Chương 105: Đây là vận đào hoa của anh
Chương 105: Đây là vận đào hoa của anhChương 105: Đây là vận đào hoa của anh
Vũ khúc du dương uyển chuyển ve vãn bên tai.
Chuyện Thiệu Lâm Phong tựa như chỉ là một sự việc nhỏ xen giữa vũ hội, rất nhanh chóng trôi qua, vũ hội vẫn đang tiếp tục. Chỉ là, tiêu điểm của mọi người đều không tự chủ được mà dời đến hai người đang ở trên sàn nhảy kia, ánh mắt mang theo vẻ hâm mộ đố ky.
Ngọn đèn lấp lánh chiếu xuống.
- Tố Tâm cô nương, cô muốn nói gì cứ việc nói thẳng.
Bạch Tố Tâm vài lần muốn nói lại thôi, Tiêu Dương đều nhìn thấu, lúc này nhịn không được đành mở lời.
Nghe vậy, Bạch Tố Tâm nhẹ nhàng đưa mắt lên, nhìn Tiêu Dương, trâm ngâm một hồi, cuối cùng hỏi:
- Anh... anh rốt cuộc là ai?
Tiêu Dương chấn động, nghiêm mặt nói:
- Tôi quả thực là Tiêu Dương, Tiêu trong Tiêu kiếm...
- Dừng.
Bạch Tố Tâm nghiêm túc nhìn Tiêu Dương.
- Ý của tôi là thân phận của anh. Anh đến cả chứng minh thư cũng không có, chẳng lẽ là đang giấu giếm thân phận của mình?
Tiêu Dương lắc đầu:
- Chứng minh thư tôi không có.
- Tôi không tin, một người nhà quê có thể có được tấm thẻ VỊP cao cấp năm sao của Vũ Phong quán sao?
Bước nhảy của Bạch Tố Tâm nhẹ nhàng chậm rãi lại, đưa mắt nhìn Tiêu Dương.
- Cuối cùng thân phận của anh là gì?
- Ý cô là bây giờ?
Tiêu Dương kinh ngạc cười khẽ, rồi khẽ nói:
- Tố Tâm cô nương, tôi quả thực không giấu giếm cô, lai lịch của tôi rất đơn giản, không có bất kỳ bối cảnh nào, tấm thẻ này chỉ là ngẫu nhiên có được mà thôi.
Sau lưng Tiêu Dương cũng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, lúc bắt đầu Tiêu Dương còn tưởng Bạch Tố Tâm nhìn ra thân phận mình không phải là người hiện đại.
Bản thân từ triều Tống đi tới xã hội thời hiện đại, từ thời khắc biết được chân tướng như vậy, Tiêu Dương liền quyết định đem bí mật này chôn sâu trong lòng. Chuyện này ngay cả mình là người trong cuộc cũng khó mà chấp nhận. Nếu nói ra, người khác không xem mình là quái vật mới là lạ.
Tiêu Dương tóm tắt đơn giản chuyện ở Diệu Thủ Đường cứu được cha của Tạ Chấn Vinh.
- Ơn cứu cha, không ngờ Tạ tiên sinh lại báo đáp bằng đại lễ như vậy, có thể thấy trong lòng Tạ tiên sinh coi trọng đạo hiếu đến mức nào.
Tiêu Dương không khỏi cảm khái một tiếng, đồng thời cũng có chút xấu hổ, bản thân mình lúc trước còn suy nghĩ trong lòng tên Tạ tiên sinh này keo kiệt, tiền thì không có, chỉ tặng cho một tấm thẻ và một tờ giấy. Bây giờ xem ra, tấm thẻ này ngàn vàng cũng khó mua. - Anh cứu được cha của Tạ Chấn Vinh tiên sinh ư?
Ánh mắt Bạch Tố Tâm hiện lên sự kinh ngạc, chợt bình thường trở lại, trong lòng cũng âm thầm buông bỏ được một khối đá đè nặng.
Đáp án của Tiêu Dương so với sự tưởng tượng của mình còn tốt hơn nhiều.
