Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1008 - Chương 1015: Thiên Hạ Đều Về Tay Tuyết Thân Đăng (5)

Chương 1015: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đăng (5) Chương 1015: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đăng (5)Chương 1015: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đăng (5)

Trố mắt đứng nhìn, toàn bộ sảnh đều yên lặng.

Tên hòa thượng láo toét này, nói cuồng vọng như thế, hóa ra là... Một tiểu quỷ nhát gan.

Sau khi lấy lại tinh thân, có người trong quán rượu còn vội vã chạy ra ngoài, xem ra muốn báo tin cho Xích Bất Phàm, lập công lĩnh thưởng. Có người lại muốn ở lại xem náo nhiệt.

- Ngươi...

Dịch Quân Nhi trợn mắt há mồm nhìn hòa thượng Giát Giát, nửa ngày sau mới nói:

- Xem ra ta đã đánh giá thấp độ vô sỉ của ngươi rồi.

- Honey à, chẳng phải là ta nghe lời nàng sao.

Giát Giát giả điên giả dại áp sát tới, oai phong lẫm liệt nói:

Vẻ mặt Xích Bất Phàm đã biến thành màu đen, đi tới, ánh mắt ẩn chứa ý lạnh, nhìn thẳng vào Giát Giát, nghiến răng nghiến lợi:

Hòa thượng Giát Giát cười ha hả.

- Mặc dù trong thành Ương Cung, bọn họ không dám ra tay nhưng tránh được chuyện phiền toái nào thì nên tránh. Chúng ta hãy rời khỏi quán rượu trước đã.

- Xích Tiểu Cầu!

- Không nên ở nơi này lâu.

- Xích Tiểu Cẩu.

- Nàng bảo ta mặc kệ hắn, ta liền kiên quyết không thèm để ý tới y. Tam Xích Thần Minh Điện thì có là thứ gì chứ.

Nghe vậy, Xích Bất Phàm càng nổi giận, ánh mắt tràn ngập lửa nóng:

La Thiên Tôn Tọa trâm giọng nói:

Lần này mặc cho Giát Giát bốc phét tới đâu, trong mắt mọi người xung quanh, nhất định người này chỉ là hạng sấm to mưa nhỏ.

- Đồ giặc cỏ nhát gan!

Sau khi tính tiên xong, mọi người vừa đứng dậy thì ở cửa quán liền truyên tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Mọi người không biết nói gì.

- Có bản lĩnh thì chúng ta quyết chiến trên lôi đài thiên tài!

Giát Giát lại cười cười.

- Xích Tiểu Cẩu.

- Xích Tiểu Cẩu.

Mọi người vây xem đều trợn mắt há mồm, ngây ngẩn cả người. Cho dù Xích Bất Phàm nói tới hoa bay tung tóe, mắng tới hổn hển nhớn nhác, có rống tới khản cả giọng thì hòa thượng tuấn tú đầu trọc lốc kia cũng chỉ mỉm cười đáp lại một tiếng "Xích Tiểu Cẩu". - Xích Tiểu Cẩu.

- Xích Tiểu Cẩu.

- Rốt cục ngươi có phải đàn ông không?

Cuối cùng, Xích Bất Phàm có bừng lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn đám hòa thượng Giát Giát rời đi.

Xích Bất Phàm sắp nổi điên mất rồi.

- Ngươi căn bản không có tư cách đứng trước mặt thiếu gia nói chuyện. Bổn thiếu gia khiêu chiến ngươi là vinh hạnh lớn lao cho ngươi! Đồ khốn kiếp!

Ba chữ hời hợt còn hơn Xích Bất Phàm nói tới ầm ï sắc bén. Ít nhất là giờ phút này, Xích Bất Phàm đã tức giận tới mặt đỏ bừng rồi chuyển thành tím, giận không nén nổi, chỉ vào Giát Giát.

- Ngươi... Ngươi... Đây là ngươi tự tìm diệt vong!

Giát Giát nhếch miệng cười:

- Ngươi...

- Xích Tiểu Cẩu.

- Ta...

Thành trì trong Thiên Tài Thí Luyện Địa tuyệt đối nghiêm cấm chiến đấu.

