Chương 648: Ước nguyện
- Vợ Mị Mị, chị tìm tôi có chuyện sao?
Hạ Thiên lại hỏi:
- Gấp lắm sao?
Hạ Thiên lần này vất vả lắm mới gặp được Vân Thanh, hắn cũng không muốn bỏ đi như vậy, vì hắn cảm thấy nếu sự việc Tống Ngọc Mị mà không vội thì hắn cũng không cần đi lập tức, tối nay đi cũng được.
- Không vội, có một người bạn sức khỏe không được tốt muốn mời cậu xem bệnh dùm.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói, chỉ cần nhìn bộ dạng cũng cảm thấy nàng không quá vội, hơn nữa chỉ sợ nàng không phải cố ý đến tìm Hạ Thiên, chẳng qua chỉ vô tình chạm mặt hắn ở đây mà thôi.
- Như vậy thì được, vợ Mị Mị, sau này tôi sẽ giúp chị xem bệnh cho bạn.
Hạ Thiên lập tức có quyết định:
- Trước tiên tôi đi dạo với chị Vân Thanh cái đã.
- Được rồi, tôi đi trước, tối nay sẽ tìm cậu.
Tống Ngọc Mị nói, sau đó nàng vùng khỏi lồng ngực của Hạ Thiên rồi xoay người bỏ đi, từ đầu đến cuối nàng cũng không chào hỏi Vân Thanh, càng không hỏi xem Vân Thanh có quan hệ gì với Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút vui sướng, vợ Mị Mị này đúng là hiểu lòng người.
Vân Thanh có chút thất vọng, nàng trông cậy người đẹp cổ trang vừa xuất hiện sẽ bắt Hạ Thiên đi, nào ngờ Hạ Thiên vẫn còn ở lại.
Vân Tiểu Đông cũng rất thất vọng, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Ngọc Mị rồi bĩu môi:
- Mẹ, chị tiên nữ cứ đi như vậy sao? Không nói với con lời nào cả à?
- Không sao, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại cô ấy.
Vân Thanh cũng chỉ biết an ủi Vân Tiểu Đông như vậy mà thôi.
- Đúng vậy, sau này chắc chắn còn gặp lại.
Hạ Thiên ở bên cạnh bổ sung một câu.
- Có thật không?
Vân Tiểu Đông nhìn Hạ Thiên, trợn trừng mắt:
- Chú xấu xa, chú rất quen thuộc chị tiên nữ sao?
- Cô ấy là vợ chú, tất nhiên là rất quen.
Hạ Thiên trả lời.
Vân Tiểu Đông dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hạ Thiên:
- Chú xấu xa, chú đã có chị tiên nữ là vợ, sao còn muốn cướp cả mẹ cháu? Mẹ cháu cũng không làm vợ bé cho chú đâu nhé.
- Vì chú thích chị Vân Thanh, vì vậy muốn cướp làm vợ, đơn giản vậy thôi.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Nhưng, một người không được có hai vợ.
Vân Tiểu Đông nghiêm trang nói, bộ dạng rất giống người lớn:
- Chú xấu xa, chú chẳng lẽ không biết điều này sao?
- À, chú nào chỉ có hai vợ?
Hạ Thiên không phản bác, hắn sao lại có hai vợ? Ít nhất cũng là hai mươi vợ.
- Mẹ, chú xấu xa quá lăng nhăng, mẹ đừng yêu chú ấy, đây không phải là người tốt.
Vân Tiểu Đông kéo tay Vân Thanh nũng nịu nói.
- Được rồi, Tiểu Đông, mẹ biết rồi, chúng ta tiếp tục vui chơi, không cần quan tâm đến cậu ấy.
Vân Thanh không biết nói gì hơn, tất nhiên nàng biết Hạ Thiên rất lăng nhăng, nàng biết hắn có rất nhiều vợ, đừng nói là nàng vốn không có hứng thú với Hạ Thiên, dù nàng thật sự thích hắn thì cũng không thể tiếp nhận sự thật hoang đường như vậy.
Con nít dù sao cũng là con nít, chúng thích nhất là chơi đùa, vì vậy mà Vân Tiểu Đông cũng nhanh chóng vùi đầu vào trong đủ loại trò chơi.
- Mẹ, đám người kia đang làm gì vậy?
Sau khi nghịch nghợm một lúc lâu thì Vân Tiểu Đông mới chỉ vào một nhóm người nói.
Vân Thanh ngẩng đầu nhìn lại, nàng thấy có nhiều người ném tiền xu vào trong ao, có vài người gương mặt tiều tụy, miệng mấp máy như mặc niệm điều gì đó.
- Tiểu Đông, bọn họ đang ước nguyện.
Vân Thanh khẽ giải thích với Vân Tiểu Đông:
- Đó là ao cầu nguyện, chỉ cần ném tiền xu xuống, sau đó thầm cầu nguyện, như vậy nguyện ước có thể thành hiện thực.
- Thật vậy sao?
Vân Tiểu Đông cực kỳ hiếu kỳ, sau đó nàng duỗi ngón tay trắng nõn nói với Vân Thanh:
- Mẹ, cho con một đồng xu, con muốn đi ước nguyện.
Vân Thanh không phản đối, thật ra nàng cũng không tin vào điều này, nhưng thử một lần cũng không sao.
Vân Tiểu Đông càm đồng xu ném xuống nước, sau đó nàng lẩm bẩm, không biết đang nói gì.
- Tiểu Đông, con ước nguyện điều gì?
Vân Thanh mở miệng hỏi.
- Mẹ, điều này không thể nói được, con nghe trên ti vi nói, nếu nói ra nguyện vọng thì mất linh.
Vân Tiểu Đông nháy mắt nói.
- Chị Vân Thanh, cô bé ước nguyện chị tìm được ba ba cho nó, hơn nữa người ba ba kia không phải là tôi.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Gương mặt Vân Tiểu Đông chợt đỏ hồng, nàng thở phì phò nhìn Hạ Thiên:
- Chú xấu xa, sao chú lạ biết, sao lại nói ra? Như vậy sẽ mất linh.
- Chú muốn nó mất linh.
Hạ Thiên dùng giọng hào hùng nói.
- Sao chú lại làm như vậy?
Vân Tiểu Đông có vẻ rất tức giận.
- Cháu không muốn chú lấy chị Vân Thanh làm vợ, vì vậy chú muốn ước nguyện của cháu mất linh.
Hạ Thiên có lý do tương đối đầy đủ.
- Cháu không quan tâm đến chú.
Vân Tiểu Đông quệt mồm, sau đó nàng kéo áo Vân Thanh:
- Mẹ, cho con một xu nửa, con muốn tiếp tục ước nguyện.
- Chỉ có thể ước một lần, nếu tiếp tục sẽ không linh.
Hạ Thiên ở bên cạnh nói.
- Cháu không tin chú.
Vân Tiểu Đông không tin Hạ Thiên, nàng muốn xin Vân Thanh một đồng xu, sau đó nàng lại ném vào hồ, lại bắt đầu ước nguyện. Lần này nàng không lầm bầm, vì vậy Hạ Thiên cũng không biết nàng ước nguyện điều gì.
Vân Tiểu Đông ước nguyện xong thì có chút đắc ý, nàng nhíu mũi với Hạ Thiên:
- Chú xấu xa, lúc này chú có biết cháu ước nguyện điều gì không?
Hạ Thiên không quan tâm:
- Dù sao nguyện vọng của cháu cũng không thành hiện thực, dù cháu ước gì cũng không liên quan gì đến chú.
- Ai nói sẽ không thành hiện thực? Nhất định sẽ thành hiện thực.
Vân Tiểu Đông có chút nôn nóng, sau đó nàng kéo Vân Thanh đến hỗ trợ:
- Mẹ nói có đúng không? Nguyện vọng của con sẽ thành hiện thực chứ?
- Ừ, nguyện vọng của Tiểu Đông sẽ thành hiện thực.
Vân Thanh dụ dỗ con gái.
- Chị Vân Thanh, gạt người cũng không quá tốt, chị xem, tiền xu mà cháu nó ước nguyện còn bị người ta câu mất, như vậy có thể thành hiện thực sao?
Hạ Thiên mở miệng nói.
Vân Thanh chợt sững sờ, tiền xu bị người ta câu lên sao? Không đến mức như vậy chứ?
Vân Thanh quay đầu lại nhìn, sự thật là như vậy, có hai người đang câu tiền xu, bọn họ cầm một sợi dây thừng có một cục nam châm lớn, sau đó bọn họ ném vào ao ước nguyện, mỗi lần thu hoạch được một đống tiền xu.
- Mẹ, sao bọn họ lại làm như vậy? Còn xấu hơn cả chú xấu xa.
Vân Tiểu Đông thấy có người câu tiền xu nàng vừa ném xuống, vì vậy mà lập tức trở nên bực bội và tức tối.
- Chú đã nói rồi, ước nguyện của cháu là vô dụng.
Hạ Thiên đắc ý nói.
- Chú xấu xa đúng là ngu ngốc.
Vân Tiểu Đông reo lên:
- Cháu vừa ước nguyện mẹ sẽ làm vợ chú, bây giờ mất linh, mẹ sẽ không làm vợ chú nữa.
Chương 649: Câu tiền xu
- Cháu đừng muốn gạt chú, chú không tin đâu.
Hạ Thiên không tin, nha đầu kia hảo tâm như vậy sao? Sao nàng có thể đưa ra nguyện vọng như vậy?
- Thật sự là như vậy.
Vân Tiểu Đông bĩu môi:
- Cháu nghe nói ước hai lần sẽ mất linh, vì vậy cháu mới sửa lại nguyện vọng, sẽ để cho mẹ làm vợ chú, chỉ cần chú không đuổi cháu đi là được, nhưng bây giờ lại mất linh.
- Thật vậy sao?
Hạ Thiên lúc này cũng có chút tin tưởng.
- Tất nhiên là thật.
Vân Tiểu Đông thở phì phò nhìn hai tên câu tiền xu:
- Đều trách bọn họ cả thôi, đúng là người xấu, tiền xu người ta dùng để ước nguyện cũng câu mất.
- À, nguyện vọng của cháu sẽ thành hiện thực.
Hạ Thiên lập tức vui sướng trở lại:
- Chỉ cần cháu nghe lời, chú cướp được chị Vân Thanh cũng sẽ không đuổi cháu đi.
- Nhưng bọn họ đã câu tiền xu của cháu, như vậy ước nguyện sao có thể thành hiện thực.
Vân Tiểu Đông cũng không tin lời Hạ Thiên.
- Không sao, tiền xu của cháu sẽ không bị câu mất.
Hạ Thiên trả lời, hắn cũng không nói bậy bạ, hắn thấy tiền xu của Vân Tiểu Đông ném đến nơi nào, thậm chí còn nhìn thấy tiền xu kia ở trong ao, vì vậy hắn xác định tiền xu kia còn chưa bị câu.
Vân Tiểu Đông chỉ vào hai người kia:
- Bọn họ còn đang câu, dù bây giờ tiền xu chưa bị câu, nhưng chút nữa sẽ bị câu lên mất.
- Không có gì, bọn họ sẽ chẳng câu được.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Sao lại như vậy?
Vân Tiểu Đông ra vẻ rất kỳ quái.
- Vì bọn họ sẽ lập tức rơi vào trong ao.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
Vân Tiểu Đông quệt mồm:
- Chú xấu xa, chú đừng gạt người.
- Tõm!
- Cứu mạng!
- Tõm tõm tõm!
Những tiếng kêu cứu hầu như vang lên ngay lập tức, sau đó Vân Tiểu Đông chợt thấy hai tên câu tiền xu giống như đột nhiên bị người ta kéo đầu ném xuống ao.
- À, quá tốt, cho bọn họ chết đuối luôn đi.
Vân Tiểu Đông vỗ tay, nàng có vẻ rất hưng phấn, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi ra vẻ sùng bái:
- Chú xấu xa, chú thật sự rất lợi hại, sao chú biết bọn họ sẽ té xuống nước?
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó trả lời:
- Vì chú là nhà tiên tri.
- Thật vậy sao?
Vân Tiểu Đông đã có chút tin tưởng Hạ Thiên, con nít thường dễ lừa gạt, Vân Tiểu Đông cũng không phải ngoại lệ. Nàng ngửa đầu nhìn Hạ Thiên nói:
- Chú xấu xa, chú giúp cháu tính xe, sau này cháu có thể trở thành đại mỹ nữ không?
- Ừ, để chú tính cho.
Hạ Thiên tỏ ra như thật, sau đó hắn gật đầu:
- Điều này thật ra cũng chưa nhất định, nếu chị Vân Thanh có thể làm vợ chú, như vậy cháu sẽ là đại mỹ nữ, như vậy thì sau này cháu sẽ càng ngày càng đẹp.
- Sao?
Vân Tiểu Đông nói bằng giọng cầu xin:
- Không thể nào, nếu mẹ không làm vợ chú thì cháu sẽ càng ngày càng xấu sao?
- Nhưng cháu cũng đừng lo.
Hạ Thiên an ủi Vân Tiểu Đông:
- Chị Vân Thanh sẽ là vợ chú, vì vậy cháu sẽ là đại mỹ nữ.
- À, vậy thì tốt quá.
Vân Tiểu Đông lại vui sướng.
Vân Thanh ở bên cạnh đã không nhịn được nữa, nàng tức giận nói:
- Hạ tiên sinh, cậu lừa gạt một đứa bé mà không thấy xấu hổ sao?
- Chị Vân Thanh, tôi nào có gạt đứa bé?
Hạ Thiên ra vẻ vô tội.
Vân Thanh thật sự sinh ra xúc động muốn ném Hạ Thiên vào ao, người này rõ ràng lừa gạt con nàng, bây giờ lại ra vẻ vô tội.
- Mẹ, chúng ta tiếp tục đi chơi, bên kia có nhiều người, có lẽ rất vui.
Vân Tiểu Đông kéo áo Vân Thanh, nàng chỉ về phía trước nói.
Vân Thanh cũng không nói gì, nàng tiếp tục đi dạo với Vân Tiểu Đông ở trong cố cung. Hạ Thiên thì tiếp tục đi, các nàng Vân Thanh ngắm cảnh, Hạ Thiên thì ngắm Vân Thanh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã vài giờ trôi qua, khi gần đến năm giờ chiều, Vân Tiểu Đông cũng mệt mỏi, cũng chẳng còn chỗ nào để tiếp tục đi, vì vậy mà Vân Thanh chuẩn bị đưa Vân Tiểu Đông về khách sạn.
Đúng lúc này Vân Thanh nhận được điện thoại.
- Được rồi, tôi sẽ đến, các người đang ở đâu?
Vân Thanh đồng ý với ai đó trong điện thoại.
- Chúng tôi đang ở khách sạn Mộc Dương, phòng bảy lẻ chín.
Một người trả lời.
- Các người chờ chút, tôi sẽ lập tức qua ngay.
Vân Thanh cúp điện thoại, sau đó nàng quay đầu nhìn Lê An:
- Trước tiên em đưa Tiểu Đông về khách sạn, chị đi có việc, sẽ về ngay.
- Vâng, chị Vân.
Lê An đồng ý.
- Mẹ, nhớ về nhanh một chút, chúng ta cùng ăn cơm tối.
Vân Tiểu Đông tuy còn nhỏ nhưng đã biết khá nhiều chuyện.
- Ừ, mẹ sẽ quay lại ngay.
Vân Thanh gật đầu, sau đó nàng giúp Lê An và Vân Tiểu Đông bắt taxi, đến khi hai người rời khỏi nơi đây nàng mới bắt taxi cho mình.
Không nằm ngoài dự kiến của Vân Tiểu Đông, Hạ Thiên cùng nàng lên xe, lúc này Vân Thanh cũng lười nói, nàng chỉ nói với tài xế taxi:
- Bác tài, làm phiền đưa chúng tôi đến khách sạn Mộc Dương.
- Khách sạn Mộc Dương sao?
Tài xế hình như có chút kinh ngạc.
- Bác tài, bác không biết chỗ này sao?
Vân Thanh vội vàng hỏi.
- Biết rõ, thủ đô không có nơi nào tôi không biết, nhưng chỗ đó còn cách khá xa, nếu không kẹt xe thì phải chạy nửa giờ mới đến.
Tài xế taxi nói:
- Các người thật sự muốn đến đó sao?
- Đúng vậy, bác tài, làm phiền anh nhanh lên.
Vân Thanh gật đầu khẳng định.
- Được, cũng vừa lúc chạy giao ban.
Tài xế taxi khởi động xe nói.
Lúc này hạ thiên mở miệng hỏi:
- Chị Vân Thanh, vừa rồi điện thoại cho chị có phải là người phụ nữ trước đó đi cùng thang máy không?
- Đúng vậy, là cô ấy.
Vân Thanh trả lời vấn đề của Hạ Thiên.
- Bọn họ là người đến từ huyện Mộc Dương sao?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Sao cậu biết?
Vân Thanh có chút kỳ quái, người này sao thứ gì cũng biết như vậy?
