Chương 1032: Thân Linh chỉ lệnh tới!
Chương 1032: Thân Linh chỉ lệnh tới!Chương 1032: Thân Linh chỉ lệnh tới!
Đội bảo vệ trường Phục Đại!
Chẳng ai rõ ràng ý nghĩa của mấy chữ này hơn đám người Giát Giát!
- Là lão đại!
Đôi mắt Giát Giát lộ vẻ mừng như điên, thân thể run lên. Hơn bốn tháng chờ đợi, hơn bốn tháng đề phòng lo lắng, rốt cục, rốt cục cũng nghe được tin tức của lão đại rồi!
Một mình Diệp Tang bước tiến lên, đi tới trước mặt người vừa nói chuyện, vội vàng hỏi:
- Có biết tên người kia hay không?
- Ta biết.
Ngược lại có một người bên cạnh vội vàng mở miệng, nhếch miệng cười nói:
- Honey à, chúng ta sắp đi tìm lão đại của chúng ta rồi. Em có theo ta đi không?
- Ta cảm thấy đây là tín hiệu Tiêu Dương gửi cho chúng ta, thông qua cách này để nói cho chúng ta biết, hiện tại anh ấy đang ở Thủy Đan Thành.
- Về phòng trước rồi nói!
- Ai thèm theo anh chứ. Ta đi theo Tang tỷ tỷ.
Thật sự là Tiêu Dương!
Mấy người gật đầu.
- Hắn là một quái tài, danh tiếng đang lên, dưới tình huống chưa từng bại không ngờ còn chưa đạt nổi chiến điểm để xếp hạng trên một trăm. Tên hắn là Tiêu Dương... Mỹ nữ, ta còn có thể giúp gì được ngươi không?
Diệp Tang nói:
Tất cả mọi người không giấu nổi sự kích động, nhìn nhau một cái. La Thiên quyết đoán hạ giọng, nhìn quét bốn phía:
Tiêu Dương!
Dịch Quân Nhi gắt khẽ một tiếng, sắc mặt đỏ lên:
Vẻ mặt La Thiên nghiêm trọng.
Trong phòng, Giát Giát, Diệp Tang, La Thiên và Trữ Cốc, Cao Cáo Chấn đều không che dấu được kích động. Giát Giát nghiêng mặt nói:
- Xích Bất Phàm.
- Ngoài chuyện qua đó tìm anh ấy ra. Chúng ta không còn cách nào khác báo cho Tiêu Dương biết vị trí của chúng ta.
- Nhưng đừng quên bên cạnh chúng ta còn tôn tại một tai họa ngầm rất lớn.
Ánh mắt La Thiên trịnh trọng nhìn mấy người. Mấy người gật đầu không chút do dự. Dịch Quân Nhi nói nhỏ:
- Thủy Đan Thành cách thành Ương Cung chừng vạn dặm. Cho dù chúng ta mua sáu con Truy Phong Chuy ngày đi ngàn dặm, di chuyển không ngừng cũng phải mất thời gian mười ngày mới có thể chạy tới Thủy Đan Thành.
- Phì, nếu có nguy hiểm, khẳng định anh chạy trốn đầu tiên.
- Kẻ này nhất định phải dồn chúng ta vào chỗ chết. Mấy ngày hôm nay gã vẫn phái người tới giám sát chúng ta. Nếu lúc này chúng ta xuất phát, Xích Bất Phàm nhất định nhân cơ hội này ra tay với chúng ta chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
- Tai mắt của Xích Bất Phàm đông đảo, chúng có thể thừa dịp gã chưa chuẩn bị mà ra khỏi thành nhưng tin rằng Xích Bất Phàm sẽ phát hiện ra rất nhanh, truy đuổi theo chúng ta... Chúng ta cần phải chạy đua với Xích Bất Phàm!
Giát Giát căm hận bĩu môi.
Dịch Quân Nhi thở dài.
- Đáng tiếc là thuộc tính huyễn của Tang tỷ tỷ trong Thần Linh Cảnh Địa chỉ hữu hiệu với bản thân, không thể dùng trên người khác. Bằng không toàn bộ chúng ta thay đổi hình dạng, nhất định có thể né được qua Xích Bất Phàm rồi.
- Vạn dặm dù xa nhưng Thần Linh Cảnh Địa có thiên lý mã như Truy Phong Chuy, có thể dùng để di chuyển.
