Chương 1030: Các ngươi bắt nạt người quá rồi!
Chương 1030: Các ngươi bắt nạt người quá rồi!Chương 1030: Các ngươi bắt nạt người quá rồi!
Thua không được khóc!
Thua không được khóc!
Trong ba quy tắc, không ngờ có hai điều giống nhau, lại là nội dung không thể tưởng tượng như vậy. Điều này tỏa ra vẻ khiêu khích nông đậm, thậm chí còn có vẻ miệt thị.
Giống như sợi dây dẫn hỏa cuối cùng bị đốt, toàn trường liền lập tức vang lên hàng loạt tiếng quát mắng. Đám người xoa xoa tay, hai mắt bắn ra ánh đỏ, hận không thể lập tức xông lên lôi đài cho cái tên cuồng vọng kia một bài học - Tiện thể lấy luôn Hoa Nhị Thảo ngàn năm.
Chẳng qua một chưởng vừa rồi của Bạch Húc Húc cũng đã có tác dụng lập uy.
Mặc dù trong lòng đám người này đầy căm phẫn nhưng cũng không phải kẻ ngu. Càng huống chi người ta đã nói, lên lôi đài là khiêu chiến lão đại của gã. Ai biết lão đại của gã có phải là nhân vật uy danh hiển hách trên Chiến Điểm Bảng hay không.
- Tất cả mọi người đã nắm rõ quy tắc rồi phải không?
Bạch Húc Húc cười gian phất tay, nói:
Bạch Húc Húc đi tới một bên lôi đài, ánh mắt cười gian, giống như thấy được vô số bảo bối đủ loại màu sắc đang ập tới mặt.
Với thực lực Kim Xoa nhận chủ của Bạch Húc Húc còn khó lòng như cá gặp nước tại Thần Linh Cảnh Địa, càng đừng nói với đám người Trữ Cốc, Cao Cáo Chấn. Thông qua thi đấu khiêu chiến, tích lũy nhiều bảo vật một chút, mỗi trận thi đấu khiêu chiến cũng thắng năm mươi điểm, một trăm trận là năm nghìn chiến điểm rồi. Loại phương thức thu hoạch chiến điểm này có thể nói còn nhanh hơn ăn cướp!
Giọng nói vang lên. Lúc này Tiêu Dương cũng chậm rãi đi lên lôi đài.
Về phân bảo vật trị giá năm mươi chiến điểm nộp mỗi trận khiêu chiến, Tiêu Dương cũng có quyết định của mình.
Mặt không ít người lộ vẻ khinh thường mãnh liệt. Cho dù cả đám mình không địch lại, những thiên tài của Hỏa Thần sơn và Thiên Vương Tháp kia sao có thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ lai lịch không rõ khiêu khích bọn họ được?
Chỉ cần bọn họ muốn vận dụng hợp lý quy tắc Chiến Điểm Bảng.
- Còn có một quy tắc phụ nho nhỏ, thời gian của lão đại ta phi thường quý giá, lần lập lôi đài này, mỗi ngày chỉ tiếp nhận trăm người khiêu chiến, không nhận quá nhiều.
Đương nhiên là không phải ai cũng có can đảm lập loại lôi đài này, công nhiên khiêu khích con nối dõi của thần linh.
- Nói lải nhải ít thôi, bắt đầu đi.
Còn muốn mỗi ngày khiêu chiến một trăm người?
Lấy Hoa Nhị Thảo ngàn năm làm mồi nhử chẳng qua chỉ là một mồi lừa mà thôi. Thiên tài cường giả chính thức có lẽ chẳng coi trọng Hoa Nhị Thảo giá trị 100 chiến điểm này. Nhưng khi lôi đài chiến truyền khắp bốn phương tám hướng, danh tiếng nổi lên rồi, rất nhiều người sẽ khiêu chiến chỉ vì một cái hư danhI
Nếu tính toán lý tưởng nhất thì mỗi ngày Tiêu Dương hạ lôi đài sẽ đón một trăm người khiêu chiến, hai ngày liền có một vạn chiến điểm! Nhưng thứ nhất là hắn không cần nhiều chiến điểm như vậy, không đổi toàn bộ cho mình. Thứ hai là... Muốn gây tiếng vang, căn bản không cân nghênh chiến một trăm người!
