mẹ là kẻ giàu sang phú quý. Nàng biết những vị con nhà quan như mình mà có nhiều tiền, như vậy có hơn phân nửa là số tiền không sạch sẽ gì.

- Khi nhìn đám người con nhà giàu chơi ngôi sao người mẫu, đi vào những nơi cao cấp, vung tiền như rác, rất nhiều người sinh ra cảm giác không công bằng. Vì vậy có một số người thường trực tiếp hoặc gián tiếp giao thiệp với quan trường, rất nhiều người gặp may có được tiền.

Tiền Đa Đa tiếp tục nói:

- Tuy ngẫu nhiên cũng có vài vị con nhà quan vì sử dụng thủ đoạn bất chính mà bị giam, nhưng phần lớn lại không có chuyện gì, bọn họ sống tiêu dao tự tại, lợi dụng gia thế của mình để làm cho những hoạt động trên thương trường được thuận lợi.

- Đúng vậy, bố em cũng nói, ông ấy cũng nói như vậy. Đám quan viên bại hoại cũng làm ông ấy bất lực, chuyện này rất khó giải quyết.

Quan Đình có cảm xúc với vấn đề này.

- Đúng vậy, kết quả cuối cùng chính là đám người kia sống không an phận, bọn họ ăn nóng uống cay, thời gian trôi qua thoải mái vô cùng, mà những con cháu nhà quan thật sự không muốn bôi đen cha chú thì chẳng đưa đến phiền toái, phần lớn thời gian chỉ làm nhân viên nhà nước bình thường, tuy cuộc sống hơn hẳn đám người bình thường nhưng kém xa những kẻ có tiền khác.

Tiền Đa Đa thở dài:

- Những năm gần đây người thật thà luôn thua thiệt, có thể nói là có chí làm quan có gan làm giàu, đối với người bình thường là như thế, tất nhiên đối với đám con nhà quan ở thủ đô cũng là như thế.

Quan Đình tán thành với những lời nói của Tiền Đa Đa:

- Đúng vậy, thật thà luôn thua thiệt.

Quan Đình dừng lại một chút rồi cảm thấy kỳ quái:

- Nhưng những gì anh nói có liên quan gì đến số tiền kia?

- Anh cảm thấy người thật thà luôn bị hại là chuyện bất công, vì vậy năm xưa anh đã nghĩ thay đổi tình huống này, sau đó anh sáng lập công ty quỹ đầu tư, anh để bọn họ giao tiền cho anh, anh giúp bọn họ đầu tư, như vậy mỗi năm anh có thể cho bọn họ một khoản thu nhập lớn.

Tiền Đa Đa cuối cùng cũng nói ra điểm mấu chốt:

- Năm xưa bọn họ mỗi người đưa ra vài trăm ngàn hoặc vài triệu, tiền đến tay anh, anh cũng không làm cho bọn họ thất vọng. Số tiền đầu tư ban đầu là vài tỷ, bây giờ đã là vài chục tỷ, mỗi năm anh đều chia hoa hồng cho bọn họ, bây giờ bọn họ đã không thua kém gì đám con nhà giàu kia.

Quan Đình ngây người, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng:

- Ý anh là, số tiền kia của rất nhiều đám con nhà quan ở thủ đô?

- Đúng vậy!

Tiền Đa Đa gật đầu khẳng định:

- Bọn họ có người ít thì vài chục triệu, nhiều thì có vài tỷ ở chỗ anh. Tuy trên danh nghĩa tất cả đều là tiền của anh, nhưng thực tế mỗi người có bao nhiêu thì các anh biết rất rõ. Nhiều năm qua anh đều chia hoa hồng cho bọn họ, vì vậy mà bọn họ luôn tín nhiệm anh.

Tiền Đa Đa khẽ thở dài một hơi, sau đó hắn tiếp tục:

- Tiểu Đình, bây giờ em đã hiểu vì sao anh không muốn vung tiền ra rồi chứ?

- Em đã hiểu, nhưng anh thật sự bị bệnh, vậy phải làm thế nào?

Quan Đình đã hiểu rõ, bây giờ nàng càng thêm lo lắng.

- Trước đó khi anh thành lập công ty thì chỉ cảm thấy người thành thật không nên bị hại, nhưng bây giờ công ty đầu tư đã có danh dự rất tốt, cũng mang đến không ít lợi ích.

Vẻ mặt Tiền Đa Đa có chút ngưng trọng:

- Nếu công ty tiếp tục hoạt động bình thường thì chúng ta có được sự hậu thuẫn từ những cổ đông, bọn họ có bao nhiêu năng lượng? Điều này khó thể đánh giá. Nhưng nếu công ty xảy ra vấn đề, như vậy sẽ là hủy diệt Tiền gia.

Quan Đình không nói gì, nàng cũng không ngốc, tất nhiên nàng hiểu rõ điều này. Dù Tiền Đa Đa không nói rõ mỗi cá nhân có bao nhiêu tiền và có bao nhiêu người, nhưng chỉ cần phỏng đoán cũng có thể biết có hơn trăm người. Trên trăm quan viên trói thành một khối ở thủ đô, năng lượng to lớn, quả thật khó thể đánh giá.

- Tiểu Đình, dù anh thật sự bị bệnh, anh chỉ có thể tìm chỗ chết, cũng không thể chia một nữa tài sản công ty cho Hạ Thiên.

Tiền Đa Đa thở dài:

- Bây giờ anh chỉ trông mong làm sao mình không bị bệnh.

Quan Đình đột nhiên cảm thấy tâm tình không xong, sau đó nàng chợt nhớ đến một sự kiện;

- Đúng rồi, Hạ Thiên đã từng nói, anh vốn không có bệnh nhưng vì anh đi tìm bác sĩ mà sinh bệnh, có phải anh đã đi tìm bác sĩ nào đó không?
Chương 619: Phố đồ cổ

- Anh đã đến bệnh viện kiểm tra, ngoài lần đó ra cũng không tìm vị bác sĩ nào.

Tiền Đa Đa lắc đầu, sau đó hắn lại nghĩ đến một người:

- Ngoài một lần... ....

Tiền Đa Đa cũng không nói hết lời, hắn giống như đang nghĩ về vấn đề nào đó.

- Một lần thế nào?

Quan Đình không nhịn được phải hỏi.

Tiền Đa Đa lắc đầu:

- Hừ, lần đó căn bản không phải là chữa bệnh, có lẽ không liên quan, thật ra cũng không cần quá lo lắng, gần đây anh cảm thấy rất tốt.

Xe lúc này đã ngừng lại, đã đến nơi, cũng chính là cổng trường đại học Bắc Kinh. Buổi chiều Quan Đình còn có tiết học, vì vậy Tiền Đa Đa đưa nàng về trường.

- Tiểu Đình, đã đến rồi.

Tiền Đa Đa nhắc nhở Quan Đình.

- Nhưng... ....

Quan Đình giống như còn muốn nói gì đó.

- Đừng lo lắng, anh không sao.

Tiền Đa Đa biết rõ Quan Đình vẫn lo lắng, vì vậy hắn vội vàng an ủi nàng:

- Yên tâm đi, dù sự thật có bết bát như vậy thì anh cùng lắm là nói rõ cho Hạ Thiên, anh không có nhiều tiền như vậy, có lẽ cậu ấy cũng không làm khó tôi, sẽ hảo tâm chữa bệnh cho tôi.

- Vậy thì được rồi, em vào trước.

Quan Đình gật đầu, nàng gật đầu đi vào cổng trường.

Sau khi Quan Đình biến mất trong tầm mắt thì Tiền Đa Đa cũng khởi động rời đi.

... ....

Hạ Thiên lúc này cũng đang đi dạo phố với Tống Ngọc Mị, nhưng rõ ràng có sự khác biệt với những người đi dạo phố bình thường. Nếu là những cô gái khác đi dạo sẽ mua sắm quần áo, tất nhiên sẽ đi vào những khu thương mại, Tống Ngọc Mị thì không mua quần áo, nàng đều tự làm cho mình mặc. Dù nàng thật sự phải mua nội y cũng chắc chắn không đưa Hạ Thiên đi theo.

Bây giờ bọn họ đi dạo ở khu phố cổ, nghe nói thủ đô cũng có không ít những khu phố cổ thế này, bây giờ Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị cũng chỉ đi dạo ở một khu vực mà thôi. Con phố này khá cũ, có một vài cửa hàng chính quy, cũng có một vài người xếp chén bát bể ở ven đường, còn những thứ kia có đáng tiền hay không cũng chẳng quan trọng.

- Đại ca, vào xem một chút đi, nơi đây có nhiều thứ tốt... ....

- Giáo sư Tống, chị lại đến nữa rồi, nơi đây chúng tôi có hàng tốt, mau vào xem... ....

- Tiểu thư, mời vào xem, đây là tổ vật gia truyền... ....

Tuy bây giờ là giữa trưa nhưng nhiệt độ lại không cao, hôm nay lại không có ánh mặt trời, vì vậy có không ít người đi dạo. Đám người ở ven đường cũng liên tục mời khách, nhưng từ đầu đến cuối có rất ít người chào hỏi với Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị.

- Vợ Mị Mị, vì sao không có mấy người mời chào chúng ta?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- Vì bọn họ đều biết tôi.

Tống Ngọc Mị thản nhiên nói.

Hạ Thiên vẫn chưa hiểu rõ:

- Vợ Mị Mị, chẳng lẽ bọn họ chỉ bán cho người không quen sao?

- Cũng có thể nói như vậy.

Tống Ngọc Mị cũng giải thích một câu:

- Những thứ được bày bán ở đây thường không đáng giá, bọn họ đều dùng nó để lừa gạt những người lạ, bọn họ biết tôi sẽ không bị gạt, thậm chí lo lắng tôi sẽ vạch trần trò lừa bị, vì vậy sẽ không chào hỏi.

- À, thì ra là một đám lừa đảo.

Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu được.

Tống Ngọc Mị có vẻ tán thành lời nói của Hạ Thiên, những quầy hàng kia thật ra không khác gì lừa đảo. Tuy cũng có thể từ trong những cửa hàng kia ngẫu nhiên mua được vài món có giá trị nhưng phần lớn chỉ là gạt người. Nếu thật sự gặp may thì có hơn phân nửa là chủ sạp không muốn dối người, mà sợ rằng đám chủ hàng cũng không biết thứ đó đáng giá.

Ban đầu khi Tống Ngọc Mị đến đây thì cũng có không ít người muốn gạt nàng, nhưng đến bây giờ thì danh tiếng của nàng đã nổi tiếng khắp các khu phố đồ cổ ở thủ đô. Những người vừa vào bán cũng được các tiền bối cảnh cáo, nếu thấy một người đẹp mặc đồ cổ trang thì ngàn vạn lần đừng lừa đảo, tốt nhất là coi như không nhìn thấy nàng.

Cũng vì như vậy mà bây giờ Tống Ngọc Mị xuất hiện ở đây thì đám người giống như có mắt không tròng, bọn họ không trông cậy có thể buôn bánv với nàng, vì trên cơ bản, nếu nàng thật sự muốn vào, bọn họ sẽ thiệt thòi lớn.

Tất nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều không chào đón Tống Ngọc Mị, ví dụ như bây giờ nàng đi vào một cửa hàng có tên là Tàng Thư Các, chỉ cần nghe tên là biết nhà sách. Tất nhiên nhà sách này mở ra ở khu phố cổ, rõ ràng không phải là nhà sách bình thường, bên trong đều là sách cổ, còn có niên hạn bao nhiêu năm thì không nhất định. Có những quyển sách vài chục năm, cũng có những quyển sách vài trăm năm, thậm chí là xưa hơn, tất nhiên cũng có những quyển sách không thể biết bao nhiêu năm.

Ông chủ Tàng Thư Các là một người đàn ông hơn sáu mươi, lão đeo kính mắt, khi thấy Tống Ngọc Mị tiến vào thì cười tươi chào hỏi:

- Tống tiểu thư, cô đã đến rồi.

- Đái lão, có sách gì mới không?

Tống Ngọc Mị mở miệng hỏi, sách mới trong miệng nàng tất nhiên là những quyển sách cũ vừa được đưa đến.

- Có, ở bên cạnh.

Ông lão họ Đái vội vàng đưa Tống Ngọc Mị đến trước một giá sách:

- Tống tiểu thư, sách trên đây đều là những thứ vừa được mang đến đây.

- Tôi xem qua một chút.

Tống Ngọc Mị nói, sau đó nàng bắt đầu lấy một quyển sách để đọc.

- Được, cô cứ từ từ xem.

Đái lão gật đầu, rõ ràng lão hiểu thân phận của Tống Ngọc Mị, vì vậy cực kỳ khách khí.

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Vợ Mị Mị, chị chạy đến đây đọc sách sao?

- Nếu cậu không thích xem thì tự mình ra ngoài đi dạo, khi nào tôi đi ra sẽ điện thoại cho cậu.

Tống Ngọc Mị cũng không ngẩng đầu lên, nàng nói.

Hạ Thiên quả thật không thích đọc sách, vì trước kia hắn đã phải đọc quá nhiều, hơn nữa phần lớn là sách cổ, bây giờ nhìn sách cổ hắn lại váng đầu. Vì vậy hắn đứng một lúc và quyết định nên ra ngoài hít thở không khí, cứ để Tống Ngọc Mị ở lại từ từ xem.

- Vợ Mị Mị, tôi ra ngoài đi dạo một chút, có gì chị cứ gọi cho tôi.

Hạ Thiên nói một câu với tống ngọc mị, sau đó hắn đi ra ngoài.

- Tống Ngọc Mị thuận miệng lên tiếng, bây giờ nàng chỉ có tâm tình vùi đầu vào đọc sách mà thôi.

Đái lão thì dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên, lão thật sự không ngờ Tống tiểu thư kia cũng có bạn trai, trước đó đó lão còn nghĩ rằng Hạ Thiên là vệ sĩ hoặc là thủ hạ gì đó.

Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các thì Hạ Thiên bắt đầu đi dạo trên đường, nhưng chỉ một lúc lâu sau hắn đã cảm thấy nhàm chán. Hắn không có hứng thú với những món hàng kia, điều này làm hắn không nghĩ ra, vì sao Tống Ngọc Mị lại thích những thứ lỗi thời như vậy?

- Tiên sinh, tiên sinh, anh có thể giúp một việc được không?

Hạ Thiên đang đứng nhàm chán ven đường thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng cầu xin.

Hạ Thiên quay đầu, hắn thấy một người đàn ông trung niên, đầu rối, râu kéo dài và xơ xác, nhìn qua có vẻ rất tiều tụy.

- Tiên sinh, có thể giúp đỡ tôi một chút được không?

Người đàn ông trung niên tiều tụy lại mở miệng nói.
Chương 620: Chén bảo vật

- Tôi không quen ông, sao phải giúp đỡ ông?

Hạ Thiên tức giận nói, tuy bây giờ hắn rất nhàm chán nhưng cũng không đến mức phải tìm giúp người xa lạ, hắn cũng không có hả tâm như vậy.

Hạ Thiên trả lời tất nhiên vượt xa dự đoán của người đàn ông trung niên, bình thường khi nghe người khác nói đến vấn đề giúp đỡ thì thường hỏi có chuyện gì, nhưng Hạ Thiên lại chẳng hỏi gì mà trực tiếp từ chối, vì vậy người đàn ông trung niên cũng không khỏi cảm thấy sững sờ.

Nhưng người đàn ông trung niên cũng nhanh chóng có phản ứng, hắn rõ ràng không muốn bỏ qua như vậy, vì thế hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hạ Thiên và tiếp tục nói:

- Tiên sinh, cầu xin anh, con gái của tôi bị bệnh cấp tính, bây giờ nàng đang ở bệnh viện cần được cứu giúp. Nếu tôi không thể đưa ra tiền viện phí, sợ rằng đám bác sĩ sẽ không chữa trị cho con gái tôi, như vậy con gái tôi sẽ chết.

- Con gái ông sinh bệnh nào có liên quan đến tôi?

Hạ Thiên có vẻ mất kiên nhẫn:

- Cũng không phải tôi làm cho cô ấy sinh bệnh.

- Tiên sinh, tôi biết rõ con gái mình sinh bệnh không liên quan đến anh, nhưng anh có thể mua dùm tôi cái chén bảo vật này được không?

Người đàn ông trung niên cầm một cái chén sứ đưa cho Hạ Thiên:

- Đây là tổ vật gia truyền, đáng lý ra tổ tiên có quy định, dù thế nào cũng không được bán, nhưng vì chữa bệnh cho con gái mà tôi cũng không thể gắng gượng được nữa, anh có mua nó không? Tôi thật sự đang cần tiền rất gấp.

- Không mua!

Hạ Thiên lại từ chối, sau đó hắn chỉ vào đám người cách đó không xa:

- Này, nếu ông thật sự muốn bán cái chén thì sang bên kia, ông xem, tên ăn mày kia đang thiếu một cái chén.

Bên kia quả thật có một tên ăn mày, tên này cũng không có chén, ngẫu nhiên cũng có người hảo tâm cho tên ăn mày chút tiền, nhưng ai cũng trực tiếp ném xuống đất, vì vậy nói tên ăn mày thiếu chén cũng là sự thật.

- Tiên sinh, có phải anh không tin tưởng tôi không?