Dịch Quân Nhi nhíu mày:
Dịch Quân Nhi chu miệng khinh thường.
- Đã như thế thì chúng ta phải nhanh chóng xuất phát. Trước khi xuất phát cần bàn bạc thật kỹ.
Vẻ mặt La Thiên nghiêm trọng nói:
- Tất cả mọi người quyết định chưa, nhất định phải chạy tới Thủy Đan Thành?
Giát Giát cười hắc hắc.
- Yên tâm đi honey, anh sẽ bảo vệ em.
- Các ngươi đều đi, đương nhiên ta cũng đi.
- Ở đây chúng ta có sáu người, thuộc tính của đại tẩu mặc dù có thể dùng trên người chúng ta thì dùng liên tục mười ngày chẳng phải mệt chết không.
Giát Giát hô đại tẩu rất thuận miệng, làm sắc mặt Diệp Tang hơi đỏ bừng.
- Hiện tại mọi người chia nhau ra làm việc.
La Thiên trâm giọng nói:
- Giát Giát, cậu và Dịch Quân Nhi ra ngoài đi dạo một vòng, dẫn một bộ phận giám sát rời đi.
Giát Giát mừng rỡ, ưỡn ngực nói:
- Nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
- Tang Tang, thuộc tính huyễn của cô không thể phóng ra ngoài tại Thân Linh Cảnh Địa nhưng vẫn có thể tự thay đổi bề ngoài. Cô phụ trách đi mua ngựa, chờ chúng ta ở cửa Tây đêm nay. Chú ý bí mật.
Diệp Tang gật đầu, do dự một chút:
- Kỳ quái nhỉ. Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Thần Tháp không ngờ lại cho phép hai hàng chữ này bay cao tới bảy ngày mà không có chút động tĩnh gì! Chẳng lẽ ở sâu trong thung lũng đã xảy ra biến cố gì sao?
- Ta nghe nói đội bảo vệ trường Phục Đại là địa phương tập hợp toàn con cháu thần linh đấy. - Ngày thứ bảy rồi. Không ngờ còn không ai có thể đánh bại được vị Tiêu Dương đến từ đội bảo vệ trường Phục Đại này!
Tất cả mọi người ở đây không nén nổi một trận thở dài.
Đến hoàng hôn, còn chưa đợi tới đêm xuống, Tiêu Dương đã tuyên bố chấm dứt khiêu chiến lôi đài hôm nay.
Có người đã từng làm một cuộc điều tra. Người có phong cách nhất trong phạm vi Thủy Đan Thành hôm nay là ai? Là Tiêu Dương chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Mà người bị khinh bỉ nhất Thủy Đan Thành ngày nay là ai? Toàn bộ phiếu bầu cho ... Bạch Húc Húc!
Đôi mắt hòa thượng Giát Giát tràn ngập chờ mong.
- Được rồi, tất cả mọi người thu dọn một chút, đêm nay xuất phát!
xkk*xk .
xkk*xk .
Gió to thổi tới. Trước lôi đài, gân ngàn người vây xem. Ngay lúc này, trên lôi đai, thân hình cao dong dỏng đẹp đẽ đang đứng chắp tay, trâm tĩnh đưa mắt nhìn bao quát phía dưới, mái tóc đen tung bay theo gió. Một luông khí thế cường giả vô hình tràn ngập toàn trường.
- Vị thiên tài nào tới khiêu chiến lão đại của ta thì mau đứng ra đi.
Một bên Bạch Húc Húc cất tiếng nói, giống như đang rao hàng rong:
- Giá cả hợp lý, không lừa già dối trẻ. Còn có phát thêm cả quà tặng kèm này!
- Hắc, hiện tại Thủy Đan Thành là một địa phương tiêu điểm. Lão đại bày ra nhiều trò hay ở đó như vậy, sao có thể thiếu Giát Giát ta được.
La Thiên quả quyết lắc đầu từ chối.
- Mặc dù cô có thuộc tính huyễn phòng thân nhưng Thần Linh Cảnh Địa rất nhiều điều bất ngờ, nói không chừng trên người Xích Bất Phàm còn có bảo vật gì phá được thuộc tính Huyễn của cô. Vậy thì cô gặp nguy hiểm rồi.
