Chương 1021: Ai bắt nạt ai!
Chương 1021: Ai bắt nạt ai!Chương 1021: Ai bắt nạt ai!
Vốn mấy người còn đang đề phòng. Dù sao thì tại Thiên Tài Thí Luyện Địa, lúc nào cũng có thể có thiên tài thực lực mạnh mẽ xuất hiện.
Nhưng không ngờ thằng người rừng trước mặt này cứ lặp đi lặp lại mỗi một câu...
Có bản lĩnh thì...
Sau đó, lại không có sau đó nữa.
Nói kiểu ấy khiến người khác tò mò, khó chịu không thôi. Một người mắt bùng lên lửa giận:
- Cuồng đồ, rốt cục ngươi muốn thế nào?
- Hừi
Kim Xoa trong tay Bạch Húc Húc lại vung ngang:
BịchI
- Giao Thất Tinh Thảo ra đây.
Bỏ chạy bất ngờ, không có chút dấu hiệu báo trước!
Trong đêm đen lại có mấy bóng nàng xuất hiện, vây quanh Bạch Húc Húc, đôi mắt lạnh lẽo:
- Đuổi theo tiểu gia đi!
- Có bản lĩnh thì bắt nạt gã trước mặt ta đi.
- Có bản lĩnh thì...
Trong lòng Bạch Húc Húc kinh hãi. Cục diện trước mặt đối với mình mà nói là cực kỳ hung hiểm. Chẳng qua miệng lưỡi của tên nhãi cũng không kém chút nào, hừ lạnh một tiếng:
VùiI
Tiếng nói vừa dứt, bóng người Bạch Húc Húc đột nhiên vọt vê một bên:
Một thân cây đại thụ bị đánh gẫy ngang.
Thật sự Tiêu Dương không đành lòng nhìn tên nhãi chật vật bỏ chạy nữa, quyết định hiện thân. Nói đùa chứ tên nhãi này cũng là tiểu đệ kiêm ông em vợ của mình. Ai dám bắt nạt gã trước mặt mình?
Nhưng lúc này hướng Bạch Húc Húc rời đi lại có một luồng gió lạnh mạnh mẽ ập tới, khiến Bạch Húc Húc cảm thấy gương mặt rát bỏng. Trái tim gã đập mạnh một cái, cuống quít né sang một bên, không thể không tránh lui vào thước.
- Lão... Lão đạiI!I
- Có bản lĩnh thì...
Một tiếng nói bỗng nhiên vang lên. Lập tức trong rừng cây đen kịt, một bóng người mặc áo trắng nhảy từ trên cây xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Bạch Húc Húc.
Thậm chí cả hòa thượng Giát Giát tiến vào Thần Linh Cảnh Địa Tiêu Dương cũng còn chẳng biết.
Tiêu Dương mỉm cười:
VùiI
- Lão đại, là anh thật rồi! Oa ha ha ha ha! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Tiêu Dương chẳng thèm quay đầu lại, tay phải bỗng giương về phía trước. Quyền phong đột ngột nổi lên, va chạm bịch một cái. Một tiếng vỡ răng rắc vang lên, sau đó một người kêu lên đau đớn, bay ngược lại mấy thước.
Một tích tắc này, Bạch Húc Húc tựa như không thể tin vào hai mắt mình, đôi mắt lộ vẻ khó tin, nửa ngày sau mới vui mừng và ngạc nhiên hô to, vô cùng kích động:
Trong đám cây, vẻ mặt mọi người đều nghiêm trọng hẳn, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Tên nhãi vô cùng khinh thường nói.
- Có gan dám ám toán lão đại của ta? Ngươi đúng là đốt đèn trong WC tìm phân rồi!
Tên nhãi hưng phấn tới hận không thể khoa chân múa tay, sự bối rối và sợ hãi trong nội tâm biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Bỗng nhiên một luồng kình phong xuất hiện phía sau Tiêu Dương, đánh tới như mũi nhọn.
