Chương 1029: Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn, cước đá thiên tài Thiên Vương Tháp!
Chương 1029: Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn, cước đá thiên tài Thiên Vương Tháp!Chương 1029: Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn, cước đá thiên tài Thiên Vương Tháp!
Tuấn mã chạy như bay trên thảo nguyên, thẳng về hướng thung lũng. Dọc đường đi, có không ít tuấn mã lương câu cũng đang đi cùng hướng với nhóm người Tiêu Dương. Không cần nói ra, trái tim mọi người đều ôm cùng một mục đích.
Đi xem náo nhiệt cũng tốt, nói không chừng cơ duyên của mình đến, Luân Hồi Thạch lại tự rơi vào tay mình thì sao.
Dù chỉ là hy vọng xa vời, mỗi người đều thâm ôm một tia may mắn.
Hơn nữa cũng không nhất định là không có cơ hội. Chỉ cần có thể lấy được Luân Hồi Thạch, lập tức bóp nát lệnh bài thần linh thì cũng không sợ rơi vào vây công. Cho dù sớm trở vê nguyên thế giới, mang theo Luân Hồi Thạch trở về cũng tuyệt đối không hề lỗ.
- Cảnh tượng thảo nguyên tuy đẹp nhưng khắp nơi đều dấu sát khí.
Trên vai Vân Tiểu Soái đeo hòm thuốc, khuôn mặt đôn hậu lộ vẻ than thở:
- Thiên hạ hẳn phải là nhân giả vô địch rồi.
Đêm qua quyết định điều trị chứng mất trí nhớ có lựa chọn của Tiêu Dương xong, Vân Tiểu Soái liền quyết định tạm thời đi cạnh Tiêu Dương, cho tới khi chữa xong cho hắn mới thôi.
- Ta luôn luôn lấy đức phục người đấy.
Bạch Húc Húc nóng lòng muốn thử. Trên người gã mặc Thiền Dực Y, tên nhãi cảm thấy can đảm hơn hẳn.
- Đa tạ Bạch tiểu ca.
- Lão đại, chúng ta có cần trực tiếp giết qua không?
Tuấn mã phi như bay. Bạch Húc Húc tới gần Vân Tiểu Soái, cười nói.
- Húc Húc, cậu lập tức vọt vào cắt đầu Hỏa Mâu xuống cho tôi!
Bởi vậy cho dù sắp đi tới thung lũng nguy cơ tứ phía, Vân Tiểu Soái cũng không ngần ngại nâng hòm thuốc lên, làm một vị hộ lý vĩ đại, cứu chữa cho người bệnh.
-Ừ.
- Tiểu Soái à, Thần Thánh Chi Tâm cũng là tồn tại nhân giả vô địch. Đây là chế độ đấu loại tàn khốc, chỉ có người mạnh mới có tư cách tiếp tục sinh tôn, hoặc phải bám vào sự che chở của người mạnh. Ta cứ đi theo lão đại thôi. Ngươi theo ta, ta bao ngươi.
Chỗ nào nguy hiểm chính là nhà của ta.
Lặn lội đường xa, lướt qua thảo nguyên, núi non hùng vĩ rơi vào tâm mắt...
Máu Bạch Húc Húc sôi trào, lập tức một mình thúc ngựa chạy như điên. Chạy được gần trăm thước, Bạch Húc Húc mới kịp phản ứng, vội vàng quay đầu ngựa, ngượng ngùng chạy trở lại:
Vân Tiểu Soái cười ngây ngô:
- Ấy, lão đại, hay thôi đi. Trước tiên cứ giữ đầu Hỏa Mâu lại đã.
Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu, vung mạnh tay lên:
- Tốt quá, lão đại!
- Bắt đầu đi. Trước khi xuất phát, Tiêu Dương đã dặn dò phải làm những gì, nên làm những gì rồi. Vậy mà tên nhãi Bạch Húc Húc này nhất thời lại nóng lên.
