Chương 1016: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đằng Thần (6).
Chương 1016: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đằng Thần (6).Chương 1016: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đằng Thần (6).
Ánh sáng thần thánh tràn ngập toàn bộ không gian phần mộ chư thần. Tiêu Dương tiến lên một bước, khoảng cách tới khối Thần Thánh Chi Tâm tỏa ánh sáng thần thánh màu tím như ngọc kia chưa tới một thước.
Thầm hít sâu một hơi, nén kích động trong lòng.
Trong nháy mắt, mình đã rơi vào Thân Linh Đệ Tứ Tam cảnh bốn tháng rồi. Mặc dù Tiêu Dương không biết tình huống của Thần Linh Đệ Tứ Cảnh nhưng hắn hiểu rất rõ ràng đám người La Thiên đại ca nếu không tìm được mình thì nhất định sẽ lo lắng phi thường.
Mình phải nhanh chóng tới Thiên Tài Thí Luyện Địa xem mới được.
Lực chú ý đều tập trung lên khối Thân Thánh Chi Tâm này. Quả nhiên Tiêu Dương phát hiện ra một bên Thần Thánh Chi Tâm có vết cắt rất trơn nhắn. Đây là một viên Thần Thánh Chi Tâm không trọn vẹn.
Tiêu Dương chậm rãi đưa tay tới. Lúc bàn tay hắn tiếp xúc với Thân Thánh Chi Tâm, một luồng ý lạnh thấm vào tận lòng người tràn ngập từ bàn tay tới toàn thân. Trong chốc lát, dường như cả tế bào trên người hắn cũng tích cực hẳn, cảm giác thoải mái lan tràn trong lòng.
Đúng là một vật thần thánh.
Tiêu Dương cảm thán, lúc này cầm Thần Thánh Chi Tâm trong tay. Hắn không thể chờ đợi mà trực tiếp khoanh chân ngồi xuống mặt đất, thần thức từ từ lan về hướng Thần Thánh Chi Tâm, tâm thần đột ngột chấn động. Trong tích tắc này, Tiêu Dương cảm thụ Thần Thánh Chi Tâm truyền tới một luồng lực lượng kháng cự.
Ước chừng qua mấy canh giờ, Tiêu Dương cũng không nén nổi cảm giác phiên muộn, đứng dậy. Cố gắng mạnh mẽ dung hợp Thần Thánh Chi Tâm khiến ngực hắn chấn động, oa một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi.
- Đằng, ngươi làm sao vậy?
Thất bại.
Thiếu nữ Tuyết Kiều vội vàng vọt tới, dìu bả vai Tiêu Dương, vội nói:
Thời gian chậm chạp trôi qua. Thiếu nữ Tuyết Kiều ngồi khoanh chân một bên nhìn Tiêu Dương, mấp máy đôi môi đỏ mọng, con ngươi lộ vẻ phức tạp. Nửa ngày sau nàng mới quay mặt sang một bên.
- Có lẽ dung hợp Thân Thánh Chi Tâm không phải chuyện một sớm một chiều. Cứ từ từ đi đã vậy
Không thể dung hợp!
- Ta không sao.
Thất bại rồi.
Sắc mặt Tiêu Dương hơi thay đổi. Chẳng qua quá trình dung hợp Thần Thánh Chi Tâm nhất định phải gặp khó khăn, Tiêu Dương cũng đã có dự đoán trước. Lúc này hắn thu liễm tâm thần, lại cố gắng dung hợp Thân Thánh Chi Tâm một lần nữa...
- Đằng!
- Đúng rồi, vừa rồi khi ngươi đọc văn tự trên tấm bia, có phải Tuyết Thần Đằng đã để lại biện pháp dung hợp khối Thần Thánh Chi Tâm không trọn vẹn này hay không?
Tiếp tục thất bại... Đột nhiên Tiêu Dương hỏi.
Tiêu Dương lau vết máu trên khóe miệng, nhìn khối Thần Thánh Chi Tâm trước mắt, khổ sở lắc đầu. Thần Thánh Chi Tâm ở ngay trước mặt, mình không ngờ không thể dung hợp. Cảm giác này thật sự khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ, hơi thở cũng trở nên nóng nảy.
Thiếu nữ Tuyết Kiều nói.
