Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1026 - Chương 1033: Thông Báo Của Đội Bảo Vệ Trường Phục Đại!

Chương 1033: Thông báo của đội bảo vệ trường Phục Đại! Chương 1033: Thông báo của đội bảo vệ trường Phục Đại!Chương 1033: Thông báo của đội bảo vệ trường Phục Đại!

- Chỉ lệnh thân linh đến! Tiêu Dương quỳ nghel

Từ phương hướng thung lũng lớn tràn ngập hơi thở thần thánh, giống như có từng đợt khói nhẹ lượn lờ tới. Một giây tiếp theo, một nam tử mặc trường bào màu đỏ phiên nhiên đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú về phía trước, trên tay cầm một cuộn giấy.

Tiếng xôn xao âm ï toàn trường.

Mọi ánh mắt đều tập hợp lại, mắt mở to tới cực điểm...

- Chỉ lệnh thần linh, không ngờ ban cả Chỉ lệnh thần linh ra. Xem ra Tiêu Dương chơi đùa tới bốc lửa rồi, Hỏa Thần sơn cũng đã ra thông điệp cuối cùng cho hắn.

- Một vị con nối dõi cường đại của Hỏa Thần sơn lại tới từ bao giờ vậy? Theo lý thuyết, với thực lực của Hỏa Mâu thì dường như cũng không có tư cách tuyên bố Chỉ lệnh thần linh đâu.

- Chỉ lệnh thần linh xuất hiện có nghĩa là hiệu lệnh cao nhất của thế lực một phương thần linh đã ban ra, bất cứ kẻ nào có gan kháng lệnh thì đều sẽ trở thành kẻ địch vĩnh viễn của thế lực thần linh này.

Nam tử mặc áo đỏ đi tới, lăng không đứng trước người Tiêu Dương mười thước, quan sát Tiêu Dương, khóe miệng lộ ý cười ngạo nghề lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng:

- Làm càn!

Đồng thời, một luồng lực lượng cường đại mênh mông tràn ngập từ người nam tử áo đỏ, bao phủ lấy Tiêu Dương.

Tiếng xôn xao lại ào ào vang lên!

- Khinh nhờn thần linh, ban cho ngươi tử hình!

Tiêu Dương chắp tay đứng, giương mắt liền nam tử mặc áo đỏ này, đáp lại một tiếng coi thường:

Tất cả mọi người ở đây đều sợ tới ngây người.

- Chỉ lệnh thần linh, Tiêu Dương tiến lên quỳ nghe!

Tiêu Dương vung tay lên, đánh tan luồng lực lượng này thành mây khói, ngẩng đầu cau màu:

- Ngươi là cái quái gì?

Bốn phía yên tĩnh hẳn.

Nam tử áo đỏ quát lớn:

Nam tử mặc áo đỏ kia tỏa ra hơi thở bị Tiêu Dương phất tay một cái đánh bật trở về.

Chưa ai dám khinh thường Chỉ lệnh thần linh, càng đừng nói tới chuyện làm nhục sứ giả truyền lệnh. Nam tử mặc áo đó trước mặt này là địa biểu cho Hỏa Thần sơn khổng lồ đó!

Sắc mặt gã tái mét, nắm chặt Chỉ lệnh thân linh trong tay.

- Ngươi ngớ ngẩn à?

Chỉ chốc lát sau, nội tâm đám người này không nén nổi tràn ngập kích động. Mặc dù Tiêu Dương vênh váo khiêu khích thế lực của hai thần linh nhưng dù sao cũng chưa từng đối kháng trực tiếp với một thế lực nào. Mọi người cũng không cảm thấy có gì ghê gớm. Hôm nay thấy Tiêu Dương mặt không đổi sắc, đối mặt với Chỉ lệnh thần linh, tựa hồ xu thế đã thành nước lửa. Loại va chạm này khiến người vây xem cảm thấy mơ hô máu huyết sôi trào. Căn bản Tiêu Dương khinh thường thứ này. Hắn cho rằng Chỉ lệnh thần linh chẳng qua chỉ là một thứ để một số thế lực thần linh thỏa mãn hư vinh ở tít trên cao của mình mà thôi. Chỉ bằng một tờ giấy vụn mà muốn áp chế Tiêu Dương ta sao? Tiêu Dương cảm thấy nói bọn chúng là kẻ ngớ ngẩn đã là nể mặt lắm rồi.

