Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103: Bây Giờ Có Mấy Sao Rồi?

Chương 103: Bây giờ có mấy sao rồi? Chương 103: Bây giờ có mấy sao rồi?Chương 103: Bây giờ có mấy sao rồi?

Không khí hiện trường vô cùng náo nhiệt, hai chữ “ghép duyên” cũng theo nhịp điệu được hô vang không ngừng.

Sắc mặt Bạch Tố Tâm khó coi, có chút trở tay không kịp.

Cô không ngờ lại có tình huống trùng hợp đến vậy. Hai ngọn đèn trực tiếp chiếu vào cô và Thiệu Lâm Phong.

Hoặc là chuyện này vốn cũng không phải trùng hợp.

Thế nhưng, âm thanh bên tai càng phát ra dôn dập, không khí càng thêm náo nhiệt. Bạch Tố Tâm bị ngọn đèn ôm trọn lấy, dường như không thể lẩn trốn đi được. Vẻ mặt tuy rằng mất tự nhiên, nhưng cũng không có cách nào che giấu được tư thái mê hoặc người khác của mình.

Tập trung không ít ánh mắt ngưỡng mộ.

Bên cạnh, khóe miệng Thiệu Lâm Phong nhếch lên, nhẹ bước về phía bên này, đứng ở vị trí trước mặt Tố Tâm khoảng một mét, đưa tay ra:

- Tố Tâm, không biết cô có thể nể mặt nhảy điệu nhảy này không?

Tách tách tách!

Hai ngọn đèn chiếu gần lại, ánh mắt mọi người đều tập trung vào đó.

Hiện trường dường như cũng đang cố gắng tạo ra một bầu không khí thích hợp.

Sắc mặt Bạch Tố Tâm trầm thấp như nước, người đứng giữa ánh đèn, có cảm giác không biết phải làm Sao.

Hai chữ "ghép duyên" vẫn tiếp tục vang lên theo nhịp, không biết là ai khởi đầu, nhưng rất nhanh đã chuyển thành hai chữ.

- Khiêu vũ! Khiêu vũ!

- Khiêu vũi...

Một lúc sau, Bạch Tố Tâm nhướng mắt lên, miễn cưỡng cười nói:

- Thật xin lỗi, tôi hôm nay không được khỏe.

Câu nói vừa dứt, lập tức đưa tới một hồi xôn xao.

Sắc mặt Thiệu Lâm Phong có chút mất tự nhiên, khẽ cười:

- Không sao đâu, chúng ta chỉ đến sàn nhảy rồi đi vài bước thôi, đừng làm mất hứng của mọi người.

Lông mày Bạch Tố Tâm khẽ cau lại.

- Hay là tôi nhảy với cô điệu này nhé?

Lúc này, trong đám đông bỗng vang lên một giọng nói lạnh nhạt.

Đám người giống như bông hoa đang nở, dãn ra hai bên.

Áo trắng, tóc đen, anh tuấn.

Bộ âu phục màu trắng toát lên vài phần khí chất quý tộc, khuôn mặt mỉm cười, tiến về phía trước, khóe môi nhếch lên, đi tới trước mặt Thiệu Lâm Phong.

- Nếu anh thích khiêu vũ như vậy, chi bằng để tôi nhảy cùng anh? Khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt thành khẩn, thực nhìn không ra có chút đùa cợt nào.

Ánh mắt của mọi người ở hiện trường đều liếc nhìn về phía người mới đột nhiên xuất hiện kia, đồng thời ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

Nam mà mời nam khiêu vũ ư?

Ánh mắt có chút cổ quái.

Sắc mặt Thiệu Lâm Phong cũng có hơi khó chịu, bàn tay vốn định vươn về phía Bạch Tố Tâm cũng vội vàng rụt trở lại, mắt nhìn người đàn ông phong độ nhẹ nhàng trước mặt, có cảm giác quen quen. Sau khi nhìn chăm chú vài lần, thấy Bạch Tố Tâm lúc này tiến lên, trong đầu Thiệu Lâm Phong lập tức xẹt qua một bóng dáng, bấy giờ mới thốt lên:

- Là anh?

