Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1010 - Chương 1017: Thiên Hạ Đều Về Tay Tuyết Thân Đăng (7)

Chương 1017: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đăng (7) Chương 1017: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đăng (7)Chương 1017: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đăng (7)

Gió đêm hiu quạnh, dưới Tuyết Sơn, nước sông lạnh như băng bắn ướt một đôi chân trắng nõn như ngọc. Thiếu nữ Tuyết Kiều ngồi trên tảng đá bên bờ sông, dưới chân truyền tới ý lạnh, con ngươi giờ phút này vô cùng phức tạp.

Lựa chọn như thế nào đây?

Vấn đề này vẫn lặp đi lặp lại trong đầu thiếu nữ Tuyết Kiều. Đôi mắt nàng toát ra vẻ do dự đau khổ. Chỉ chốc lát sau, nàng ngơ ngác nhìn bóng mình trong nước sông lạnh như băng, thì thào:

- Có phải ta quá ích kỷ không?

Bởi vì Thần Thánh Chi Tâm!

Lần đầu tiên trong đời thiếu nữ Tuyết Kiều nói dối. Phía dưới tấm bia đá của Tuyết Thần quả thật có để lại một phương pháp khiến người ta có thể dung hợp Thần Thánh Chi Tâm.

Nhưng cuối cùng nàng lại không nói ra.

- Một khi Đằng rời đi thì sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa.

Ngày hôm đó, lấy Tuyết Sơn làm bối cảnh, dấu chân hai người bước chậm trên núi, lưu lại thành những ký ức sâu đậm nhất, quanh quẩn trong thiên địa.

Cứ như vậy, tận tình du ngoạn ba ngày.

Ngay hôm đó, thiếu nữ Tuyết Kiều không buông tay Tiêu Dương, đi lên Tuyết Sơn, hái một bó hoa thật đẹp thơm ngát, đặt trong bàn tay hai người, ánh mắt nhìn nhau, ngửi hương thơm Tuyết Kiều hoa.

xkk*xk.

Ánh mặt bình minh lóe lên nơi chân trời. Thiếu nữ Tuyết Kiều ngồi bên bờ sông như tượng đá, ngóng nhìn thiên địa. Chỉ chốc lát sau, gió lạnh thổi qua, mang tới một hương thơm nhè nhẹ. Nét vui sướng hiện lên trên mặt nàng:

Tiêu Dương tự hỏi, lúc mình vĩnh viễn rời khỏi Thần Linh Đệ Tam Cảnh, thật sự có thể tự nhiên thoải mái, phất một ống tay áo, không mang đi một đám mây sao?

Một hòn đá rơi xuống sông, tạo nên sóng gợn nhè nhẹ. Hòn đá lăn một cái rồi biến mất trong dòng sông cuồn cuộn.

- Đằng, ta có việc gấp cần phải tạm rời đi.

- Tuyết Kiều hoa đẹp nhất trên Tuyết Sơn đã nở rồi.

Không còn thấy đâu nữa.

xkkkx

Thiếu nữ Tuyết Kiều lưu lại một câu nói cuối cùng rồi rời đi.

Ngày hôm đó, khuôn mặt thiếu nữ Tuyết Kiều hiện lên nụ cười rực rỡ nhất, lộ má núm đồng tiền.

- Lúc Đằng quân hoàn toàn thống nhất thiên hạ, ta sẽ trở vê.

Khi thiếu nữ Tuyết Kiều nói câu này trước mặt Tiêu Dương, trong lòng hắn có cảm giác không nỡ rất mãnh liệt, dường như mơ hồ mất mát. Tựa như thiếu nữ luôn cười lộ núm đồng tiền này sắp rời khỏi tâm mắt mình hoàn toàn.

Tuyết mã phi nhanh. Chiến trường, máu tươi bắn tung, chém giết thảm thiết. Máu tươi nhuốm đỏ trên thảo nguyên băng tuyết. Vùng đất di vong đen sẫm trong vô số năm tháng này, chỉ có dùng máu tươi tẩy rửa mới có thể tỏa sáng thân quang một lần nữa.

