Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1027 - Chương 1034: Đánh Đập Con Nối Dõi Của Thần Linh!

Chương 1034: Đánh đập con nối dõi của thần linh! Chương 1034: Đánh đập con nối dõi của thần linh!Chương 1034: Đánh đập con nối dõi của thần linh!

Toàn trường vô cùng tĩnh mịch. Tất cả mọi người đều cảm thấy tay chân lạnh ngắt.

Nhất là những người từng khiêu chiến Tiêu Dương mấy ngày nay, giờ phút này lưng đầy mồ hôi lạnh, cuống quít hít sâu một hơi khí lạnh.

Từ cảnh tượng mấy người vừa nhìn thấy thì mấy hôm trước, khi Tiêu Dương chiến đấu với bọn họ, căn bản chưa phát huy một phần trăm thực lực.

Đây mới là thực lực chân chính của hắn?

Đây mới là vốn liếng của đội bảo vệ trường Phục Đại thần bí sao?

Mọi người yên tĩnh không chút tiếng động, giống như ngừng cả hô hấp.

Toàn thân nam tử áo đỏ đau đớn thấu tim, còn chưa kịp tỉnh táo lại thì bên tai đã truyền tới giọng nói như ác ma...

- Nói xin lỗi.

Bạch Húc Húc cảm thán.

Thân thể run rẩy miễn cưỡng đứng lên, đối mặt với Tiêu Dương, đôi mắt tràn ngập hận ý. Thân phận mình cao quý ra sao, sứ giả truyền Chỉ lệnh thần linh, đi tới bất cứ nơi nào cũng đều được tôn kính.

- Đa tạ sự quan tâm của ngươi. Mời nói xin lỗi đi... Đúng rồi, phiền hai vị quỳ xuống đã.

Hai người đang đợi, cùng đợi cường giả của đối phương tới trợ giúp.

Nam tử áo đỏ nghiến răng nghiến lợi nguyên rủa.

Rầm!

Một cảm giác nhục nhã trào lên trong lòng. Hai người nắm chặt bàn tay, quay đầu nhìn chằm chằm đầy ác độc vào Tiêu Dương. Ánh mắt họ hận tới một thể ăn tươi nuốt sống Tiêu Dương.

- Ta không thích dùng bạo lực đâu.

Tiêu Dương phất nhẹ tay:

- Ta dám cam đoan ngươi nhất định không sống quá đêm nay!

Sắc mặt hai người đỏ bừng tới tím lại. Ngay lúc này, đầu bọn họ đầy lửa giận không thể phát tiết được, toàn thân run rẩy, không biết là phẫn nộ hay sợ hãi...

Đồng tử mọi người co rút lại theo tiềm thức, trong lòng lạnh ngắt. Không thích dùng bạo lực nhưng ra chân chẳng hề có chút ý nương tay, quyết đoán cay độc.

- ... Lão đại thật biết lễ phép.

Đúng là một nhân vật tàn nhẫn mà.

Tiêu Dương lắc đầu tiến lên vài bước.

Đảo chân không chút báo hiệu, hai gối của nam tử áo đỏ bị một đòn kịch liệt, nặng nề quỳ gối xuống mặt đất, ầm một tiếng đánh thẳng vào linh hồn mọi người ở đây.

BịchI

Sứ giả này giờ đây tim đập thình thịch. Tiếng kêu thảm thiết của thân sứ bên cạnh giống như u hồn đang vây gã. Gã ở bên cạnh, cảm nhận được lực lượng một cước của Tiêu Dương vô cùng rõ ràng. Gã hoàn toàn có thể cảm nhận được, sợ rằng cuối cùng hai chân của nam tử áo đỏ sẽ tàn phế cả đời rồi.

Sứ giả Thiên Vương Thân Tháp nhắm chặt hai mắt, vô cùng uất ức nói ba chữ này!

Tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Sứ giả kia muốn hộc máu. Đã bị bức tới mức này rồi mà còn ra vẻ đại lượng nữa.

Nam tử áo đỏ không còn cách nào đứng nổi, quỳ xuống, thân thể chấn động ngã trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn run rẩy kêu rên. Hai chân gã sợ rằng sẽ bị phế rồi! Tiêu Dương không chỉ thuần túy đánh gây khớp xương của gã mà một luồng nội khí mênh mông còn phá hủy gân cốt hai chân gã, muốn phục hồi sợ rằng rất khó.