Hạ Thiên không trả lời vấn đề này, hắn chỉ cười hì hì rồi tiếp tục hỏi:
- Chị Vân Thanh, chị có biết ở huyện Mộc Dương có một chỗ gọi là Thanh Phong không?
Chương 650: Phương pháp đòi nợ
- Núi Thanh Phong sao?
Vân Thanh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Không biết.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chị Vân Thanh, chị không biết cũng không sao, sau này chị sẽ biết.
Vân Thanh cảm thấy khó thể hiểu, người này sao đột nhiên lại nói ra những lời không ăn nhập gì thế này? Núi Thanh Sơn kia chẳng lẽ có quan hệ với người này sao?
Dù có nghí vấn như vậy nhưng Vân Thanh cũng lười hỏi thăm Hạ Thiên, miễn cho người này lại nghĩ rằng nàng quan tâm đến hắn, như vậy sẽ càng thêm phiền.
- Chị Vân Thanh, hai vị này rốt cuộc đến đây làm gì?
Hạ Thiên mở miệng hỏi:
- Không phải chị đến đây du lịch sao? Mắc mớ gì phải quan tâm đến chuyện của bọn họ?
Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, cuối cùng nàng cũng phải nói ra sự thật. Cặp nam nữ mà Hạ Thiên đã gặp ban trưa chính là nhân viên của một công ty nông sản ở huyện Mộc Dương, người đàn ông trung niên là Đỗ Đại Cương, người phụ nữ là Trịnh Tiểu Đào, hai người bọn họ đến thủ đô cũng không phải vì du lịch, chẳng qua chỉ đến đòi nợ.
Năm trước giá nông sản tăng vọt, bọn họ đã hứa thua mua hai nông sản với giá trị hơn hai triệu ngay tại chỗ, sau đó ký hợp đồng tiêu thụ với một công ty ở thủ đô, giá trị của hợp đồng là hơn ba triệu. Nhưng khốn nổi là công ty ở thủ đô đặt cọc ba trăm ngàn và đưa hàng đi, sau đó vấn đề đã đến, hàng đã đưa nhưng tiền còn chưa về.
Tình hình kéo dài hơn một năm, lúc bắt đầu thì công ty ở thủ đô nói rằng hiện tại tài chính đang căng thẳng, tạm thời khó xoay vòng vốn. Nhưng đến năm nay thì công ty ở thủ đô lại trực tiếp hơn, bọn họ nói sẽ tình nguyện trả tiền nhưng không trả nhiều, đáng lý đang nợ người ta hai triệu bảy trăm ngàn, bây giờ lại bớt đi số đầu, chỉ muốn trả bảy trăm ngàn.
Đỗ Đại Cương tất nhiên sẽ không bao giờ chấp nhận, khi đó bọn họ thu mua hàng nông sản đã bỏ ra hơn hai triệu, trước đó bọn họ nhận được ba trăm ngàn, bây giờ lấy lại bảy trăm ngàn là một triệu, nhưng dù là như vậy thì bọn họ vẫn phải lỗ một triệu. Công ty của bọn họ không tính là lớn, số tiền một triệu với bọn họ là không nhỏ.
Đỗ Đại Cương đã nhiều lần đàm phán với công ty ở thủ đô, nhưng phía bên này chỉ nói một câu, là bảy trăm ngàn. Cuối cùng Đỗ Đại Cương nắm lấy phát luật để ép đối phương trả tiền, nhưng bọn họ cũng nói một câu, thích kiện thì cứ tự nhiên, bọn họ không sợ. Vào thế đường cùng Đỗ Đại Cương đành phải thuê luật sư, đó là Vân Thanh. Đáng lý ra Vân Thanh rất ít khi nhận án ngoài thành phố, nhưng vụ án này quá đơn giản, hơn nữa Đỗ Đại Cương lại có quan hệ họ hàng với nàng, vì vậy nàng phải đồng ý. Nàng cảm thấy vụ án này quá đơn giản, có lẽ cũng không hao tổn nhiều công sức, vì vậy nàng thừa cơ hội đưa Vân Tiểu Đông đến thủ đô du lịch.
Nhưng trưa hôm nay Vân Thanh gặp mặt công ty ở thủ đô kia mới biết sự thật không đơn giản như vậy, đối phương dứt khoát thừa nhận bọn họ đang muốn trốn nợ, nguyên nhân rất đơn giản. Năm trước bọn họ nhập hàng nông sản về đến nơi thì giá cả giảm sút, bọn họ phải bán ra giá rẻ, mất khá nhiều vốn, bọn họ không muốn tự mình chịu lỗ, muốn Đỗ Đại Cương gánh chịu một phần.
Khi Vân Thanh nói rõ vấn đề thì bọn họ cũng không quan tâm, bọn họ cứ nói để nàng đi tố cáo, vì bọn họ tin mình có thể kéo dài vụ kiện ra hai năm. Căn cứ vào những gì bọn họ được biết về công ty của Đỗ Đại Cương, chưa cần đến hai năm, chỉ nửa năm nửa là sẽ phải đóng cửa.
Chỉ một câu nói mà thôi, công ty bên thủ đô này kéo dài thời gian thì được nhưng công ty của Đỗ Đại Cương lại khó thể chịu nổi, nếu công ty không lấy được tiền, như vậy sẽ phải đóng cửa. Dựa theo cách tính toán của công ty ở thủ đô, nếu Đỗ Đại Cương cứ cố gắng lấy đủ nợ thì công ty sẽ sập, nhưng nếu bây giờ hắn đồng ý lấy bảy trăm ngàn thì còn có cơ hội vùng vẫy sinh tồn.
Đến khi đó, dù Đỗ Đại Cương thắng kiện nhưng công ty sụp đổ cũng chẳng bằng thua, cũng vì đối phương biết tình huống của công ty Đỗ Đại Cương nên mói kiêu ngoại làm ra sự kiện đáng xấu hổ như vậy. Vân Thanh cũng không quá cưỡng ép, nàng chỉ có thể để cho Đỗ Đại Cương tự mình đưa ra quyết định. Hơn nữa khi nhóm người đến thủ đô đòi tiền thì luôn gặp chuyện xui xẻo, ai cũng biết công ty ở thủ đô đứng phía sau, nhưng không có chứng cứ cũng chẳng làm được gì.
- Chị Vân Thanh, chị có muốn tôi đòi tiền giúp không?
Hạ Thiên nghe xong sự việc thì xung phong nhận trách nhiệm.
Vân Thanh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên:
- Cậu có phương án gì xử lý sao?
- Còn gì nữa, bọn họ không trả tiền thì cho ăn đòn.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Vân Thanh không biết nói gì hơn, phương án không khả thi, người này đúng là khó thể trông đợi.
- Chị Vân Thanh, tôi thật sự có thể đòi lại tiền.
Hạ Thiên cũng biết Vân Thanh bây giờ không tin hắn, vì vậy hắn phải bồi thêm một câu.
- Sau này hãy nói.
Vân Thanh cho qua chuyện bằng một câu nói qua loa, rõ ràng nàng không nghĩ những gì Hạ Thiên nói là thật.
Hạ Thiên cũng không nói gì thêm, thật ra hắn cũng không nôn nóng, hắn còn hy vọng Vân Thanh không nghĩ ra được phương án mới, như vậy sẽ đên lượt hắn ra tay.
Trên đường có hơi kẹt xe, đợi đến khi bọn họ đến khách sạn Mộc Dương thì đã gần sáu giờ.
Mộc Dương chẳng qua chỉ là một khách sạn nhỏ, tổng cộng có bảy tầng, không có thang máy, chỉ có thể đi thang bộ mà thôi. Trước đây ít năm khu thường trú của huyện Mộc Dương ở thủ đô bị hủy bỏ, nhưng bộ dạng nơi này vẫn không chút thay đổi.
Hai người vừa đi vào khách sạn thì có bảo vệ tiến lên chào hỏi, sau khi biết Vân Thanh tìm Đỗ Đại Cương thì vẻ mặt hắn có chút cổ quái, nhưng hắn vẫn cho hai người đi vào.
Hai người đến lầu bảy, khi đến gian phòng bảy lẻ chín thì gỏ cửa, cửa phòng mở ra rất nhanh.
Hai người bước vào, cửa phòng đóng sầm lại, đồng thời có hai tên đàn ông vạm vỡ phóng đến, một người đánh về phía Hạ Thiên, một người nhào về phía Vân Thanh, hình như bọn họ muốn bắt hai người lại.
Chương 651: Ngứa da
- Các người muốn làm gì?
Vẻ mặt Vân Thanh chợt biến đổi, nàng kêu lên tức giận, hơn nữa còn lui ra phía sau vài bước, nhưng trong này không gian hẹp, nàng cũng không thể nào lui đi đâu được.
Hạ Thiên đạp ngã một tên phóng về phía mình, sau đó hắn phóng đến đạp bay tên khốn phóng về phía Vân Thanh, trong miệng còn mắng bất mãn:
- Muốn chết sao? Muốn sàm sỡ vợ anh à?
Hạ Thiên ra chân khá nặng, hai tên đàn ông bị đạp ngã xuống đất mà rên lên đau đớn, cũng không còn sức lực để đứng lên. Lúc này trong phòng vẫn còn bốn người, ngoài Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào thì vẫn còn hai tên đàn ông khác.
Lúc này hai tên đàn ông cũng nhào về phía Hạ Thiên, tất nhiên Hạ Thiên sẽ không nhiều lời, hắn trực tiếp đạp ngã bọn họ xuống đất.
- Luật sư Vân, chúng ta mau bỏ đi thôi.
Lúc này Trịnh Tiểu Đào lo lắng nói.
Vân Thanh nghĩ mãi mà không hiểu:
- Trịnh tiểu thư, có chuyện gì xảy ra? Không phải cô muốn tôi đến giải thích với bọn họ sao?
- Tôi cũng nghĩ rằng chỉ cần giải thích là không có vấn đề gì, nào ngờ vừa nói chuyện điện thoại với chị xong thì bọn họ tịch thu luôn, sau đó bốn người này canh giữ chúng tôi.
Trịnh Tiểu Đào nhanh chóng nói:
- Chúng ta đi nhanh lên, nếu không sẽ không xong.
- Không phải bọn họ đến đây gây rối sao?
Vân Thanh rất tức giận.
Lúc này người đàn ông trung niên là Đỗ Đại Cương cũng nói:
- Luật sư Vân, vừa rồi chúng tôi đã tốn nhiều nước miếng giải thích một lần, nhưng bọn họ không nghe, còn nhận định chúng tôi là nhân tố mất ổn định, muốn chúng tôi đi về, còn nói muốn đòi nợ thì qua quốc khánh rồi hãy đến.
- Đúng vậy, cũng không biết bọn họ lấy tin tức từ đâu, sau khi chúng tôi kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ nói chúng tôi không sao, tay tôi cũng không gãy, chỉ cần xem xét qua là có thể xuất viện. Nhưng không ngờ khi chúng tôi quyết định xuất viện thì gặp ngay bọn họ.
Trịnh Tiểu Đào có chút tức giận:
- Bowling trước tiên nói sẽ giúp chúng tôi giải quyết khó khăn, chúng tôi theo chân bọn họ đến đây, không ngờ lại bị coi như phạm nhân.
- Đây rõ ràng là giam giữ người trái luật.
Vân Thanh có chút tức giận, nhưng nàng cũng rất bất đắc dĩ:
- Thôi bỏ, chúng ta đi trước rồi nói sau.
Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào hình như rất đồng ý với điều này, vì vậy Vân Thanh mở cửa phòng và bốn người cùng ra ngoài rất nhanh. Nhưng khi vừa đến đầu hành lang thì đã có người quát lên nghiêm nghị:
- Đứng lại, các người đi đâu vậy?
Vân Thanh xoay người, nàng thấy một người đàn ông hơn ba mươi đang đi về phía bên này.
- Luật sư Vân, người này là Dương Lâm, nghe nói là chủ nhiệm khu thường trú ở thủ đô, người nơi đây đều nghe lời hắn.
Trịnh Tiểu Đào khẽ nói.
- Chủ nhiệm Dương, đây là luật sư Vân mà trước đó tôi đã từng nói với anh.
Đỗ Đại Cương còn muốn giải thích.
- Tôi mặc kệ là luật sư gì, bây giờ mau trở về phòng cho tôi.
Dương Lâm quát lên nghiêm nghị:
- Đêm nay tôi sẽ đưa các người về huyện Mộc Dương, chỉ cần các người không gây rối, tôi đảm bảo các người sẽ bình an. Nhưng nếu các người cứ muốn gây rối, như vậy đừng trách tôi không khách khí.
- Chủ nhiệm Dương, chúng tôi cũng có quyền lợi, anh làm vậy là trái pháp luật.
Vân Thanh mở miệng nói.
Dương Lâm mất kiên nhẫn cắt ngang lời Vân Thanh:
- Cô đừng nói luật gì với tôi, tôi không hiểu, tôi chỉ muốn đưa những người đến thủ đô gây rối quay về, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vân Thanh lập tức chán nản, luật sư không sợ gặp đối thủ đồng dạng, chỉ sợ gặp người thiếu kiến thức pháp luật, đặc biệt trên tay lại có quyền. Dương Lâm chính là một kẻ như vậy.
- Chị Vân Thanh, chị đừng nghe lời thằng ngu này, chúng ta đi, nếu hắn chặn đường thì ăn đòn.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Dương Lâm dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Cậu chửi ai vậy?
- Tôi có chửi ai đâu?
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.
- Vậy cậu nói ai là thằng ngu?
Dương Lâm tức giận chất vấn.
- Nói ông.
Hạ Thiên trả lời ngay.
Dương Lâm giận tím mặt:
- Cậu dám mắng tôi sao?
- Tôi không mắng, không chửi.
Hạ Thiên vẫn ra vẻ vô tội:
- Ông ngu quá, tôi chỉ nói sự thật, sao có thể là mắng chửi?
- Buồn cười.
Dương Lâm gần đây tác oai tác quái, nào chịu được cơn tức thế này:
- Cậu ngứa da sao?
- Ông mới ngứa da.
Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn phóng về phía Dương Lâm, lại lấy ngân châm ra đâm vài cái.
Dương Lâm cảm thấy da rất ngứa, hắn không khỏi gãi sồn sột, nhưng ngứa cũng không dễ gãi như vậy.
- Ông xem, tôi đã nói là ông ngứa da mà.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Vân Thanh không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, nàng biết hắn có năng lực cổ quái, nhưng nàng không hiểu rõ tình huống, chẳng qua lúc nãy hắn nói Dương Lâm ngứa da, bây giờ ngứa thật, điều này làm nàng liên hệ ngay tới hắn.
Dương Lâm cũng không có thời gian trả lời Hạ Thiên, hắn liên tục gãi ngứa, đã rất bận rộn, mặt đỏ tía tai, rất khó chịu.
Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào ở bên cạnh thấy Dương Lâm như vậy thì quả thật sinh ra cảm giác trút giận, tất nhiên bọn họ vẫn rất mê hoặc, không ai biết có chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ thấy trùng hợp mà thôi.
- Này, thằng ngu, tôi có biện pháp cho ông không ngứa, ông muốn thử không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Biện... Biện pháp gì?
Dương Lâm ngứa không chịu được, hắn cũng không quan tâm Hạ Thiên mắng mình mà vừa gái vừa nói.
- Muốn hết ngứa phải làm mình đau, ông có thể tự đánh mình, như vậy sẽ hết ngứa.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Thật sự...Thật sự hết ngứa sao?
Dương Lâm khốn khổ hỏi.
- Tất nhiên là thật, thử đi.
Hạ Thiên đầu độc Dương Lâm.
Dương Lâm đã ngứa không thể chịu đựng được nữa, hắn cấu véo mình vài cái, lại đấm mình hai quyền. Ngay sau đó hắn phát hiện phương pháp này rất hiệu quả, vì vậy hắn bắt đầu đánh đấm chính mình.
- Những năm nay tự ngược đãi hơi nhiều.
Hạ Thiên ở bên cạnh cảm khái.
Vân Thanh cuối cùng cũng không nhịn được phải cười, bây giờ nàng có thể xác định tình cảnh Dương Lâm gặp phải nhất định do Hạ Thiên làm ra. Tuy nàng không biết hắn làm sao được như vậy, nhưng người này rõ ràng có năng lực.
- Này, thằng ngu.
Hạ Thiên nói:
- Tôi đã nói rồi, tuy bây giờ ông có biện pháp giảm ngứa, nhưng ngứa vẫn là ngứa, tôi có một biện pháp sẽ giải quyết phiền phức cho ông cả đời, thế nào, thử không?
Chương 652: Rõ ràng thích đập đầu vào tường
- Muốn, tất nhiên là muốn.
Dương Lâm ở bên cạnh vừa tự ngược vừa hỏi:
- Nói mau, có biện pháp gì?
- Ông chỉ cần làm theo lời tôi là được, trước tiên di chuyển sang bên trái.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Dương Lâm lúc này đã ngứa đến mức thần trí không còn rõ ràng, hắn căn bản không lo lắng có điều gì không đúng, chỉ biết lập tức làm theo lời của Hạ Thiên.
Hạ Thiên còn nói thêm:
- Lui về phía sau ba bước.