Người đàn ông trung niên hình như muốn bám lấy Hạ Thiên, hắn không muốn đơn giản bỏ qua:

- Chén bảo vật của tôi thật sự là thứ quý hiếm, tôi đã từng cầm nó đến giám định ở đài truyền hình, anh xem, đây là giấy chứng nhận, đám chuyên gia kia nói giá của nó ít nhất cũng là hai trăm năm mươi ngàn.

- Lão quỷ lừa gạt, cái chén này mà có giá hai trăm năm mươi ngàn sao?

Hạ Thiên bĩu môi:

- Hai mươi lăm đồng sợ rằng cũng chưa chắc có ai muốn mua.

- Sao cậu có thể nói như vậy?

Người đàn ông trung niên đột nhiên đỏ mặt tía tai, hắn có chút tức giận:

- Dù anh không muốn mua cũng không thể sỉ nhục vật tổ gia truyền của chúng tôi.

- Tôi nghĩ sao thì nói vậy, ông quan tâm làm gì?

Hạ Thiên có chút bất mãn:

- Tôi nói ông đừng làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ cho ông ăn đòn.

- Anh...Sao anh lại không chịu nói lý lẽ như vậy?

Người đàn ông trung niên tỏ ra cực kỳ tức giận:

- Đây là vật tổ truyền của chúng tôi, nếu không phải vì vội vàng chữa bệnh cho con gái, sao tôi có thể lấy nó ra bán? Cậu không mua cũng chẳng việc gì, sao cậu lại nói vật tổ gia truyền của chúng tôi không đáng tiền? Chuyên gia đã nói rất rõ ràng, còn có cả giấy chứng nhận, cán chén của tôi có giá ít nhất cũng là hai trăm năm mươi ngàn, nếu cầm lấy đi đấu giá thì sẽ có giá trị cao hơn.

- Ai nói thứ này có giá hai trăm năm mươi ngàn thì ông đến đó mà bán, tìm tôi làm gì?

Hạ Thiên rất mất hứng:

- Tôi đã nói rồi, đừng làm phiền tôi, nếu ông thích lừa gạt thì cứ đi tìm người khác, tôi sẽ không quan tâm đến ông.

- Anh...Anh còn dám nói tôi lừa gạt người ta sao?

Người đàn ông trung niên có vẻ cực kỳ tức giận, sau đó hắn gào lên với chung quanh:

- Mọi người đến phân xử xem, có người không nói lý lẽ như vậy sao? Con gái của tôi sinh bệnh sắp chết, tôi muốn có tiền giải phẩu cho con gái vì vậy quyết định lấy vật tổ gia truyền ra bán, anh ta không mua thì cũng chẳng sao, tưởng tôi là dân quê dễ ức hiếp sao?

Người đàn ông trung niên gào lên lập tức làm vài người chú ý, vì thế mà có kẻ đến hát đệm.

- Tiểu tử, cậu như vậy là không đúng, con gái người ta sinh bệnh đã rất đáng thương, sao cậu lại nói như vậy?

- Đúng vậy, người ta là dân quê cũng không dễ sống, không thể tùy tiện ức hiếp.

- Ôi, bây giờ người thành phố càng lúc càng kỳ cục.

- À, để tôi xem qua thế nào đã... ....

Có vài người chỉ trích Hạ Thiên, cuối cùng còn có người cầm lấy cái chén của người đàn ông trung niên rồi cẩn thận quan sát một lượt, sau đó chợt vui sướng:

- Bảo bối, đúng là bảo bối... ....

- Tôi đã nói là bảo bối, đây là vật tổ lưu truyền có giá trị hai trăm năm mươi ngàn, nơi đây còn có cả giấy giám định.

Người đàn ông trung niên ra vẻ rất tức giận:

- Nhưng anh ta lại nói tôi gạt người.

- Anh trai, thế này đi, anh bán cho tôi đi, tôi trả anh ba trăm ngàn, thế nào?

Mở miệng là một người đàn ông hơn ba mươi, cách ăn mặc rất biết hợp mốt, điều này làm người ta sinh ra cảm giác hắn rất có tiền.

- Được, được, tất nhiên là được. Tiên sinh, anh thật sự là người tốt, là người tốt, cám ơn anh, anh là người cứu mạng con gái tôi.

Người đàn ông trung niên tỏ ra cực kỳ kích động.

- Nhưng, anh trai, hôm nay tôi đến đây thăm bạn, không mang theo tiền. Thế này đi, anh ở đây chờ một lúc, nửa giờ sau tôi sẽ đến lấy hàng, thế nào?

Người đàn ông ăn mặc hợp mốt nói.

- Được, không có vấn đề, nửa giờ thì nửa giờ.

Người đàn ông trung niên lập tức đồng ý.

- Tôi đi trước, chút nữa gặp lại.

Người đàn ông ăn mặc hợp mốt vội vàng bỏ đi, bộ dạng rất gấp.

Khi thấy giao dịch sắp thành công, đám người vây quanh cũng chuẩn bị bỏ đi, người đàn ông trung niên thì ôm khư khư lấy cái chén như ôm bảo bối.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó người đàn ông trung niên lấy điện thoại ra, hắn nhận điện thoại, khi vừa nói được hai câu thì lập tức la lối tức giận:

- Cái gì? Bọn họ sao có thể như vậy? Không phải là tối nay sao? Được, được, tôi sẽ nghĩ biện pháp, tôi sẽ nghĩ biện pháp, anh chờ một lúc, tôi sẽ lập tức quay lại.

Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, sau đó hắn đi qua đi lại với bộ dạng lo lắng, hắn vừa đi vừa nói:

- Sao lại có thể như vậy, bọn họ muốn cho con gái mình ra khỏi bệnh viện, đã nói là đêm nay sẽ giao tiền, vì sao bọn họ lại không tin, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

- Không thể chờ thêm nửa giờ nữa sao?

Bên cạnh có người nhắc nhở.

- Nhưng bệnh viện chết tiệt kia lại không muốn đợi, nói rằng chúng ta đã thiếu nhiều tiền viện phí, nếu không trả sẽ đuổi người, bây giờ bệnh viện đã nói như vậy, nửa giờ cũng không đợi. Bọn họ nghĩ rằng tôi đang kéo dài thời gian, cảm thấy dân quê như tôi không thể có tiền chi trả.

Người đàn ông trung niên có vẻ rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ. Ngay sau đó ánh mắt hắn chợt sáng lên, hắn kéo tay một người đàn ông ở gần bên:

- Chú em, cầu xin chú, giúp tôi một việc, tôi bán cái chén cho cậu với giá hai trăm ngàn, tôi chỉ cần hai trăm ngàn là được, chút nữa cậu chỉ cần chuyển tay là có được một trăm ngàn lợi nhuận, tôi thật sự cần tiền rất gấp.

- Điều này, anh trai, không phải tôi không muốn giúp anh, thật sự là tôi không có tiền.

Người đàn ông bị giữ chặt tay có chút bất đắc dĩ, sau đó hắn quay đầu nhìn những người khác:

- Các anh có ai có tiền thì giúp anh ấy một chút, dù sao cũng sẽ không lỗ, vừa giúp người vừa có tiền, sao không làm?

- Tôi cũng không có nhiều tiền như vậy?

Một người đón lời.

- Tôi cũng không có.

Một người trả lời.

Mọi người đều nói không có tiền, chỉ có duy nhất Hạ Thiên đứng ở chỗ kia không nói một lời, bộ dạng xem trò vui.

- Này cậu em, cậu chắc là có tiền chứ?

Người đàn ông bị giữ chặt tay cuối cùng cũng mở miệng với Hạ Thiên.
Chương 621: Làm cho công phẫn

- Đừng lôi kéo làm quen, tôi không quen anh, ai là cậu em của anh?

Hạ Thiên tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông bị giữ chặt tay.

Người đàn ông này có chút xấu hổ, sau đó hắn nở nụ cười áy náy:

- Xấu hổ quá, xin hỏi tiên sinh, anh có thể lấy ra hai trăm ngàn không? Nếu có thì nên giúp anh trai này, người ta đang cần tiền cứu người.

- Hai trăm ngàn mà thôi, tất nhiên tôi có.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Đáng tiếc là tôi sẽ không ngu như vậy, hai trăm ngàn bỏ ra mua một cái chén vứt đi sao?

- Tiên sinh, anh cũng thấy rồi đấy, vừa rồi có người tình nguyện bỏ ra ba trăm ngàn nhưng không mang theo tiền, bây giờ cậu mua nó, chưa đến nửa giờ sau sẽ thu lời một trăm ngàn, tiền kiếm được quá dễ dàng.

Người đàn ông này bắt đầu làm thuyết khách cho người đàn ông trung niên kia.

- Một đám lừa đảo, thật sự quá đáng ghét, mặc kệ các người.

Hạ Thiên không có hứng thú nói nhảm với đám người này, vì vậy hắn nói xong thì xoay người muốn bỏ đi.

Hành động này của Hạ Thiên trực tiếp vượt qua dự đoán của nhiều người. Người đàn ông trung niên chợt ngẩn ngơ, sau đó giống như tỉnh ngộ, hắn chạy theo Hạ Thiên rồi nói:

- Tiên sinh, tôi xin anh, xin anh cứu con gái của tôi... ....

- Lừa đảo chết tiệt, cút ra.

Hạ Thiên vung tay, người đàn ông trung niên lùi ra phía sau vài bước, hắn đặt mông ngã xuống đất, đồng thời còn có một tiếng vỡ trong trẻo vang lên, thứ được gọi là cái chén bảo vật đã rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Người đàn ông trung niên chợt sững sờ, ngay sau đó bắt đầu gào rống lên:

- Bảo bối của tôi, con gái của tôi, xong rồi, tất cả xong rồi... ....

Hạ Thiên cảm thấy có chút nhàm chán, hắn quyết định đến tiệm sách tìm Tống Ngọc Mị, ít nhất cũng tốt hơn đứng đây nhìn đám lừa đảo diễn trò. Đúng là không có biện pháp, ai bảo hành động lừa đảo của đám người này quá kém.

- Đứng lại.

- Không được đi.

- Đánh vỡ bảo bối của người ta mà muốn đi sao? Không dễ dàng như vậy đâu.

Vài người chạy theo Hạ Thiên, bọn họ vây quanh người hắn, người nào cũng tỏ ra cực kỳ căm phẫn.

- Này, cút hết cho tôi, nếu không sẽ cho tất cả ăn đòn.

Hạ Thiên bất mãn nói.

- Ơ, còn muốn đánh người sao? Chú mày không phải quá kiêu ngạo đấy chứ?

Một người phụ nữ trung niên chặn ngay trước mặt Hạ Thiên:

- Mày đánh vỡ bảo bối của người ta mà không chịu bồi thường, hơn nữa còn muốn đánh cả những người muốn đứng ra chủ trì lý lẽ sao? Mày đánh tao thử xem? Mày dám đánh tao, mày đừng hòng ra khỏi khu phố cổ này...Á... ....

Hạ Thiên tung một cước đạp bay người phụ nữ trung niên.

- Tôi ghét nhất chính là đám lừa đảo chết tiệt, đáng lý ra hôm nay tôi sẽ mặc kệ các người, nhưng các người cứ bâu lấy tôi làm phiền, đúng là cần ăn đòn.

Hạ Thiên tức giận nói.

- Mày nói ai là người lừa đảo? Mày đánh người thì còn lý lẽ gì nữa...Á... ....

Cũng có vài người bắt đầu chỉ trích, bộ dạng giống như muốn ra tay.

Hạ Thiên đã mất kiên nhẫn lập tức không nói hai lời, hắn dứt khoát đạp mỗi người một cước, hắn đạp ngã đám người này xuống đất. Sau đó trên mặt đất đã có bốn năm người nằm la liệt, một lúc lâu sau cũng không đứng lên được, chỉ có thể đau khổ rên rỉ.

- Có ai không, cứu mạng, có người nhẫn tâm gian ác, có người muốn đánh chết người... ....

Người đàn ông trung niên nãy giờ vẫn ngồi khóc dưới đất chợt lớn tiếng gào rống, động tĩnh bên này làm cho khá nhiều người chú ý, bây giờ người đàn ông gào lên lập tức làm cho hơn chục người chạy đến.

- Chính là hắn, người này đánh vỡ vật tổ gia truyền nhà tôi, tôi định bán đi để cứu mạng con gái, vừa rồi đã có người tình nguyện mua với giá ba trăm ngàn. Nhưng bây giờ hắn phá vỡ cái chén của tôi, cũng không thể nào bán đi được nữa, bây giờ kẻ này còn ra tay đánh người... ....

Người đàn ông trung niên chỉ vào Hạ Thiên rồi tức giận kể tội.

Đáng tiếc là người đàn ông trung niên này lại lên tiếng kể tội Hạ Thiên, vì vậy hắn lách mình đến trước mặt và đá một cước lên người làm người này ngã lăn xuống đất, sau đó tiếp tục đấm đá. Người đàn ông trung niên bị đá cho quay cuồng, hơn nữa Hạ Thiên còn vừa đá vừa mắng:

- Tên lừa đảo chết tiệt, tôi đã mặc kệ ông, nhưng ông cứ chọc vào tôi. Chưa nói đến vấn đề ông cầm một cái chén trời ơi nói là bảo bối, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến sống chết của con gái, trưa nay ông đã ăn tổ yến nhưng bây giờ đến đây giả nghèo sao? Nhưng tên ngu ông chọc vào tôi làm gì? Cần ăn đòn sao? Nếu đã cần ăn đòn thì tôi cho ông thỏa mãn.

- Á...Cứu mạng...Á... ....

Người đàn ông trung niên bị Hạ Thiên đá lên người mà liên tục kêu thảm thiết cầu mong có người cứu mạng, đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy không ổn. Con bà nó thằng này là ai? Làm sao biết giữa trưa hắn ăn yến xào? Không phải là người quen đấy chứ? Nhưng hắn nhớ hình như mình chưa từng gặp qua người này thì phải?

Người đàn ông trung niên này rõ ràng không ngờ, hắn chỉ nói một câu đầu tiên thì Hạ Thiên đã biết là lừa đảo. Một người là nghèo thật hay giả vờ, với ánh mắt của Hạ Thiên thì nhìn ra rất dễ, người này tuy có vẻ tiều tụy nhưng thực tế chỉ là hóa trang, Hạ Thiên chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra. Còn nữa, người này ăn cơm xong còn chưa kịp súc miệng, mùi yến xào vẫn còn rất đậm.

Dù hạ thiên trước kia cảm thấy ăn yến xào chỉ là bình thường, nhưng sau khi xuống núi thì hắn biết một sự kiện, đó chính là những thứ này thường rất mắc mỏ, người nghèo tuyệt đối sẽ không thể ăn được. Hắn vốn rất ghét đám lừa đảo nhưng đến bây giờ mới ra tay xem như là kỳ tích.

- Đừng đánh, chuyện gì cũng cứ từ từ.

- Thế nào lại như vậy? Điều này hơi quá đáng.

- Quá kiêu ngạo, vì sao cảnh sát còn chưa đến?

Mọi người đều chỉ trích Hạ Thiên, nhưng chẳng ai dám tiến lên ngăn cản, mãi đến lúc cuối cùng mới có người hô lên:

- Dừng tay.

Đáng tiếc là Hạ Thiên đã bực bội, hắn hoàn toàn không có ý muốn dừng, vì vậy vẫn đá người đàn ông trên đất, người khốn khổ kia bị đá đến mức điên cuồng.

- Bảo cậu dừng tay, có nghe rõ không?

Lại một tiếng quát vang lên, người quát tháo chính là một người đàn ông trung niên đeo kính hơn bốn mươi, trên tay còn có một cặp tài liệu.

- Cút ngay, đừng làm phiền tôi.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên đeo kính:

- Nếu không tôi đánh cho bây giờ.

- Đúng là buồn cười.

Người đàn ông trung niên đeo kính có vẻ rất tức giận:

- Cậu còn biết nói lý lẽ không? Sao? Có chuyện gì không bàn được sao? Bạo lực nào có giải quyết được tất cả vấn đề?

- Này, tôi luôn là người biết nói lý lẽ.

Hạ Thiên cuối cùng cũng không tiếp tục đánh người, vì người đàn ông đã bị đánh cho ngất xỉu. Vì vậy hắn nhìn người đàn ông trung niên đeo kính rồi dùng giọng bất mãn nói:

- Tên lừa đảo chết tiệt này muốn gạt tôi, tôi đánh có gì là không đúng?

- Cậu có chứng cứ gì nói anh ta là kẻ lừa đảo?

Người đàn ông trung niên đeo kính tỏ ra tức giận.

- Hắn ta cầm một cái chén bể và nói rằng nó có giá trị hơn hai trăm ngàn đồng, như vậy không phải là lừa đảo sao?

Hạ Thiên bĩu môi.

- Cái chến nào? Để tôi xem.

Người đàn ông đeo kính nói.

- Là cái chén kia.

Hạ Thiên lười biếng chỉ vào cái chén đã vỡ trên mặt đất.

Người đàn ông đeo kinh ngồi xổm xuống, hắn bắt đầu kiểm tra cực kỳ tinh tế, cuối cùng hắn đứng lên.

- Đúng là buồn cười, người ta lừa cậu sao? Nếu cái chén này không vỡ, đừng nói là hai trăm ngàn, dù là ba trăm ngàn cũng đáng giá.

Người đàn ông trung niên đeo kính dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:

- Cậu đánh vỡ cái chén cổ của người ta, bây giờ còn vu oan người ta là kẻ lừa đảo, hơn nữa còn ra tay đánh người, đúng là vô lương tâm.