Một khi phá quy tắc, lập tức sẽ bị tự động đuổi khỏi Thần Linh Cảnh Địa. Bởi vậy dù lửa giận trong ngực Xích Bất Phàm có thiêu đố thì vẫn phải duy trì một tia lý trí cuối cùng, cố gắng nén xúc động muốn đập chết thằng ranh đầu trọc trước mặt!

- Ta thề!

Xích Bất Phàm nắm chặt hai tay, đôi mắt lộ hận ý:

- Nhất định khiến ngươi chết không yên thân!

- Ta cũng không tin ngươi sẽ ở mãi tại thành Ương Cung được!

- Theo dõi chặt bọn chúng cho ta. Nếu chúng ta đi nhận nhiệm vụ tại quảng trường trung ương thì lập tức báo cho ta biết.

Khuôn mặt anh tuấn của Xích Bất Phàm lóe lên vẻ dữ tợn:

- Không nhận nhiệm vụ thì các ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đạt được một ngàn chiến điểm. Đắc tội với bổn thiếu gia, trừ tử vong ra thì chỉ có thể trở lại thế giới cũ của các ngươi mà thôi.

Vô sỉl

- Hơn nữa, có Quân Nhi honey ở cùng ta, ta có ở lại cả đời trong thành Ương Cung cũng được.

Giát Giát cười hắc hắc, xoay mặt nói:

Lại còn có một điểm rất giống nhau, đó là...

Mọi người rốt cục hiểu rõ vì sao hòa thượng này lại hợp ý với Tiêu Dương như vậy. Hai kẻ này đều là những người không sợ trời không sợ đất. Khuôn mặt Xích Bất Phàm dữ tợn. Hôm nay gã cực kỳ mẫn cảm với chữ "chó".

Hai bên đường, đoàn người Giát Giát cũng vừa đi vừa nhìn, không có ý tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ gì.

Mặc dù miệng Giát Giát không bằng Xích Bất Phàm nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu dễ xúc động. Giờ mắt nhận nhiệm vụ ra khỏi thành thì chẳng phải tìm đường chết sao? Tại Thần Linh Cảnh Địa, thế lực của Tam Xích Thần Minh Điện đã trải rộng khắp xung quanh.

- Có người theo dõi chúng ta.

Diệp Tang hạ thấp giọng nói.

- Cứ để bọn chúng từ từ đi theo đi. Dù sao mấy ngày này chúng ta cũng không có ý định rời khỏi thành.

Giát Giát nói.

- Đến lúc đó lại nghĩ cách bỏ rơi bọn chúng. Đây không phải là Địa Cầu. Chỉ cần ra khỏi thành không để bọn chúng phát hiện, trời đất bao la, dù sao bọn chúng cũng không có định vị GPS.

- Cút ngay!

Trong thành trì cấm chiến đấu chỉ là nói hai người tu hành vận khí chiến đấu. Xích Bất Phàm giơ chân đá người hầu của mình tất nhiên không tính.

Xích Bất Phàm tung chân đá ra, đạp thẳng kẻ nọ ra ngoài.

Bốp!

Một người bên cạnh lòng đầy căm phẫn, ra vẻ cũng cảm giác vinh nhục với Xích Bất Phàm.

- Đúng! Để chúng chạy trở về như chó đi!

xk xxx

xkkkx

Vùng đất di vong, Tuyết Sơn cao vút trong mây, băng tuyết đầy trời, giống như tràn ngập cả thế giới vậy. Cảnh tuyết bay tuyệt đẹp, dấu chân từ từ bị bao phủ dưới làn tuyết, đi thẳng vào sâu trong Tuyết Sơn.

- Là ở chỗ này.

Gương mặt thiếu nữ Tuyết Kiều bị lạnh tới đỏ bừng, đột nhiên giơ tay chỉ vê xa xa phía trước.

Ngón tay nàng chỉ tới là một khối đá lớn như băng khắc. Tiêu Dương nhìn kỹ, cũng không thấy có bất cứ điều gì khác thường. Tảng đá như vậy trên Tuyết Sơn này thật sự quá bình thường rồi. Nếu không phải thiếu nữ Tuyết Kiều chỉ thì căn bản hắn cũng không chú ý tới nó lắm.

