Chương 1031: Danh tiếng nổi lên, quái tài Tiêu Dương!
Chương 1031: Danh tiếng nổi lên, quái tài Tiêu Dương!Chương 1031: Danh tiếng nổi lên, quái tài Tiêu Dương!
Rốt cục Bạch Húc Húc đã nhớ ra cái tên kia vì sao lại quen quen rồi.
Lộ Lộ Tây Á, đó không phải là cái tên sau khi tiến vào Thần Linh Cảnh Địa đã leo lên đứng đầu Chiến Điểm Bảng ngay sao? Mặc dù gã chỉ đứng đầu Chiến Điểm Bảng trong ngắn ngủi không tới vài ngày đã bị đẩy bật ra nhưng Lộ Lộ Tây Á đó hiển nhiên cũng không phải kẻ bình thường. Hôm nay con nối dõi của thần linh hoành hành, chiếm lấy Chiến Điểm Bảng, thỉnh thoảng gã vẫn có thể xông vào vị trí trước một trăm như cũ.
- Là gã, Lộ Lộ Tây ÁI Vừa rồi xếp hạng thứ chín mươi bảy trên Chiến Điểm Bảng, tuyệt đối là cường giả đói
- Tiêu Dương ghê tởm cũng hết vận may rồi. Đụng với Lộ Lộ Tây Á là bất hạnh của hắn.
- Hừ, còn tuyên bố cái gì mà quyền cước đánh Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Tháp. Hiện tại người của hai phương thế lực còn chưa đến, hắn đã không chống giữ nổi rồi.
- Chẳng qua đây đã là người khiêu chiến thứ sáu mươi tám rồi. Cho dù hiện tại có mất đi Hoa Nhị Thảo ngàn năm thì bọn họ cũng buôn bán lời một khoản lớn rồi.
- Ngươi quá ngây thơ khờ khạo rồi. Nếu hắn chiến bại thì đống bảo vật ở góc lôi đài kia hắn còn mang đi được sao?
Ánh mắt Tiêu Dương cũng rơi lên người trước mặt. Lộ Lộ Tây Á cũng không khác gì người phương tây ở Địa Cầu, tóc vàng mắt xanh, mũi rất cao, trong tay cầm một thanh trọng kiếm, rầm một tiếng liền rơi lên trên lôi đài.
- Ra chiêu đi.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Vị Lộ Lộ Tây Á trước mặt này đúng là có chỗ bất phàm. Nhưng đúng bởi gã bất phàm, Tiêu Dương tự hỏi, nếu đánh bại Lộ Lộ Tây Á thì những người còn lại ở đây căn bản không có gan lên khiêu chiến nữa.
Tiêu Dương lắc đầu:
- Đáng tiếc thật.
Vùi
Vùi
Cuồng vọng vô tri!
Trong lòng Tiêu Dương thầm than thở.
Hai tay cầm kiếm, trọng kiếm xuất chiêu. Kiếm ý ác liệt trong khoảnh khắc tràn ngập lôi đài.
Khuôn mặt Lộ Lộ Tây Á lạnh lùng, giống như một ky sĩ phương tây, nắm trọng kiếm trong hai tay.
Trọng kiếm làm dấy lên một trận cuồng phong. Trong khoảnh khắc, kiếm ý ác liệt ngập trời ập vê phía Tiêu Dương.
Bảo vật lấp lóe ánh sáng vọt tới như nước chảy chắc cũng phải dừng lại thôi.
- Hắn không có khả năng thắng hiểm nữa. Ta đánh cuộc là trận chiến này sẽ chấm dứt rất nhanh.
Trong lòng mọi người ở đây lập tức hiện lên ý nghĩ như vậy.
Lộ Lộ Tây Á đạp bước về phía trước. Hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy.
Vùi
Đồng tử của Lộ Lộ Tây Á lộ vẻ chấn động mãnh liệt, không thể nào tin nổi. Gã vận khí hai tay, dùng hết toàn lực. Giờ phút này đừng nói là vung kiếm, cho dù muốn di chuyển trọng kiếm nửa điểm cũng không có cách nào làm được.