Dương Lâm tiếp tục lui về phía sau.
- Cúi đầu, khom lưng.
Hạ Thiên tiếp tục nói.
Dương Lâm vẫn ngoan ngoãn làm theo, đám người Vân Thanh thì cảm thấy mơ hồ, người này đang làm gì vậy?
- Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.
Hạ Thiên lại mở miệng nói.
Dương Lâm không do dự, hắn chạy vội về phía trước, nhưng vừa chạy được vài bước thì mọi người chợt nghe thấy một tiếng thét. Lúc này Dương Lâm đâm đầu vào tường rồi gào lên dữ dội, một tiếng phịch vang lên, hắn ngã xuống đất ngất xỉu.
- Đúng là tự ngược, bây giờ lại thích đập đầu vào tường, bây giờ đã hôn mê rồi sao?
Hạ Thiên lầm bầm cảm khái.
Vân Thanh có chút dở khóc dở cười, người này rõ ràng lừa người ta đập đầu vào tường, bây giờ còn nói người ta tự ngược, đúng là quá đáng.
Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào thì lập tức hiểu ra, thì ra đây là biện pháp làm cho người ta hết ngứa, người ta hôn mê rồi còn ngứa gì nữa?
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn phát hiện người gọi đến là Ninh Khiết, vì vậy nhận điện thoại:
- Keo kiệt, cô có duyên với vấn đề đâm đầu vào tường đấy.
- Cái gì?
Ninh Khiết chẳng hiểu ngô khoai gì:
- Cậu đang ở đâu?
- Tôi đang xem người ta đập đầu vào tường.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Cũng giống như cô lần trước vậy.
- Cậu.
Ninh Khiết nổi giận:
- Tôi đã nói lần trước không đập đầu vào tường.
- À, mặc kệ cô có đập cái gì vào tường hay không, tôi quyết định tối nay sẽ không đi dùng cơm với cô, nếu không tôi ăn quá nhiều cô lại đập đầu vào tường. Vậy nhé, tôi tắt điện thoại đây.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó hắn cúp điện thoại.
Vừa rồi Ninh Khiết điện thoại đến, Hạ Thiên tất nhiên sẽ đoán được nàng mời mình đi ăn tối. Trước đó hắn có dự định đi ăn với Ninh Khiết, nhưng bây giờ hắn đã gặp Vân Thanh, hắn không muốn đi nữa.
Ninh Khiết đáng thương ở bên kia tức giận đến mức thiếu chút nữa đập nát điện thoại, người này sao lúc nào cũng đáng giận như vậy? Hắn không thể nghe lời một chút được sao?
Khi Ninh Khiết không còn biện pháp nào khác thì nàng đành phải điện thoại cho Trương Đan, trước đó nàng đã đặt bàn, nếu không có Hạ Thiên thì nàng quyết định mời Trương Đan.
Lúc này Hạ Thiên, Vân Thanh và hai người Đỗ Đại Cương, Trịnh Tiểu Đào đang đi như bay xuống lầu. Khu thường trú ở thủ đô này cũng không có quá nhiều người, xuống đến lầu một cũng không có ai ngăn cản bọn họ. Nhưng có một tên bảo vệ ở lầu một thấy đám người Hạ Thiên thì cảm thấy không đúng, hắn định hỏi điều gì đó, nhưng Hạ Thiên không chờ đối phương kịp mở lời, hắn dứt khoát cho đối phương một đấm, đánh tên bảo vệ ngất xỉu.
Vân Thanh trợn mắt há mồm, người này sao cứ bạo lực như vậy? Không sợ ngồi tù sao?
Nhưng bây giờ Vân Thanh cũng không quan tâm nhiều thứ như vậy, trước tiên rời khỏi nơi đây rồi nói sau, dù là thế nào thì những người kia cũng giam giữa người trái pháp luật trước, Hạ Thiên cũng coi như giúp người mà thôi.
Bốn người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, sau đó bọn họ bắt một chiếc taxi chạy về khách sạn Vạn Hào nơi Vân Thanh đang đặt phòng.
Lúc này trên đường không có kẹt xe, hơn nữa khoảng cách giữa hai bên cũng khá gần, chưa đến nửa giờ thì bọn họ đã về phòng ở khách sạn Vạn Hào.
- Mẹ, chú xấu xa, các người đã về rồi.
Vân Tiểu Đông tiến ra chào đón rất hưng phấn, sau đó nàng ôm lấy Vân Thanh làm nũng:
- Mẹ, con đói bụng quá.
- Chúng ta đi ăn gì trước đã.
Vân Thanh nhìn mọi người, sau đó nàng mở miệng đề nghị.
- Luật sư Vân, chúng ta...Vừa rồi chúng ta đánh người bị thương, sẽ không có việc gì đấy chứ?
Đỗ Đại Cương lúc này mở miệng nói, trước đó hắn không dám hỏi, bây giờ đã an toàn, cuối cùng cũng không nhịn được.
Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng trả lời:
- Yên tâm đi, các người không ra tay, cho dù có xử lý trách nhiệm cũng không liên quan.
- Nhưng...Luật sư Vân, như vậy sẽ không liên lụy đến bạn của chị sao?
Đỗ Đại Cương cảm thấy rất xấu hổ:
- Nếu liên lụy đến bạn của chị, chúng tôi cũng rất lo lắng.
Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào đến bây giờ vẫn chưa biết tên của Hạ Thiêna, cũng không biết Hạ Thiên và Vân Thanh có quan hệ thế nào. Nhưng bọn họ cảm thấy hai người này đi cùng nhau, vì vậy nghĩ rằng quan hệ sẽ không tầm thường.
- Các người không cần sợ, đám cảnh sát sẽ không dám bắt tôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào nghe Hạ Thiên nói như vậy thì gật đầu nửa tin nửa ngờ, trong lòng cũng thầm nghĩ, bạn của luật sư Vân hình như có địa vị rất cao thì phải.
- Chú xấu xa, vì sao cảnh sát không dám bắt chú?
Vân Tiểu Đông cũng cảm thấy rất tò mò.
- Vì bọn họ sợ bị chú đánh.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Trời, chú xấu xa, chú đánh cả cảnh sát sao?
Vân Tiểu Đông la lên.
- Đây là đương nhiên, thậm chí còn thường xuyên là khác.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Đám người Vân Thanh cảm thấy cổ quái, người này thường xuyên đánh cảnh sát sao? Nói khoác cũng có đối thủ với chứ?
- Chú xấu xa, chú đúng là quá xấu, ngay cả cảnh sát cũng đánh.
Vân Tiểu Đông bĩu môi:
- Mẹ nói các chú cảnh sát đều là người tốt.
Hạ Thiên không quan tâm đến vấn đề này, vì hắn vốn là người xấu.
- Trước tiên đi ăn cơm cái đã.
Vân Thanh lúc này nói một câu.
Vân Tiểu Đông lúc này mới nhớ mình rất đói bụng, vì vậy nàng quyết định không dây dưa với Hạ Thiên mà kéo Vân Thanh ra khỏi phòng.
Mọi người cùng nhau ăn tối, sau đó Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào cũng đặt một gian phòng trong khách sạn, hai người bọn họ chỉ đặt một gian, tất nhiên cũng không phải vì tiết kiệm tiền, vì quan hệ giữa hai bên rất thân thiết. Hạ Thiên cũng đặt một gian trong khách sạn, hơn nữa hắn khá may mắn, vì gian phòng của hắn nằm ở phía đối diện với phòng Vân Thanh.
Mọi người cùng đi về phòng, Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào về phòng vừa đặt, Vân Thanh cũng chuẩn bị vào phòng của mình, đúng lúc này Hạ Thiên lại nói:
- Chị Vân Thanh.
- Có chuyện gì?
Vân Thanh đáp ứng một câu rất bất đắc dĩ.
- Chị Vân Thanh, ba người ngủ một phòng chẳng lẽ không cảm thấy chật sao?
Hạ Thiên chăm chú nói.
- Bên phòng có hai giường, không quá chật.
Vân Thanh thản nhiên nói.
- Giường nhỏ ngủ không cẩn thận sẽ rớt xuống.
Hạ Thiên chân thành nói.
Vân Thanh nhíu mày:
- Hạ tiên sinh, rốt cuộc cậu muốn gì?
Hạ Thiên cười hì hì với Vân Thanh, sau đó trả lời:
- Chị Vân Thanh, giường bên phòng tôi rất lớn, chị có thể cùng ngủ với tôi, tôi có thể đảm bảo chị ngủ cả đêm không lăn xuống giường.
Chương 653: Tiền Đa Đa mắc bệnh nặng
Vân Thanh cuối cùng cũng nổi nóng, nàng tức giận nói với Hạ Thiên:
- Hạ tiên sinh, tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện.
Vân Thanh nói xong những lời này thì xoay người đi vào phòng, một tiếng ầm vang lên, cửa đóng lại.
- Tôi đâu có nói chị là phụ nữ tùy tiện.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội, hắn lầm bầm:
- Dù sao một ngày nào đó chị cũng là vợ của tôi, bây giờ ngủ chung cũn g có gì bất bình thường chứ?
Hạ Thiên không thể lừa Vân Thanh đến ngủ chung, vì vậy mà hắn cũng cảm thấy không còn gì thú vị. Hắn định điện thoại cho Tống Ngọc Mị nhưng chợt phát hiện không có số điện thoại, thực tế hắn cũng căn bản không phát hiện ra nàng có điện thoại, điều này làm hắn nghi ngờ, chẳng lẽ Tống Ngọc Mị căn bản không xài điện thoại?
- Mình đi ngủ thôi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng quyết định ngủ một giấc rồi nói sau, những ngày qua hắn cũng không được ngủ ngon, ai bảo Mộc Hàm quá tốt, nàng chiều Hạ Thiên đến mức làm người ta quay cuồng. Dù Hạ Thiên muốn thân mật ở chỗ nào thì nàng hầu như không bao giờ từ chối, cũng vì như vậy mà phần lớn hai người đều mất ngủ.
Hạ Thiên nói ngủ là ngủ, hắn nằm xuống giường và tiến vào mộng đẹp, một giấc ngủ mãi đến hừng đông, khi tỉnh lại đã là chín giờ sáng.
Hạ Thiên đi đánh răng rửa mặt, hắn ra khỏi phòng, chuẩn bị tìm Vân Thanh tiếp tục hâm nóng tình cảm. Nhưng khi hắn đến gõ cửa thì không có phản ứng, sau đó hắn cẩn thận nghe ngóng, cuối cùng phát hiện bên trong căn bản là không có người.
- Không thể nào, chẳng lẽ bỏ đi rồi?
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn chỉ ngủ một giấc mà thôi, chẳng lẽ vì vậy mà vợ tương lai chạy mất.
- Có lẽ chỉ ra ngoài chơi mà thôi.
Hạ Thiên vẫn an ủi chính mình, dù sao hắn thức dậy tương đối trễ, bây giờ Vân Thanh đã đưa Vân Tiểu Đông ra ngoài chơi cũng là bình thường.
Hạ Thiên nghĩ đến đây thì lấy điện thoại ra, hắn muốn điện thoại cho Vân Thanh để hỏi xem nàng đang ở đâu, nhưng hắn còn chưa kịp điện thoại thì đã có người gọi đến trước.
Người điện thoại đến không phải là Vân Thanh, là một số lạ. Hạ Thiên dù không vui sướng gì nhưng vẫn nhận điện thoại:
- Alo, ai đó?
- Chào anh, xin hỏi có phải là Hạ thần y không?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ ngọt ngào nhưng giọng nói có chút kinh hoảng, mà giọng điệu này cũng khá quen thuộc với Hạ Thiên.
- Là tôi, ai vậy?
Hạ Thiên không thể biết rõ đối phương là ai, trước nay hắn không có hứng thú với những người phụ nữ chẳng phải là vợ mình, vì vậy bình thường cũng không ghi nhớ.
- Hạ thần y, tôi là Quan Đình, là bạn gái của Tiền Đa Đa, lần trước chúng ta đã từng gặp mặt và dùng cơm, cậu không nhớ sao?
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh có chút vội vàng.
Hạ Thiên lập tức kịp phản ứng:
- À, nhớ rõ rồi, nhớ rồi, chị tìm tôi có chuyện gì?
- Hạ thần y, cậu có thể đến xem bệnh cho Tiền Đa Đa được không? Bây giờ tình huống của anh ấy rất không xong, tôi...Tôi thật sự không biết phải làm sao, tôi mong cậu đến hỗ trợ, đến cứu anh ấy có được không?
Quan Đình bắt đầu nghẹn lời trong điện thoại.
Hạ Thiên có chút sững sờ:
- Tiền Đa Đa sắp chết rồi sao?
- Hạ thần y, tôi không biết, tối qua anh ấy còn tốt, sáng nay tôi tỉnh lại thì thấy anh ấy đã hôn mê, hít thở rất yếu. Tôi đưa anh ấy đến bệnh viện, tuy đã cứu tỉnh nhưng bây giờ vẫn rất yếu, bác sĩ còn đang kiểm tra nhưng chưa có kết quả. Tôi...Tôi thấy anh ấy có vẻ rất lo lắng, vẻ mặt rất kém... ....
Quan Đình giới thiệu tình huống của Tiền Đa Đa trong điện thoại, nàng nghẹn giọng:
- Hạ thần y, cậu đã sớm nói anh ấy sẽ mắc bệnh, như vậy cậu sẽ có cách cứu anh ấy, cậu có thể đến xem qua được không? Còn vấn đề tiền bạc, chúng ta có thể thương lượng, cậu thấy có được không?
- Được rồi, các người đang ở đâu? Tôi sẽ đến xem.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý, không phải hắn muốn kiếm vài chục tỷ của Tiền Đa Đa, vì hắn cảm thấy rất kỳ quái, nếu nói theo lý thì Tiền Đa Đa sẽ bệnh chết, nhưng cũng sẽ không phát tác nhanh như vậy.
- Cám ơn Hạ thần y, chúng tôi đang ở bệnh viện thánh Maria, cậu biết chỗ này không?
Quan Đình nhanh chóng nói.
- Chỗ đó sao? Tôi biết, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên nói một câu, hắn cúp điện thoại rồi chạy xuống lầu.
Hạ Thiên có chút kỳ quái, vì sao trước đó bạn gái của Bạch Tiểu Lỗi cũng đến bệnh viện Maria, bây giờ Tiền Đa Đa cũng vậy?
Hạ Thiên cũng không biết điều này là rất bình thường, vì bệnh viện Maria là một bệnh viện tư nhân, cũng được lén gọi là bệnh viện quý tộc, bác sĩ ở đây tự xưng là đỉnh cấp thế giới, tiền viện phí tất nhiên cũng rất đắt, người bình thường căn bản không đến đây bao giờ.
Nghe nói bây giờ lựa chọn tốt nhất của đám quyền quý ở thủ đô chính là Y Tiểu m, nhưng cô gái này chỉ xem bệnh mà thôi, vì vậy nếu có gì đột xuất thì bọn họ chỉ có lựa chọn thứ hai, đó chính là bệnh viện thánh Maria. Tất nhiên những ngày này vì có sự xuất hiện của thiên hạ đệ nhất thần y Hạ Thiên, vì vậy tìm Hạ Thiên sẽ là lựa chọn đầu tiên của tất cả mọi người. Nhưng liên lạc với Hạ Thiên là không dễ dàng, hơn nữa muốn được xem bệnh thì khó chồng thêm khó, vì Hạ Thiên xem bệnh cho người ta phần lớn chỉ dựa vào tâm tình mà thôi.
Trên đường đi đến bệnh viện Hạ Thiên tranh thủ thời gian điện thoại cho Vân Thanh, nhưng Vân Thanh hình như vẫn còn tức giận, nàng căn bản không nhận điện thoại mà trực tiếp cắt ngay. Sau đó Hạ Thiên điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, lúc này may mà nàng chưa đi ngủ, vì vậy hắn nhanh chóng có được vị trí của Vân Thanh. Thì ra hắn đoán không sai, nàng đã mang theo Vân Tiểu Đông đi leo thành.
- Chồng, anh làm gì thế, không đi cùng chị Hàm sao không đến giúp em.
Tiểu Yêu Tinh nói ra địa điểm của Vân Thanh thì hỏi Hạ Thiên.
- Vì mỗi ngày em chỉ biết vọc máy tính.
Hạ Thiên trả lời.
- Chồng, em có thể vừa vọc máy tính vừa chơi đùa với anh.
Tiểu Yêu Tinh vội vàng nói.
- Em cứ chơi với máy tính, anh không muốn cùng em ngồi máy tính.
Hạ Thiên không mắc mưu, sau đó hắn cúp điện thoại.
Tiểu Yêu Tinh đang ở Yêu Tinh Biệt Uyển nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại mà mất hứng, chồng sao có thể như vậy, yêu nàng phải yêu cả máy tính chứ? Nếu không có máy tính thì còn là nàng sao? Không có máy tính thì nàng chẳng có gì khác với những cô gái mười sáu tuổi khác, vì vậy nàng không thể không có máy tính.
