Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1013 - Chương 1020: Có Bản Lĩnh Thì...

Chương 1020: Có bản lĩnh thì... Chương 1020: Có bản lĩnh thì...Chương 1020: Có bản lĩnh thì...

Tiêu Dương rất hài lòng. Năm người cũng không phải bởi hắn là gà mờ mà giấu diếm bất cứ thứ gì. Vặn hỏi một hồi, Tiêu Dương đã rất rõ ràng vị trí của mình, trong tay cũng có vật phẩm năm người tự nguyện cống hiến ra, có thể trao đổi chiến điểm.

Vùng thảo nguyên mình đang ở, đi về phía tây có một tòa thành trì gần nhất tên là Thủy Đan Thành. Mà đi hướng ngược lại có một thung lũng lớn, sâu không lường được, bên trong có vô số ác thú.

Năm người trước mắt này đúng là đang muốn chạy tới thung lũng đó để tìm vận may.

Bởi mấy ngày trước, Thủy Đan Thành truyền ra một tin tức, phát hiện ra dấu chân con ác thú Hỏa Tê cấp mười sâu trong thung lũng. Dựa theo quy luật của Thiên Tài Thí Luyện Địa, nơi mãnh thú cường đại thường lui tới sẽ hay có bảo bối. Bởi vậy mấy ngày nay có hằng hà sa số thiên tài đi vê phía thung lũng kia. Đương nhiên cũng chưa nghe nói có vị thiên tài nào chiếm được bảo bối gì.

Nhưng dù là vậy, nó vẫn hấp dẫn năm người đi tới. Bọn họ đi ngang qua nơi này, thấy Tiêu Dương nên nảy ý muốn kiếm một món. Bởi phụ cận có một lôi đài thiên tài, nhưng không ngờ ngược lại còn bị người khác túm lấy mạng nhỏ.

Ánh mắt năm người vô cùng hoảng sợ nhìn Tiêu Dương, toàn thân run lẩy bẩy. Mạng nhỏ của bọn họ cũng chỉ nằm ở một ý niệm của Tiêu Dương mà thôi.

Tiêu Dương suy nghĩ trong chốc lát, quyết định luôn, nhảy lên một con tuấn mã, quay đầu lại cười gian:

- Các người không ngại cho tên gà mờ này mượn một con ngựa chứ?

Nam tử cầm đầu quát lớn.

- Cù Như.

- Đại ca, chúng ta... Có đi tới thung lũng kia nữa không?

Sắc trời tối dần, Tiêu Dương cầm bản đồ lấy được từ năm người kia, liếc nhìn địa hình xung quanh. Dựa theo hành trình, mình còn cần khoảng hai tiếng mới có thể đi tới bên ngoài thung lũng.

Tiêu Dương cười, vung roi ngựa, cách không phóng ra một đạo ám kình, phá tan trường tiên đang trói năm người, lập tức giục ngựa quay đầu, chạy về phía thung lũng kia...

Tiêu Dương cho chim Cù Như hạ xuống một vùng cây cối dày đặc, bóng dáng di chuyển trong đêm về phía trước, nhanh chóng tiếp cận khu vực bên ngoài thung lũng. Bên tai hắn mơ hồ vang lên tiếng sông lớn đánh vào bờ.

Năm người vội vàng gật đầu như mổ thóc, mặt cũng lộ nụ cười còn thảm thiết hơn là khóc:

Tiêu Dương búng tay một cái, chim Cù Như nương theo bóng đêm xuất hiện. Tiêu Dương nhảy lên lưng nó, bay vút vào bầu trời trong đêm tối. Khoảng một nén nhang sau, Tiêu Dương cúi đầu, thấy phía dưới đã là cuối thảo nguyên.

Hoàng hôn buông xuống, năm người nhìn nhau, nửa ngày sau mới có một người buồn thảm hỏi:

- Không ngại, không ngại.

xkxk*xk_

Bỗng nhiên, trong bóng đêm truyền tới một luông hơi thở mạnh mẽ, khiến Tiêu Dương chú ý. Hắn cũng nghiêng mặt sang, thấy ở phía trước không xa đang có một hồi kịch chiến. Nếu Tiêu Dương đã tiến vào Thiên Tài Thí Luyện Địa vài tháng rồi thì có lẽ sẽ chẳng thèm coi người khác chiến đấu vào đâu. Bởi ở nơi này hầu như chỗ nào có người là có xung đột.