- Tiêu Dương, anh đến rồi.

Bạch Tố Tâm đi tới, trước mắt bao nhiêu người, khoác tay Tiêu Dương một cách vô cùng tự nhiên.

- Anh không đến trễ chứ?

Tiêu Dương mỉm cười nghiêng đầu, liếc nhìn Bạch Tố Tâm một cái. Lúc này đúng là cho người ta cảm giác kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.

Sắc mặt Thiệu Lâm Phong hoàn toàn tím tái.

Tức giận trong lòng.

Dường như tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, Thiệu Lâm Phong từ trước đến nay đều theo đuổi Bạch Tố Tâm điên cuồng. Buổi vũ hội đêm nay, Thiệu Lâm Phong dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Nhưng mà, tất cả mọi người đều không ngờ tới chính là, vào thời khắc mấu chốt như vậy, giữa đường lại lòi ra một tên Trình Giảo Kim.

Hôm nay Thiệu Lâm Phong đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cục diện vô cùng xấu hổ.

- Tiêu Dương?

Ánh mắt Thiệu Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, đột ngột giống như nhớ ra điều gì đó, cười lạnh một tiếng:

- Thật không ngờ, Vũ Phong quán từ trước đến nay công tác bảo an đều làm rất tốt, vậy mà đêm nay lại để cho người khác tự ý đi vào.

Vừa dứt lời, kể cả Bạch Tố Tâm, không ít người đều chột dạ, lập tức hiểu ý của Thiệu Lâm Phong.

Vũ Phong quán không phải là một nơi có thể tùy tiện ra vào, mà người này sao có thể đứng ở đây được?

Tuy không loại trừ khả năng hắn có thẻ hội viên, nhưng cho dù có thẻ hội viên cũng không thể nào có thể đơn giản xông vào giữa vũ hội của người khác được. Nếu như hắn nhờ có thẻ hội viên mà xông vào được, thì quá trình này chắc chắn phục vụ của Vũ Phong quán sẽ đến hỏi ý của chủ nhân tổ chức buổi vũ hội.

Còn người ở trước mặt, xem ra là khách không mời mà đến.

Vẻ mặt Tiêu Dương rất thản nhiên, vẫn nở nụ cười:

- Thiệu lão sư, nếu không muốn khiêu vũ, tôi và Tố Tâm xin thất lễ trước vậy.

- Khoan đãi

Giọng nói của Thiệu Lâm Phong lúc này có hơi lớn, ánh mắt quét qua mọi người một lượt, sau đó chỉ vào Tiêu Dương, trầm giọng nói: - Mọi người hãy mau chóng kiểm tra lại một lượt đồ đạc của mình đi. Người này lặng lẽ trà trộn vào, chỉ sợ là muốn mượn gió bẻ măng.

Nghe vậy, không ít người cũng nhao lên kiểm tra túi của mình.

- Thiệu Lâm Phong!

Bạch Tố Tâm giận dữ, lạnh giọng nói:

- Anh phải chịu trách nhiệm cho lời chính anh nói ra đấy.

- Tố Tâm, tôi cũng là vì mọi người thôi. Hắn ta lai lịch bất minh.

- Ai nói anh ấy lai lịch bất minh?

Bạch Tố Tâm lạnh như băng nhìn Thiệu Lâm Phong:

- Tiêu Dương là bạn trai của tôi.

Lời vừa nói ra, hiện trường lại một hồi xôn xao.

Không ai còn kiểm tra đồ đạc của mình nữa, nhưng Thiệu Lâm Phong hiển nhiên không định cứ như vậy mà bỏ qua cho Tiêu Dương, cười lạnh một tiếng:

- Tôi không quan tâm hắn là ai. Chỉ là, người này vô duyên vô cớ trà trộn vào giữa vũ hội của chúng ta. Chuyện này nhất định phải giao cho Vũ Phong Quán xử lý.

- Anh...

Bạch Tố Tâm rối lên. Bấy giờ, Tiêu Dương mới nhẹ nhàng kéo tay Bạch Tố Tâm, Bạch Tố Tâm liên thở sâu một hơi, không nói gì thêm.

- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh, có một người đàn ông trung niên mặc âu phục mang theo ba người bảo vệ rảo bước tiến vào đại sảnh.

- Lý tiên sinh.

Thiệu Lâm Phong trước tiên chào đón người nọ, chỉ vào Tiêu Dương:

- Người này không biết làm sao mà lại trà trộn vào giữa vũ hội của chúng tôi. Chúng tôi nghi ngờ hắn có ý trộm đồ, cho nên lập tức thông báo tình hình cho Lý tiên sinh biết.

Người này là Lý Kiến Minh, là người phụ trách khu vực này của Vũ Phong Quán.

Để cho người không rõ lai lịch trà trộn vào Vũ Phong Quán, nếu để điều truyền ra ngoài, đối với danh dự của Vũ Phong Quán tuyệt đối sẽ gây tổn thất lớn.

Nghe vậy, mắt Lý Kiến Minh sáng lên, nhìn thẳng vào người Tiêu Dương.

Tiêu Dương đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Thiệu Lâm Phong, giống như đang xem một vở hài kịch.

Dựa vào trang phục của Tiêu Dương, không hề giống bọn đạo chích chút nào.

Ánh mắt của Lý Kiến Minh tuy rằng sắc bén, nhưng giọng điệu lại vô cùng ổn định, chậm rãi nói:

- Vị khách này, xin ngài hãy đưa ra thư mời của Vũ Phong Quán hoặc là thẻ hội viên của mình.

- Lý tiên sinh

Bạch Tố Tâm lúc này nhịn không được lên tiếng:

- Tiêu Dương là tôi đưa đến, tôi có thẻ hội viên của Vũ Phong Quán, có thể đem theo một người vào. - Tố Tâm, cô không cần phải nói dối thay hắn.

Thấy Bạch Tố Tâm vội vàng giải thích, Thiệu Lâm Phong càng thêm chắc chắn sẽ xử đẹp Tiêu Dương, cười nói:

- Tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, cô đến được hơn một tiếng rồi. Còn hắn chỉ vừa mới đến. Chắc cô sẽ không nói trước đó hắn đến cùng với cô, sau đó liền đi vào nhà vệ sinh hơn một tiếng đồng hồ chứ?

Đối với loại tình địch tiêm năng này, Thiệu Lâm Phong tất nhiên muốn sử dụng hết các biện pháp đả kích có thể.

Bạch Tố Tâm biến sắc.

Lúc này, Tiêu Dương kéo Bạch Tố Tâm lại, nở nụ cười để cho cô tâm, rồi đưa mắt nhìn Thiệu Lâm Phong, cuối cùng rơi vào Lý Kiến Minh.

- Tôi có thẻ hội viên của Vũ Phong Quán.

Vừa nói xong, kể cả Bạch Tố Tâm, tất cả mọi người đều ngây người.

- Hừ! Mạo danh là trang hảo hán, tôi muốn xem xem anh có thể giả bộ đến khi nào.

Thiệu Lâm Phong cười nhạt, vẻ mặt đầy chế nhạo:

- Chắc là anh sẽ không đem mấy cái phiếu ưu đãi mà xem là thẻ hội viên đấy chứ?

Vẻ mặt Lý Kiến Minh ngược lại không có nhiều biểu hiện, chỉ nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương nghĩ một lúc, đưa tay sờ soạng vài cái bên trong túi áo, cuối cùng lấy ra một tấm thẻ màu tím, đưa cho Lý Kiến Minh. Bên ngoài có hình một tòa cung điện tráng lệ, bức ảnh rất lớn và lung linh, phảng phất như có gió thổi qua.

- Ha ha hai

Lúc này, Thiệu Lâm Phong nhịn không được ôm bụng cười:.

- Cho dù anh muốn làm giả thẻ hội viên của Vũ Phong Quán thì xin anh cũng chuyên nghiệp một chút đi. Thẻ hội viên của Vũ Phong Quán mà có màu tím này sao?

Nói hết câu, không ít người xung quanh cũng cười rộ lên.

- Lâm Phong, im miệng.