Nhưng dù là như thế, hiện tại Tiêu Dương cũng vẫn không phát hiện ra tảng đá có gì bất thường cả. Trâm ngâm một hồi, Tiêu Dương ra hiệu cho thiếu nữ Tuyết Kiều lui lại hai bước, chậm rãi giơ chương lên, đánh bịch một tiếng lên tảng đá. Lập tức một tiếng nổ mạnh vang lên.

Hòn đá phủ tuyết hóa thành một đống bột phấn.

Không có gì cả.

Tiêu Dương giật mình, xoay mặt nhìn thiếu nữ Tuyết Kiều.

Lúc này ánh mắt thiếu nữ Tuyết Kiều lại sáng lên, vui vẻ nói:

- Đúng là có thứ gì kìa. Ở ngay bên dưới.

Thiếu nữ Tuyết Kiều chỉ vào vị trí vừa rồi của hòn đá bị băng phủ. Vùi

Tiêu Dương quyết đoán tung một kiếm. Thiên Hoàng Kiếm không gì cản nổi lập tức lột luôn hơn ba trượng mặt đất phía dưới tảng đá.

Dưới tiếng nổ ầm ầm, bụi mù tung bay. Một lát sau, Tiêu Dương nhìn lại, đồng tử liền co rụt lại rất nhanh:

- Có một cửa động!

Hai người nhìn nhau. Tiêu Dương nắm tay thiếu nữ Tuyết Kiều, thả người nhảy xuống.

Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng tràn ra. Trong chớp mắt, dường như hai người đã rời khỏi Đại Tuyết Sơn, xuất hiện ở một không gian khác vậy.

Gió nhẹ thổi qua, rơi vào ánh mắt hai người rõ ràng là một tấm bia đá cao mấy trượng. Trên tấm bia có khắc các ký hiệu kỳ dị, cũng không phải là loại văn tự Tiêu Dương nhận ra.

- Phân mộ Chư thần?

Con ngươi của thiếu nữ Tuyết Kiều đột nhiên trợn to.

Tiêu Dương cũng thất kinh.

- Phần mộ chư thần?

Tuyết Kiều, ngươi có thể nhận ra mấy chữ phù này sao?

Thiếu nữ Tuyết Kiều ngơ ngác gật đầu:

- Không hiểu tại sao ta dường như có trí nhớ đột nhiên xuất hiện về mấy chữ phù này...

- Mau nhìn xem trên tấm bia đá còn viết gì về tin tức của Thần Thánh Chi Tâm không?

Lúc này Tiêu Dương vội nói.

- Ừ,

Thiếu nữ Tuyết Kiều lại đưa mắt nhìn tới. Trên tấm bia đá có một đoạn chữ phù dày đặc, đang lấp lóe ánh sáng mờ.

- Thánh địa băng tuyết, chư thần giáng trần.

Đôi mắt thiếu nữ Tuyết Kiều càng lộ vẻ nghiêm túc. Trong chốc lát, trong đầu nàng như hiện lên lặp đi lặp lại một cảnh tượng chiến đấu hoành tráng vô cùng. Thần linh giáng trần, dời núi lấp biển, thiên địa biến sắc...

- Chân tướng... Hóa ra, chân tướng lại là như vậy...

Thiếu nữ Tuyết Kiều thì thảo mở miệng. Một lát sau, Tiêu Dương cũng hiểu rõ "chân tướng" trong miệng thiếu nữ Tuyết Kiều!

Đó là chân tướng về Vùng đất di vongl

Vô số năm tháng trước, Vùng đất di vong không có thần linh giáng trân. Không phải bởi bọn họ chưa từng được thân linh chăm lo mà các thần linh nơi này... Đều đã mất mạng hết rồi!

Một trận đại chiến khiến gần trăm vị thân mất mạng!

Không ngờ lại đều vị Thân Thánh Chi Tâm!

Chuyện này khiến Tiêu Dương không thể không kinh ngạc và nghi ngờ. Thần Thánh Chi Tâm đối với người tu hành mà nói tất nhiên là bảo vật nghịch thiên trân quý. Nhưng đối với thần linh thì nói căn bản vô dụng. Bởi vì người ta tu hành mới cần dung hợp Thần Thánh Chi Tâm để rèn luyện thành thân thể thần linh. Mà thần linh tự mình đã có thân thể, có được máu huyết thần linh rồi. Nhưng rốt cục là bởi nguyên nhân gì mà khiến gần trăm thần linh huyết chiến chí tử vì một viên Thần Thánh Chi Tâm này.