Tiêu Dương sớm đã biết trước rằng hôm nay thế lực hai thần linh đều muốn gặp mình phát Chỉ lệnh thân linh. Đêm qua dò xét thung lũng lớn, Tiêu Dương trùng hợp nghe thấy Hỏa Mâu và Lý Thác nói chuyện với nhau. Mặc dù hai người bởi nơi sinh sản củaác thú Hỏa Tê mà tranh đấu không ngừng nhưng cùng đối mặt với một kẻ khiêu khích, hai người cũng đều tỏ vẻ, không thể để uy nghiêm của thần linh bị tổn thất.

Khóe miệng Tiêu Dương giật giật. Quỳ nghe? Nghe cái em gái ngươi!

- Lại là một Chỉ lệnh thần linh nữa à?

- Càng ngu ngốc hơn.

Lúc này ở phía thung lũng lớn, lại có một luông sáng thần thánh tràn tới...

Hiển nhiên gã muốn cho Tiêu Dương quỳ luôn xuống.

Sứ giả truyền lệnh của Thiên Vương Thần Tháp hiển nhiên cũng không phải kẻ hiền lành, nghe vậy ánh mắt bùng lên ý lạnh, tay tái nâng Chỉ lệnh thần linh lên. Cổ tay phải phất lên, trong khoảnh khắc một cái tháp nhỏ xuất hiện, phát ra chấn động xé gió. Một luồng sáng chói mắt bắn ra, chiếu thẳng về hướng đầu gối Tiêu Dương.

Tiếng ồn ào lại tràn ngập!

Tiêu Dương liếc mắt một cái.

Nhưng lúc này mọi người dưới lôi đài đã hoàn toàn nổ tung rồi. Chỉ lệnh thần linh cực kỳ hiếm gặp, hôm nay lại có hai lợt liên tiếp phát ra, đồng thời hướng về một người...

Giống như hai ngọn núi lớn nguy nga đồng thời ập xuống. Giờ phút này ánh mắt mọi người lại tụ tập trên người Tiêu Dương. Hai Chỉ lệnh thần linh hạ xuống, hắn còn có thể duy trì ương ngạnh?

Tiêu Dương cho bọn họ biết đáp án rất nhanh.

Chỉ lệnh thần linh?

Quả nhiên quạ trong thiên hạ đều đen như nhau

- Chỉ lệnh thân linh, Tiêu Dương quỳ nghe!

Đúng là sau khi nghe thấy tin tức này, trong lòng Tiêu Dương liền nảy ra một ý nghĩ có thể đánh vỡ cục diện tạm thời của thung lũng lớn lúc này.

Rầm!

Ánh sáng đánh thẳng vào gối Tiêu Dương, chẳng qua cảnh Tiêu Dương quỳ sụp xuống như gã tính không xảy ra. Đòn đánh này giống như đập vào tấm sắt, căn bản không gây nên bất cứ phản ứng gì.

- Ngươi là Tiêu Dương?

Vẻ mặt sứ giả truyền Chỉ lệnh thân linh thoáng kinh ngạc, ngược lại vẫn đứng trên cao cất tiếng nói lạnh lùng:

- Ngươi có biết hậu quả của việc coi rẻ thân linh không?

- Cuồng đồ lớn mất!

Lúc này, một tiếng quát uy nghiêm vang vọng lên. Tâm mắt mọi người liếc tới, thấy người đi ra không ngờ là Bạch Húc Húc khiến vô số người hận tới nghiến răng nghiến lợi. Chẳng qua giờ khác này vẻ mặt Bạch Húc Húc đầy trang trọng, bước tiến lên, chỉ vào hai gã sứ giả truyền lệnh, sắc mặt giận dữ quát lớn: - Ngươi có biết hậu quả của việc coi rẻ đội bảo vệ trường Phục Đại không?

Đội bảo vệ trường Phục Đại!

Sắc mặt nam tử áo đỏ hơi đổi.

- Có bảo vật hộ thể?

Khói đặc biến mất, trừ hốc mắt đỏ lên, Bạch Húc Húc chẳng mất một cọng lông.