Hạ Thiên cũng không hiểu ý nghĩ của Tiểu Yêu Tinh, hắn cuối cùng cũng đến bệnh viện Maria, Quan Đình đang ở bệnh viện chờ hắn, khi thấy mặt thì nàng vội vàng đón chào:
- Hạ thần y, cám ơn cậu đã đến.
- Tiền Đa Đa còn chưa chết sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu, vấn đề này rất quan trọng, nếu Tiền Đa Đa chết rồi thì coi như đi một chuyến uổng công.
Chương 654: Ba mươi tỷ là đủ rồi
- Không có, anh ta ở bên trong, Hạ thần y, cậu đến xem qua cho anh ấy được không?
Quan Đình nôn nóng nói, bình thường nghe Hạ Thiên hỏi như vậy thì nàng chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này nàng rất lo lắng, vì vậy cũng không quan tâm.
Hạ Thiên nghe nói Tiền Đa Đa còn chưa chết thì cũng yên lòng, xem ra vẫn kiếm được tiền.
- Dẫn đường đi.
Hạ Thiên gật đầu thỏa mãn.
Dưới sự dẫn dắt của Quan Đình, Hạ Thiên nhanh chóng tiến vào một phòng bệnh, sau đó hắn thấy được Tiền Đa Đa đang nằm trên giường bệnh.
Nhưng trong phòng bệnh cũng chẳng phải chỉ có một người là Tiền Đa Đa, bên cạnh giường còn có hai người đàn ông, một người hơn năm mươi, một người hơn hai mươi, dung mạo có chút tương tự như Tiền Đa Đa. Ngoài hai người đàn ông này thì còn có hai tên vệ sĩ đứng ở ngoài phòng bệnh, vì có Quan Đình dẫn dường nên hai tên vệ sĩ này cũng không ngăn cản Hạ Thiên tiến đến. Quan Đình bắt chuyện với hai người đàn ông, sau đó nàng đi đến bên giường bệnh cầm tay Tiền Đa Đa:
- Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Đừng lo lắng, Hạ thần y đã đến, anh nhất định sẽ không sao.
- Vị này chính là... ....
Người đàn ông hơn năm mươi mở miệng hỏi.
- Bá phụ, vị này chính là Hạ Thiên Hạ thần y.
Quan Đình vội vàng giới thiệu, sau đó nàng quay giang giới thiệu với Hạ Thiên về thân phận của hai người đàn ông:
- Hạ thần y, đây là cha của Đa Đa, vị này là em của Đa Đa.
Lúc này người đàn ông hơn năm mươi mới duỗi tay với Hạ Thiên, vẻ mặt có chút khách khí:
- Thì ra là Hạ thần y nổi danh như cồn, kính ngưỡng danh tiếng đã lâu, tôi là Tiền Vạn Kim, hôm nay có thể được gặp mặt Hạ thần y cũng coi như rất vinh hạnh.
- Vạn Kim sao? Xem ra ông có rất nhiều tiền.
Hạ Thiên bắt tay với Tiền Vạn Kim, hắn cảm thấy người nhà họ Tiền đều có tên rất thú vị.
- Chào cậu, Hạ Thiên, tôi là Tiền Tiểu Phú.
Em trai của Tiền Đa Đa lúc này cũng chủ động đến trước mặt chào hỏi Hạ Thiên.
Không thể nghi ngờ bây giờ Hạ Thiên là người nổi tiếng ở thủ đô, nhưng chính thức biết rõ Hạ Thiên có bao nhiêu lợi hại thì người Tiền gia cũng chỉ là một trong số ít những kẻ như vậy. Vì vậy hai cha con Tiền gia lúc này khách khí với Hạ Thiên cũng là điều bình thường.
Hạ Thiên nhìn Tiền Tiểu Phú:
- Xem ra nhà anh rất nghèo.
Tiền Tiểu Phú cười nhạt một tiếng:
- Cậu nói không sai, tôi rất nghèo.
- À.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú với Tiền Tiểu Phú, người này đã nghèo và cũng chẳng phải là người đẹp, tất nhiên sẽ không đáng cho hắn quan tâm.
- Hạ thần y, làm phiền cậu xem bệnh cho Đa Đa.
Quan Đình có vẻ rất lo lắng.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn lách mình đi đến bên giường, hai ngón tay ép lên cổ tay của Tiền Đa Đa, hắn khẽ nhắm mắt. Ba mươi giây sau hắn thu ngón tay trở về rồi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiền Đa Đa.
- Hạ Thiên, có thể nói cho tôi biết tôi mắc bệnh gì không?
Tiền Đa Đa nở nụ cười miễn cưỡng, bây giờ thần trí của hắn có chút thanh tỉnh nhưng rất suy yếu, giọng điệu cũng cực kỳ dọa người.
- Kỳ quái, sao anh lại phát bệnh nhanh như vậy?
Hạ Thiên ra vẻ rất khó hiểu.
Đám người trong phòng nghe nói như vậy thì vẻ mặt đều biến đổi, Quan Đình càng không nhịn được phải hỏi:
- Hạ thần y, câu nói như vậy có ý gì, cậu có phải biết rõ điều gì đó không?
- Này, Tiền Đa Đa, tôi cũng không dọa anh, tôi muốn cứu anh, hôm nay anh phải chết, anh có tình nguyện để tôi trị bệnh hay không?
Hạ Thiên cũng không trả lời vấn đề của Quan Đình, hắn cũng không thể chữa bệnh không công, hắn đã xuống núi hơn hai tháng, hắn còn chưa mua được nhà lớn cho các bà vợ, điều này rõ ràng là cực kỳ dọa người, vì vậy lúc này hắn nhất định phải kiếm cho đủ lợi nhuận.
- Hạ Thiên, tôi...Tôi thật sự không thể cho cậu nhiều tiền như vậy... ....
Tiền Đa Đa khổ sở lắc đầu:
- Những số tiền kia không phải... ....
Hạ Thiên không để cho Tiền Đa Đa nói hết lời, hắn bất mãn cắt ngang lời của đối phương
- Này, nếu anh thích giữ lại tiền thì cứ để đó mà xài, tốt nhất là anh nên xài cho xong, nếu không sẽ uổng phí.
Hạ Thiên nói xong lời này thì lập tức bỏ đi, Quan Đình lập tức trở nên vội vàng:
- Hạ thần y, chờ chút, chuyện tiền nong có thể thương lượng, cậu đừng đi vội.
- Không có gì thương lượng, hoặc là bảo anh ta đưa ra một nửa số tiền, hoặc là để anh ta chờ chết.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Tôi đã nói với chị rồi, nếu không phải trước kia tôi nói chỉ lấy một nửa thì đã khác, bây giờ tôi đã sửa lại quy củ, sau này tôi cứu sống là mười triệu, cứu chết để lại mười ngàn, tôi đã để cho anh ta giữ lại vài chục tỷ, như vậy tôi chẳng phải đã chịu thiệt thòi về mình rồi sao?
- Hạ thần y, xấu hổ quá, tôi còn chưa hiểu rõ tình huống, cậu có thể nói cho tôi biết, cậu cần bao nhiêu tiền mới chữa bệnh cho Đa Đa?
Tiền Vạn Kim khẽ hỏi, khi lão thấy Hạ Thiên xuất hiện thì cũng thở dài một hơi, xem ra con mình có thể được cứu. Nhưng lão không ngờ Hạ Thiên đến thì muốn đi ngay, vì vậy mà lão không kịp phản ứng.
- Bá phụ, là thế này, Hạ thần y chữa bệnh cho người khác có một quy củ, đó là cứu sống một triệu, cứu chết thu một nửa, nói đúng ra là thu một nửa tài sản của con bệnh, vì vậy cậu ấy muốn thu một nửa gia sản ucar Đa Đa.
Quan Đình vội vàng giải thích, sau đó nàng năn nỉ:
- Bá phụ, bác nghĩ biện pháp xem, còn mạng thì còn của, nhất định phải cứu Đa Đa.
- Tiểu Đình, cháu đừng vội, cứ yên tâm đi, bác nhất định sẽ cứu Đa Đa.
Tiền Vạn Kim an ủi Quan Đình, con của lão tất nhiên cần lão quan tâm. Hơn nữa Tiền Đa Đa lại là đứa con được lão xem trọng, cũng là người tương lai cầm lái Tiền gia, lão sao có thể để Tiền Đa Đa chết đi như vậy được? Tiền Vạn Kim quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi tiếp tục nói:
- Hạ thần y, công ty đầu tư của Đa Đa có chú đặc thù, vì vậy không thể cho cậu nửa cổ phần, nhưng tôi có thể đưa tiền, cậu xem như vậy có được không?
Rõ ràng Tiền Vạn Kim biết rõ về công ty đầu tư của Tiền Đa Đa, lão biết số tiền kia đến từ đâu, cũng biết không thể động vào.
- Ông tình nguyện trả thù lao sao?
Hạ Thiên nhìn Tiền Vạn Kim, sau đó hắn cảm thấy người này thuận mắt hơn hẳn.
- Đúng vậy, Hạ thần y, công ty đầu tư của Đa Đa có sáu mươi tỷ, một nửa là ba mươi tỷ, tôi đồng ý cho cậu ba mươi tỷ, chỉ cần cậu có thể chữa tốt cho Tiền Đa Đa là được.
Tiền Vạn Kim có vẻ rấ sảng khoái, không chút ướt át bẩn thỉu.
- À, vậy thì được, ông trả thù lao rất tốt, tôi cũng không có hứng với cổ phần công ty.
Hạ Thiên cuối cùng cũng vui sướng trở lại, cuối cùng hắn sắp có tiền mua nhà.
Nhưng ba mươi tỷ dùng để mua nhà có đủ không?
Hạ Thiên nghĩ vậy thì hỏi một câu:
- Này, ông có tiền, tôi hỏi ông một chuyện, ba mươi tỷ đủ mua một căn biệt thự lớn chưa?
Ba mươi tỷ một căn biệt thự lớn sao?
Tiền Vạn Kim chợt ngẩn người, lão nghi ngờ mình nghe lầm, một lúc lâu sau lão mới cẩn thận hỏi:
- Hạ thần y, cậu muốn mua một căn nhà thế nào?
Chương 655: Không ai dám nợ tôi
- Điều này sao? Tôi cũng không biết là bao nhiêu, nhưng tôi và vợ đều có thể ở lại là được, vì tôi có rất nhiều vợ.
Hạ Thiên gãi đầu nói.
Tiền Vạn Kim có chút trầm ngâm, sau đó lão mở miệng nói:
- Hạ thần y, tôi nghĩ rằng dù cần một cái nhà như thế nào thì ba mươi tỷ cũng đã là quá đủ. Nếu không thì thế này, Hạ thần y, tôi có thể nhận lời giúp cậu xây một căn nhà, dù là chi phí thế nào thì tiền sẽ do Tiền gia bỏ ra, nếu vượt qua con số ba mươi tỷ thì chúng tôi sẽ bổ sung, nếu chưa cần đến ba mươi tỷ, còn dư tiền thì chúng tôi sẽ trả lại cho cậu, cậu thấy thế nào?
- Ý kiến này rất hay, cứ như vậy đi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu đồng ý.
Tiền Vạn Kim chậm rãi thở ra một hơi, sau đó lão khách khí hỏi:
- Hạ thần y, có cần tôi làm giấy nợ với cậu không?
- Không cần.
Hạ Thiên phất tay không cần quan tâm:
- Không ai dám nợ tôi.
- Hạ thần y yên tâm, Tiền gia chúng tôi gần đây rất uy tín, tuyệt đối không quỵt nợ.
Tiền Vạn Kim vội vàng nói.
- Hạ Thiên, cậu không thấy mình có hương vị nhân lúc nhà cháy mà hôi của sao?
Tiền Tiểu Phú lúc này nhịn không được phải mở miệng, bộ dạng có chút tức giận:
- Trị một căn bệnh mà thu hơn ba mươi tỷ, trên đời này có cái giá chữa bệnh như vậy sao?
- Cũng không phải chữa bệnh cho anh, liên quan gì đến anh?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tiền Tiểu Phú:
- Sao anh không hỏi thêm một câu nữa, trên đời này có thầy thuốc nào lợi hại hơn tôi?
- Nhưng cậu lấy giá quá cao, một tỷ là đã cao rồi, cậu lại lấy những ba mươi tỷ.
Tiền Tiểu Phú hừ một tiếng:
- Tôi càng hoài nghi, bệnh tình của anh tôi có phải do cậu mà ra không? Trước đó anh ấy rất tốt, đi đến thành phố Giang Hải một chuyến, gặp mặt cậu một lần, sau đó cậu nói anh ấy có bệnh... ....
- Tiểu Phú, câm mồm, không được nói loạn.
Vẻ mặt Tiền Vạn Kim chợt trầm xuống, lão quát lên nghiêm nghị.
- Bố, chẳng lẽ bố không cảm thấy... ....
Tiền Tiểu Phú còn muốn nói thêm điều gì đó.
- Câm mồm.
Tiền Vạn Kim rống lên tức giận:
- Con còn muốn anh mình còn sống không? Ba mươi tỷ tính là gì? Có đáng giá bằng sinh mệnh của anh con sao? Bố nói cho con biết, đối với Tiền gia chúng ta, chỉ cần có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, như vậy không được coi là vấn đề.
Tiền Tiểu Phú muốn nói chợt dừng lại, cuối cùng hắn cũng chỉ biết dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, hắn xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, rõ ràng rất bất mãn vì hành động xảo trá của Hạ Thiên với Tiền gia.
- Hạ thần y, kính xin cậu đừng chú ý, tôi thay mặt Tiểu Phú xin lỗi cậu.
Tiền Vạn Kim dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Hạ Thiên, thực tế muốn nói lão không có hoài nghi như Tiền Tiểu Phú chỉ là giả, nhưng lão thấy, dù Tiền Đa Đa thật sự bị Hạ Thiên làm cho sinh bệnh thì cũng phải trả tiền chữa bệnh, người ta thường nói tiền đi thay người, đạo lý là như vậy.
Ba mươi tỷ dù là rất nhiều, nhưng Tiền Vạn Kim cảm thấy dùng để mua tính mạng của Tiền Đa Đa cũng rất đáng, tính mạng của Tiền Đa Đa cũng chẳng phải chỉ có số tiền nhỏ kia mà thôi.
- Tôi cũng sẽ không so đo với những kẻ không tiền.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Dù sao sau này tôi cũng không chữa bệnh cho cậu ta.
- Hạ thần y, bây giờ cậu có thể chữa cho Tiền Đa Đa được chưa? Tình huống của anh ấy bây giờ ngày càng xấu đi.
Quan Đình lúc này ở bên cạnh chợt nói.
Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn phát hiện sự thật đúng là như vậy, nãy giờ nói chuyện qua lại và Tiền Đa Đa đã nhắm mắt, có lẽ đã hôn mê.
- Đây là độc chất gì? Sao lợi hại như vậy?
Hạ Thiên thì thào nói.
Quan Đình khẽ giật mình:
- Hạ thần y, cậu nói Đa Đa trúng độc sao?
- Đúng vậy, anh ấy trúng độc vào đêm qua, đáng lý ra dựa theo nguyên nhân sinh bệnh thì sẽ không chết nhanh như vậy. Nhưng bây giờ độc chất phác tác nhanh hơn tốc độ tử vong của anh ấy, vì vậy tôi mới nghĩ rằng không biết anh ấy có thù oán với ai mà như vậy.
Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm rồi nhanh chóng đâm lên người Tiền Đa Đa.
- Trúng độc tối qua sao?
Vẻ mặt Quan Đình trở nên tái nhợt:
- Nhưng...Tối qua chúng tôi đi ăn cơm tây, uống nửa bình rượu đỏ, như vậy sao có độc?
- Tiểu Đình, trước tiên không nên quan tâm đến vấn đề này.
Tiền Vạn Kim khẽ vỗ vai Quan Đình:
- Đợi Hạ thần y chữa xong bệnh cho Đa Đa, sau đó chúng ta suy xét nguyên nhân cũng không muộn, bây giờ chúng ta không nên quấy rầy Hạ thần y.
Quan Đình khẽ gật đầu không nói gì, nàng dù sao cũng hiểu nặng nhẹ, bây giờ vấn đề quan trọng nhất là chữa tốt cho Tiền Đa Đa, những thứ khác không tính là gì.
Hạ Thiên cầm lấy ngân châm nhanh chón đâm lên người Tiền Đa Đa, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, lúc đầu thời gian trôi qua hơi chậm, nhưng nháy mắt đã là mười phút đồng hồ. Lúc này Hạ Thiên đã đâm vài trăm châm, sau đó tốc độ của hắn bắt đầu chậm lại, vài phút sau cuối cùng hắn cũng dừng tay.
- Được rồi, đưa anh ta đi tắm, thuận tiện để anh ta bài tiết tất cả ra ngoài.
Hạ Thiên nói với Quan Đình.
Quan Đình còn chưa phục hồi tinh thần trở lại, lúc này Tiền Đa Đa đã nhanh chóng ngồi thẳng người trên giường bệnh, hắn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Tiền Vạn Kim thở phào một hơi, trong lòng sinh ra cảm khái. Đúng là không phục không được, y thuật của Hạ Thiên quả nhiên không phải khoác lác, con trai của lão vừa hấp hối bây giờ đã có thể đứng lên chạy như bay vào nhà vệ sinh.
