Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1012 - Chương 1019: Gà Chiến Điểm!

Chương 1019: Gà chiến điểm! Chương 1019: Gà chiến điểm!Chương 1019: Gà chiến điểm!

Lệ nóng lưng tròng, lã chã rơi xuống.

Nhìn thân thể trắng như tuyết từng bước đi tới cánh cửa thần linh ở phía xa xa, nước mắt thiếu nữ Tuyết Kiều rơi xuống như mưa.

Nàng nói thầm một tiếng, nước mắt trong suốt rơi lên cánh hoa Tuyết Kiếm trong chỗ tối kia, lặng yên chảy xuống mặt đất, đóng thành băng.

Trong đầu nàng nhớ lại cảnh tượng bốn tháng vừa qua...

Cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nàng không cho mình khóc thành tiếng.

- Không thể... Gặp mặt nữa.

Thân thể thiếu nữ Tuyết Kiều đứng trên Tuyết Sơn, nhìn bóng người mặc áo trắng kia biến mất phía sau cánh cửa thần linh...

Ngay lúc này, bên cạnh thiếu nữ Tuyết Kiều cũng có một cánh cửa thần linh mở ra, nhưng nàng không đi vào.

Nhưng sau khi hỏi tam lão, Tiêu Dương cũng không có được đáp án mình muốn.

Tiêu Dương hít sâu một hơi, kiêm chế cảm giác mất mát kia. Sau khi hơi thở bình tĩnh lại, hắn đứng lên, nhìn bốn phía thảo nguyên xung quanh. Gió nhẹ thổi qua, hoàn toàn yên lặng.

Tiêu Dương nhìn về phía xa xa, khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh suy nghĩ của mình. Lúc này hắn lại triệu hồi thử tam lão Ngũ Thất Cửu. Năm đó tam lão chưa từng tới Thần Linh Cảnh Địa, cũng không biết hoàn cảnh nơi đó. Tiêu Dương muốn hỏi về chuyện của mình trên thảo nguyên băng tuyết thôi.

- Chẳng lẽ ta bị ảo giác sao?

Hắn đã rời khỏi thảo nguyên băng tuyết.

Trong đầu Tiêu Dương liền hệ lên một đoạn văn tự lờ mờ...

Nàng chỉ ngóng nhìn như si ngốc, nhìn cánh cửa thần linh đã biến mất trên bầu trời kia. Nàng giống như một bức tượng đá vọng phu đứng sừng sững trên đỉnh Tuyết Sơn, mặc cho bông tuyết bao phủ...

Không phân biệt phương hướng, Tiêu Dương cứ đi lững thửng bên trong thảo nguyên. Mới vào Thiên Tài Thí Luyện Địa, Tiêu Dương cũng muốn có thời gian thích ứng.

- Nơi này là ... Thân Linh Đệ Tứ Cảnh?

Mang theo cảm giác mất mát mãnh liệt, Tiêu Dương bước vào cánh cửa thần linh. Trong nháy mắt hình ảnh trước mắt hắn biến đổi. Khi ánh mắt Tiêu Dương nhìn được khắp bốn phía, nơi này vẫn là một vùng thảo nguyên nhưng không có tuyết, là một vùng thảo nguyên xanh mướt.

Tiêu Dương không biết lai lịch đặc thù của hồ lô Túy Thần Tiên thiếu nữ Tuyết Kiều lấy ra kia. Uống nó vào sẽ hoàn toàn vong tình. Tam lão ở trong Kim Phủ trong Đan Điền Tiêu Dương, cũng không có cách nào tìm lại cho hắn đoạn trí nhớ về thiếu nữ Tuyết Kiều đã biến mất. Càng huống chi ấn tượng của bọn họ đối với thiếu nữ Tuyết Kiêu vốn không sâu, không có loại cảm giác mất mát như Tiêu Dương.

Trong tay Tiêu Dương hôm nay đang nắm giữ lệnh bài của Bảo Ly Thần điện.

Cuối cùng hắn vẫn luôn cảm thấy mình như bị mất đi thứ gì nhưng không cách nào nhớ tới được.