Hôm nay Đằng Quân đã chiến đấu với quân đoàn Ám Nguyệt tới giai đoạn nước sôi lửa bỏng, hơn nữa Đẳng Quân càng liên tiếp chiến thắng. Tuyết Thân Đằng thân chính một lần nữa, đây là thêu hoa trên gấm chứ không còn nghi ngờ gì nữa, khiến tinh thân Đằng Quân tăng vọt tới cực hạn rồi.

Chẳng qua hành động này của Tiêu Dương tuyệt đối khiến quân tâm Đằng Quân hoàn toàn phấn chấn. Dưới sự dẫn dắt của Đằng, kịch chiến liên tiếp ba ngày ba đêm, rốt cục binh cũng tới dưới thành. Đằng Quân đã vây chặt thành Ám Nguyệt.

Ngày thứ hai, tộc nhân Tuyết Man nhận được một tin tức phấn chấn lòng người. Tuyết Thần Đằng lại một lân nữa thân chinh!

Ánh mắt nhiều tướng lĩnh mang theo vẻ nóng bỏng tôn thờ nhìn Tiêu Dương phía trước. Gần Tiêu Dương nhất đương nhiên là Lãnh Diện Chiến Thần Tuyết Thần và Linh Vũ, Dực. Ở xa hơn một chút, Ba Ba Đốn được Tiêu Dương phá lệ đề bạt cũng đứng trong hàng ngũ, giờ phút này không nén nổi kích động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đẳng ở phía xa!

Nhìn bóng lưng thiếu nữ Tuyết Kiều từ từ đi xa, Tiêu Dương lâm vào ngóng đợi thật sâu...

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía Tuyết Thần.

Linh Vũ hơi nhíu mày. Lúc đầu nàng có thể khống chế Vạn Châu thành trong một đêm là hoàn toàn dựa vào thủ đoạn bất ngờ và Linh Cưu tiên sinh gián tiếp hỗ trợ. Hôm nay thành Ám Nguyệt khẳng định được bảo vệ nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể mở cửa thành.

- Đằng, hôm nay quân đoàn Ám Nguyệt đã lui lại trong thành trì. Chúng ta không có binh lực mạnh mẽ đủ để phá vỡ thành trì ẩn chứa lực lượng nguyền rủa này...

Đây tuyệt đối là một tin tức đủ để phấn chấn cả Đằng Quân.

Thành Ám Nguyệt đóng chặt cửa. Quân đoàn Ám Nguyệt một thời cực thịnh đã bị tổn hại lớn trong trận đại chiến này, không còn sức đối kháng với Đằng Quân đang như mặt trời ban trưa nữa. Lúc này bọn họ chỉ có lui lại trong thành, dựa vào thành trì phòng ngự chắc chắn, ngăn cản bước tiến công của Đằng Quân.

Dưới cửa thành, trong quân doanh.

- Bái kiến Đằng Thần.

Đăng kỳ tung bay trên bầu trời thảo nguyên.

Xa xa, Tuyết Thần giờ phút này nhìn Tiêu Dương tự mình thúc ngựa nhằm về phía chiến trường, không khỏi trợn mắt há mồm. Gã rất hiếm khi thấy Đằng tự mình vung kiếm xông tới binh lích bình thường của quân địch. Đó không phải là chiến đấu cùng một cấp bậc.

- Có phải Đằng đã chịu kích thích gì hay không?

Ánh trăng yếu ớt trong mưa bụi lất phất, tỏa sáng cực kỳ dai dẳng, chiếu khắp thảo nguyên. Tiếng chém giết vang mãi không dứt. Trên bầu trời, chim Cù Như thỉnh thoảng tung cánh, che kín ánh trăng.

Hắn phi thường tín nhiệm vị Lãnh Diện Chiến Thần có uy vọng cực cao trong quân này. Tiêu Dương tự hỏi, với thiên phú quân sự của Tuyết Thần, gã tuyệt đối đã nghĩ tới loại tình huống này.

Quả nhiên, khóe miệng Tuyết Thần hơi nhếch lên, đôi mắt lộ vẻ tự tin:

- Mấy ngày trước ta đã có bố trí rồi.