- Đi chết điI
Một tiếng dữ tợn mang theo sát khí ập tới phía sau.
- Húc Húc, thật không ngờ cậu cũng tới đây.
Bạch Húc Húc nhớ lại mình còn chưa biết gì liền đã bị tống thẳng vào Thần Linh Cảnh Địa, đau khổ không chịu nổi.
- Nói lại thêm đau lòng.
- Đừng nói nữa.
Người trong nghề vừa ra tay là biết cao thấp ngay.
Người trước mắt này hóa giải một đòn đánh lén của một vị thiên tài không kém của đối phương một cái rất hời hợt, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau. Một người cất bước đi ra, hơi chắp tay nói:
- Dương Hồng của Hỏa Thần sơn, không biết các hạ xưng hô thế nào?
- Nói quá rồi.
Tiêu Dương cười nhạt đáp:
- Tiểu đội trưởng đội bảo vệ cửa Minh Châu, dưới trướng đại nhân Cao Vạn Đằng, Tiêu Dương.
Lại là đội bảo vệ thần bí Minh Châu kia? Mọi người ở nơi này âm thầm nhớ kỹ, định sau này có cơ hội sẽ hỏi thăm một chút xem đó là thế lực mạnh mẽ nơi nào. Cao Vạn Đằng, cái tên này cũng rất xa lạ. Chẳng lẽ là thần linh mới sinh sao?
Đồng thời mọi người tìm tòi theo tiềm thức trên Chiến Điểm Bảng, thấy một trăm thứ hạng đầu cũng không có cái tên Tiêu Dương, trái tim cũng thả lòng vài phần, đôi mắt lại khôi phục vẻ ác liệt. Dương Hồng trâm giọng nói:
- Trên người có thứ gì giá trị, lấy hết ra đây.
Một người kêu thảm thiết, bay vọt ra ngoài, đập mạnh lên một thân cây khô, còn chưa kịp tỉnh táo thì Kim Xoa sắc bén đã đặt lên yết hầu y.
Hai chân Tiêu Dương đột nhiên bước ra, tiếng bước như núi, chân đạp sơn hà. Xi Vưu luyện thể thần công bạo phát ra. Một luồng lực lượng phản chấn mãnh liệt ập tới.
Lúc này mấy người cũng không quản mình có thể đại biểu cho Hỏa Thần sơn hay không, cả đám phẫn nộ phóng ra, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tiêu Dương.
- Hỏa Thần sơn không phải thứ bọn chúng có thể trêu chọc!
- Giết bọn chúng trở về nguyên thế giới đi
Khóe miệng Tiêu Dương co giật mạnh.
- Chuyện này... Các ngươi sai rồi.
Mọi người sửng sốt.
Nửa ngày sau, Tiêu Dương mới hơi mở miệng một chút, rất vất vả nói được một câu:
- Các ngươi... Không ngờ lại để gã đoạt Thất Tinh Thảo. Thế... Thế không phải là quá bắt nạt người khác à.
Bạch Húc Húc cảm động tới rơi nước mắt. Quả nhiên người hiểu mình chỉ có lão đại.
Mười mấy thiên tài truyền thừa tới từ Hỏa Thân sơn đám Dương Hồng giờ phút này cũng không nén nổi tức giận tới toàn thân run rẩy. Trong chớp mắt, công kích điên cuồng đã tràn ngập trời đất ập tới hai người Tiêu Dương.
- Là em đoạt Thất Tinh Thảo của bọn họ.
Bạch Húc Húc ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh về phía trước, cất tiếng nói to:
- Tốt, lão đạiI
- Ta đã nói rồi, ai dám bắt nạt gã thử xem? Húc Húc, đứng ra, tôi muốn xem ai dám tới đoạt Thất Tinh Thảo của cậu.
Tiêu Dương nhìn Bạch Húc Húc, giương mắt cười lạnh:
- Tiêu Dương, giao Thất Tinh Thảo ra đây, chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hiển nhiên tên nhãi cũng không hề có ý định bỏ qua bất cứ cơ hội nào cướp đồ của đám người này.