- Muốn khiêu chiến lão đại của ta thì đến bên này báo danh đi.
Chỉ cần để người ta cảm nhận được thực lực của Tiêu Dương, người dám có gan leo lên lôi đài cũng phải suy nghĩ một chút về thực lực của mình.
Thu hoạch chiến điểm ban đầu khó khăn phi thường. Nhưng tới sau khi thích ứng rồi, một số thiên tài cường giả chính thức muốn thu hoạch chiến điểm lại dễ dàng phi thường.
Hôm nay trên Chiến Điểm Bảng, cạnh tranh kịch liệt nhất là Đường Hạo và Xích Lượng Thiên, dường như đã tóe lửa rồi. Giá trị chiến điểm của hai bên đều đang đều bước về phía một vạn...
Tiêu Dương phất tay cười ha hả:
- Vừa rồi tiểu đệ nói chuyện có chỗ nào đắc tội, mong mọi người thứ lỗi cho.
- Tiêu Dương? Chưa từng nghe nói tới. Nhân vật có tên tuổi trên Chiến Điểm Bảng không có hắn.
- Ta tên là Tiêu Dương!
Lúc này, một gã nam tử cười lạnh nhảy lên lôi đài, hai tay cầm thiết hoàn lóe lên ánh sáng bạc, va chạm leng keng một tiếng, tỏa ra hơi thở ác liệt:
Có lẽ ngay từ đầu người xông lên lôi đài sẽ liên miên không dứt. Nhưng Tiêu Dương tự tin rằng qua ngày hôm nay, người leo lên lôi đài sẽ giảm đi rất nhiều.
- Xin mời!
Tiêu Dương phất tay mời rất có phong độ:
- Ta là Thiết Như Hải, lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!
Tiêu Dương đứng trên lôi đài, lạnh nhạt nói, khuôn mặt lộ ý cười ôn hòa:
- Quả nhiên cùng một loại người, kẻ điên cuồng vọng.
- Rất nhanh hắn sẽ không cười nổi rồi. Đồ ếch ngồi đáy giếng, tự chịu diệt vong.
- Thằng ranh, ta cho ngươi phải lăn quay ra đất!
Khóe miệng không ít người nhếch lên, vẻ mặt châm chọc càng đậm. Khoác loác một hồi, hiện tại muốn cứu vãn thì đã quá muộn rồi.
Mọi người sửng sốt. Lời này vừa nói xong cũng quá... Quá mức kiêu ngạo rồi!
Không nén nổi kiêu ngạo?
- Đây cũng trách đại ca như ta quá mạnh mẽ rồi, khiến tiểu đệ không nén nổi kiêu ngạo.
Trên lôi đài không cần nói nhiều. Lực cánh tay Thiết Như Hải kinh người, thân hình tiến về phía trước, tay đẩy ra nặng nề như đẩy đất. Hai tay gã vung lên sinh ra gió vù vù, thiết hoàn quấn quanh cánh tay. Hai tay gã vung lên như công, quét về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương dùng Khởi thủ thức, đột nhiên xuất chưởng, đánh râầm rầm vào hai tay Thiết Như Hải, bóng dáng lui lại ba bước.
- Lợi hại!
Tiêu Dương gật đầu than thở:
- Không ngờ là trời sinh tí lực, lực lớn vô cùng.
Thiết Như Hải cười nanh ác: - Thằng ranh, ta không có hứng thú nhớ kỹ tên của ngươi. Thức thời thì mau bóp nát lệnh bài thần linh đi!
Vùi
Cánh tay vung lên như gió!
Trận chiến đấu kịch liệt, ngang tài ngang sức này hấp dẫn sự chú ý của vô số người. Lúc này bọn họ lại đồng loạt than thở.
- Ôi chao, đáng tiếc quái
Trương Thao bại!
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Tiêu Dương bị buộc đến bên bờ lôi đài. Trương Thao đột nhiên phát lực, muốn một đòn đánh bay Tiêu Dương xuống lôi đài. Ai ngờ rằng trong tích tắc đó, Tiêu Dương lại chật vật né sang một bên. Trương Thao dùng lực quá mạnh, chân bị mất đà, thân thể lao thẳng ra ngoài lôi đài.