Ánh mắt mọi người đều nhìn lại. Tuyết Thần cũng không dây dưa nhiều, mỉm cười nói: - Đừng quân vũ khí bí mật của Đằng Quân chúng ta... Đội quân thần thú!

Bên ngoài gọi là ác thú, trên dưới Đằng Quân càng nguyện gọi đàn đàn lũ lũ dị tộc mang đến thắng lợi mạnh mẽ cho bọn họ là Thần thú!

- Vài ngày trước, khi cửa thành Ám Nguyệt mở ra, ta đã điều khiển hết lul. Lúc này dù cửa thành đóng chặt nhưng một vạn mãnh thú Ly Lực đang ở dưới lòng bàn chân bọn họ.

Tuyết Thần cười lạnh nhạt.

- Hiện tại điều chúng ta cần làm là chờ đợi, chờ thời cơ đến, một khắc khi cửa thành mở ra.

Bao nhiêu năm sau, người kể chuyện trên thảo nguyên cầm một đóa Tuyết Kiều hoa thánh khiết, đôi mắt mang theo vẻ tôn thờ, cảm khái nói.

- Ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt hơn bốn tháng rốt cục dưới sự mạnh mẽ của Tuyết Thân Đằng, Đằng Quân nhất thống thiên hạ rồi! Tuyết Thần Đằng đã để lại một truyền kỳ chói mắt tại vùng đất bày.

Tiếng vó ngựa sôi trào, tiếng hoan hô...

Một lá Đằng kỳ thân thánh đi khắp mọi ngõ ngách của Vùng đất di vong.

Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đằng!

Giờ khắc này đã có thể tuyên bố...

- Giết!

- Với danh nghĩa của Đằng Thần, chinh phục!

Lấy cửa Đông thành Ám Nguyệt làm điểm đột phá, toàn bộ thành Ám Nguyệt chấn động. Đằng Quân tràn vào như hồng thủy.

Thành Ám Nguyệt đã thất thủ!

Âm ầm...

Dưới gót sắt mạnh mẽ, quân đoàn Ám Nguyệt hoàn toàn thất bại.

Trở ngại lớn nhất ngăn Đằng Quân quét ngang Vùng đất di vong đã bị tuyên bố đi vê hướng diệt vongl

Màn đêm buông xuống, Tiêu Dương ngồi trên lưng chim Cù Như, bay về phía Tuyết Man tộc...

Ám Nguyệt bị diệt, đại bộ phận Vùng đất di vong chỉ còn lại những thế lực nhỏ, căn bản không thể chống cự được bước tiến của Đằng Quân nữa!

Giống như một lỗ hổng nhỏ trên con đê dài ngàn dặm, giờ khắc này bị nước lũ phá tan. Xu thế trong nháy mắt không thể đỡ nổi. Nước lũ cuồng bạo ập tới, cuốn đi tất cả, cắn nuốt toàn bộ mọi chướng ngại vật.

Ở cạnh cửa thành, một con mãnh thú Ly Lực hung tàn mở to cái miệng đây răng nanh. Một mũi tên đất bắn nhanh ra. Một gã binh lính Ám Nguyệt kêu một tiếng rồi ngã xuống...

Đằng Quân không thời khắc nào không chút ý tới động tĩnh ở cửa thành, giờ khắc này liền lập tức nổi trống trận.

Tùng tùng tùng!

Sáng sớm ngày thứ ba, khi ánh bình minh tới, cửa thành phía đông của thành Ám Nguyệt bất ngờ chậm rãi mở ra...

Thời cơ này cũng không phải chờ đợi dài đằng đẳng.

- Thắng rồi! Thắng rồi! - Chiến tranh kết thúc, hắc ám lập tức trôi đi. Cảm tạ Tuyết Thần Đằng!

- Cha, mẹ, tộc nhân, ta đã báo thù cho mọi người rồi! Ta sẽ xây dựng lại tộc Cáp Sát Sát!

xkk*xx.

Gió đêm lạnh lẽo bất ngờ.