Tất cả mọi người trong phòng đồng thanh nói.
- Không được!
- Nếu không... Hay là một mình ta đi tìm Tiêu Dương...
- Sao chúng ta biết được. Hiện tại lưu vực mười dặm tại thượng nguồn của thung lũng đều bị thế lực hai bên khống chế, ai cũng không thể tới gần.
Trong lầu vải, Vân Tiểu Soái kiểm tra thân thể Tiêu Dương một lần, dùng bút ghi chép soàn soạt. Chỉ chốc lát sau, gã đứng lên nói:
- Tiêu huynh, mấy ngày nay ta quan sát đã khá ổn rồi. Bao giờ ngươi có thời gian thì chúng ta sẽ tiến hành một thủ thuật nhỏ.
- Sau khi giải phẫu kết thúc, lão đại có thể khôi phục được đoạn trí nhớ mất đi kia không?
Bạch Húc Húc không thể chờ đợi hỏi.
- Không dễ như vậy đâu.
Vân Tiểu Soái cười khổ. - Đó chỉ là trị liệu sơ bộ thôi. Nói thật, ta cũng không nắm chắc có thể khôi phục đoạn trí nhớ kia cho Tiêu huynh.
- Làm hết sức là được.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Tiểu Soái, ngươi chuẩn bị một chút đi. Đêm nay ta sẽ tiếp nhận giải phẫu.
- Lão đại, có phải anh định dò xét thung lũng vào ban đêm không?
Bạch Húc Húc nghi ngờ.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Vân Tiểu Soái. Vân Tiểu Soái hiểu ra, gật đầu:
- Thời gian giải phẫu không mất bao lâu, chỉ một tiếng là đủ rồi. Chẳng qua...
Vân Tiểu Soái nói nhỏ:
- Tiêu huynh, hôm nay thung lũng thủ vệ rất nghiêm...
- Yên tâm đi.
Tiêu Dương cười bình thản, tự tin nói:
- Bố cục mỗi chỗ thủ vệ bên trong ta đều rõ như lòng bàn tay rồi.
Trong tay Tiêu Dương có được một đội thân binh có công lao hãn mã trong việc chinh phục Vùng đất di vong - Mãnh thú Ly Lực!
Mấy ngày nay mặc dù Tiêu Dương không bước vào thung lũng kia nửa bước nhưng thông qua tin tức của mãnh thú Ly Lực báo về, không ai hiểu rõ bố cục của hai thế lực trong thũng lũng hơn hắn.
Bảy ngày trôi qua, thế lực hai phương đều bình tĩnh nằm ngoài dự đoán của Tiêu Dương. Mục đích rạng danh thiên hạ của hắn đã đạt được, nhưng còn chưa đánh vỡ được thăng bằng giữa hai thế lực lớn trong thung lũng.
Tiêu Dương hiểu rõ, nơi sinh sản của ác thú Hỏa Tê còn bí ẩn hơn trong tưởng tượng của thế lực hai bên. Bọn họ vẫn đang gia tăng tìm kiếm, thậm chí ngay cả trên trăm con ác thú Hỏa Tê xuất hiện trong sông lúc màn đêm buông xuống giờ cũng không thấy đâu nữa.
Dò xét thung lũng vào ban đêm là để điều tra tình hình cụ thể. Dù sao chỉ dựa vào mãnh thú Ly Lực cũng không thể nắm được nhiều bí mật lắm, khó nghĩ được biện pháp đánh vỡ cục diện cân bằng hôm nay.
- Thật ra ta muốn xem các ngươi có thể nhịn được bao lâu!
Nước sông cuồn cuôn đập vào bờ.
Doanh trại Hỏa Thần sơn.
- Một đám thùng cơm! Ba ngày! Nói cái gì mà ba ngày có thể tìm được nơi sinh sản của ác thú Hỏa Tê, hiện tại thì sao, bảy ngày trôi qua rồi!
Hỏa Mâu nổi giận mắng.
- Các ngươi phải gia tăng lục soát, tuyệt đối không thể để Thiên Vương Thần Tháp tìm được nơi sinh sản của ác thú Hỏa Tê trước!
Mọi người phía dưới câm như hến.
- Sư đệ, yên tâm đừng nóng.