Đương nhiên nội tâm hắn vẫn nhớ rõ lời nhắc nhở của muội muội Kim Kiếm. Nếu muốn trở lại Địa Cầu, hắn phải lấy được một tấm lệnh bài của thần linh trên Địa Cầu, hơn nữa bản thân hắn là người Địa Cầu nên mới trở về thành công được.

Giống như thiên tài của các đại thế giới khác khi tiến vào Thần Linh Cảnh Địa vậy.

- Quy tắc của Thần Linh Đệ Tứ Cảnh, chiến điểm ban đầu là 0. Chiến điểm mục tiêu là 1000. Sau khi tích lũy đủ 1000 chiến điểm có tư cách đi vào khu vực truyền thừa của thần Bảo Ly, tiếp nhận truyên thừa sơ bộ. Sau khi truyền thừa thành công, đánh bại người giữ ải liền có thể tiến vào Thần Linh Đệ Ngũ Cảnh!

Cho dù là Bảo Ly Thần Điện hay lệnh bài Tam Xích Thần Minh Điện mà trước đó mình có được, Tiêu Dương cũng sẽ không đi tiếp nhận truyền thừa.

Tiêu Dương không nén nổi híp mắt chờ mong.

Đây là lựa chọn duy nhất của Tiêu Dương.

Đầu tiên phải gặp được thiên tài tới từ Địa Cầu, khi gã chưa kịp bóp nát lệnh bài thần linh đã phải đánh chết. Còn có một điểm quan trọng đó là đối phương phải có cừu oán với mình. Không tới nước bất đắc dĩ, Tiêu Dương cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội.

Tiêu Dương hứng thú nhìn xuống, thấy cái tên Tiêu Tinh Y ở số 87. Đi xuống lần nữa, một trăm thứ hạng đầu không có cái tên nào quen thuộc.

Chẳng qua muốn đoạt một khối lệnh bài cũng không dễ dàng gì.

- Rõ ràng mục tiêu là một nghìn chiến điểm, một trăm người đầu tiên đã vượt qua cả rồi, sao vẫn không có người tiến vào Thần Linh Đệ Ngũ Cảnh? Chẳng lẽ vì phần thưởng của thần linh? Thời hạn bao lâu mới thưởng một lần?

- Một trăm thứ hạng đầu của Chiến Điểm Bảng có thể đạt được khen thưởng của thần linh.

Mấy hôm trước Thái Tử Dịch Hàn còn ở hơn chín mươi, hiển nhiên giờ đã bị đẩy xuống rồi.

- Tốt nhất là có thể dụng phải thần tử Đảo Quốc.

- Trước tiên tìm được đám Tang Tang sư muội rồi mới quyết định.

Tiêu Dương bước chậm trên thảo nguyên, lực chú ý rơi vào Chiến Điểm Bảng rất nhanh. Hôm nay đứng đầu Chiến Điểm Bảng vẫn là Đường Hạo, giá trị chiến điểm là 5822. Xích Lượng Thiên theo sát phía sau, 5735. Cách gần một trăm chiến điểm, Xích Lượng Thiên dù thế nào cũng không thể đuổi kịp được.

- Cái bảng này có vẻ cạnh tranh kịch liệt nhỉ.

Về phần truyền thừa của Bảo Ly Thần điện, Tiêu Dương càng không muốn đi.

Nhưng chuyện này khó khăn hơn cả trăm lần tiếp nhận truyền thừa.

Xông qua Thông Thiên Kiều liền có thể tiến vào cảnh tiếp theo!

Ban đầu trước khi Thần Linh Cảnh Địa mở ra, Tiêu Dương đã nghe muội muội Kim Kiếm nói, mỗi lần đột phá một Thần Linh Cảnh Địa cũng không phải chỉ có cách tiếp nhận truyền thừa, còn có một con đường khác... Thông Thiên Kiều!

Tiêu Dương mới vào Thần Linh Cảnh Địa, còn rất nhiêu nghi hoặc. Đáng tiếc hôm nay muội muội Kim Kiếm hôn mê, căn bản không ai có thể giải đáp nghi vấn của hắn.

Trên thảo nguyên xanh ngát mênh mông, bóng dáng cô độc của Tiêu Dương đi tới. Hoàng hôn dần buông xuống, chân trời đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa.