Hai bên lại tái chiến!
Trương Thao đã nóng lòng không thể chờ đợi, giao một bình sứ cho Bạch Húc Húc, nhảy lên lôi đài.
- Lão đại vất vả quá.
Bạch Húc Húc nhìn lên tình hình chiến đấu " vô cùng đáng lo' trên võ đài, âm thâm thở dài. Hắn cảm thụ được thực lực của Thiết Như Hải kia. Lão đại phải duy trì cục diện "vô cùng đáng lo" để đấu với gã, thật sự là quá làm khó lão đại rồi.
Trận chiến đấu gay cấn vô cùng, cuối cùng Tiêu Dương dựa vào một chưởng bất ngờ đánh Thiết Như hải xuống dưới lôi đài.
Thiết Như Hải bại!
Toàn trường vang lên tiếng than thở không ngớt.
Mặt Thiết Như Hải cũng xanh mét, nắm chặt nắm tay. Đáng ghê tởm, suýt nữa là thắng hắn rồi. Chỉ không cẩn thận bị đánh rơi xuống lôi đài thôi.
Quy tắc đánh lôi đài là kẻ rơi xuống lôi đài bị tính là thua.
Người thứ hai báo danh vốn đã không còn hy vọng gì, không phải sợ mình không đánh lại được Tiêu Dương mà lo lắng Tiêu Dương bị Thiết Như Hải đánh bại rồi, mình không thu được Hoa Nhị Thảo ngàn năm. Nhưng ai ngờ thế cục đột biến, tên kia không ngờ lại may mắn đánh bại được Thiết Như Hải.
- Đây là một viên Dương Đan giá trị năm mươi chiến điểm!
- Hóa ra chỉ là đồ khoác loác. Cái gì mà đội bảo vệ trường Phục Đại chứ, chưa từng nghe thấy bao giờ.
- Chỉ có chút bản lĩnh như vậy mà còn đòi quyền đánh Hỏa Thần sơn? Xem ra người khiêu chiến đầu tiên hắn đã không ứng phó nổi rồi.
Hai người giằng co nhau từng chiêu từng thức một.
Đồng tử Tiêu Dương co rút lại, thân thể bay vọt lên không trung, nhảy về phía sau lưng Thiết Như Hải.
Thiết Như Hải được thế không buông tha người, một bước vọt tới, hai chưởng đồng thời phong tỏa hai nơi yếu hại của Tiêu Dương.
Bước chân Tiêu Dương né sang một bên. Cánh tay rắn như thép của Thiết Như Hải hầu như sượt qua ngực Tiêu Dương, đột nhiên quét ngang. Tiêu Dương lại nghiêng người, bịch bịch lùi lại phía sau hia bước.
- Vừa rồi chỉ thiếu một chút thôi.
- Số thằng ranh đó may quá đi. - Ta muốn tái chiến một lần.
Trương Thao lộ vẻ không cam lòng. Rõ ràng mình vừa nắm chắc thắng lợi rồi.
- Xếp hàng xếp hàng.
Bạch Húc Húc xua tay chặn lại, lập tức cất giọng nói:
- Mời người thứ ba khiêu chiến. Vị này không đơn giản đâu, y là một đệ tử thiên tài tới từ một đại môn đại phái, tên là Cáp Tư Đặc.
- Tốt lắm, chiến đấu sắp bắt đầu rồi. Cáp Tư Đặc quả nhiên là thiên tư bất phàm, vừa ra tay chưởng phong như sấm. Ái chà, lão đại ta trốn tránh một chiêu, có gặp chuyện gì hay không? - Tốt, may mà không có vấn đề gì. Lão đại đá quét một cái, thế như phá thiên quân, uy thế mạnh mẽ.
- Cáp Tư Đặc giỏi quá, đối mặt với một đòn đá quét của lão đại mà mặt không đổi sắc, Hỏa Thần sơn có sụp xuống trước mặt cũng không sợ hãi. Y nhảy lên nhảy lên rồi, ô? Thân pháp gì mà đặc biệt phi thường. Đại thiên thế giới, quả nhiên không gì không có.
Bạch Húc Húc kiêm chức bình luận viên, miệng lưỡi lưu loát nói không ngừng.