- Hạ thần y, thật sự cảm ơn cậu.
Tiền Vạn Kim dùng ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn Hạ Thiên:
- Nếu không có cậu thì sợ rằng Tiền Đa Đa sẽ khó qua được cửa ải này.
- Điều đó là đương nhiên, không có tôi thì anh ta nhất định sẽ phải chết.
Hạ Thiên không khiêm tốn:
- Nhưng ông cũng không cần cảm ơn tôi, vì tôi sẽ lấy tiền chữa bệnh.
- Dù là thế nào thì tôi vẫn phải cảm ơn Hạ thần y.
Tiền Vạn Kim cũng coi như là người thiệt tình, lão không sợ dùng tiền, chỉ sợ có tiền bỏ ra cũng không chữa hết bệnh.
- Này, bệnh viện này còn chỗ nào an toàn không?
Hạ Thiên hỏi một câu.
Tiền Vạn Kim cảm thấy nao nao:
- Hạ thần y, ý của cậu là... ....
- Tôi cần một chỗ an toàn, tốt nhất là không có ai quấy rầy mới có thể chữa hết bệnh cho Tiền Đa Đa.
Hạ Thiên giải thích một câu.
Tiền Vạn Kim càng kinh ngạc:
- Hạ thần y, cậu nói là...Đa Đa còn chưa được chữa xong?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Vừa rồi tôi chỉ giúp anh ta giải độc mà thôi, vấn đề ở cơ thể anh ấy vẫn còn chưa được giải quyết, thật ra thứ đó khá phiền phức, vì vậy tôi cần một địa điểm an toàn.
- Như vậy thì chúng ta nên quay về Tiền gia.
Tiền Vạn Kim suy nghĩ rồi nói.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì với vấn đề này, thật ra hắn bây giờ cũng không có yêu cầu quá cao với địa phương an toàn. Dù tình huống của Tiền Đa Đa có chút phiền phức, muốn chữa khỏi phải dùng Ngịch Thiên Bát Châm, nhưng thật ra chỉ dùng đệ nhị châm mà thôi, với công lực Ngịch Thiên Bát Châm của hắn vào lúc này thì dùng đệ nhị châm cũng chẳng có ảnh hưởng gì nhiều.
Một lúc sau Tiền Đa Đa từ trong nhà vệ sinh đi ra, vẻ mặt đã khá hơn rất nhiều, lúc này Tiền Vạn Kim cũng đã sắp xếp xe chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.
- Chị Vân Thanh, chị nhớ tôi rồi sao?
Hạ Thiên rất vui vẻ nhận điện thoại, vì lần này người điện thoại đến là Vân Thanh.
Nhưng điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy bất ngờ chính là đầu dây bên kia vang lên một âm thanh của Vân Tiểu Đông:
- Chú xấu xa, không tốt rồi, mẹ bị mấy chú cảnh sát bắt đi rồi.
Chương 656: Bị xem là phần tử khủng bố
Tối qua Vân Thanh bị Hạ Thiên chọc tức không nhẹ, vì vậy sáng hôm nay nàng rời khỏi khách sạn cũng không muốn thông báo với Hạ Thiên. Hai người Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào đã đến tòa nhà Vọng Kinh tiếp tục đòi nợ, mà Vân Thanh thì mang theo Lê An và Vân Tiểu Đông đi ngắm cảnh tường thành.
Nhưng Vân Tiểu Đông dù sao cũng vẫn còn rất nhỏ, cũng không có quá nhiều thể lực để leo tường thành. Nàng còn chưa đi được hai cây số đã phải la hét đòi về, vì vậy Vân Thanh đành phải chiều ý nàng.
Ba người phải quay về, Vân Tiểu Đông lại hét đau chân, còn nói đói bụng. Sau đó Vân Thanh tìm một chỗ ngồi xuống, nàng chuẩn bị đi tìm mua vài món thức ăn cho con, nhưng khi nàng đi mua đồ ăn thì vài tên cảnh sát xuất hiện bắt ngay.
Lê An thấy tình cảnh như vậy thì lập tức bị làm cho hoảng sợ, mà Vân Tiểu Đông đang vùi đầu vào chơi điện tử lại căn bản không biết sự việc phát sinh. Hơn nữa mục tiêu của đám cảnh sát cũng chỉ là Vân Thanh, vì vậy mà Vân Tiểu Đông và Lê An mới thoát khỏi một kiếp.
Đến khi Lê An kịp phản ứng và nói ra thì Vân Tiểu Đông lập tức nôn nóng phát sốt, nàng muốn Lê An lập tức nghĩ biện pháp cứu Vân Thanh, nhưng Lê An chỉ là một cô gái nông thôn, cái gì nàng cũng không biết, làm gì có biện pháp nào khác?
Cuối cùng vẫn là một cô gái năm tuổi như Vân Tiểu Đông nghĩ ra biện pháp, đó là xin sự trợ giúp từ phía Hạ Thiên.
Vì vậy vừa rồi Vân Tiểu Đông cầm điện thoại của Vân Thanh chơi điện tử, bây giờ chiếc điện thoại này đã phát huy công dụng. Tuy Vân Tiểu Đông còn nhỏ tuổi nhưng vẫn biết gọi điện thoại, nàng được Lê An giúp đỡ tìm được số của Hạ Thiên, sau đó nàng lập tức điện thoại tìm sự trợ giúp, nàng cảm thấy chú xấu xa kia rất lợi hại, nhất định có thể cứu mẹ nàng ra ngoài.
Nghe nói Vân Thanh bị cảnh sát bắt thì Hạ Thiên lập tức nổi giận, đám cảnh sát ở thủ đô này chẳng có bản lĩnh gì, vì sao bây giờ lại làm khó hắn?
Hạ Thiên lập tức điện thoại cho La Dân Sinh:
- Này, ông già họ La, có phải ông cần ăn đòn không? Vì sao ông bắt vợ tôi?
La Dân Sinh đáng thương nhận được cú điện thoại này mà cảm thấy rất khó hiểu, lão dù không hiểu gì vẫn dùng giọng khách khí hỏi thăm:
- Hạ thần y, có phải có gì đó lầm lẫn gì không? Tôi nào có phái người đi bắt Mộc Hàm?
La Dân Sinh cảm thấy mình rất vô tội, sao lão có thể phái người đi bắt Mộc Hàm? Chưa nói đến vấn đề lão không có lá gan như vậy, hơn nữa lão cũng không có quyền lực đó. Bây giờ Mộc Hàm có thân phận vượt qua mặt lão, Mộc Hàm phái người đến bắt hắn thì đúng hơn.
- Không phải vợ Mộc Hàm, tôi nói về một người vợ khác, chị ấy đã bị các người bắt đi rồi.
Hạ Thiên bất mãn nói.
La Dân Sinh ở đầu dây bên kia nghe được những lời như vậy mà không biết nên khóc hay cười, Tiền Vạn Kim và Tiền Đa Đa ở phía bên này cũng cảm thấy cực kỳ quái lạ, người này xem ra có khá nhiều vợ.
- Hạ thần y, cậu có thể nói cho tôi biết, cô vợ kia của cậu tên gì được không?
La Dân Sinh có chút bất đắc dĩ, lão nào biết được người này không phải chỉ có một vợ? Lão cũng không thể cứ bắt một người phụ nữ là phải hỏi Hạ Thiên xem có phải là vợ hắn hay không?
- Chị ấy là Vân Thanh, ông mau thả người, nếu không tôi gặp tên cảnh sát nào sẽ đánh tên đó.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắp cúp điện thoại.
- Hạ thần y, bạn của cậu không sao đấy chứ? Có cần hỗ trợ gì không?
Tiền Vạn Kim lúc này chủ động mở lời.
- Không cần, nhưng tôi muốn đi trước, tối nay sẽ đến chữa bệnh cho Tiền Đa Đa.
Hạ Thiên vội vàng nói.
Quan Đình nghe như vậy mà lập tức trở nên nôn nóng, nàng nói:
- Hạ thần y, không thể chữa trước cho Đa Đa sao?
- Chữa bệnh cho anh ta cũng không quan trọng bằng vợ tôi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Yên tâm đi, anh ấy sẽ không sao, trừ khi anh ta tiếp tục bị đầu độc, vì vậy các người đừng cho anh ấy ăn phải độc dược là được.
Hạ Thiên nói xong những lời này thì chạy ra ngoài chỉ để lại Quan Đình với vẻ mặt lo lắng và Tiền Đa Đa thì rất bất đấc dĩ, ngược lại thì Tiền Vạn Kim có chút trấn định.
- Tiểu Đình, Đa Đa, không cần lo lắng, Hạ thần y nói đúng, chúng ta cũng không còn chuyện gì, thôi thì về trước chuẩn bị, đợi đến khi Hạ thần y xong việc sẽ đến chữa bệnh cho Đa Đa.
Tiền Vạn Kim mở miệng nói.
- Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Quan Đình có chút bất đắc dĩ, nhưng nếu so sánh với trước đó thì nàng vẫn an tâm hơn. Dù thế nào thì bây giờ Tiền Đa Đa cũng chẳng khác gì người bình thường, hơn nữa Hạ Thiên còn đồng ý chữa bệnh cho Tiền Đa Đa, vì vậy nàng cũng không còn cảm giác chờ đợi lo lắng như trước.
... ....
Vân Thanh lúc này đang ngồi trong xe cảnh sát, lúc này xe còn chạy trên đường mà cảnh sát bên trong đã bắt đầu thẩm vấn Vân Thanh.
- Nói đi, đồng lõa của cô là ai?
Một người đàn ông hơn ba mươi mở miệng hỏi, giọng điệu trực tiếp, không thăm hỏi thân phận của Vân Thanh, cũng không hỏi những vấn đề nào khác.
Vân Thanh nghe mà cảm thấy không thể giải thích được:
- Cái gì là đồng lõa? Có phải các người bắt lộn rồi không? Tôi là Vân Thanh, là một luật sư, các anh bắt người trái pháp luật, còn nữa, các anh rốt cuộc là ai? Các anh căn cứ vào đâu để bắt tôi?
- Tôi biết cô là Vân Thanh, cũng biết cô là luật sư, biết cô đến từ thành phố Giang Hải. Cô muốn xem giấy chứng nhận phải không, không có vấn đề, đây là giấy chứng nhận.
Người đàn ông lấy giấy chứng nhận đưa cho Vân Thanh:
- Tôi là Cốc Tử Điền, là tổ trưởng tổ phòng chống khủng bố, nếu cô là luật sư thì biết rõ, dù là địa phương nào thì những hoạt động chống khủng bố cũng đều được phép.
- Cái gì?
Vân Thanh thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng:
- Hoạt động khủng bố sao? Các anh có bắt lầm người không?
Thực tế Vân Thanh cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý đối với tình huống bị cảnh sát bắt giữ, vì tối qua nàng náo loạn ở khách sạn Mộc Dương, nhưng bây giờ lại nghe cảnh sát nói có hoạt động khủng bố, còn có cả đồng lõa, điều này thật sự quá sức tưởng tượng.
- Vân Thanh, cô đừng giả vờ ngu ngơ, tôi hỏi cô, cô biết Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào chứ?
Cốc Tử Điền khẽ hừ một tiếng.
- Biết, bọn họ làm sao?
Vân Thanh không khỏi hỏi.
- Bọn họ đang ở đồn cảnh sát chờ cô.
Cốc Tử Điền khẽ hừ một tiếng:
- Sáu giờ chiều ngày hôm qua có phải các người đã tấn công vào khách sạn Mộc Dương và đả thương rất nhiều người hay không?
- Dù là như vậy thì chúng tôi cũng chỉ là phòng vệ, vì bọn họ giam cầm chúng tôi phi pháp.
Vân Thanh càng thêm mơ hồ, thì ra là vì chuyện này, nhưng dù thế nào cũng không có quan hệ với vấn đề khủng bố đấy chứ?
- Các người có bốn người, còn có một người đàn ông, bây giờ cô nói mau, người đàn ông kia là ai? Hắn ta bây giờ đang ở đâu?
Cốc Tử Điền nghiêm nghị hỏi.
- Cậu ta là Hạ Thiên, các người muốn tìm cậu ta sao?
Vân Thanh có chút buồn bực, chẳng lẽ Hạ Thiên là phần tử khủng bố? Vì nàng cảm thấy nghi vấn này có khả năng hơn cả.
- Hạ Thiên...Cái gì?
Vẻ mặt Cốc Tử Điền chợt biến đổi:
- Cô nói hắn tên gì?
- Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Vân Thanh bắt đầu cảm thấy không ổn, không phải Hạ Thiên là phần tử khủng bố đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì nàng bị hại thảm bại rồi.
Chương 657: Thả người còn phải nói lời xin lỗi
Vẻ mặt Cốc Tử Điền có chút khó coi, hắn lấy điện thoại ra tìm một lúc, sau đó đưa đến trước mặt Vân Thanh:
- Cô nói Hạ Thiên, là hắn sao?
- Đúng vậy, chính là hắn.
Vân Thanh khẽ gật đầu, sau đó nàng lập tức không nhịn được phải hỏi:
- Hắn, chẳng lẽ hắn là phần tử khủng bố?
- Hy vọng là không phải.
Vẻ mặt Cốc Tử Điền có chút khó coi, giọng điệu chợt trở nên hòa hoãn rất nhiều:
- Luật sư Vân, làm phiền chị nói rõ những vấn đề xảy ra vào tối qua một lần.
Cốc Tử Điền không những biết Hạ Thiên, hơn nữa còn là người tận mắt nhìn thấy năng lực của đối phương. Trước đó sự kiện một tên khốn định nổ bom trong siêu thị cũng do Hạ Thiên giải quyết, điều này làm cho Cốc Tử Điền cảm thấy Hạ Thiên không phải là phần tử khủng bố. Tất nhiên hắn rất sợ Hạ Thiên là phần tử khủng bố, vì loại người như Hạ Thiên nếu thật sự là phần tử khủng bố thì sẽ là cơn ác mộng với tất cả cảnh sát.
Vân Thanh gật đầu, nàng cũng không giấu diếm mà nói rõ chân tướng sự việc, nàng cũng không muốn mình bị người ta nghi ngờ là phần tử khủng bố, điều này chẳng thể nào nó đùa được.
Cốc Tử Điền càng nghe thì vẻ mặt càng khó coi, hắn cũng không ngu, đây chẳng phải chỉ là một vụ án nhỏ thôi sao? Thủ đô thường phát sinh những chuyện thế này, tuy hắn chưa từng tự mình đi xử lý nhưng không phải chỉ được nói qua một lần.
Đúng lúc này điện thoại của Cốc Tử Điền lại vang lên.
Cốc Tử Điền lấy ra xem, là cục trưởng La Dân Sinh điện thoại đến, vì vậy hắn tranh thủ nhận điện thoại:
- Cục trưởng... ....
La Dân Sinh không đợi Cốc Tử Điền kịp nói gì, lão lập tức hỏi ngay:
- Có phải cậu bắt một người phụ nữ tên là Vân Thanh?
- Cục trưởng, có chuyện này.
Cốc Tử Điền cảm thấy không ổn, chuyện này sao lại kinh động đến cục trưởng cục công an thủ đô rồi?
- Vì sao lại bắt cô ấy?
La Dân Sinh hỏi nguyên nhân.
- Cục trưởng, là thế này, có người nói cô ấy là phần tử khủng bố, muốn tôi... ....
Cốc Tử Điền nói khá nhỏ, đúng là gặp quỷ, sao hắn có thể nói rõ sự việc cho được?
- Làm càn.
La Dân Sinh nổi giận:
- Mau thả người, mau xin lỗi cô ấy.
- Nhưng, cục trưởng, chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng.
Cốc Tử Điền ngây ngẩn nói, hắn cũng chẳng phải không muốn thả người, nhưng dù sao cũng phải công tác có trình tự chứ?
- Có gì mà điều tra?
La Dân Sinh tức giận nói:
- Cốc Tử Điền, gần đây cậu rất thông minh, sao bây giờ lại làm càn? Vân Thanh là bạn gái của Hạ Thiên, cậu có thể nói Hạ Thiên là phần tử khủng bố sao?
Đứng ở góc độ của La Dân Sinh thì tất nhiên sẽ không cho rằng Hạ Thiên là phần tử khủng bố, vì Hạ Thiên có quan hệ với Mộc Hàm, dù sao hắn cũng không phải là phần tử khủng bố. Nếu Hạ Thiên là phần tử khủng bố thì Mộc Hàm sẽ chẳng thể nào được ngồi yên trên địa vị tổ trưởng Địa tổ. Ai sẽ cho một người phụ nữ của một tên khủng bố làm tổ trưởng Địa tổ? Trừ khi đầu óc đám thượng cấp có vấn đề.
Nhưng vấn đề là Cốc Tử Điền không biết rõ thân phận của Mộc Hàm, vì vậy hắn cũng không đưa ra phán đoán như vậy:
- Cục trưởng, tôi sẽ giữ cô ấy lại một lúc... ....
