Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2) - Dịch Full

Chương 57 - Chương 633: Tâm Sự

Chương 633: Tâm sự

- Cậu ta thích như vậy, gặp ai xinh đẹp cũng gọi là vợ, cũng không quan tâm người ta có đồng ý hay không, cũng gọi là vợ. Bây giờ cũng không biết cậu ta có bao nhiêu vợ rồi.

Mị Nhi căm giận nói, trước mặt Triệu Minh Phong nàng cũng không muốn che giấu, trong mắt nàng thì Triệu Minh Phong giống như cha mình.

Triệu Minh Phong chợt sững sờ:

- Tôi nhớ cô đã từng nói, hắn cưỡng chế tháo kính râm của cô, vậy hắn còn thích cô sao?

Tuy thủ đô không có nhiều người biết rõ bộ dạng của Mị Nhi nhưng không có nghĩa là Triệu Minh Phong không biết. Thực tế công pháp mà Mị Nhi đang tu luyện chính là Triệu Minh Phong mất biết bao công sức mới tìm được, mà tâm pháp nàng tu luyện cũng có tác dụng bảo vệ tính mạng, nếu thật sự xuất hiện di chứng thì Triệu Minh Phong biết mình không thể giúp Mị Nhi giải quyết vấn đề, sợ rằng có giúp cũng không thành công.

Mị Nhi có chút do dự, sau đó nàng tháo kính râm, một gương mặt xinh đẹp lộ ra.

Triệu Minh Phong có chút kinh ngạc, sau đó hắn lại vui mừng, hắn nói:

- Sao lại thế này? Chẳng lẽ cũng vì Hạ Thiên?

- Chính là hắn.

Mị Nhi lại đeo kính râm lên:

- Trước đó tôi bị Tôn Bác Văn tập kích, sau khi trọng thương thì tìm được Hạ Thiên, cậu ta chữa tốt cho tôi, đồng thời cũng chữa tốt cho gương mặt. Nhưng thân thể của tôi cũng có chút vấn đề, vì vậy cậu ta mới cần phải vội vàng chữa bệnh cho tôi, nghe nói bây giờ cậu ta đã có biện pháp giải quyết giải quyết vấn đề.

- Y thuật của cậu ta quả nhiên thần kỳ.

Triệu Minh Phong cảm khái nói.

Triệu Minh Phong dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Mị Nhi, nếu như cô yêu Hạ Thiên, tôi sẽ giúp đỡ cô và cậu ta ở cùng với nhau. Nhưng nếu cô không thích cậu ta thì cũng đừng miễn cưỡng chính mình, cũng đừng nên thuyết phục cậu ta làm tổ trưởng Ám tổ mà uất ức chính mình, hiểu chưa?

- Tôi hiểu.

m thanh Mị Nhi đã có chút lơ lửng:

- Thật ra tôi cũng không biết mình có cảm giác gì với cậu ta, trước kia tôi không thích cậu ta, nhưng bây giờ tôi lại không ghét cậu ta, hơn nữa cậu ấy đã từng cứu mạng tôi, đồng thời... ....

Mị Nhi ngừng lại, nàng không tiếp tục nói hết, tình cảm nam nữ đối với nàng hoàn toàn là trống rỗng. Dù nàng đã nhiều lần tự nói với mình, nàng không cần dùng dung mạo để hấp dẫn người khác, nhưng từ sâu trong lòng nàng cũng hiểu, trước đó vì không có người đàn ông nào thích nàng, vì vậy nàng mới không muốn tìm và gặp bất kỳ ai. Nhưng bây giờ nàng đã khác, nàng đã xinh đẹp, nhưng khi nàng rất xấu thì Hạ Thiên nhìn thấy cũng không tỏ ra chán ghét.

- Hơn nữa cái gì?

Triệu Minh Phong không khỏi hỏi một câu, năm xưa Mị Nhi với thân thể lạnh như băng được quấn vào trong chăn ném ở đống rác, vì thân thể nàng đặc biệt lạnh nên người ta đã nghĩ rằng nàng đã chết, vì thế mới mang nàng vứt bỏ. Khi Triệu Minh Phong phát hiện Mị Nhi còn sống thì hắn nhặt nàng mang về, sau đó lại nuôi nấng và bồi dưỡng thành đặc công siêu cấp. Trong suy nghĩ của hắn thì luôn xem Mị Nhi là con gái của mình, vì vậy hắn cũng rất quan tâm đến nàng.

- Lần trước cậu ta chữa thương cho tôi đã từng...Từng cởi hết quần áo... ....

Mị Nhi nói đến sự kiện này thì cũng có chút ngại ngùng, cũng có chút tức giận:

- Tóm lại tên kia là đại sắc lang, hắn thừa dịp tôi bị thương mà chiếm tiện nghi, kết quả còn nói đã cứu mạng tôi, muốn tôi lấy thân báo đáp. Tôi chưa từng thấy người nào nói người khác như vậy mà tỏ ra cực kỳ hào hùng.

Triệu Minh Phong cũng không biết nói gì, tuy Mị Nhi nói không quá rõ ràng nhưng hắn cũng đại khái hiểu được, có lẽ Hạ Thiên đã cởi hết quần áo của Mị Nhi. Tuy bây giờ không phải là thời cổ đại, những phụ nữ khuê các bị người ta xem sạch cũng chẳng sao, hơn nữa nghe ý tứ lời nói của Mị Nhi thì không chỉ đơn giản bị người ta nhìn thấy từ đầu đến chân. Thậm chí lúc này Triệu Minh Phong đã nghi ngờ Mị Nhi là phụ nữ của Hạ Thiên, mà Hạ Thiên lại cứu Mị Nhi, lại dùng giọng hào hùng nói nàng phải lấy thân báo đáp, điều này càng làm cho Triệu Minh Phong dở khóc dở cười. Hắn xem như hiểu rõ vị đệ tử của Ám Hoàng không có vài phần tương tự như Ám Hoàng.

- Lão nhân gia Ám Hoàng là người bản chất chính trực, cũng rất chân thành, không ngờ Hạ Thiên làm đệ tử nhưng không có vài phần giống Ám Hoàng.

Triệu Minh Phong dùng giọng bất đắc dĩ nói.

Mị Nhi nhịn không được phải nói:

- Cậu ta không phải chỉ có một mình Ám Hoàng là sư phụ, tất nhiên sẽ không giống như Ám Hoàng.

- Đúng vậy, lão nhân gia Ám Hoàng cũng không hiểu y thuật, Hạ Thiên có y thuật thần kỳ, rõ ràng là học được của người khác.

Triệu Minh Phong gật đầu, sau đó hắn di chuyển chủ đề:

- Thôi được, Mị Nhi, những gì cô vừa nói, cô cố thể đi khuyên Hạ Thiên, để xem cậu ấy có tình nguyện làm tổ trưởng Ám tổ hay không. Còn tôi, tôi sẽ vẫn dựa theo kế hoạch, chuẩn bị trùng kiến Ám tổ, dù thế nào thì Ám tổ cũng là tâm huyết của Ám Hoàng lão nhân gia, dù Hạ Thiên không nắm Ám tổ thì tôi cũng sẽ trùng kiến lại.

- Được, tôi sẽ nghĩ biện phát thuyết phục cậu ấy.

Mị Nhi gật đầu, thật ra nàng cảm thấy Hạ Thiên không thích hợp đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng Ám tổ, tên kia làm việc không nói đến quy tắc, nếu làm tổ trưởng Ám tổ thì sợ rằng sẽ rối loạn. Cũng vì vậy mà trước đó nàng không giao chức tổ trưởng Địa tổ cho Hạ Thiên, nàng để cho Mộc Hàm đi làm. Nhưng bây giờ Triệu Minh Phong muốn Hạ Thiên làm tổ trưởng Ám tổ, nàng cũng chỉ có thể thực hiện theo nguyện vọng của Triệu Minh Phong.

- Mị Nhi, nhớ rõ, không cần lấy mình ra làm điều kiện thuyết phục Hạ Thiên, nếu cô muốn ở cùng với Hạ Thiên, tôi sẽ ủng hộ cô, nhưng điều kiện tiên quyết là cô tình nguyện, hiểu chưa?

Triệu Minh Phong dùng giọng lo lắng dặn dò.

Mị Nhi khẽ lên tiếng:

- Tôi biết rõ, tôi sẽ cùng với Mộc Hàm khuyên bảo Hạ Thiên, nếu cậu ta nghe lời của Mộc Hàm thì sẽ tốt, mà Mộc Hàm cũng hy vọng Hạ Thiên chấp chưởng Ám tổ.

- Mộc Hàm, à, đứa bé này cũng không tồi, nghe nói bây giờ là phụ nữ của Hạ Thiên, điều này cũng có thể nói là bản lĩnh của Hạ Thiên.

Triệu Minh Phong chậm rãi thở hắt ra:

- Đúng rồi, tôi nghe nói thực lực của Mộc Hàm bây giờ tăng lên rất mạnh, mười mấy thành viên Địa tổ cũng không phải là đối thủ của cô ấy, có phải vậy không?

- Có việc này, bây giờ Mộc Hàm rất mạnh, dù là tôi trước kia cũng không phải là đối thủ của cô ấy.

Mị Nhi dùng giọng khẳng định trả lời.

- Cô trước kia sao?

Triệu Minh Phong dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Mị Nhi:

- Mị Nhi, như vậy thực lực của cô bây giờ cũng được tăng cường hơn xưa sao?

- Đúng vậy, Hạ Thiên đã cưỡng chế dung hợp khí cực âm và cực dương trong người tôi, công lựa của tôi tăng lên gấp đôi.

Mị Nhi cũng không che giấu chuyện này.

- Hèn gì tôi cảm thấy bây giờ cô còn mạnh hơn xưa.

Triệu Minh Phong gật đầu, vẻ mặt rất vui mừng:

- Năng lực của Hạ Thiên quả nhiên không tầm thường, như vậy xem ra thực lực Mộc Hàm trở nên mạnh mẽ cũng vì công lao của hắn.

- Có lẽ là vậy.

Mị Nhi gật đầu nói.

- Nếu cậu ấy đồng ý chấp chưởng Ám tổ, như vây thì quá tốt. Với năng lực của cậu ấy thì nhất định sẽ làm cho thực lực của Ám tổ tiến lên một giai đoạn mới.

Triệu Minh Phong hình như thấy được tương lai tốt đẹp khi trùng kiến Ám tổ, hắn sẽ nhanh chóng tái hiện ngày xưa huy hoàng, tên tuổi của Ám Hoàng sẽ lại vang dội khắp nơi.
Chương 634: Cơm gạo có quan hệ trực tiếp với vũ lực

Hạ Thiên nhanh chóng tìm được Mộc Hàm, nhưng hắn cũng không phải tìm được nàng ở căn cứ huấn luyện của Địa tổ, hắn tìm được nàng trong nhà ăn. Bây giờ là thời điểm dùng cơm trưa, Địa tổ có nhà ăn riêng, tất nhiên nhà ăn cũng không lớn nhưng vì thành viên cũng khong nhiều, chỉ có vài chục người, tất nhiên không cần nhà ăn quá lớn.

Thức ăn trong nhà ăn cũng rất phong phú, không thể nghi ngờ người của Địa tổ đều ăn khá nhiều cơm và cũng yêu cầu chất lượng dinh dưỡng tương đối cao, nếu không làm tốt công tác dinh dưỡng thì sao có thể đi làm nhiệm vụ cho được?

- Chồng, cậu đến nhanh như vậy sao?

Khi thấy Hạ Thiên thì Mộc Hàm có chút ngạc nhiên, lúc này nàng đang ăn, dù khi ăn sáng đến lúc này vẫn chưa đến hai giờ, nhưng vấn đề là buổi sáng nàng chỉ ăn một tô mỳ, căn bản là chưa no. Tối qua nàng lại tiêu hao quá nhiều sức lực, bây giờ không bổ sung thêm năng lượng thì sợ rằng buổi biều làm việc sẽ không có tinh thần.

- Chỗ đó chẳng có gì vui, vì vậy tôi đến bên này.

Hạ Thiên vô tình nói.

- Chồng, cậu chờ chút, tôi sẽ gọi thức ăn cho cậu.

Mộc Hàm đứng lên đi về phía cửa sổ nhà ăn, sau đó nàng lại bưng một mân đầy quay về, nàng biết hắn ăn nhiều nên lấy cũng rất nhiều.

Lúc này những thành viên khác của Địa tổ cũng nhìn Mộc Hàm và Hạ Thiên bằng ánh mắt quái dị, cũng có người thầm nghĩ, Hạ Thiên chỉ có thân thể nhỏ xíu, hắn có thê ăn được nhiều như vậy sao?

Nhưng ngay sau đó đám người lại nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, không những Hạ Thiên ăn nhiều, hơn nữa những gì Mộc Hàm vừa lấy ra căn bản là không đủ. Chỉ một lát sau tất cả mọi thứ đã bị Hạ Thiên quét sạch, vì vậy Mộc Hàm lại tiếp tục đi đến nhà ăn mang về một mớ thức ăn.

- Chẳng lẽ sức ăn có liên quan trực tiếp đến vũ lực sao?

Khi Hạ Thiên ăn xong khay cơm thứ ba thì một vài thành viên Địa tổ biết rõ thực lực của Hạ Thiên cũng không khỏi có ý nghĩ như vậy, người này lợi hại chẳng lẽ vì ăn nhiều?

Đám người này có ý nghĩ như vậy, vì thế mà không khỏi có ý nghĩ muốn tăng cao sức ăn của mình.

- Chồng, anh đã chữa tốt cho Mị Nhi chưa?

Sau khi cơm nước xong thì Mộc Hàm không nhịn được phải hỏi, nàng thấy chồng nếu thật sự tẩy tủy cho Mị Nhi thì có lẽ đã mất cả buổi chiều và buổi tối, thậm chí như vậy cũng còn chưa muốn xuống khỏi thân thể của Mị Nhi. Nhưng bây giờ hắn đến với Mộc Hàm quá nhanh, rõ ràng không bình thường.

- Không có, cô ấy nói tôi đến để chữa bệnh cho Triệu Minh Phong.

Hạ Thiên nói đến đây thì có chút buồn bực, hắn cảm thấy mình giống như bị Mị Nhi lừa đảo, vì vậy hắn quyết định lần sau chữa bệnh cho Mị Nhi thì nhất định không bao giờ nếm thiệt thòi một lần nữa.

- Tổ trưởng Triệu của Thiên tổ sao?

Mộc Hàm chợt kinh ngạc:

- Cậu vừa thấy ông ta sao? Ông ta không có việc gì chứ?

- Đúng vậy, ông ấy chỉ mất đi công lực, nhưng tôi đã trị tốt rồi.

Hạ Thiên không quan tâm đến vấn đề này:

- Ông ta muốn trùng kiến Ám tổ, còn nói sẽ để tôi đi làm tổ trưởng Ám tổ, tôi không muốn làm.

- Cái gì?

Mộc Hàm chợt hô lên kinh hoàng, vì vậy mà làm cho vài chục người ở căn tin phải chú ý đến. Lúc này Mộc Hàm cũng thấy mình có chút kích động, nàng vội vàng hạ giọng khẽ hỏi:

- Chồng, cậu nói tổ trưởng Triệu muốn xây dựng lại Ám tổ, hơn nữa còn cho cậu làm tổ trưởng Ám tổ sao?

- Đúng vậy, Ám tổ vốn là tổ chức do Tam sư phụ của tôi tạo ra, sau này Tam sư phụ chạy mất,bây giờ Triệu Minh Phong muốn tôi thay thế cho Tam sư phụ.

Hạ Thiên giải thích, hắn không biết thứ này có gì là kỳ lạ.

Nhưng hắn không biết Mộc Hàm lại tương đối quan tâm đến vấn đề này, nàng sở dĩ đồng ý làm tổ trưởng Địa tổ cũng vì cảm thấy thế lực sau lưng Hạ Thiên chưa đủ mạnh. Nếu bây giờ Hạ Thiên có thể làm tổ trưởng Ám tổ, chức vụ tổ trưởng Địa tổ của nàng sẽ không đáng là gì, đến khi đó còn ai dám động đến Hạ Thiên?

- Chồng, sao cậu không đồng ý?

Mộc Hàm có chút dở khóc dở cười, cơ hội tốt mà chồng nàng lại từ chối.

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mộc Hàm:

- Vợ, sao tôi phải đồng ý? Bây giờ tôi đang rất tốt, chẳng cần làm gì, nếu làm tổ trưởng Ám tổ thì sau này còn phải làm rất nhiều chuyện. Tôi có nhớ Tam sư phụ có nói, tổ trưởng Ám tổ không ngày nào được nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn mình mệt mỏi như vậy.

- Nhưng, chồng, nếu cậu làm tổ trưởng Ám tổ, dù là Triệu Công Tử cũng không dám chọc vào cậu.

Mộc Hàm không nhịn được phải nói.

- Tôi không làm tổ trưởng Ám tổ cũng thích làm gì thì làm, ai dám chọc giận tôi, tôi sẽ xử lý hắn ta.

Hạ Thiên dùng giọng không thèm quan tâm nói.

Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn tiếp tục khuyên Hạ Thiên, nàng biết hắn khác biệt với người khác, nếu muốn hắn thay đổi ý nghĩ thì cũng không thể nào. Xem ra nàng phải nghĩ biện pháp khác để chồng nhận chức vụ tổ trưởng Ám tổ mới được.

- Tổ trưởng.

Một giọng nói yêu kiều ngọt ngào vang lên bên cạnh Mộc Hàm.

Mộc Hàm quay đầu lại nhìn, một thiếu nữ đứng ngay bên cạnh bàn ăn, thiếu nữ mặc trang phục màu xanh, tóc ngắn, tuy không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng bừng bừng khí thế anh hùng. Lúc này trên mặt nàng còn có nụ cười, dễ dàng làm người ta sinh ra hảo cảm.

- Ngô Giai, có chuyện gì không?

Mộc Hàm mở miệng hỏi, bây giờ nàng đã biết hầu như tất cả đám người Địa tổ, Ngô Giai là một trong số những người nữ tính số ít ở Địa tổ. Dù sao nàng cũng là nhân tuyển được rút ra từ bội đội đặc chủng, tất nhiên càng thêm quen thuộc mọi người.