Y đoán được mở đầu, cũng đoán được kết thúc nhưng lại đoán sai đối tượng.
Tất cả mọi người phía dưới đều sợ ngây người nhìn cảnh này. Nửa ngày sau, bọn họ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng...
Có người dưới đài mở miệng tự tin, đôi mắt tràn ngập vẻ đồng tình nhìn Tiêu Dương.
Thiết Như Hải đang chuẩn bị xếp hàng xin đấu lại, mặt lúc này hết xanh lại trắng, đột nhiên giật mình, xoay người biến mất trong đêm tối.
Lấy thực lực của người này, làm gì có chuyện chiến đấu với những đối thủ trước mãi không phân thắng bại chứ.
Náo loạn hồi lâu, căn bản là đối phương đang trêu chọc đám người mình.
Linh Tê Chỉ lại tái hiện giang hồ!
Trọng kiếm mình vẫn vận dụng xuất thần nhập hóa hôm nay giống như mọc rễ ở giữa ngón tay Tiêu Dương.
Sắc mặt Lộ Lộ Tây Á đã đỏ bừng bừng, vận khí rút kiếm!
Không thể nhúc nhích.
Trong gió giật liên hồi, trọng kiếm sắc bén đè xuống nặng nề như thiên quân...
Nhưng hình ảnh lại dừng lại như vậy.
Bóng dáng Tiêu Dương bất động, ngón tay nhẹ nhàng kẹp một cái. Kiếm khí ngập trời biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Trọng kiếm chỉ còn cách đỉnh đầu Tiêu Dương không tới năm ly, tựa như chỉ cần tước nhẹ một cái liền lấy nửa đầu Tiêu Dương.
Nếu không thể tiếp tục giả heo ăn thịt cọp thì đơn giản thắng lợi thật phong cách một hồi đi.
- Quá yếu.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói hai chữ, cánh tay chấn động. Lập tức Lộ Lộ Tây Á cảm thấy hổ khẩu đau đớn kịch liệt, trọng kiếm bay khỏi tay, vọt lên phía bầu trời, sau đó nhanh chóng rơi xuống, keng một tiếng liền rơi vào bãi cỏ bên cạnh lôi đài.
Mặt Lộ Lộ Tây Á xám như tro tàn, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tiêu Dương, lại chắp tay:
- Ta bại rồi.
Gã nhảy xuống lôi đài, rút trọng kiếm của mình, dùng tốc độ cực nhanh rời đi.
Ngay từ đầu quanh lôi đài còn vô cùng huyên náo, lúc này đã yên tĩnh lại. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên khí lạnh.
Một cường giả nổi danh trên Chiến Điểm Bảng còn không chịu nổi một đòn trong tay hắn, ai còn dám tiến lên khiêu chiến nữa?
Gió đêm đảo qua.
- Tiếp theo còn có vị nào lên khiêu chiến không? Tiêu Dương và Vân Tiểu Soái nhìn nhau, yên lặng ngầm chia nhau một nghìn chiến điểm còn lại.
Bạch Húc Húc cười ha hả.
- Lão đại, đêm nay chúng ta thu hoạch cũng không ít đâu. Những bảy mươi người khiêu chiến đấy. Mỗi người tặng bảo vật giá trị năm mươi chiến điểm, năm bảy hai mươi lăm, ha ha ha, phát tài rồi!
Đợi tất cả mọi người rời đi rồi, Tiêu Dương cũng thu hết toàn bộ đống bảo vật ở dưới đất vào trong chiếc chén bể nhận chủ. Một bên khác, Vân Tiểu Soái đã dựng một lều vải cách không xa lôi đài, hơn nữa còn nấu thức ăn ngon lành, vẫy tay gọi hai người đi tới.
Mặt Bạch Húc Húc lộ nụ cười hạnh phúc.
Có mấy vị nữa không tin tà leo lên lôi đài, sau khi thất bại, lúc này lôi đài hoàn toàn lạnh lẽo hẳn.
- Ta đứng một mình ở đây, các ngươi đứng ở hết bên dưới.
Tiêu Dương cau mày:
- Các ngươi... Quá bắt nạt người khác rồi.
Tất cả mọi người lui về phía sau vài bước.