- Mẹ kiếp, không ngờ còn mang theo đạn hơi cay.

Chẳng qua Bạch Húc Húc mặc thần binh nhận chủ Thiền Dực Y, loại công kích mức độ này không thể phá nổi phòng ngự của nó. Chẳng qua trận khói đặc này hun khiến hai mắt của tên nhãi hơi khó chịu:

Thực lực của hai sứ giả truyền lệnh đều trên Bạch Húc Húc, lại nổi giận đột nhiên tập kích, đương nhiên Bạch Húc Húc không thể phòng bị.

- Hai sứ giả truyên lệnh của Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Thần Tháp vô cớ xông vào lôi đài, ăn cơm trước kẻng, à không, vi phạm quy định. Đội bảo vệ trường Phục Đại họp bàn và quyết định, tha mạng cho sứ giả Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Thần Tháp một lần, vái lạy sáu lần rồi lăn khỏi lôi đài, tha không bị xử lý.

Mọi người trợn mắt há mồm, trong đầu giống như nghe thấy thiên thư, một lát sau mới miễn cưỡng hiểu nổi ý của Bạch Húc Húc...

Bắt hai vị sứ giả truyền lệnh lăn khỏi lôi đài?

Đây đâu phải là bất kính với thế lực hai đại thần linh, quả thực là coi thường trần trụi rồi!

- Làm cànI

Trong tích tắc này, hai sứ giả truyền lệnh cũng kịp phản ứng, đồng thời phẫn nộ đánh tới, công kích mạnh mẽ ập về phía Bạch Húc Húc.

Rầm!

Một trái một phải đánh thẳng đến, trên người Bạch Húc Húc bốc lên một trận khói đặc...

Ánh mắt Bạch Húc Húc vô cùng sùng bái và trịnh trọng, nói:

- Thông báo của đội bảo vệ trường Phục Đại!

Bạch Húc Húc đưa một cái ghế cho Tiêu Dương ngồi xuống, lập tức nhanh chóng xoay người, trong tay bất ngờ lộ ra một tờ giấy trắng, xoạt một tiếng liền tung ra đất. Trên tờ giấy có viết vài hàng chữ...

- Mời lão đại ngồi.

Lại nghe thấy thế lực thần bí này lần nữa. Giờ phút này trái tim mọi người đều không nén nổi kiêng dè, thầm hít sâu một hơi. Chẳng lẽ đội bảo vệ trường Phục Đại kia có thể đối kháng với thế lực hai đại thần linh Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Thần Tháp?

Trong lòng mọi người nơi này đều chấn động!

- Thừa dịp ta còn có chút kiên nhẫn, đọc Chỉ lệnh thần linh của các ngươi ra đi.

Tiêu Dương ngồi trên ghế, dựa lưng nói.

Hai gã sứ giả nhìn nhau. Chuyện phát triển đã ra ngoài dự liệu của bọn họ. Chẳng qua Tiêu Dương vừa rồi khiến bọn họ cảm thấy sâu không lường được. Hôm nay Tiêu Dương không có khả năng quỳ nghe chỉ rồi, hai người chỉ còn cách cau mày nhìn nhau gật đầu.

- Chỉ lệnh thân linh, hạn cho Tiêu Dương trong một canh giờ phải hủy lôi đài, hơn nữa tiến vào thung lũng thỉnh tội với Hỏa Thần sơn, nếu không sẽ giáng tội!

Một Chỉ lệnh thần linh khác cũng tương tự, chẳng qua đổi Hỏa Thần sơn thành Thiên Vương Thần Tháp mà thôi.

Tiêu Dương quay đầu lại nhìn Bạch Húc Húc hốc mắt vẫn đang đỏ:

- Học hỏi đi, lần sau viết thông báo ngắn gọn dễ hiểu.

- Biết rồi biết rồi.

Bạch Húc Húc vội vàng gật đầu như bổ củi.

Ánh mắt hai gã sứ giả truyền lệnh lộ vẻ uất ức.

- Tiêu Dương, ngươi chỉ có thời gian một canh giờ. Tự thu xếp đi!

Nam tử sứ giả mặc áo đỏ tới từ Hỏa Thần sơn vung tay. Hai đại sứ giả xoay người muốn rời đi.