- Nếu như... Nếu như có thể dung hợp Thần Thánh Chi Tâm, có phải ngươi sẽ đi, cả đời không trở lại nơi này không?
- Đằng...
- Nơi đó... Đối với ngươi rất quan trọng sao?
- Cũng không có gì.
Chẳng qua thiếu nữ Tuyết Kiều vĩnh viễn chôn chặt câu nói này trong lòng mình.
Thiếu nữ Tuyết Kiều ngẩn ra, nửa ngày sau mới lắc đầu:
Chẳng qua thiếu nữ Tuyết Kiều lại nhạy cảm nhận thấy, trong vẻ tươi cười của Tiêu Dương, ở sâu trong mi mắt lờ mờ hiện lên nét bất đắc dĩ...
Tiêu Dương đứng lên, điều chỉnh tâm tình, cười với thiếu nữ Tuyết Kiều.
- Ngươi nói đúng. Trong thời gian ngắn không thể dung hợp Thần Thánh Chi Tâm được. Chúng ta xem thử xem nơi này còn có đồ vật gì đi.
Ánh mắt Tiêu Dương không nén nổi vẻ thất vọng, từ từ rơi vào Thần Thánh Chi Tâm, ngóng nhìn chết lặng.
Tiêu Dương gật đầu, đôi mắt tuôn ra vẻ quyến luyến nồng đậm:
- Nơi đó có người ta nhớ nhung, cũng có người đang nhớ nhung ta.
Thiếu nữ Tuyết Kiều lắng lặng trầm mặc. Một câu nói nhẹ nhàng vang lên trong lòng nàng... Nơi này cũng có người nhớ nhung ngươi...
Thiếu nữ Tuyết Kiều hé môi:
- Cho dù không thể tiến vào Thiên Tài Thí Luyện Địa thì ta cũng phải trở về thế giới của ta.
Tiêu Dương tỉnh táo lại, đôi mắt lộ vẻ kiên định, nắm chặt Thân Thánh Chi Tâm trong tay.
- Nhất định có thể dung hợp!
Hắn rất muốn trở vê.
- Đây là bình hoa Tuyết Thần lưu lại, có thể dung nạp vạn vật. Thứ nhất là trữ vật, thứ hai có thể chế địch.
Hai người Tiêu Dương sau khi đi ra phía sau bia mộ của Tuyết Thần, rất nhanh phát hiện ra một cái bình xinh đẹp. Tiêu Dương nghiên cứu một lúc liền đưa cho thiếu nữ Tuyết Kiều.
- Cầm đi, đây là thân binh nhận chủ đấy.
- Cho ta sao?
Thiếu nữ Tuyết Kiều ngẩn ra.
Tiêu Dương cười:
- Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ một người đàn ông như ta lại cả ngày cầm bình hoa chiến đấu?
Thiếu nữ Tuyết Kiều lập tức cười ngọt ngào: Trở lại trước tấm bia đá, Tiêu Dương nhìn thoáng qua các văn tự kỳ dị trên bia đá, lập tức cùng quỳ xuống với thiếu nữ Tuyết Kiều, vái lạy tạ ơn Tuyết Thân Đằng một lần nữa, sau đó xoay người rời khỏi phần mộ chư thần. Trong tích tắc khi bóng dáng hai người rời khỏi cửa động, đột nhiên không gian phía sau chấn động, quay đầu nhìn lại, phân mộ chư thần đã hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
Có những thứ này, Tiêu Dương tự tin, cho dù có gặp khó khăn tới mấy, mình hoàn toàn có tự tin về chuyện gây dựng lại Kiếm Tông rồi!
Tiêu Dương cảm thụ đám thần vật các loại đến hoa cả mắt trong chén bể, tâm thần không nén nổi kích động. Thần thu hoạch này quả thực khó có thể tưởng tượng được.
- Lúc này nếu có thể dung hợp Thần Thánh Chi Tâm thì đúng là nhân họa đắc phúc rồi!
Mà thiếu nữ Tuyết Kiều trừ bình hoa kia, cả đoạn đường chỉ thích một chiếc trâm cài rất đẹp. Còn lại Tiêu Dương có hỏi thế nào, thiếu nữ Tuyết Kiêu cũng không cầm một món gì.