Ánh mắt nhìn Tiêu Dương tràn đầy sợ hãi.
Trước đó không nhìn thấu thực lực của Tiêu Dương, tưởng mình có lực liều mạng. Hiện tại Lộ Lộ Tây Á là một ví dụ, tất cả mọi người đã tỉnh táo lại. Trước mắt đúng là... Một tấm thép!
- Nếu như vậy thì ta tuyên bố hôm nay chấm dứt khiêu chiến, mọi người trở về rèn luyện công phu cho tốt đi, sáng mai trở lại cổ vũ nhé.
Bạch Húc Húc cảm thấy mình nói những lời này cũng hơi xấu hổ.
- ... Chưa chắc đã thua mà.
- Ngươi tưởng ta ngu à?
Người nọ nhìn Bạch Húc Húc khinh bỉ:
- Thử một lần xem, nói không chừng ngươi thắng đó.
Bạch Húc Húc cất tiếng nói, thấy phía dưới không có động tĩnh gì, không dấu được vẻ thất vọng trên mặt, kéo một người, cổ động y:
- Chậc chậc, nếu dựa theo tốc độ này thì không tới mấy mấy, lão đại muốn đứng thứ mấy trên Chiến Điểm Bảng cũng không thành vấn đề đâu.
Bạch Húc Húc cười to.
- Cậu nghĩ kẻ khác ngu cả đấy chắc?
Tiêu Dương bu môi:
- Mục đích của chúng ta đã đạt được, danh tiếng đã lên cao rồi. Nhân số ngày mai có gan leo lên đài sẽ giảm mạnh đấy.
- Chuyện này khó nói lắm.
Bạch Húc Húc cười hắc hắc. Bọn họ không ngốc nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng. Lão đại càng nổi danh càng có nhiều thiên tài tự phụ muốn đánh bại lão đại! Đây không phải vấn đề một cây Hoa Nhị Thảo ngàn năm. Bọn họ chỉ cần tốn một bảo vật năm mươi chiến điểm là có cơ hội đổi lấy sự nổi tiếng. Nhất định sẽ có không ít người tiến lại đây.
Mắt tên nhãi lóe lên ánh sáng tà ác.
- Nói đến cũng kỳ quái. Các ngươi công nhiên khiêu khích Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Thần Tháp như vậy, sao hai thế lực lớn này đêm nay lại không có bất cứ động tĩnh gì?
Vân Tiểu Soái đột ngột hỏi:
- Theo lý thì không có khả năng bọn họ không nắm được tin tức này.
- Bởi hai chữ thôi, cân bằng.
Tiêu Dương cười nói:
- Hỏa Mâu của Hỏa Thần sơn và Lý Thác của Thiên Vương Thần Tháp đêm qua đánh một trận ngang tài ngang sức, thế lực hai bên cũng phía người vào đóng trú trong thung lũng rồi. Giờ phút này thế lực hai bên đã cân bằng, không ai làm được gì đối phương cả. Lúc này thế lực kẻ thứ ba tham gia, cho dù là Hỏa Thần sơn hay Thiên Vương Thần Tháp cũng đều mong đối phương đi giải quyết thế lực kẻ thứ ba trước. Do đó hiện tại chúng ta ngược lại đang an toàn nhất.
- Hắc, em không tin là bọn chúng nhãn nại được lâu đâu.
Bạch Húc Húc nói:
- Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn, cước đá thiên tài Thiên Vương Tháp. Một câu nói này tối nay nhất định sẽ truyền khắp phạm vi trăm dặm. Thế lực càng mạnh thì càng cần mặt mũi!
Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn, cước đá thiên tài Thiên Vương Tháp!!!
Đúng như mấy người dự đoán, tin từng này mọc cánh truyền ra như gió.
Vào lúc mọi người đang chú ý tới Chí bảo Luân Hồi Thạch tại thung lũng, trên con đường phải đi qua để tới thung lũng không ngờ có một tòa lôi đài được xây lên, lại còn phát lời ngông cuồng, công nhiên khiêu chiến hào kiệt thiên hạ.
Trong ngắn ngủi một đêm lại gây nên chấn động!