Đám người nghe nói như vậy cũng bắt đầu chỉ trích Hạ Thiên, khoảnh khắc này Hạ Thiên giống như đã làm cho quần chúng công phẫn.
Chương 622: Chuyên gia giám hộ

Nếu là người bình thường mà gặp tình cảnh làm lòng người công phẫn này thì sẽ vô ý lựa chọn phương pháp tránh né, thậm chí còn có thể chạy trốn, nhưng đáng tiếc Hạ Thiên không phải người thường, hắn dùng ánh mắt mất hứng nhìn đám người:

- Tất cả im mồm cho tôi, nếu không tôi đánh tất cả bây giờ.

Chưa nói đến vấn đề khác, Hạ Thiên nói như vậy cũng làm cho vài người bị dọa, đúng là không có biện pháp, chủ yếu là kẻ này ra tay quá độc, xem ra cũng là nhân vật hung ác.

- Này, đám ngu ngốc các anh mù hết rồi sao? Cái chén bể này mà cũng có giá vài trăm ngàn sao?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn đám người:

- Tôi thấy các người có lẽ cùng bọn với tên lừa đảo này phải không?

- Nói bậy bạ.

Tên đàn ông đeo kính trong đám người nói:

- Tôi đã công tác ở trong cung được hơn hai mươi năm, có thứ gì chưa từng thấy qua? Cái chén này không phải thứ tầm thường... ....

Tên đàn ông đeo kính chợt thao thao bất tuyệt, tóm lại ý nghĩa lời nói chính là cái chén kia rất đáng tiền, tương đối đáng giá, đáng tiếc là bây giờ đã bị vỡ, không đáng một xu.

- Thì ra là chuyên gia trong cung, lời nói chắc chắn là không sai... ....

- Đúng vậy, người này phá vỡ bảo bối của người ta mà chẳng muốn bồi thường, còn vu oan người ta là kẻ lừa đảo, quá ác độc... ....

- Báo cảnh sát bắt lại, người này rõ ràng không coi chúng ta ra gì... ....

... ....

Mọi người tiếp tục chỉ trích Hạ Thiên, có người lấy điện thoại ra bấm số:

- 110 phải không? Chỗ này là... ....

Đúng lúc này có một giọng nói trong trẻo động lòng người truyền vào tai tất cả đám người:

- Tôi cũng không hiểu từ khi nào một tên canh cổng trong cung lại trở thành chuyên gia trong cung?

Mọi người không tự giác được phải quay đầu, sau đó không ai nói lời nào.

- Vợ Mị Mị, chị đã xem hết sách chưa?

Hạ Thiên lại rất vui sướng, vì người vừa nói là Tống Ngọc Mị, nếu nàng đã đọc sách xong thì hắn cũng không còn nhàm chán, hắn có thể cùng nàng rời khỏi chỗ này.

Tống Ngọc Mị tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên:

- Nào có nhanh như vậy?

Đáng lý ra Tống Ngọc Mị đang an tâm đọc sách, nàng căn bản không quan tâm đến những vấn đề xảy ra ở bên ngoài, nhưng ông chủ Tàng Thư Các lại thấy rõ động tĩnh bên ngoài, sau đó lão nhắc nhở Tống Ngọc Mị một câu:

- Tống tiểu thư, vị tiên sinh cùng cô đi dạo hình như gặp phải phiền toái.

Đáng lý ra Tống Ngọc Mị sẽ không quan tâm đến chuyện này, nhưng sau khi do dự thì nàng cũng quyết định đứng ra xử lý vấn đề.

Người đàn ông trung niên đeo kính nhìn thấy Tống Ngọc Mị thì vẻ mặt chợt biến đồi, nhưng ngay sau đó hắn đã nổi giận:

- Tiểu thư, cô đừng nói bậy, ai là kẻ trông cửa trong cung?

- Tôi đã đi vào cung rất nhiều lần, trí nhớ của tôi cũng rất tốt, anh muốn tôi điện thoại nói với đội trưởng của anh sao?

Tống Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:

- Loại người như anh chỉ có thể gạt được những người bình thường không biết gì, nhưng đừng hòng lừa được tôi.

- Tôi đã nói rồi, tên kia rõ ràng có một cái chén vứt đi, không đánh giá một xu, tôi mặc kệ bọn họ, nhưng bọn họ lại nghĩ rằng tôi rất dễ lừa gạt.

Hạ Thiên cũng rất bất mãn:

- Để tôi cho bọn họ một trận.

Hạ Thiên nói ra tay thì ra tay, hắn không chờ Tống Ngọc Mị lên tiếng, hắn lập tức đạp văng tên đàn ông đeo kính.

Người đàn ông đeo kính bò lên, hắn nhìn Tống Ngọc Mị và Hạ Thiên, sau đó không nói một lời mà bỏ chạy mất biệt.

- Muốn gạt tôi sao? Đúng là muốn chết.

Hạ Thiên có chút khinh thường.

- Đừng tiếp tục ở lại gây rối, cậu nên tiếp tục đi dạo, tôi về nhà sách trước.

Tống Ngọc Mị nói một câu, sau đó nàng xoay ngươi đi về phía Tàng Thư Các.

Đám người vừa rồi vây quanh xem kịch hay cũng không còn ai gây phiền cho Hạ Thiên, thật ra những người này cũng không phải kẻ trong nghề, hầu như cũng không có ý kiến của riêng mình. Trước đó bọn họ tin lời lừa đảo của người đàn ông trung niên, lại tin tên vừa rồi là chuyên gi cung cấm, bây giờ Tống Ngọc Mị xuất hiện, bọn họ lập tức tin tưởng nàng.

Sau đó cảnh sát xuất hiện, bọn họ vốn nhận được tin đến vì có sự kiện đánh người, nhưng đến khi bọn họ đến lại bắt vài tên lừa gạt mang đi.

Nửa giờ sau.

- Vợ Mị Mị, còn chưa xem xong sao?

Hạ Thiên vô tình hỏi.

- Chưa.

Tống Ngọc Mị tiếp tục vui đầu vào sách mà không ngẩng đầu trả lời.

Một giờ sau.

- Vợ Mị Mị, sao chi đọc chậm như vậy? Nếu không để tôi giúp chị.

Hạ Thiên dùng giọng không còn chút sức lực nói.

Tống Ngọc Mị lúc này hoàn toàn không muốn trả lời.

Hai giờ sau.

- Vợ Mị Mị, không bằng chúng ta mang hết sách về, đến nhà xem cũng được mà.

Hạ Thiên tiếp tục đề nghị.

Đáng tiếc là Hạ Thiên vẫn không quan tâm đến lời đề nghị của hắn.

Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu, tìm được một cô vợ thích đọc sách đúng là khó chịu.

Khi Hạ Thiên đang cảm thấy buồn bực và nhàm chán nhất thì điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, sau đó lại vui sướng trở lại, vì lúc này người điện thoại đến là Mộc Hàm. Buổi sáng Mộc Hàm điện thoại bảo không rãnh, bây giờ điện thoại lại chắc đã có thời gian rồi.

- Vợ, bây giờ rảnh rồi sao?

Hạ Thiên tiếp điện thoại, hắn có vẻ khó thể chờ đợi.

Lúc này Mộc Hàm không trả lời làm Hạ Thiên thất vọng;

- À, chồng, tôi định ra ngoài một chút, cậu đang ở đâu?

- À, ở bên ngoài, chị đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm chị.

Hạ Thiên cũng không thể chịu đựng được thời gian nhàn chán ở tiệm sách.

- Chồng, thế này đi, trước tiên tôi đi mua vài thứ thức ăn, lát nữa về nhà sẽ nấu cơm cho cậu, cậu trực tiếp về nhà là được.

Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói, cuối cùng nàng còn bổ sung một câu:

- Là nhà của chúng ta, không phải là Yêu Tinh Biệt Uyển.

- Được, tối sẽ quay lại.

Hạ Thiên đồng ý không chút do dự.

Hạ Thiên cúp điện thoại rồi nói một câu với Tống Ngọc Mị:

- Vợ Mị Mị, tôi có việc cần đi trước, chị cứ từ từ xem sách, xem hết thì điện thoại cho tôi.

Hạ Thiên nói đi là đi, hắn vừa dứt lời đã biến mất trong nhà sách. Tống Ngọc Mị ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Say khi Hạ Thiên quay về nhà thì phát hiện Mộc Hàm đã về trước, hơn nữa còn đang làm món ăn, nàng đang chuẩn bị trong nhà bếp. Nhìn qua có thể thấy nàng định làm một bữa tối thịnh soạn cho Hạ Thiên.

- Vợ, cuối cùng chị cũng có ngày rảnh rôi.

Hạ Thiên ôm lấy vòng eo mềm của Mộc Hàm từ phía sau, trong miệng nói:

- Hôm nay tôi nhàm chán chết mất.

- Xấu hổ quá, chồng, tôi vừa tiếp nhận Địa tổ, sự việc dồn lên rất nhiều.

Mộc Hàm quay đầu nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên, sau đó nàng thuận miệng hỏi:

- Chồng, hôm nay cậu làm gì vậy?

- Cũng không làm gì cả, tôi đến đại học Bắc Kinh gặp được Tiền Đa Đa, đáng tiếc là Tiền Đa Đa không cho tôi chữa bệnh. À, sau này còn gặp một tên tiểu tử tên la Triệu Hiểu Trác và đánh một trận, sau đó đến phố đồ cổ.

Hạ Thiên thuận miệng nói ra những gì gặp phải trong hôm nay, nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã bị Mộc Hàm cắt ngang lời.

- Chồng, cậu vừa đánh nhau với ai? Triệu Hiểu Trác sao?

Mộc Hàm dùng giọng kinh ngạc hỏi.
Chương 623: Triệu gia không giống như người thường

- Đúng vậy, tên kia tự xưng là Triệu Hiểu Trác, còn nói mình là Tiểu triệu công tử, rất thích khoác lác.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Nhưng đã bị tôi đánh chạy mất dép.

- Chồng, cậu có thể nói rõ kỹ càng những gì đã từng trải qua với Triệu Hiểu Trác được không?

Mộc Hàm rõ ràng rất quan tâm đến vấn đề này.

Hạ Thiên dù không biết vì sao Mộc Hàm lại quan tâm đến vấn đề này nhưng hắn vẫn làm nàng thỏa ước nguyện, hắn tự thuật lại sự kiện đó một lần.

- Đúng là hắn.

Mộc Hàm nghe xong lời tự thuận của Hạ Thiên thì cuối cùng cũng xác định, sau đó nàng khẽ gõ đầu:

- Tôi lại quên, vài ngày trước hắn đã qua mười tám tuổi, đã đến lúc đi ra.

- Vợ, chị biết tên kia sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Chẳng lẽ tên kia là em trai của Triệu Công Tử?

Mộc Hàm khẽ gật đầu:

- Chồng, có thẻ nói là như vậy, thật ra Triệu Hiểu Trác là em họ của Triệu Công Tử, nhưng ở Triệu gia thì anh em họ cũng giống như anh em ruột, không có gì khác nhau. Triệu Công Tử là người đứng đầu thế hệ này của Triệu gia, hắn chính là đại ca, mà với độ tuổi của Yêu Yêu thì Triệu Hiểu Trác lại là anh.

- À, võ công của tên kia cũng không tệ lắm, nếu là trước đó thì vợ không phải là đối thủ của hắn, nhưng bây giờ hắn sẽ không thể nào đánh thắng được chị.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Mộc Hàm có chút trầm ngâm, nàng nói:

- Chồng, trước tiên cậu ra ngoài xem ti vi hay lên mạng đọc báo, tôi phải nấu cơm, lát nữa tôi sẽ nói rõ tình huống của Triệu gia cho cậu.

- Được rồi.

Hạ Thiên đáp ứng, thật ra hắn muốn ăn sạch Mộc Hàm ngay bây giờ.

Hạ Thiên đi ra phòng bếp, sau đó hắn đến phòng ngủ, mở máy tính lên mạng, mở QQ, hắn phát hiện Hinh Hinh công chúa đang online.

- Chị Hinh, chị đang làm gì thế?

Hạ Thiên lập tức gửi đến một tin nhắn.

- Tôi còn đang làm việc.

Tôn Hinh Hinh lập tức trả lời.

- Khi nào thì cậu về nhà?

Tôn Hinh Hinh lại hỏi.

- Cũng không biết nữa, có khi phải đợi vài ngày.

Hạ Thiên quả thật còn chưa biết chính xác, muốn thu phục Tống Ngọc Mị kia cũng không phải chỉ là vài ngày.

- À, vậy thì cậu mau quay về đi, tôi rất nhớ cậu.

Tôn Hinh Hinh cũng không chê giấu tâm tư của mình, nàng quả thật đang nhớ Hạ Thiên.

Hạ Thiên hàn huyên với Tôn Hinh Hinh trên mạng, Hạ Thiên từ trong miệng nàng mà biết được mình giải quyết vấn đề máy tính bị nhiễm virus lần trước như thế nào. Thì ra Yêu Yêu tạo ra một công cụ diệt virus, sau đó nàng đưa cho Tôn Hinh Hinh, hơn nữa còn cho cả mã nguồn, sau đó chương trình diệt virus trở thành sản phẩm của công ty công nghệ Lam Thiên.

Cũng vì một sản phẩm như vậy mà công ty công nghệ Lam Thiên từ vô danh trở nên nổi tiếng, nghe nói Yêu Yêu còn thường xuyên liên lạc với Tôn Hinh Hinh, khi nhàm chán sẽ tạo nên phần mềm diệt virus, sau đó nàng tự tạo ra virus, dùng phần mềm của mình để diệt virus.

Lúc đầu Tôn Hinh Hinh cảm thấy làm như vậy cũng không tốt lắm, tất cả công ty đều làm như vậy thì phần mềm diệt virus sẽ liên tục xuất hiện, virus sẽ được diệt thế nào?

Cuối cùng Tôn Hinh Hinh cũng phải tiếp nhận cách làm này, vì đây là công ty của chồng nàng, tất nhiên nếu công ty trở nên lợi hại nhất thì nàng cũng có phần, vì vậy nàng muốn làm cho công ty trở nên mạnh mẽ nhất.

Sau khi nghe được tin tức này thì Khổng Mính và Lam Trạch cùng nhau ở nhà cuồng hoan cả buổi tối, vì bọn họ biết mình sắp giàu đến nơi.

Hai người hàn huyên khá lâu, Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng sắp tan tầm, mà Mộc Hàm ở bên cạnh cũng gọi Hạ Thiên dùng cơm, vì thế mà hai người cùng logout.

Bữa tối khá phong phú, Hạ Thiên ăn rất thỏa mãn, Mộc Hàm cũng rất vui sướng, nàng nhìn người đàn ông của mình ăn sạch những gì mình làm, thật ra đây là một chuyện rất đáng vui.

- Chồng, bây giờ còn sớm, chúng ta ra ngoài một chút nhé?

Sau khi thu dọn bát đũa thì Mộc Hàm nũng nịu đề nghị, nàng biết rõ cơ thể mình rất có lực hấp dẫn với Hạ Thiên, nàng cũng biết rõ Hạ Thiên làm những hoạt động kia không biết mệt. Nàng tất nhiên cũng tình nguyện dùng thân thể của mình làm thú vui cho hắn, nhưng vấn đề là tình nhân không nhất thiết cứ phải kéo nhau lên giường, vì vậy nàng mới kéo hắn đi tản bộ, xem như cũng là những cặp tình nhân bình thường.

Hạ Thiên quả nhiên không quá tình nguyện:

- Vợ, đi đường cũng làm gì vui?

- Chồng, đi theo tôi một chút không được sao?

Mộc Hàm bắt đầu dùng thần công làm nũng vô địch thiên hạ của mình.

Nhưng lúc này hình như thần công làm nũng vô địch thiên hạ đã giống như mất đi hiệu lực, ngược lại còn khơi gợi Hạ Thiên bùng phát. Kết quả là hắn vung tay ôm Mộc Hàm vào trong lòng, một tay chụp lên mông nàng.

- Chồng, đừng làm vậy, trước tiên theo tôi đi tản bộ, tối nay tôi sẽ phục vụ cậu thật tốt.

Mộc Hàm nũng nịu năn nỉ.

- Được rồi.

Hạ Thiên dù không quá tình nguyện nhưng cuối cùng cũng phải đồng ý.

Hai người đi từ trong nhà ra ngoài, sau đó cùng đi đến một công viên gần đấy, cả hai tay trong tay chậm rãi đi tới.

- Chồng, tuy Triệu Công Tử gần đây không tới làm phiền cậu, nhưng tôi luôn cảm thấy một ngày nào đó hai bên sẽ là địch.

Mộc Hàm khẽ nói:

- Nhưng Triệu gia rất đặc thù, chỉ cần xử lý tốt, dù cậu và Triệu Công Tử là địch thì cũng chưa chắc là kẻ địch của cả Triệu gia. Dù sao thì còn có tổ trưởng Thiên tổ Triệu Minh Phong, còn có Yêu Yêu, thậm chí cả Triệu Thanh Thanh ở Giang Hải, tất cả đều là người Triệu gia, mà bọn họ đều có quan hệ rất tốt với cậu.

- Tôi trực tiếp xử lý Triệu Công Tử là xong rồi.

Hạ Thiên tùy ý nói.