Lúc này, từ xa có tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Mọi người nhìn sang, hóa ra là mấy vị lãnh đạo của trường, lúc này đang đi từ trên lầu hai của sảnh đi xuống.

Ghế lô ở đây có kết cấu hai tâng lầu. Các giáo viên còn trẻ thì ở lâu dưới vui chơi, còn một vài vị lớn tuổi thì cùng với các vị lãnh đạo của trường ở tầng hai.

Người lên tiếng quát Thiệu Lâm Phong là một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xanh đậm, phó chủ nhiệm của trường, cũng chính là cha của Thiệu Lâm Phong, Thiệu Hướng Phó.

Lúc Thiệu Hướng Phó đi tới gân, Thiệu Lâm Phong cũng không thể chờ đợi được nữa:

- Cha, người này không rõ lai lịch...

- Câm miệng!

Người lên tiếng lần này là Lý Kiến Minh.

Nghe vậy, Thiệu Lâm Phong lập tức sợ run, ánh mắt khó hiểu nhìn Lý Kiến Minh.

Lý Kiến Minh cẩn thận xem xét tấm thẻ rồi đưa trả lại cho Tiêu Dương, vẻ mặt cung kính nói: - Tiêu Dương tiên sinh, vô cùng xin lỗi, vừa rồi có chỗ nào đắc tội, xin ngài thông cảm cho.

Trong tích tắc, phần lớn mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.

Lý Kiến Minh là thân phận gì? Trong Vũ Phong Quán, cho dù là người ở ngoài lai lịch không nhỏ, đối với Lý Kiến Minh đều sẽ vô cùng khách khí, chưa ai từng nhìn thấy Lý Kiến Minh cung kính như vậy đối với ai.

- Lý tiên sinh, đây là...

Thiệu Lâm Phong nóng nảy nói:

- Thẻ hội viên mà tên này cầm là giả...

- lm miệng ngay!

Thiệu Hướng Phó trầm giọng quát:

- Đây là thẻ VỊP năm sao, cao cấp nhất của Vũ Phong Quán.

- Cái gì?

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều ô lên.

Thẻ cao cấp năm sao ư?

- Việc này... sao có thể?

Chuyện này có không ít người từng nghe nói, danh thiếp của tổng giám đốc Vũ Phong Quán Tạ Chấn Vinh là đại diện cho thẻ cao cấp năm sao của quán, nhưng số người từng nhìn thấy lại vô cùng ít.

- Tấm thẻ mà Tiêu Dương tiên sinh đang có, toàn Thượng Hải có được chưa tới mười người.

Giọng Lý Kiến Minh chậm rãi vang lên, vẻ mặt có hơi giận dữ nhìn Thiệu Lâm Phong. Một vị khách tôn quý như vậy, sau khi có người báo cáo, bản thân ông lại suýt chút nữa xem người ta là kẻ trộm vặt. Nếu không phải từ trước đến nay ông luôn xử sự cẩn thận, những ngày tháng an nhàn của ông sẽ chấm dứt.

Ánh mắt mọi người đều vô cùng chấn động nhìn Tiêu Dương.

Kể cả Thiệu Lâm Phong.

Không hề nghĩ tới trong tay Tiêu Dương lại có được tấm thẻ cao cấp đến vậy của Vũ Phong Quán.

Lấy đá nện chân mình rồi.

- Không thể nào... không thể...

Thiệu Lâm Phong không ngừng thì thào.

- Thiệu lão sư, đúng không?

Bấy giờ, Tiêu Dương mới cười nhạt mở miệng hỏi:

- Thẻ này của tôi là năm sao, không biết thẻ hội viên của Thiệu lão sư là bao nhiêu sao?

Nghe xong, sắc mặt Thiệu Lâm Phong khẽ chuyển, vẻ mặt cũng biến đổi.

Bộp!

Khi tất cả mọi người đều không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, nắm đấm của Tiêu Dương bất ngờ giáng thẳng vào hốc mắt của Thiệu Lâm Phong.

BịchI

Thiệu Lâm Phong la lên rồi ngã xuống.

- Bây giờ có mấy sao rồi?
Bình Luận (0)
Comment