Đối với người sống bốn tháng trên thảo nguyên như Tiêu Dương, tiếng vó ngựa mới thân thiết làm sao. Hơn nữa hiện tại đúng là lúc hy vọng có người chỉ đường, Tiêu Dương dừng bước, xoay người nhìn lại.

Tổng cộng năm con tuấn mã đang phi nhanh, bất ngờ hướng về phía Tiêu Dương. Trong nháy mắt, khoảng cách tới thân thể Tiêu Dương đã không tới mười thước.

Chat

Tiếng trường tiên vung lên giòn vang trên không trung.

Tiêu Dương còn chưa kịp mở miệng, nam tử trên năm con tuấn mã kia đã phát hiện ra hắn, giơ roi lên, trong nháy mắt liên quất tới Tiêu Dương, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ không tốt.

- Đại ca, xem ra chỉ là một tên gà mờ, trên người không có bảo bối gì.

Một gã nam tử trong đó ánh mắt như đuốc, lướt qua trên người Tiêu Dương như ánh đao, vẻ mặt lộ sự thất vọng, giương mắt mở miệng.

- Ngươi...

Nửa ngày sau, khuôn mặt nam tử câm đầu mới co giật mạnh:

Năm người không hoài nghi Tiêu Dương bị đoạt mất chiến điểm trên lôi đài thiên tài. Bởi vì sau khi chiến điểm cao hơn 0, dù là bị đoạt sạch chiến điểm trên lôi đài thì giá trị nhỏ nhất cũng vẫn là 0,01. Mà người trước mặt này...

Chẳng lẽ tiến vào Thần Linh Cảnh Địa lâu như vậy mà không đụng phải một con ác thú nào sao?

Cánh cửa thần linh mở ra lâu như vậy rồi, số lượng thiên tài bị đánh chết hoặc buộc quay về thế giới cũ rất nhiều nhưng không ai ngờ được, tại Thiên Tài Thí Luyện Địa, sau bốn tháng còn có con gà không có chiến điểm tồn tại.

Đã bốn tháng rồi!

- Nếu không chúng ta giết cho ngươi về lại thế giới cũ đấy!

†r

- Chuyện này...

Tiêu Dương hơi xấu hổ, vô cùng cần thận nói:

- Thật sự... Nhất định phải... Phát chiến điểm ra sao?

Nam tử cầm đầu nở nụ cười giễu cợt:

- Ta biết chiến điểm của ngươi không nhiều nhưng muỗi dù nhỏ cũng có thịt. Ta...

Giọng nói của nam tử kia đột nhiên dừng lại, miệng mở to thành hình chữ 0.

Tiêu Dương "xấu hổ" phi thường phát sáng chiến điểm. Giá trị chiến điểm của hắn chói mắt, là số 0 tròn trĩnh.

Năm người vây quanh Tiêu Dương đồng loạt trợn mắt há mồm.

Một nam tử khác tức giận quát:

- Thằng ranh, có nghe thấy không! Hôm nay tâm tình đại ca chúng ta tốt, cũng chỉ muốn chiến điểm của ngươi. Lập tức phát chiến điểm của ngươi ra, tiến hành lôi đài chiến thiên tài với đại ca chúng ta đi!

Tiêu Dương ngạc nhiên.

- Quên đi, có bao nhiêu chiến điểm thì bỏ ra hết đi!

Nam tử cầm đầu cũng hơi nhíu mày. Vốn còn tưởng đụng phải con dê béo, không ngờ lại gặp ngay tên trắng tay. Nửa ngày sau gã mới trầm giọng nói:

Thân thể năm người rất đặc thù, lỗ tai dài nhỏ. Còn bọn họ đến từ thế giới nào thì Tiêu Dương chẳng thể biết được.

- Lạ nhỉ, không ngờ lại là gà mờ chiến điểm bằng 0I

Một gã nam tử hô to:

- Mẹ kiếp! Chẳng lẽ nhà ngươi vừa vào Thần Linh Cảnh Địa liền trốn chui trốn lủi như con rùa rút đầu, căn bản không dám lộ diện à?

Một lời này giải thích thật hợp lý, năm người lập tức nở nụ cười.