Xây dựng lôi đài!
- Sao lại không đi nữa rồi? Thuận tiện hái đầu Lý Thác xuống làm bóng đá chơi.
Tiêu Dương không lựa chọn lôi đài khiêu chiến vốn có của Thần Linh Cảnh Địa, bởi lôi đài thiên tài khiêu chiến dù có thể đánh cuộc chiến điểm nhưng mỗi người mỗi ngày chỉ được khiêu chiến một lần.
Tiêu Dương như cười như không nhìn Bạch Húc Húc:
Khóe miệng Tiêu Dương hơi nhếch lên, động tác ba người cũng rất nhanh. Chỉ một buổi chiêu ngắn ngủi, một lôi đài chắc chắn rộng tới năm thước đã được xây dựng xong. Tiêu Dương bố trí mấy trận pháp gia cố ở các góc lôi đài, tránh việc đang chiến đấu thì lôi đài bị phá hủy.
- Các vị thiên tài, để Tiêu đại gia ta lên đánh các ngươi lấy tiếng đi.
Lúc này đây Tiêu Dương muốn ra tay vang dội, không phải đứng ra vẻ trên lôi đài.
Sau lưng Bạch Húc Húc thấy gió lạnh thổi vù vù.
Đó là bước đầu tiên để Tiêu Dương tham gia trận chiến tranh đoạt Chí bảo này một cách vang dội.
Dựng lôi đài, khiêu chiến anh hùng hảo hán các nơi.
Tiêu Dương tin rằng không tới ba ngày, cái tên của mình nhất định sẽ truyền xa ngàn dặm.
Cười khen một tiếng, Bạch Húc Húc tự cáo anh dũng, lựa chọn rút lui. Đợi không ai chú ý, Tiêu Dương lấy tài liệu trong chiếc chén bể nhận chủ ra, để Bạch Húc Húc lựa chọn cho tốt.
- Lão đại, em chọn địa điểm không tồi chứ. Đây đều là chỗ mà thiên tài các nơi muốn vào thung lũng phải đi qua! Lựa chọn chỗ này để dựng lôi đài tuyệt đối khiến người khác chú ý!
Bạch Húc Húc cầm một cây thần trúc kiên cố, cười nói:
Tiếng vó ngựa thỉnh thoảng vang vọng xa gần trên thảo nguyên. Cách đám người Tiêu Dương vài thước lại có bóng ngựa phóng qua...
Quá trình này dù có vô số người đi qua nhưng cũng chỉ liếc mắt lạnh nhạt một cái, ngược lại đều hướng về phía thung lũng. Đến lúc hoàng hôn, cũng có một bộ phận người đi ra khỏi thung lũng, chuẩn bị trở về Thủy Đan Thành tìm chỗ ngủ trọ một đêm. Dù sao đối với một ít người, buổi tối nghỉ ngơi ở ngoài thành trì vẫn thật sự rất nguy hiểm.
Nhất là trong phạm vi thung lũng có cường giả tụ hội như hôm nay
- Xong rồi.
Bạch Húc Húc thả lỏng tay chân một chút, cười nói:
- Lão đại, dường như bọn họ cũng không để ý tới lôi đài chúng ta lập lắm đâu.
- Vẽ rồng còn thiếu điểm nhãn, đương nhiên chưa thể đạt hiệu quả cuối cùng rồi.
Tiêu Dương vung cánh tay lên, để một cuộn giấy trắng bay vọt ra.
Bút mực xuất hiện!
Thân thể Tiêu Dương bay lên không trung, bút vung lên như rồng, mỗi chữ hạ xuống như linh xà bay múa. Trong chớp mắt, một hàng chữ khí thế mênh mông to lớn đã hiện ra. Tiêu Dương cầm cuộn giấy, treo lên phía bên phải lôi đài. Đồng thời hắn lại viết thêm một hàng chữ, treo ở phía trái.