Bich! BịchI BịchI
Thân Tiêu Dương ở trung tâm của trận chiến, từng bóng người bị hắn đánh bay ra ngoài, trước tiên bị Kim Xoa của Bạch Húc Húc hầu hạ, lột hết tất cả bảo vật trên người. Dù chỉ thứ có giá trị 0. 1 chiến điểm Bạch Húc Húc cũng thu không chút do dự.
Tới cuối cùng, kể cả Dương Hồng, tất cả thiên tài được truyền thừa của Hỏa Thần sơn đều nằm kêu rên trên mặt đất, thậm chí có một người mặc một bộ chiến y giá một chiến điểm, bị Bạch Húc Húc lột cho chỉ còn mỗi một mảnh vải tam giác.
Trước mặt tên nhãi ranh đã xuất hiện một ngọn "núi nhỏ" cao cả một thước, thu hoạch rất phong phú. Hơn nữa gã còn đang lẩm bẩm tính số chiến điểm có thể đổi được.
- Một phẩy mười bảy, hai phẩy bốn mươi tám, ba phẩy tám mươi... Oa ha ha, nơi này giá trị ít nhất năm mươi chiến điểm! Chậc chậc, quả nhiên có tiền đồ làm cường đạo.
Hồi tưởng lại lúc ở hoang sơn dã lĩnh liều mạng chém giết một con Tùng Lang giá trị có 0. 01, Bạch Húc Húc có loại xúc động muốn khóc.
- Cút đi.
Tiêu Dương vung tay áo, đám người Dương Hồng lập tức chật vật, dùng tốc độ chạy nhanh nhất ra khỏi đám cây cối. Lúc này tên nhãi đã lấy một cái túi lớn ra như ảo thuật, hưng phấn cất chiến lợi phẩm vào, xem ra quả thật có chuẩn bị mới tới.
Nhìn đống đồ trước mắt biến mất nhanh chóng, Tiêu Dương không nén nổi chút nghi vấn:
- Húc Húc, cậu không tính sai chứ? Những thứ đó cũng chỉ giá trị có năm mươi chiến điểm thôi à?
- Đương nhiên rồi. Em không tính sai đâu.
Bạch Húc Húc cầm một cái chai:
- À, đây là Trân Xung đan, giá trị 3. 5 chiến điểm, hơn nữa còn có Chu Xà Vĩ Thảo, 7. 5 điểm. Tổng cộng là mười chiến điểm rồi.
Tiêu Dương mở to đôi mắt...
- Ôi, lão đại, anh không phải không biết sự quý giá của chiến điểm chứ.
Bạch Húc Húc cất tiếng than thở:
- Bốn tháng qua em đã phải khổ sở vô cùng mới miễn cưỡng chiếm được bốn trăm bảy mươi chiến điểm... Ừ, đúng rồi. Lão đại, hiện tại anh có bao nhiêu chiến điểm rồi?
Bạch Húc Húc tò mò:
- Sao trên Chiến Điểm Bảng lại không có tên anh?
Tiêu Dương vô cùng ý vị vỗ vai Bạch Húc Húc:
- Khiêm tốn, khiêm tốn mới là vương đạo.
Bạch Húc Húc nhìn hắn sùng bái:
- Lão đại quả nhiên nhìn hư danh như đất vàng.
Bạch Húc Húc bỏ đầy túi rất nhanh, sau đó hài lòng khiêng trên vai, giống như vác một tòa núi nhỏ vậy, nhếch miệng cười nói:
- Đi thôi lão đại, chúng ta đi vê Thủy Đan Thành đổi mấy thứ này lấy chiến điểm, trở lại kiếm một mớ nữa.
- Không cần phiền toái như vậy đâu.
Cổ tay Tiêu Dương phất một cái, chiếc chén bể xuất hiện, lập tức ra hiệu cho Bạch Húc Húc để túi xuống. Thần quang lóe lên trên miệng chén, trong khoảnh khắc liền thu luôn chiếc túi.