- Phế vật!

Lúc này từ xa xa truyền tới một tiếng quát lạnh.

Nhìn thoáng qua sứ giả Hỏa Thần sơn áo đỏ đang lăn lộn trên mặt đất, gã vội vàng đứng lên, lê thân thể bị thương, đi vê một hướng rìa lôi đài...

Tiêu Dương từ từ đưa mắt nhìn một vị sứ giả đến từ Thiên Vương Thần Tháp bên cạnh.

Tên nhãi có vẻ vô cùng đại lượng, xua xua tay:

- Thôi đi thôi đi, ta không trách ngươi. Ta không phải người nhỏ mọn đâu.

- Không! Ta không muốn như vậy!

- Ta xin lỗi!

Vẻ mặt gã vô cùng hối hận. Không ngờ mình tự cho là anh dũng, xung phong đi truyền lệnh. Còn chưa tuyên đọc Chỉ lệnh thần linh, trở về báo cáo, cho dù trên người mình có lệnh bài thần linh thì cũng không dám bóp nát trở vê nguyên thế giới. Bởi với thế lực của thần linh ở đó mà nói, đó chính là khinh nhờ Chỉ lệnh thân linh, cho dù trở về nguyên thế giới cũng bị ban tử tội.

Thấn sứ của Thiên Vương Thần Tháp sụp đổ, quỳ gối xuống mặt đất.

Một luồng sáng lạnh bắn nhanh tới, bí mật mang theo sát khí ngập trời, trong nháy mắt đã xuyên thủng lông ngực của sứ giá Thiên Vương Thần Tháp.

Âm!

Trong nháy mắt đoạt mạng, con ngươi gã trợn to ngã xuống lôi đài. Đồng thời một bóng người bay nhanh vọt tới, hạ xuống lôi đài, mặt lạnh như băng, tay cũng cầm một chiếc tiểu tháp, trên tháp có chín tầng, mỗi tâng đều tỏa ra một ánh sáng khác nhau.

- Kẻ khiến Thiên Vương Thần Tháp mất mặt, chết!

Khuôn mặt nam tử kia tràn ngập sát khí.

- Cửu sắc tháp! Y là Lý Thác!

Có người kinh ngạc hô.

Ánh mắt bọn họ lập tức nóng bỏng hội tụ tới.

Con nối dõi của thần linh Thiên Vương Thần Tháp, Lý Thác!

- Còn tự xưng là con nối dõi của thần linh, ngay cả năm mươi chiến điểm cũng không lấy ra nổi.

Bạch Húc Húc sờ sờ ngực mình, xác định không có vấn đề gì, không khỏi bĩu môi: Đôi mắt Lý Thác trừng lên, khí thế tràn ngập trời đất âm âm chấn lui Bạch Húc Húc vài bước.

- Hừi

- Bảo vật giá trị năm mươi chiến điểm.

Bạch Húc Húc luôn luôn coi lão đại của ta là lớn nhất trong trời đất, nghe vậy nhanh chóng đi tới, vươn †ay ra trước mặt Lý Thác:

- Cường cường đối chiến!

Lý Thác tiến lên một bước, Cửu Sắc Tháp trong tay tỏa ra một tâng ánh sáng dịu dàng, trong khoảnh khắc bao phủ toàn trường. Uy áp vô hình khiến nhiều người nơi này biết điêu ngậm miệng, toàn thân không nhịn nổi mà run lên một cái.

Bốn mắt đối mặt, không che dấu địch ý chút nào.

Lý Thác chậm rãi đi về hướng Tiêu Dương, cũng không nói nhảm gì, lạnh lùng nói thẳng:

- Ta khiêu chiến với ngươi!

Tiêu Dương đặt lôi đài ở đây, vốn dựa theo lời của cường giả Thiên Vương Thần Tháp thì không cần để ý tới hắn. Đêm qua thế lực của hai đại thần linh cũng đã bàn bạc xong, cùng phát ra Chỉ lệnh thần linh...

