Chương 1018: Ta rốt cục đã mất đi thứ gì?
Chương 1018: Ta rốt cục đã mất đi thứ gì?Chương 1018: Ta rốt cục đã mất đi thứ gì?
Quà tặng cố ý chuẩn bị cho chàng.
Tiêu Dương vô cùng tò mò. Thiếu nữ Tuyết Kiều ra hiệu cho hắn mở hồ lô, lập tức một làn hương thơm mát tràn ngập mọi ngõ ngách của căn phòng.
Một làn hương khiến kẻ khác say mê.
Tiêu Dương cũng phải hít sâu vài hơi, híp mắt cảm thụ làn hương thơm mê người này. Chỉ chốc lát, hắn chậm rãi mở mắt ra, tâm mắt giống như xuất hiện tiên cảnh, ngây người một chút mới khôi phục bình thường, cảm khái:
- Rượu thơm quá.
Không sai. Tiêu Dương kết luận đây nhất định là một loại rượu đặc thù.
Khuôn mặt thiếu nữ Tuyết Kiều giãn ra, cười khẽ, cầm một chiếc chén:
- Rượu ngon tặng anh hùng. Đây là Túy Thần Tiên ta chuẩn bị cho chàng...
Hai mắt Tiêu Dương không kìm nổi, nhắm lại, trước mắt như có một hình ảnh tuyệt đẹp tràn ngập khắp mỗi ngóc ngách trong đầu.
Với tửu lượng của Tiêu Dương, rất hiếm khi say rượu, vậy mà hôm nay không ngờ chỉ một chén Túy Thần Tiên đã khiến hắn say khướt rồi.
Cảm giác lạnh thấm đẫm từ yết hầu trong khoảnh khắc truyền khắp mạch lạc các nơi...
Tiêu Dương lại vẫn như chưa phát hiện ra.
Tiêu Dương không nén nổi con sâu rượu trong nội tâm dầy vò, một hơi uống cạn.
Nàng cũng không nói ra cái tên khác của Túy Thân Tiên là ... Vong Tình Hà.
Hồ lô rượu ngon, chén dạ quang.
Thiếu nữ Tuyết Kiều da thịt trắng trẻo, môi đỏ mọng ướt át, giống như đóa tiên hoa đẹp nhất trên thảo nguyên.
Đồng tử đột nhiên mở to.
Giọt rượu như nước ngọc, hương thơm tràn ngập ra.
Trong phòng, ngọn đèn chập chờn, hương rượu tràn ngập. Đôi mắt thiếu nữ Tuyết Kiều nhìn sâu vào Tiêu Dương. Ngay lúc này, thân thể Tiêu Dương giống như con thuyền trong giông tố, bỗng nhiên bước chân lảo đảo, chén rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan.
Ôn hương nhuyễn ngọc, trước giường thơm.
Toàn thân dễ chịu, bay bay lơ lửng như thành tiên.
Một cơn gió nhẹ hây hẩy, ánh đèn dầu bị dập tắt. Bóng tối tràn ngập. Ánh mắt thiếu nữ Tuyết Kiều si ngốc nhìn Tuyết Thân Đằng hai mắt nhắm chặt. Chỉ chốc lát, ngón tay như ngọc của nàng nhẹ nhàng cởi chiếc nút thắt xinh đẹp trên người, vạt áo dần dần rơi xuống...
- Túy Thần Tiên, vong tình hà, một đêm vong tình, vong tình một đêm.
Chỉ uống một chút là vong tình ngay. Hôm nay Tiêu Dương uống một chén, không ngờ lập tức bị qục.
Thân thể nóng cháy áp tới không hề giữ lại. Tiêu Dương nằm mơ.
Tới cuối cùng, Tiêu Dương hoảng sợ phát hiện ra, dung nhan tuyệt mỹ dưới thân mình không ngờ từ từ mơ hồ đi...
xkk*xk.
Thời gian làm người già nua đi, không tin đa tình, trường hận ly đình, giọt lệ xuân sơn rượu say tỉnh.