- Tổ trưởng, là thế này, bọn họ muốn tôi hỏi chị một vài sự kiện.

Ngô Giai rất cung kính với Mộc Hàm.

- Có việc gì cứ nói thẳng, không cần sợ.

Mộc Hàm mỉm cười.

- Tổ trưởng, chúng tôi muốn biết, chị có thể trực tiếp làm huấn luyện viên của chúng tôi để dạy kỹ xảo chiến đấu hay không?

Ngô Giai có chút chần chừ, cuối cùng nàng cũng mở miệng hỏi.

Mộc Hàm khẽ nhíu mày:

- Sao vậy? Có phải các người có ý kiến gì với huấn luyện viên Vương à?

Vì Tôn Bác Văn và mười mấy tên thủ hạ rời khỏi Địa tổ, vì vậy Mộc Hàm quyết định lựa chọn vài chục người từ đám bội đội đặc chủng lên bổ sung ghế trống. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì những người này chưa phải là thành viên chính thức của Địa tổ, cần phải trải qua huấn luyện. Mà huấn luyện viên Vương trong miệng Mộc Hàm chính là một trong những huấn luyện viên của Địa tổ, đây là người chuyên huấn luyện kỹ thuật chiến đấu.

- Không phải, không phải, tổ trưởng, chị đừng hiều lầm, huấn luyện viên Vương là rất tốt, chúng tôi không có ý kiến với anh ấy.

Ngô Giai vội vàng giải thích:

- Thật ra chính huấn luyện viên Vương để chúng tôi đến đưa yêu cầu này ra với chị, anh ấy nói thân thủ của chị đứng đầu Địa tổ, nếu có chị dạy bảo thì chúng tôi sẽ càng thêm xuất sắc. Anh ấy còn nói, nếu như vậy chúng tôi sẽ chính thức được cho vào bổ sung những ghế trống kia.

Mộc Hàm không khỏi trầm ngâm, nàng hiểu rõ ý nghĩa câu nói cuối cùng của Ngô Giai, vì đám người Tôn Bác Văn bỏ đi mà thực lực của Địa tổ bị ảnh hưởng quá lớn. Thực tế đám người Tôn Bác Văn chính là thực lực mạnh của Địa tổ, tuy nói nàng mạnh hơn Tôn Bác Văn nhưng vấn đề Địa tổ là một chỉnh thể, nàng lại không có thuật phân thân. Nếu thật sự phải đi chấp hành nhiệm vụ thì cần phải có tổ viên thực lực mạnh mẽ.

- Chồng, những ngày này cậu có rảnh không?

Mộc Hàm suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi.
Chương 635: Cho mày mất hơi

- Hình như cũng không có việc gì làm, mà sao vậy?

Hạ Thiên có chút buồn bực hỏi.

Ngô Giai ở bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái, tổ trưởng Mộc còn chưa đồng ý dạy kỹ thuật chiến đấu cho bọn họ, sao bây giờ lại xen sang chuyện tư rồi?

- Chồng, vậy cậu có thể giúp tôi vài việc được không?

Mộc Hàm vẫn nói rất khẽ:

- Cậu giúp tôi làm huấn luyện viên của bọn họ vài ngày được không?

Lúc này Ngô Giai xem như đã hiểu rõ, thì ra tổ trưởng Mộc không muốn làm huấn luyện viên của mình, chị ấy muốn chồng làm huấn luyện viên thay thế.

- Muốn tôi dạy võ cho bọn họ sao?

Hạ Thiên rất không tình nguyện, hắn không quen biết đám người này, sao phải vô duyên vô cớ dạy võ cho bọn họ?

Mộc Hàm có thể thấy Hạ Thiên không quá tình nguyện, vì vậy nàng quay đầu nhìn Ngô Giai:

- Các người ra sân trước, chút nữa tôi sẽ đến.

- Vâng, tổ trưởng.

Ngô Giai lên tiếng nhưng trong lòng thầm nghĩ, đây là tổ trưởng đồng ý hay không?

Mộc Hàm đứng lên nhưng lại thay đổi vị trí, nàng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên rồi khẽ nói:

- Chồng, tôi thấy cậu cả ngày cũng không có việc gì làm, như vậy cũng không được. Bây giờ trong thủ đô cũng chẳng có người nào đi cùng cậu, như vậy cậu sẽ rất nhàm chán, vì vậy nếu cậu không có việc gì làm thì nên làm huấn luyện viên vài ngày, như vậy tôi có thời điểm rảnh rổi cũng có thể ở cùng với cậu. Tất nhiên, nếu cậu thật sự không thích hoặc có việc khác cần làm thì có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.

Hạ Thiên thật ra cũng rất thừa nhận những gì Mộc Hàm vừa nói, bây giờ hắn thật sự rất nhàm chán.

Hạ Thiên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Vợ, chị có muốn làm cho bọn họ trở nên lợi hại hay không? Nhưng tôi đã nói rồi, sẽ không dùng nghịch thiên đệ tứ châm tẩy tủy cho người khác.

- Chồng, tất nhiên không cần cậu tẩy tủy cho bọn họ. Đúng rồi, chồng, trước kia không phải cậu viết ra quyển sách "gái đánh người" gì đó sao? Nếu cậu thật sự không muốn thì cũng có thể làm ra một bản sao, nhưng bây giờ là tài liệu dạy cả đàn ông, như vậy cậu cũng không cần đứng ra dạy bọn họ, chỉ cần để bọn họ luyện tập theo sách, nhiều lắm chỉ ở bên cạnh chỉ đạo một chút mà thôi.

Mộc Hàm đưa ra một ý nghĩ như vậy.

- Như vậy cũng được sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- Chồng, như vậy cũng được, tôi tin chỉ cần cậu chỉ đạo sơ qua thì bọn họ có thể được đẩy mạnh năng lực thực chiến, như vậy Địa tổ trong tay tôi sẽ trở nên mạnh hơn so với trước, đến lúc đó sẽ không còn ai nói này nói nọ.

Mộc Hàm cũng không muốn làm khó Hạ Thiên, nàng chỉ cảm thấy làm như vậy sẽ cho chồng bớt nhàm chán, cũng làm cho địa vị của Địa tổ càng thêm cũng cố. Hơn nữa nếu Hạ Thiên thật sự đưa ra quyển sách dạy võ thuật, đến lúc đó dù là thành viên nào của Địa tổ cũng biết đến sự tồn tại của Hạ Thiên, như vậy cũng vô hình tích lũy danh vọng cho hắn, thậm chí nàng còn có thể lấy Hạ Thiên làm ví dụ điển hình để dạy bảo, tóm lại là trăm lợi mà vô hại.

- À, vậy thì được, chút nữa tôi sẽ viết sách.

Hạ Thiên đồng ý.

... ....

Sân huấn luyện của Địa tổ.

- Ngô Giai, tổ trưởng nói thế nào? Chị ấy có đồng ý làm huấn luyện viên của chúng ta không?

Một người mở miệng hỏi.

- Tôi cũng không biết, tổ trưởng cũng không nói, chị ấy chỉ nói là sẽ đi qua.

Ngô Giai cũng có chút buồn bực, nàng nghe nói Mộc Hàm rất lợi hại, cũng muốn học tập được vài thứ từ tổ trưởng.

- Ngô Giai, nếu cô ấy đã nói như vậy thì sẽ đến dạy mọi người.

Bên cạnh vang lên một âm thanh.

- À, huấn luyện viên Vương, anh đến rồi à?

Người đến chính là huấn luyện viên dạy chiến đấu cận chiến, hắn họ Vương, vì vậy ai cũng gọi là huấn luyện viên Vương.

Huấn luyện viên Vương khẽ mỉm cười rồi gật đầu nói:

- Tôi đã tận mắt thấy qua thực lực của tổ trưởng, có thể nói là rất mạnh. Tôi dám nói nếu không dùng vũ khí, hai bên đều dùng tay không, sợ rằng tất cả thành viên của Địa tổ cũng không phải là đối thủ của cô ấy.

- Nhưng...Huấn luyện viên Vương, tôi cảm thấy tổ trưởng Mộc cũng không quá tình nguyện đến dạy cho chúng tôi.

Ngô Giai nói bằng giọng đau khổ:

- Vừa rồi tôi nghe chị ấy nói, muốn để chồng đến dạy chúng tôi, cũng không biết chồng chị ấy có lợi hại hay không?

- Cái gì?

Vẻ mặt huấn luyện viên Vương chợt biến đổi, hắn có chút kinh ngạc:

- Ngô Giai, cô nói tổ trưởng Mộc chuẩn bị cho chồng đến dạy các người sao?

- Đúng vậy, chị ấy đang ăn cơm với chồng ở nhà ăn.

Ngô Giai gật đầu:

- Tôi thấy chúng ta cũng đừng hy vọng, tổ trưởng Mộc căn bản không muốn dạy cho chúng ta, chúng ta làm gì có vận may lớn như vậy?

- Như vậy các người thật sự quá may mắn.

Huấn luyện viên Vương có chút kích động:

- Nếu thật sự là chồng của tổ trưởng Mộc ra dạy cho các người, như vậy các người đã gặp may mắn lớn.

Ngô Giai chợt sững sờ:

- Huấn luyện viên Vương, anh không nói đùa đấy chứ?

Đám thành viên Địa tổ khác lại cảm thấy buồn bực, rõ ràng bọn họ cũng không biết chồng của Mộc Hàm là ai.

Huấn luyện viên Vương có chút kích động:

- Tôi nói đùa với các người sao? Các người có biết chồng của tổ trưởng Mộc là ai không? Cậu ấy là Hạ Thiên, là Hạ Thiên nổi danh đỉnh đỉnh. Trước đó Tôn Bác Văn thay mặt tổ trưởng Địa tổ còn không chịu nổi một đòn trước mặt cậu ấy. Còn nữa, các người thấy tổ trưởng Mộc lợi hại, nhưng mọi người có biết vì sao cô ấy lợi hại không? Tất cả đều là vì công lao của Hạ Thiên. Trước kia tổ trưởng Mộc chỉ là một đặc công bình thường của Long Tổ, lúc đó thực lực của cô ấy chỉ tương đương với mọi người ở đây, thậm chí còn yếu hơn so với một số người ở đây.

Ngô Giai há hốc mồm, những người khác thì chợt sững sờ, thì ra chồng của tổ trưởng Mộc chính là một nhân vật siêu nhân? Nếu dựa theo lời của huấn luyện viên Vương thì bọn họ được Hạ Thiên dạy bảo rõ ràng là vận may lớn.

- Không thể tưởng huấn luyện viên Vương tự cho là mình có địa vị rất cao ở Địa tổ lại tôn sùng người khác như vậy.

Một tiếng cười lạnh vang lên:

- Đúng là người đẹp có ưu thế, ngay cả huấn luyện viên Vương của chúng ta cũng phải quỳ gối dưới váy của Mộc Hàm rồi sao/

Huấn luyện viên Vương chợt xoay người, hắn căm tức nhìn người mới đến:

- Tôn Bác Tài, anh nói chuyện có cần thiết phải khó nghe như vậy không?

Đến là một người đàn ông hơn hai mươi, tướng tá cao lớn, gương mặt thon gầy, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm. Người này nhìn huấn luyện viên Vương, ánh mắt khinh thường:

- Tôi nói khó nghe thì sao? Anh có thể đến dạy bảo tôi, nhưng nếu anh sợ thì cứ chạy đến chỗ Mộc Hàm và xốc váy lên, để xem dưới đó có cảnh tượng gì.

- Tôn Bác Tài, tôi khuyên cậu không nên nói lung tung, đại ca của cậu đã có vết xe đổ ở đây, cậu thật sự muốn giẫm lên sao?

Huấn luyện viên Vương có chút tức giận:

- Tôi cũng không có thù oán gì với Tôn gia, tôi chỉ không hưởng ứng yêu cầu của các người là rời khỏi Địa tổ mà thôi. Tôi cảnh cáo các người một câu, thừa dịp tổ trưởng Mộc còn chưa đến thì lập tức bỏ đi, tôi sẽ xem như sự việc vừa rồi chưa từng phát sinh, tôi cũng không muốn chuyển cáo những lời khó nghe của cậu vừa rồi cho tổ trưởng.

- Anh đang uy hiếp tôi sao?

Tôn Bác Tài cười ha hả:

- Huấn luyện viên Vương, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi đến đây chính là muốn tìm tính sổ với Mộc Hàm. Tôn gia chúng tôi muốn dàn xếp ổn thỏa không có nghĩa là Tôn Bác Tài tôi phải nén giận, chỉ là một con phụ nữ có gương mặt xinnh đẹp mà muốn thay thế Tôn gia chúng tôi sao? Đừng hòng.

- Thằng ngu, mày không cần nén giận, anh cho mày không có gì mà nén.

Một âm thanh bất mãn vang lên, một bóng người đánh về phía Tôn Bác Tài.
Chương 636: Thật sự không còn thở

Huấn luyện viên Vương và hai ba mươi thành viên mới của Địa tổ không kịp phản ứng, bọn họ chỉ nghe thấy Tôn Bác Tài vừa rồi cực kỳ kiêu ngạo nhưng bây giờ đã kêu lên một tiếng thảm thiết cực kỳ ngắn ngủi, sau đó đã ngã xuống như một đống bùn nhão, cũng không còn âm thanh nào được phát ra. Sau đó bọn họ phát hiện trong tầm mắt có thêm hai người, một là vị tổ trưởng Địa tổ Mộc Hàm xinh đẹp, hai là người chồng của tổ trưởng mà bọn họ vừa gặp mặt ở căn tin. Trước đó phần lớn bọn họ đều không biết chồng của tổ trưởng là ai, nhưng bây giờ thì ai cũng biết tên đàn ông nhìn qua có vẻ rất bình thường và không quá lớn tuổi này có tên là Hạ Thiên, hơn nữa còn là một cao thủ siêu cấp.

- Dám mắng vợ anh, đúng là muốn chết.

Hạ Thiên tỏ ra rất bất mãn, vừa rồi hắn quyết định giúp Mộc Hàm làm ra tài liệu huấn luyện cận chiến, nhưng điều này cũng không làm hắn mất nhiều thời gian, vì vậy hắn viết ra rất nhanh, sau đó hai người đi về phía sân huấn luyện.

Mộc Hàm là người rất quan tâm đến thuộc hạ, những người này vừa được tuyển vào Địa tổ, bọn họ không có nhiều vấn đề với các thành viên cũ của Địa tổ, cũng không có bất kỳ liên lạc gì với Tôn gia. Vì vậy nếu huấn luyện đám người này thật tốt thì sau này sẽ là thủ hạ tâm phúc của nàng.

Nhưng khi Hạ Thiên và Mộc Hàm đi đến sân huấn luyện thì đúng lúc nghe được những lời nói ô uế của Tôn Bác Tài với Mộc Hàm, Hạ Thiên gần đây rất nâng niu vợ, sao có thể cho người khác dùng những lời lẽ như vậy làm nhục vợ mình?

Vì vậy hắn quyết định làm cho Tôn Bác Tài không có khí mà nén giận, vì vậy hắn cho đối phương một chưởng. Một chưởng của Hạ Thiên rất nặng, đến mức làm cho Tôn Bác Tài không thở nổi, nói cách khác một chưởng của Hạ Thiên đã vỗ chết đối phương.

Huấn luyện viên Vương lúc này cũng đã ngồi xổm xuống xem xét tình huống của Tôn Bác Tài, sau đó hắn ngẩng đầu, vẻ mặt tái nhợt, hắn nói với Mộc Hàm:

- Tổ trưởng Mộc, cậu ta...Cậu ta thật sự đã tắt thở.

Huấn luyện viên Vương nói ra lời này thì đám người không khỏi thở ra một hơi, sau đó đám người nhìn về phía Hạ Thiên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Người này quá hùng mạnh, chỉ cần một chưởng đã có thể vỗ chết Tôn Bác Tài.

Đám người này vừa khiếp sợ vừa kinh hoàng, Tôn Bác Tài chẳng qua chỉ nói vài lời làm ô uế Mộc Hàm nhưng đã bị Hạ Thiên vỗ chết, sau này ai dám nói bậy với Mộc Hàm, không phải muốn chết sao?

Mộc Hàm cũng ngồi xuống kiểm tra, sau đó nàng chính thức xác nhận Tôn Bác Tài thật sự tử vong, vì vậy mà khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Chồng nàng quá xúc động, muốn giết người cũng không nên như vậy, tuy Tôn Bác Tài vừa rồi đã nói ra những lời làm nàng rất tức giận, nàng rất muốn cho đối phương một viên đạn, nhưng dù sao cũng chỉ là xúc động nhất thời, lý trí nói rõ nàng không thể làm như vậy. Đáng tiếc là nàng có lý trí nhưng chồng thì không, vì vậy bi kịch kéo đến với Tôn Bác Tài.

Mộc Hàm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng ghé sát bên tai Hạ Thiên rồi nói:

- Chồng, cậu đừng nói gì, để tôi xử lý là được.

Vẻ mặt đám người ở đây có chút cổ quái, bây giờ đột nhiên có liên quan đến nhân mạng, hơn nữa người chết cũng có thân phận không bình thường. Thực tế thì người bình thường không thể tiến vào trong khu vực này, vì vậy đây là chuyện lớn không thể nghi ngờ.

Một số người nhìn Mộc Hàm và Hạ Thiên, Hạ Thiên giết người thì Mộc Hàm sẽ bắt lại sao? Bọn họ cảm thấy đây là sự việc không có khả năng, bọn họ đang nghĩ Mộc Hàm sẽ làm gì để Hạ Thiên thoát tội?

Đúng lúc này Mộc Hàm quét mắt nhìn mọi người, nàng khẽ hỏi:

- Tôn Bác Tài đột nhiên đột tử ở trụ sở huấn luyện, các người có ai biết cậu ta chết thế nào không?

Mọi người không khỏi ngẩn ngơ, điều này...Vấn đề này cũng quá kỳ quái, ai cũng biết Tôn Bác Tài bị Hạ Thiên đánh chết, Mộc Hàm cũng biết, nhưng nàng bây giờ lại hỏi như vậy, chẳng lẽ muốn tất cả bọn họ cùng nói dối theo sao?

