Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 104 - Chương 104: Là Côn Đồ Hay Là Hoàng Tử?

Chương 104: Là côn đồ hay là hoàng tử? Chương 104: Là côn đồ hay là hoàng tử?Chương 104: Là côn đồ hay là hoàng tử?

Mắt nổ đom đóm rồi.

Trong khoảnh khắc, Thiệu Lâm Phong quả thực đếm không hết rốt cục là có bao nhiêu vì sao đang quay quanh mắt mình nữa.

Tiêu Dương đột ngột ra tay, càng khiến cho mọi người bất ngờ.

Sự xuất hiện của Tiêu Dương, khí chất toát ra từ thân sắc cử chỉ trên người đều cho người khác cảm giác có khí chất quý tộc. Bị Thiệu Lâm Phong ép hỏi, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thong dong, bình tĩnh lấy ra thẻ cao cấp năm sao của Vũ Phong quán, như một nắm đấm vô hình, đấm mạnh vào mặt của Thiệu Lâm Phong.

Trong lúc mọi người đang âm thầm suy đoán thân phận của hắn, chàng trai quý tộc vốn thong dong bình tĩnh này lại làm một hành động khiến cho mọi người mở rộng tâm mắt.

Một cú đấm!

Thiệu Lâm Phong ngã nhào xuống đất.

Lúc này, trực tiếp từ quý tộc biến thành côn đồ rồi.

Bạch Tố Tâm khiếp sợ há miệng. Phản đòn đẹp mắt này của Tiêu Dương khiến Bạch Tố Tâm hơi khó tin.

Sao hắn có thể có được thẻ hội viên cao quý như vậy?

Chẳng lẽ hẵn vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?

Bạch Tố Tâm nhíu mày, nhìn Tiêu Dương. Nếu thân phận của Tiêu Dương đúng là từ đại gia tộc nào đó, cảm giác đầu tiên của Bạch Tố Tâm không phải là vui mừng mà là có chút khó chịu. Như vậy, chẳng phải là hắn cố ý tiếp cận mình ư? Bạch Tố Tâm nhìn Tiêu Dương, tất cả mọi người cũng dán mắt vào hắn.

- Cậu... sao cậu lại đánh người?

Thiệu Hướng Phó bấy giờ có chút cảm giác bối rối, nhưng vẫn kiêng dè thân phận của đối phương nên cũng không thể hiện quá, vội vàng nâng Thiệu Lâm Phong dậy. Hốc mắt Thiệu Lâm Phong đã biến thành màu đen, đau đớn đến nhe răng trợn mắt, giận dữ nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Không cam lòng.

Được một lúc, bất ngờ, Thiệu Lâm Phong dùng sức mở mắt ra, trong miệng vẫn cứ thì thầm:

- Không thể nào. Đúng vậy, tuyệt đối không thể nào.

Hai mắt Thiệu Lâm Phong sáng lên, trợn mắt nói:

- Hắn chẳng qua chỉ là một tên lang thang ở đầu đường thôi, sao có thể có được tấm thẻ cao cấp quý như vậy? Thẻ này nếu không phải là giả, nhất định là hắn trộm. Đúng, nhất định là hắn ăn trộm.

Thiệu Lâm Phong vẫn nhìn vào Tiêu Dương, càng thêm khẳng định.

Ánh mắt của đám người lại chuyển qua.

Là ăn trộm ư?

Cũng không loại trừ khả năng này.

Khóe miệng Tiêu Dương khẽ nhếch lên, thần sắc lạnh lùng, nhẹ nhàng đưa lên tấm thẻ màu tím đang cầm trong tay:

- Anh chắc chắn đây là thứ tôi ăn trộm phải không? Thiệu Lâm Phong nhìn chằm chằm Tiêu Dương, giống như muốn từ trong đáy mắt của hắn mà nhìn ra được mánh khóe. Quả nhiên, hắn nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Dương lặng lẽ nhấp nháy, trong lòng liền nắm chắc, lúc này cười lạnh:

- Đúng vậy! Lý tiên sinh, xin ngài hãy nhanh chóng xác nhận một chút. Phải biết là, tấm thẻ quý trọng như vậy nếu như rơi vào tay người khác, đối với Vũ Phong quán mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Thẻ Vip cao cấp năm sao bị trộm, đây đúng là không phải chuyện nhỏ rồi.