Quần áo cởi hết, da thịt trắng như tuyết, dáng người hoàn mỹ, vòng eo thon nhỏ cuốn hút.
Giờ khắc này, Tiêu Dương cảm thấy trái tim mình như bị đào mất một khối, trí nhớ xuất hiện một khoảng trống.
Tiêu Dương đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mở bừng ra, thân thể ngồi dậy. Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện ra, mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại vô cùng, đồng tử mở lớn tới cực điểm, ngơ ngác nhìn cái chăn trên người mình...
- Không!
*xxk*k**
Không chỉ ở trong tâm mắt mình, mà còn biến mất ở sâu trong nội tâm mình...
Tùy Thần tiên, Vong Tình Hà.
Một đêm vong tình, vong tình một đêm.
Hắn mơ thấy mình nằm trên chiếc giường mềm mại, trong phòng tràn ngập hơi thở say lòng người. Có đôi môi đỏ mọng áp nhẹ tới, hôn lên mặt mình dịu dàng và tỉnh cảm vô cùng. Cũng không hôn nhiều, cái lưỡi mềm mại đã tỏa hơi thở yêu đương trong miệng mình.
Mơ suốt một đêm.
Sau đó là điên cuồng phóng túng.
Một khắc đó, Tiêu Dương cảm thấy sâu trong người mình như có một đám lửa bị đốt lên, yết hầu phát ra tiếng gâm khẽ, xoay người đặt thân thể mềm mại, dịu dàng như tuyết kia dưới thân...
Gió thu ngày cũ lại đảo qua rừng phong, cũng không phát hiện ra đã thiếu đi một chiếc lá rụng đẹp nhất.
Xuân mông không còn dấu vết.
Tiêu Dương cố gắng nhớ lại nhưng không cách nào nhớ ra. Thiếu nữ trong mộng đêm qua của mình rốt cục là ai.
- Là ai? Là mộng? Hay là sự thật?
Tiêu Dương thì thào nỏi, hai tay ôm chặt đầu, liêu chết tìm kiếm trong trí nhớ. Thời gian cứ thế trôi qua.
Mình rơi vào đuổi giết của Kim Mi Thần Sứ, dưới sự trợ giúp của muội muội Kim Kiếm, tiến vào Thần Linh Đệ Tam Cảnh.
Ra tay cứu tộc Tuyết Man, trở thành Tuyết Thần Đằng.
Lấy danh nghĩa của Đằng Thần chinh chiến Vùng đất di vong.
xkk*xk.
Điều này đã đủ nói rõ tầm quan trọng của Thần Thánh Chi Tâm rồi!
Ví dụ như đỉnh cao của Tiên nhân là Kim Tiên cảnh! Đó là phàm thể hóa tiên xong, có thể đạt tới cường độ cao nhất. Ngoài ra nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì phải luyện thành thân thể thần linhI Dung hợp Thần Thánh Chi Tâm, luyện thành thân thể thần linh mới có tư cách đạt tới đỉnh cao nhất! Sau khi dung hợp Thần Thánh Chi Tâm, thực lực không nhất định tăng vọt nhưng thân thể thần linh lại có rất nhiều chỗ tốt. Trực quan nhất đó là có thể khiến con đường tu luyện của mình sau này đi được càng xa hơn!
Trên con đường tu hành đằng đẳng, Thần Thánh Chi Tâm là chí bảo trong mắt tất cả người tu luyện.
Từ trước mắt mà nói, chỉ có dung hợp Thần Thánh Chi Tâm mới có thể tiến vào Thần Linh Đệ Tứ Cảnh thành công!
Tâm thần Tiêu Dương chấn động mạnh, không nén nổi kích động mãnh liệt, vội vàng hợp nhất tâm thần, lẳng lặng cảm thụ quá trình dung hợp Thần Thánh Chi Tâm.