Vốn tưởng rằng khi mình tới, lôi đài này đã bị hủy đi rồi, không ngờ rằng Lý Thác tận mắt thấy cảnh sứ giả Thiên Vương Thần Tháp tủi nhục quỳ xuống xin lỗi tiểu đệ Tiêu Dương. Tính nhẫn nại của Lý Thác dù tốt cũng không nhịn nổi nữa, lập tức ra tay giết sứ giả Thiên Vương Thần Tháp kia trước.

- Quy định.

Tiêu Dương bình tĩnh nhìn Lý Thác, mở miệng nhấn từng chữ.

Con nối dõi của thần linh dù dương danh Thần Linh Cảnh Địa nhưng cực hiếm có người có cơ hội thấy con nối dõi của thần linh thức tỉnh huyết mạch chiến đấu.

Chờ mong một hồi đại chiến!

Từng tiếng bàn tán vang lên, có nghi ngờ, còn có cả chờ mong.

- Không ngờ ngay cả Lý Thác cũng bị đánh động tới rồi. Mặc dù Tiêu Dương không đơn giản nhưng có thể sánh vai với con nối dõi của thần linh sao?

- Con nối dõi của thân linh cường đại!

- Mấy hôm trước, chính y và Hỏa Mâu trong Hỏa Thần Sơn Thất Tử đại chiến một hồi, song phương ngang tài ngang sức!

Tiêu Dương mỉm cười chắp tay:

- Húc Húc, không được vô lễ. Khó có cơ hội con nối dõi của thân linh xuất hiện cho chúng ta lập uy, coi như là làm quảng cáo miễn phí đi.

-... Ngươi thật sự chẳng có nổi bảo vật năm mươi chiến điểm sao?

Bạch Húc Húc vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn thoáng qua Lý Thác, nửa ngày sau mới chán nản lắc đầu đi xuống lôi đài, vừa đi vừa nói thâm.

- Ngày mai phải lập quy tắc mới, cấm con nối dõi của thần linh tham gia khiêu chiến.

Đôi mắt Lý Thác lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

- Ta nghe nói ngươi rất cuồng vọng.

- Là rất tự tin. Tiêu Dương mỉm cười:

- Đừng trách ta thẳng thắn. Với thực lực hiện tại của ngươi, căn bản không phải là khiêu chiến mà là đánh đập đấy.

- Vô Tận Hàn Quang!

Lý Thác ném Cửu Sắc Tháp trong tay đi. Trong khoảnh khắc, thân tháp bùng lên ánh sáng. Tầng thứ ba trên tháp tràn ngập ánh sáng trắng lạnh lẽo, trong tích tắc khiến không gian như sắp bị đông cứng vậy. Hàn khí lạnh như băng hình thành ánh sáng thấu xương bao phủ tới, phong tỏa không gian khắp thân Tiêu Dương.

Trong mấy hô hấp, bốn phía quanh người Tiêu Dương đã hoàn toàn đóng băng. Từ bên ngoài nhìn lại, Tiêu Dương giống như đã bị biến thành một tượng băng vậy.

Phía dưới, tiếng than thở sợ hãi vang lên.

- Thật không hổ là con nối dõi của thần linh, vừa ra tay đã không giống bình thường.

- Lần này Tiêu Dương đá phải tấm sắt rồi, phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng của mình.

- Lý Thác quả là danh bất hư truyền.

- Cửu Sắc Tháp thần kỳ thật.

Tiêu Dương bị nhốt bên trong, sắc mặt không thay đổi chút nào mà cảm thụ uy lực một đòn này, âm thâm than thở. Hắn đã nhận ra, trên người Lý Thác này có thương tích, có lẽ là do một trận đánh với Hỏa Mâu lưu lại.

Cho dù là thế nào thì thực lực của y cũng giảm mạnh. Nếu Lý Thác ở thực lực đỉnh cao thì có lẽ Tiêu Dương sẽ không coi thường lắm. Mà điểm duy nhất của Lý Thác khiến Tiêu Dương kiêng dè là Cửu Sắc Tháp trong tay y. Lần đầu nhìn thấy, Tiêu Dương đã cảm thấy đây là một món bảo bối rồi.

- Bảo bối mặc dù tốt nhưng Lý Thác lại không phát huy nổi một phần uy lực của nó. Chẳng lẽ căn bản chưa nhận chủ sao?

Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Lý Thác, bỗng nhiên toàn thân chấn động. Công pháp Xi Vưu luyện thể tuôn ra. Cánh tay Tiêu Dương trong khoảnh khắc vồng lên, lực lượng hùng hậu phóng ra, âm ầm một tiếng khiến khối băng bao phủ bên ngoài thân thể hắn vỡ tung, bắn ra bốn phương tám hướng.

BịchI

Sắc mặt Lý Thác đổi hẳn, thân thể lùi mạnh về phía sau.

- Chỉ mượn một cái tháp rách mà muốn khiêu chiến Tiêu Dương ta sao?

Tiêu Dương cố hết sức đả kích Lý Thác, cất tiếng cười điên cuồng, bóng dáng vọt tới phía trước như ma thần:

- Ta đã nói đây là ẩu đả, không phải là khiêu chiến!

Bóng quyền vung lên trong khoảnh khắc, mang theo một trận cuông phong. Luồng sáng trắng lạnh lẽo do tầng ba của Cửu Sắc Tháp phóng ra bị đánh nát không còn tăm tích. Chưởng kình cường đại trực tiếp đánh thẳng tới khuôn mặt Lý Thác...

Lý Thác thất kinh, đột nhiên lui lại phía sau vài bước, nhanh chóng vận khí, tạm thời liên lạc với Cánh Thiên Sứ. Thân Cánh Thiên Sứ đột nhiên mở rộng, nặng nề trấn áp xuống.

Tiêu Dương đoán không sai. Cửu Sắc Tháp chưa nhận Lý Thác làm chủ mà là y được một vị tiền bối cho mượn, để y dùng phòng thân chế địch trong Thiên Tài Thí Luyện Địa. Âm II

Một quyền đánh ầm ầm lên thân tháp. Uy lực công kích cường đại trong khoảnh khắc đã hóa giải hoàn toàn ánh sáng từ thân tháp phát ra.

- Quả thật là một bảo vật.

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, nhìn Lý Thác đầy ý xấu, cười cười, âm thầm thi triển lực Kiếm Đạo.

Hám Đạo Thuật, Nhất Niệm Hám Hồn!

Tiêu Dương cũng không công kích trực tiếp Lý Thác mà thông qua thủ đoạn công kích mạnh mẽ của Hám Đạo Thuật, trong nháy mắt đã chặt đứt liên hệ giữa Lý Thác và Cửu Sắc Tháp!

- Đa tạ Lý huynh tặng đại lễt

Tiêu Dương cười ha hả, giơ tay lên, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai thu luôn Cửu Sắc Tháp vào trong chiếc chén bể.

Âm!

Trong tích tắc, sắc mặt Lý Thác tái mét, đôi mắt trợn tròn to, vừa kinh vừa giận:

- Ngươi...

Vùi

Còn chưa kịp mở miệng, chưởng phong kinh khủng đã ập tới trước mặt.

- Thức thứ nhất Bắc Đế Vương Đằng, Trích Tinh Liệt Vân!

Giống như trong bầu trời đêm đầy sao, có một bàn tay cực lớn hiện ra xé rách không gian, âm âm đánh tới vậy.

Vây bị xé ra, sao trời bị đánh nát.

ÂmII

Dưới tình thế cấp bách, căn bản Lý Thác không thể phản ứng, vội vàng giơ chưởng lên, bị đánh âm một cái bay xa cả chục thước...

Vùi

Bóng dáng Tiêu Dương còn nhanh hơn cả Lý Thác, nhoáng lên như điện, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Thác, lại đánh ra một chưởng.

- Nguyệt Lão Phủ Cầm!

BịchIII

Thân thể Lý Thác bị đánh một chưởng kịch liệt, phun máu bay trở lại, rơi xuống trên lôi đài.

Vù. Thân thể Lý Thác không hổ là thân thể thần linh, vừa rơi xuống đất, trong nháy mắt liên lập tức nhảy lên.

Chẳng qua bóng dáng Tiêu Dương như quỷ my, lại ập tới lần nữa, một chưởng đánh vào đầu, bịch một tiếng đánh rơi Lý Thác.

Tiêu Dương lắc đầu thở dài:

- Đúng là không phải là khiêu chiến mà.
Bình Luận (0)
Comment