- Cái thằng đần này! Ngay cả cao thủ và gà mờ cũng không nhận ra, còn dám chạy tới thung lũng đó? Muốn chịu chết sao?

Ngoài thành trì che chở ra, quả thực đúng là từng bước nguy cơ, lúc nào cũng có thể xảy ra ác chiến.

Tiến thêm một đoạn là một vùng núi non tràn ngập sương khói.

Rầm râm rầm!

- Thủ pháp công kích của "dã nhân" này sao trông quen quen nhỉ?

Ngay lúc này, mười mấy người bất ngờ vây công một người!

Mười mấy người nọ hiển nhiên đều có sự e ngại riêng, không dám thi triển thủ đoạn công kích cực mạnh tới vây công "dã nhân' kia, nhất thời rơi vào cục diện giằng co. Thỉnh thoảng còn có người bị "dã nhân" đánh lén, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

Bóng đêm mông lung, trong đám cây cối dày đặc, không ít đại thụ che trời bị bẻ gẫy ngổn ngang rơi xuống. Hơi thở mạnh mẽ càn quét khắp xung quanh.

- Đúng, bắt gã đãi

Khu vực thung lũng lớn thiên tài tập hợp, xảy ra kịch chiến cũng là chuyện quá bình thường. Chẳng qua Tiêu Dương hôm nay mới vào Thần Linh Cảnh Địa, ôm cảm giác tò mò mới mẻ với mọi thứ, không suy nghĩ nhiều, âm thầm tới gần.

Phụt!

- Con bà nhà mày là con gấu!

Công kích của mười mấy người đột nhiên mạnh gấp mấy lần. Bịch một tiếng, bóng dáng "dã nhân" kia đã bị đẩy lui, đập mạnh vào một thân cây khô, phát ra tiếng kêu đau đớn...

Trên mặt đất có mấy thi thể chưa kịp bóp nát lệnh bài thần linh đã bị đánh chất.

Vù! Vùi Vùi

Giờ phút này có vài bóng người nhanh chóng bay từ xa tới, hơn nữa cũng gia nhập vòng chiến luôn, phát động công kích rất mạnh với 'dã nhân" kial

- Tất cả mọi người đừng chần chừ nữa, trước tiên dùng hết sức đánh chết gã, lấy được Thất Tinh Thảo rồi chúng ta lại bàn tiếp chuyện khác.

Mười mấy người này nhìn qua cũng không phải cùng một đội, chỉ là tạm thời hợp sức vây công mà thôi. Một vị "dã nhân" râu tóc dài rậm bị công kích dày đặc. Mặc dù dã nhân kia có vẻ hơi chật vật nhưng vẫn giữ vững thế bất bại, trường côn trong tay vung lên kín không kẽ hở, thỉnh thoảng còn có một mũi tên nước bắn nhanh ra từ cổ tay áo, khiến kẻ khác khó lòng phòng bị!

Trường côn quét ngang một cái, mang theo uy lực ngàn quân.

Vùi

Lúc này, thân thể Tiêu Dương đã nhảy lên một cành cây, hứng thú nhìn chiến đấu phía dưới. Chẳng qua tóc tai "dã nhân" kia bù xù, quần áo cũng vô cùng rối loạn, thật sự Tiêu Dương không nghĩ ra mình đã từng gặp người này ở đâu.

Tiêu Dương ẩn trên một cành cây bí mật, đột nhiên trợn tròn mắt, suýt nữa ngã xuống, há to mồm, nhìn “dã nhân” tóc tai bù xù phía trước:

- Ta... Ta không nghe sai chứ. Đúng là giọng của thằng ranh Bạch Húc Húc!

Trước mắt trông như "dã nhân' tị nạn, không ngờ... Không ngờ lại là Bạch Húc Húc da mềm thịt trắng kia à?

- Em gái các ngươi!