Toàn bộ chuỗi trí nhớ đều bị ném vào Vong Tình Hà, chìm sâu ở dưới đáy sông.
xkkkk
xkk*xk
Tâm thần Tiêu Dương cảm thấy mất mát ngồi trên giường. Chỉ chốc lát sau, hắn bừng tỉnh lại, khoanh chân vận khí, cổ tay phất lên. Thần Thánh Chi Tâm lăng thể tỏa sáng màu tím lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Thử dung hợp Thần Thánh Chi Tâm một lần nữa.
Lúc này, Tiêu Dương vui mừng ngạc nhiên rồi!
Khi thân thức của hắn tràn tới, bao phủ Thần Thánh Chi Tâm, Thân Thánh Chi Tâm vốn vẫn luôn không có chút phản ứng giờ đột nhiên lại bừng sáng.
Ánh sáng như ngọc chói mắt, trong khoảnh khắc hóa thành một luồng sáng, nhảy thẳng vào ngực Tiêu Dương.
Thần Thánh Chi Tâm đã dung hợp!
Một đêm vong tình.
Sau một đêm vong tình...
Dường như đã hoàn toàn bị xóa đi trong trí nhớ của hắn vậy.
Tiêu Dương không thể biết trong trí nhớ của mình thiếu mất một cái tên quan trọng nhất trong bốn tháng này... Tuyết Kiều.
Đẳng Quân nhất thống thiên hạ, thiên hạ đều vào trong tay.
Tìm được Thần Thánh Chi Tâm.
Nó cũng càng nói thêm tính ưu việt của con cháu thần linh. Trên người bọn họ có chảy dòng máu của thần linh, căn bản không cần dung hợp Thần Thánh Chi Tâm.
Ánh sáng màu tím chậm rãi tràn ngập toàn thân. Tiêu Dương ngồi yên lặng tựa như đã hóa đá.
Bên ngoài gió lạnh hây hẩy, ý lạnh tràn ngập thảo nguyên băng tuyết.
Tấm bia đá cao mấy trượng từng xuất hiện ở phần mộ chư thân dường như mơ hồ trôi trong không khí. Văn tự thân thánh khắc trên bia đá, ở phía dưới có những dòng rất nhỏ...
- Nếu không thể dung hợp Thần Thánh Chi Tâm thuận lợi, cách duy nhất là lấy huyết dịch của thần kích thích sự đáp lại của Thần Thánh Chi Tâm...
Trên Tuyết Sơn, một bóng hình xinh đẹp đứng lẳng lặng, đôi mắt ngắm nhìn tộc Tuyết Man phía dưới, thì thào nói nhỏ. Trong tay nàng là một đóa Tuyết Kiều hoa xinh đẹp thánh khiết đang nở rộ. Cứ như vậy, âm thâm si ngốc ngóng nhìn tộc Tuyết Man ở phía dưới xa xôi.
Bông tuyết tung bay trong thiên địa. Tuyết phủ lên người nàng, thân thể giống như tượng băng. Chỉ có thứ không thể kết băng là bông Tuyết Kiều hoa xinh đẹp trong tay nàng.
Ba ngày ba đêm.
Mặt trời mọc rồi lặn trên thảo nguyên. Ba lần trăng tròn mờ mịt mọc lên, ánh sáng tỏa xuống.
Âm!
Bỗng nhiên tại tộc địa Tuyết Man, một bóng người mặc áo trắng phá tan nóc nhà, thân thể lơ lửng trên không đứng dưới trăng tròn. Giờ khắc này toàn bộ tộc Tuyết Man, tất cả nàng đều quỳ xuống trước thân thể mặc bộ áo trắng chói mắt kia, ánh mắt thành kính vô cùng.
- Đằng!
- Đằng!
Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện. Ngay lúc này, Vùng đất di vong, những nơi có ánh trăng chiếu xuống đều có thể thấy được thân thể của Tuyết Thần Đằng. Hắn tỏa sáng chói mắt như minh châu, còn sáng hơn cả ảnh trăng.
Cả Vùng đất di vong, từng bóng người quỳ xuống, thành kính mà nóng cháy.