- Ngoài ra thì còn có không ít công pháp, kỳ môn dị thuật, còn có một số kỳ trận không biểu hiện ra chút †in tức nào, Tiêu Dương cũng thu sạch không tha.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, xóa sạch xúc động vì không thể dung hợp Thần Thánh Chi Tâm. Hắn có thể khẳng định, thu hoạch của mình khi ở mộ chư thần này tuyệt đối còn nhiều hơn khi tiến vào Thần Linh Cảnh Địa! Dù sao nơi này là chỗ có cả trăm thần linh chết đi. Di vật của gần trăm thần linh, có thể lưu lại sau vô số năm tháng, nhất định là bảo bối cấp bậc thần binh nhận chủI
Chẳng qua cái chén bể này không giống như bình hoa vừa rồi, cầm lên tay liền xuất hiện tin tức liên quan tới nó. Tiêu Dương cầm nghịch một hồi, phát hiện ra nó cũng có công năng trữ vật như bình hoa, lúc này vận chuyển Kiếm Lực thử. Chỉ một thoáng, Kiếm Lực chảy trào vào trong chén bể, nó liền tỏa sáng, đột ngột biến mất trong tay Tiêu Dương.
Cổ tay hắn lật lên, chiếc chén bể lại xuất hiện, cứ thế lặp đi lặp lại.
Chiếc chén này mặc dù bị tàn phá nhưng dù sao cũng là thần binh nhận chủ. Nhận chủ thuận lợi thành công, Tiêu Dương liền bắt đầu cùng thiếu nữ Tuyết Kiều điên cuông đảo khắp đường đi. Thần binh nhận chủ khiến cả tiểu thế giới lẫn đại thế giới bên ngoài điên cuồng, hôm nay trong mộ chư thần còn nhiều hơn cả rau cải trắng, cho hai người Tiêu Dương tha hồ nhặt.
- Cái mõ này hẳn là bảo bối thuộc Phật môn, ừ, đưa cho Giát Giát là hay.
- Cái này lại là một khối huyễn kính? Quả thực quá phù hợp với sư muội Tang Tang mà.
- Luyện khí bảo điển, công pháp không tồi. Lan Thúc dùng chắc hợp.
xkk*xk.
Tiêu Dương hoa cả mắt. Quét qua quét lại mấy lần, xác định không để sót món nào, trong chén bể nhận chủ của hắn đã có thêm hơn trăm món thần binh nhận chủ. Chuyện này truyền ra không biết sẽ khiến bao nhiêu kẻ điên cuồng!
- Thật không hổ là mộ chư thần, khắp nơi đều là bảo bối.
Hai người Tiêu Dương đi sâu vào trong, dưới chân đột nhiên giãẫm phải một vật cứng, cầm lên nhìn qua thì là một cái chén bể lớn bằng một nắm tay, xuất hiện một lổ thủng. Chẳng qua Tiêu Dương có thể cảm nhận được trong chén có chứa khí tức dầy đặc, hiển nhiên cũng là bảo vật.
- Cái chén bể này là vật gì vậy?
Thiếu nữ Tuyết Kiều cười ngọt ngào không nói. Trong lòng nàng, đây là Tuyết Thần tặng, chẳng qua là vị Tuyết Thân Đằng trước mặt này! - Đa tạ ta làm gì. Đây là Tuyết Thần tặng cho ngươi.
- Đa tạ.
Tối đến, bông tuyết bay tán loạn.
Nơi ở của tộc Tuyết Man, một tin tức báo cáo truyền tới, lập tức khiến toàn tộc vang lên tiếng hoan hô vui Sướng.
- Đằng quân đại thắng! Đằng quân đại thắng quân đoàn Ám Nguyệt, tiêu diệt ba vạn quân địch!
- Lại thắng rồi!
- Ha ha! Còn phải nói. Dưới ánh sáng của Tuyết Thần Đằng vĩ đại, Đằng quân phải đánh đâu thắng đó rồi! Ngươi không thấy, Đằng quân chỉ xuất chinh tới thành Bảo Ly liền thu cả thành Bảo Ly và thành Thánh Vũ sao?
- Đúng, quân đoàn Ám Nguyệt chỉ đang giấy giụa vô vị thôi. Thiên hạ đều thuộc về Tuyết Thần Đằng. Đó là xu thế rồi!