Cốc Tử Điền tuy có chút buồn bực nhưng vẫn phải nghe lời cục trưởng mà chẳng dám cãi lại.
- Không cần phải chờ gì cả, lập tức thả ngay.
La Dân Sinh tức giận nói:
- Cốc Tử Điền, tôi đã nói với anh rồi, Hạ Thiên đã điện thoại cho tôi, nếu cậu không thả người sớm, như vậy Hạ Thiên gặp cảnh sát sẽ ra tay đánh người. Người khác thì không nói làm gì, chẳng lẽ cậu không biết hắn ta nói được làm được sao?
- Cục trưởng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ thả người ngay.
Cốc Tử Điền bây giờ không còn chút ý nghĩ do dự, năng lực của Hạ Thiên dù sao cũng vẫn làm hắn phải sợ hãi.
Cốc Tử Điền cúp điện thoại, sau đó hắn dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Vân Thanh:
- Luật sư Vân, thật xin lỗi, chúng tôi đã bắt sai người, bây giờ chị có thể đi.
- Cảnh sát Cốc, tôi muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vân Thanh không muốn bỏ đi một cách mù mờ như vậy.
- Luật sư Vân, là thế này, Dương Lâm báo rằng các người đả thương hắn, hơn nữa hắn ta còn nói vô tình nghe được mọi người bày mưu khủng bố. Chị cũng biết rồi đấy, thời điểm này rất quan trọng, có người chuyển thông tin lên trung tâm chống khủng bố, vì vậy chúng tôi bắt được Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào ở tòa nhà Vọng Kinh, đồng thời cũng biết được cô đang dạo chơi ở tường thành. Cuối cùng chúng tôi chạy đến bắt chị, bây giờ nói tóm lại tất cả chỉ là hiểu lầm.
Cốc Tử Điền giải thích một lượt, lúc này hắn không giải thích không được, nếu Hạ Thiên cứ tiếp tục truy cứu thì sợ rằng hắn sẽ gặp xui xẻo.
Vân Thanh lúc này mới hiểu, thì ra không phải là Hạ Thiên có vấn đề, rõ ràng là Dương Lâm bên kia giả tạo sự thật, vì vậy nàng lập tức nổi giận:
- Cảnh sát Cốc, điều này căn bản không phải là hiểu lầm, Dương Lâm cố ý hãm hại chúng tôi, tôi muốn truy cứu trách nhiệm của anh ta.
Cốc Tử Điền vội vàng gật đầu;
- Không có vấn đề, điều này là nhất định, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của anh ta.
- Tôi sẽ theo dõi chuyện này, tôi chỉ hy vọng các anh có thể xử lý công bình công chính. Còn nữa, Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào chỉ đến đây để đòi nợ, cũng không phải là phần tử khủng bố, vì vậy tôi hy vọng các anh thả bọn họ ra.
Vân Thanh còn nói thêm.
Cốc Tử Điền cũng đáp ứng ngay:
- Không có vấn đề, tôi sẽ lập tức điện thoại thả người.
Cốc Tử Điền có chút chần chừ, sau đó hắn mở miệng:
- Luật sư Vân, chị có thể điện thoại cho Hạ Thiên được không?
- Gọi điện thoại cho cậu ta làm gì?
Vân Thanh có chút buồn bực.
Cốc Tử Điền chợt mơ hồ, người ta chẳng phải là đàn ông của cô sao? Bây giờ cô không sao, chẳng lẽ không điện thoại cho hắn?
Cốc Tử Điền nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra, hắn chỉ phải cẩn thận giải thích:
- Luật sư Vân, là thế này, Hạ Thiên đang tìm chị, chị tốt nhất nên gọi điện thoại báo rằng đã bình an, nếu không chúng tôi cũng khốn khổ.
Vân Thanh chợt sững sờ:
- Các anh khốn khổ cái gì?
Cốc Tử Điền có chú khó chịu, người phụ nữ này chẳng phải có một thằng đàn ông trâu chó sao? Đáng giá phải đánh lên mặt hắn vậy à?
- Luật sư Vân, tôi cần phải báo cáo với cục trưởng, cục trưởng của chúng tôi đã rất khốn khổ vì Hạ Thiên, nếu cục trưởng đã mệt thì tôi càng mệt hơn, bây giờ cô đã hiểu chưa?
Cốc Tử Điền nói bằng giọng ngột ngạt.
Vân Thanh há hốc mồm, đến lúc này nàng mới hiểu, xem ra cảnh sát tình nguyện thả nàng không vì ai khác mà vì Hạ Thiên. Rõ ràng đối phương không phải chẳng phải là phần tử khủng bố, hơn nữa còn là loại người làm người ta sợ hãi.
- Được rồi, làm phiền anh cho tôi mượn điện thoại, lúc này tôi không mang theo điện thoại.
Vân Thanh cuối cùng cũng đồng ý.
Vân Thanh mượn điện thoại của Cốc Tử Điền, sau khi nàng xác nhận Vân Tiểu Đông không có việc gì thì mới bấm số của Hạ Thiên. Trước nay nàng rất mẫn cảm với dãy số này, vì vậy nàng nhớ rất rõ.
- Hạ tiên sinh, là tôi, tôi đã không sao, cám ơn sự trợ giúp của cậu.
Điện thoại được nối thông, Vân Thanh mở miệng nói.
Cốc Tử Điền ở bên cạnh chợt buồn bực, Vân Thanh này chẳng phải là phụ nữ của Hạ Thiên à? Sao lại nói chuyện khách khí như vậy?
Chương 658: Siêu siêu nhân
- Chị Vân Thanh, đám cảnh sát kia không ức hiếp chị đấy chứ?
Hạ Thiên hỏi trong điện thoại:
- Nếu bọn họ ức hiếp chị, bây giờ chị cứ nói, tôi sẽ đánh bọn họ một trận nhớ đời.
- Hạ tiên sinh, bọn họ đối với tôi rất tốt, không làm chuyện gì quá phận, cậu cũng đừng quá bận tâm, tôi cúp máy trước đây.
Vân Thanh không muốn nói nhiều với Hạ Thiên, nàng vẫn còn tức giận vì tối qua hắn muốn ngủ với nàng.
- Chị Vân Thanh, đừng cúp máy vội, chị đang ở đâu? Tôi đang đến, tôi sẽ lập tức đi tìm chị.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Không cần đến tìm tôi, tôi sẽ về khách sạn ngay lúc này.
Vân Thanh nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại.
Vân Thanh bắt xe quay về tường thành, nàng tìm được Vân Tiểu Đông và Lê An, sau đó tất cả cùng bắt xe về khách sạn. Sau khi trải qua sự kiện như vậy thì dù là nàng hay Vân Tiểu Đông cũng chẳng còn hứng thú để tiếp tục du ngoạn.
Khi hai người quay lại khách sạn thì đã hơn mười hai giờ, trước tiên ba người xuống dưới nhà hàng của khách sạn dùng cơm, sau đó cùng nhau về phòng.
Khi đóng cửa phòng thì Vân Thanh đã nghe được tiếng hô có chút khoa trương của Vân Tiểu Đông:
- Oa, chú xấu xa, sao chú lại ngủ ở đây?
Vân Thanh nghe nói như vậy thì lập tức xoay người, sau đó nàng chợt nổi giận, lúc này Hạ Thiên đang nằm ngủ trên giường.
Điều càng làm cho Vân Thanh tức giận chính là trong phòng có hai giường, nhưng khốn nổi Hạ Thiên lại nằm ngay trên chiếc giường tối qua nàng nằm, hơn nữa hắn giống như còn biết tối qua nàng đã nằm đó vậy.
- Cậu vào bằng cách nào?
Vân Thanh tức giận hỏi.
- Vào từ nơi đó.
Hạ Thiên thành thật chỉ vào cửa sổ.
- Ôi da, chú xấu xa, chú thật sự lợi hại, chú là siêu nhân sao?
Vân Tiểu Đông dùng giọng hưng phấn nói.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn cười hì hì:
- Chú không phải là siêu nhân, chú còn lợi hại hơn cả siêu nhân.
- Oa, vậy chú là siêu siêu nhân.
Vân Tiểu Đông lập tức tìm ra một danh từ mới.
- Hạ tiên sinh, dù cậu vào bằng cách nào, bây giờ phiền cậu hãy ra ngoài.
Vân Thanh có chút tức giận nói.
Hạ Thiên ngồi dậy, hắn nhìn chằm chằm vào người Vân Thanh, sau đó cười hì hì nói:
- Chị Vân Thanh, tôi phải ở đây bảo vệ chị, nếu cảnh sát lại tiếp tục đến bắt chị đi, như vậy tôi phải làm sao bây giờ?
- Đúng vậy, mẹ, con cảm thấy chú xấu xa nói rất đúng, để chú ấy hộ vệ cho chúng ta là quá tốt.
Vân Tiểu Đông bắt đầu nói lời giúp sức cho Hạ Thiên.
Lúc này Hạ Thiên cũng phát hiện ra một vấn đề, thì ra không phải tất cả các cô gái đều đáng ghét, vì Vân Tiểu Đông này cũng có lúc rất dễ thương.
Vân Thanh bắt đầu cảm thấy không ổn, sắc lang kia mua đứt Vân Tiểu Đông từ khi nào?
Nhưng khi Vân Thanh định lên tiếng thì có người gõ cửa, đồng thời bên ngoài vang lên âm thanh của Trịnh Tiểu Đào:
- Luật sư Vân, chị có bên trong không?
Vân Thanh tạm thời không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng đi ra mở cửa, nàng thấy Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào đang đứng bên ngoài, trên tay còn cầm theo túi xách.
- Các người... ....
Vân Thanh có chút kinh ngạc.
- Luật sư Vân, cám ơn sự hỗ trợ của chị, chúng tôi muốn quay về.
Đỗ Đại Cương cười khổ nói.
Vân Thanh càng thêm ngạc nhiên:
- Trở về, các người không đòi tiền nữa sao?
Đỗ Đại Cương lắc đầu thở dài nhưng không lên tiếng.
- Chưa đòi được tiền thì bây giờ các người sao có thể bỏ đi?
Vân Thanh rất mê hoặc.
Trịnh Tiểu Đào nhìn Đỗ Đại Cương, sau đó nàng mở miệng:
- Luật sư Vân, tiền này chúng tôi cũng không muốn nửa.
- Cái gì, hai người từ bỏ sao?
Vân Thanh lắp bắp kinh hãi:
- Có chuyện gì xảy ra?
- Luật sư Vân, chúng ta đấu không lại bọn họ, thôi thì nên bỏ qua.
Đỗ Đại Cương cười khổ nói:
- Hôm qua chúng ta đến đây, đến hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi sợ cứ tiếp tục đi đòi nợ thì chẳng còn mạng sống quay về.
- Đây chỉ là trùng hợp mà thôi, cũng không có liên quan gì đến bọn họ.
Vân Thanh khẽ nhíu mày, hai người này mới bị bắt một lần đã bị hù sợ hãi vậy rồi sao?
- Luật sư Vân, đây không phải là trùng hợp, ngoài sự kiện thang máy hôm qua thì tất cả đều có liên hệ với bọn họ.
Trịnh Tiểu Đào lắc đầu:
- Hôm nay chúng tôi đến công ty của bọn họ, vị giám đốc kia đã nói cho chúng tôi biết, chính anh ta đã thông báo cho khu thường trú của huyện Mộc Kinh ở thủ đô, để bọn họ bắt chúng tôi quay về, đồng thời còn nói sẽ làm chúng tôi khổ chết. Sau này anh ta nhấc điện thoại lên trước mặt chúng tôi, một lúc sau cảnh sát ập đến.
- Đúng là quá đáng.
Vân Thanh tức giận:
- Bọn họ quỵt nợ, hơn nữa còn dùng thủ đoạn quá hèn hạ.
- Luật sư Vân, lần này chúng tôi rước đến phiền phức cho chị, nhưng nếu bây giờ chúng ta không đi tìm bọn họ, như vậy bọn họ cũng sẽ không làm phiền chị.
Đỗ Đại Cương áy náy nói.
Vân Thanh vẫn không cam lòng:
- Đỗ tiên sinh, anh cứ như vậy mà quay về sao? Dù thế nào thì cũng phải lấy lại được bảy trăm ngàn đã chứ?
- Luật sư Vân, bây giờ bọn họ cũng không muốn trả lại bảy trăm ngàn.
Trịnh Tiểu Đào tức giận nói:
- Tên giám đốc chết tiệt kia nói chúng ta cứ việc đi tố cáo, nói rằng trừ khi có trát phán quyết của tòa án, nếu không bọn họ sẽ chẳng bỏ ra một đồng nào.
- Đúng vậy, hắn nói rằng chúng tôi không nên đi tìm hắn vào lúc sáng sớm, chúng tôi đã làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Vẻ mặt Đỗ Đại Cương cũng rất tức giận, nhưng rõ ràng phần nhiều là chẳng biết làm gì.
- Quá đáng.
Vân Thanh tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng bừng:
- Để tôi đi tìm bọn họ.
- Chị Vân Thanh, thật ra chị cũng đừng nên tức giận, phụ nữ mà tức giận thì rất nhanh già.
Hạ Thiên lúc này đã nhảy xuống giường:
- Tôi sẽ giúp chị đòi nợ, đảm bảo sẽ để cho đám người kia phải trả tiền.
- Luật sư Vân, bọn họ rất cót thủ đoạn, chúng tôi thật sự không muốn làm chị bị hại.
Trịnh Tiểu Đào có chút do dự:
- Đặc biệt là chị quá xinh đẹp, lỡ may... ....
Trịnh Tiểu Đào không tiếp tục nói thêm nhưng trong lời nói của nàng lại có ý mà ai cũng hiểu, nếu Vân Thanh bị người trả thù thì không đơn giản là đánh một chặp hoặc bắt về cục công an.
Vân Thanh lúc này nhìn Hạ Thiên:
- Hạ tiên sinh, cậu có thể đòi lại món nợ này được không?
- Chị Vân Thanh, không có gì tôi không làm được.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Vân Thanh không khỏi trầm ngâm, dù nàng bây giờ vẫn biết rất ít về Hạ Thiên, nhưng sự việc hôm nay cũng làm cho nàng hiểu. Hạ Thiên thật ra cũng có bối cảnh, có lẽ hắn có thể giúp được nàng đòi lại khoản nợ cho Đỗ Đại Cương.
- Trịnh tiểu thư, thế này đi, cô đưa phiếu nợ cho tôi, bây giờ tôi sẽ đi đòi nợ, các người ở lại khách sạn là được.
Vân Thanh cuối cùng cũng quyết định thử sức, nàng thật sự không muốn để cho công ty kia thích làm gì thì làm.
Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ đưa phiếu nợ ra. Rõ ràng bọn họ vẫn rất muốn có tiền, nhưng bọn họ không dám đi đòi tiền, nếu bây giờ Vân Thanh tình nguyện thì bọn họ sẽ thử vận may xem thế nào.
- Hạ tiên sinh, phiền cậu theo tôi cùng đi.
Vân Thanh chủ động mời chào Hạ Thiên, vì món nợ này, nàng quyết định tiếp nhận sự trợ giúp của Hạ Thiên.
Chương 659: Anh muốn cướp của chú
Hạ Thiên cuối cùng cũng đi đến toà nhà Vọng Kinh, lại đi lên tầng mười, nhưng lúc này hắn không đến công ty thời trang Y Nhân để tìm Ninh Khiết, hắn theo chân Vân Thanh đến công ty TNHH Vượng Nông thủ đô.
Công ty TNHH Vượng Nông, đây chính là công ty đã quỵt nợ, nhìn qua có vẻ khá nhỏ, chỉ có một văn phòng rộng vài chục mét vuông, trong công ty cũng có chưa đến mười công nhân viên, giám đốc chỉ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi. Người này là Chu Hoa, bộ dạng thật thà trung hậu nhưng thực tế thì chẳng phải là như vậy, lại càng không phải loại người thành thật.
- Tôi nói cô có cảm thấy phiền phức hay không?
Khi thấy Vân Thanh thì Chu Hoa tỏ ra mất kiên nhẫn:
- Ngày hôm qua các người đã đến gây loạn, sáng hôm nay lại đến gây rối, bây giờ đến trưa lại đến, không biết người khác còn phải ngủ trưa sao?
- Giám đốc Chu, bây giờ anh nợ tiền không trả, nếu anh trả tiền, tất nhiên sẽ chẳng có ai đến làm phiền anh.
Vân Thanh cố nén giận nói.
- Tôi không trả, cô muốn sao? Cô chẳng phải là luật sư à? Cô cứ đi mà tố cáo tôi.
Chu Hoa nói với vẻ mặt kiêu ngạo:
- Tôi còn định cho các người vài trăm ngàn, bây giờ tôi chẳng cho một xu, để em các người làm gì được tôi.
Vân Thanh tức đến mức gương mặt phát lạnh, nàng làm luật sư nhiều năm, nàng đã từng gặp qua nhiều người vô sỉ, nhưng vô sỉ như thế này là lần đầu tiên gặp phải. Ít nhất thì đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy người thiếu nợ gặp chủ nợ mà kiêu ngạo như vậy.