Chân thân của Tiêu Dương ở tộc Tuyết Man, giờ phút này thâm thần đang đắm chìm trong giai đoạn cuối cùng dung hợp Thần Thánh Chi Tâm. Hai mắt hắn nhắm chặt, Thần Thánh Chi Tâm tỏa sáng ngọc màu tím tràn ngập người hắn, chiếu khắp thiên địa.
Bốn phương tám hướng, từng luồng lực tín ngưỡng vô hình tràn tới như thủy triều, cuộn quanh thân thể Tiêu Dương.
Tín ngưỡng hội tụ, tân thân giáng trân!
Tất cả mọi người trên thảo nguyên băng tuyết giờ phút này đều như cảm thấy sự bất đồng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba vầng trăng trên bầu trời. Từ từ, một cảm giác sinh động vui sướng tràn ra khắp thảo nguyên.
Nguyền rủa mơ hồ như mưa bụi lất phất phía dưới mặt trăng từ từ rút đi...
Ánh sáng của ba mặt trăng càng sáng ngời chói mắt.
- Nguyên... Nguyền rủa biến mất rồi!
- Thần! Thần lại chăm lo cho thảo nguyên băng tuyết rồi!
- Vùng thổ địa này không còn bị lãnh quên nữa.
- Đằng Thần! Đằng Thần! Đằng Thần!
Tận tình hoan hô, phấn chấn vung tay, điên cuồng ca múa. Dưới ánh trăng tròn, bọn họ khàn giọng hát hò, thổ lộ niềm vui vô tận.
Phía dưới chân trời, ánh sáng bùng lên...
Thần quang tái hiện!
Thần quang tái hiện!
Cả mặt đất, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía thân thể mặc bộ áo trắng chói mắt, Tuyết Thần Đằng vĩ đại, đáng để bọn họ cúng bái kia.
Là Đằng vĩ đại đã khiến thần quang lại phủ xuống mặt đất. Quỳ lạy thành kính, tín ngưỡng lực như thủy triều.
- Thành công rồi.
Giờ khắc này Tiêu Dương cũng không khỏi ngẩng đầu. Ngay lúc này, ở vài trăm thước trên đỉnh đầu hắn, một cánh cửa tỏa thân quang chậm rãi mở ra...
Cánh cửa thần linh nghênh đón hắn đã mở ra rồi!
Lúc đầu chiếm được chín khối lệnh bài tổ địa trong thành Bảo Ly, trở vê Tiêu Dương liền giữ lại một khối, còn lại đều giao cho... Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Dương bỗng dưng sững lại.
Trí nhớ bị thiếu.
Mình đã giao lệnh bài tổ địa cho ai?
Tỉnh lại từ tộc Tuyết Man, ai đã cứu mình?
xkk*xk.
Là ai bầu bạn với mình?
Là ai đã cứu mình?
Là ai mà mình đã quên?
*xk*k**
Giờ khắc này, Tiêu Dương cảm thấy trí nhớ vô cùng rối loạn rồi, toàn thân không tự chủ được rung động, hai tay ôm chặt đầu. Sau một lát, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cánh cửa thần linh tràn ngập thần quang kia...
Hắn có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, nội tâm cảm thấy mất mát...
Bỗng nhiên, Tiêu Dương ngửa đầu hét dài, hai mắt trợn to đỏ bừng, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vẻ dữ tợn trong nháy mắt. Hắn điên cuồng gào thét, vang vọng cả thảo nguyên băng tuyết, tràn tới từng ngõ ngách...
- Rốt cục ta đã mất đi thứ gì?
- Mất đi thứ gì?
- Mất đi thứ gì?
xxkxk**%
Ba vầng trăng tròn trên bầu trời chiếu xuống ánh sáng chói mắt như ngọc sau vô số năm tháng, tràn khắp thảo nguyên băng tuyết. Chỉ có một chỗ duy nhất tốt tăm đó là trên Tuyết Sơn, nơi có thân thể như tượng băng xinh đẹp, trong tay cầm đóa Tuyết Kiều hoa, len lén ngắm ánh sáng ở xa xa kia.
Khóe mắt thiếu nữ Tuyết Kiều ngấn lệ.