Bạch Húc Húc lập tức trợn mắt há mồm, nửa ngày sau mới không nén nổi kích động khen:
- Đây... Đây là bảo vật trữ vật, nếu đi đổi, vậy... Vậy lão đại tuyệt đối có thể xếp hạng trên ba trên Chiến Điểm Bảng.
Chén bể trong tay Tiêu Dương biến mất.
- Chẳng qua... Hắc hắc, đương nhiên lão đại không cần thứ hư danh đó.
Bạch Húc Húc cười ngay nói:
- Ba thứ hạng đầu của Chiến Điểm Bảng tại Thần Linh Đệ Tứ Cảnh được ban thưởng, chưa chắc đã có giá trị cao như cái bát này của lão đại.
Nói đi nói lại, nếu có được một thứ thiên tài địa bảo cực kỳ có ích với mình, thần binh lợi khí hoặc công pháp cường đại, đầu tiên cần phải nghĩ có phù hợp với mình hay không rồi mới nghĩ tới chuyện đổi chiến điểm.
Trong Thiên Tài Thí Luyện Địa, phương thức thu hoạch chiến điểm nhanh nhất mà cũng nguy hiểm nhất chính là săn giết ác thú! Săn giết một con ác thú cao cấp, lấy một bộ phận chỉ định trên thân thể nó đi đổi chiến điểm.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Hai người Tiêu Dương và Bạch Húc Húc cũng không ở lại trong rừng quá lâu. Có cái chén bể kia, hai người cũng chẳng phải mang theo một cái túi lớn trở về tập đoàn Hắc Sơn. Nghỉ tạm một hồi, bọn họ liền đi sâu vào bên trong thung lũng rộng.
Trên đường, Tiêu Dương hỏi thăm, Bạch Húc Húc cũng coi như có chút hiểu biết với Thần Linh Đệ Tứ Cảnh, đều nói hết cho Tiêu Dương. Khi Tiêu Dương biết Giát Giát cũng ở Thần Linh Đệ Tứ Cảnh liên không nén được vui mừng và ngạc nhiên.
Trên đường đi qua con sông ngăn đôi thung lũng, hai người dừng lại. Tối nay là một đêm buông lỏng nhất của Bạch Húc Húc khi tiến vào Thần Linh Cảnh Địa. Rốt cục gã cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi và hồi phục hình tượng của mình rồi. Gã cạo râu rửa mặt ở bờ sông, rất nhanh bộ dạng tuấn tú như công tử bột lại xuất hiện lần nữa.
- Cuối cùng cậu cũng khôi phục hình người rồi.
Bạch Húc Húc cảm thán một tiếng với nước sông, lập tức nhếch miệng xoay người cười nói:
- Lão đại, nước sông trong thật, có muốn uống chút nước không?
Tiêu Dương lắc đầu, tâm mắt nhìn về phía đầu nguồn. Đó chính là ở sâu bên trong thung lũng. Hắn đột nhiên ra hiệu bảo Bạch Húc Húc chớ lên tiếng. Bóng dáng hai người nấp trong một bụi cỏ ở bờ sông, thu lại hơi thở. Không chỉ có thế, Tiêu Dương còn bày ra một bộ trận pháp Thiên địa độn, hoàn toàn ẩn dấu bóng dáng đi.
Chỉ chốc lát sau, nước sông vốn bình tĩnh bỗng từ từ trở nên táo bạo, cuôn cuộn đánh vào bờ, quay cuồng như sóng biển. Nước sông trong suốt sôi trào đục ngầu, có không ít bọt nước tung lên...
Hai người cùng nhìn chằm chằm vào mặt sông. Bỗng nhiên nước sông phóng ào lên cao, đạt tới độ cao mấy chục thước, bắn nhanh về tám hướng. Đồng thời ở giữa dong sông, nơi thượng lưu con sông, một con ác thú toàn thân tỏa sáng vàng nổi lên mặt nước.