- Lão đại giỏi quá, bị Cáp Tư Đặc bức tới cạnh lôi đài mà mặt vẫn không đổi sắc, một chiêu thay đổi Càn Khôn, một đòn Phi Long Tại Thiên tuyệt đẹp, Cáp... Tư ... Đặc!!! Chúng ta hãy võ tay nhiệt liệt hoan hô Cáp Tư Đặc dùng tư thế rất tiêu sái rơi xuống khỏi võ đài đi.
Cáp Tư Đặc bại!
Quả nhiên đúng như Tiêu Dương dự liệu, không ít người ngay từ đầu mù quáng xông lên khiêu chiến, hơn nữa thực lực cũng rất phổ thông. Nói thật Tiêu Dương muốn làm bộ chiến đấu ngang tài ngang sức với bọn họ, thật sự là làm khó hắn rồi. Chẳng qua khiêu chiến lôi đài cũng vừa mới bắt đầu, Tiêu Dương không thích hợp để lộ thực lực quá mạnh mẽ.
Bằng không chẳng phải sẽ dọa chạy người ta sao?
Thử hỏi, khi tin tức truyền ra, người hạ lôi đài thần bí dùng thủ đoạn lôi đình đánh bại mười thiên tài, cũng với người thần bí liên tục mười trận bất bại, không người nào địch nổi. So sánh ra thì đương nhiên câu chuyện thứ hai càng vang dội hơn.
- Tốt rồi, lại có một vị thiên tài vô cùng uy vũ nữa xuất trận. Theo ta thấy thì y có hy vọng đánh bại lão đại của ta nhất đó... Ôi, cuối cùng vẫn thất bại rồi. Hả? Lão đại liên tục chiến đấu nhiều trận như vậy, có phải là thể lực đã cạn không?
Một câu nói này của Bạch Húc Húc làm không ít người đang định bỏ cuộc lại sáng mắt lên.
Người này thắng hiểm cả một buổi rồi, thoạt nhìn có vẻ khó tin phi thường. Chẳng lẽ hắn không đến lúc kiệt sức?
- Sau đây xin hoan nghênh vị khiêu chiến thứ bốn mươi ba. Vị đại ca này rất cao đó. Trên tay y cầm lệnh bài thần linh do Hỏa Thần sơn ban xuống. Chậc chậc, thật sự khiến người ta hâm mộ... Lão đại, nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm! Úi chà, đối phương ngã xuống khỏi lôi đài rồi. Chúc mừng lão đại lại thắng hiểm một ván.
- Vị khiêu chiến thứ bốn mươi bốn, tên có hơi đặc biệt, A1! Chúng ta hãy rửa mắt chờ đợi biểu hiện của y ... Nguy hiểm! Lão đại dùng một thế bọ cạp vẫy đuôi, chân đá quét một cái... A1! Vào rồi... à quên, A1 bị đá ra khỏi lôi đài như một trái bóng. Chúc mừng lão đại.
Thời gian âm thầm trôi qua, chớp mắt mặt trời đã lặn, trăng đã lên. Bốn phía lôi đài có đặt Thủy Đan Thạch phát sáng, chiếu khắp lôi đài. Người vây xem phía dưới lôi đài càng ngày càng nhiều, cũng thấy vô số lần chiến đấu vô cùng kinh hiểm. Đáng tiếc mỗi lần người cười cuối cùng là ... Tiêu Dương?
Cái tên Tiêu Dương bắt đầu được truyền ral
- Rất tà môn. Làm sao lần nào cũng thắng hiểm như vậy?
- Có trò quái lạ. Nhưng chúng ta rõ ràng chứng kiến mỗi lần Tiêu Dương đều ứng phó hết sức mà.
Không ít người bắt đầu nghi hoặc, tự đánh giá. Cũng có không ít người khiêu chiến thất bại nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Dương trên lôi đài. Thật không cam lòng mài
- Tới đây, người khiêu chiến thứ sáu mươi bải xuất chiến. Tên của y là Lộ Lộ Tây Á, hả? Sao lại nghe quen tai thế?
- Còn tới sao?
Tiêu Dương đứng trên lôi đài, vẻ mặt nghiêm túc lùi lại phía sau vài bước, cau mày nói:
- Xa luân chiến, Các ngươi bắt nạt người quá khác rồi!