Khuôn mặt Bạch Tố Tâm cũng tức khắc hiện lên vẻ tươi cười.
Con gái thật là kỳ lạ.
Tiêu Dương lặng lẽ lắc đầu cảm thán.
- Tiêu Dương, anh có thể nói là gặp vận lớn, đã có sự giúp đỡ của Tạ tiên sinh, anh tuyệt đối có thể có được thành tựu rồi.
Bạch Tố Tâm nghiêm mặt nói.
- Chuyện này tôi không hề nghĩ tới.
Tiêu Dương đột nhiên cười khẽ.
- Tôi chỉ là một tiểu thư đồng, cùng đại tiểu thư đi đọc là nhiệm vụ thiết yếu của tôi. Ngẫu nhiên cùng Tố Tâm cô nương khiêu vũ, đây cũng là chuyện quá tốt.
- Không có tiền đồ.
Bạch Tố Tâm khẽ gắt một tiếng, nhưng trong lòng đã có một ý niệm hài lòng nảy sinh.
Khóe môi Tiêu Dương nhếch lên vẻ tươi cười, thân thể nhẹ lay chuyển theo điệu nhạc.
- Đúng rồi, chị tôi xảy ra chuyện gì?
Bạch Tố Tâm nhẹ giọng hỏi thăm.
- Quả thực là tai ương máu me.
Tiêu Dương nhẹ gật đầu, rồi đem chuyện cứu viện Bạch Khanh Thành kể một lượt. Đương nhiên, trong đó đã che giấu đi không ít cảnh nguy hiểm. Dù là vậy, Bạch Tế Tâm cũng không khỏi sợ hãi, cuối cùng nghe thấy Tiêu Dương nói là Bạch Khanh Thành vừa được chữa trị vết thương ổn rồi lại quay lại hiện trường, lập tức nhịn không được nhíu mày:
- Chị tôi như vậy, cơ thể làm sao có thể chịu được?
- Chị cô không phải là người không có chừng mực, cô ấy sẽ chú ý mà.
Tiêu Dương an ủi một câu, nhưng nghĩ tới đêm nay Bạch Khanh Thành liều mạng, Tiêu Dương lại không dám đảm bảo nữa.
Bạch Tố Tâm cắn môi dưới, một lúc sau khẽ thở dài, tâm mắt đột ngột mở to, giương mắt nhìn Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, hôm nay anh xem quẻ cho chị nói là chị ấy có tai ương máu me, kêt quả đúng là... Chẳng lẽ anh đúng là biết thuật xem bói sao?
Tiêu Dương khế cười:
- Cũng xem như hiểu chút chút.
- Vậy anh có thể xem được ngày mai tôi có thể xảy ra chuyện gì không? Cụ thể vào!
Bạch Tố Tâm dường như có chút hứng thú.
Tiêu Dương nghĩ một chút rồi hiện vẻ mặt cầu xin: - Tố Tâm cô nương, xem quẻ bói toán là chuyện đi ngược lại ý trời. Bởi vì cái gọi là ý trời không thể nói trước. Chúng ta bói ra được hung cát đã là nghịch với hoạt động của trời đất. Nếu quả thật bói ra được chuyện cụ thể, như vậy là để lộ thiên cơ, sẽ hao tổn tuổi thọ.
- Nói một câu hù một đường.
Bạch Tố Tâm có chút khinh thường bĩu môi:
- Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là thiên cơ bất khả lộ sao?
- Đúng. Chính là như vậy.
Tiêu Dương mỉm cười trả lời.
- Xí! Vậy tôi cũng biết bói.
Bạch Tố Tâm dường như muốn ném trứng vào Tiêu Dương.
- Bói thế nào?
Tiêu Dương hỏi.
Bạch Tố Tâm nhìn Tiêu Dương, trâm ngâm hồi lâu, trâm giọng:
- Vị huynh đài này, tôi thấy anh ngũ quan hiện rõ, trán hoa đón xuân, cằm hái liễu, khí sắc dạt dào, đêm nay, anh tất có vận đào hoa.
- Đào hoa?
