Chương 102: Ghép duyên
Chương 102: Ghép duyênChương 102: Ghép duyên
- Tiểu Tín, đừng nói lung tung.
Người phụ nữ quát đứa trẻ một tiếng, vội vàng quay lại nhìn về phía Tiêu Dương, vẻ mặt xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi...
- Không sao, lời của con nít thì không cố ý.
Tuy Tiêu Dương rất muốn đem bộ đồ lót ra để chứng minh là mình có mặc, nhưng mà lúc này phải giữ phong độ, mỉm cười khoát tay.
Đúng lúc này.
Ở một chỗ khác, lúc này tiếng súng cũng đột nhiên dừng lại.
Trong lòng Tiêu Dương khẽ động, dặn mười mấy con tin ở nguyên tại chỗ, rồi cầm súng đi về phía cửa.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Xoet xoetl
Tiêu Dương dứt khoát đưa súng lên...
- Là tôi đây!
Giọng Bạch Khanh Thành vang vọng.
- Là người mình cả.
Cùng đi theo Bạch Khanh Thành là bốn người mặc đồng phục cảnh sát hình sự.
- Vừa lúc tôi chuẩn bị hành động thì đụng phải bọn họ, cũng đang chuẩn bị được ăn cả ngã về không.
Bạch Khanh Thành giải thích đơn giản một lượt. Bốn người này là mấy vị hình cảnh bị nhốt trong tòa cao ốc Lam Ấn. Sau khi Bạch Khanh Thành dẫn dụ được phần lớn lực lượng truy bắt, bọn họ mới có thể tập trung lại một chỗ, nhìn thấy tình hình càng lúc càng khẩn cấp, liên chuẩn bị xông vào liêu một phen, không ngờ lại trùng hợp gặp Bạch Khanh Thành.
Năm người liên thủ cùng tấn công, mấy tên bắt cóc đều bị đánh gục.
- Không sao rồi! Đã giải trừ được nguy cơ rồi!
Bên trong kho hàng, một cảm giác kích động vì sống sót sau sự cố dâng cao.
- Đáng tiếc là...
Ánh mắt Bạch Khanh Thành ảm đạm.
- Chúng ta đã có một vài anh em hy sinh.
Yên lặng một lúc, Bạch Khanh Thành khoát tay nói:
- Thông báo cho mọi người ở bên ngoài biết tình hình ở đây. Còn nữa, lục soát hiện trường, tuy Khâu Chí Thành bị giết, nhưng đám tội phạm của gã có khả năng không chỉ có chừng này người. Bây giờ, nhất định phải tìm được chứng cứ nguyên vẹn, để diệt tận gốc chúng.
- Vâng!
Mấy vị hình cảnh liên chia nhau làm việc.
Bây giờ, cơ thể Bạch Khanh Thành mới run rẩy khụy xuống. Tiêu Dương lập tức đưa tay ra vịn chặt lấy Bạch Khanh Thành:
- Đại tỷ, tôi đưa chị đến bệnh viện.
Sự việc kết thúc, Bạch Khanh Thành cuối cùng cũng không gượng nổi nữa, cơ thể lắc lư một cái, dựa vào người Tiêu Dương. Viên đạn trên người cô cũng cần lấy ra gấp. Tiêu Dương không chần chừ, lập tức bế ngang Bạch Khanh Thành lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi rời khỏi cao ốc Lam Ấn.
Bim bim bimiIll
Đèn xe chiếu thẳng vào trong.
Bóng dáng của nhiều người lần lượt xông vào bên trong, không ít ánh mắt rơi xuống người Tiêu Dương.
Đầu Tiêu Dương khẽ cúi xuống. Trong tình huống này, hắn cũng không thích ra vẻ, trực tiếp đi thẳng tới trước Dương Nham Điền.
Lúc này, Dương Nham Điền đang nhìn Tiêu Dương với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hành động trước đó của tên này khiến cho ông cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng, kết quả lại nằm ngoài dự liệu, bao gôm Bạch Khanh Thành ở bên trong, tất cả mọi người đều bình an vô sự thoát nạn.
Hắn rốt cục đã dùng thủ đoạn gì?
- Súng đều để lại ở bên trong. Tôi đưa đại tỷ đến bệnh viện.
Tiêu Dương trực tiếp mở miệng nói.
- Bạch Khanh Thành bị thương ư?
Dương Nham Điền kinh ngạc.
- Vết thương nhẹ.
Tiêu Dương ném lại một câu, rồi ôm Bạch Khanh Thành đi về phía chiếc xe của mình, dưới cái nhìn chăm chú của không ít ánh mắt, đi một mạch.
Thẳng đến bệnh viện gần đó.
Xe đang chạy trên đường lớn, Tiêu Dương dường như nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, lúc này đã là gần chín giờ.
Từ lúc biết tin tức cho đến khi chạy đến cứu viện Bạch Khanh Thành, đã một giờ lặng lẽ trôi qua, điều này cũng thể hiện, vũ hội ở bên kia cũng đã bắt đầu được một tiếng đồng hồ rồi.