Quả nhiên tên nhãi lại lên tiếng, khẳng định nghi vấn của Tiêu Dương, vô cùng oán hận cầm trường côn trong tay ném đi.

- Bổn tiểu gia không phát uy thì các ngươi tưởng ta là con mèo bệnh à?

Mười mấy người nhanh chóng vây tên nhóc lại.

- Giao Thất Tinh Thảo ra đây!

- Ta không ngại nói cho ngươi biết, con nối dõi của thần linh Hỏa Thân Sơn hôm nay đang ở trong khu vực của thung lũng lớn kia. Bọn họ đến vì bảo vật của Hỏa Tê. Ngươi dám bất kính với Hỏa Thần Sơn, không ai có thể cứu được ngươi đâu!

Một người khác cũng lấy, cố gan dạ nói:

- Không sail

- Ta... Lệnh bài thần linh trên tay chúng ta là của thần linh Hỏa Thân Sơn ban xuống. Ngươi dám hạ độc thủ với chúng ta, chính là... Chính là bất kính với Hỏa Thần Sơn!

Trong nháy mắt mười mấy người chỉ còn lại ba người cuối cùng, vẻ mặt đều lộ sự hoảng sợ, cuống quít lui vê phía trước. Trong đó còn có một người cất tiếng nói:

- Ngươi... Ngươi đừng có lại đây!

- Không!

Vẻ mặt người nọ hoảng sợ, giống như chỉ mành treo chuông, không chút do dự, bóp nát lệnh bài thân linh trong tay. Thân thể gã đột nhiên biến mất không còn tăm tích.

Vùi

Bạch Húc Húc dùng thế sét đánh không kịp bưng tai phát động phản kích, trong khoảnh khắc liền có ba người bóp nát lệnh bài thân linh rời đi. Hai người còn lại căn bản không kịp phản ứng đã ngã xuống dưới vũng máu.

- Oa ha ha, ăn một xoa của tiểu gia đi!

Tên nhóc thấy một đòn có tác dụng, lập tức khôi phục bản tính cũ, cười lớn vung Kim Xoa lên, quét ngang cả đường đi. Cả vùng rừng cây đen tối đều là một mảnh tiếng kêu rên.

Kim Xoa vừa ra, lập tức thế trận đảo ngược một trăm tám mươi độ.

- Còn có muốn Thất Tinh Thảo nữa hay không?

Bạch Húc Húc quát lớn, vung một xoa tới, trực tiếp đâm vào vị trí "cúc hoa” của một người. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bóng người thê thảm biến mất trong đêm tối.

Bóng dáng Bạch Húc Húc hơi vọt về phía trước, Kim Xoa trong tay vung lên, đột nhiên đánh tới, khí thế toàn thân sau khi Kim Xoa xuất hiện đột nhiên tăng vọt một cấp bậc, xu thế không thể đỡ. Nơi Kim Xoa đánh tới, người nọ trong khoảnh khắc liên bị ép tới tuyệt cảnh...

Vùi

Thần binh thông linh, Kim Xoa hiện ra! Cổ tay tên nhóc đột nhiên có ánh sáng màu vàng bùng lên.

- Giao em gái ngươi!

Một tiếng hét lớn vang lên.

Tên nhãi ranh cười tủm tìm nhìn ba người:

- Nói xong chưa?

Ba người nhìn nhau, ánh mắt che dấu nổi vẻ sợ hãi và không cam lòng. Bọn họ sợ hãi tử vong nhưng lại vô cùng không cam lòng rời khỏi Thần Linh Cảnh Địa như vậy. Bốn tháng ngắn ngủi, bọn họ mặc dù cảm nhận được hoàn cảnh cạnh tranh thảm thiết của Thần Linh Cảnh Địa nhưng cũng cảm thụ được đây là địa phương tăng trưởng thực lực nhanh chóng! Còn nữa, nơi này lúc nào cũng có thể có bảo bối xuất hiện. Chỉ cân mình may mắn một chút, trở lại thế giới cũ thì nhất định sẽ đánh đâu thắng đó trong đám thanh niên, không gì cản nổi!

- Nói xong chưa, ta có thể tiễn các ngươi lên đường rồi.