Ánh mắt mọi người tập trung vào một người.

Lý Kiến Minh cũng không khỏi có chút chần chừ.

Những người có được thẻ VỊP này chính ông biết rất rõ, nhưng trong danh sách mà Lý Kiến Minh biết lại không hề có Tiêu Dương, thậm chí đến họ Tiêu cũng không có ai.

Chẳng lẽ người trước mặt đây đúng là...

Chuyện lớn, Lý Kiến Minh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Lý tiên sinh, xin hỏi một chút.

Lúc này Tiêu Dương mở miệng, nhẹ giọng nói:

- Không biết, một vị khách có tấm thẻ VỊIP cao cấp năm sao ở Vũ Phong quán chịu nghi vấn nhục nhã như vậy, Vũ Phong quán sẽ xử lý như thế nào?

Lý Kiến Minh trâm ngâm một hồi, nói:

- Nếu quả thật có chuyện như vậy, Vũ Phong quán sẽ hủy bỏ tư cách vào bất cứ câu lạc bộ nào dưới tên của Vũ Phong quán của người đó đến hết đời.

Mọi người lại thêm một hồi xôn xao.

Cả đời bị Vũ Phong quán từ chối.

Điều này có nghĩa là, nếu giai tâng bị sứt mẻ, đồng nghĩa với việc mất đi gân một nửa chỗ đứng. Nếu Vũ Phong quán đã muốn tập trung lực lượng để bức chết một người, thì chỉ e là các hội thượng lưu khác cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận.

Mỗi một vòng tròn đều có quy tắc trò chơi riêng của nó.

Thần sắc Thiệu Lâm Phong khẽ biến, nhưng nhìn lại Tiêu Dương, lúc này lại cười lạnh:

- Muốn hù dọa tôi à, định giương đông kích tây?

Thiệu Lâm Phong tuyệt đối không tin Tiêu Dương có thể có được tấm thẻ khách cao quý như vậy.

- Được thôi.

Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng, xoay mặt nhìn vê Lý Kiến Minh:

- Lý tiên sinh, phải như thế nào mới có thể chứng minh thân phận của tôi và tấm thẻ này là hợp pháp?

Lý Kiến Minh sợ run lên, mở miệng đáp:

- Chuyện này cũng dễ, bên trong mỗi tấm thẻ hội viên đều có ghi chép tư liệu của khách, chỉ cần tôi đi kiểm tra một chút là biết ngay thôi.

- Vậy thì kiểm tra đi.

Tiêu Dương đưa thẻ cho Lý Kiến Minh. Hắn nghĩ, Tạ Chấn Quang đã đưa thẻ cho hắn. Đương nhiên đã lưu tư liệu của hắn. Sau khi Lý Kiến Minh lấy thẻ, Tiêu Dương nói tiếp: - Đúng rồi, tôi tên Tiêu Dương, Tiêu trong Tiêu kiếm, Dương trong Dương cương.

Lý Kiến Minh cầm thẻ vội vã xoay người rời đi.

Trong sảnh lại một hồi yên tĩnh, ánh mắt mọi người thỉnh thoảng nhìn Tiêu Dương rồi lại quay qua nhìn Thiệu Lâm Phong.

Đều đang âm thầm suy đoán kết quả mọi chuyện.

Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh, đứng chắp tay.

Còn Thiệu Lâm Phong lúc này thì đang ôm lấy mắt bị đánh sưng lên, sắc mặt có ý cười nhạt rồi nhìn Tiêu Dương, trong lòng âm thâm hậm hực, đồng thời khóe miệng nhếch lên ý cười có vài phần trào phúng. Hừ, tiếp tục giả vờ đi, đợi lát nữa bị vạch trần rồi, lão sẽ khiến mày xấu hổ tột cùng.

Còn cha y, Thiệu Hướng Phó bây giờ đang nhíu mày, không có hành động gì cả.

Khoảng chừng năm phút.

Một hồi bước chân dồn dập truyền đến.

Ánh mắt mọi người đảo qua.

Lý Kiến Minh đến rồi.

- Lý tiên sinh...

Thiệu Lâm Phong lập tức vui vẻ, mặt mũi vui vẻ bước nhanh lại hỏi:

- Lý tiên sinh, sự tình đã tra rõ chân tướng rồi chứ?