Khuôn mặt Bạch Húc Húc tràn đầy vẻ ngạo nghễ, tiếng nói vang khắp bốn phương tám hướng. - Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn, cước đá thiên tài Thiên Vương Tháp!
Chẳng qua cũng không sao, lúc này đã có chiếc loa thùng Bạch Húc Húc này!
Hai hàng chữ của Tiêu Dương tuy viết đại khí mênh mông, như mây trôi nước chảy nhưng những người này xem đâu có hiểu.
Không ít người mặc dù dừng bước nhưng cũng chỉ đứng quan sát từ phía xa xa.
- Đến đây đến đây! Đi ngang qua ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ! Có trò hay xem, có trò hay đây!
- Đường bá bá của ta.
Vân Tiểu Soái thấy ánh mắt hai người hơi mê hoặc, giải thích thêm một câu:
- Đường bá bá là người vĩ đại nhất ở chỗ chúng tal
Mắt Vân Tiểu Soái không dấu nổi vẻ sùng bái nông đậm:
- Nghe phụ thân ta nói, không có Đường bá bá, chỉ sợ vị diện của chúng đã bị tà ma chiếm cứ mất rồi!
Tiêu Dương gật đầu, sau đó lại nhìn Bạch Húc Húc:
- Tiếp theo phải xem ở cậu đó.
- Đây là thế mạnh của em rồi.
Bạch Húc Húc cười hắc hắc, không biết từ bao giờ, trong tay đã có một cái chiêng đồng rõ to. Gã nhảy lên lôi đài, gõ mạnh cái chiêng, phát ra tiếng loảng xoảng chói tai vô cùng nhưng lại truyền ra vài dặm, lập tức khiến mọi người đi ngang qua chú ý. Đồng thời Bạch Húc Húc cũng cất tiếng hô lớn:
- Còn có người có thể viết đẹp hơn lão đại của ta sao?
Bạch Húc Húc tò mò:
- Chữ của Tiêu huynh tuyệt đối có thể đứng thứ hai trong những người ta từng thấy.
Vân Tiểu Soái mở to hai mắt, đôi mắt toát ra vẻ cảm phục, than thở:
- Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn, cước đá thiên tài Thiên Vương Tháp!
Bóng dáng hạ xuống phía trước lôi đài, quay đầu nhìn thoáng qua hai hàng chữ to, hài lòng mỉm cười.
- Hôm nay hai... Ba huynh đệ chúng ta đi ngang qua nơi này, lập lôi đài này, nghênh chiến anh hùng các lột Hỏa Thần sơn chỉ là đồ nhắm, Thiên Vương Thân Tháp chỉ như đậu phụ, có bản lĩnh thì lên lôi đài đấu với chúng tai
Tiếng nói vừa dứt, lập tức bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng xôn xao mãnh liệt!
- Quyền đánh chư tử Hỏa Thần sơn, cước đá thiên tài Thiên Vương Tháp? Quá cuồng vọng rồi!
- Theo ta thấy thì rõ là ba kẻ điên!
- Hiện tại trong thung lũng có con nối dõi từ hai phương thần linh kia. Phạm vi cả thung lũng lớn này đều có rất nhiều đệ tử của hai thế lực lớn này. Hôm nay ba người này dám công nhiên cất lời không coi thiên tài hai thế lực này vào đâu, tất nhiên sẽ bị bọn họ biết hết!
- Ta dám đánh cược rằng không tới một canh giờ, lôi đài này sẽ bị người ta dỡ xuống.
Trong khi bàn tán, không ít người đều theo tiềm thức đi lại gần lôi đài này. Chẳng qua mặc dù ở đây có rất nhiều người tức giận bất bình muốn cho ba tên điên này một bài học đau đớn nhưng nhất thời cũng không có bất cứ kẻ nào muốn làm chim đầu đàn!
Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người tới gần, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Bạch Húc Húc càng tăng. - Ta biết các ngươi không phục. Nhưng lão đại của chúng ta là đội trưởng đội bảo vệ trường Phục Đại, Tiêu Dương đó! Nhớ rõ rồi chứ, đội bảo vệ trường Phục Đại, Tiêu Dương! Chuyên trị các loại không phục!
Dường như Bạch Húc Húc đã khiêu khích giới hạn nhẫn nại của mọi người, hô to lặp đi lặp lại, đồng thời còn mô tả đội bảo vệ trường Phục Đại như một thánh địa thần linh vô cùng thần bí.
- Hỏa Thần sơn, Thiên Vương Thần Tháp nếu so với đội bảo vệ trường Phục Đại của chúng ta thì quả thực là mặt trăng so với mặt trời.
Bạch Húc Húc thấy đã đạt yêu cầu, lúc này trong tay liền lóe lên một chiếc hộp, hơn nữa còn mở hộp ra. Bên trong có một gốc cây cỏ đỏ như ngọn lửa:
- Nhìn đi nào. Đây là Hỏa Nhị Thảo ngàn năm, giá trị 100 chiến điểm! Lão đại chúng ta hạ lôi đài ở nơi này, nguyên nhân rất đơn giản. Thứ nhất là nói cho đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi biết đâu mới là thiên tài chân chính! Đương nhiên là nếu muốn khiêu chiến lão đại chúng ta thì các ngươi phải lấy được một vật phẩm giá trị ít nhất năm mươi chiến điểm để đăng ký! Nếu các ngươi thắng, Hỏa Nhị Thảo ngàn năm này và món các người đăng ký đều trả lại cho các ngươi. Đương nhiên đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Ha ha hai
Vùi
Lúc này trên lôi đài đột nhiên có một bóng người nhảy lên, lưng hùm vai gấu, hai tay to như hai cái quạt nan. Trong nháy mắt khi gã hạ xuống lôi đài, tiếng nói âm âm vang lên:
- Lải nhải ít với đại gia thôi. Ta là người đầu tine khiêu chiến!
Lúc này, tất cả mọi người dưới lôi đài mới kịp phản ứng, vẻ mặt lộ sự tiếc nuối. Hỏa Nhị Thảo là thứ tốt mà, không ngờ lại để kẻ khác nhanh chân dành mất rồi.
Quá tiếc nuối đi.
Sao mình không lên lôi đài sớm một chút chứ.
Râầm!II
Một lúc sau, trên lôi đài đột ngột vang lên một tiếng nổ. Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, cái tên nhãi ranh vốn đang cười cười nói nói với mọi người không ngờ đột nhiên cất một bước vọt tới trước mặt nam tử lưng hùm vai gấu kia, xuất chưởng như điện, một chưởng đánh bay thẳng nam tử kia xuống lôi đài, ngã sấp mặt xuống đất.
Mọi người im bặt.
Bạch Húc Húc như chẳng có việc gì, đi lại nhặt cái chiêng lên, mặt lộ nụ cười vô hại:
- Lão đại của ta đã từng dặn dò rồi, khiêu chiến lôi đài phải có quy tắc. Không làm việc theo quy tắc thì chúng ta cũng sẽ không khách sáo.
Nội tâm Bạch Húc Húc càng vui như hoa nở. Thiền Dực Y đúng là một món bảo bối, không chỉ là thân binh nhận chủ loại phòng ngự, hơn nữa dường như cũng trợ giúp tiến công. Một chưởng vừa rồi là Thần Tiên Cửu Thức Tiêu Dương truyền thụ cho gã, hiệu quả thu được quả là rung động phi thường.
Hôm nay mới chỉ là ngày bắt đầu, thực lực mọi người vây xem sợ rằng không mạnh mẽ lắm, hiển nhiên bị Bạch Húc Húc dọa rồi.
- Có ba quy định!
Ánh mắt Bạch Húc Húc đảo qua phía trước.
- Một, phải giao bảo vật đăng ký trước mới được lên lôi đài! - Hai, thua không được khóc! - Ba, thua không được khóc!