Tiêu Dương bấm số điện thoại của Bạch Tố Tâm.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
- Tiêu Dương!
Giọng Bạch Tố Tâm khẩn trương vang lên:
- Chị ấy sao rồi?
Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng Bạch Tố Tâm không hề thoải mái một chút nào, nhưng lại không dám tùy tiện gọi điện thoại, sợ làm hỏng chuyện. Bây giờ Tiêu Dương cũng gọi điện thoại tới, phản ứng của Bạch Tố Tâm cũng là bình thường.
- Không sao rồi.
Tiêu Dương bình tĩnh trả lời, mắt nhìn Bạch Khanh Thành, chợt cười nói:
- Cô cứ ở bên đó đợi tôi, tôi đưa chị ấy vê nhà trước, rồi sẽ qua sau. Nói xong vài câu liên cúp máy.
Bạch Tố Tâm đứng ở trên ban công, thở phào một hơi:
- Không sao là tốt rồi.
- Tố Tâm...
Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Tố Tâm.
Bạch Tố Tâm lập tức quay người lại, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua một tia chán ghét. Một lúc sau, vẻ mặt bình tính, hờ hững nói:
- Thiệu lão sư, có chuyện gì?
Thiệu Lâm Phong cười nhẹ:
- Tố Tâm, tôi tìm cô cả tối nay rồi, sao cô lại đứng ở đây? Mọi người đều chơi ở bên trong mà.
- Tôi thích yên tính một chút.
Bạch Tố Tâm thoáng nhíu mày.
Trên tay Thiệu Lâm Phong liền đưa ra một bó hoa hồng rực rỡ, khuôn mặt tươi cười:
- Tôi cũng vậy. Tôi vẫn luôn cảm thấy, không khí yên tĩnh mới có thể khiến cho tâm hồn của con người ta dễ và gần gũi nhau hơn. Tố Tâm, đêm nay cô rất đẹp.
Bó hoa hồng tươi rói xuất hiện trước mặt Tố Tâm.
Bạch Tố Tâm nhẹ nghiêng người qua, giọng lạnh nhạt:
- Tôi không thích hoa.
- Hoa tươi cũng chỉ làm nên cho vẻ đẹp của cô thôi.
Thiệu Lâm Phong mỉm cười:
- Tố Tâm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn xin lỗi cô vì sự đường đột lần trước.
- Tôi đã quên rồi.
Bạch Tố Tâm không nói chuyện tiếp với Thiệu Lâm Phong nữa, bước thẳng vào đại sảnh.
Đại sảnh ghế lô là một sàn nhảy rộng lớn rất đẹp, xung quanh là các vị lão sư của trường ăn mặc tỉnh tế, cùng với một ít các lãnh đạo trong ngành.
Tại Vũ Phong quán mà bao được cả một đại sảnh xa hoa như vậy, có thể thấy được, hậu trường của trường học tư nhân này không tâm thường.
Sau khi Bạch Tố Tâm từ ban công bước vào, với tay lấy một ly nước trái cây từ trên khay của người phục vụ, rồi đi đến một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Ngoài ban công, xuyên qua bức cửa sổ trong suốt, ánh mắt Thiệu Lâm Phong thoáng hiện lên vài phân âm trầm, nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Tâm ở xa, cầm bó hoa hồng trong tay ném mạnh xuống đất.
- Hừ! Bạch Tố Tâm, trò chơi đêm nay bây giờ mới bắt đầu.
Bệnh viện.
- Đại tỷ, chị thật sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?
Tiêu Dương đang nhìn Bạch Khanh Thành mất kiên nhãn vội vàng từ trên giường bệnh đứng dậy, có chút bất đắc dĩ
Bạch Khanh Thành trâm giọng nói: - Vụ án đêm nay có tính chất vô cùng nghiêm trọng. Chúng ta cũng hy sinh không ít anh em rồi. Tôi tuyệt đối khó mà ở đây an tâm dưỡng thương được.
- Nhưng mà... viên đạn chỉ vừa mới gắp ra.
- Chút vết thương nho nhỏ này tôi có thể chịu đựng được.
Bạch Khanh Thành cầm bộ quần áo mà Tiêu Dương ra ngoài mua tạm cho cô, đi vào phòng vệ sinh, rất nhanh thay đổi rồi ra ngoài.
Tiêu Dương hiểu rõ bản thân chắc chắn không thể nào cản được Bạch Khanh Thành, nghĩ một lúc:
- Tôi đưa cô về đồn cảnh sát.
- Không, đến cao ốc Lam Ấn.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành kiên định:
- Bọn họ có lẽ vẫn còn ở bên đó. Tôi cũng phải đi xem xem có tìm được đầu mối gì không.
Nhìn biểu hiện hung tàn của Khâu Chí Thành tối nay, có thể thấy được thực lực của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện này rất lớn, Hơn nữa còn rất độc ác. Một ngày không diệt được tận gốc, một ngày Bạch Khanh Thành không thể an tâm.
Tiêu Dương gật đầu.
Chiếc xe lại một đường hướng đến cao ốc Lam Ấn.......