Lúc này mọi người không khỏi có chút do dự, ai cũng không biết trả lời ra sao cho tốt. Nếu nói về mặt cảm tình thì bọn họ cũng chẳng quan tâm, dù sao những lời vừa rồi của Tôn Bác Tài cũng rất khó nghe, không những sỉ nhục huấn luyện viên Vương, còn sỉ nhục cả Mộc Hàm, bọn họ cũng muốn dạy bảo đối phương một trận. Nhưng bây giờ lại sinh ra nhân mạng, bọn họ không dám nói dối, nếu có người đến điều tra ra sự thật và phát hiện bọn họ nói dối, như vậy xem như tương lai đã đi tong.

Dù sao ấn tượng của đám người này với Mộc Hàm cũng không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi, nếu muốn bọn họ gánh vác tất cả, thậm chí có thể ngồi chồm hổm trong nhà giam quân sự, như vậy bọn họ không làm được.

- Huấn luyện viên Vương, anh thấy Tôn Bác Tài chết thế nào không?

Mộc Hàm lại hỏi.

- Tổ trưởng Mộc, điều này... ....

Huấn luyện viên Vương cũng có chút chần chừ.

- Huấn luyện viên Vương, anh không cần lo lắng, anh thấy gì thì cứ nói.

Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:

- Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải thấy được, nếu những gì anh không thấy, như vậy cũng coi như là tưởng tượng giả tạo.

- Vâng, Tổ trưởng Mộc!

Mộc Hàm nói như vậy thì huấn luyện viên Vương chợt trở nên yên ổn hơn:

- Lúc đó tôi chỉ nghe nói một câu, nói rằng Tôn Bác Tài sẽ không còn khí. Sau đó tôi nghe cậu ta kêu lên thảm thiết, cuối cùng cậu ấy ngã lên mặt đất.

- Vậy anh có thấy ai tấn công Tôn Bác Tài không?

Mộc Hàm tiếp tục hỏi.

Huấn luyện viên Vương chợt ngẩn ngơ, thầm nghĩ câu nói này cũng cần phải hỏi sao? Chỉ cần không phải kẻ ngu cũng biết là Hạ Thiên làm ra.

- Huấn luyện viên Vương, nếu anh thấy ai tấn công thì phải nói thật, tất nhiên nếu anh không thấy thì cũng phải nói thật.

Mộc Hàm lại mở miệng, giọng điệu tăng thêm một chút.

Huấn luyện viên Vương cũng không ngốc, hắn lập tức hiểu rõ, biết được ý đồ của Mộc Hàm. Không thể không nói Mộc Hàm rất thông minh, nàng nghĩ ra biện pháp hay như vậy.

- Tổ trưởng Mộc, thật ra tôi không thấy ai tấn công Tôn Bác Tài, tôi chỉ dự đoán là... ....

Huấn luyện viên Vương nói đến đây thì dừng, cũng không dám nói ra người đó là Hạ Thiên.

Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:

- Huấn luyện viên Vương, tôi biết rõ ý nghĩ của anh, anh cũng có thể nói ra, tôi biết các người đều cảm thấy chồng tôi đánh chết Tôn Bái Tài. Mọi người có thể nghe thấy giọng nói của chồng tôi, cũng thấy Tôn Bác Tài đột nhiên chết, nhưng dù sao tất cả cũng chỉ là suy đoán, các người căn bản không thấy chồng tôi ra tay, đúng không?

Mọi người chợt ngây người, sau đó cùng gật đầu.

- Đúng vậy, thật sự không thấy gì.

- Tôi cũng không thấy gì, chỉ thấy Tôn Bác Tài đột nhiên té lăn xuống đất.

- Đúng vậy, thật sự không thấy gì, tôi chỉ vô thức cảm thấy anh ta bị đột tử.

Huấn luyện viên Vương lần này đã gật đầu khẳng định:

- Đúng vậy, tổ trưởng Mộc, tôi quả thật không thấy Hạ Thiên ra tay.

Trên mặt Mộc Hàm lộ ra nụ cười mùa xuân tỏa nắng:

- Rất tốt, tóm lại nếu có người điều tra chuyện này thì các người chỉ cần nói thật lòng là được, các người thấy gì đều có thể nói ra, không cần giấu gì cả. Bây giờ mọi người đã hiểu chưa?
Chương 637: Tôn gia ngậm bồ hòn làm ngọt

- Hiểu.

Mọi người cùng lên tiếng, lúc này vẻ mặt mọi người cũng dễ dàng hơn vừa rồi, dù sao cũng không ép bọn họ nói dối, bọn họ không cần phải lo lắng.

- Tổ trưởng Mộc, cô yên tâm, chúng tôi nhất định nói ra sự thật, sẽ không thêm mắm dặm muối, càng không giả tạo sự thật.

Huấn luyện viên Vương dùng giọng bảo đảm nói.

Mộc Hàm khẽ gật đầu:

- Huấn luyện viên Vương, có chuyện tôi cần làm phiền anh, anh sắp xép hai người đưa Tôn Bác Tài đến bệnh viện, cũng thuận tiện thông báo cho người thân của Tôn Bác Tài.

- Vâng.

Huấn luyện viên Vương lên tiếng, sau đó hắn chạy đi sắp xếp.

Khi thấy huấn luyện viên Vương rời đi thì Mộc Hàm tỏ ra thỏa mãn, vì Tôn gia thích làm xấu chuyện, cũng có thể cho bọn họ thỏa mãn. Tất nhiên dù mọi người đều biết rõ Tôn Bác Tài do Hạ Thiên giết chết, nhưng trừ khi Hạ Thiên thừa nhận, nếu không cũng sẽ không có bất kỳ chứng cứ gì. Vì tốc độ của Hạ Thiên là quá nhanh, ở đây có rất nhiều người nhưng không ai thấy được động tác của hắn.

Dù là chính Mộc Hàm cũng căn bản không thấy rõ hành động của Hạ Thiên, vì vậy nàng mới xác định ở đây không ai nhìn thấy Tôn Bác Tài bị Hạ Thiên giết chết. Vì thế, chỉ cần dựa vào căn cứ xác thực thì không liên quan gì đến Hạ Thiên, càng không liên quan gì đến nàng. Thực tế thì Tôn Bác Tài căn bản không có tư cách vào khu căn cứ của Địa tổ, sở dĩ hắn xuất hiện trong đây cũng vì ý đồ bất chính.

Vì vậy mà Mộc Hàm coi như có lý, Tôn gia cũng chỉ biết ngậm bồ hòn mà thôi. Tất nhiên nàng cũng biết rõ Tôn gia sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng dù không giết Tôn Bác Tài thì Tôn gia cũng sẽ không bỏ qua. Vì nàng biết Tôn Bác Văn chắc chắn sẽ chết, chẳng qua bây giờ chưa chết mà thôi, nếu Tôn Bác Văn chết thì Tôn gia chắ chắc sẽ không chịu dàn xếp ổn thỏa.

Khi huấn luyện viên Vương đưa người đến kéo Tôn Bác Tài rời khỏi sân tập thì bầu không khí cũng hòa hoãn hơn, đã không còn căng thẳng như vừa rồi.

- Tổ trưởng, có phải chị tự mình đến dạy cho chúng tôi không?

Lúc này Ngô Giai cũng bạo gan tiến lên hỏi.

- Ngô Giai, tôi có thể tự mình dạy cho cô, nhưng tôi không thể nào dạy cho tất cả mọi người.

Mộc Hàm mỉm cười:

- Phương pháp tấn công cận chiến của tôi chỉ có thể dạy cho phụ nữ, vì vậy những thành viên nữ tính có thể theo tôi tập luyện.

- Còn phân chia nam nữ sao?

Một tổ viên nam lẩm bẩm:

- Tổ trưởng, còn những tổ viên nam chúng tôi thì sao?

- Đáng lý ra tôi muốn cho chồng tôi dạy mọi người, nhưng chồng tôi rất bận, cũng không liên tục ở đây làm huấn luyện viên cho mọi người. Vì vậy chồng tôi sẽ biên soạn một giáo trình cận chiến thích hợp, sau đó mọi người có thể dựa vào đó mà luyện tập. Tất nhiên nếu có rãnh thì chồng tôi sẽ đến chỉ dạy thêm cho mọi người.

Mộc Hàm dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Vì vậy chiều nay các người vẫn phải theo chân huấn luyện viên Vương, biên soạn giáo trình cũng mất thời gian một buổi trưa. À, trước tiên cứ như vậy, chúng tôi đi trước, sẽ cố gắng để hôm nay biên tập xong giáo trình.

Mộc Hàm cũng không dừng lại, nàng nhanh chóng kéo Hạ Thiên rời đi, cả hai đi vào trong că nhà đặc biệt dành cho nàng.

- Này, bây giờ tổ viên nam coi như may mắn lớn, đích thân Hạ Thiên sẽ là huấn luyện viên của các anh.

Hai người Hạ Thiên vừa đi thì khoảng sân huấn luyện đã náo loạn, Ngô Giai dùng giọng hâm mộ nói với các tổ viên nam.

- Anh ta chỉ biên soạn một giáo án cho chúng tôi, cũng không phải trực tiếp làm huấn luyện viên.

Một tổ viên nam cảm thấy rất đáng tiếc.

- Các anh cũng đừng quá tham lam, giáo án kia có thể so với bí kíp võ học tuyệt thế trong kiếm hiệp, nhất định có thể làm cho năng lực người khác tăng thêm một tầng.

Ngô Giai có chút hâm mộ.

- Ngô Giai nói không sai, dù không tự mình làm huấn luyện viên nhưng một giáo trình cận chiến như vậy cũng làm cho mọi người hưởng lợi ích khổng lồ.

Huấn luyện viên Vương lúc này đã đi đến, sau đó hắn chuyển sang Ngô Giai:

- Nhưng những tổ viên nữ như Ngô Giai cũng không cần hâm mộ bọn họ, võ công của tổ trưởng Mộc tất nhiên cũng đến từ Hạ Thiên, với quan hệ giữa Hạ Thiên và tổ trưởng Mộc thì nhất định sẽ có chỉ điểm riêng. Vì vậy lúc này các cô chẳng khác nào được học tập với Hạ Thiên, cũng không khác gì các thành viên nam.

- Điều này cũng đúng.

Ngô Giai và vài nữ tổ viên khác nghe huấn luyện viên Vương nói như vậy thì cũng vui sướng trở lại. Nguồn: https://truyenggg.com

Tuy xảy ra án có liên quan đến nhân mạng nhưng thời gian buổi chiều đối với các thành viên Địa tổ vẫn tương đối hưng phấn. Đối với Hạ Thiên và Mộc Hàm thì buổi chiều quả thật là rất bận, bọn họ không phải bận rộn vì đánh nhau trên giường mà vì vội vàng nghiên cứu biên soạn giáo trình.

Đối với Tôn gia thì buổi chiều hôm nay lại cực kỳ phẫn nộ, vài ngày trước Tôn Bác Văn bị phế sạch, điều này làm cho bọn họ cực kỳ tức giận. Nhưng bọn họ sợ kết cục của Lý gia mà không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Đám người Tôn gia cho rằng Hạ Thiên sở dĩ có thể làm bậy cũng vì có liên quan đến Triệu gia.

Đặc biệt là những ngày qua cảnh sát và ủy ban kỷ luật được điều động đã cơ bản quét sạch Lý gia, người Lý gia không vi phạm pháp luật cũng vi phạm kỷ luật đảng. Đối với người không biết thì Lý gia rõ ràng là một trung tâm hủ bại, nhưng Tôn gia biết đây là động tác của Triệu Công Tử. Nếu trước đó Lý gia chỉ bị Hạ Thiên phá nát nhà cửa, điều này chỉ có thể nói là gặp phải đả kích lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể đông sơn tái khởi. Nhưng bây giờ Lý gia đã bị loại bỏ khỏi những đại gia tộc ở thủ đô, sau này trong tứ gia tộc ở thủ đô đã không còn cái tên Lý gia.

Điều này làm cho Tôn gia sinh ra dự cảm không tốt, bọn họ bắt đầu cảm thấy kế tiếp sau Lý gia chính là mình. Vì vậy khoảng thời gian này Tôn gia tương đối an phận, bọn họ sợ bị Triệu Công Tử chụp vào trong tay. Dù trước đó Tôn Bác Văn bị phế, bọn họ cũng bị trục xuất khỏi Địa tổ thì cũng chỉ biết nén giận mà thôi.

Nhưng điều làm bọn họ không tưởng chính là Tôn Bác Tài lại chết, một cái chết không có dấu hiệu. Tôn Bác Tài khỏe mạnh không có bất kỳ giấu hiện gì chỉ đi đến Địa tổ một lần thì đột nhiên đột tử, Tôn gia cũng biết Tôn Bác Tài muốn vào tạo ra phiền phức cho Mộc Hàm, nhưng hắn gặp phải Hạ Thiên, vì vậy coi như xong.

Tôn gia không cần điều tra, không cần suy đoán cũng có thể khẳng định Tôn Bác Tài chết trong tay Hạ Thiên, điều này làm cho bọn họ cực kỳ tức giận, nhưng bọn họ cũng không còn tiếp tục nén giận được nữa, bọn họ đã thông qua một con đường nào đó để kháng nghị với quân đội, yêu cầu nghiêm trị hung thủ. Đáng tiếc là quân đội bên kia truyền tin đến, việc này còn phải cần điều tra.

Điều tra là một quá trình dài dòng buồn chán, quân đội bên kia thậm chí còn đề nghị giải phẫu thi thể Tôn Bác Tài, vì trên người hắn không có ngoại thương, nhưng cuối cùng Tôn gia không đồng ý yêu cầu này. Vì bọn họ biết, nếu quân đội thật sự muốn truy cứu trách nhiệm của Hạ Thiên thì đã ra tay, bây giờ điều tra chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian, bọn họ không muốn Tôn Bác Tài chết mà còn bị người ta mổ xẻ.

Nhưng thù này bọn họ nhất định phải báo.
Chương 638: Tâm báo thù

Đại sảnh chính đường ở khu nhà Tôn gia.

- Khụ, khụ... ....

Tôn Bác Văn ho khan sặc sụa, hắn ho đến mức không thể nào không đứng lên.

Vài phút sau Tôn Bác Văn chậm rãi đi tới, hắn ngừng ho khan rồi miễn cưỡng đứng thẳng người lên. Nhưng lúc này trong mắt hắn tràn đầy bi thương, vì trước mắt hắn có một cỗ thi thể.

Đây là em trai của Tôn Bác Văn, là em trai duy nhất của hắn. Thế hệ này Tôn gia cũng không có quá nhiều con cháu, vì vậy dù là hắn hay em trai cũng được đặt kỳ vọng lớn.

Ông nội của Tôn Bác Văn đã từng hy vọng vứt võ chuyển sang văn, vì vậy hắn gọi là Bác Văn, nhưng cuối cùng hắn có chữ văn nhưng lại khó thê vứt vũ, vì Tôn gia không có quá nhiều người thích hợp luyện võ, Tôn Bác Văn chính là một trong số đó.

Những năm gần đây Tôn Bác Văn phát triển rất thuận lợi, cả gia tộc cũng không phát sinh biến cố gì lớn, dù không phát triển mạnh nhưng Tôn gia vẫn có thể giữ vững ngôi vị số ba của mình ở gần bên cạnh Triệu gia và Lý gia. Đáng lý ra nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Lý gia biến mất thì Tôn gia sẽ thay thế vị trí bỏ trống, như vậy Tôn gia sẽ là gia tộc đứng hàng thứ hai ở thủ đô.

Nhưng sự việc cũng không được như những gì Tôn Bác Văn chờ mong, cũng chỉ vì hắn tập kích Mị Nhi mà làm cho Tôn gia bị trọng thương chưa từng có.

Giữa Tôn Bác Văn và Mị Nhi không có cừu hận, vì vậy hắn trước đó cũng không muốn phục kích Mị Nhi, cũng không có động cơ phục kích Mị Nhi, nhưng hắn và Mị Nhi cũng không có giao tình. Vì vậy khi Lý Minh Quang nắm lấy vấn đề của hắn, tên kia nắm được chứng cứ có thể tống hắn vào nhà giam quân sự, vì vậy hắn lập tức quyết định phối hợp với Lý Minh Quang, cố gắng đưa Mị Nhi vào đường chết.

Nhưng cuối cùng Mị Nhi lại không chết, khi Tôn Bác Văn biết Mị Nhi còn sống thì hiểu Tôn gia sẽ gặp phiền toái, nhưng lúc đó hắn cũng không biết phiền toái kia là thế nào. Thực tế sự việc sau này cũng chứng minh Mị Nhi không có biện pháp làm gì hắn, hắn cũng không thể thừa nhận Mị Nhi chỉ biết ngậm bồ hòn.

Nhưng trên đời có rất nhiều chuyện phát triển không dựa theo quy tắc thông thường, Tôn Bác Văn đã suy xét rất nhiều khả năng, thậm chí cũng nghĩ sẽ bị đuổi khỏi Địa tổ. Sự thật cũng chứng minh Mị Nhi thật sự có thể đuổi Tôn Bác Văn khỏi Địa tổ, nhưng hắn lại quên mất một người, đó là Hạ Thiên.

Tôn Bác Văn không nghĩ đến Hạ Thiên cũng rất bình thường, vì Mị Nhi và Hạ Thiên vốn không có quan hệ gì, hắn thấy mình còn quen thuộc với Mị Nhi hơn cả Hạ Thiên, giữa hai bên có thể tính là đồng sự. Ví dụ như ban đầu lúc ở thành phố Giang Hải, hắn lọt vào phục kích của Hạ Thiên, Mị Nhi thậm chí đã ra tay giúp hắn, vì vậy hắn cảm giác mình phục kích Mị Nhi sẽ không liên quan gì đến Hạ Thiên.