- Đưa xuống!

Vẻ mặt Lý Kiến Minh bình tĩnh, lạnh giọng hét lớn.

Khuôn mặt tươi cười của Thiệu Lâm Phong càng rạng rỡ.

Nhưng một giây sau, nụ cười tươi rói của y đột ngột khựng lại.

Hai tên bảo vệ, một trái một phải bất ngờ bắt y đi.

- Chuyện này... chuyện này... Lý tiên sinh, ông bắt nhầm người rồi phải không?

Thiệu Lâm Phong lập tức quýnh lên. Bấy giờ, Thiệu Hướng Phó cũng không bình tĩnh được nữa, vội bước tới trước vài bước hỏi:

- Lý tiên sinh, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì rồi không?

- Thiệu Lâm Phong đã nói lời vu oan cho hội viên VỊP cao cấp năm sao của Vũ Phong quán, từ hôm nay trở đi, tước bỏ vĩnh viễn tư cách bước chân vào Vũ Phong quán.

Sấm sét giữa trời quang.

Trong khoảnh khắc, Thiệu Lâm Phong liên đần ra bất động.

Thật ư? Tấm thẻ kia lại đúng là của Tiêu Dương sao?

Làm sao có thể?

Thế nhưng không ai dám nghỉ ngờ lời mà Lý Kiến Minh vừa mới nói.

- Từ nay không được bước vào Vũ Phong quán.

Chuyện này đối với Thiệu Lâm Phong mà nói là một đả kích lớn.

Ở vùng này, có thể trở thành hội viên cao cấp của Vũ Phong quán, bước vào Vũ Phong quán, đây là một loại biểu tượng cho thân phận. Vũ Phong quán không lo không có hội viên. Trái lại, vô số người cho dù phải đánh vỡ đầu cũng muốn có được thẻ hội viên của Vũ Phong quán. Còn hôm nay, chính mình lại bị Vũ Phong quán bài trừ ra khỏi quán, điều này có nghĩa là bản thân đã bị tâng lớp thượng lưu bài xích. Đối với người có cái tôi cao ngạo như Thiệu Lâm Phong mà nói, đó là sự thật tuyệt đối khó mà chấp nhận.

Y thoáng nghĩ, sau này lúc bản thân đang khoác lác trước mặt bạn bè, người khác đột nhiên nói một câu: "Mày đến tư cách bước vào Vũ Phong quán còn không có, còn tự xưng là quý tộc cái gì?"

Chẳng khác nào đánh vào mặt.

- Không thể nào. Không đúng. Không thể như vậy được.

Thiệu Lâm Phong giấy giụa, đồng thời cũng không ngừng kêu gào.

- Lý tiên sinh, xin giơ tay đánh khẽ, Lâm Phong cũng không phải cố ý.

Lúc này, Thiệu Hướng Phó vội mở lời, nói tiếp:

- Lý tiên sinh, tôi và giám đốc Tạ cũng còn có chút giao tình...

- Thiệu tiên sinh, không giấu gì ngài, tước bỏ tư cách hội viên của Thiệu Lâm Phong, hơn nữa, còn không tiếp đón Thiệu Lâm Phong vĩnh viễn, mệnh lệnh này đúng là do giám đốc Tạ tự mình đặt ra.

Lúc nói những lời này, ánh mắt Lý Kiến Minh không khỏi lướt qua nhìn Tiêu Dương. Tuy lai lịch người này không rõ ràng, nhưng thời khắc này, trong lòng Lý Kiến Minh, vị trí của Tiêu Dương đã nâng lên một tâm vô cùng cao.

Mọi người xung quanh lại xôn xao.

Giám đốc Tạ tự mình hạ lệnh?

Điều này thể hiện rõ chuyện này đã không còn điểm nào quanh co nữa rồi.

Biết rằng, Tạ Chấn Quang ở Vũ Phong quán là đại diện cho quyên uy.

Sắc mặt cha con Thiệu Hướng Phó cùng tái nhợt, khuôn mặt Thiệu Lâm Phong giật giật vài cái:

- Không phải, nhất định không phải như vậy.