*xxk*k**
Bên ngoài Tuyết Man tộc sôi trào hoan hô. Mà ngay lúc này, trong phòng Tiêu Dương đang nhíu chặt mày.
Đằng quân lại đại thắng, điêu đó có nghĩa là việc nhất thống thảo nguyên đã lại tiến thêm một bước.
Nhưng khối Thần Thánh Chi Tâm trong tay mình không trọn vẹn, lại chẳng có biện pháp nào. Mấy ngày sau khi nhận được Thần Thánh Chi Tâm, hâu như ngày đêm Tiêu Dương đều dùng tất cả mọi biện pháp, đáng tiếc đều không dung hợp Thần Thánh Chi Tâm thành công.
Tiêu Dương không thể hỏi muội muội Kim Kiếm. Mà tam lão Ngũ Thất Cửu căn bản không biết gì về Thần Thánh Chi Tâm. Về Linh Cưu sư thúc, Tiêu Dương càng không ôm hy vọng xa vời rằng đột nhiên lão lại xuất hiện. Hơn nữa chuyện dung hợp Thân Thánh Chi Tâm là chuyện của mình, người ngoài không nhất định có thể trợ giúp.
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tiêu Dương lại thử nắm Thần Thánh Chi Tâm trong tay, vẻ mặt tiều tụy, thân thức bao phủ tới. Hồi lâu, hắn lại cảm nhận được luồng lực phản chấn kia, mở khẽ tay ra. Thân Thánh Chi Tâm rơi bịch xuống mặt đất.
Lại thất bại lần nữa.
Cửa phòng bị đẩy nhẹ mở ra. Thiếu nữ Tuyết Kiều đi tới, nhặt Thân Thánh Chi Tâm lên, đi tới đặt trước mặt Tiêu Dương, lập tức rót một chén trà nóng, dịu dàng nói:
- Nghỉ ngơi một hồi trước đi.
- Cám ơn.
Tiêu Dương nhận chén trà, ánh mắt lơ đãng nhìn vê khuôn mặt thiếu nữ Tuyết Kiều. Lúc này nàng cũng đang nhìn hắn. Trong tích tắc, bốn mắt nhìn nhau, nội tâm của thiếu nữ Tuyết Kiêu không nén nổi hoảng hốt, quay đầu đi.
Tiêu Dương cũng không nói, uống một ngụm trà, trong vị ngọt có mang theo hơi đắng chát.
Đôi mắt thiếu nữ Tuyết Kiều mang theo ngàn vạn nhu tình, làm sao Tiêu Dương không cảm nhận được. Trong bốn tháng qua, sống chung sớm chiều, hầu như mỗi ngày thiếu nữ xinh đẹp như tiên này đều đi theo bên mình, nếu nói không động lòng thì tuyệt đối không không phải. Nhưng Tiêu Dương vẫn luôn có điều phải e ngại.
Mình đúng là vẫn phải rời đi.
Trở lại thế giới của mình.
Mà thiếu nữ Tuyết Kiều bởi hạn chế quy tắc không gian, nhất định không thể rời khỏi Thần Linh Đệ Tam Cảnh, trở về theo hắn. Nếu người của Thần Linh Đệ Tam Cảnh có thể dễ dàng giáng xuống Địa Cầu, vậy thì Tam Xích Thần Minh Điện mạnh mẽ như thế, làm sao lại cam tâm bồi dưỡng Thần sứ trên Địa Cầu để hiệu triệu tu hành giới Địa Cầu?
Bởi vậy, mình càng nhất định không thể hứa hẹn gì với thiếu nữ Tuyết Kiều. Nhất là hôm nay trong tay đã có Thần Thánh Chi Tâm, bất cứ ngày nào mình cũng có thể sẽ rời Thần Linh Đệ Tam Cảnh.
- Ngày mai có thể đi cùng ta lên Tuyết Sơn hái hoa không?
Đôi mắt thiếu nữ Tuyết Kiều mang theo chờ mong nhìn Tiêu Dương.
Sau khi được Tiêu Dương trả lời thuyết phục, thiếu nữ Tuyết Kiều mới cười ngọt ngào rời đi.
Bóng đêm mê người, thiếu nữ Tuyết Kiều xoay người trở về, nhìn căn phòng bị bông tuyết bao phủ, thì thào tự nhủ:
- Ta nên lựa chọn thế nào đây...