- Chị Vân Thanh, đừng nóng, giao tên ngốc này cho tôi là được.
Hạ Thiên lập tức an ủi Vân Thanh, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Chu Hoa:
- Này, thằng ngu, chú nhìn anh đi, chú có biết anh không?
- Mỗi ngày anh đều gặp qua nhiều thằng ngu, loại ngu như chú sao anh biết được?
Chu Hoa cười lạnh nói.
- Không đúng, chẳng phải bây giờ anh rất nổi tiếng sao?
Hạ Thiên có chút khó hiểu, sau đó hắn trừng mắt nhìn Chu Hoa:
- Này, thằng ngu, anh cảnh cáo chú, bây giờ chú phải trả tiền ngay, nếu không anh cho chú ăn đòn.
- Anh cũng cảnh cáo chú lập tức cút đi, nếu không anh sẽ báo cảnh sát tố cáo chú cướp của.
Chu Hoa vẫn còn kiêu ngạo hơn Hạ Thiên rất nhiều.
- Cướp của sao?
Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hắn suy nghĩ rồi có vẻ giống như đưa ra quyết định:
- Được rồi, hôm nay anh quyết định cướp của chú.
- Cướp của anh?
Chu Hoa cười lạnh:
- Thằng khốn nào ở thủ đô muốn cướp tiền của anh, bây giờ sợ rằng nó còn chưa ra đời.
- Chú thật sự không biết anh sao?
Hạ Thiên hỏi lại một câu.
Vân Thanh ở bên cạnh có chút buồn bực, người này làm gì vậy? Người ta đã nói là không biết, cứ hỏi làm gì? Nghĩ mình là ngôi sao lớn sao?
- Tiểu tử, anh có quen biết rộng, nhưng loại cùi bắp như chú thì không.
Chu Hoa tất nhiên không quan tâm đến Hạ Thiên làm gì.
- Vậy thì được rồi, anh giới thiệu tên mình, anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên ngồi xuống đối diện với Chu Hoa, hắn thuận tiện còn kéo Vân Thanh ngồi xuống:
- Anh không những là anh đẹp trai nhất thiên hạ, hơn nữa còn là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ, bây giờ chú đã biết anh chưa?
- Cái gì là Hạ Thiên hay Đông Thiên... ....
Chu Hoa có chút khinh thường, nhưng hắn vừa nói đến đây thì chợt nhớ đến một vấn đề gì đó, vẻ mặt không khỏi biến đổi:
- Cái gì? Hạ Thiên sao? Cậu là Hạ Thiên thần y sao?
- Đúng vậy, chính là anh.
Hạ Thiên gật đầu rất thoả mãn.
Vẻ mặt Chu Hoa chợt biến đổi, hắn mở web rồi nhanh chóng tìm tòi, vài phút sau hắn xác nhận một thông tin, người ngồi trước mặt mình chính là Hạ Thiên Hạ thần y nổi tiếng thủ đô vào thời gian gần đây.
Lần này vẻ mặt Chu Hoa trở nên cực kỳ khó coi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng:
- Thì ra là Hạ thần y, đúng là thất kính, không biết Hạ thần y đến đây có chuyện gì?
Rõ ràng thân phận của Hạ Thiên làm cho Chu Hoa phải kiêng kỵ, nhưng nếu muốn trả tiền ngay lập tức thì rõ ràng là không thể, vì vậy hắn giả vờ như không biết đối phương đến đây làm gì.
Chẳng phải chỉ là một thầy thuốc thôi sao? Bây giờ Chu Hoa không có bệnh, dù bị bệnh cũng có rất nhiều bệnh viện. Chỉ cần không phải là bệnh nan y thì hắn sẽ chẳng cần cầu xin thần y làm gì. Vì vậy dù hắn không muốn đắc tội với Hạ Thiên, nhưng nếu nói hắn phải lấy tiền ra thì rõ ràng là không thể.
- Này, anh đến xem bệnh cho chú.
Hạ Thiên trả lời.
Chu Hoa chợt ngây người, lời nói của Hạ Thiên rõ ràng vượt qua dự đoán của hắn, vì vậy mà hắn miễn cưỡng nở nụ cười:
- Hạ thần y, tuần qua tôi vừa đi khám sức khoẻ, sức khoẻ của tôi dạo này rất tốt, không bệnh tật gì.
- À, bây giờ chú thật sự không có bệnh gì nặng.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Nhưng chú sẽ nhanh chóng có bệnh.
Trong mắt Chu Hoa loé lên cái nhìn bất an:
- Hạ thần y, cậu nói vậy là có ý gì?
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Ý của anh rất đơn giản, chính là thừa dịp chú không chú ý, anh đâm vài châm lên người chú, sau đó hai chân chú sẽ chậm rãi teo rút, hai tay cũng teo rút, cuối cùng toàn thân chỉ còn lại cái miệng để ăn cơm, ngoài ra tất cả bộ phận khác đều không thể động đậy. Chú cảm thấy như vậy có tốt không? Thật ra anh thấy như vậy là tốt, ít ra sau này chú có thể ngủ cả ngày, cung không còn ai đến quấy rối chú nữa.
- Hạ thần y, cậu đang nói đùa sao?
Chu Hoa mỉm cười ngây ngốc.
- Anh không quen chú, anh không có hứng nói giỡn với chú.
Hạ Thiên có chút khinh thường, trên tay xuất hiện một cây ngân châm, sau đó hắn đâm lên tay Chu Hoa một châm, hắn nói:
- Chú có cảm giác bị anh đâm lên tay không?
Đáng lý ra Chu Hoa không sinh ra cảm giác, nhưng Hạ Thiên nói như vậy thì hắn lập tức nhớ vừa rồi mình có hơi đau, vì vậy mà vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên:
- Hạ thần y, cậu...Cậu làm gì tôi?
- Chú thử xem tay phải của mình, có phải chẳng còn chút sức lực gì cả, thậm chí nắm lại cũng không chặt?
Hạ Thiên dùng giọng không chút hoang mang hỏi.
Chu Hoa bóp bóp nắm tay, vẻ mặt lập tức trắng bệch, khí lực trên tay cũng không tệ nhưng lúc này tay hắn như mềm nhũn, đúng như những gì Hạ Thiên nói, bây giờ hắn khó thể nắm chặt bàn tay lại.
- Cậu...Cậu muốn làm gì?
Chu Hoa nhìn Hạ Thiên, giọng nói mơ hồ có hơi run.
- Có muốn anh trị bệnh cho chú không?
Hạ Thiên cười hì hì:
- Cứu sống mười triệu, cứu chết để lại mười ngàn, đây là quy củ mới của anh, chú chỉ cần đưa ra cho anh mười triệu, như vậy anh sẽ chữa tay cho chú trở lại như thường, nếu không thì chú chuẩn bị cho khoảng thời gian nằm liệt giường là vừa.
- Cậu...Cậu muốn cướp đoạt sao?
Chu Hoa có chút tức giận, trong lòng càng khó hiểu, gần đây hắn chỉ cướp của người ta, bây giờ lạ bị người ta cướp lại sao? Điều này đúng là không có thiên lý.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Chu Hoa:
- Chú đúng là quá ngu, không phải anh đã nói rồi sao? Anh muốn cướp của chú.
Chương 660: Anh Anh muốn tiền mặt
Chu Hoa chợt sững sờ, chuyện cướp của hắn không thể không làm, hắn cũng chưa từng bị người ta cướp của, nhưng dù là hắn cũng không dám kiêu ngạo bằng Hạ Thiên, dù muốn cướp của cũng sẽ không dám thừa nhận.
Vân Thanh ở bên cạnh lại có chút hối hận vì đưa Hạ Thiên đến đây, người này đến để đòi nợ nhưng bây giờ lại muốn cướp của sao? Nàng là một luật sư, là một luật sư rất tuân thủ pháp luật, bây giờ nàng chẳng phải cùng Hạ Thiên làm loạn sao?
- Này, thằng ngu, chú đừng ngồi ỳ ra đó, chú mau đưa tiền, nếu không thì chẳng còn chút sức lực nào ráng chịu.
Hạ Thiên thúc giục không chút mất kiên nhẫn.
Chu Hoa vẫn dùng tay trái cầm lấy điện thoại trên bàn:
- Hạ thần y, cậu lập tức chữa tay cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.
Chu Hoa vừa nói dứt lời thì đột nhiên cảm thấy tay trái mềm nhũn, khoảnh khắc này hắn chợt cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào, vì vậy cũng không thể cầm được điện thoại. Một tiếng bộp vang lên, điện thoại rơi xuống.
- Nói chú quá ngu mà không chịu thừa nhận, chú báo cảnh sát thì làm được gì?
Hạ Thiên khinh bỉ:
- Đừng nói bọn họ không tìm ra được chứng cứ, dù bọn họ có tìm ra cũng không dám bắt anh. Nếu bây giờ chú không biết điều thì cầm tiền còn chưa được.
- Hạ thần y, cậu căn bản ý thế hiếp người.
Chu Hoa cực kỳ tức giận, nhưng hắn đã bắt đầu có chút tin tưởng Hạ Thiên, dù hắn không hiểu rõ bối cảnh của đối phương, nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng của tên kia thì tuyệt đối có thể tin có bối cảnh hùng hậu.
- Này, thằng ngu, chú có thể ức hiếp người khác, anh không thể ức hiếp người khác sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Chú có phiền không? Chú rối cuộc có đưa tiền không đây? Nếu không thì anh đi, sau này dù chú có cầu xin thì anh cũng sẽ không chữa bệnh cho chú.
- Hạ thần y, hình như tôi đây đắc tội với cậu?
Chu Hoa vẫn không cam lòng.
- Chú không đắc tội với anh nhưng lại đắc tội với vợ anh, chị Vân Thanh cũng vì sự vô sỉ của các chú nên mới tức giận, phụ nữ tức giận thường rất nghiêm trọng, vì các chị ấy sẽ trở nên xấu xí hơn. Chú là kẻ làm hại vợ anh xấu hơn, anh không xử lý chú thì đã là may mắn lớn trong đời. Cuối cùng anh cảnh cáo chú, bây giờ chú mau đưa tiền, nếu không anh sẽ trực tiếp xử lý.
Hạ Thiên có vẻ mất kiên nhẫn, hắn cũng không có tâm tình dây dưa với đối phương.
Tuy lần này Vân Thanh bị Hạ Thiên gọi là vợ nhưng nàng không phản bác, nàng cảm thấy bây giờ mình không nói lời nào thì tốt hơn. Bây giờ Hạ Thiên hành động không phù hợp với quy tắc của nàng, nhưng nàng cũng biết một câu, ác giả ác báo, Chu Hoa này quá kiêu ngạo và vô lại, bây giờ gặp phải Hạ Thiên, tất nhiên phải đi vài khuôn khổ.
- Được, tôi đưa.
Vẻ mặt Chu Hoa chợt biến đổi liên tục:
- Trước tiên cậu phải chạy chữa cho tôi, tôi sẽ ghi chi phiếu cho cậu.
- Anh không cần chi phiếu.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Anh muốn tiền mặt.
Hạ Thiên dùng tốc độ mà Chu Hoa không thấy được để đâm hai châm lên tay, sau đó hắn nói:
- Bây giờ tay phải của chú đã khôi phục trở lại, khi nào chú đưa tiền đến cho anh, khi đó anh sẽ khôi phục tay trái cho chú, vì vậy chú mau mà đi lấy tiền ra cho anh.
- Hạ thần y, bây giờ tôi căn bản không thể nào lấy ra nhiều tiền mặt như vậy.
Chu Hoa quyết định nén giận tạm thời.
- À, tùy chú, khi nào chú có tiền thì đến tìm anh, khi đó anh sẽ chữa tốt cho chú.
Hạ Thiên chẳng quan tâm:
- Thuận tiện cũng nói cho chú biết, nếu sau sáu canh giờ mà tay trái của chú không kịp chữa, như vậy sẽ coi như xong.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu:
- Đúng rồi, chú quá ngu, sợ rằng sẽ không biết sáu canh giờ là bao nhiêu, anh nói rõ luôn, là mười hai giờ.
"Hừ, anh đây cũng biết sáu canh giờ là mười hai giờ!"
Chu Hoa thầm mắng trong lòng nhưng trên miệng vẫn rất khách khí:
- Hạ thần y, tôi sẽ lập tức đi kiếm tiền, phiền cậu ngồi chờ ở đây, hoặc cậu nói rõ địa chỉ, tôi sẽ đưa tiền đến tận nơi.
- Anh không có tâm tình ở đây ngồi chờ, các chú lấy tiền rồi đưa đến cho anh.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu:
- Chị Vân Thanh, chúng ta về khách sạn trước thôi.
- Ừ, được.
Vân Thanh khẽ gật đầu, sự việc tiến triển đến mức này thì nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hạ Thiên đưa số phòng khách sạn của Vân Thanh nói cho Chu Hoa, sau đó hắn đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng sau đó hắn nghĩ đến một vấn đề và nói với Vân Thanh:
- Đúng rồi, chị Vân Thanh, phiếu nợ kia của chị đâu?
- Cậu muốn phiếu nợ làm gì?
Vân Thanh chợt có hơi sững sờ.
- Để hắn ta trả tiền.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Thanh:
- Chúng ta chăng phải đến đòi nợ sao?
- Nhưng...Chẳng phải vừa rồi cậu đã lấy của hắn mười triệu sao?
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, nàng khẽ hỏi.
- Mười triệu là tiền tôi chữa bệnh cho hắn ta, sao có thể tính là gán nợ?
Hạ Thiên vẫn có lý do rất rõ ràng.
Vân Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng nàng lấy giấy nợ ra đưa cho Hạ Thiên.
- Này, chỗ này có hai triệu bảy trăm ngàn, chú nhớ đưa qua luôn một thể.
Hạ Thiên cầm phiếu nợ quơ quơ trước mặt Chu Hoa.
- Được, tôi sẽ đưa qua một thể.
Chu Hoa lúc này cái gì cũng đồng ý, hắn đã nghĩ rất kỹ, hắn không nên chịu thiệt thòi trước mắt, đợi tống tên khốn Hạ Thiên này đi thì hắn sẽ điều tra bối cảnh của đối phương. Nếu Hạ Thiên không có bối cảnh gì thì hắn sẽ chẳng cần phải trả thù lao, nếu Hạ Thiên thật sự là người không thể nào động vào, như vậy cũng chỉ còn cách cúi người, vì những năm nay thực lực mới quyết định tất cả.
- Hai triệu bảy trăm ngàn này có thể trả bằng chi phiếu.
Vân Thanh lúc này mở miệng nói.
- Không có vấn đề, tôi sẽ ghi chi phiếu.
Chu Hoa liên tục nói, nếu Hạ Thiên thật sự không thể đắc tội thì hắn phải bỏ ra nửa ngày để tìm đủ mười triệu tiền mặt, số lượng tiền mặt như vậy không phải dễ kiếm, nếu có thêm hai triệu bảy tiền mặt thì còn khó hơn, vì vậy hắn thật lòng hy vọng đối phương có thể cầm chi phiếu.
Hạ Thiên cũng chẳng có vấn đề gì, bây giờ hắn chỉ tin tiền mặt, nhưng hai triệu bảy kia không phải tiền của hắn, vì vậy có thu chi phiếu hay không, hắn chẳng quan tâm.
Chu Hoa nhanh chóng đưa ra một tờ chi phiếu, hắn giao cho Vân Thanh kiểm tra, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì thì Vân Thanh nói với Hạ Thiên:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên gật đầu, hắn kéo Vân Thanh đứng lên, sau đó cả hai cùng đi ra ngoài.
- Hạ tiên sinh, cậu có thể buông tay ra được chưa?
Sau khi rời khỏi cửa thì Vân Thanh không nhịn được phải nói, trong lòng nàng có chút tức giận, người này có phải giúp nàng hay không? Hay chỉ muốn chiếm tiện nghi của nàng?
Chương 661: Thang máy nhất định sẽ hư
- Chị Vân Thanh, tôi đang bảo vệ chị mà, nếu lỡ may thang máy bị hỏng thì sao?
Hạ Thiên cũng không buông tay, hắn nghiêm trang nói.
- Nào có sự kiện trùng hợp như vậy?
Vân Thanh rõ ràng không tin mình sẽ xui xẻo như vậy, thang máy hôm qua vừa hỏng, hôm nay lại hỏng sao? Chẳng lẽ thang máy này hư đến nơi rồi?
- Chị Vân Thanh, tôi đã nói với chị rồi, trên đời này không gì là không thể, vì vậy thang máy cũng có khả năng sẽ hư.
Hạ Thiên vẫn rất chân thành nói.
- Dù thang máy hư hại thì bây giờ chúng ta vẫn chưa vào thang máy.
Vân Thanh tức giận nói.
- Sẽ vào thang máy ngay bây giờ.
Hạ Thiên cũng không buông tay Vân Thanh.
Vân Thanh vùng vẫy hai cái vẫn không ra, nàng định nổi giận nhưng cuối cùng cũng muốn nhịn xuống. Dù sao người ta cũng vừa giúp nàng giải quyết một vấn đề, nàng cảm thấy vừa bước ra khỏi cửa đã trở mặt cũng quá vô sỉ.