Ánh mắt Thiệu Lâm Phong hung hăng nhìn vào Tiêu Dương, lửa giận bừng bừng lên trong đáy mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Dương:

- Mày... mày chỉ là một kẻ lang thang ở đầu đường, một tên du côn. Sao có thể trở thành người nắm giữ tấm thẻ VỊP cao cấp năm sao của Vũ Phong quán được. Không thể nào.

Có thể tưởng tượng trong lòng Thiệu Lâm Phong đã chịu đả kích vô cùng lớn. Một tên côn đồ từ trước tới nay y không xem ra gì đột nhiên nhảy một cú đã trở thành hoàng tử cao cao tại thượng, thân phận địa vị đều áp đảo mình. Vốn dĩ định hung hăng giẫãm lên hắn một cái, bỗng nhiên phát hiện vị trí của đối phương thật ra là đang ở trên đầu mình, thậm chí dùng xúc tu cũng không có cách nào chạm tới đối phương được.

Kiểu tương phản mãnh liệt như vậy, Thiệu Lâm Phong chưa trực tiếp đau tim mà chết đã là kiên cường rồi.

- Tôi là du côn à?

Tiêu Dương mỉm cười nhìn qua Thiệu Lâm Phong.

- Đúng, mày là côn đồ, mày còn là đê...

Bốp!

Lời nói của Thiệu Lâm Phong còn chưa nói xong, liền bị một quyên hung hăng đấm văng xuống đất. Tiêu Dương xoa nhẹ nắm đấm, cười mỉm nhìn Thiệu Lâm Phong:

- Tôi cũng có thể chứng minh một chút, tôi không phải côn đồ.

Thế này còn kinh khủng hơn côn đồ.

Thiệu Lâm Phong bị đánh cho hồ đồ, khóe miệng không ngừng chảy máu.

- Lâm Phong.

Thiệu Hướng Phó vội vàng đi tới đỡ Thiệu Lâm Phong, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

- Tiêu tiên sinh, tha được chỗ nào thì nên tha.

- Tôi vốn không làm khó hắn, chỉ là hắn làm khó tôi mà thôi.

Tiêu Dương mở miệng.

Lời hắn nói cũng là sự thật.

- Đuổi hắn ra ngoài.

Lý Kiến Minh lúc này hét lớn một tiếng, mấy người bảo vệ lập tức kéo Thiệu Lâm Phong về phía sau. Trước tình huống này, Thiệu Hướng Phó tất nhiên cũng nhanh chóng bước theo đi ra.

- Tiêu tiên sinh, xin lỗi.

Lý Kiến Minh tiến lên khom người nói một câu.

Tiêu Dương khoát tay:

- Không saol

Lý Kiến Minh nói vài câu xong liền cáo lui rời đi:

- Vậy tôi không quấy rây nhã hứng của mọi người nữa.

Sau khi Lý Kiến Minh rời đi, trong sảnh không ít người thần sắc vẫn còn ở trạng thái thẫn thờ, há hốc mồm xem mọi chuyện.

Quả là không dám tin.

Ánh mắt nhìn Tiêu Dương, hào khí có chút quỷ dị yên tĩnh.

Lúc này, khuôn mặt Tiêu Dương khẽ cười, bỗng đưa tay ra, hướng Bạch Tố Tâm:

- Đây là vũ hội mà, đừng lãng phí thời gian nữa. Tố Tâm cô nương, cô bằng lòng cùng tôi nhảy điệu này chứ?

Nghe vậy, Bạch Tế Tâm mới hoàn hồn trở lại, ánh mắt trân ra nhìn Tiêu Dương, nhẹ nhàng cười khẽ, rồi đưa cánh tay.

Nhạc nhẹ uyển chuyển vang lên.

Trên sàn nhảy, áo trắng phiêu diêu, váy đen diễm lệ, dường như đang vẽ nên một cảnh tượng xinh đẹp.

Màn này lọt vào trong ánh mắt của mọi người, càng thâm ngây người.

Hai bóng hình thỉnh thoảng hiển hiện trong não, một là Tiêu Dương đang đứng trước Bạch Tố Tâm, một quyền đánh Thiệu Lâm Phong, hai là hình ảnh tiêu sái tự nhiên bây giờ, toát ra khí chất say lòng người.

Tương phản mạnh mẽ.

Không ít người đều ngây ra. - Hắn rốt cục là côn đồ hay là hoàng tử?
Bình Luận (0)
Comment