Mộc Hàm lại lắc đầu:

- Chồng, khả năng như vậy là không tốt, biện pháp tốt nhất chính là đánh bại Triệu Công Tử, để cho hắn trở nên trắng tay nhưng còn giữ lại được tính mạng, như vậy đối với Triệu Công Tử thì sẽ còn đau khổ hơn cả cái chết.

Mộc Hàm khẽ dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Chồng, thật ra tạm thời cậu cũng không nên quá quan tâm đến vấn đề này, gần đây Triệu Công Tử đang thanh lý tất cả thế lực còn sót lại của Lý gia, nhưng cậu cần hiểu thêm nhiều điều về Triệu gia.

- Thật ra tôi cảm thấy không biết cũng không có vấn đề gì.

Hạ Thiên lại không cho là đúng, dù hắn hiểu câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng hắn vẫn cảm thấy cho dù không biết cũng trăm trận trăm thắng.

- Chồng, cậu muốn nghe tôi kể chuyện xưa không?

Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, nàng đành phải làm nũng với hắn:

- Cậu có muốn nghe không?

- Được rồi, tôi nghe.

Hạ Thiên vẫn khó thể nào chống đỡ được ánh mắt quyến rũ của Mộc Hàm.

Mộc Hàm đến gần Hạ Thiên, nàng giang hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, nửa thân thể của nàng tựa lên người hắn, sau đó nàng chậm rãi mở miệng:

- Triệu gia có thể trở thành đệ nhất gia tộc ở thủ đô, thật ra điều này cũng không phải là ngẫu nhiên, có thể nói đây là một tình cảnh tất nhiên. Chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì nhiều năm sau địa vị của Triệu gia sẽ không bao giờ rung chuyển. Vì Triệu gia không những chỉ có thiên phú không như người bình thường, hơn nữa bọn họ còn có những phương thức bồi dưỡng khác biệt.
Chương 624: Chi tiết về Triệu gia

Khi thấy Hạ Thiên không nói gì thì Mộc Hàm cũng biết hắn vẫn chẳng có hứng thú quá lớn với Triệu gia, nhưng nàng vẫn cho rằng hắn nên hiểu về Triệu gia. Dù Lý gia là gia tộc xếp thứ hai ở thủ đô bị Hạ Thiên phá hủy một cách dễ dàng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Triệu gia sẽ không chịu nổi một đòn, vì nàng biết dù xét về thực lực hay tình tình ẩn giấu bên trong thì Triệu gia mạnh hơn Lý gia rất nhiều lần.

- Rất nhiều gia tộc hầu như chỉ có một hình thức bồi dưỡng con cháu trong nhà, thậm chi trước khi con cháu sinh ra đã được quyết định quy hoạch nhân sinh. Sau này bọn họ cứ phát triển và làm việc theo yêu cầu, cũng không cần quan tâm bọn họ có tình nguyện hay không.

Mộc Hàm vừa nép lên người Hạ Thiên vừa chậm rãi đi về phía trước, nàng vừa đi vừa nói tình huống của Triệu gia:

- Nhưng Triệu gia thì khác, những người trong Triệu gia đều được làm theo những gì mình thích, ví dụ như Triệu Công Tử thích chơi trò tâm kế, Yêu Yêu thích máy tính, đây đều là những thứ mà bọn họ đam mê.

- Khi còn nhỏ đã vọc máy tính rồi sao?

Hạ Thiên hỏi một câu, hắn không có hứng thú với người Triệu gia, nhưng tất nhiên hắn có hứng thú với vợ mình.

- Ừ, Yêu Yêu là thiên tài máy tính chính cống, khi mới được sáu tháng tuổi đã phá máy tính. Những đứa bé khác được vài tuổi thì chỉ biết xếp gỗ, nhưng Yêu Yêu khi chưa đến một tuổi đã bắt đầu biết chơi game trên máy tính, cô ấy rất yêu thích máy tính, rõ ràng đã có sự yêu thích vượt qua tất cả thứ gì khác.

Mộc Hàm cười tươi, khi Yêu Yêu còn nhỏ thì rất thú vị, đáng tiếc là càng lớn càng đùa dai.

Hạ Thiên thầm nói một câu:

- Cũng không biết máy tính có gì là vui, tôi cảm thấy chẳng có thứ gì cả.

Mộc Hàm cũng không phản bác Hạ Thiên, trong lòng thầm nghĩ hắn chẳng phải cũng rất thích một trò sao? Mỗi đên đều lăn trên người nàng biết bao nhiêu lần, hắn nào có chịu bỏ qua ngay?

Mộc Hàm dừng lại một chút rồi tiếp tục:

- Thật ra Yêu Yêu cũng xem như là đặc thù, thực tế có rất ít người khi còn nhỏ đã biểu hiện hứng thú điên cuồng như vậy, mà đám người Triệu gia cũng chẳng phải được định vị tương lai ở độ tuổi nhỏ như vậy. Bình thường trước mười tuổi thì từng người con cháu Triệu gia sẽ phải xem xét các loại kiến thức, sau đó sẽ xem xét hứng thú với phương diện nào, sau đó bọn họ sẽ được chuyên chú vào đó. Tất nhiên Triệu gia cũng không tiếc bất kỳ cái giá nào để đào tạo bọn họ.

- Tốt như vậy sao?

Hạ Thiên lúc này có chút hâm mộ, hắn nói:

- Khi vui đùa với thần tiên tỷ tỷ thì ba vị sư phụ đều không cho, vì không muốn cho tôi học được kinh nghiệm này. Nhưng không có biện pháp, tôi hiếu học quá mạnh mẽ, quá lợi hại, sau đó bọn họ chỉ còn có biện pháp cho tôi và thần tiên tỷ tỷ ở cùng nhau mà thôi.

Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ, nàng cũng không biết Hạ Thiên vì sao lại lợi hại như vậy, nhưng hắn lợi hại vì thần tiên tỷ tỷ sao?

- Triệu gia có thể nói là khai sáng ở phương diện này, con cháu của Triệu gia, dù muốn làm gì cũng được Triệu gia nâng đỡ. Có những gia tộc vì giữ thân phận mà không cho con cháu đi làm những chuyện không xứng đáng, nhưng Triệu gia lại không giống, ví dụ như Triệu Vũ Cơ, tuy tôi không xác định Triệu Vũ Cơ là người Triệu gia, nhưng cũng chính vì đặc thù của Triệu gia mà người ta nghi ngờ Triệu Vũ Cơ.

Mộc Hàm vội vàng nói:

- Nếu là Lý gia hay các gia tộc khác thì chắc chắn sẽ không cho con cháu trong gia tộc đi làm ngôi sao, đối với tất cả các gia tộc thì không ai xem trọng nghề con hát, nhưng Triệu gia sẽ không quan tâm. Đừng nói là ca hát này nọ, dù làm hắc đạo thì cũng không có ai ngăn cản, tất nhiên thực tế thì không có người nào ở Triệu gia đi làm hắc đạo.

Khi thấy Hạ Thiên không nói gì thì Mộc Hàm tiếp tục:

- Cũng vì đặc điểm này mà Triệu gia luôn khác biệt với các gia tộc khác, cũng làm cho mỗi người ở Triệu gia không giống người thường. Người Triệu gia mỗi lần chọn lĩnh vực cho riêng mình thì thường không nhường ai, thế hệ này ngoài Triệu Công Tử và Yêu Yêu thì còn có một nhà khoa học trẻ tuổi, một người tham chính, trước mắt đang công tác ở ủy ban kỷ luật trung ương, đều là những người quan trọng. Người duy nhất xem như bình thường chính là Triệu Thanh Thanh ở thành phố Giang Hải, nhưng Triệu Thanh Thanh sở dĩ là bình thường cùng vì năm xưa cha cô ấy rời khỏi thủ đô.

- Vì sao năm xưa cha của Triệu Thanh Thanh lại rời khỏi thủ đô?

Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi một câu.

- Điều này tôi cũng không rõ.

Mộc Hàm lắc đầu:

- Nhưng Triệu gia có một quy định, dù là nam hay nữ thì khi tròn mười tám tuổi cũng phải tự đi tìm quan hệ và lối đi của riêng mình, cũng chính là tự xây thế lực của mình. Người Triệu gia nếu trưởng thành và gặp đối thủ, bình thường không được phép mượn lực lượng gia tộc để đả kích đối thủ. Có lẽ năm xưa cha của Triệu Thanh Thanh cũng cảm thấy phát triển ở thủ đô là khó khăn, vì vậy mới bỏ đi.

Mộc Hàm dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Thật ra đây cũng là một cái quy định, cũng là một chỗ đáng sợ của Triệu gia. Dần dà người Triệu gia đều có một thế lực thuộc về mình, dù chỉ lợi dụng thế lực của riêng mình cũng có thể chống lại nhiều gia tộc khác, nếu bọn họ một khi liên hợp lực lượng lại thì năng lượng sẽ cực kỳ kinh người, vì thế mà ở thủ đô không có người nào si tâm vọng tưởng muốn đánh ngã Triệu gia.

- Thật ra cũng không khó, xử lý tất cả đám người lợi hại của Triệu gia, như vậy không phải là xong rồi sao?

Hạ Thiên hời hợt nói.

Mộc Hàm không nói gì, nàng cũng không thể nói những lời của Hạ Thiên là không đúng, thực tế thì trên thế giới này cũng chỉ có hắn mới muốn dùng phương pháp này để đối phó với Triệu gia.

- Chồng, cậu cũng không thể giết cả Yêu Yêu đấy chứ?

Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ.

- Tất nhiên là không thể, cô ấy là vợ tôi.

Hạ Thiên trả lời.

- Vì vậy, chồng, cậu cũng đừng nghĩ sẽ đi xử lý tất cả đám người ở Triệu gia, cậu nghe tôi một lần, cậu có thể đối phó với Triệu Công Tử nhưng không cần đối địch với cả Triệu gia. Dù sao thì Triệu gia cũng không phải đều là kẻ địch của cậu, mà Triệu Công Tử cũng không phải là đại biểu cho cả Triệu gia.

Mộc Hàm khẽ nói.

- À, thật ra tôi cũng không có thù oán với những người khác ở Triệu gia, chỉ có Triệu Công Tử kia chuyên gây phiền phức cho tôi, vì vậy có cơ hội tôi sẽ xử lý hắn.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Còn đám người Triệu gia khác, bọn họ không làm phiền tôi, như vậy tôi sẽ không quan tâm đến bọn họ.

Mộc Hàm nghe Hạ Thiên nói như vậy thì cũng có thêm chút yên tâm, Triệu gia rất hùng mạnh, thật ra dù là nàng cũng không thể hoàn toàn tìm hiểu. Thủ đô đã có người từng nói, Triệu gia hùng mạnh cũng vì có thể làm những chuyện mà các gia tộc khác không thể làm được. Người trong các gia tộc khác, dù có địa vị gì cũng có thể thay thế, mà người Triệu gia, dù ở vào bất kỳ địa vị gì cũng khó thể thay thế. Nguồn: https://truyenggg.com

- Vợ, chị có phát hiện đám người kia có chút kỳ quái không?

Hạ Thiên mở miệng hỏi.
Chương 625: Vụ nổ trong công viên

- Người nào?

Mộc Hàm có chút sững sờ, sau đó nàng cũng vô thức liếc mắt nhìn khắp chung quanh, nàng làm như vậy cũng phát hiện tình huống có gì đó là lạ.

Dù bây giờ bầu trời đã bắt đầu tối nhưng Mộc Hàm vẫn có thể phát hiện ra chung quanh có vài người đi bộ, cũng có nhiều cặp tình nhân ngồi trên ghế đá. Nhưng nếu chỉ cần nhìn kỹ thì phát hiện ra đám người này chỉ là giả, nhưng Mộc Hàm cũng nhanh chóng phát hiện ra đám người này không phải đến vì mình và Hạ Thiên, vì ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào một hướng, thực tế nàng và Hạ Thiên hôm nay đến đây thì người khác cũng khó thể dự đoán được, vì vậy không có khả năng người ta chờ bọn họ đến.

- Những người kia còn mang theo súng.

Hạ Thiên lúc này còn nói thêm.

- Chồng, bọn họ có phải là... ...

Mộc Hàm khẽ nói:

- Hình như có chuyện gì đó xảy ra... ....

- Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên từ một nơi không xa cắt đứt lời nói của Mộc Hàm, một thùng rác ở cách xa bọn họ vài trăm mét chợt phát nổ.

Tiếng nổ lập tức làm kinh động đám người âm thầm giấu súng, lập tức có vài chục người từ bốn phía phóng về phía phát ra tiếng nổ.

- Thục Mẫn, Thục Mẫn, sao lại là em? Mau, gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương... ....

Ở phía bên kia vang lên một tiếng hô lớn, có vẻ cực kỳ lo lắng.

Vẻ mặt Mộc Hàm có hơi biến đổi:

- Sao lại là cô ta?

- Ai vậy?

Hạ Thiên kỳ quái hỏi một câu.

- Chồng, nhanh, chúng ta sang xem thế nào.

Mộc Hàm kéo Hạ Thiên chạy về phía địa điểm gặp chuyện không may.

Mười mấy người đang vây quanh chỗ đó, trên mặt đất là một người phụ nữ trung niên, toàn thân đầy máu đen, chỉ cần nhìn qua là biết đã hôn mê. Ở bên cạnh nàng là một người đàn ông trung niên mặc tây trang, vẻ mặt người này rất lo lắng, hắn muốn ôm người phụ nữ trung niên nhưng lại không dám động vào.

- Xe cứu thương đâu? Sao còn chưa tới?

Người đàn ông trung niên lúc này rõ ràng đã mất đi tỉnh táo, nếu không hắn sẽ chẳng hỏi câu này, vì vừa điện thoại còn chưa đến một phút đồng hồ, xe cứu thương cũng không đến nhanh như vậy.

- Cục trưởng Đàm, có chuyện gì xảy ra?

Mộc Hàm kéo Hạ Thiên lao đến, nàng dùng giọng ân cần hỏi người đàn ông trung niên.

Mộc Hàm nhìn người phụ nữ trung niên trên mặt đất mà kinh hoàng:

- Đây là giáo sư Mai sao? Chồng, mau hỗ trợ cứu người.

Hạ Thiên không nghĩ ra:

- Vợ, bọn họ là ai?

- Chồng, đây là cục trưởng Đàm Lập Tân cục đả kích tham quan của viện kiểm sát thủ đô, người bị thương chính là vợ của cục trưởng Đàm, giáo sư Mai Thục Mẫn. Cậu nhanh chóng trị thương cho giáo sư Mai, trước kia cục trưởng Đàm đã từng giúp tôi.

Mộc Hàm nhanh chóng nói:

- Tình huống cụ thể tôi sẽ nói sau.

- À, được rồi.

Nghe nói đối phương đã từng giúp Mộc Hàm, vì vậy Hạ Thiên lập tức đồng ý, hắn lấy ra một cây ngân châm rồi ngồi xổm xuống chuẩn bị thi châm.

- Là cô sao?

Đàm Lập Tân lúc này cũng nhận ra Mộc Hàm, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên:

- Vị này là... ....

- Cục trưởng Đàm, đây là chồng tôi, là Hạ Thiên, anh có lẽ đã nghe qua tên tuổi của cậu ấy rồi chứ?

Mộc Hàm nhanh chóng nói:

- Tình hình vết thương của giáo sư Mai có vẻ rất nặng, xe cứu thương sợ sẽ đến không kịp, vì vậy hãy để chồng tôi cứu chị ấy.

- Thần y Hạ Thiên sao?

Đàm Lập Tân lập tức cười ngây ngốc, hắn nhìn Hạ Thiên mà hình như cảm thấy khó tin vì đối phương trẻ như vậy. Hắn đã từng nghe qua tên tuổi của Hạ Thiên, nhưng chẳng qua chỉ là nghe qua mà thôi, tình huống cụ thể không rõ ràng lắm, vì vậy cũng không biết Hạ Thiên có bộ dạng thế nào.

Hạ Thiên cũng không quan tâm Đàm Lập Tân có tin hay không, dù sao vợ đối phương cũng cần hắn hỗ trợ, vì vậy mà lập tức trở nên bận rộn. Hắn lấy ngân châm trực tiếp đâm lên người của Mai Thục Mẫn.

Tuy Mai Thục Mẫn bị vụ nổ làm bị thương nhưng rõ ràng cũng không quá trực tiếp, hơn nữa uy lực của vụ nổ cũng không lớn, vì vậy ngoại thương cũng không quá nghiêm trọng. Ngược lại thì nàng cũng bị nội thương do sóng chấn động, cũng vì vậy mà bây giờ mới sinh ra tình trạng hôn mê.

Đây rõ ràng không phải là nan đề với Hạ Thiên, hắn chỉ mất vài phút ngắn ngủi đã liên tục đâm vài trăm châm lên người Mai Thục Mẫn, sau đó hắn thu hồi ngân châm rồi đứng lên nói với Mộc Hàm:

- Vợ, xong rồi.

- Điềm Điềm, Điềm Điềm.

Một giọng nói lo lắng từ dưới đất vang lên, Mai Thục Mẫn vừa hôn mê lập tức bò lên, sau đó nàng nhìn khắp chung quanh rồi chụp lấy tay Đàm Lập Tân:

- Lập Tân, Điềm Điềm đâu? Bọn họ đã thả Điềm Điềm chưa?

- Thục Mẫn, em không sao rồi à?