- Chậm đãi

Bóng dáng Tiêu Dương vốn còn đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế phơi nắng, một giây tiếp theo đã bất ngờ xuất hiện trước mặt hai sứ giả, nhìn từ trên cao xuống, mỉm cười nói:

- Hai vị không nghe rõ thông báo của đội bảo vệ trường Phục Đại à?

Hai người biến sắc.

- Chẳng qua ta cũng là người nói lý lẽ, lấy đức báo oán.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Mặc dù các ngươi bắt ta quỳ xuống nghe chỉ nhưng ta cũng không bắt các ngươi lăn khỏi lôi đài. ... Các ngươi đánh cho huynh đệ ta chảy nước mắt rồi, cũng phải có lời biểu đạt gì với huynh đệ của ta chứ.

- Đại ca... AI

Tựa như muốn biểu đạt sự bi thảm của bản thân, lúc này Bạch Húc Húc khóc lớn đau khổ.

Tất cả mọi người dưới đài chẳng còn lời nào để nói với gã này.

- Rốt cục ngươi muốn thế nào đây?

Nam tử áo đỏ tức giận quát lạnh.

Ánh mắt sứ giả tới từ Thiên Vương Thần Tháp cũng lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:

- Chúng ta muốn đi, ngươi dám cản sao?

- Xin lỗi huynh đệ ta... Quỳ xuống.

- Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã!

Sắc mặt sứ giả Thiên Vương Thần Tháp nâng tiểu tháp giận dữ nhướn mày, tiểu tháp trong tay quay nhanh, trong chớp mắt đã dấy lên một trận cuông phong, đánh tới Tiêu Dương như đao cắt.

Bịch bịch bang bang!

Tiêu Dương bước tới một bước, quyền ảnh rơi xuống như mưa. Gió oanh kích tới bị hắn đánh nát bấy. Trong chớp mắt, Tiêu Dương chỉ còn cách sứ giả Thiên Vương Thần Tháp kia không tới một thước...

Gần trong gang tấc rồi!

Sắc mặt sứ giả kia tái hẳn, vừa định vận chuyển tiểu tháp phát động công kích thì một cảnh khiến gã càng sợ hãi giật mình xảy ra.

Quyền ảnh như sơn.

Một quyền quét ngang, trực tiếp nện vào tiểu tháp kia. Tiểu tháp vô cùng chắc chắn bất ngờ bị một quyền đánh ầm ầm vỡ tung.

Rầm!

Tiêu Dương tung cước đá ra:

- Cước đá thiên tài Thiên Vương Tháp!

Một đòn đánh thẳng vào bụng sứ giả Thiên Vương Thần Tháp. Cơn đau đớn thấu tim trong phút chốc truyên khắp người gã. Rên lên một tiếng, thân thể gã không thể tự khống chế, ngã rơi xuống, âm một tiếng hạ ngay trước mặt Bạch Húc Húc.

- Ta không thích nói đùa.

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía nam tử mặc áo đỏ.

Sắc mặt nam tử áo đỏ tái mét, đầu óc xoay chuyển, thi triển khinh công xoay đầu chạy hầu như không chút do dự.

Sự cường đại của Tiêu Dương đã vượt khỏi tưởng tượng của gã rồi.

Giờ khắc này gã còn bận tâm gì tới tôn nghiêm của thân linh nữa. Vị trước mặt này căn bản là khắc tinh của thần linh!

- Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn!

Bóng dáng Tiêu Dương nhoáng lên một cái, như từ trên trời giáng xuống trước mặt nam tử áo đỏ Hỏa Thần sơn. Trong lúc bối rối, nam tử áo đỏ ra sức giơ chưởng, ầm một tiếng va chạm với Tiêu Dương. Thân thể gã trong khoảnh khắc bị một luồng lực lượng phản chấn mãnh liệt đánh bay.

Phun ra một vòi máu tươi, lập tức nam tử áo đỏ theo chân người trước, rơi nặng nề xuống trước mặt Bạch Húc Húc.

Bóng dáng Tiêu Dương nhẹ nhàng rơi xuống lôi đài, chắp tay lạnh nhạt nói:

- Nói là phải làm.
Bình Luận (0)
Comment