Vũ Phong quán tráng lệ, kiến trúc song song, khí thế bàng bạc.
Bên trong Vũ Phong quán tập hợp nhiều hạng mục. Ban đêm, nơi đây chính là thiên đường để tiêu xài.
Trong đó có một sảnh lớn được bao trọn, người càng ngày càng nhiều, ai ai cũng đều ăn mặc vô cùng phù hợp, trai xinh gái đẹp.
Phía trên sàn nhảy, ngọn đèn cũng bắt đầu chớp chớp.
Bạch Tố Tâm ngồi ở ghế salon mềm mại, cùng với mấy vị đồng nghiệp nữ ở trường tán gẫu. Lúc này, không ít người muốn mời Bạch Tố Tâm khiêu vũ, nhưng đều bị cô khéo léo từ chối. Ngược lại các cô giáo ngồi bên cạnh Bạch Tố Tâm đều đã được mời lên nhảy thành công.
- Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời cô điệu nhảy này không?
Một giọng nói mang cảm giác đầy phong độ vang lên.
Lông mày Bạch Tố Tâm vô thức nhíu lại.
Thiệu Lâm Phong âm hồn bất tán, lại khiến cho Bạch Tố Tâm vô cùng ghét. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu cô đã muốn Tiêu Dương đóng giả làm bạn trai cùng cô đến tham gia vũ hội.
- Xin lỗi!
Vẻ mặt Bạch Tố Tâm có chút khó chịu, lạnh giọng trả lời:
- Người tôi có chút không thoải mái, đêm nay không muốn khiêu vũ.
Thiệu Lâm Phong ngồi xuống, vẻ mặt dường như không thèm để ý, nhẹ nhàng cười:
- Tôi tâm sự với cô vậy.
Bạch Tố Tâm dịch xa ra vài phần, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Thiệu lão sư, chúng ta không có gì hay để nói cả.
Thiệu Lâm Phong khẽ cau mày, nhưng rất nhanh liên giãn ra: - Tố Tâm, tôi đã nói rất nhiều lần, hôm đó tôi uống nhiều quá, quả thật là tôi không đúng.
Bạch Tố Tâm đứng lên.
- Tố Tâm...
Thiệu Lâm Phong đứng dậy, ngăn cản Bạch Tố Tâm rời đi.
Sắc mặt Bạch Tố Tâm thoáng trầm lại:
- Xin tránh ra cho.
- Cô hãy nghe tôi nói.
- Bạn trai tôi sắp đến rồi.
- Bạn trai?
Thiệu Lâm Phong khẽ giật mình, liền nói với vẻ không cho là đúng:
- Tố Tâm, mọi người đều là người lớn cả rồi, không cần phải sử dụng chiêu của con nít như vậy nữa. Cho dù đêm nay cô muốn tránh tôi, tìm một người giả làm bạn trai cô. Nhưng cô có nghĩ tới không, ở đây là Vũ Phong quán.
Nghe tới đây, thân sắc Bạch Tố Tâm thoáng sầm xuống.
- Không có thẻ hội viên, hội viên VỊP hay thư mời đặc biệt, Vũ Phong quán không phải là A Miêu A Cẩu gì cũng có thể tùy tiện ra vào đâu.
Thiệu Lâm Phong bình tĩnh nói:
- Tố Tâm, tôi thật lòng xin lỗi cô, mong cô cũng nghiêm túc nhận lấy thành ý xin lỗi của tôi.
Tách!
Đúng lúc này, toàn bộ đèn trong đại sảnh đột ngột bị tắt đi.
- Thưa quý ông, quý bài
Đang lúc mọi người đang kinh ngạc xôn xao, một giọng nói to và rõ vang lên.
- Xin chào tất cả mọi người, rất vui khi mọi người có thể tham gia buổi vũ hội đêm nay.
Sau khi nói mấy câu đơn giản, giọng nói biến chuyển:
- Bây giờ, tiết mục đầu tiên mở màn cho vũ hội của chúng ta sẽ là một trò chơi tương tác, ghép duyên.
- Quy tắc trò chơi rất đơn giản, nam đứng một bên, nữ đứng một bên, lấy ngọn đèn ở phía trên làm điểm ghép, hai người được ghép sẽ lên sàn nhảy và cho mọi người một điệu nhảy.
Cả hiện trường vang lên tiếng vỗ tay.
- Bây giờ, trò chơi xin được bắt đầu.
Các ngọn đèn ở bốn phương tám hướng lập lòe xoay tròn. Hiện trường yên tĩnh, không ít người trong lòng cũng âm thâm chờ mong, cũng có người hồi hộp.
Tách! Tách!
Ngọn đèn cuối cùng cũng dừng lại ở hai người.
Tiếng hét chói tai nhất thời vang dậy.
Đồng thời, một tràng vỗ tay cũng vang lên.
- Ghép duyên! - Ghép duyên! Ghép duyên!
Trong đó một ngọn đèn dừng ở người Thiệu Lâm Phong.
Mặt khác...
Chính là Bạch Tố Tâm.
Thời khắc này, sắc mặt Bạch Tố Tâm lại càng thêm sa sầm xuống.