Nhưng sự thật làm Tôn Bác Văn cảm thấy không ngờ, Mị Nhi chẳng những có quan hệ, hơn nữa lại khá thân mật với Hạ Thiên. Cũng vì hắn phục kích Mị Nhi mà Hạ Thiên ra tay phế võ công của hắn không chút do dự, hơn nữa còn động tay động chân, tuy chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng hắn có thể thấy sức khỏe của mình càng lúc càng suy yếu. Đồng thời mười mấy người trước đó cùng một chỗ với hắn cũng đã có vài người nằm trên giường không dậy nổi, còn có những người đã được đưa đến bệnh viện xem xét, tuy không có chứng cứ nhưng ai cũng biết mình bị y thuật thần kỳ của Hạ Thiên ám toán.

- Hạ Thiên, mày khinh người quá đáng.

Tôn Bác Văn nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ làm sai một chuyện mà thôi, mà sự kiện hắn làm sai trước đó có bị đưa ra ánh sáng cũng không bị toi mạng, nhiều nhất cũng bị xử phạt tù giam hai ba năm, cuối cùng không thể nào quay về với Địa tổ mà thôi. Với thân phận và gia thế của nhà hắn, đợi đến khi hắn từ nhà giam đi ra vẫn có thể sống cuộc đời tiêu dao tự tại.

Nhưng bây giờ Tôn Bác Văn chỉ vì một sai lầm mà không thể không bồi thường tính mạng của mình, không những chỉ có hắn, hơn nữa còn có tính mạng của mười tám thủ hạ tâm phúc. Nhưng lúc này nếu suy xét vì đại cục thì hắn chỉ có thể nhịn, cha và ông nội cũng ép hắn phải nhịn. Nhưng khi hắn thấy thi thể của em trai thì đã hoàn toàn nổi giận, hắn không thể nhịn được, hắn phải để Hạ Thiên trả giá đắt.

- Bác Tài, anh biết rõ em đi đến Địa tổ vì ra mặt cho anh, vì vậy anh sẽ vì em mà đòi lại lẽ công bằng. Hạ Thiên, Mộc Hàm, hai người phải trả giá, anh sẽ làm cho bọn họ đền mạng cho em.

Tôn Bác Văn dừng lại trước mặt em trai đã chết, trong lòng thầm thề, sau đó hắn nhanh chóng đi ra.

Tôn Bác Văn vừa ra khỏi đại sản thì một người đàn ông trung niên đã đi đến.

- Bác Văn, con đang định làm gì?

Người đàn ông trung niên này chính là cha của Tôn Bác Văn, Tôn Chính Minh.

- Cha, con không thể để cho Bác Tài chết một cách không rõ ràng.

Tôn Bác Văn không che giấu ý đồ của mình, cũng không che giấu nhưng bi phẫn trong mắt.

- Bác Văn, chuyện báo thù không cần con quan tâm, con chỉ cần điều dưỡng thân thể cho tốt là được.

Tôn Chính Minh trầm giọng nói.

Tôn Bác Văn lắc đầu:

- Cha, thân thể của con đã khó thể nào tốt lên được, Hạ Thiên muốn con chết, như vậy con không thể sống.

- Bác Văn, con đừng suy nghĩ lung tung, chẳng phải chỉ là một Hạ Thiên thôi sao? Hắn cũng không phải là thần.

Tôn Chính Minh cố gắng cưỡng ép bi phẫn trong lòng, khoảnh khắc này lão phải trấn an Tôn Bác Văn, vì lão đã mất một đứa con, bây giờ không thể mất luôn đứa còn lại.

Tôn Bác Văn lắc đầu, vẻ mặt rất kiên quyết:

- Bố, thật ra con đang muốn tìm bố để thương lượng chuyện này, con biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, mỗi ngày con càng thêm suy yếu, con biết bây giờ là không được. Lúc này tai họa do con rước lấy, hãy để con đi giải quyết.

- Bác Văn, con căn bản không phải là đối thủ của Hạ Thiên, con phải đi giải quyết thế nào?

Tôn Chính Minh cười khổ nói:

- Con phải nghe lời cha, còn sống là còn hy vọng, chúng ta sẽ tìm bác sĩ chữa bệnh cho con, chẳng lẽ con muốn cha thật sự trơ mắt nhìn con chết sao?

- Bố, đây là quyết định của con, đã được tính toán rất rõ ràng. Chuyện này gia tộc không cần phải nhúng tay, chỉ để một mình con đi làm, chỉ như vậy sau khi con báo thù thì mới không ảnh hưởng đến gia tộc, dù con thất bại thì cũng chỉ mất một mạng người, con muốn trước khi chết có thể kéo theo Hạ Thiên hoặc là Mộc Hàm, như vậy cũng coi như là đáng giá.

Tôn Bác Văn có vẻ rất kiên quyết:

- Đúng vậy, dù xét về võ lực, đừng nói là con bị phế võ công, dù thời kỳ con cực thịnh cũng không phải là đối thủ của Hạ Thiên. Nhưng trên đời này lực sát thương cũng không phải chỉ có võ lực, đó chính là trí lực.

- Bác Văn, con thật sự quyết định như vậy sao?

Vẻ mặt Tôn Chính Minh có chút bi thương, khoảnh khắc này lão giống như già đi chục tuổi.

- Bố, nếu như con còn sống, con sẽ không muốn chết. Bố yên tâm, con sẽ đi gặp một người, có lẽ cô ấy có thể cứu được con, tóm lại bố nên đi với với ông nội và những người khác, để bọn họ không cần phải làm gì, chuyện này cứ giao cho con là được, con không muốn vì lỗi của mình mà làm phiền cả gia tộc.

Tôn Bác Văn chậm rãi gật đầu, rõ ràng hắn đã sớm có quyết định.

Tôn Chính Minh há miệng định nói gì đó, nhưng khi lão thấy sự kiên nghị và gương mặt của con thì không nói được gì, lão chỉ chậm rãi gật đầu, nước mắt không tự chủ được phải trào ra.

- Bố, con đi, bố giữ gìn sức khỏe.

Giọng nói của Tôn Bác Văn có chút tối nghĩa, hắn nói xong thì nhanh chóng bỏ đi, mãi đến khi biến mất trong tầm mắt Tôn Chính Minh cũng không quay đầu lại.
Chương 639: Y Tiểu m

Chạng vạng tối.

Tôn Bác Văn đứng bên ngoài một tòa tứ hợp viện khá cổ xưa, nơi đây rất vắng vẻ, bốn phía cũng yên tĩnh, là một địa phương thích hợp để sinh sống.

Trước cửa chính ngôi nhà tứ hợp viện có treo một tấm bảng, bên trên có ba chữ to, Y Nhân Các.

Hai bên cửa còn có hai câu đối, tỏ ra có ý vị thơ ca.

Ban ngày cửa nhà đóng chặt, Tôn Bác Văn đứng lặng yên vài phút, sau đó hắn gõ lên cửa vào cái không nặng không nhẹ.

Một lát sau cửa chính mở ra, một gương mặt xinh đẹp thò ra, người này dùng giọng ngọt ngào nói:

- Có chuyện gì sao?

- Xin hỏi Y tiểu thư có ở đây không?

Tôn Bác Văn khách khí hỏi.

- Anh có hẹn trước không?

Cô gái hỏi lại.

- Không, tôi biết nếu sắp xếp hẹn trước thì phải mất một tháng, tôi không chờ được thời gian dài như vậy, thì thế tôi muốn trực tiếp trưng cầu ý kiến của Y tiểu thư.

Tôn Bác Văn nói.

- Như vậy không được, anh đã phá hoại quy củ.

Cô gái có chút mất hứng:

- Anh đi đi, tôi đóng cửa đấy.

- Chờ một chút.

Tôn Bác Văn vội vàng nói:

- Phiền cô chuyển cáo với Y tiểu thư một tiếng, nói là Tôn Bác Văn người Tôn gia đến cầu kiến, nếu cô ấy không muốn gặp thì tôi sẽ đi.

- Tôn gia sao?

Cô gái có chút kinh ngạc, sau đó nàng gật đầu:

- Được rồi, anh chờ chút, tôi sẽ đi báo với tiểu thư.

Cô gái lại đóng cửa, rõ ràng nàng đi báo cáo với ai đó, mà Tôn Bác Văn thì đứng lặng ở cửa ra vào.

Trước đó Tôn Bác Văn đã nói với cha là đến tìm một người, mà người này có thể cứu mạng hắn, thật ra hắn cũng không nói dối, vì hắn biết có một người cứu được hắn, người này chính là chủ nhân của Y Nhân Các.

Đối với dân chúng thủ đô thì chẳng ai biết Y Nhân Các này là gì, nhưng đối với giới quyền quý ở thủ đô thì nơi này rất nổi tiếng, đơn giản vì chủ nhân của Y Nhân Các chính là một trong bốn đóa hoa thủ đô, là Y Tiểu m.

Nhưng Y Tiểu m sở dĩ nổi tiếng trong giới quyền quý thủ đô không phải vì nguyên nhân là một trong bốn đóa hoa thủ đô, vì nàng có một danh hiệu, đó là nữ thần y đệ nhất thủ đô.

Nếu so sánh với danh hiệu thần y đệ nhất thiên hạ của Hạ Thiên thì thanh danh nữ thần y đệ nhất thủ đô của Y Tiểu m cũng không phải người bình thường có thể biết được. Nguyên nhân rất đơn giản, Y Tiểu m không dễ dàng xem bệnh cho người, nàng cũng không mở phòng khám, thanh danh của nàng chỉ là những lời truyền tụng trong giới quyền quý mà thôi. Thực tế Y Tiểu m cũng không xem bệnh cho người thường, người thường cũng chẳng thể nào trả được chi phí khám bệnh của nàng.

Bây giờ chỉ tùy tiện là một căn bệnh cảm thông thường thì đưa vào bệnh viện cũng mất vài trăm hay hơn một ngàn tệ, điều này đã làm cho người ta cảm thấy rất đắt đỏ. Nhưng nếu có người đã xem bệnh ở chỗ Y Tiểu m thì sẽ thấy chữa bệnh ở bệnh viện là rất rẻ, vì ở chỗ Y Tiểu m chỉ cần hẹn lịch xem bệnh cũng phải đưa trước một trăm ngàn, nếu xem bệnh ở đây mà chỉ mất chừng một triệu thì coi như rất rẻ rồi.

Dù thu phí cao nhưng thanh danh của Y Tiểu m là rất tốt, vì y thuật của nàng tương đối cao, đám quan lại quyền quý sau khi xem bệnh ở đây thường không cảm thấy thiệt thòi. Trên cơ bản Y Tiểu m chỉ có bọn họ đơn thuốc, bọn họ mua thuốc dùng, chưa đến một tháng đã cảm thấy sức khỏe tốt hẳn lên. Tuy mỗi ngày Y Tiểu m chỉ xem bệnh cho một người, nhưng đến bây giờ số người xem bệnh ở đây đã lên đến con số vài trăm.

Mỗi người xem bệnh ở chỗ Y Tiểu m đều rất tin tưởng y thuật của nàng, bọn họ cũng không dám bảo đảm sau này mình sẽ không sinh bệnh, vì vậy đứng ở góc độ của bọn họ sẽ không hy vọng Y Tiểu m có xảy ra vấn đề gì. Cũng vì thế mà Y Tiểu m vô tình được đám người này bảo vệ.

Cũng vì vậy mà Y Tiểu m dù nghe nói có xuất thân trong một thế gia Trung y nào đó, biểu hiện không có bối cảnh ở thủ đô, nhưng nàng vẫn có thể đứng cùng một chỗ với ba tuyệt sắc giai nhân còn lại, sau lưng nàng thực chất có rất nhiều người bệnh hậu thuẫn.

Tôn Bác Văn cũng chưa từng xem bệnh ở chỗ Y Tiểu m, nhưng hắn biết rõ một chuyện về Y Tiểu m, vì vậy hắn cảm thấy chỉ có Y Tiểu m mới giải trừ được những gì Hạ Thiên đã ra tay với mình.

- Này, anh vào đi, tiểu thư bằng lòng gặp anh.

Cửa chính lại mở ra, cô gái xinh đẹp trước đó lại xuất hiện, nàng nói một câu với Tôn Bác Văn.

- Cám ơn!

Gương mặt tái nhợt của Tôn Bác Văn lộ ra nụ cười, sau đó hắn vội vàng bước vào.

Trong sân khu nhà tứ hợp viện này có nhiều phần khác những khu nhà khác, nếu nói một cách nghiêm khắc thì đây chưa tính là sân, vì đó là một hồ nước, nước trong hồ rất tĩnh lặng, có thể thấy các loại cá đủ màu bơi qua lại. Trong hồ nước có một ngôi đình nhỏ, trong đình có một bàn tròn, lúc này bên bàn tròn có một người đẹp trẻ tuổi mặc tây trang màu đen.

Tôn Bác Văn đã từng thấy qua ảnh của Y Tiểu m, nhưng ảnh dù sao cũng chỉ là ảnh, bây giờ hắn được đối mặt mới biết dù là khí chất hay dung mạo của Y Tiểu m cũng vượt xa người trong ảnh. Tất nhiên, dù hắn chưa từng xem ảnh cũng có thể dự đoán cô gái kia chính là Y Tiểu m đại danh nữ thần y nổi tiếng thủ đô.

Dù mới gặp phải nhiều biến đổi lớn, trong lòng cũng có nhiều bi phẫn nhưng Tôn Bác Văn cũng không khỏi tán thưởng, Y Tiểu m không hổ danh là một trong bốn đóa hoa thủ đô, nếu so sánh thì không thua kém gì ba người còn lại.

Y Tiểu m có dung mạo thanh lệ thoát tục, không thua kém ba người đẹp kia một chút nào. Dù nàng không đẹp gợi cảm như Mộc Hàm, không đẹp cổ trang như Tống Ngọc Mị, càng không có vẻ đẹp được người người nhìn ngắm như Triệu Vũ Cơ, nhưng nàng có vẻ đẹp trang nhã không màng danh lợi, cũng có những điểm bù với ba người phụ nữ kia.

Y Tiểu m có một mái tóc đen như nhung rủ xuống bờ vai, cặp mắt đẹp đen lay láy. Lúc này nàng đang nhìn Tôn Bác Văn, khi hắn dừng lại thì nàng mới mở miệng nói:

- Tôn tiên sinh, mời ngồi.

- Đa tạ Y tiểu thư.

Tôn Bác Văn ngồi xuống đối diện với Y Tiểu m.

- Tôn tiên sinh, vẻ mặt của anh thật sự không được tốt lắm.

Y Tiểu m chậm rãi nói.

- Y tiểu thư, tôi biết tình trạng sức khỏe của mình rất không xong, vì vậy tôi mới đến đây.

Tôn Bác Văn trả lời.

- Đặt tay trái lên bàn.

Y Tiểu m nói.

Tôn Bác Văn làm theo lời của Y Tiểu m, lúc này thiếu nữ đứng sau lưng Y Tiểu m chợt lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ phủ lên cổ tay Tôn Bác Văn. Mãi đến lúc này những ngón tay mảnh khảnh của Y Tiểu m mới đặt lên tấm khăn.

Ba mươi giây sau Y Tiểu m thu tay lại, thiếu nữ đứng sau lưng nàng cũng thu khăn tiện tay bỏ vào thùng rác ở bên cạnh.

- Y tiểu thư, tình huống của tôi có phải rất không xong?

Tôn Bác Văn không nhịn được phải mở miệng.
Chương 640: Ngân châm kéo dài tính mạng

- Tôn tiên sinh, có lẽ anh không nên đến tìm tôi.

Y Tiểu m nhíu mày:

- Trên đời này có người chữa tốt cho căn bệnh của anh, nhưng người đó không phải là tôi.

Tôn Bác Văn nghe nói như vậy thì những hy vọng trong lòng chợt biến mất sạch sẽ, nhưng hắn cũng không vì vậy mà khó chịu, vì kết quả như vậy đã sớm nằm trong sự đoán của hắn. Hắn đến đây chẳng qua chỉ xem xét vận may một phần ngàn mà thôi.

- Y tiểu thư, tôi muốn biết tình huống của mình đã không xong đến mức nào.

Tôn Bác Văn rất bình tĩnh, hắn biết mình phải chết, vì vậy hắn cũng không còn sợ hãi với cái chết:

- Hoặc có thể nói tôi còn sống được bao lâu nữa?

- Tôn tiên sinh, tôi đã nói rồi, trên đời này có người trị được bệnh cho anh, anh chỉ việc đến tìm hắn thì sẽ không phải chết.

Y Tiểu m chậm rãi nói.

Tôn Bác Văn cười nhạt một tiếng:

- Y tiểu thư, cô nói người kia, có phải là Hạ Thiên?

- Nếu Tôn tiên sinh đã biết rõ thì không cần hỏi tôi.

Y Tiểu m nở nụ cười không màng danh lợi.

- Y Tiểu thư, nếu tôi cho cô biết, tôi sở dĩ bị như vậy cũng là vì kiệt tác của hạ thiên, cô cảm thấy tôi còn đi tìm hắn nữa không?

Tôn Bác Văn bình tĩnh nói.

Y Tiểu m lại chau mày, nàng nói:

- Ý của Tôn tiên sinh là vị Hạ Thiên có danh hiệu đệ nhất thần y kia đã dùng y thuật để hại anh sao?

- Đúng vậy, vì thế, nếu Y tiểu thư không cứu được tôi, như vậy tôi sẽ phải chết.

Tôn Bác Văn gật đầu nói.

Y Tiểu m trầm mặc vài giây, sau đó nàng lắc đầu rất tiếc hận:

- Thật xin lỗi, Tôn tiên sinh, tôi thật sự không có năng lực cứu anh.

- Y tiểu thư cũng không cần xin lỗi, tôi đã sớm có chuẩn bị tâm lý.

Trên gương mặt tái nhợt của Tôn Bác Văn lộ ra nụ cười:

- Thật ra hôm nay tôi đến tìm gặp Y tiểu thư với mục đích khá quan trọng, điều đó cũng không phải muốn tiểu thư chữa bệnh cho tôi.

- Sao?

Trên gương mặt đẹp trang nhã của Y Tiểu m cũng không khỏi có chút kinh ngạc:

- Không biết Tôn tiên sinh tìm tôi còn có chuyện gì?

- Tôi nghe nói Y tiểu thư còn có một năng lực thần kỳ, đó là dùng ngân châm kéo dài tính mạng.