Khắp Vùng đất di vong đang đắm chìm trong không khí hưng phấn. Mà ở bên ngoài tộc Tuyết Man vài dặm, tại hồ Ẩm Mã, có một bóng người cô độc lẳng lặng đứng... Đó là Tuyết Thần Đằng!

Đôi mắt Tiêu Dương ngóng nhìn bầu trời. Tối nay suy nghĩ của hắn rối loạn khác thường, không hay biết liền đi tới bên cạnh hồ Ẩm Mã.

Trong đầu hắn luôn không tự chủ được hiện lên nụ cười má lúm thánh khiết, sau đó từ từ tiêu tan, biến mất...

Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

- Lúc Đằng Quân hoàn toàn thống nhất thiên hạ, ta sẽ trở về.

Trong đầu hắn vang vọng giọng nói giống như vừa mới hôm qua. Lúc này, con ngươi của Tiêu Dương không tự chủ được, nhìn về phía xa xa, trong lòng xúc động nhẹ nhàng.

Tiếng vó ngựa đạp thẳng vào trái tim, từ xa lại gần.

Nàng đã trở vê!

Đôi mắt Tiêu Dương không nén nổi sáng ngời lên. Cho đến giờ khắc này, hắn không thể không thừa nhận, trái tim mình lại có thêm một phần nhớ nhung.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Người đàn ông đa tình cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

Trên tuyết mã là bóng hình vô cùng quen thuộc, vẫn là nụ cười lộ má lúm đồng tiền vô cùng sáng lạn kia...

- Đằng.

Thiếu nữ xuống ngựa, tung bay trên thảm cỏ như một con bươm bướm, xông tới ôm chặt.

Bầu trời có tuyết rơi, hai người còn chưa kịp nói gì, Tiêu Dương liền nhảy lên ngựa, đồng thời ôm lấy thiếu nữ Tuyết Kiều, giục ngựa chạy về hướng tộc Tuyết Man...

- Náo nhiệt quá.

Trong tộc Tuyết Man, tuyết lón không thể che phủ tiếng nói cười vui vẻ của đám người. Thậm chí cả đống lửa dưới đất cũng bừng lên phấn khởi, chiếu rọi khuôn mặt hưng phấn của mọi người.

Thiên hạ đều về tay Tuyết Thần Đằng, nơi tộc Tuyết Man, mấy ngày nay mọi người đã chè chén say sưa rồi.

Trong đám người, thiếu nữ Tuyết Kiều múa vòng quanh Tiêu Dương, giống như đêm hôm đầu tiên hắn tỉnh lại, xuất hiện tại tộc Tuyết Man, tạo nên hàng loạt tiếng cổ vũ. Sau đó nàng vươn tay ra, mời Tiêu Dương cùng múa.

Dưới ánh lửa, thân thể chập chờn, nữ ưu nhã xinh đẹp, nam tiêu sái tự nhiên...

Đêm đã khuya.

- Giờ không còn sớm nữa, Tuyết Kiều, trở về nghỉ sớm một chút đi.

Tiêu Dương mỉm cười với thiếu nữ Tuyết Kiều.

Thiếu nữ Tuyết Kiều dựa vào vai Tiêu Dương, hương thơm tràn ngập: - Đằng, ta cố ý chuẩn bị cho chàng một món quà.

- Món quà?

Tiêu Dương sửng sốt. Thiếu nữ Tuyết Kiều đã kéo tay Tiêu Dương đi về phía căn phòng xa xa.

Sau khi đi vào phòng, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Dương, cổ tay thiếu nữ Tuyết Kiều lật khẽ, lòng bàn tay xuất hiện cái chai tinh xảo xinh đẹp kia. Thiếu nữ Tuyết Kiều lẩm bẩm một tiếng, ánh sáng trắng lóe lên. Trên bàn liên xuất hiện một thứ hình dáng như hồ lô.

- Đây là...

Tiêu Dương nghi hoặc nhìn thiếu nữ Tuyết Kiều.

Thiếu nữ Tuyết Kiều cười thản nhiên:

- Ta rời đi mấy ngày là để tìm nó... Đây là thứ ta chuẩn bị cho chàng!
Bình Luận (0)
Comment