Bạch Húc Húc từ từ giờ Kim Xoa trong tay lên.

- Không!

Ánh mắt ba người như muốn nứt ra:

- Chúng ta là người của Hỏa Thần sơn...

- Mẹ kiếp!

Tên nhải bĩu môi tỏ vẻ rất khinh thường:

- Hỏa Thần sơn thì đã là thứ đồ chơi gì. Bổn đại gia thuộc đội bảo vệ Minh Châu, là người của Tiêu lão đại đó!

Đội bảo vệ Minh Châu?

Ba người đồng thời ngạc nhiên, vắt hết óc cũng không nghĩ ra đó là vị thân linh cường đại nào.

Bùm!

Ở trong chỗ tối, một bóng người trực tiếp ngã sấp mặt từ trên cây xuống...

- Ai đói

Đột nhiên đôi mắt Bạch Húc Húc lóe lên ý lạnh. Dựa vào thực lực bản thân, sinh tôn nơm nớp tại Thiên Tài Thí Luyện Địa trong bốn tháng, cho dù có đối mặt với người hay ác thú, Bạch Húc Húc đều duy trì tính cảnh giác mãnh liệt.

- Thằng ranh cuồng vọng vô trí!

- Coi rẻ Hỏa Thần sơn sao? Chúng ta muốn xem ngươi có chút năng lực gì!

Lúc này, ở phía xa xa có tiếng xé gió truyền tới. Trong chốc lát, mấy bóng người vọt tới như mũi tên, khí thế mạnh mẽ tràn ngập khắp rừng cây trong khoảnh khắc. Mà luồng hơi thở này còn hơn xa cả mười mấy người vừa vây công Bạch Húc Húc.

- Các ngươi là thứ quái gì?

Bạch Húc Húc không yếu thế chút nào, trán nhíu lại:

- Bổn tiểu gia không giết hạng người vô danh.

Sát khí trong đôi mắt của mấy người bắt đầu bùng lên. - Hừ, thiên tài được Hỏa Thần sơn vĩ đại chúng ta chọn trúng! Ngươi thì đã là thứ gì?

Một người trong đó miệt thị nhìn Bạch Húc Húc, cười lạnh:

- Tưởng rằng dựa vào một món thần binh là có thể vô địch trên đời sao? Quả thực là quá buồn cười.

Mấy người vừa tới mặc dù không phải con nối dõi của thần linh nhưng rõ ràng thực lực rất mạnh! Ba người vừa bị Bạch Húc Húc áp bức, giờ phút này giống như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, vội vàng nói lớn:

- Gã căn bản không coi Hỏa Thần sơn vào đâu cả. Các vị sư huynh, giết gã kính thần đi!

Đôi mắt Bạch Húc Húc đột nhiên nhìn chăm chú, hơi thở ác liệt tỏa ra. Ba người bọn họ lập tức sợ run, không dám hé môi thêm nửa câu nữa.

- Thiên tài à?

Đôi mắt Bạch Húc Húc lộ vẻ khinh thường, cười lạnh, tay phải câm Kim Xoa, tay trái chắp sau lưng mà đứng. Hơi thở mạnh mẽ tràn ra, có chút phong cách của cao thủ:

- Thần Linh Cảnh Địa, thiên tài nhiều như cỏ rác, các ngươi đã là gì?

Gã chậm rãi giơ Kim Xoa trong tay lên, gần từng chữ một:

- Có bản lĩnh thì...

Mấy người biến sắc, thu hồi vẻ khinh thị, lui lại phía sau vài bước theo tiềm thức, đề phòng đòn tấn công bất ngờ của Bạch Húc Húc.

Kim Xoa lóe lên vẻ sắc bén.

Gió lạnh hiu quạnh!

- Có bản lĩnh thì...

Hơi thở ngưng lại, dường như đại chiến có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Toàn bộ mọi người tập trung tinh thần chăm chú.

Kim Xoa vung lên một vòng tròn.

- Có bản lĩnh thì...

Đồng tử mấy người co lại, một cơn gió đêm thổi qua.

- Có bản lĩnh thì...
Bình Luận (0)
Comment