Tiêu Dương không chút nghi ngờ chữ khắc trên tấm bia đá. Bởi vì cuối cùng tấm bia đã này có nhắc tới tên của tác giả... Tuyết Thần, Đằng!!!

Tuyết Thần Đằng của thảo nguyên băng tuyết trước khi chết đi để lại những lời này!

- Nguyền rủa bao phủ toàn thiên địa, phủ Vùng đất di vong. Sau cả triệu vạn tuế nguyệt, tân thần xuất hiện, tín ngưỡng sinh ra. Mặt đất lại chào đón thần quang một lần nữa!

Thiếu nữ Tuyết Kiều cung kính quỳ bái. Trên người nàng chảy là máu huyết của Tuyết Thần chân chính. Nàng là hậu duệ của Tuyết Thần. Lập tức đôi mắt thiếu nữ Tuyết Kiều nóng bỏng nhìn Tiêu Dương. Nàng vẫn kiên trì tin tưởng, tân thần theo lời mà Tuyết Thần nói tới nhất định là Đằng trước mặt!

- Đoạn chữ mơ hồ này viết gì thế?

Tiêu Dương đột nhiên chỉ vào những chữ dưới cùng của bia đá.

Thiếu nữ Tuyết Kiều nhìn thoáng qua, đôi mắt lộ vẻ vui mừng:

- Tuyết Thần nói nơi này là chỗ trăm thần suy sụp, bên trong cất giữ vô số bảo bối, bảo chúng ta có thể mang ra ngoài. Còn nữa, Thân Thánh Chi Tâm...

Thiếu nữ Tuyết Kiều vui sướng hô to:

- Nơi này có nói tới Thân Thánh Chi Tâm! Là như thế này, đó là một viên Thần Thánh Chi Tâm đặc thù cuối cùng bị chư thân tranh đoạt quyết chiến và bị hủy hoại, một nửa hoàn toàn biến mất. Một nửa còn lại... Là giấu dưới tấm bia đá! Chẳng qua... Thần Thánh Chi Tâm chỉ còn một nửa, không biết có thể dung hợp thành công hay không, chỉ có...

Thiếu nữ Tuyết Kiều hơi ngừng lại, sắc mặt hơi mất tự nhiên.

- Chỉ có thế nào?

Tiêu Dương vội cất tiếng hỏi.

- Cứ tìm ra Thần Thánh Chi Tâm trước đi!

Thiếu nữ Tuyết Kiều nói:

- Tuyết Thần nói, dời khối bia đá này ra có thể khiến Thần Thánh Chi Tâm tái hiện nhân gian rồi.

Tiêu Dương bước lên, đôi mắt với tấm bia đá lạnh như băng. Hắn hít thật sâu một hơi, hai tay hợp lại, cúi đầu:

- Tuyết Thần, xin đắc tội.

Lập tức hai tay Tiêu Dương bám chặt lên tấm bia đá, vận khí phát lực.

Âm.

Tấm bia đá cao mấy trượng ầm ầm chấn động. Đợi tới khi tấm bia đá di động gần một thước, ánh sáng tím chói mắt lóng lánh bùng lên, chiếu thẳng vào trong đôi mắt hai người Tiêu Dương.

Hơi thở vô cùng thần thánh bao phủ toàn bộ không gian của phần mộ chư thần.

Ánh mắt hai người trợ to, nhìn tới...

Dưới tấm bia đá, một vật thể màu tím trong suốt hình lăng trụ từ từ tỏa ra ánh sáng tím.

Thần Thánh Chi Tâm!

Đây là Thần Thánh Chi Tâm! Đôi mắt Tiêu Dương không nén nổi nóng bỏng hơn vài phần, toàn thân kích động run rẩy.

Rốt cục cũng tìm được rồi.

Kế tiếp chỉ cần dung hợp Thần Thánh Chi Tâm thành công, đợi thảo nguyên băng tuyết đại nhất thống, hấp thu tín ngưỡng lực, mình liền có thể khiến thân quang phủ xuống Vùng đất di vong một lần nữa rồi!

Thần Linh Đệ Tứ Cảnh!

Tiêu Dương sắp tới nơi rồi!
Bình Luận (0)
Comment