Đàm Lập Tân dùng ánh mắt khó tin nhìn vợ, sau đó hắn dùng một tay ôm lấy nàng.

- Em không sao, em tốt lắm, nói mau, Điềm Điềm đâu? Chúng ta cũng đã trả tiền, chẳng lẽ bọn họ không thả người?

Mai Thục Mẫn vội vàng hỏi.

- Giáo sư Mai, bọn cướp cũng không thả người, chị vừa đem tiền đến thùng rác, một lúc lâu sau thùng rác đã nổ tung. Theo tôi phán đoán thì đối phương căn bản không có ý muốn thả người.

Một tên cảnh sát mặc thường phục tiến lên nói:

- Mà trước đó bọn họ muốn bắt giáo sư Mai đến đưa tiền chuộc, có lẽ vì nhắm vào mục tiêu là chị.

- Tôi...Tôi bị bom làm cho bị thương sao? Tôi vừa hôn mê sao? Tôi hôn mê bao lâu rồi? Còn chưa tìm được Điềm Điềm...Vậy có phải đã xảy ra chuyện rồi không?

Mai Thục Mẫn càng nói càng kích động, sau đó nàng bắt đầu ôm lấy tay Đàm Lập Tân để lay động qua lại:

- Anh nói đi, Điềm Điềm rốt cuộc bị làm sao vậy? Em đã nói anh không nên đắc tội với nhiều người, bây giờ thì tốt chưa? Nếu Điềm Điềm xảy ra chuyện thì em sẽ không để yên cho anh đâu... ....

Mai Thục Mẫn lớn tiếng khóc rống, đám cảnh sát mặc thường phục ở bên cạnh tỏ ra hổ thẹn. Con gái của Đàm Lập Tân bị bắt cóc, bọn họ căn bản không tìm thấy bọn cướp, hơn nữa còn sa vào bẫy của đám cướp, thiếu chút nữa đã làm cho Mai Thục Mẫn bị nổ chết.

- Thục Mẫn, em chỉ hôn mê một lúc mà thôi, con gái không có việc gì, trước đó anh còn nghe thấy giọng nói của nó, sẽ không lập tức xảy ra chuyện nhanh như vậy được, em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu con gái quay về... ....

Đàm Lập Tân ôm vợ, hắn an ủi nàng, vẻ mặt có chút bi phẫn.

Chuông điện thoại di động vang lên, lúc này tiếng chuông phát ra từ trên người Đàm Lập Tân. Lúc này hắn vội vàng lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thoáng qua dãy số thì lập tức nhận điện thoại, sau đó hắn rống lên phẫn nộ:

- Các người rốt cuộc muốn thế nào? Con gái tôi đâu?

- Đàm Lập Tân, cảm giác khi vợ bị nổ bị thương là thế nào? Tôi đã sớm cảnh báo anh rồi, làm người phải có chừng có mực, những chuyện không nên thì đừng tra xét, nhưng anh lại không nghe lời, đây chính là kết cục của anh.

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh lạnh lùng:

- Anh còn muốn con gái sao? Ha ha ha, yên tâm, tôi sẽ trả con gái cho anh, nhưng điều kiện tiên quyết là con gái anh phải có thể sống qua tối nay. Đêm nay tôi sẽ cho nó trả qua một đêm khó quên, ngày mai tôi sẽ đưa nó về cho anh, còn lúc đó là người sống hay thi thể thì phải xem con gái của anh có chịu đựng được mười mấy người đàn ông hay không, ha ha ha ha... ....
Chương 626: Bọn cướp càn rỡ

- Súc sinh.

Đàm Lập Tân quát lên nghiêm nghị:

- Các người là một đám súc sinh, tôi sẽ không bỏ qua cho các người.

- Đàm Lập Tân, kết quả của mày là tấm gương cho đám người ở thủ đô, mày phải cảm thấy may mắn mới đúng, cũng không phải ai cũng có thể trở thành tấm gương, ha ha ha... ....

Đối phương cười lớn cực kỳ đắc ý rồi cúp điện thoại.

Đàm Lập Tân xiết chặt hai nắm đấm, hai mắt vô tình đỏ bừng.

- Lập Tân, thế nào, bọn họ nói thế nào? Bọn họ muốn thế nào mới thả Điềm Điềm?

Mai Thục Mẫn đã ngừng khóc, nàng vội vàng hỏi.

- Thục Mẫn, đám cầm thú này không phải muốn đòi tiền của chúng ta, bọn họ đến vì muốn trả thù, vì vậy bọn họ sẽ không thả người.

Đàm Lập Tân cắn răng, giọng điệu trầm thấp mà cực kỳ bất đắc dĩ, lúc này hắn thật sự không biết phải làm sao.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Điềm Điềm của tôi, con gái ngoan của mẹ, hu hu... ....

Mai Thục Mẫn bắt đầu khóc rống lên.

Đàm Lập Tân quay đầu nhìn một tên cảnh sát hơn ba mươi mặc thường phục rồi hỏi:

- Đội trưởng Mã, các anh có biện pháp nào không?

- Cục trưởng Đàm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Đội trưởng Mã nói, nhưng dù là kẻ nào cũng khó thể nắm chắc có thể cứu sống con gái của Đàm Lập Tân trong trường hợp này.

Đàm Lập Tân khẽ gật đầu, trong lòng tràn đầy thất vọng và bi phẫn. Hắn biết rõ trông cậy vào đám cảnh sát này thì khả năng con gái được thả về là rất nhỏ, nhưng ngoài trông cậy vào bọn họ thì hắn còn có thể trông cậy vào ai đây?

- Cục trưởng Đàm, con gái của anh bị bắt cóc khi nào?

Lúc này Mộc Hàm mở miệng hỏi.

- Đại khái là lúc hơn sáu giờ thì bọn họ đã điện thoại đến nói rằng con gái tôi đang ở trong tay, bắt chúng tôi chuẩn bị một trăm ngàn để đưa đến chỗ này, hơn nữa còn muốn Mai Thục Mẫn mang tiền đến.

Đàm Lập Tân nhanh chóng trả lời vấn đề của Mộc Hàm;

- Tôi tưởng rằng chỉ là đám cướp bình thường, chẳng qua chỉ bắt người vì tiền, nhưng bây giờ tôi mới biết bọn họ căn bản không phải vì tiền mà vì trả thù. Những năm qua tôi đã điều tra ra nhiều tham quan, gần đây tôi loại điều tra một vụ án tham ô, có lẽ vì xúc phạm lợi ích của người khác nên có kẻ đến trả thù.

Đàm Lập Tân nói đến đây thì nhìn Mộc Hàm, hắn có chút do dự, cuối cùng cũng khó khăn mở miệng:

- Tôi biết rõ yêu cầu này của mình có chút đường đột, nhưng cô có thể giúp tôi tìm con gái về được không? Tôi chỉ có một con gái, nếu nó xảy ra chuyện thì Thục Mẫn chỉ sợ sẽ không chịu được đả kích này, mà tôi...Tôi cũng vậy... ....

Đàm Lập Tân thật ra cũng không tính là quen thuộc Mộc Hàm, năm xưa hắn đã từng giúp nàng. Khi đó Mộc Hàm ra nước ngoài làm nhiệm vụ và gặp phải phiền toái, Đàm Lập Tân lúc đó cũng đang đi công tác nước ngoài, hai bên gặp gỡ, Đàm Lập Tân che giấu để Mộc Hàm thoát khỏi tình cảnh nguy cơ.

Cũng vì sự kiện lần đó mà Đàm Lập Tân biết rõ Mộc Hàm là đặc công, cũng vì như vậy mà bây giờ hắn mới yêu cầu nàng giúp đỡ. Đây rõ ràng là xin thuốc lúc bệnh nặng, những năm qua hắn đắc tội với quá nhiều người, ở thủ đô cũng chẳng có mấy người muốn giúp đỡ hắn.

- Cục trưởng Đàm, tôi sẽ cố hết sức giúp anh tìm con gái về.

Mộc Hàm đồng ý, nàng tình nguyện giúp đỡ Đàm Lập Tân thật ra cũng không vì ơn nghĩa năm xưa, chẳng qua nàng có chút kính trọng hắn, hình tượng một cục trưởng như Đàm Lập Tân là rất hiếm có. Chưa nói đến ai khác, dù là Mộc Hàm cũng khó thể nào công chính vô tư như Đàm Lập Tân.

- Cám ơn Mộc tiểu thư, cám ơn Mộc tiểu thư.

Đàm Lập Tân vốn cũng không nghĩ rằng Mộc Hàm sẽ đồng ý hỗ trợ, vì vậy bây giờ hắn rất vui mừng, vì vậy liên tục nói lời cảm tạ.

- Cục trưởng Đàm, không cần khách khí như thế, trước tiên chúng ta phải làm việc cái đã.

Mộc Hàm cười nhạt một tiếng, sau đó nàng quay đầu:

- Đội trưởng Mã, anh là người phụ trách vụ án này sao?

- Đúng vậy, chị có gì cần phân phó thì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp toàn lực.

Đội trưởng Mã dùng giọng khách khí trả lời, bây giờ ở thủ đô không có mấy người không biết Mộc Hàm, cũng không có vài người không biết Hạ Thiên. Vừa rồi Hạ Thiên cứu tỉnh Mai Thục Mẫn đã làm cho đám cảnh sát thở dài một hơi, nếu Mai Thục Mẫn có vấn đề gì thì bọn họ sẽ khó tránh khỏi trách nhiệm. Vì vậy mà Mộc Hàm muốn nhung tay vào chuyện này thì đám cảnh sát cũng không có biểu hiện chẳng thoải mái, ngược lại còn cảm thấy cầu còn chưa được.

- Vợ, bây giờ chúng ta phải giúp hắn tìm con gái sao?

Lúc này Hạ Thiên mở miệng hỏi, hắn cũng không quen thuộc Đàm Lập Tân, tất nhiên cũng không có hứng thú với vấn đề này, vì vậy trong giọng nói cũng mang theo chút hương vị không tình nguyện.

- Đúng vậy, chồng, xấu hổ quá, tối nay có thể tôi sẽ không cùng cậu... ....

Mộc Hàm áy náy nói, một cô gái bị bắt cóc, nếu không nhanh tay cứu giúp thì kết quả cực kỳ khó tưởng.

Hạ Thiên hỏi lại một câu:

- Vợ, có phải có một câu lạc bộ Thái Tử không?

- Có!

Mộc Hàm có hơi sững sờ:

- Chồng, sao cậu lại đột nhiên hỏi vấn đề này?

- Vợ, không phải vừa rồi có một tên điện thoại cho hắn sao?

Hạ Thiên chỉ vào Đàm Lập Tân:

- Trong điện thoại có người nói, nơi đó là câu lạc bộ Thái Tử, nói cách khác đám cướp kia đang ở câu lạc bộ Thái Tử, nhưng con gái của ông ta có ở đó hay không thì cũng không biết.

Ngoài Mộc Hàm thì những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, lỗ tai tên kia lợi hại như vậy sao? Nhưng nhìn bộ dạng của Hạ Thiên thì có vẻ không giống nói dối.

- Đội trưởng Mã, mang theo người của anh, tôi sẽ đến câu lạc bộ Thái Tử ngay bây giờ.

Mộc Hàm cũng đã mở miệng, tất nhiên nàng sẽ tin tưởng Hạ Thiên vô điều kiện.

- Chỗ đó... ....

Đội trưởng Mã có chút do dự, hắn muốn nói gì đó nhưng chợt khựng lại.

- Vợ, câu lạc bộ Thái Tử ở đâu vậy?

Hạ Thiên hỏi.

Mộc Hàm khẽ trả lời:

- Chồng, nhớ rõ lần trước Bạch Tiểu Lỗi đã nhắc đến Thái Tử Minh với chúng ta không? Câu lạc bộ Thái Tử là nơi những người kia tụ tập lại với nhau vui chơi, trước kia chỉ là một nhóm người tụ tập chơi đùa nhưng bây giờ đã phát triển đến mức bắt cóc, xem ra càng ngày càng biến tướng.

- Lại là bọn Thái Tử này.

Hạ Thiên có chút mất hứng:

- Thôi được, vợ, hai người chúng ta đi là được, tôi sẽ đến địa phương khốn kiếp kia đập phá. Nghe cái tên Thái Tử là đã thấy phiền, tôi thuận tiện đến xem tên khốn Thái Tử Lâm Giang có ở đó hay không.

- Vậy thì được, chúng ta đi thôi.

Mộc Hàm cũng không muốn làm trễ nãi thời gian, nàng quay đầu nhìn Đàm Lập Tân:

- Cục trưởng Đàm, anh ở đây chờ tin,chúng tôi đi cứu người.

- Tôi muốn cùng đi với các người.

Đàm Lập Tân vội vàng nói.

- Cứu người là trách nhiệm của chúng tôi, việc này cứ giao cho chúng tôi.

Đội trưởng Mã cũng mở miệng nói, tuy hắn biết câu lạc bộ Thái Tử kia không dễ chọc vào, nhưng dù là thế nào thì hắn cũng phải đến một chuyến, vấn đề có vào được không thì là chuyện khác, nếu hắn không đi thì sau này cũng không còn cách nào tiến vào.
Chương 627: Câu lạc bộ Thái Tử

Mộc Hàm nhìn đội trưởng Mã, sau đó nàng gật đầu:

- Vậy thì được, mời đội trưởng Mã amng người của anh đi trước, chúng tôi sẽ tới ngay.

- Được.

Đội trưởng Mã gật đầu, sau đó hắn vung tay:

- Theo tôi đi.

Mộc Hàm lại nhìn Đàm Lập Tân:

- Cục trưởng Đàm, anh có lái xe đến không?

- Có!

Đàm Lập Tân vội vàng nói.

Mộc Hàm cũng không nói thêm điều gì, nàng nhanh chóng đi theo Đàm Lập Tân và Mai Thục Mẫn vào công viên, sau đó nàng cầm lấy chìa khóa xe của Đàm Lập Tân, cuối cùng chở mấy người phóng đi như bay.

... ....

Câu lạc bộ Thái Tử chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi, đây chẳng phải là câu lạc bộ gì cả, thực tế cái được gọi là câu lạc bộ Thái Tử chẳng qua chỉ là một tòa biệt thự lớn mà thôi.

Vị trí của căn biệt thự cũng không tính là vắng vẻ, bốn phía là những bức tường cao hơn mười thước vây quanh, chỗ duy nhất tiến vào chính là một cánh cổng lớn, nơi đây có bảo vệ canh giữ, dù là ai muốn vào cũng phải được kiểm chứng thân phận.

Còn vấn đề chủ nhân của câu lạc bộ, trên danh nghĩa là của ông chủ bất động sản nào đó, thực tế thì ai cũng biết, nơi này là câu lạc bộ Thái Tử, chính là địa điểm cho đám con nhà quan ở thủ đô đến tụ tập tìm niềm vui.

Khi Hạ Thiên và Mộc Hàm vào trong câu lạc bộ thì trời đã tối, lúc này bên trong câu lạc bộ cũng truyền ra những tiếng cười nói vui vẻ, còn có cả âm nhạc đinh tai nhức óc, hình như đám người bên trong đang cuồng hoan.

Đội trưởng Mã dẫn đầu mọi người xuống xe, hắn đi vào xuất trình giấy tờ và yêu cầu bảo vệ mở cửa.

- Nơi đây của chúng tôi không chào đón cảnh sát.

Một tên bảo vệ nhìn giấy chứng nhận rồi dùng giọng không quan tâm nói.

- Chúng tôi đang điều tra một vụ án, cần các anh phối hợp.

Đội trưởng Mã có chút căm tức.

- Các người muốn làm gì? Có biết đây là chỗ nào không?

Một tên bảo vệ dùng giọng kiêu ngạo nói:

- Mau cút ra, nếu không ông chủ của chúng tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, các người sẽ phải đi làm ăn mày.

Đám cảnh sát cực kỳ tức giận nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, bọn họ đều biết đám người này không dễ trêu chọc, nếu thật sự đi vào mà không tìm được cô gái con của Đàm Lập Tân, như vậy thì phiền toái sẽ rất lớn. Bọn họ không có chứng cứ, chỉ căn cứ vào lời nói của Hạ Thiên mà chạy đến đây điều tra, vì có nhiều lo lắng nên không dám xông vào.

Cục diện trở nên giằng co, bảo vệ không cho vào, đám cảnh sát cũng không bỏ đi.

- Bọn họ vì sao còn chưa tiến vào cứu người?

Đàm Lập Tân ngồi trong xe dùng giọng lo lắng nói, hắn thấy đám cảnh sát ở ngoài kia do dự một lúc lâu mà không chịu tiến vào.

- Bọn họ bị ngăn cản, người ta không cho vào.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tôi đã nói rồi, đám cảnh sát này không làm ăn được gì đâu.

Sau khi sáu mươi ngàn cảnh sát ở thủ đô được điều động mà không tìm được vợ, Hạ Thiên cho rằng đám cảnh sát đều không ra gì.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Đàm Lập Tân nói bằng giọng lo lắng.

- Vợ, chúng ta cứu người xong thì có thể về nhà không?

Hạ Thiên lúc này quay đầu hỏi thăm Mộc Hàm.

Mộc Hàm gật đầu đồng ý.

- Được rồi, con gái của ông tên gì?

Hạ Thiên mở miệng hỏi.