Tôn Bác Văn nhìn chằm chằm vào Y Tiểu m:

- Tuy tôi cũng chỉ nghe nói, Y tiểu thư sẽ không làm người kéo dài tính mạng, nhưng tôi nghĩ cô cũng không phủ nhận năng lực này chứ?

- Nếu Tôn tiên sinh đã biết ngân châm kéo dài tính mạng, như vậy Tôn tiên sinh cũn sẽ biết ý nghĩa của vấn đề kéo dài tính mạng.

Y Tiểu m cũng không phủ nhận:

- Kéo dài chẳng qua chỉ là kéo dài một chút mà thôi, cũng không thể cứu vãn được tính mạng.

Tôn Bác Văn khẽ gật đầu:

- Y tiểu thư, tôi hiểu, bây giờ tôi cần mình sống thêm được một khoảng thời gian, tuy tôi khong phải là thần y nhưng biết rõ tình huống thân thể của mình. Tôi biết dưới tình huống bây giờ sợ rằng khó thể chống đỡ được một tuần nữa, tôi lại còn nhiều việc cần phải làm, vì vậy tôi cần thêm nhiều thời gian.

- Tôn tiên sinh, tuy tôi có thể dùng ngân châm kéo dài tính mạng của anh, nhưng như vậy cũng có di chứng, vì vậy trừ khi tôi xác nhận anh căn bản không còn cách nào điều trị, nếu không tôi sẽ chẳng kéo dài tính mạng cho anh.

Y Tiểu m chậm rãi nói:

- Thực tế thì căn bệnh của anh bây giờ vẫn có thể điều trị, vì vậy tôi không thể kéo dài tính mạng cho anh, vì nếu tôi thi châm, chỉ sợ là Hạ Thiên cũng không thể nào cứu được anh.

- Y tiểu thư, tuy Hạ Thiên có khả năng cứu tôi nhưng lại căn bản không cứu, như vậy chẳng khác nào tôi sẽ phải chết, cũng không làm trái với nguyên tắc kéo dài tính mạng của cô.

Tôn Bác Văn có chút vội vàng:

- Tôi cũng không sợ chết, tôi chỉ không muốn chết vào lúc này, vì bây giờ có rất nhiều chuyện tôi còn chưa làm được. Tôi thật sự cần một ít thời gian, một tháng, thậm chí là nửa tháng cũng được, chỉ cần khoảng thời gian đó tôi như một người bình thường là được, như vậy tôi dù chết cũng sẽ nhắm mắt.

Y Tiểu m có chút trầm ngâm, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng nói:

- Tôn tiên sinh, anh thật sự quyết định như vậy sao?

- Đúng vậy, tôi đã quyết định.

Tôn Bác Văn gật đầu không chút do dự.

- Có một vài vấn đề tôi cần nói cho anh biết.

Y Tiểu m còn nói thêm:

- Tình hình sức khỏe của anh là không xong, tất cả bộ phận trong cơ thể anh đều suy kiệt biến chất. Nói cách khác bây giờ không phải bộ phận nào đó trong người anh có vấn đề, rõ ràng là rất cả đều già yếu, nếu để ba ngày sau thì anh sẽ hôn mê, ba ngày sau đó anh sẽ chết.

- Cám ơn Y tiểu thư đã nói rõ điều này, nhưng tôi cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi.

Tôn Bác Văn nghe nói như vậy thì cũng rất bình tĩnh.

- Có lẽ Tôn tiên sinh cũng đã từng nghe nói tôi làm người ta kéo dài tính mạng, cũng nghe nói những người mắc bệnh nan y thường sẽ không sống quá một tháng nhưng tôi có thể làm cho bọn họ sống thêm một năm. Nhưng tôi phải nói trước với Tôn tiên sinh, những người kia chẳng qua chỉ có vấn đề trên một bộ phận cơ thể mà thôi, vì vậy tôi kéo dài tính mạng thì bọn họ vẫn sống được một thời gian tương đối dài.

Y Tiểu m khẽ thở dài:

- Nhưng tình huống của anh quá đặc thù, vì vậy dù tôi dùng ngân châm kéo dài tính mạng thì anh cũng chỉ sống thêm được nửa tháng, đồng thời nửa tháng sau dù là thần tiên cũng khó thể cứu anh. Bây giờ anh có muốn được thi châm hay không?

- Nửa tháng sao?

Tôn Bác Văn có chút chần chừ:

- Y tiểu thư, tôi muốn biết trong thời gian nửa tháng tôi có hoạt động như người bình thường được không?

- Điều này không là vấn đề, trong nửa tháng trạng thái tinh thần của anh không quá tốt nhưng cũng chẳng kém cỏi, nói chung là bình thường, không có gì khác biệt quá lớn.

Y Tiểu m đưa ra câu khẳng định cho Tôn Bác Văn.

- Được rồi, xin Y tiểu thư giúp tôi kéo dài tính mạng.

Tôn Bác Văn lập tức đưa ra quyết định, mười lăm ngày tuy không dài đối với hắn nhưng cũng quá đủ.

- Nếu Tôn tiên sinh đã quyết định như vậy thì tốt.

Y Tiểu m gật đầu:

- Nhưng Tôn tiên sinh cũng biết rõ, chuyện kéo dài tính mạng cho người khác cũng phải thu phí.

- Tất nhiên, xin hỏi Y tiểu thư, cô cần bao nhiêu?

Tôn Bác Văn vội vàng hỏi.

- Kéo dài tính mạng một ngày một trăm ngàn, tôi chỉ có thể làm cho anh sống được mười lăm ngày, vì vậy anh đưa một triệu rưỡi là được.

Y Tiểu m thản nhiên nói.

- Được, tôi sẽ giao.

Trước khi Tôn Bác Văn tới đây đã có chuẩn bị chi phiếu, vì vậy hắn lấy ra đưa cho Y Tiểu m.

Cô gái sau lưng Y Tiểu m nhận chi phiếu, nàng xem qua rồi nhét vào túi quần, rõ ràng nàng đã có thói quen.

- Được rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu thi châm kéo dài tính mạng.

Y Tiểu m chậm rãi đứng lên.

... ....

Khu căn cứ Địa tổ, trong nhà nghỉ của Mộc Hàm.

- Cuối cùng cũng xong, vợ, cho chị.

Hạ Thiên duỗi lưng đưa giáo trình dạy cận chiến cho Mộc Hàm.

- Chồng, vất vả cậu rồi, chúng ta đi dùng cơm thôi.

Mộc Hàm cười quyến rũ với Hạ Thiên.

- Không muốn ăn cơm, ăn chị trước rồi cơm sau.

Hạ Thiên lầm bầm một câu, hắn ôm lấy Mộc Hàm, vì không cho nàng cơ hội từ chối nên hắn trực tiếp áp môi lên mờ bôi đỏ mọng... ....
Chương 641: Thái Bằng Trình bỏ chạy

Hạ Thiên ở lại một thời gian trong căn cứ của Địa tổ, xem ra thời gian còn dài hơn so với dự tính ban đầu. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc đầu hắn cảm thấy nơi đây rất nhàm chán, nhưng sau khi ở lại hai ngày thì cảm thấy nơi đây rất tốt, vì chỗ này có Mộc Hàm tự nguyện điên cuồng với hắn bất cứ lúc nào.

Bây giờ Hạ Thiên cũng bị Mộc Hàm ném cho danh hiệu huấn luyện viên, ngẫu nhiên hắn sẽ đến chỉ dạy cho những thành viên mới của Địa tổ, điều này làm cho đám thành viên kia cực kỳ vui sướng. Hạ Thiên chỉ dạy làm bọn họ thu được nhiều lợi ích, tuy nhiều lắm hắn chỉ dạy được nửa giờ nhưng vài ngày trôi qua cũng làm thực lực đám người tiến triển nhanh.

Những người này vốn đã có cơ sở rất tốt, bây giờ được Hạ Thiên chỉ bảo có thể đơn giản tìm ra ưu điểm và nhược điểm của bản thân, sau đó hắn lại chỉ dạy để bọn họ dần đánh tan khuyết điểm, ưu điểm bộc phát, thực lực phát triển mạnh.

Tất nhiên đối với Hạ Thiên thì chẳng ham gì chức vụ huấn luyện viên ở đây, sở dĩ hắn thích nơi đây vì có Mộc Hàm sẵn sàng chờ lệnh.

Bây giờ Mộc Hàm tuy bận rộn nhiều việc nhưng cũng không phải lúc nào cũng như vậy, thực tế nàng chỉ khó rời khỏi căn cứ Địa tổ mà thôi, vì bất cứ lúc nào cũng cần có nàng quyết định xử lý vấn đề. Nhưng nàng ở đây cũng có thời gian nhàn rỗi, vì vậy mà mỗi đêm Hạ Thiên đều giày vò nàng đến sáng.

Thường thì mỗi lần cầu hoan như vậy đối với Hạ Thiên cũng khó tận hứng, vì thỉnh thoảng cũng bị cắt ngang nhưng hắn lại thích loại cảm giác như vậy, vì thế mà cũng không nở bỏ đi. Hơn nữa những ngày qua cũng không ai tìm hắn làm phiền, vì vậy hắn dứt khoát ở lại nơi đây.

Vì vậy bây giờ đám người Địa tổ không nhìn thấy Mộc Hàm, đồng thời cũng không nhìn thấy Hạ Thiên thì trên cơ bản có thể xác định hai người đã chạy đi tìm chốn yêu đương vụng trộm.

Lại là một buổi trưa, trong nhà ăn khu căn cứ Địa tổ, Hạ Thiên và Mộc Hàm đang dùng cơm trưa, mới vừa rồi không lâu bọn họ đã tiêu hao rất nhiều thể lực, vì vậy bây giờ cần phải bổ sung.

- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Mộc Hàm nghe tiếng chuông điện thoại mà không khỏi thở ra một hơi, nhiều ngày qua không ai điện thoại cho chồng nàng, bây giờ cuối cùng cũng có người gọi điện thoại đến tìm.

Những ngày qua Mộc Hàm và Hạ Thiên nhiều lần vào khu căn cứ bí mật của Địa tổ để hoan ái, địa điểm thay đổi đã đến hơn mười, cảm giác kích thích như vậy làm người ta đỏ mặt tim đập chân run. Thật ra Mộc Hàm cũng không bài xích những hoạt động như vậy, nàng biết chồng thích thân thể của mình, vì vậy nàng có thể vui sướng, nhưng lý trí nói cho nàng biết không nên tiếp tục như vậy. Nếu chồng nàng tiếp tục ở lại thì tin đồn truyền đi cũng tạo nên những ảnh hưởng không tốt, những ngày này công tác của nàng cũng không khỏi bị ảnh hưởng.

Tính thời gian thì hôm nay đã là hai mươi sáu tháng chín, chì còn cách quốc khánh vài ngày. Đối với người bình thường thì quốc khánh là ngày nghỉ lễ, có thể thả lỏng và nghỉ ngơi, nhưng đối với đám đặc công thì sắp có nhiệm vụ quan trọng để thực hiện, phải biết rằng những ngày lễ quan trọng thế này này luôn là thời điểm cực kỳ thích hợp cho bọn khủng bố hoạt động.

Dù vấn đề bảo vệ bình thường cũng không cần điều động thành viên của Địa tổ, nhưng dù sao Địa tổ cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, đây chính là khảo nghiệm đầu tiên của Mộc Hàm trên địa vị tổ trưởng Địa tổ. Nếu Địa tổ vì sai lầm mà phát sinh sự kiện trọng đại, điều này chính thức làm cho vị trí tổ trưởng của nàng không vững vàng. Vì vậy lúc này nàng rất chú tâm cho công tác, nhưng nếu có Hạ Thiên ở đây thì nàng sẽ khó thể nào toàn tâm toàn ý cho những sắp xếp kia, nhưng nàng cũng không đành lòng đuổi hắn đi, vì vậy cũng chỉ mong sao chồng mình tự bỏ đi.

Người điện thoại đến là Lãnh Băng Băng, Hạ Thiên tất nhiên sẽ nhận điện thoại không chút do dự.

- Cậu còn ở thủ đô không?

Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị muốn tôi rồi phải không? Nếu chị thật sự nghĩ đến tôi, như vậy tôi sẽ về sớm một chút.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Lãnh Băng Băng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng hỏi lại một câu:

- Cậu biết vì sao Thái Bằng Trình chạy mất không?

- Thái Bằng Trình sao?

Hạ Thiên chợt sững sờ:

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị nói tên Thái Tử ngu ngốc kia chạy mất sao? Không phải tôi vừa bắt hắn lại à?

- Tôi cũng vừa biết chuyện này, lần trước cậu bắt được hắn, tôi đã báo cáo cho cục trưởng Hào, sau đó tôi không quan tâm đến nữa, dù sao thì công an tỉnh phụ trách vụ án này, không cần Lãnh Băng Băng tôi nhúng tay vào.

Lãnh Băng Băng nói:

- Nhưng vừa rồi cục trưởng Hào gọi điện thoại đến nói cho tôi biết, Thái Bằng Trình đã bỏ chạy.

- Vì sao lại bỏ chạy? Đám cảnh sát thủ đô này đúng là quá vô dụng.

Hạ Thiên có chút bất mãn:

- Sớm biết như vậy thì tôi sẽ trực tiếp xử lý hắn.

- Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cục trưởng Hào nói trước đó đã liên lạc với cảnh sát thủ đô, cảnh sát thủ đô cũng đồng ý chuyển Thái Bằng Trình cho cục công an Bình Hải, sau đó ông ấy cũng phải vài viên cảnh sát công an tỉnh đến thủ đô chuẩn bị đưa Thái Bằng Trình về. Nhưng khi nhóm cảnh sát tỉnh Bình Hải đến thủ đô thì liên tục bị từ chối, mãi đến hôm nay cảnh sát thủ đô mới nói Thái Bằng Trình đã chạy mất, bọn họ đang đuổi bắt, nhưng bây giờ còn chưa tìm được người.

Lãnh Băng Băng tự thuật lại tình huống:

- Cục trưởng Hào nghĩ rằng đám cảnh sát thủ đô căn bản sẽ không tìm được Thái Bằng Trình, vì vậy ông ấy nhờ tôi nói với cậu, cậu còn có thể bắt Thái Bằng Trình một lần nữa được không? Những cảnh sát tỉnh Bình Hải được phái đến sẽ phối hợp với cậu, sau khi bắt được bọn họ sẽ trực tiếp đưa Thái Bằng Trình quay về để tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn.

- Được rồi, tôi sẽ bắt lại tên kia một lần nữa.

Hạ Thiên đồng ý, vợ cảnh sát tỷ tỷ yêu cầu hắn hỗ trợ, tất nhiên hắn sẽ muốn làm. Hơn nữa trước nay hắn rất muốn xử lý Thái Bằng Trình, bây giờ nghe nói tên kia đã bỏ chạy, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu.

- Nếu cậu có biện pháp thì cứ bắt lại, không có thì chẳng sao cả.

Lãnh Băng Băng còn nói thêm một câu, dù sao bắt tội phạm cũng không phải là nghĩa vụ của Hạ Thiên, cũng không thể cưỡng ép hắn phải đi làm công tác này.

Hạ Thiên dùng giọng sắt son đảm bảo:

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được thằng ngu Thái Bằng Trình.

- À, vậy thì được, tôi cúp máy trước, nếu có tin tức gì thì cậu cứ điện thoại cho tôi. Mặc khác có bốn cảnh sát Bình Hải ở thủ đô, tôi sẽ gửi tư liệu của bọn họ đến cho cậu, nếu cậu cần hỗ trợ thì cứ điện thoại cho bọn họ.

Lãnh Băng Băng nói xong thì cúp điện thoại, khoảng một phút sau nàng đã nhắn tư liệu đến cho Hạ Thiên.

Lúc này Mộc Hàm cũng hỏi thăm:

- Chồng, có chuyện gì xảy ra vậy? Thái Bằng Trình chạy mất rồi sao?

- Đúng vậy, cũng không biết lão già La Dân Sinh kia làm ăn thế nào, xem ra giữ một người cũng không làm ra hồn.

Hạ Thiên có chút bất mãn.

- Trước tiên để tôi hỏi xem có chuyện gì xảy ra đã.

Mộc Hàm lấy điện thoại ra bấm số của La Dân Sinh.
Chương 642: Ninh Khiết điện thoại đến

Thái Bằng Trình quả thật đã chạy mất, nhưng quỷ dị nhất chính là ngay cả La Dân Sinh cũng không biết Thái Bằng Trình đã chạy đi từ lúc nào. Lão là người biết tin Thái Bằng Trình bỏ chạy vào lúc sớm nhất, đó chính là ngay ngày hôm sau khi bắt được đối phương.

Cũng vì đối tượng bị bắt cóc chính là con gái của cục trưởng Đàm Lập Tân, hơn nữa vợ của Đàm Lập Tân thiếu chút nữa cũng bị phần tử bắt cóc nổ bom chết, vì vậy La Dân Sinh rất chú ý đến vụ án này. Còn về phần Thái Bằng Trình, lão đã phân phó thủ hạ đưa về nhốt ở cục cảnh sát, mãi đến sáng ngày hôm sau, khi cục trưởng cục công an tỉnh Bình Hải là Hào Đồ liên lạc qua điện thoại thì La Dân Sinh mới chú ý đến chuyện này. Mãi đến khi lão đồng ý cho Hào Đồ cử cảnh sát Bình Hải đến dẫn độ tội phạm mới biết Thái Bằng Trình đã biến mất khỏi cục cảnh sát một cách cực kỳ quỷ dị.

Không biết Thường Thái Bằng Trình, biến mất khi nào, đám quản chế ở cục cảnh sát cũng không thấy Thái Bằng Trình bỏ đi, thậm chí cũng chẳng thấy Thái Bằng Trình tiến vào, điều này làm cho La Dân Sinh hoài nghi Thái Bằng Trình căn bản không được đưa về cục cảnh sát, rõ ràng là được cứu đi ngay từ đêm hôm đó. Vì vậy mà lão bắt đầu tổ chức điều tra, sau đó phát hiện đám cảnh sát đông đảo cùng tham gia sự kiện hôm đó mở miệng phủ nhận chuyện bọn họ từng đưa Thái Bằng Trình về cục cảnh sát, vì vậy mà sự việc đi vào ngõ cụt.