Lúc này bọn họ thật sự đã đi đến cửa thang máy, cũng gần đến lầu mười.
- Nếu thang máy hôm nay còn hỏng, tôi nhất định phải kiện công ty sản xuất thang máy.
Vân Thanh thở phì phò nói, nàng tức giận không có chỗ phát tiết, tất nhiên sẽ phát tiết lên chiếc thang máy vô tội.
- Chị Vân Thanh, có đánh cuộc không?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Đánh cuộc cái gì?
Vân Thanh tức giận hỏi.
- Tôi cá với chị là thang máy sẽ hỏng.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Nếu thang máy hỏng thật, chị nên đồng ý làm vợ tôi, thế nào?
- Nếu thang máy không hư, có phải cậu sẽ chẳng dây dưa đến tôi nữa?
Vân Thanh căm giận nói, nàng không tin thang máy sẽ tiếp tục hỏng, nàng dù xui xẻo cũng không nên đến mức độ như vậy chứ? Hơn nữa những năm gần đây nàng cũng không tin mình quá xui xẻo.
- Không có vấn đề, nếu thang máy không hư, như vậy nói rõ tôi và chị Vân Thanh không có duyên phận.
Hạ Thiên lập tức đồng ý:
- Nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên phận, chị xem chúng ta đến thủ đô còn gặp mặt nhau, điều này không phải đã nói rõ chúng ta có duyên sao? Tôi cảm thấy dù thế nào thì chị Vân Thanh cũng là vợ tôi.
- Được rồi, cậu đừng nói nhiều nữa được không, nếu thang máy không hư, như vậy sau này cậu cũng đừng đến quấy rối tôi.
Vân Thanh nói xong những lời này thì thang máy đến.
- Tôi trước nay nói lời sẽ giữ lời, chị Vân Thanh cũng cần phải giữ lời mới được.
Hạ Thiên có vẻ rất vui sướng:
- Nếu thang máy thật sự bị hỏng, chị cần phải làm vợ tôi.
Hạ Thiên vừa nói vừa kéo Vân Thanh vào trong thang máy, lúc này là giữa trưa nên, người trong cao ốc đã đi dùng cơm và nghỉ trưa, vì vậy trong thang máy căn bản không có ai, chỉ có hai người bọn họ.
- Thang máy đừng bị hỏng!
Vân Thanh thầm cầu nguyện một câu, trước khi tiến vào thang máy thì nàng đã nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra. Bình thường một chiếc thang máy muốn hỏng một lần cũng khó thể xảy ra, chiếc thang máy này hôm qua đã hỏng, nếu hôm nay tiếp tục hỏng, như vậy rõ ràng còn hay hơn cả giải thưởng xổ số.
Vân Thanh mười phần tin tưởng nhưng khi tiến vào thang máy, nàng thấy thang máy chậm rãi đóng cửa và vận chuyển thì cũng có chút bất an, thậm chí có chút hối hận vì đã đánh cuộc với Hạ Thiên. Lúc này nàng chợt sinh ra một dự cảm không tốt, thang máy này sợ rằng sẽ hư mất.
- Chín, tám, bảy... ....
Vân Thanh nhìn những con số nhảy nhót mà trái tim cũng đập lên điên cuồng, chỉ vài giây đồng hồ mà giống như cả thế kỷ với nàng.
- Chị Vân Thanh, đừng căng thẳng, thang máy nhất định sẽ hỏng.
Lúc này Hạ Thiên lên tiếng an ủi Vân Thanh.
Tuy những lời này của Hạ Thiên có vẻ là an ủi nhưng Vân Thanh chợt sinh ra xúc động muốn bóp chết hắn, có người an ủi như vậy sao? Hắn chưa nói thì không sao, nói ra càng làm nàng căng thẳng.
- Sắp đến lầu ba rồi.
Khi thấy sắp nhảy đến số ba thì Vân Thanh thở phào một hơi, có lẽ thang máy không việc gì.
Nhưng đúng lúc này Vân Thanh lại nghe thấy những âm thanh ầm ầm, sau đó đèn thang máy lóe lên, cơ thể nàng không tự chủ được phải lay động. Khi nàng định thần trở lại thì phát hiện thang máy giống như đã dừng lại ở tầng trệt, thang máy cuối cùng cũng dừng lại.
- Không thể nào, thật sự hỏng sao?
Vân Thanh ở bên trong thang máy cố gắng yêu cầu thang máy vận chuyển, ít nhất cũng có thể mở cửa ra. Sau đó nàng phát hiện thang máy không có phản ứng, vì vậy mà nàng chẳng biết nên khóc hay cười, ông trời chết tiệt đúng là hại người, thang máy thật sự hư mất rồi sao?
- Chị Vân Thanh, bây giờ chị là vợ tôi.
Giọng điệu hưng phấn của Hạ Thiên truyền vào tai Vân Thanh.
Vân Thanh quay đầu nhìn Hạ Thiên, khi thấy bộ mặt vui sướng của đối phương thì nàng chợt cảm thấy muốn khóc, sao lại là như vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự phải làm vợ hắn sao? Nếu không thì sao thang máy lại hỏng?
- Cậu mở cửa thang máy ra rồi nói sau.
Vân Thanh hít vào một hơi thật sâu, nàng cố gắng làm cho mình bình tâm trở lại, nhưng lúc này đầu óc của nàng vẫn rất rối. Vì sao lúc nãy nàng đánh cuộc với hắn? Hơn nữa lại thua cuộc mới chết.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Chị Vân Thanh, chị không cần lo, sẽ có người đến cứu chúng ta.
- Cậu không phải có thể mở cửa được sao?
Vân Thanh tức giận nói.
- À, sáng nay tôi chưa ăn gì, bây giờ chẳng còn chút sức lực nào.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Cậu.
Vân Thanh chợt hiểu ra:
- Cậu có phải cố ý không? Có phải cái thang máy này bị cậu làm hỏng?
- Chị Vân Thanh, nghi oan chồng cũng không phải tốt.
Hạ Thiên vẫn rất chuyên chú:
- Tôi chỉ là biết tướng số, đã tính ra thang máy sẽ bị hỏng mà thôi.
- Cậu không phải là chồng tôi.
Vân Thanh tức giận nói.
Hạ Thiên vẫn có chút không vui:
- Chị Vân Thanh, chị nói chuyện cần phải đúng sự thật.
- Tôi... ....
Khoảnh khắc này Vân Thanh chẳng biết nên phản bác thế nào:
- Tóm lại tôi muốn ra ngoài, trước tiên cậu mở cửa thang máy ra rồi nói sau, tôi không chịu được địa phương này.
- Chị Vân Thanh, chị không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ chị, chị xem chúng ta bây giờ đang ở trong thế giới của riêng mình, đúng là rất tốt.
Hạ Thiên lại bắt đầu an ủi Vân Thanh.
- Tôi không cần ở trong thế giới của hai người.
Vân Thanh đột nhiên rống lên, nàng có vẻ không bình thường:
- Mau mở cửa, mau mở cửa thang máy, mau lên.
- Chị Vân Thanh, chị làm sao vậy?
Hạ Thiên lúc này phát hiện ra sự bất thường của Vân Thanh, khí tức của nàng rối loạn, nhịp tim cũng rất nhanh, hình như có vẻ rất sợ hãi.
- Tôi không biết...Không biết, cậu mau mở cửa, tôi xin cậu, mở cửa ra... ....
Vân Thanh chợt nói năng lắp bắp, sau đó nàng đột nhiên rống lên phóng vào trong lòng Hạ Thiên:
- Tôi sợ...Tôi muốn ra ngoài...Ra ngoài cậu muốn sao cũng được, mau mở cửa ra... ....
- Chị Vân Thanh, chị đừng sợ, tôi sẽ mở cửa thang máy.
Hạ Thiên vội vàng nói, hắn vốn nghĩ rằng sẽ hâm nóng tình cảm với Vân Thanh trong thang máy, nhưng bây giờ hắn thấy nàng quá sợ hãi, vì vậy mà có chút đau lòng. Hắn dùng một tay ôm lấy Vân Thanh, một tay dùng sức mở cửa, lúc này cửa thang máy đã mở ra.
Chương 662: Chứng bệnh sợ bị giam cầm
Hạ Thiên ôm Vân Thanh lách mình ra khỏi thang máy, hắn vội vàng nói:
- Chị Vân Thanh, đã ra ngoài rồi, chị không cần phải sợ.
Vân Thanh khẽ gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn rất yếu, trong ánh mắt vẫn còn nổi sợ hãi chưa tán. Nhưng Hạ Thiên có thể cảm giác được khí tức của nàng đã không rối loạn, nhịp tim cũng không còn nhanh như vừa rồi.
- Chị Vân Thanh, chị bị bệnh sợ giam cầm sao?
Hạ Thiên lúc này nhịn không được phải hỏi thăm:
- Nhưng trước đó chị đi thang máy và chẳng có vấn đề gì.
- Trước tiên đưa tôi về trước.
Vân Thanh không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng nói rất nhỏ, giọng điệu cũng rất mềm yếu.
- Được rồi.
Hạ Thiên ôm Vân Thanh xuống lầu, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất về khách sạn, hắn cũng không đưa Vân Thanh về phòng của nàng, hắn đưa nàng về phòng mình.
Lần này dù liên tục bị Hạ Thiên ôm đi trên đường nhưng Vân Thanh vẫn không phản kháng, nàng rất dịu hiền, thậm chí còn vô thức ôm lấy Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẽ đặt Vân Thanh lên giường, sau đó hắn buông nàng ra, cuối cùng còn cầm lấy cổ tay xem tình hình căn bệnh.
- Chị Vân Thanh, chị không việc gì rồi chứ?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, tuy hắn đã phát hiện khí tức của Vân Thanh rất vững vàng, nhịp tim cũng bình thường trở lại, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.
- Tôi không sao.
Vân Thanh lắc đầu, nàng dựa lên đầu giường, ánh mắt có chút lơ lửng, giống như đang nhớ về một vấn đề nào đó.
- Chị Vân Thanh, tôi giúp chị chữa căn bệnh sợ bị giam cầm nhé?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Không cần, tôi không có bệnh.
Vân Thanh lập tức từ chối.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Nhưng...Chị Vân Thanh, vừa rồi biểu hiện của chị là những triệu chứng của bệnh sợ bị giam cầm, hơn nữa vừa rồi tôi đã cẩn thận kiểm tra đầu óc và thần kinh của chị, quả thật có chút vấn đề, cũng chính vì nó mà làm cho chị khó thể khống chế được.
- Tôi đã nói mình không có bệnh.
Vân Thanh có chút tức giận, nàng đột nhiên phóng xuống giường đi ra ngoài:
- Tôi về phòng của mình.
- Chị Vân Thanh, đay là phòng của chị mà.
Hạ Thiên lách mình đến sau lưng Vân Thanh, hắn ôm eo nàng, không cho nàng rời đi.
Vân Thanh không vùng vẫy, nàng chỉ mất vui nói:
- Đây là phòng của cậu, không phải là phòng của tôi.
- Chị Vân Thanh, chị là vợ tôi, phòng của tôi cũng là phòng của chị.
Hạ Thiên trả lời.
- Tôi không phải... ....
Vân Thanh muốn phản bác, nhưng nàng vừa nói được một nửa thì đã thu lời nói trở về, giọng điệu của nàng chợt trở nên dịu dàng:
- Tôi muốn yên tĩnh một mình.
- Nhưng trong phòng chị có người, sao có thể yên tĩnh?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Tôi ở đây cũng đâu có yên tĩnh?
Vân Thanh tức giận nói.
- Chị Vân Thanh, chị có thể xem như không có sự tồn tại của tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu... ....
Vân Thanh nhất thời không biết nói gì hơn, sau đó nàng thở dài bất đắc dĩ:
- Được rồi, tôi không đi, cậu thả tôi ra, tôi muốn ngủ một giấc.
- Tôi sẽ cùng ngủ với chị.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn ôm Vân Thanh chạy đến bên giường, hắn để cho Vân Thanh nằm trong lòng mình, hai tay di động trên phần eo của Vân Thanh, cũng chẳng phải di chuyển lên ngực mà là đi lên đầu nàng.
- Chị Vân Thanh, tôi giúp chị mát xa đầu, chị sẽ ngủ ngon hơn.
Hạ Thiên vừa nói vừa mát xa đầu cho Vân Thanh, tất nhiên hắn cũng chẳng phải chỉ muốn Vân Thanh ngủ ngon hơn, hắn còn muốn chữa chứng bệnh sợ giam cầm cho nàng.
Vân Thanh nhắm mắt lại, trong đầu nàng luôn có những hình ảnh khó thể vứt đi được, nhưng ngay sau đó nàng đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, đầu óc mơ hồ, vô tình nàng ngủ rất say.
Hạ Thiên cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Vân Thanh, hắn lầm bầm:
- Có lẽ mình nên mở sòng bạc chuyên cược với vợ.
... .....
Căn cứ Địa tổ.
Mộc Hàm đang ngồi trong phòng làm việc, trước mặt nàng là một văn kiện, nàng có hơi thất thần, nếu ai gặp biểu cảm này của nàng, sợ rằng có hơn phân nửa sẽ nghĩ nàng đang nhớ về người đàn ông của mình.
Mộc Hàm nếu thật sự đang nghĩ về đàn ông, thì người đó chẳng phải ai khác mà chính là Hạ Thiên. Chỉ khi có Hạ Thiên ở bên cạnh thì nàng luôn cảm thấy an tâm, bây giờ không có Hạ Thiên, tận đáy lòng nàng chợt sinh ra cảm giác không nỡ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập đánh thức Mộc Hàm, nàng nhìn chiếc điện thoại cách đó không xa mà nhíu mày, chỉ cần nghe tiếng chuông là biết điện thoại cho tổ trưởng Địa tổ, tất nhiên không phả là chuyện tư.
Điện thoại này có chút đặc biệt, vì có rất ít người biết được số điện thoại của tổ trưởng Địa tổ, cũng có thể nói đây là số điện thoại liên lạc khẩn cấp, nếu số điện thoại này vang lên, thường sẽ có đặc công Địa tổ gặp nguy hiểm và yêu cầu trợ giúp.
Mộc Hàm lập tức nhận điện thoại:
- Tôi là Mộc Hàm.
- Tôi muốn tìm tổ trưởng.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn, đồng thời còn có chút lo lắng.
- Tôi là tổ trưởng Địa tổ vào lúc này.
Mộc Hàm giải thích một câu, sau đó nàng hỏi:
- Anh là ai?
- Cô là tổ trưởng sao? Tôn Bác Văn đâu?
Người bên kia có chút nghi ngờ.
- Anh ta không còn là tổ trưởng Địa tổ, anh rốt cuộc là ai?
Giọng nói của Mộc Hàm rất nghiêm túc, Địa tổ là một đội ngũ đặc công, trên cơ bản ai cũng biết nàng là tổ trưởng Địa tổ, chỉ có một vài người vì nguyên nhân nào đó mà mất liên lạc, có lẽ không biết chuyện này, chẳng lẽ đối phương là một trong số những người kia?
- Tôi là chuột số 3.
Người ở bên kia có chút trầm mặc:
- Cô thật sự là tổ trưởng Địa tổ vào lúc này sao? Tôi muốn gặp cô.
- Chuột số 3 sao?
Giọng điệu của Mộc Hàm có chút biến đổi:
- Anh ở đâu?
Chuột số 3 chỉ là một danh hiệu, gọi là chuột chính là đặc công nằm vùng của Địa tổ, thực tế đặc công nằm vùng của Địa tổ là rất ít, vì những đặc công nằm vùng phần lớn đều thuộc Hoàng tổ.
Sau khi Mộc Hàm tiếp quản Địa tổ thì đã xem qua tư liệu về đặc công nằm vùng, về chuộc số 3 thì nàng cũng biết rõ, đây là một đặc công nằm vùng ở một tổ chức khủng bố gần mười năm, những năm qua đãc đưa ra hơn mười bản tin tình báo quan trọng.
- Tôi ở thủ đô.
Chuột số 3 nhanh chóng nói:
- Địa tổ lộ thông tin, thân phận của tôi có khả năng bị lộ, bây giờ có người truy sát tôi, tôi phải lập tức tìm gặp cô.
- Nếu như vậy thì anh có thể tranh thủ thời gian quay về căn cứ.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói.
- Không, tôi không thể trở về.
Giọng điệu của chuột số 3 có chút mệt mỏi:
- Căn cứ vào tin tức, sợ rằng tôi quay về cũng bị người ta ám sát, trước tiên tôi phải giao thông tin tình báo cho cô. Bây giờ bọn họ đang chuẩn bị tiến hành một đợt tập kích khủng bố rất lớn, tôi có kế hoạch cụ thể, cô mau đến đây, tôi sẽ báo cho cô, đến khi cô có được thông tin thì tôi sẽ quay về.
- Anh xác nhận trong Địa tổ có người nằm vùng sao?
Mộc Hàm không khỏi coi trọng vấn đề này.