- Chồng, con gái của cục trưởng Đàm là Đàm Điềm Điềm, tôi đã từng gặp cô ấy, tôi đi vào với cậu là được.

Mộc Hàm nhanh chóng nói, sau đó nàng kéo cửa xe bước xuống rồi nói một câu với Đàm Lập Tân:

- Cục trưởng Đàm, anh và giáo sư Mai ngồi đây là được, chỉ cần con gái của anh ở bên trong, tôi sẽ cứu cô ấy ra cho anh.

- Kính nhờ cô.

Đàm Lập Tân gật đầu, lúc này hắn đã đem tất cả hy vọng đặt lên người Mộc Hàm.

- Điềm Điềm, con đừng nên xảy ra chuyện không may... ....

Lúc này vẻ mặt Mai Thục Mẫn cực kỳ ngây ngốc, nàng thì thào nói. Con gái bị người ta mang đi tạo nên đả kích rất lớn cho nàng, lúc này nàng đã không còn tỉnh táo như bình thường.

Hạ Thiên kéo Mộc Hàm đi rồi dùng giọng bất mãn nói một câu:

- Này, mở cửa ra.

Hạ Thiên nói như vậy thì đám cảnh sát nhanh chóng tản ra, bọn họ đang không biết nên làm sao, bây giờ thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm ra mặt, tất nhiên là cầu còn không được.

Mộc Hàm đi đến dùng giọng lạnh lùng nói:

- Mở cửa.

- Cô muốn mở là mở sao...Á... ....

Một tên bảo vệ dùng ánh mắt tham lam nhìn Mộc Hàm, bộ dạng ngả ngớn, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì đã nghe được một tiếng nổ lớn, một cơn đau dữ dội truyền đến, hắn lập tức ngất đi.

Cũng không phải chỉ có một mình hắn bất tỉnh, vài tên bảo vệ khác cũng rơi vào kết cục như vậy. Nhưng cũng không phải Hạ Thiên đánh bọn họ bất tỉnh, chẳng qua chỉ vì nhà sập đập lên người mà thôi.

Đám cảnh sát trợn mắt há hồm nhìn Hạ Thiên như quái vật, tên khốn này quá trâu, trực tiếp đẩy đổ nhà canh giác của người ta, như vậy phải có bao nhiêu sức lực mới được?

Nhà gác sập xuống, Hạ Thiên và Mộc Hàm tiến vào, nhưng bảo vệ nơi đây cũng chẳng phải chỉ có vài tên, ngay sau đó đã có vài chục người cầm gậy phóng ra.

Hạ Thiên không nói hai lời, hắn xông lên quyền đấm chân đá, những tiếng kêu rên liên tục vang lên, khoảnh khắc sau đã có một đám người gục ngã.

Mộc Hàm còn chưa ra tay đã phát hiện tất cả đều gục ngã, điều này làm cho nàng cảm khái, tuy bây giờ võ công của nàng đã tiến triển rất nhanh, nhưng nếu so sánh với chồng thì quả thật là chênh lệch quá lớn.

Trên đường đã không còn người ngăn cản, hai người đi vào, lầu một biệt thự có một đại sảnh, lúc này bên trong có trên trăm nam nữ, một đám uống rượu, một đám nhảy nhót điên cuồng, không ít nam nữ dính vào nhau như sam, căn bản không thèm chú ý đến người bên cạnh. Có lẽ đây chính là kết quả mà bọn họ mong đợi, càng đông thì càng kích thích.

- Này, đám ngu ngốc cac người nhốt Điềm Điềm ở đâu?

Hạ Thiên nói một câu như vậy.

Đại sảnh chợt yên tĩnh, thậm chí tiếng nhạc cũng ngừng, đám người cũng tản ra, tầm mắt nhìn về phía Hạ Thiên.

- Ủa, đây không phải là Mộc Hàm sao? Đúng là khách quý, trước kia không biết mời, thậm chí mời cũng không đến, sao hôm nay lại đến đây?

Một âm thanh vang lên xóa vỡ bầu không khí yên tĩnh, một người đàn ông hơn hai mươi đi về phía bên này:

- Đến, đã đến thì cùng uống vài chén, cơ hội này là khó kiếm, thật sự khó kiếm.

Mộc Hàm khẽ nhíu mày, nàng đang định mở lời thì Hạ Thiên đã lóe lên xuất hiện trước mặt tên đàn ông kia, hắn chụp lấy cổ đối phương:

- Này, thằng ngu, có phải đám người chúng mày bắt Điềm Điềm không?
Chương 628: Chôn hết chúng mày

- Mày...Mày muốn làm gì?

Tên đàn ông bị Hạ Thiên chụp cổ làm gương mặt đỏ bừng bừng, nói chuyện cũng lắp bắp.

- Chồng, trước tiên buông hắn xuống cái đã.

Mộc Hàm lúc này đi tới nói.

- Được rồi.

Hạ Thiên buông lỏng tay.

Mộc Hàm nhìn tên đàn ông, đồng thời nàng quét mắt nhìn đám người bên trong đại sảnh:

- Chúng tôi đến đây để tìm người, hy vọng các người nói rõ vị trí của Đàm Điềm Điềm, chúng tôi tìm được người sẽ đi ngay.

- Ơ, Mộc Hàm, nghe những lời của cô có phải là chưa tìm được người thì không bỏ đi sao?

Một tên hỏi.

- Không đi thì tốt, chúng tôi đang cầu mà không được, ha ha ha... ....

Một tên đàn ông khác cười lớn:

- Các cậu nói có đúng không?

- Đúng, lần đầu tiên có người trong tứ danh hoa thủ đô đến nơi này.

Lập tức có người phụ họa.

Mộc Hàm khẽ hừ một tiếng:

- Nếu các người muốn tôi tự ra tay tìm người thì sợ rằng tình huống sẽ khác... ....

- Mộc Hàm, cô dọa ai vậy?

Có một người nói, giọng điệu có chút khinh thường:

- Cô cho rằng mình là ai? Chỗ này không ai sợ cô.

- Vợ, để tôi ra tay.

Hạ Thiên mất kiên nhẫn, hắn chỉ muốn nhanh chóng làm xong chuyện, sau đó về nhà ôm vợ ngủ, vì vậy hắn chưa nói dứt lời thì đã ra tay.

Hạ Thiên hóa thành một cái bóng nhàn nhạt, hắn dùng tốc độ cực nhanh hiện ra bên cạnh đám người trong đại sảnh, mỗi khi qua mặt một người thì hắn lại thuận tiện vung tay hoặc vung chân. Khoảnh khắc này trong đại sảnh liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết, còn có những người phụ nữ hét lên cực kỳ khoa trương, có vẻ rất hồ đồ.

Mộc Hàm đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cùng làm việc với chồng hình như không cần phải nói quá nhiều, vì hắn căn bản không cho người khác cơ hội mở miệng. Nàng cũng không thấy rõ động tác của Hạ Thiên, nhưng chỉ cần nhìn đám nam nữ ngã lăn trên đại sảnh thì có thể thấy tình cảnh khủng bố cở nào. Đáng lý ra có cả trăm nam nữ đang vui đùa cực kỳ hứng thú, nhưng bây giờ ai cũng nằm ngang trên mặt đất, một số người còn hôn mê bất tỉnh, rõ ràng Hạ Thiên ra tay cũng không nhẹ.

- Vợ, chị chờ chút, tôi sẽ kéo đám người kia ra.

Hạ Thiên nhanh chóng trở lại bên cạnh Mộc Hàm, hắn nói một câu rồi biến mất.

Mộc Hàm lập tức cảm thấy mơ hồ, nàng cũng không biết Hạ Thiên muốn làm gì, nhưng chưa đến mười giây sau thì nàng đã hiểu rõ.

- Á!

Một âm thanh hoảng sợ vang lên, sau đó một người từ trong một gian phòng bay ra, hắn ngã nặng xuống đất rồi gào lên đau đớn:

- Á!

Như vậy cũng chưa phải chấm dứt, vài phút sau liên tục có người ở trong phòng bị ném ra, đầu tiên là lầu một, sau đó là lầu hai, cuối cùng là lầu bar Chỉ trong thời gian vài phút mà vài chục người bị ném ra đại sảnh, trong đó còn có khá nhiều đôi nam nữ trần truồng, rõ ràng khi bị Hạ Thiên bắt được thì bọn họ còn đang ở trong hoạt động nguyên thủy nhất.

Hạ Thiên cuối cùng cũng trở lại bên cạnh Mộc Hàm:

- Vợ, tất cả đám người trong căn biệt thự này đều đã ở đây.

Khi nghe thấy đám người gào khóc ồn ào thì Hạ Thiên bất mãn nói:

- Này, yên tĩnh lại, nếu không tôi đánh cho bây giờ.

Những lời nói của Hạ Thiên có vẻ tương đối hữu hiệu, hắn quát lên một câu và không kẻ nào dám hé môi. Điều này cũng là bình thường, nếu ai được kinh nghiệm tình cảnh vừa rồi thì cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Hạ Thiên, bọn họ thật sự không muốn bị đánh, càng không muốn bị ném từ lầu ba xuống lầu một, tuy không chết người nhưng gãy tay gãy chân là đương nhiên.

- Này, trong số các người ai tên là Điềm Điềm?

Hạ Thiên lại hỏi.

Không ai trả lời.

- Vợ, hình như Điềm Điềm kia không có ở đây thì phải.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Mộc Hàm rồi nói.

Mộc Hàm chậm rãi đi về phía trước, nàng tìm trong đám người, vừa đi vừa nói:

- Đàm Điềm Điềm, cha cháu nhờ cô đến tìm, cháu không cần sợ, chúng ta sẽ đưa cháu về nhà.

- Thật...Thật là ba nhờ cô đến tìm sao?

Một giọng nói rụt rè chợt vang lên.

Mộc Hàm nhìn lại, nàng phát hiện một cô gái mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi dưới đất, gương mặt thanh tú xinh đẹp nhưng quần áo có chút rối loạn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

- Chồng, cô ấy chính là Điềm Điềm.

Mộc Hàm lập tức nhận ra Đàm Điềm Điềm, sau đó nàng bước nhanh đến bên cạnh:

- Điềm Điềm, cô là Mộc Hàm, chúng ta đã từng gặp nhau, cháu còn nhớ không?

Đàm Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào Mộc Hàm, trong ánh mắt dần mất đi sự sợ hãi, nàng khẽ gật đầu:

- Cháu...Cháu nhớ rồi, cháu nhớ cô rồi, cô là người đẹp tóc vàng.

- Ừ, đừng sợ, không có gì, bây giờ cô sẽ đưa cháu rời khỏi đây.

Mộc Hàm vươn tay với Đàm Điềm Điềm.

Đàm Điềm Điềm khẽ gật đầu, nàng bắt lấy tay Mộc Hàm, sua đó Mộc Hàm khẽ dùng sức kéo Đàm Điềm Điềm đứng lên. Cuối cùng Đàm Điềm Điềm bổ nhào vào lòng Mộc Hàm rồi khóc rống lên:

- Cô Mộc Hàm, bọn họ ức hiếp cháu, bọn họ nói cháu phải nghe lời nếu không sẽ giết cả nhà, bọn họ nói đã làm mẹ nổ chết, ba cũng bị nổ chết, hu hu hu... ....

- Đừng khóc, không có gì, mẹ cháu vẫn còn sống.

Mộc Hàm khẽ an ủi Điềm Điềm:

- Trước tiên cô đưa cháu ra ngoài, ba mẹ cháu đang chờ ở bên ngoài.

- Vâng!

Đàm Điềm Điềm nức nở gật đầu, sau đó nàng rời khỏi ngực Mộc Hàm rồi lau mắt, cuối cùng đi theo Mộc Hàm rời khỏi đại sảnh.

Trước khi đi Mộc Hàm còn nói với Hạ Thiên một câu:

- Chồng, trước tiên cậu xem xét đám người này, chút nữa tôi sẽ quay lại ngay.

Mộc Hàm vừa đi đãc có vài tên đứng lên, Hạ Thiên lách đến đạp đám người ngã xuống rồi dùng giọng mất vui nói:

- Anh chưa cho các chú đứng lên, sao dám tự tiện?

Lần này không còn ai dám đứng lên.

- Này, nghe nói trong đám ngu các chú có một thằng tên là Thái Tử, có phải không?

Hạ Thiên mở miệng hỏi.

Vẫn không ai trả lời.

- Không nói phải không?

Hạ Thiên rất mất vui:

- Không nói anh sẽ chôn sống các chú.

Hạ Thiên vỗ tay vào tường, một tiếng ầm vang lên, vách tường sụp một mảng.

- Anh...Anh muốn làm gì?

Có một người phụ nữ hoảng sợ lên tiếng.

- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ chôn các người ở đây.

Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói:

- Tôi sẽ hủy căn biệt thự này, tiện tay chôn luôn các người, coi như một công đôi việc, hiểu chưa?

- Anh...Anh rõ ràng là mưu sát.

Đám phụ nữ càng hoảng sợ, bọn họ bắt đầu hét ầm lên.

- Mưu sát thì sao? Các người có thể bắt cóc, tôi không được mưu sát sao/

Hạ Thiên không quan tâm:

- Hơn nữa căn nhà tự sập, nào có liên quan đến tôi?

Hạ Thiên nói xong thì vỗ tay ra, lúc này tường lại sập, Hạ Thiên còn nói:

- Các chú xem, anh không dụng tay vào tường, tự nó sập, trách anh được sao?

- Nhà sắp sập, chạy mau.

Đột nhiên có người gào lên, đám người từ trên mặt đất đứng lên bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Chương 629: Thái Tử sa lưới

Lại là những tiếng kêu rên thảm thiết, đám người cố gắng chạy ra ngoài đại sảnh bị Hạ Thiên đá văng trở lại, hơn nữa còn nện lên người đám chuẩn bị bỏ chạy theo sau, tất cả đều lăn đùng ra đất.

- Đúng là một đám ngu như heo, nếu anh cho các chú bỏ chạy như vậy thì còn mặt mũi gì nữa?

Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn đảo mắt lên người một tên đàn ông:

- Này, chú đến đây.

Tên đàn ông này cúi đầu làm người ta không nhìn rõ tướng mạo, nhưng vì nguyên nhân cúi đầu mà không biết Hạ Thiên đang gọi ai, vì vậy hắn không có chút phản ứng.

Hạ Thiên lóe người đến bên cạnh tên đàn ông, hắn xác đối phương lên rồi nói:

- Này, chú không nghe thấy sao?

Tên đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu, người này hơn ba mươi, bộ dạng có vẻ nhã nhặn, lúc này hắn cũng rất hoảng sợ:

- Anh...Anh vừa nói gì?

- Vừa rồi chú nói mọi người bỏ chạy phải không?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông:

- Anh nhớ giọng nói của chú, khi anh còn ở thành phố Giang Hải, có phải chú đã điện thoại cho anh không?

- Tôi..Tôi không biết anh đang nói gì.

Tên đàn ông tỏ ra rất kinh hoàng:

- Anh mau thả tôi ra.

- Thằng ngu mày có phải là Thái Tử không?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sau đó hắn hỏi.

- Tôi không biết cái gì là Thái Tử, tôi chi vừa đến nơi này, cha tôi là phó chủ tịch thành phố ở đây, anh mau thả tôi ra, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh.

Người đàn ông này hình như không còn hoảng sợ mà trở nên tức giận.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sua đó hắn lấy điện thoại ra, hắn bấm một dãy số, là số máy của Lãnh Băng Băng.

- Làm gì vậy? Tôi đang bận lắm.

Lãnh Băng Băng ở đầu dây bên kia có chút mất hứng, nhưng dù nàng mất hứng cũng khó thể che giấu dự mừng rỡ, rõ ràng nàng đang rất vui vì nhận được điện thoại của Hạ Thiên.

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị còn nhớ tên Thái Tử ở huyện Lâm Giang không?

Hạ Thiên mở miệng hỏi.

- Tất nhiên là nhớ, bây giờ cảnh sát tỉnh Bình Hải đang liên tục truy nã, sao vậy?

Lãnh Băng Băng có chút buồn bự, lưu manh lần này không mở miệng đùa giỡn làm nàng cảm thấy không quen.

- À, bây giờ tôi gặp một tên, tôi nghi ngờ hắn là Thái Tử, nhưng tôi không biết bộ dạng hắn là thế nào, hơn nữa cũng chưa từng gặp mặt, chị có hình của hắn không?

Hạ Thiên nhanh chóng hỏi.

- Tất nhiên là có, cậu chờ chút, tôi sẽ lập tức đưa ảnh của hắn cho cậu.

Lãnh Băng Băng trả lời ngay, sau đó nàng lại bổ sung một câu:

- Này, nếu thật sự là Thái Bằng Trình kia thì cậu nên bắt lại giao cho cảnh sát thủ đô cũng được, đừng đánh chết hắn, người này biết rất nhiều chuyện, có liên quan đến rất nhiều vụ án, hiểu chưa?

- Được rồi.

Hạ Thiên đồng ý cũng không quá tình nguyện, thật ra hắn muốn trực tiếp xử lý Thái Bằng Trình, trước đó hắn đã muốn xử lý Thái Bằng Trình ở thành phố Giang Hải, nhưng khi đó hắn còn chưa bắt được đối phương.

- Tôi sẽ cúp máy trước, ảnh sẽ gửi lại cho cậu sau, nếu cậu thật sự bắt được hắn thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng.