- Tên hắn là Tiêu Dương, dám lập lôi đài trước mặt thế lực của hai thần linh, đánh thắng liên tiếp bảy mươi trận! Trong đó còn có cả Lộ Lộ Tây Á nổi danh trên Chiến Điểm Bảng!
- Nổi bật sau một đêm. Nghe nói là đến từ đội bảo vệ trường Phục Đại. Rốt cục đó là địa phương thần bí nào chứ?
- Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Thần Tháp bị nhục như vậy nhưng vẫn có thể bình tĩnh bất động. Xem ra bọn họ càng chú ý tới Luân Hồi Thạch và nơi sinh sản của ác thú Hỏa Tê hơn!
Ngày thứ hai, Tiêu Dương dùng thủ đoạn lôi đình quét ngang sáu mươi cường giả thiên tài nghe tiếng từ bốn phương tám hướng chạy tới!
Mỗi một trận chiến đều chấm dứt dễ dàng, thể hiện ra chiến lực vô cùng cường đại!
Ngày thứ ba, khiêu chiến không giảm lại còn tăng, không ngờ tổng cộng có bảy mươi tám người khiêu chiến. Kết quả không hề bất ngờ, đều thất bại cải!
Ngày thứ tư, có lẽ rốt cục ý thức được thực lực vị cường giả thiên tài trên lôi đài kia không dễ dàng chiến thắng như vậy, những người nghe tin mà tới trong ngày tuy nhiều lên nhưng chỉ có ba mươi người lên đài khiêu chiến.
Kết quả, bạiI Tiêu Dương!
Cái tên này giống như một ngôi sao chổi chói lọi xẹt qua bầu trời, thông qua truyền miệng mà bay khắp bốn phương tám hướng!
Hắn là một vị vô danh duy nhất trên Chiến Điểm Bảng tại Thần Linh Cảnh Địa nhưng danh tiếng lại nổi bật hẳn!
Đây cũng là một vấn đề khiến mọi người đều nghi hoặc khó hiểu. Căn bản không ai tra ra được giá trị chiến điểm của Tiêu Dương, nhưng tuyệt đối không ở danh sách trăm người đứng đầu!
Thành Ương Cung ở xa ngàn dặm.
Quán rượu hai bên đường tấp nập nhốn nháo. Đám người đến từ bốn phương tám hướng tập hợp một chỗ, bàn luận về trời nam đất bắc.
- Nghe nói chưa? Thủy Đan Thành xuất hiện một quái tài mới!
- Thủy Đan Thành? Là nơi nào? Cái gì quái tài?
- Là một tòa thành xa xôi về hướng Tây. Mấy ngày nay phát sinh đại sự rồi! Nghe nói nơi đó có người phát hiện ra nơi sinh sản của ác thú Hỏa Tê, có Chí bảo Luân Hồi Thạch tồn tại, hấp dẫn vô số thiên tài!
- Vị quái tài ngươi vừa nói chẳng lẽ chính là cường giả thiên tài thần bí, tuyên bố Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn, cước đá thiên tài Thiên Vương Thần Tháp, hạ lôi đài rất vênh vang, hơn nữa còn đánh bại liên tục hai trăm người đấy à?
Mọi người trong quán rượu đều bị một câu nói này chú ý, kể cả đám người Giát Giát. Mỗi ngày bọn họ đều tụ tập ở các quán rượu, hỏi thăm tin tức đến từ bốn phương tám hướng.
Nghe vậy, Dịch Quân Nhi hơi lè lưỡi, kinh ngạc ngây ra:
- Không ngờ lại dám trực tiếp đắc tội với thế lực hai thần linh lớn, còn dám không coi người ta vào đâu, lập lôi đài như vậy. Đây cũng không phải hành động người bình thường làm dc
Lúc này bên tai lại truyền tới một giọng nói.
- Ta vừa mới từ bên đó chạy về thành Ương Cung. Lai lịch vị quái tài kia không rõ, chỉ nghe nói tới từ đội bảo vệ trường Phục Đại. Địa danh kỳ quái thật.
Xoạt xoạt!
Lúc này đám người Giát Giát đồng thời đứng phắt dậy!