La Dân Sinh bắt đầu hành trình truy đuổi Thái Bằng Trình, đáng tiếc là lão chẳng có thu hoạch gì, đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng gì của đối phương. Điều này làm cho Thái Bằng Trình ý thức được sự kiện không bình thường, Thái Bằng Trình này sợ rằng không chỉ đơn giản là một phần tử buôn bán ma túy.

Nhưng bây giờ La Dân Sinh cũng không có quá nhiều tâm tư đặt lên sự kiện này, tối đó lão bắt được rất nhiều con cháu các thế lực ở thủ đô, vì vậy mà những ngày qua lão chịu nhiều áp lực rất lớn. Lúc này vụ án bắt cóc Đàm Điềm Điềm cũng coi như đi vào ngõ cụt, căn bản không ai khai nhận mình bắt cóc Đàm Điềm Điềm, vì Đàm Điềm Điềm vốn không phải bị bắt cóc đưa vào.

Thực tế là một người bạn học của Đàm Điềm Điềm nói muốn tìm một chỗ vui chơi, sau đó người này đưa nàng vào câu lạc bộ Thái Tử, sau đó nàng gặp phải những lời đe dọa và những sự kiện thiếu chút nữa bị làm nhục, điều này cũng chỉ có được từ lời khai của nàng, cũng không còn bất kỳ căn cứ chính xác nào khác. Tuy cảnh sát bắt được hơn trăm người nhưng đến bây giờ vẫn chẳng thể tìm ra kẻ nào là thủ phạm.

- Chồng, tuy La Dân Sinh bên kia đã đồng ý sẽ tăng thêm số lượng cảnh sát đuổi bắt Thái Bằng Trình, nhưng tôi thấy thời điểm bây giờ cũng chẳng tốt đẹp gì, có lẽ cũng không có nhiều tâm tư để đi bắt người. Hơn nữa lễ quốc khánh cũng sắp đến, lão còn phải chịu trách nhiệm bảo vệ ở thủ đô, muốn bắt được Thái Bằng Trình cũng không phải dễ, khả năng là rất thấp.

Mộc Hàm đại khái nói rõ tình huống những ngày qua cho Hạ Thiên, sau đó nàng nói ra ý kiến của mình:

- Đêm đó Thái Bằng Trình đã được thả ra, hơn nữa trong hệ thống cảnh sát thủ đô có người của hắn, mà đám người trong câu lạc bộ Thái Tử cũng có quan hệ không tầm thường với hắn. Đám người kia sợ rằng đang âm thầm giúp đỡ Thái Bằng Trình, vì vậy mà đám cảnh sát thủ đô căn bản khó thể bắt hắn lại được.

- Tôi đã sớm biết đám cảnh sát này không dùng được, trước đó để bọn họ đi tìm chị cũng không có tin tức gì, cũng không bằng tôi lợi dụng hắc bang đi tìm chị.

Hạ Thiên rất xem thường đám cảnh sát thủ đô, bọn này phần lớn là vô dụng, hắn bắt được người nhưng bọn họ rõ ràng lại thả ra, hơn nữa còn khó thể bắt lại được.

- Bây giờ đã vài ngày trôi qua, cũng chẳng biết Thái Bằng Trình còn ở lại thủ đô nữa không.

Mộc Hàm nhíu mày:

- Nhưng nếu nói theo lý thì hắn còn phải ở thủ đô mới đúng, dù sao trước đó hắn bị truy nã và lựa chọn thủ đô, như vậy phải là hắn cảm thấy thủ đô an toàn. Lần này hắn xảy ra chuyện, chắc chắn hắn sẽ không rời khỏi nơi đây.

- Trước tiên tôi điện thoại cho Tiểu Hắc cái đã.

Hạ Thiên lập tức điện thoại cho Bạch Tiểu Lỗi, bây giờ hắn cảm thấy tiểu đệ Bạch Tiểu Lỗi của mình đáng tin hơn bất kỳ đám cảnh sát nào ở thủ đô.

Hạ Thiên vừa điện thoại xong, hắn cúp điện thoại, ngay sau đó điện thoại lại vang lên.

- Alo, ai vậy?

Hạ Thiên nhận điện thoại, vài ngày trước không ai tìm hắn, bây giờ thì khác biệt.

- Tôi là Ninh Khiết.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói không xa lạ gì với Hạ Thiên.

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Là cô sao? Cô tìm tôi làm gì?

- Không phải cậu đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho ông chủ trong công ty của tôi sao?

Ninh Khiết có vẻ tức giận:

- Đã lâu như vậy mà cậu còn chưa đến giúp ông ấy sao?

- À, việc này sao? Tôi sẽ đi là được.

Hạ Thiên thuận miệng đồng ý, dù hắn không có hứng thú với vấn đề này, nhưng chuyện gì hắn đã đồng ý thí sẽ làm.

- Còn nữa, đêm nay cậu có rảnh không?

Ninh Khiết lại hỏi:

- Tôi muốn mời cậu một bữa cơm.

- Cô muốn mời cơm?

Hạ Thiên rất kỳ quái:

- Sao một cô gái keo kiệt như cô lại mời tôi dùng cơm?

- Tôi không phải người keo kiệt.

Ninh Khiết phản bác rất bất mãn:

- Cậu chữa mắt và chân cho tôi, bây giờ tôi mời cậu một bữa cơm cảm ơn không được sao? Nếu cậu không muốn cũng chẳng sao.

- Ăn cơm không có vấn đề, nhưng tôi phải nói trước, đến lúc đó tôi ăn nhiều một chút thì cô cũng đừng đập đầu vào tường.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Cậu đập đầu vào tường thì có, tôi sẽ không đập đầu vào tường.

Ninh Khiết tức giận nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại.

Mộc Hàm ở bên cạnh hỏi:

- Chồng, ai mời cậu dùng cơm vậy?

- À, là cô gái keo kiệt Ninh Khiết.

Hạ Thiên có chút khó hiểu:

- Đúng là kỳ quái, sao cô ta lại muốn mời tôi dùng cơm? Lần trước tôi chỉ ăn mất của cô ta vài gói mì, cô ấy đã đập đầu vào tường rồi.

- Có lẽ cô ấy muốn cảm tạ ơn cứu chữa của cậu.

Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói.

Hạ Thiên gật đầu:

- Cô ấy cũng nói như vậy, mà cũng không cần quan tâm nhiều, tôi đi ăn là được.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Đúng rồi, vợ, tôi đã đồng ý đến xem bệnh cho ông chủ của Ninh Khiết, bây giờ tôi sẽ đi, khi nào tôi rảnh sẽ quay về ngay.

Mộc Hàm gật đầu:

- Chồng, tôi lái xe đưa cậu ra ngoài nhé?

- Không cần, tôi tự đi là được.

Hạ Thiên cười hì hì nói:

- Vợ cứ nghỉ ngơi cho tốt, vừa rồi chị đã rất mệt mỏi rồi.

Gương mặt Mộc Hàm khẽ đỏ lên, không lâu trước đó hai người bọn họ đã thử một tư thế rất khó, tư thế đó lại làm nàng mất rất nhiều thể lực.

Hạ Thiên cuối cùng cũng bỏ đi, Mộc Hàm khẽ thở phào một hơi, đồng thời nàng cũng có chút cảm giác phiền muộn.

Mộc Hàm ăn cơm xong, nàng đang chuẩn bị về nghỉ ngơi cho tốt thì một bóng đen lóe lên, Mị Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, sau đó ngồi xuống.

- Mị Nhi sao?

Mộc Hàm có hơi sững sờ:

- Sao cô lại đến đây? Chồng vừa đi xong.

- Tôi thấy cậu ta đi mới đến.

Mị Nhi thản nhiên nói:

- Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện.

- Chuyện gì?

Mộc Hàm có chút kỳ quái.

- Tổ trưởng đang muốn trùng kiến Ám tổ, anh ấy hy vọng Hạ Thiên có thể chấp chưởng và trùng kiến Ám tổ, nhưng Hạ Thiên không muốn. Tôi hy vọng cô có thể thuyết phục Hạ Thiên, để cho cậu ấy tiếp nhận chức vị tổ trưởng Ám tổ.

Mị Nhi mở miệng nói ra yêu cầu của mình.
Chương 643: Hai người đẹp bí mật thương lượng

- Chuyện này sao? Thật ra chồng cũng có nói với tôi.

Mộc Hàm khẽ trả lời:

- Mị Nhi, tôi...Tôi cũng không gạt cô, tôi so với cô lại càng hy vọng chồng có thể tiếp quản Ám tổ hơn, vài ngày qua tôi đã khuyên cậu ấy, nhưng cậu ta vẫn không muốn, vì vậy chúng ta cần suy nghĩ biện pháp khác.

- Cô có biện pháp gì tốt không?

Mị Nhi vội vàng hỏi:

- Cô hiểu cậu ấy hơn tôi, cô nhất định có thể nghĩ ra biện pháp chứ?

- Tôi có thể thấy chồng thật sự không có chút hứng thú với vị trí tổ trưởng Ám tổ.

Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói:

- Nếu muốn làm cậu ấy tình nguyện làm tổ trưởng Ám tổ, trừ khi trong Ám tổ có thứ gì đó hấp dẫn cậu ấy.

- Tôi thấy cậu ta căn bản không có hứng thú với bất kỳ vấn đề gì, chỉ có hứng thú với người đẹp mà thôi.

Mị Nhi tức giận nói.

Mộc Hàm không khỏi nở nụ cười:

- Mị Nhi, cô cũng hiểu chồng rồi đấy, nói thật nhé, bây giờ chồng rất thích cô, nếu cô dùng chính mình uy hiếp cậu ấy, sợ rằng cậu ấy sẽ đồng ý.

- Cậu ấy không phải yêu thích gì tôi, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp thì cậu ấy thích sạch.

Mị Nhi khẽ hừ một tiếng.

- Cũng không phải, ánh mắt của chồng rất cao, trên đời này có không ít người đẹp, nhưng muốn để cho chồng vừa ý thì cũng không nhiều.

Mộc Hàm mỉm cười:

- Tất nhiên chồng cũng không phải loại người khó thuyết phục, vấn đề là ở chỗ dùng biện pháp nào để thuyết phục. Tôi từng nghe nói đàn ông cần phải lừa đảo, tôi cũng không biết người khác là thế nào, nhưng đối với chồng thì chiêu này khá hiệu quả.

- Tôi cũng không muốn gạt cậu bé.

Mị Nhi tức giận nói, rõ ràng Mộc Hàm đưa ra một ý kiến không tốt đẹp gì.

- Mị Nhi, cô nói vậy là sai rồi, tôi không nói cô xem chồng như một đứa trẻ và giở trò lừa gạt, cô phải xem cậu ấy là một người đàn ông.

Mộc Hàm cười nói.

- Tôi cũng không muốn gạt đàn ông.

Mị Nhi có chút mất hứng:

- Cô biết rõ như vậy sao không lừa cậu ta? Sao không ra tay ép cậu ta đồng ý chuyện này?

- Tôi có thể lừa cậu ấy đồng ý sao? Cũng không dễ dàng như vậy, nhưng nếu có cô phối hợp, tôi nghĩ rằng sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều.

Mộc Hàm khẽ cười:

- Nhưng, Mị Nhi, thật ra những ngày nay tôi cũng đã suy xét cẩn thận về vấn đề này, dù tôi hy vọng chồng chấp chưởng Ám tổ, nhưng thực tế tôi cũng hiểu chồng không phải là nhân tuyển phù hợp cho chức vụ tổ trưởng Ám tổ.

- Cô cũng nghĩ như vậy sao?

Mị Nhi hình như có chút kinh ngạc:

- Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng đây là tâm nguyện của tổ trưởng, Hạ Thiên là đồ đệ duy nhất của Ám Hoàng năm xưa. Xưa kia Ám Hoàng đã trao Ám tổ cho tổ trưởng, bây giờ tổ trưởng hy vọng có thể trả lại ám tổ cho đệ tử Ám Hoàng. Tuy tôi cảm thấy Hạ Thiên không phải là nhân tuyển phù hợp nhưng cũng hy vọng tổ trưởng có thể đạt thành tâm nguyện.

- Thật ra, Mị Nhi, cô có nghĩ đến một biện pháp điều hòa chưa?

Mộc Hàm có hơi trầm ngâm rồi hỏi.

- Cái gì là biện pháp điều hòa?

Mị Nhi hỏi.

Mộc Hàm quay đầu nhìn ngang dọc, sau đó nàng hạ thấp âm thanh:

- Thật ra chồng không muốn làm tổ trưởng Ám tổ cũng vì nghĩ rằng rất bận rộn, cả ngày đều phải làm việc. Cậu ấy không thích làm việc, chỉ thích chơi, nếu chúng ta có thể nói rõ sau khi cậu ấy lên làm tổ trưởng Ám tổ cũng không cần làm gì, như vậy thuyết phục sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Mị Nhi có chút mơ hồ:

- Điều này sao có thể? Tổ trưởng Ám tổ có trách nhiệm trọng đại, vì sao không cần làm việc?

- Không phải không có biện pháp, ví dụ chồng là tổ trưởng Ám tổ trên danh nghĩa, nhưng thực tế thì những chuyện của Ám tổ cũng không cần cậu ấy đi làm, chúng ta có thể thiết lập một chức vụ phó tổ trưởng, mà phó tổ trưởng sẽ do tổ trưởng Triệu Minh Phong đảm nhiệm. Lúc đó cô chấp chưởng Thiên tổ, tôi quản lý Địa tổ, như vậy chồng cũng chẳng cần phải làm gì.

Mộc Hàm rõ ràng có ý nghĩ với vấn đề này:

- Nói trắng ra thì chồng là một người vung tay nắm Ám tổ, thực chất chỉ có cái tiếng mà thôi.

- Như vậy cũng được sao?

Mị Nhi cười ngây ngốc, rõ ràng đề nghị của Mộc Hàm làm nàng động lòng, vì như vậy vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng của Triệu Minh Phong, hơn nữa thực tế Triệu Minh Phong vẫn nắm Ám tổ, đây cũng là điều nàng hy vọng xảy ra, nàng cảm thấy Triệu Minh Phong mới là nhân tuyển cho vị trí tổ trưởng Ám tổ.

- Chỉ cần tổ trưởng Triệu thấy phương án này khả thi thì không có vấn đề gì, tôi tin như vậy chồng sẽ đồng ý.

Mộc Hàm lại tin tưởng mười phần với phương án của mình:

- Tất nhiên để tránh cho người ta nói này nọ, chồng cũng không phải hoàn toàn chẳng làm gì, ngoài chức vụ tổ trưởng Ám tổ trên danh nghĩa, tôi nghĩ rằng còn phải cho cậu ấy một chức vị nữa.

- Chức vị gì?

Mị Nhi vội vàng hỏi.

- Cô nên biết, lần này chồng ở lại nơi đây không ít ngày, những ngày qua cậu ấy còn kiêm luôn nhiệm vụ huấn luyện viên của Địa tổ.

Mộc Hàm nói.

Mị Nhi gật đầu, chuyện này nàng biết.

- Những ngày này thành viên Địa tổ phát triển rất mạnh, có thể nói chồng rất thích hợp làm huấn luyện viên. Lần này chồng chỉ dạy cho bọn họ kỹ thuật cận chiến, thực tế chồng còn hiểu rất nhiều thứ, ví dụ như kỹ thuật bắn súng, đao pháp, tất cả đều xuất sắc. Nếu cậu ấy tình nguyện làm huấn luyện viên cho thành viên Ám tổ, như vậy tuyệt đối không phải vấn đề.

Mộc Hàm nhanh chóng nói:

- Đến lúc đó sợ rằng Ám tổ sẽ ngày càng mạnh.

Mị Nhi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

- Ý kiến này rất tốt, nhưng vấn đề là vừa rồi không phải cô nói không cho cậu ta làm gì sao? Để cậu ta ngẫu nhiên làm huấn luyện viên thì còn có thể, bây giờ bắt cậu ta làm huấn luyện viên thật sự, như vậy có khả năng không?

- Không cần cậu ấy liên tục làm huấn luyện viên, chỉ cần mỗi năm lại đây nghỉ ngơi một tháng là được.

Mộc Hàm nói.

- Nhưng cậu ta sẽ đồng ý mỗi năm vào đây một tháng sao?

Mị Nhi càng khó tin điều này.

Mộc Hàm khẽ cười với Mộc Hàm:

- Chẳng lẽ cô cảm thấy hai người chúng ta ở cùng một chỗ không có chút sức quyến rũ với cậu ấy sao?

- Có ý gì?

Mị Nhi không kịp phản ứng.

- Rất đơn giản, chỉ cần tôi và cô ở đây, mỗi năm yêu cầu chồng về đây nghỉ ngơi một tháng không phải là vấn đề, chỉ cần chúng ta ở cùng với cậu ta, cậu ta sẽ chẳng bao giờ chán, tất nhiên sẽ không đi.

Mộc Hàm cũng không nghi ngờ sức quyến rũ của mình.

Mị Nhi không biết nói gì, thì ra là như vậy, rõ ràng Mộc Hàm đang muốn dùng sắc để thu hút sắc lang kia. Nhưng ngoài ý kiến này, thì đề nghị của Mộc Hàm làm cho nàng động tâm.

- Tôi cần phải hỏi ý kiến của tổ trưởng, nếu anh ấy cảm thấy điều này có thể thực hiện được, như vậy cô có thể nói với Hạ Thiên.

Mị Nhi có chút chần chừ rồi nói.

- À, được, cứ như vậy.

Mộc Hàm khẽ gật đầu.

Mị Nhi đứng dậy bỏ đi, Mộc Hàm cũng đứng lên quay về khu nhà tập thể, còn Hạ Thiên thì đang đi về phía tòa nhà Vọng Kinh.

Hạ Thiên đi vào tòa nhà, hắn chuẩn bị đi tìm Ninh Khiết, đúng lúc này sau lưng hắn lại vang lên một âm thanh vui sướng:

- Đại ca, trùng hợp vậy sao?
Chương 644: Thường Tiểu Bảo

Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy một nam hai nữ đi về phía mình, dù hắn không quen thuộc với ba người này nhưng cũng có chút quen biết. Người đàn ông là Thường Tiểu Bảo trước đó được hắn chữa trị một lần, hai cô gái đang kéo tay hắn là bảo mẫu, Hạ Thiên không biết tên hai người này.