Lãnh Băng Băng nhanh chóng nói, sau đó nàng cúp điện thoại. Chưa đến một phút sau một tấm hình đã được gửi đến điện thoại của Hạ Thiên.

Hạ Thiên nhìn tấm hình, sau đó lại nhìn tên đàn ông, cuối cùng hắn trở nên vui sướng:

- Thì ra tên ngu này chính là Thái Tử.

- Hạ Thiên, bị mày bắt được thì coi như tao xui xẻo, nhưng vẫn là câu nói trước kia, tao sẽ không tha cho mày.

Tên đàn ông đã không còn sợ hãi, những biểu hiện vừa rồi chẳng qua chỉ là giả vờ, Thái Bằng Trình hắn từng là Thái Tử hô phong hoán vũ ở huyện Lâm Giang, dù trước kia núi Thái Sơn có sập thì vẻ mặt hắn cũng không biến đổi. Vì vậy bây giờ Hạ Thiên biết được thân phận của hắn, tất nhiên hắn cũng cực kỳ trấn định.

- Này, ai không để yên cho chú?

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thái Bằng Trình:

- Chú sắp toi đến nơi rồi.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Mộc Hàm dẫn theo một đám cảnh sát tiến vào, Hạ Thiên vội vàng nói:

- Vợ, chị đến vừa đúng lúc, chị điện thoại cho lão già La Dân Sinh kia đi, để ông ta bắt tên ngu ngốc Thái Tử này về cục cảnh sát đi.

Mộc Hàm có chút kinh ngạc, nàng nhìn Thái Bằng Trình, sau đó dùng giọng nghi ngờ hỏi:

- Chồng, anh xác định hắn là tên Thái Tử ở huyện Lâm Giang sao?

- Tất nhiên là xác định, vợ cảnh sát tỷ tỷ đã gửi đến một tấm hình, chị xem, đúng là hắn. À, đúng rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ nói người này đang bị cảnh sát tỉnh Bình Hải phát lệnh truy nã, trước tiên tôi giao hắn cho cảnh sát thủ đô.

Hạ Thiên lấy điện thoại có tấm hình cho Mộc Hàm xem rồi nói.

- Được rồi, trước tiên tôi điện thoại cho cục trưởng La.

Mộc Hàm đồng ý, thực tế dù không có chuyện này thì nàng cũng phải điện thoại cho La Dân Sinh, vì nàng muốn cảnh sát đem tất cả đám người trong này ra ngoài, tất nhiên phân cục cảnh sát lại không đủ lực lượng, hình như cũng không dám bắt người.

Điều làm cho Mộc Hàm cảm thấy ngoài ý muốn chính là khi điện thoại đến cho La Dân Sinh, đúng lúc La Dân Sinh đang dẫn người về phía bên này, rõ ràng lão đã biết chuyện phát sinh ở nơi đây.

Hạ Thiên cũng điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng cũng không có nhiều thời gian với Hạ Thiên, vì nàng phải lập tức điện thoại cho cục trưởng cục công an tỉnh là Hào Đồ, sau đó để Hào Đồ liên lạc với cục công an thủ đô.

- Vợ, bây giờ chúng ta đã có thể về nhà chưa?

Hạ Thiên cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

- Chồng, đợi khi cục trưởng La đến thì chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.

Mộc Hàm khẽ nói:

- Tốt nhất là chúng ta trực tiếp đưa Thái Bằng Trình vào trong tay La Dân Sinh, như vậy sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

- Được rồi.

Hạ Thiên cũng chỉ có thể chờ đợi.

Nhưng Hạ Thiên cũng không đợi quá lâu, chừng mười phút sau thì La Dân Sinh đã dẫn người đến, vài phút sau đó Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng cùng nhau bỏ đi, những sự việc phát sinh sau đó không cần hắn phải quan tâm.

Hôm nay đối với La Dân Sinh và rất nhiều cảnh sát thủ đô thì rõ ràng là một đêm khó ngủ, đối với những quan viên và gia đình phú hào thủ đô thì cũng là một đêm khó ngủ, vì con cháu của bọn họ bị bắt vào cục công an, bọn họ cần phải hoạt động, cần phải tạo ra áp lực cho cảnh sát, hy vọng cứu con mình ra.

Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng có một đêm không ngủ, chiến trường của bọn họ tất nhiên là trên giường, Mộc Hàm ngày càng trưởng thành và ngày càng tươi đẹp, nàng lại làm cho Hạ Thiên sung sướng đến tận sáng sớm. Cuối cùng Mộc Hàm mới có thể ghé sát lên người Hạ Thiên mà nằm ngủ, cả buổi tối nàng rất chủ động, kết quả là tiêu hao tất cả thể lực.

- Chồng, tôi ngủ trước, lát nữa còn phải đến Địa tổ.

Mộc Hàm nói ngủ là ngủ, ngay sau đó nàng đã dựa vào người Hạ Thiên rồi ngủ rất say.

Hạ Thiên cũng ngủ ngay lập tức, cũng không biết đã ngủ được bao lâu thì hắn tỉnh lại, bị chuông điện thoại làm cho thức tỉnh.

- Ai đó?

Hạ Thiên lầm bầm một câu, hắn thuận tay cầm điện thoại lên xem, những bất mãn trong lòng chợt biến mất sạch sẽ.
Chương 630: Lần đầu tiên gặp mặt Triệu Minh Phong

Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại, hắn dùng giọng cao hứng hỏi:

- Vợ Mị Nhi, bây giờ chị có thời gian để tôi chữa hết bệnh chưa?

- Cậu ở đâu?

Người gọi điện thoại đến là Mị Nhi, giọng điệu của nàng có chút kỳ quái, không hề lạnh nhạt như xưa, hơn nữa trong giọng nói lại có chút hân hoan khó che giấu.

- Chồng, mấy giờ rồi?

Một âm thanh mơ hồ chợt vang lên, Mộc Hàm cũng bị đánh thức.

m thanh này rõ ràng cũng làm cho Mị Nhi ở bên kia nghe thấy được, vì vậy không đợi Hạ Thiên mở lời thì Mị Nhi đã hỏi:

- Cậu ở cùng một chỗ với Mộc Hàm sao?

- Đúng vậy, vợ Mị Nhi, có phải chị cũng muốn đến không?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Tôi tìm cậu có chuyện, cậu có thể tự đến một chuyến được không?

Trong giọng nói của Mị Nhi mơ hồ mang theo chút hương vị năn nỉ.

Hạ Thiên lập tức đồng ý:

- Không có vấn đề, vợ Mị Nhi đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm chị ngay.

- Tôi đang ở khu căn cứ của Thiên tổ, Mộc Hàm biết rõ chỗ này.

Mị Nhi trả lời.

- À, vậy thì được, tôi sẽ đi ngay.

Hạ Thiên nhìn Mộc Hàm đã tỉnh lại, sau đó nói ngay.

- Được, tôi ở đây chờ cậu.

Mị Nhi nói một câu rồi cúp điện thoại.

Mộc Hàm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nàng đứng thẳng người dậy, dáng người tuyệt mỹ biểu hiện ra ngoài không khí, giọng điệu lại có chút lười biếng:

- Chồng, cậu muốn đi đâu, Mị Nhi tìm cậu sao?

- Đúng vậy, vợ Mị Nhi nói đang ở căn cứ Thiên tổ, nói tôi đến tìm.

Hạ Thiên trả lời.

Mộc Hàm nhìn thời gian, nàng không khỏi kêu lên một tiếng duyên dáng:

- Á, đã hơn mười giờ, vừa đúng lúc, chồng, tôi phải đến Địa tổ, mà căn cứ Thiên tổ và Địa tổ cũng không cách nhau quá xa, chúng ta cùng đi.

Mộc Hàm vừa nói vừa mặc quần áo, sau đó nàng vào nhà vệ sinh. Vài phút sau nàng đi ra nói:

- Chồng, cậu vào đánh răng rửa mặt đi, tôi đi nấu mỳ, chúng ta ăn cái gì đó rồi đi.

Không thể nghi ngờ Mộc Hàm là đặc công vĩ đại, đồng thời còn có tư chất làm vợ hiền. Trên đời này có không ít người có tư chất làm vợ hiền, nhưng nếu một người chẳng phải hình tượng vợ hiền, hơn nữa còn là đặc công mà biến đổi như vậy thì tuyệt đối là kỳ tích, Mộc Hàm có thể xem là một tồn tại kỳ tích.

Đợi đến khi Hạ Thiên mặc quần áo chỉnh tề rời khỏi giường, sau đó làm xong vệ sinh thân thể thì Mộc Hàm đã làm xong hai tô mỳ thơm ngào ngạt đặt trên bàn.

Hai người cùng nhau ăn sáng rồi đi ra, sau đó Mộc Hàm chạy chiếc Audi A7 đến đưa Hạ Thiên đến căn cứ của Thiên tổ.

- Chồng, Mị Nhi tìm cậu có chuyện gì?

Trên đường đi Mộc Hàm không khỏi tò mò hỏi.

- Có lẽ là để tôi chữa bệnh.

Hạ Thiên trả lời, đây cũng là sự kiện hắn mong chờ nhất.

- Sức khỏe của Mị Nhi không được tốt sao?

Mộc Hàm có chút ngạc nhiên.

- Đúng vậy, thân thể của chị ấy có chút kỳ quái, tôi cần phải dùng Ngịch Thiên Bát Châm tẩy tủy mới có thể hoàn toàn chữa tốt cho chị ấy.

Hạ Thiên gật đầu nói.

- Tẩy tủy sao?

Mộc Hàm mỉm cười ngây ngốc, bây giờ nàng đã biết rõ tẩy tủy là có chuyện gì xảy ra, nàng tin chòng mình tẩy tủy xong cho người ta thì chắc chắn phải làm "tí gì đó". Chỉ cần nhìn bộ dạng hắn bây giờ là biết Mị Nhi khó thể khoát khỏi ma chưởng.

Mộc Hàm cũng không có ý nghĩ ghen tuông trong đầu, nàng đã sớm biết Hạ Thiên là kẻ lăng nhăng số một, đối với nàng chỉ cần Hạ Thiên tốt với mình là được. Nàng biết rõ đối với những đặc công như mình thì tìm được một người đàn ông cũng là không dễ dàng gì, cũng vì thế mà sinh hoạt cá nhân của nữ đặc công khác loạn, cũng không chỉ riêng nam đặc công mới là như vậy.

Nếu so sánh với những nữ đặc công khác thì Mộc Hàm cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, dù Hạ Thiên rất lăng nhăng nhưng nàng vẫn có thể ở cùng hắn, điều này là quá đủ.

Mộc Hàm không nói thêm điều gì, nàng chỉ chuyên tâm lái xe, nửa giờ sau xe đã đến đúng mục đích. Từ xa nàng đã thấy Mị Nhi đứng bên ngoài trụ sở Thiên tổ, rõ ràng đang chờ Hạ Thiên đến.

- Chồng, tôi đi vào căn cứ Địa tổ trước, cậu cứ ở bên kia làm gì thì làm, sau khi xong việc có thể đến tìm tôi.

Mộc Hàm dừng xe lại nói với Hạ Thiên.

Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn xuống xe, Mộc Hàm thì nhanh chóng bắt chuyện với Mị Nhi rồi lái xe bỏ đi.

- Vợ Mị Nhi, chị gọi tôi tới có phải muốn chữa bệnh không?

Hạ Thiên lại hỏi.

Mị Nhi có chút chần chừ, sau đó nàng lắc đầu;

- Tôi muốn nhờ cậu chữa bệnh cho một người.

- Vợ Mị Nhi, không phải chị không muốn chữa đấy chứ/

Hạ Thiên rất thất vọng.

- Điều này đợi một lát nữa rồi nói sau, trước tiên cậu theo tôi trước đã.

Mị Nhi xoay người bỏ đi.

Hạ Thiên dù không quá vui sướng cũng phải đi theo Mị Nhi. Một lát sau hai người đến một sân huấn luyện, nhưng lúc này cả khu vực huấn luyện chẳng có người nào huấn luyện học tập, thực tế chỉ có một người đứng nơi đó mà thôi.

Đây là một người đàn ông trung niên, người này vóc dáng không cao, tướng mạo bình thường nhưng lại bùng ra một khí chất khác biệt. Dù tướng mạo của hắn rất bình thường nhưng dù kẻ nào nhìn thấy thì cũng tuyệt đối không dám khinh thường.

- Vợ Mị Nhi, chị muốn tôi chữa bệnh cho người này sao?

Hạ Thiên thấy người đàn ông trung niên thì càng thêm mất hứng, vì đối phương là đàn ông, hắn không muốn chữa bệnh cho đàn ông.

Mị Nhi không nói gì, nàng đi về phía người đàn ông trung niên rồi khẽ nói:

- Hắn đã đến.

- Hạ Thiên, tôi là Triệu Minh Phong.

Người đàn ông trung niên mỉm cười với Hạ Thiên:

- Tôi biết cậu đã khá lâu, cũng rất muốn gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.

- À, thì ra ông là Triệu Minh Phong.

Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, bây giờ hắn cũng biết Triệu Minh Phong là tổ trưởng Thiên tổ, cũng biết Triệu Minh Phong trước nay luôn giúp hắn. Vì vậy lúc này hắn cũng không quá mất hứng.

Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên lại buồn bực:

- Chẳng phải ông đã mất tích rồi sao?

- Khoảng thời gian trước tôi dưỡng thương, điều này làm cho người ta nghĩ rằng tôi đã mất tích.

Triệu Minh Phong mỉm cười giải thích một câu, sau đó hắn chậm rãi nói:

- Lão nhân gia Ám Hoàng bây giờ vẫn khỏe chứ?

- Ông hỏi Tam sư phụ của tôi sao? Ông ấy rất khỏe, ăn ngon ngủ ngon.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Cậu có thể nói cho tôi biết ông ấy đang ở đâu được không? Tôi phải làm thế nào mới liên hệ được với ông ấy?

Triệu Minh Phong hỏi, trong giọng nói có chút cảm giác bức thiết.

- Ông ấy sống trên núi, ông cũng không cần liên lạc làm gì, ông ấy không xuống núi đâu. Còn chỗ kia, ông không thể đến được, ngoài tôi và vợ tôi thì người khác không được phép tiến vào, vì vậy ông cũng đừng hy vong làm gì.

Hạ Thiên không quan tâm, hắn thật sự không thấy hứng thú vì vấn đề này.

Triệu Minh Phong khẽ trầm ngâm, sau đó hắn nói:

- Hạ Thiên, yêu cầu kế tiếp của tôi có thể làm cậu mất hứng, nhưng tôi hy vọng cậu có thể hiểu, dù tôi đã có chín mươi chín phần trăm tin tưởng cậu là đệ tử của lão nhân gia, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể chứng minh, để vứt bỏ một phần trăm cuối cùng.
Chương 631: Chứng minh

Hạ Thiên quả nhiên mất hứng, hắn bĩu môi:

- Tôi không muốn chứng minh, ông có tin hay không chẳng sao cả, dù sao tôi cũng chẳng phải rất muốn làm đệ tử của ông ấy. Nếu không phải năm xưa các ông ấy lợi dụng tôi còn nhỏ tuổi để ép làm đệ tử, tôi sẽ không muốn làm đệ tử của bọn họ.

- Hạ Thiên, chỉ cần cậu trả lời tôi hai vấn đề là được.

Triệu Minh Phong cũng không tức giận, năm xưa Ám Hoàng cũng cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ Hạ Thiên có kiêu ngạo cũng chẳng có gì kỳ lạ.

- Tôi đã nói ông tin hay không cũng chẳng sao, tôi cũng không muống giả mạo làm đệ tử của người khác.

Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn lợi hại như vậy mà cần phải đi giả mạo sao?

Triệu Minh Phong chợt cười khổ, những lời này của Hạ Thiên là rất đúng, với sự hùng mạnh của Hạ Thiên thì quả thật sẽ không bao giờ đi giả mạo làm đệ tử người khác làm gì, nhưng dù sao hắn cũng phải xác nhận.

- Cậu không thể trả lời vài vấn đề được sao?

Lúc này Mị Nhi tức giận nói.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tôi không muốn làm những việc chẳng có lợi lộc gì.

- Nếu cậu có thể chứng minh mình là đệ tử của Ám Hoàng trước mặt tổ trưởng, như vậy tất nhiên cậu sẽ có lợi.

Mị Nhi tức giận nói.

- Thật sự có lợi sao?

Hạ Thiên cười hì hì với Mị Nhi:

- Nếu không, vợ Mị Nhi, đến khi tôi chứng minh mình là đệ tử của Tam sư phụ, chị để cho tôi chữa bệnh được không?

- Được, tôi đồng ý với cậu là được.

Mị Nhi lập tức đồng ý, sở dĩ nàng sảng khoái như vậy cũng vì hy vọng Triệu Minh Phong có thể thực hiện nguyện vọng nhiều năm qua. Những năm qua Triệu Minh Phong luôn cố gắng tìm kiếm tung tích của Ám Hoàng, hơn nữa Mị Nhi cũng cảm thấy chữa bệnh cũng là chuyện tốt, không có gì không được, đơn giản chỉ cho đại sắc lang chiếm chút tiện nghi mà thôi. Dù sao nàng cũng đã bị hắn nhiều lần chiếm tiện nghi, toàn thân nàng đã từng bị hắn sờ nắn chán chê, bây giờ bị sờ thêm cũng không sao.