Tiêu Dương khẽ chấn động, rồi mỉm cười, nghiêm mặt nhìn Bạch Tố Tâm:
- Tố Tâm cô nương, tôi lại ngược lại nhìn thấy cô mới có vài phần khí vận đào hoa đấy.
- Nói xàm!
Bạch Tỗ Tâm khẽ gắt lên, không biết vì sao, bản thân mình đêm nay dường như biến đổi thành người khác. Rõ ràng là giả vờ quan hệ nam nữ, nhưng chính mình thật sự đang giận dỗi làm nũng trước mặt người đàn ông này rồi.
Bất giác, đôi má Bạch Tố Tâm không kiềm được đỏ hồng lên. ...
Vũ Phong quán, trong một căn phòng trang nhã.
- Giám đốc Tạ, đã xử lý xong rồi.
Lý Kiến Minh gõ cửa tiến vào, nhẹ giọng mở miệng.
- ỪI
Tạ Chấn Vinh vung tay lên:
- Tôi biết rồi.
Đợi sau khi Lý Kiến Minh rời đi, cửa sảnh đóng lại.
Gian sảnh này cũng không lớn, chỉ có mấy dãy sô pha mềm mại, còn có một tủ thủy tinh đặt ở giữa gian.
Đối diện ghế sô pha Tạ Chấn Vinh đang ngồi, một nam một nữ, đều khoảng hai mươi tuổi.
- Giám đốc Tạ, chuyện này là chuyện lớn, ông ngàn vạn lần không được để lộ bất kỳ sơ suất nào.
Người con gái mặc áo đỏ cất giọng.
- Tôi hiểu.
Tạ Chấn Vinh gật đầu, nói. - Thi đấu tinh anh lần này đã lựa chọn tổ chức tại Vũ Phong quán, tất nhiên tôi sẽ hoàn thành thỏa đáng, cam đoan giải đấu tiến hành thuận lợi.
- ỪI
Người con trai lúc này tiến lên, khuôn mặt khẽ cười:
- Vậy làm phiền giám đốc Tạ rồi.
Thái độ của cặp nam nữ trước mặt Tạ Chấn Vinh vô cùng khách sáo. Sau khi nói vài câu, Tạ Chấn Vinh cất bước ra khỏi ghế lô.
Bên trong ghế lô, người con gái áo đỏ tay cầm ly thủy tỉnh, chăm chú nhìn, một lúc sau, bỏ ly thủy tỉnh xuống, nhẹ duỗi cái eo nhỏ nhắn một cách lười biếng, ánh mắt mang vẻ chờ mong.
- Tinh anh đấu, tôi cuối cùng cũng chờ được rồi.
- Linh Nhi, cuộc đấu tinh anh giữa bảy nước không thể xem là trò đùa bình thường được. Cô hãy nhớ lấy, không được xem nhẹ.
Người con trai vẻ mặt nghiêm trọng:
- Nên biết rằng, chúng ta chưa từng đoạt được vị trí nào trong ba vị trí đầu.
- Lần này, tôi muốn sửa lại lịch sử.
Người con gái áo đỏ đứng lên.
- Nhưng, cô đừng quên...
Người con trai cười khổ một tiếng:
- Thành tích cuối cùng của giải thi đấu tinh anh bảy nước, là tính theo thành tích hai bên tổng hợp lại. Chúng ta bên này có được thành tích tốt đến mấy, nếu bên kia...
Hừi
Ánh mắt người con gái áo đỏ hiện lên vẻ không cam lòng.
- Hy vọng lần này đấu loại ở Vũ Phong quán, có thể chọn được người thật sự có thể chia sẻ được áp lực của chúng ta.
Người con trai thì thâm tự nhủ.
- Hoang đường viển vông.
Người con gái áo đỏ cũng không quay lại, đi thẳng ra ngoài.
- Tôi đi luyện công.
- Con nhỏ này...
Nam thanh niên có vẻ hơi bất đắc dĩ lắc đầu.......