Một bên, một gã nam tử mặc hắc bào nhắm hai mắt, khoanh chân tĩnh tọa, lạnh nhạt nói: - Cho dù để Thiên Vương Thần Tháp tìm trước một bước, bọn họ cũng không có năng lực lấy Luân Hồi Thạch.
Vẻ giận dữ trên mặt Hỏa Mâu thu lại không ít, chậm rãi gật đầu:
- Sư huynh nói đúng.
Nam tử mặc hắc bào kia cũng là một trong Hỏa Thần Sơn Thất Tử, Hỏa Huyền!
Hai ngày trước y đã chạy tới, chẳng qua phía bên Thiên Vương Thần Tháp kia cũng có con nối dõi cường đại của thần linh tới trợ giúp. Hai bên nhất thời giằng co, không ai ra tay trước.
- Hai vị đại nhân, tên bên ngoài kia...
Có một đệ tử Hỏa Thần sơn không nhịn được, chần chừ mở miệng.
- Có cần phái người ra hủy lôi đài bên ngoài kia đi không!
- Lúc nào tới phiê ngươi dạy ta làm việc chứ?
Hỏa Mâu xoay người mắng một câu, giọng nói lạnh lùng:
- Các ngươi chỉ để ý tới việc tìm kiếm nơi sinh sản củaác thú Hỏa Tê, còn lại không cần để ý tới!
- Vâng!
Mấy đệ tử Hỏa Thần sơn vội vã rời đi.
- Tiêu Dương?
Hỏa Mâu nghiến răng nghiến lợi:
- Ta muốn xem ngươi kiêu ngạo được tới khi nào!
- Có tra rõ được lai lịch kẻ đó hay chưa?
Hỏa Huyền hỏi.
- Bẩm sư huynh, ta đã phái người đi điều tra, căn bản chưa từng nghe nói tới địa phương nào tên là đội bảo vệ trường Phục Đại cả. Xem ra chỉ là một nơi bịa đặt mà thôi.
Hỏa Mâu nói.
- Thằng nhãi cuông ngạo thật.
Hỏa Huyền mở mắt, đứng lên nói:
- Nếu hai bên không nguyện ý phân tâm đi đối phó với thằng ranh đó thì mặt mũi của Hỏa Thần sơn chúng ta biết để vào đâu. Vậy đi, ngươi đi nói chuyện với La Thiên Tôn Tọa, cùng đưa ra chỉ lệnh thần linh, bắt Tiêu Dương phải hủy lôi đài ngay ngày hôm nay.
- Vâng thưa sư huynh.
Hôm sau, khi mặt trời lên, sáng sớm trước lôi đài đã tập hợp một đám người rồi. Mấy ngày nay mọi người như đã có thói quen mỗi ngày đều đến xem một chút, càng chờ mong một trận đại chiến chính thức, đồng thời cũng đang dự đoán, rốt cục cuối cùng ai mới kết thúc được thế thắng liên tiếp của Tiêu Dương!
- Tiêu Dương tới rồi!
Trong đám người có một tiếng hô to. Ánh mắt mọi người đều nhìn lại. Xa xa, Tiêu Dương lăng không cất bước, tiêu sái theo gió bay vút qua, chưa tới một hơi thở đã vượt qua một trăm mét, đến trung ương của lôi đài.
Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua phía dưới, chắp tay đứng: - Hôm nay ai tới đánh một trận?
Tuyên chiến rất cao ngạo!
Chẳng qua cũng không có ai lên tiếng. Mà ở đây đại đa số đều là người xem náo nhiệt. Hơn nữa sau khi biết thực lực của Tiêu Dương, ai cũng phải suy nghĩ một chút tới thực lực của mình.
Bạch Húc Húc tiếp tục dụ dỗ không có giới hạn:
- Mọi người lên đi nào. Hôm nay trạng thái của đại ca ta không tốt lắm, nói không chừng lại tự mình nhảy xuống lôi đài đấy. Đúng rồi, chúng ta còn vừa phát hành mua hai tặng một đây, một lần thất bại đừng lo, hai lần thất bại đứng lên, chúng ta sẽ miễn phí cho ngài cơ hội khiêu chiến lần ba.
Đang lúc mọi người không chịu nổi tên Bạch Húc Húc miệng pháo này dày vò, bỗng nhiên một luồng hơi thở thân thánh tràn ra...
- Chỉ lệnh thần linh đến! Tiêu Dương quỳ nghel