Hạ Thiên cuối cùng cũng vui sướng trở lại, nàng quay đầu nhìn Triệu Minh Phong:

- Này, ông hỏi nhanh lên, chỉ được hỏi hai câu thôi đấy.

- Yên tâm, tôi nói là giữ lời, chỉ hai vấn đề mà thôi.

Triệu Minh Phong gật đầu:

- Vấn đề thứ nhất, tên thật của lão nhân gia là gì?

- Ông đang xem thường tôi sao?

Hạ Thiên có chút bất mãn:

- Một vấn đề đơn giản như vậy mà ông cũng đặt ra không biết xấu hổ à?

Triệu Minh Phong mỉm cười:

- Ngày xưa tên của Ám Hoàng không những vang dội ở thủ đô, hơn nữa cũng làm cho nhiều người ở nơi khác sợ mất mật. Thực tế dù là bây giờ thì đám người biết rõ tên của Ám Hoàng cũng chẳng còn nhiều, rất nhiều người cho rằng ông ấy tên là Ám Hoàng, nhưng bọn họ cũng không biết Ám Hoàng chỉ là danh hiệu mà thôi. Vì vậy, Hạ Thiên, nếu cậu thật sự là đồ đệ của lão nhân gia, như vậy vấn đề này đối với cậu là cực kỳ dễ dàng, nhưng nếu cậu không phải là đồ đệ của ông ấy thì lại rất khó.

- À, tôi hiểu rồi, tên của Tam sư phụ rất khó nghe, chính ông ta cũng không muốn nói cho người khác biết, vì vậy cũng chẳng có nhiều người được biết.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Thật ra tôi cảm thấy người đặt tên rõ ràng có thù oán với Tam sư phụ, nếu không thì vì sao một người đàn ông lại lấy tên của một người phụ nữ?

Mị Nhi ở bên cạnh đã không nhịn được nữa:

- Tam sư phụ của cậu rốt cuộc tên gì? Dài dòng quá.

- Tôi sẽ nói.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Ông ấy tên là Lữ Nhân, Lữ trong chữ đôi, nhân trong từ nhân.

Mị Nhi chợt ngẩn ngơ, đường đường là Ám Hoàng mà có cái tên như vậy sao? Đây cũng là lần đầu tiên nàng biết tên của đối phương.

- Tổ trưởng, đó là tên của Ám Hoàng sao?

Mị Nhi nhìn Triệu Minh Phong, cuối cùng nàng cũng không nhịn được phải hỏi.

- Đúng vậy, đó là tên thật của ông lão.

Triệu Minh Phong gật đầu, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên

- Tuy đến bây giờ tôi đã có thể tin cậu là đệ tử của lão nhân gia, nhưng vấn đề cuối cùng dù sao cũng vẫn phải hỏi.

- Hỏi nhanh đi.

Hạ Thiên có vẻ mất kiên nhẫn.

- Trên người Ám Hoàng dù thế nào cũng có một khẩu súng không thể tìm thấy, trên người tôi cũng có một khẩu súng như vậy, cậu có thể tìm ra cây súng đó không?

Triệu Minh Phong hỏi, trước đó không lâu hắn đã dựa vào tuyệt kỹ này mà tránh được phục kích của Lý gia. Hắn tin trên đời này người biết rõ bí mật đó ngoài bản thân Ám Hoàng thì chỉ còn đệ tử của Ám Hoàng mà thôi, sẽ không còn ai khác.

Hạ Thiên không nói lời nào, hắn đánh về phía Triệu Minh Phong, hai tay thò ra.

- Cậu làm gì thế?

Mị Nhi chợt kinh hoàng, nàng vội vàng quát lớn.

Hạ Thiên không trả lời, hắn lập tức quay về chỗ cũ, lúc này trên tay hắn đã có một khẩu súng, sau đó hắn ném khẩu súng cho Triệu Minh Phong:

- Trả lại cho ông.

Triệu Minh Phong nhận súng, vẻ mặt hắn không khỏi có chút kích động:

- Hạ Thiên, quả nhiên cậu là đệ tử của lão nhân gia.

Hạ Thiên không quan tâm đến lời nói của Triệu Minh Phong, hắn quay đầu nhìn Mị Nhi rồi cười hì hì nói:

- Vợ Mị Nhi, bây giờ đã có thể để tôi chữa bệnh chưa?

- Cậu gấp cái gì?

Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng chỉ cần nhìn qua đã có thể hiểu, vừa rồi Hạ Thiên đã dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi thứ hai, cũng chính là tìm câu súng trên người Triệu Minh Phong.

- Vợ Mị Nhi, đây là vấn đề tôi rất quan tâm, chị có bệnh, tất nhiên tôi sẽ rất lo lắng, vì vậy phải nhanh chóng chữa trị cho tốt.

Hạ Thiên nghiêm trang nói, nghe giọng điệu cũng chẳng biết cao thượng bao nhiêu.

- Trước tiên cậu chữa trị tốt cho tổ trưởng cái đã.

Mị Nhi mở miệng nói.

- Thương thế của ông ấy không cần chạy chữa, chỉ cần chậm rãi bồi dưỡng là tốt rồi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Mị Nhi lập tức lo lắng:

- Cậu nói vậy có ý gì? Cậu không thể chữa hết bệnh cho tổ trưởng được sao?

- Cũng chẳng phải không chữa được, nhưng khá phiền phức, trước tiên tôi muốn chữa cho chị trước, ông ấy để muộn một chút cũng không sao.

Hạ Thiên giải thích.

- Không được, cậu phải chữa trị tốt cho tổ trưởng, nếu không tôi sẽ chẳng nhờ cậu chữa cho mình làm gì. Nguồn: https://truyenggg.com

Mị Nhi có vẻ rất kiên quyết.

Hạ Thiên có chút buồn bực, thực tế hắn đã biết rõ tình huống sức khỏe của Triệu Minh Phong, tuy người này đã mất công lực nhưng sức khỏe không có vấn đề, muốn khôi phục công lực chỉ cần bỏ ra chút thời gian điều dưỡng mà thôi, vì vậy cũng chẳng cần chạy chữa làm gì.

- Được rồi, trước tiên tôi sẽ chữa cho ông ấy.

Hạ Thiên chỉ có thể đồng ý, vì có thể thuận tiện tẩy tủy cho Mị Nhi và kéo luôn lên giường làm một trận, hắn chỉ có thể nghe theo yêu cầu của nàng.

Khi thấy Hạ Thiên đồng ý chữa thương cho Triệu Minh Phong thì tâm tình của Mị Nhi cũng khá hơn, nhưng một phút sau, khi nàng phát hiện tình trạng vết thương của Triệu Minh Phong đã được chữa trị xong thì lại sinh ra xúc động muốn đánh Hạ Thiên. Chữa xong bệnh chỉ mất một phút đồng hồ nhưng hắn lại nói rất phiền toái, thiếu chút nữa đã không muốn chữa cho Triệu Minh Phong.

- Vợ Mị Nhi, bây giờ đã có thể để tôi chữa cho chị chưa?

Hạ Thiên lại nhắc đến vấn đề, đối với hắn thì chuyện này rất quan trọng, khó thể quên.

- Hôm nay tôi không rảnh.

Mị Nhi tức giận nói, nàng bị Hạ Thiên làm cho bực bội, bây giờ lập tức khước từ.

- Vợ Mị Nhi, sao chị nói mà không chịu trách nhiệm tí nào vậy?

Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn nhìn chằm chằm vào cặp mông của Mị Nhi, hắn bắt đầu suy xét tấn công vào bộ vị mẫn cảm đó như thế nào.
Chương 632: Nguyện vọng của Triệu Minh Phong

- Sao tôi lại không có trách nhiệm với lời nói?

Mị Nhi phản bác:

- Tôi chỉ nói đồng ý cho cậu chữa bệnh, cũng chưa nói là chữa bệnh ngay hôm nay.

Hạ Thiên có chút buồn bực, xem ra vợ Mị Nhi cũng rất lật lọng.

Triệu Minh Phong lúc này mở miệng nói:

- Mị Nhi, nếu thân thể cô có chỗ nào đó không thoải mái thì nên để Hạ Thiên xem qua.

Hạ Thiên lập tức có thêm chút hảo cảm với Triệu Minh Phong, người này cuối cùng cũng nói được một lời dễ nghe.

- Tổ trưởng, thân thể của tôi chẳng có vấn đề gì, bây giờ Thiên tổ cũng không thiếu chuyện, gần đây có những sự việc phát sinh mà tôi chưa báo cáo cho anh.

Mị Nhi nói đến đây thì chuyển hướng sang Hạ Thiên:

- Những ngày nay tôi cũng không có nhiều thời gian, sau khi tôi bận rộn xong tất cả thì sẽ tìm cậu chữa bệnh.

Triệu Minh Phong lúc này lại mở miệng:

- Mị Nhi, chuyện Thiên tổ khong cần báo cáo cho tôi.

Mị Nhi không khỏi kinh hoàng, sau đó nàng vội vàng nói:

- Tổ trưởng, anh nói lời này có ý gì? Không báo cáo cho anh thì tôi sẽ báo cáo cho ai?

Triệu Minh Phong mỉm cười:

- Mị Nhi, sau này cô không cần phải báo cáo cho bất kỳ ai, vì sau này cố sẽ là tổ trưởng chính thức của Thiên tổ.

- Như vậy sao được?

Mị Nhi lập tức nôn nóng:

- Tổ trưởng, bây giờ anh đã quay lại, hơn nữa tình trạng vết thương đã rất khá, tất nhiên anh phải đảm nhiệm vị trí tổ trưởng.

- Mị Nhi, tôi còn có chuyện khác.

Triệu Minh Phong dùng giọng ôn hòa giải thích:

- Dù sự việc này có thành hay không, sau này Thiên tổ sẽ do cô cai quản.

- Anh muốn đi làm gì?

Mị Nhi vội vàng hỏi.

- Nếu Ám Hoàng lão nhân gia vẫn còn, như vậy Ám tổ do ông ấy tạo nên sẽ không nên biến mất, vì vậy tôi muốn dựng lại Ám tổ.

Triệu Minh Phong chậm rãi nói:

- Chỉ có điều...Bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng bây giờ năm xưa từng thuộc Ám tổ, nhưng bây giờ tôi muốn tập hợp chúng vào nằm dưới Ám tổ, điều này cũng không dễ dàng, tôi cần phải tìm sự đồng ý của nhiều người.

- Dù là như vậy thì anh cũng nên là tổ trưởng Thiên tổ, sau khi trùng kiến Ám tổ, anh kiêm nhiệm tổ trưởng Thiên tổ cũng không muộn.

Mị Nhi tuy đã hiểu ý đồ của Triệu Minh Phong nhưng vẫn không hiểu quyết định của đối phương.

Triệu Minh Phong lắc đầu:

- Mị Nhi, dù Ám tổ có trùng kiến thành công hay không thì tôi cũng không quay lại làm tổ trưởng Thiên tổ, sau này cô là tổ trưởng Thiên tổ. Tôi trùng kiến Ám tổ xong sẽ không đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng, vì ở thủ đô có người phù hợp hơn tôi.

- Người đó là ai?

Mị Nhi không khỏi hỏi.

Triệu Minh Phong quay đầu nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt trịnh trọng:

- Hạ Thiên, cậu là đệ tử của Ám Hoàng, nếu Ám tổ được trùng kiến thì chức vụ tổ trưởng, tôi hy vọng cậu có thể đồng ý, nếu Ám tổ được trùng kiến thì cậu sẽ đến làm tổ trưởng.

- Cậu ta sao?

Mị Nhi chợt sững sờ, ngay sau đó nàng nói ngay:

- Hắn sao được? Nếu là hắn ta chấp chưởng Ám tổ, như vậy Ám tổ sẽ còn ra thể thống gì?

- Tôi mặc kệ.

Hạ Thiên cũng từ chối;

- Tôi cũng không hứng thú làm tổ trưởng Ám tổ, chẳng có gì vui, cả ngày phải làm ba công tác này nọ.

Triệu Minh Phong chợt sững sờ, hắn cũng không ngờ, chẳng những Mị Nhi phản đối, ngay cả Hạ Thiên cũng từ chối. Hắn tưởng rằng Hạ Thiên sẽ phải đồng ý, dù sao địa vị tổ trưởng Ám tổ cũng rất cao, đủ để lùa người như xua vịt, trên đời này sợ rằng cũng không có vài người có thể ngồi trên vị trí đó, hắn cảm thấy Hạ Thiên vừa vặn có năng lực như vậy.

- Hạ Thiên, tôi biết rõ lúc này cậu nghĩ rằng không thể nào đảm nhiệm vị trí này, nhưng cậu yên tâm, trong giai đoạn đầu trùng kiến Ám tổ, tôi sẽ hỗ trợ cậu.

Triệu Minh Phong còn nói thêm.

Hạ Thiên lập tức mất hứng:

- Ai nói tôi không thể nào đảm nhiệm? Tôi chỉ không muốn làm tổ trưởng Ám tổ mà thôi. Tóm lại ông đừng tìm tôi, ông muốn trùng kiến Ám tổ thì tự mình làm tổ trưởng, tôi sẽ không làm tổ trưởng giúp ông.

- Hạ Thiên, cậu thật sự không muốn làm tổ trưởng Ám tổ sao?

Triệu Minh Phong không khỏi cười khổ, lúc này hắn cũng thấy Hạ Thiên thật sự không có hứng làm tổ trưởng Ám tổ.

- Tất nhiên là thật, hơn nữa vài tháng sau tôi sẽ quay về với thần tiên tỷ tỷ, tôi cũng không có thời gian ở đây làm những việc nhàm chán như vậy.

Hạ Thiên tức giận nói, hắn đã từng nghe Tam sư phụ nói làm tổ trưởng Ám tổ cũng không có gì hay, cả ngày đều phải chấp hành nhiệm vụ, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có ba trăm ngày chạy đi chạy lại. Tuy Tam sư phụ nói về điều này có vẻ rất tự hào nhưng Hạ Thiên lại cảm thấy điều đó cực kỳ nhàm chán, vì vậy hắn tình nguyện ở nhà cùng vợ cho sướng.

Triệu Minh Phong không khỏi thở dài:

- Lão nhân gia không quay lại, cậu cũng không muốn đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng Ám tổ, như vậy trùng kiến Ám tổ còn có ý nghĩa gì?

Vẻ mặt Triệu Minh Phong có chút tiêu điều, những năm này hắn bỏ công sức tìm Ám Hoàng, hắn muốn đưa Ám tổ về tay Ám Hoàng. Bây giờ cuối cùng hắn đã tìm được tin tức về Ám Hoàng, nhưng hắn lại biết Ám Hoàng không quay về, vì thế hắn định trùng kiến Ám tổ cho đệ tử Ám Hoàng, như vậy xem như giải quyết xong vấn đề. Nhưng hắn không ngờ Hạ Thiên là đệ tử của Ám Hoàng nhưng không có ý muốn tiếp nối sự nghiệp, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí tổ trưởng Ám tổ, nhưng Hạ Thiên lại chẳng xem đó ra gì.

- Tôi chẳng quan tâm ý nghĩa trùng kiến Ám tổ của ông, dù sao ông cũng là người muốn xây dựng lại Ám tổ, tôi cũng không muốn.

Hạ Thiên tất nhiên không hề có hứng thú với vấn đề này, hắn quay đầu nhìn Mị Nhi, bộ dạng không từ bỏ ý định:

- Vợ Mị Nhi, bây giờ chị thật sự không muốn đi chữa bệnh sao?

- Tôi đã nói bây giờ không rãnh.

Mị Nhi tức giận nói.

- Khi nào thì chị mới rảnh?

Hạ Thiên cảm thấy rất khó hiểu, lần này chẳng phải hắn sẽ ra về tay không sao?

- Đợi đến khi tôi rảnh thì sẽ tự tìm cậu.

Mị Nhi có chút bực bội, người này sao cứ chăm chăm vào thân thể của nàng? Bây giờ nàng thật sự không có thời gian, nàng cũng muốn có thời gian để chứng thực xem chính mình có thể tự giải quyết được vấn đề của mình hay không.

- Vậy thì tôi đi trước.

Hạ Thiên quyết định đi tìm Mộc Hàm, dù sao Địa tổ của Mộc Hàm cũng ở gần đây.

Hạ Thiên nói đi là đi, hắn cũng không chào hỏi câu nào, khoảnh khắc sau đã biến mất trong tầm mắt của Triệu Minh Phong và Mị Nhi.

- Có lẽ Ám tổ nên thật sự biến mất.

Triệu Minh Phong khẽ thở dài một hơi, không có Ám Hoàng thì lấy đâu ra Ám tổ?

Khi thấy bộ dạng cô độc của Triệu Minh Phong thì Mị Nhi có chút khó chịu, trong đầu nàng nhanh chóng có một ý nghĩ, sua đó nàng mở miệng:

- Có lẽ tôi có biện pháp thuyết phục Hạ Thiên làm tổ trưởng Ám tổ.

- Mị Nhi, cô nói thật sao? Cô thật sự có biện pháp à?

Triệu Minh Phong chợt chấn động, hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mị Nhi:

- Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, bây giờ cô có quan hệ gì với Hạ Thiên? Cậu ấy xưng hô với cô rất thân mật, nhưng tôi nhớ không lầm chẳng phải cô đã từng nói không thích cậu ấy, có phải không?
Bình Luận (0)
Comment