Sau điệu nhảy, Tiêu Dương cùng Bạch Tố Tâm sóng vai đi tới ghế sofa ngồi nói chuyện phiếm. Mãi cho đến gần mười hai giờ, vũ hội bắt đầu lục tục có người ra về, Bạch Tố Tâm cùng Tiêu Dương cũng đứng dậy rời đi.
- Chị, cho dù thế nào, tối nay chị nhất định nhất định phải quay về nghỉ ngơi.
Ngồi trên xe, Bạch Tố Tâm gọi điện thoại cho Bạch Khanh Thành, dặn đi dặn lại một hồi mới cúp máy, nói giọng giận dỗi:
- Đúng là mê công việc đến chết luôn. Tiêu Dương cười cười không nói.
Xe đi thẳng đến nhà trọ của Thu Tâm, dừng lại ở bãi đỗ xe.
- Tiêu Dương, đêm nay thật sự cám ơn anh.
Bạch Tố Tâm mở dây an toàn trên người, hướng về phía Tiêu Dương cười khẽ.
Đêm nay nếu Tiêu Dương không kịp xuất hiện, Bạch Tố Tâm thật không biết nên ứng phó với tình huống như vậy thế nào.
- Không có gì.
Tiêu Dương lơ đễnh, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, quay qua Bạch Tố Tâm cười khẽ chế nhạo:
- Tố Tâm cô nương, còn có ba phút nữa là hết ngày. Xem ra, trình độ bói toán của cô cũng bình thường.
Bạch Tố Tâm khẽ giật mình, mắt nhìn Tiêu Dương, khẽ hừ một tiếng:
- Thời gian chẳng phải là vẫn chưa hết sao?
- Cũng sắp qua rồi.
Tiêu Dương cười cười.
- Ý của cô không lẽ là trên đường tôi lái xe quay về trường sẽ đột nhiên có vận đào hoa từ trên trời giáng xuống đấy chứ?
Bạch Tố Tâm khẽ cắn môi dưới. Một lúc sau, ngẩng lên nhìn Tiêu Dương, đột ngột cơ thể nhoài lên trước.
Giống như chuồn chuồn lướt trên nước, đôi môi giống như giật điện hôn một cái.
Bạch Tố Tâm nhẹ nhàng cười khẽ, đây giống như một bó hoa nở rộ, lúm đồng tiền xinh đẹp mê hoặc lòng người, giọng nói ngọt ngào:
- Đây là vận đào hoa mà bổn cô nương thưởng cho anh.
Tiêu Dương thoáng ngây dại, nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt mình.
Đột ngột vươn tay, ôm lấy bờ vai Bạch Tố Tâm, đồng thời cúi đầu chạm xuống.
Sự tiếp xúc không có nửa điểm hở, hai bờ môi cũng xuất hiện ma sát từng đợt cảm giác hoa lệ khiến người ta tê dại. Con ngươi Bạch Tố Tâm mở to, hai tay cũng không tự chủ được ôm lấy hai tay Tiêu Dương, toàn thân dường như mềm lại, đầu óc trống rỗng.
Nửa phút không thở được.
Nửa phút đẹp đẽ nhất.
Nửa phút mà từ nay về sau trong trí nhớ vĩnh viễn không phai nhạt.
Bốn bờ môi từ từ buông ra.
Bạch Tố Tâm ngay lập tức há miệng thở sâu vài cái, trong lòng giống như hươu chạy, khuôn mặt cũng đỏ lên.
- Đây là vận đào hoa của cô.
Tiêu Dương mỉm cười, mở miệng nói.
Sắc mặt Bạch Tố Tâm đỏ hồng, một lúc sau, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Dương.
- Lưu manh nhà anh.
Dứt lời, Bạch Tố Tâm đẩy cửa xe bước ra, mang theo trái tim đang đập rộn ràng đi vê phía thang máy của nhà trọ. - Tôi là lưu manh ư?
Tiêu Dương đưa tay sờ sờ môi của mình, một lúc sau, đưa mắt lên nhìn bóng lung của Bạch Tố Tâm, nhẹ thì thâm.
- Chẳng phải là cô đùa nghịch trước hay sao?