- Này, đừng nói bậy, anh không phải là đại ca của chú.

Hạ Thiên có chút mất hứng.

- À, đại ca, điều này...Em thật sự rất sùng bái anh... ....

Thường Tiểu Bảo chợt ngẩn ngơ nói.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Có rất nhiều người sùng bái anh, mà cũng không phải ai sùng bái anh cũng được gọi là đại ca.

Thường Tiểu Bảo có chút buồn bực, gần đây đều là người khác cầu xin gọi hắn là đại ca, bây giờ hắn gọi Hạ Thiên làm đại ca thì không được đồng ý.

Nhưng nếu nghĩ lại thì Hạ Thiên rõ ràng có tư cách như vậy.

- Này, nể mặt chú sùng bái anh, chú có thể gọi anh là thiên ca.

Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.

- Vâng, thiên ca.

Thường Tiểu Bảo lập tức vui mừng, sau đó hắn tranh thủ phân phó hai cô gái:

- Tiểu Lan, Tiểu Bình, mau chào thiên ca.

- Thiên ca.

Hai cô gái cùng kêu lên.

Thường Tiểu Bảo tranh thủ thời gian giới thiệu hai cô gái:

- Thiên ca, cô gái bên trái là Thường Tiểu Lan, cô bên phải là Thường Tiểu Bình, cả hai đều là vợ em.

- Đều là vợ chú sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

Thường Tiểu Bảo gật đầu:

- Đúng vậy, thiên ca, hai năm qua các nàng đều liên tục quan tâm đến em, bây giờ em đã tốt đẹp hẳn lên, tất nhiên sẽ không bạc đãi các nàng, hơn nữa cũng không phải chỉ lấy một, vì vậy em quyết định lấy cả hai làm vợ. Tuy điều này không hợp pháp nhưng không sao, ba người chúng tôi tình nguyện là được, cùng lắm thì không có giấy kết hôn.

Thường Tiểu Bảo cho rằng Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái vì mình có hai vợ, vì vậy hắn phải giải thích một lượt.

- Không phải anh có ý này.

Hạ Thiên lại nói:

- Anh chỉ kỳ quái vì sao hai nàng đều cùng họ Thường?

Hạ Thiên có hơn mười vợ, tất nhiên hắn sẽ không cảm thấy kỳ quái vì người ta có hai vợ, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái vì họ của hai nàng mà thôi.

- À, thiên ca, anh nói đến họ sao? Thật ra Tiểu Lan và Tiểu Bình cũng xem như là bà con xa của tôi, nhưng cũng là loại rất xa, hai nàng được ông nội của tôi tìm đến. Ông tôi cảm thấy hai cô ấy đều là người trong nhà, cũng đáng tin cậy, sẽ chăm sóc tốt cho tôi, nhưng chúng tôi căn bản không có quan hệ huyết thống, tối thiểu cũng qua mười đời rồi.

Thường Tiểu Bảo vội vàng giải thích.

- À, thì ra là vậy.

Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, sau đó hắn thuận miệng hỏi một câu:

- Các chú đến đây làm gì?

Thường Tiểu Bảo vội vàng trả lời:

- Là thế này, Tiểu Lan và Tiểu Bình bây giờ không cần chăm sóc tôi mỗi giờ mỗi phút, các nàng muốn tìm vài việc để làm. Tôi định mở công ty riêng nhưng hai cô ấy lại nói không có kinh nghiệm, muốn tìm công việc phù hợp trước, nơi đây lại có công ty thông báo tuyển dụng, vì vậy tôi đưa bọn họ đến.

Cuối cùng Thường Tiểu Bảo lại hỏi:

- Thiên ca, sao anh lại đến đây?

- Anh đến đây có chút chuyện.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Anh đi trước, các chú thích làm gì thì cứ làm.

- À, chờ chút, thiên ca, anh cho em xin số điện thoại.

Thường Tiểu Bảo vội vàng nói.

Hạ Thiên cũng nói số điện thoại cho Thường Tiểu Bảo, nhưng khi hắn chuẩn bị đi thì Thường Tiểu Bảo lại hô lên:

- Thiên ca, đợi chút.

- Chú còn có chuyện gì?

Hạ Thiên có chút mất hứng:

- Chú không thể nói luôn một lượt sao?

- Xấu hổ quá, thiên ca, anh biến tôi từ một tên phế nhân thành người thường, tôi rất cảm kích và muốn làm gì đó cho anh, không biết anh có gì cần làm không? Chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ lập tức đi làm.

Thường Tiểu Bảo nhanh chóng nói.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi:

- Chú biết tìm người không?

- Tìm người sao?

Thường Tiểu Bảo chợt ngây người:

- Thiên ca, tuy em không hiểu cách tìm người nhưng có khá nhiều đệ tử, cũng rất quen thuộc thủ đô, chỉ cần không phải tìm người quá khó, bình thường đều có thể được.

- Vậy thì được, anh đang tìm một người tên là Thái Bằng Trình, tên kia còn có một biệt hiệu là Thái Tử. À, đúng rồi, trong điện thoại của anh có hình của hắn, anh gửi cho chú, bây giờ chú đi tìm giúp anh, tìm được nhớ báo cho anh biết.

Hạ Thiên vừa nói vừa lấy điện thoại ra gửi hình của Thái Bằng Trình cho Thường Tiểu Bảo.

- Thiên ca, anh yên tâm, chỉ cần tiểu tử kia còn ở thủ đô, dù hắn trốn dưới váy của phụ nữ, em cũng có thể lôi đầu hắn ra cho anh.

Thường Tiểu Bảo vỗ ngực đảm bảo.

- Không có gì nữa chứ? Không có gì thì anh đi đây. Nguồn: https://truyenggg.com

Hạ Thiên hỏi, hắn cũng không quá đặt nặng lời vỗ ngực đảm bảo của Thường Tiểu Bảo.

- Không còn gì, không còn gì, thiên ca đi thong thả.

Thường Tiểu Bảo cũng không ngốc, hắn thấy Hạ Thiên mất kiên nhẫn, vì vậy lúc này dù còn việc cũng không dám nói ra.

Hạ Thiên xoay người đi lên lầu, hắn cũng lười đi thang máy mà trực tiếp chạy thang bộ, ngay sau đó đã lên đến công ty thời trang Y Nhân.

Hạ Thiên đi đến bên cạnh Ninh Khiết rất thuận đường, bây giờ Ninh Khiết đang ngủ gục trên bàn, hắn vỗ vai nàng nói:

- Này, keo kiệt, thức dậy, ban ngày ngủ nghỉ gì?

- Đã nói tôi không phải là keo kiệt.

Ninh Khiết vốn cũng không phải đã ngủ, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, bộ dạng có chút tức giận:

- Còn nữa, cậu không thấy tất cả đều đang nghỉ trưa sao? Sao không để tôi nghỉ một lúc?

- Này, cô không giống, cô không cần ngủ trưa.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Ninh Khiết ngây người, hắn nói vậy là có ý gì? Sao hắn không biết nàng chẳng cần nghỉ trưa? Trước kia đến trưa thì nàng cũng cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng những ngày này nàng cảm thấy tinh thần của mình là rất tốt, thật sự không cần ngủ trưa, vì vậy nàng nằm gục đầu trên bàn nửa giờ mà vẫn chưa thể ngủ.

- Ông chủ của cô đâu?

Hạ Thiên lúc này hỏi.

- Đang ngủ trưa bên trong.

Ninh Khiết chỉ vào phòng làm việc đóng cửa nói.

- Cô đi gọi hắn ra, tôi không có tâm tình chờ đợi.

Hạ Thiên nói.

- Ai bảo cậu đến sớm như vậy?

Ninh Khiết tức giận nói, người này không biết đến xem bệnh cho giám đốc vào lúc chiều rồi đi ăn tối với nàng luôn một thể sao?

- Cô không gọi thì tôi đi đấy.

Hạ Thiên có chút mất hứng.

- Được rồi, tôi đi gọi.

Ninh Khiết không có biện pháp, nàng chỉ biết đứng dậy đi về phía phòng làm việc đóng cửa. Nhưng khi nàng vừa đi đến cửa, đang định gõ cửa thì vẻ mặt chợt đỏ ửng, nàng vội vàng quay lại.

- Cô làm gì thế?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Khiết.

- Muốn gọi thì cậu tự đi, tôi không đi.

Ninh Khiết trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tất cả đều do người này làm cho thính lực của nàng tốt hẳn lên, vì vậy mà nàng nghe rõ ràng những âm thanh rền rĩ vui sướng của Chương Cửu Kim và Đỗ Tinh ở bên trong.

- Vậy thì thôi, tôi không muốn xem bệnh cho hắn.

Hạ Thiên cũng không quá hảo tâm:

- Tôi đi trước, tối nay sẽ tìm cô ăn tối.

- Này, cậu... ....

Ninh Khiết vừa nói được hai chữ thì Hạ Thiên đã biến mất trong tầm mắt của nàng.
Chương 645: Trục trặc thang máy

Thật ra Hạ Thiên nghe được tiếng gọi của Ninh Khiết nhưng căn bản không quan tâm, tuy hắn bây giờ rời khỏi công ty Y Nhân và không biết đi đâu, nhưng hắn cảm thấy dù đi dạo một mình vẫn còn tốt hơn ở lại chờ ở chỗ kia.

- Vài ngày không gặp vợ Mị Mị, không biết bây giờ có nhớ mình không?

Hạ Thiên lầm bầm, hắn bắt đầu muốn tìm Tống Ngọc Mị để xây dựng cảm tình.

Hạ Thiên nghĩ gì làm nấy, nhưng hắn vừa đi lên được hai bước thì đã ngừng lại, bóng người trước mặt sao quen thuộc như vậy?

Một nam hai nữ đang đứng đợi ở cửa thang máy, trong đó có một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp cực kỳ quen thuộc với Hạ Thiên. Đặc biệt là cặp mông vểnh lên trời, thứ đó làm cho Hạ Thiên phải xem xét rất lâu.

Hạ Thiên lóe người đi đến bên cạnh người phụ nữ, sau đó hắn lập tức vui sướng:

- Chị Vân Thanh, đúng là chị sao?

Cô gái này chính là nữ luật sự nổi tiếng thành phố Giang Hải, là Vân Thanh, nàng vẫn mặc một bộ trang phục công sở rất bảo thủ, nhưng cách ăn mặc mày vẫn không thể che giấu được bộ dáng trưởng thành mê người. Hơn nữa nàng còn có cặp mắt xếch rất đẹp, đồng thời bên trong còn có chút u buồn, có thể nói là hút hồn người đối diện.

- Hạ tiên sinh, là cậu à?

Vân Thanh thấy Hạ Thiên thì tương đối kinh ngạc, nếu nói thật lòng thì nàng không muốn thấy hắn, vì nàng biết hắn vẫn còn mưu đồ làm loạn. Nhưng nàng đến thủ đô mà lại gặp Hạ Thiên, điều nàng không khỏi làm nàng cảm khái, thế giới này đúng là quá nhỏ.

- Chị Vân Thanh, chị làm gì ở đây vậy?

Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Vào đây làm chút chuyện.

Vân Thanh trả lời, sau đó nàng di chuyển chủ đề:

- Đúng rồi, Hạ tiên sinh, về vụ án của cậu, tòa án đã thông báo sẽ mở phiên tòa, thời điểm là sau lễ quốc khánh. Vài ngày trước tôi định thông báo cho cậu nhưng không liên lạc qua điện thoại được.

- À, chị Vân Thanh, tôi vừa mới đổi số.

Hạ Thiên nhanh chóng nói:

- Tôi sẽ đưa số mới cho chị.

- Được.

Vân Thanh cũng không từ chối, dù sao bây giờ Hạ Thiên cũng là thân chủ của nàng, nếu không có phương thức liên lạc với nhau thì không tốt.

- Luật sư Vân, thang máy đến rồi.

Luc này một cô gái ở bên cạnh Vân Thanh chợt mở miệng nói, người này hơn ba mươi, ngũ quan coi như đoan chính, dáng người cũng thuộc loại khá. Nhưng người đàn ông khoảng bốn mươi đi cùng Vân Thanh và người phụ nữ này lại có dáng người trung bình, so ra rất bình thường.

Thang máy trống không, bên trong chẳng có ai, bốn người cùng đi vào, Vân Thanh lấy điện thoại ra lưu số máy của Hạ Thiên.

Thang máy bắt đầu di chuyển, sau đó nhanh chóng dừng lại ở tầng năm, cửa mở, có bảy tám người tiến vào. Lúc này trong thang máy trở nên chen chúc, Vân Thanh và Hạ Thiên bị đẩy vào một góc.

Cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu chuyển động, đúng lúc đến lầu bốn thì một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó thang máy nhanh chóng rơi xuống.

- Á... ....

- Thang máy hỏng rồi... ....

- Cứu mạng... ....

Trong thang máy vang lên những tiếng kêu sợ hãi, Vân Thanh chợt căng thẳng, đúng lúc này nàng chợt cảm thấy có một cánh tay có lực ôm lấy eo mình, đồng thời bên tai còn vang lên một âm thanh quen thuộc:

- Chị Vân Thanh, chị đừng sợ, có em ở đây, chị sẽ không việc gì.

Vân Thanh vốn đang sợ hãi vì mình đang rơi xuống, đúng lúc nàng cảm thấy mình như dừng lại ở đất bằng, giống như thang máy chưa từng có hư hỏng.

- Hạ tiên sinh, xin thả ra.

Vân Thanh không thích ôm ấp thân mật với Hạ Thiên, vì vậy nàng khẽ kháng nghị.

- Chị Vân Thanh, nếu tôi buông chị ra, chị sẽ té bị thương.

Hạ Thiên tất nhiên sẽ không buông Vân Thanh ra, cơ hội tốt như vậy thì hắn sao có thể bỏ qua được? Hắn chẳng những không buông, hơn nữa còn dứt khoát ôm chặt lấy nàng, thân thể hai người dán chặt vào nhau, hắn trực tiếp cảm nhận được thân thể mềm mại của Vân Thanh.

Vân Thanh còn muốn nói gì đó thì một tiếng nổ vang lên, thang máy dừng lại, bên trong vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, thậm chí nàng còn ngửi thấy mùi máu tươi. Lúc này ánh đèn trong thang máy cũng tắt, tuy vẫn là ban ngày nhưng bên trong rất âm u.

- Cửa thang máy không mở ra, làm sao bây giờ?

- Mau kêu cứu.

- Chuông cứu hộ cũng hỏng rồi, không có phản ứng.

- Chân tôi đau quá, hình như gãy mất rồi.

- Đầu tôi chảy máu, cứu mạng... ....

Đám người trong thang máy có vẻ rất kinh hoàng, trấn định chỉ có hai người duy nhất, đó chính là Hạ Thiên và Vân Thanh. Hạ Thiên trấn định thì không cần phải nói, còn Vân Thanh, nàng trấn định chẳng qua từ đầu đến cuối chẳng việc gì cả, không có cảm giác không đúng. Tất nhiên thực tế thì nàng cũng không quá trấn định, nhưng nàng không phải lo nghĩ về vấn đề thang máy trục trặc, vì Hạ Thiên ôm nàng, điều này làm nàng sinh ra cảm giác khác thường.

- Luật sư Vân, chị...Chị không sao chứ?

Bên cạnh vang lên giọng một người đàn ông.

- Tôi không sao, các anh thế nào?

Vân Thanh vội trả lời.

- Chân tôi có hơi đau, nhưng có lẽ cũng không gãy xương.

Người đàn ông trả lời.

- Tay tôi hình như đã bị gãy.

Một giọng nữ vang lên:

- Luật sư Vân, làm sao bây giờ? Sẽ có người đến cứu chúng ta chứ?

- Có lẽ là vậy, đợi một chút là được.

Vân Thanh an nủi người phụ nữ.

- Chị Vân Thanh, không cần chờ người đến cứu.

Hạ Thiên lúc này mở miệng nói:

- Để tôi mở cửa thang máy ra, chúng ta có thể ra ngoài.

- Cậu có thể mở cửa thang máy ra sao?

Vân Thanh không khỏi hỏi.

- Tất nhiên, có gì tôi làm không được?

Hạ Thiên bắt đầu khoác lác.

Vân Thanh không cho là đúng, nghe nói đàn ông đều thích khoác lác, quả nhiên không sai, cậu bé luôn có ý với nàng cũng thích khoác lác.

- Này, các người nhường đường.

Hạ Thiên nói một câu, sau đó hắn ôm Vân Thanh cưỡng chế gạt bỏ đám người phía trước. Lúc này hắn đã đi đến cửa thang máy, đến lúc này hắn cũng không có ý nghĩ buông lỏng Vân Thanh.

Sau đó Hạ Thiên đặt hai tay lên cửa thang máy, Vân Thanh cảm thấy hắn không mất chút sức lực nào đã mở cửa thang máy ra. Khi cửa mở thì hắn ôm Vân Thanh lách ra, những người còn lại ở bên trong cũng chen chúc đi ra.

Vân Thanh trợn mắt há mồm, người này thật sự không nói khoác, cửa thang máy đã bị hắn mở ra.

- Chị Vân Thanh, tôi lựoi hại không?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Nhưng Hạ Thiên vừa mở miệng thì Vân Thanh kịp phản ứng, người này còn đang chiếm tiện nghi của nàng.

- Hạ tiên sinh, cậu thả tôi ra.

Vân Thanh nói, giọng điệu có chút xấu hổ, nhưng nàng cũng không mắng người. Dù sao nàng nhìn đám người ra khỏi thang máy mà giật mình, tuy ai cũng còn sống nhưng ngoài nàng ra, không ai không khốn khổ, có người nào không đau đầu đau tay gãy chân chảy máu? Nàng biết mình không có vấn đề gì tuyệt đối là công lao của Hạ Thiên.
Chương 646: Cái gọi là sinh sản vô tính

Hạ Thiên cuối cùng cũng lưu luyến thả Vân Thanh ra, lúc này bảo vệ tòa nhà cũng phát hiện bên này xảy ra chuyện, bọn họ vừa vội vàng hỏi thăm tình huống vừa điện thoại gọi xe cứu thương.