Gà mờ không điểm, thật sự khó khiến người ta coi trọng.

- Mặc dù ta không có chiến điểm nhưng các ngươi không thể chê cười ta.

Tiêu Dương nói có vẻ vô cùng chăm chú.

Tiếng nói vừa dứt, năm người lại càng cười không kiêng nể gì nữa.

- Thật sự là một tên ngu ngốc.

- Lão đại, tên gà mờ này quả thực quá lãng phí thời gian của chúng ta. Chúng ta dứt khoát làm người tốt, tiễn hắn về thế giới cũ đi.

- Này, gà mờ, ngươi muốn chúng ta ra tay hay tự mình bóp nát lệnh bài thần linh?

Tiêu Dương oán giận:

- Gà mờ là có thể tùy tiện bắt nạt à?

- A ha ha ha...

Một nam tử trong đó đột nhiên cười nanh ác, vung trường tiên lên, chát một tiếng đánh về phía người Tiêu Dương.

Tiêu Dương vung tay, túm lấy trường tiên, đột nhiên phát lực. Tên nam tử kia kêu lên bi thảm một tiếng, ngã sấp mặt xuống ngựa.

- Mẹ! Xông lên!

- Bắt lấy con gà mờ này!

Bốn người khác lập tức lao tới như hổ đói. Quyền phong tung bay, ập thẳng về phía mặt Tiêu Dương.

Bich! BịchI BịchI

Sau đó bọn họ đối mặt với tiếng kêu rên liên tiếp vang vọng thảo nguyên. Vẻ mặt Tiêu Dương bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu:

- Gà mờ đúng là vẫn bị người ta bắt nạt.

Phía sau Tiêu Dương, năm tên nam tử bị roi ngựa trói lại, kêu rên không ngừng, ánh mắt nhìn Tiêu Dương mang theo vẻ sợ hãi. Đây là Thiên Tài Thí Luyện Địa người mạnh làm vua. Vừa rồi bọn họ đối mặt với tên gà mờ không chiến điểm này... Phì phì phì, nếu hắn mà là gà mờ thì năm người bọn họ là cái gì đây? Hẳn là một tên giả heo ăn thịt cọp. Không ngờ còn không cho bọn họ cơ hội bóp nát lệnh bài thần linh, trực tiếp dùng một chiêu bắt đi, sau đó trói năm người lại với nhau.

Có thể nói, mạng của năm người bọn họ đã nằm trong tay người trước mắt này.

Hiển nhiên năm người này cũng không phải người gan góc gì, thấy Tiêu Dương quay đầu lại, lúc này lập tức kinh hoảng, cuống quít cầu xin tha mạng:

- Tráng sĩ tha mạng, tha mạng với! - Tha mạng sao?

Mặt Tiêu Dương lộ nụ cười lương thiện vô cùng.

- Làm sao ta lại phải bỏ qua cho các ngươi chứ? Chả lẽ nhà các ngươi có rất nhiều Trứng Luộc Trà sao?

- Trứng Luộc Trà?

Ánh mắt năm người mơ hồ.

Tiêu Dương kiên nhẫn giải thích:

- Là một thứ rất quý giá ở quê ta đấy.

Năm người bình tỉnh hiểu ra, mặt màu rầu rĩ:

- Chúng ta không có Trứng Luộc Trà mà.

Chát.

Một tay Tiêu Dương đập lên vai một người, lập tức khiến kẻ đó hoảng sợ kêu to, mắt trợn ra muốn nứt, tâm thần rung động, vội vàng mở miệng.

- Đừng giết ta, đừng giết ta. Mặc dù ta không có Trứng Luộc Trà nhưng trên người có một lọ đan dược, còn có thể đổi lấy 18 chiến điểm! Tha mạng... Tha mạng... Tha mạng đi!

- Huynh đệ, đừng lo lắng. Ta không phải là kẻ cướp vậy đâu, sao lại tùy tiện lấy tài sản của người khác còn lấy mạng chứ.

Tiêu Dương cười gian võ vỗ bả vai người nọ:

- Ta chỉ muốn hỏi vài câu. Đúng rồi, đừng thấy ta gà mờ mà lừa gạt ta đó.
Bình Luận (0)
Comment