Sự cố thang máy lần này có thể nói là may mắn trong bất hạnh, vì thang máy rơi xuống từ lầu bốn, tuy ai cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng, ít nhất thì ai cũng còn thanh tỉnh.

Lần này xe cứu thương đến rất nhanh, một lúc sau mười mấy người vừa rồi đi thang máy đều cơ bản được đưa đến bệnh viện, kể cả hai người bạn đồng hành của Vân Thanh, người không đi chỉ có Vân Thanh và Hạ Thiên. Thực tế thì hai người không nói vừa rồi mình ở trong thang máy, những người khác cũng không nói, vì vậy đám bác sĩ y tá và bảo vệ tòa nhà cũng hoàn toàn không ngờ hai người này vừa rồi ở trong thang máy, tất nhiên cũng không biết Hạ Thiên là người mở cửa.

- Hạ tiên sinh, tôi còn có việc, tôi về khách sạn trước đây.

Vân Thanh nói với Hạ Thiên, sau đó nàng rời khỏi tòa nhà Vọng Kinh, bắt taxi ngoài cổng. Nhưng khi nàng vừa ngồi lên taxi thì phát hiện người ngồi bên cạnh là Hạ Thiên.

Đây không phải lần đầu tiên Vân Thanh thấy Hạ Thiên dùng chiêu này, lần trước ở Giang Hải, khi xảy ra chuyện thì nàng không thể đuổi Hạ Thiên xuống xe, nhưng lần này nàng quyết định không thỏa hiệp.

- Hạ tiên sinh, phiền anh xuống xe cho tôi.

Giọng điệu của Vân Thanh có chút nặng nề.

- Chị Vân Thanh, tôi không thể xuống xe.

Hạ Thiên nghiêm trang nói:

- Tôi phải bảo vệ chị.

- Bảo vệ tôi sao?

Vân Thanh có chút căm tức:

- Tôi đang rất tốt, cậu bảo vệ tôi làm gì?

Hạ Thiên vẫn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vân Thanh:

- Chị Vân Thanh, chị nói vậy là không đúng, vừa rồi nếu không có tôi thì chẳng phải gương mặt xinh đẹp của chị sẽ bị ngã xấu rồi sao? Còn nữa, để tôi nói cho chị biết, đám tài xế taxi ở thủ đô thường không đáng tin, tôi đã vài lần ngồi taxi, kết quả là có một tên muốn giết tôi, còn có một tên muốn cướp tiền.

Vân Thanh không khỏi ngẩn ngơ, khi nàng thấy bộ dạng chuyên chú của Hạ Thiên thì không khỏi có chút tin tưởng. Đồng thời nàng cũng không quá quen thuộc thủ đô, khoảnh khắc này trong lòng cũng cảm thấy không yên.

- Này, hai vị, các người muốn đi đâu?

Lúc này tài xế taxi đã không nhịn được.

- Khách sạn Vạn Hào.

Vân Thanh trả lời, nàng coi như hiểu rõ, đuổi Hạ Thiên xuống xe là không thể, người này rất dai, nếu bị quấn lấy thì đừng hòng dứt ra.

Xe taxi nhanh chóng chạy qua lại trong thành phố, lúc này Hạ Thiên ngồi bên trong dùng giọng tò mò hỏi:

- Chị Vân Thanh, chị đến thủ đô làm gì? Hai người cùng đi với chị vừa rồi là ai?

Vân Thanh cũng dứt khoát nhắm mắt dựa lưng lên ghế dưỡng thần, nàng không tra lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng quyết định sử dụng chiến tranh lạnh, nghĩ rằng như vậy có thể đuổi hắn đi.

Mười phút sau xe đến khách sạn Vạn Hào, Vân Thanh xuống xe mà không thèm trả tiền, Hạ Thiên tiện tay ném cho tài xế một trăm tệ rồi nhanh chóng chạy theo Vân Thanh.

Vân Thanh đi vào khách sạn, nàng đi thang máy lên lầu tám, sau đó đi đến gõ cửa phòng số hai.

Cửa phòng mở ra, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện, là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

- Chị Vân, chị về rồi à?

Thiếu nữ tranh thủ thời gian chào hỏi Vân Thanh.

- Mẹ!

Bên trong vang lên một âm thanh trong trẻo, sau đó một cô gái nhỏ phóng về phía Vân Thanh.

Hạ Thiên không khỏi ngẩn ngơ, chị Vân Thanh có con khi nào?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Vân Thanh mà cảm thấy thế giới này quá kỳ quái, chị Vân Thanh rõ ràng là gái trinh, sao có thể sinh ra một đứa con lớn như vậy? Chẳng lẽ đây gọi là sinh sản vô tính sao?

- Ủa, em gái nhỏ, em nhìn có vẻ quen quen.

Hạ Thiên nhìn cô gái, hắn cảm thấy nàng rất quen mắt nhưng không nhớ ra đó là ai. Bình thường hắn không có hứng thú với những cô gái nhỏ, hơn nữa cô bé này mới năm sáu tuổi, hắn cực kỳ không có hứng. Vì vậy hắn đã từng gặp cô bé này mà không nhớ cũng là bình thường.

- Chú là ai?

Cô bé ngẩng đầu nhìn hạ thiên:

- Là bạn trai của mẹ sao?

- Đúng vậy, chú là chồng của mẹ cháu, cũng là cha cháu.

Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.

- Gạt người.

Cô gái bĩu môi:

- Mẹ nói mình không có chồng.

- Hạ tiên sinh, cậu đừng nói bậy bạ ở đây được không?

Vân Thanh tức giận nói.

- Chị Vân Thanh, tôi nào có nói bậy, dù bây giờ tôi không phải là chồng chị, nhưng sau này tôi là chồng chị.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Hạ tiên sinh, tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, giữa chúng ta chẳng có gì cả.

Vân Thanh tức giận nói.

- Chị Vân Thanh, trên đời này không có gì không thể, chị xem, chị là gái trinh mà còn có con, có gì không làm được nữa?

Hạ Thiên có lý do rất xác đáng.

Gương mặt Vân Thanh hơi đỏ lên, tiểu tử đáng chết này rốt cuộc là thứ gì biến thành? Sao biết nàng là gái trinh? Những năm nay gái ba mươi mà còn trinh thật sự không có gì đáng khoe khoang, nếu điều này truyền ra ngoài thì người ta sẽ nghĩ rằng nàng có bệnh.

- Chú ngốc quá, cháu không phải do mẹ sinh ra.

Cô gái cười hì hì nói.

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Cháu không phải được chị Vân Thanh sinh ra sao? Vậy ai sinh ra?

- Tất nhiên là mẹ cháu sinh ra.

Cô gái bắt đầu khinh bỉ Hạ Thiên:

- Chú đúng là quá ngu.

- Vậy mẹ của cháu là ai?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô bé:

- Cháu không phải do chị Vân Thanh sinh ra, sao lại gọi chị Vân Thanh là mẹ?

- Mẹ cháu là Lê San, đã bị người xấu hại chết.

Cô bé dù sao cũng còn rất nhỏ, nàng nói đến chuyện mẹ chết mà cũng không quá sức đau lòng:

- Bây giờ mẹ Vân Thanh là mẹ của cháu.

- Lê San sao?

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:

- À, thì ra cháu là cô bé kia, trước đó chính chú tìm ra cháu từ trong tủ quần áo.

Hạ Thiên cuối cùng cũng nhận ra cô bé, đây là con gái của cặp vợ chồng Mạc Tử Luân và Lệ San bị giết trước đó, cũng vì sự kiện này mà hắn quen biết Vân Thanh.

- À, chú là Hạ Thiên sao?

Cô gái hình như nhớ rõ chuyện này, nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn Hạ Thiên

- Chú Hạ Thiên, sao chú lại lấy tên là Hạ Thiên? Sao không gọi là Đông Thiên?

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn cô bé:

- Sao chú phải lấy tên là Đông Thiên?

- Vì cháu thấy cái tên Đông Thiên rất dễ nghe, tên cháu là Tiểu Đông.

Cô gái hấp háy mắt nói.
Chương 647: Thật sự có tiên nữ

- Tiểu Đông thì có gì là dễ nghe.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Chú thấy cha cháu là Mạc Tử Luân, vì vậy cháu chắc chắn có họ Mạc, tên là Mạc Tiểu Đông, chứ không phải là Tiểu Đông.

- Cháu không phải họ Mạc, cháu cùng họ mẹ, bây giờ cháu họ Vân, là Vân Tiểu Đông.

Cô bé phản bác.

- Dù cháu là Vân Tiểu Đông hay là Mạc Tiểu Đông, tóm lại đều không dễ nghe.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tên của chú mới dễ nghe.

- Hừ, cháu không cãi với chú, cháu sẽ nói mẹ không thích chú.

Vân Tiểu Đông quệt miệng nói.

- Đợi đến khi chú cướp mẹ cháu làm vợ, chú sẽ để chị ấy không nhớ đến cháu.

Hạ Thiên cũng không tỏ ra yếu thế.

- Hu hu... ....

Vân Tiểu Đông đột nhiên khóc rống lên:

- Chú là người xấu.

- Tiểu Đông đừng khóc, đừng khóc, mẹ sẽ không quên con, đừng nghe cậu ta nói bậy bạ.

Vân Thanh vội vàng an ủi Vân Tiểu Đông.

- Hu hu hu, chú Hạ Thiên là người xấu, mẹ đừng làm vợ chú ấy, chú ấy sẽ không quan tâm đến con... ....

Vân Tiểu Đông nói.

- Yên tâm, mẹ sẽ không làm vợ cậu ta, mẹ sẽ không làm vợ ai cả, sẽ không quên con.

Vân Thanh dịu dàng nói.

Hạ Thiên lúc này có chút buồn bực, cô bé này sao lại xấu như vậy, sao lại muốn phá hư chuyện tốt giữa hắn và chị Vân Thanh?

- Vâng, chỉ có mẹ là tốt nhất.

Vân Tiểu Đông lập tức nín khóc mỉm cười, con nít thường là như vậy, không vui sẽ khóc, vui sẽ cười:

- Mẹ, mẹ nói sẽ đưa con vào cố cung chơi đùa, bây giờ chúng ta đi được chưa?

- Được, chúng ta sẽ đi ngay.

Vân Thanh đồng ý ngay, sau đó nàng quay đầu nhìn thiếu nữ ở bên cạnh:

- Lê An, chuẩn bị đồ đạc, chúng ta sẽ đi cố cung.

- Vâng.

Thiếu nữ lên tiếng, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

- Hạ tiên sinh, lần này tôi đến thủ đô chủ yếu muốn đưa Tiểu Đông đi du lịch, lát nữa chúng tôi sẽ đi cố cung, nếu cậu không có việc gì thì cứ về trước.

Vân Thanh lại ra lệnh tiễn khách với Hạ Thiên.

Hạ Thiên trả lời rất nghiêm trang:

- Chị Vân Thanh, thật ra tôi cũng rất thích du lịch, tôi đến thủ đô đã lâu nhưng còn chưa đến thăm cố cung lần nào, bây giờ tôi sẽ đi với mọi người.

Hạ Thiên rõ ràng đang nói dối, hắn căn bản không thích du lịch. Trước đó Mộc Hàm nói cùng hắn đi chơi, hắn nói không thích một cố cung vừa xấu vừa bẩn, không có gì để xem. Nhưng bây giờ hắn vất vả lắm mới gặp lại Vân Thanh, tất nhiên sẽ không để nàng chạy trốn, tuy cảm thấy cố cung chẳng có gì vui nhưng vẫn quyết định sẽ đến tham quan.

Lúc này Vân Thanh không biết nên nói gì cho phải, trên đời sao có loại người thế này? Hắn không biết thức thời một chút sao? Nàng đã nói rất rõ ràng, sao hắn còn muốn đi theo?

Cuối cùng Vân Thanh không thể nào đuổi Hạ Thiên đi, thực tế chỉ cần Hạ Thiên muốn đi theo thì nàng cũng không có biện pháp gì khác. Dù sao cố cung cũng không phải là nhà nàng, nàng có thể đi, tất nhiên Hạ Thiên cũng có thể đi, nàng dù không muốn cũng chẳng có biện pháp.

Chủ yếu là Vân Thanh cũng không muốn quá tuyệt tình, dù sao Hạ Thiên cũng có lòng với nàng, khi nhìn Vân Tiểu Đông thì nàng cũng không tự giác được phải nhớ đến một vấn đề, nếu không có Hạ Thiên thì Mạc Tử Luân và Lệ San sẽ chết không rõ ràng. Vì vậy mà lúc này Vân Thanh quyết định thỏa hiệp, nếu Hạ Thiên muốn cùng đi đến cố cung thì cứ cho theo.

Vì vậy mà một đoàn bốn người đến cố cung, tuy bây giờ chưa đến quốc khánh, không phải cao điểm du lịch nhưng trong cố cung vẫn rất đông khách.

Dù là Hạ Thiên, Vân Thanh, còn có Lê An và Vân Tiểu Đông đều là lần đầu tiên đến cố cung, vì vậy Vân Tiểu Đông rất vui vẻ, Vân Thanh liên tục dùng máy chụp hình ghi lại những khung ảnh đẹp.

Khi thấy nụ cười sáng lạn của Vân Tiểu Đông thì Vân Thanh cũng có chút vui vẻ, dù Vân Tiểu Đông còn nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng đã lên năm, những đứa trẻ năm tuổi cũng đã biết được khá nhiều chuyện, vì vậy nó cũng biết cha mẹ mình bị người ta giết chết. Điều đáng mừng duy nhất chính là lúc đó Vân Tiểu Đông không tận mắt thấy cha mẹ mình bị giết.

Sau khi Mạc Tử Luân và Lê San gặp chuyện không may thì cha mẹ hai bên từ nông thôn lên thành phố Giang Hải xử lý công việc, sau khi lo xong chuyện hậu sự thì bọn họ định đưa Vân Tiểu Đông về nông thôn. Nhưng Vân Tiểu Đông không muốn đi, nàng gào khóc muốn ở lại. Sau đó Vân Thanh chủ động nói ra ý nghĩ muốn nuôi dưỡng Vân Tiểu Đông.

Dù cha mẹ Mạc Tử Luân và Lê San cũng không tình nguyện, nhưng sau vài ngày thương lượng, hơn nữa bọn họ cũng thấy Vân Tiểu Đông thật sự yêu thích Vân Thanh nên cuối cùng mới đồng ý. Nhưng phía cha mẹ Lê San còn tìm Lê An đến hỗ trợ, đây là em gái bà con xa của Lê San, như vậy bọn họ mới yên tâm hơn.

Những ngày nay tuy Vân Tiểu Đông biểu hiện rất bình thường nhưng Vân Thanh vẫn rất quan tâm, vì vậy lúc này nàng quyết định đưa Vân Tiểu Đông vào thủ đô du lịch, định ở lại chơi vài ngày, hy vọng làm như vậy sẽ giúp Vân Tiểu Đông vứt bỏ những chuyện không vui. Bây giờ nàng thấy Vân Tiểu Đông rất vui vẻ, vì vậy mà cũng không khỏi cảm thấy yên lòng, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lo lắng, Vân Tiểu Đông dù sao cũng còn quá nhỏ, tuy đã hiểu chút chuyện nhưng cha mẹ mất cũng tạo nên thương tổn tâm lý.

- Tiểu Đông, cười lên nào.

Vân Thanh liên tục chụp ảnh cho Vân Tiểu Đông, nàng hy vọng có thể ghi lại thời gian vui vẻ ngắn ngủi của con nuôi.

- Này, mẹ, tiên nữ này.

Vân Tiểu Đông đột nhiên gào lên có chút khoa trương.

- Ôi dào, nào có tiên nữ, chỉ trên tivi mới có tiên nữ thôi.

Vân Thanh khẽ cười nói.

- Mẹ, mẹ, thật sự có tiên nữ, mẹ nhìn kìa.

Vân Tiểu Đông chạy đến bên cạnh Vân Thanh, nàng kéo áo của mẹ, tất nhiên còn liên tục dùng tay chỉ trỏ, bộ dạng hưng phấn.

Vân Thanh không khỏi quay đầu nhìn, sau đó nàng chợt ngẩn ngơ, cuối cùng nàng cũng thấy tiên nữ của Vân Tiểu Đông. Ngoài mười thước có một người đẹp tuyệt sắc mặc cổ trang, nếu xét về dung mạo hay khí chất thì dù là Vân Thanh cũng có chút tự ti mặc cảm. Tuy Vân Thanh xinh đẹp nhưng chỉ là một cô gái phàm tục nhân gian, người đẹp cổ trang kia lại làm người ta sinh ra cảm giác tiên nữ, đúng là tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.

- Kìa, mẹ, tiên nữ đi đến kìa.

Vân Tiểu Đông lại hưng phấn nói.

Vân Tiểu Đông nói không sai, người đẹp cổ trang đang đi về phía bên này. Vân Thanh đang cảm thấy rất kỳ quái thì một người tiến lên nghênh đón người đẹp cổ trang, sau đó làm ra một động tác kinh người, hắn ôm lấy người đẹp cổ trang vào lòng.

- Trời, chú xấu xa đang sàm sỡ với tiên nữ.

Vân Tiểu Đông gào lên, người ôm tiên nữ cổ trang không ai khác mà chính là Hạ Thiên.

Hạ Thiên lúc này đang cười hì hì với người đẹp cổ trang:

- Vợ Mị Mị, chị biết tôi đến đây nên cố ý đến tìm sao?

Người đẹp cổ trang này chính là Tống Ngọc Mị, khóe miệng nàng có hơi co rút, nàng không thể thoát khỏi cái ôm của Hạ Thiên, vì vậy cũng không muốn vùng vẫy mà nói:

- Đúng vậy, tôi cố ý đến tìm cậu.

Hạ Thiên trừng mắt:

- Vợ Mị Mị, chị thật sự nghĩ đến tôi sao?

- Tôi tìm cậu có việc.

Tống Ngọc Mị nhìn Vân Thanh:

- Nhưng bây giờ cậu có vẻ không rãnh nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment