Chương 1044: Viêm Hoàng có Thái Tửi!
Chương 1044: Viêm Hoàng có Thái Tửi!Chương 1044: Viêm Hoàng có Thái Tửi!
Một tiếng sấm nổ giữa thảo nguyên bằng phẳng.
Tâm thần mọi người đều chấn động
Lúc này con ngươi Dịch Quân Nhi đột nhiên mở lớn tới cực điểm.
Xoạt xoạt xoạtI
Từng ánh mắt đều nhìn lại, vẻ mặt khác nhau.
So sánh với sự kích động của Dịch Quân Nhi, đôi mắt Xích Bất Phàm càng dày đặc vẻ lạnh lẽo.
Không ngờ có người dám ngắt lời mình. Cho dù là ai đều sẽ rơi vào sổ đen của y.
Tam Xích Thần Minh Điện làm việc còn có người có gan ngăn cản à?
Dịch Quân Nhi kích động hô lên, đồng tử vốn tuyệt vọng lại toát lên hy vọng.
Ngay lúc này, lưng gã đeo trường cung, toàn thân tỏa ra sát khí dày đặc, hơi thở cường đại. Hiển nhiên hơn bốn tháng qua, thái tử Dịch Hàn cũng trải qua những chuyện không tâm thường tại Thần Linh Cảnh Địa.
Khuôn mặt quen thuộc.
Thái tử Viêm Hoàng, Dịch Hàn!
Khuôn mặt lạnh lùng vô cùng, lưng đeo cung tên tỏa ra thân quang mờ mờ.
- Giết!
Xa xa trên thảo nguyên bằng phẳng, tiếng vó ngựa vang lên. Một thân thể cao cao tuấn tú, cỡi trên tuấn mã chạy tới.
- Ai tới cũng vô dụng.
Đây giống như một thần tiễn thủ tới từ thượng cổ, vương giả tay cầm cung tên.
Người mặc Kim long y bào màu vàng nhạt, lộ khí chất cao quý hơn người. Hai mắt như xuyên thủng thiên địa, ẩn chứa vẻ sắc bén. Toàn thân tràn ngập từng luồng khí nghiêm nghị, theo gió tập tới.
Dịch Hàn!
Giống như cuồng phong đột nhiên nổi lên, thiên địa bỗng biến sắc.
- AnhIlI
Đông đảo công kích lại ập tới một lân nữa, đánh về phía năm người La Thiên.
Xích Bất Phàm liếc nhìn về phía Dịch Hàn đang thúc ngựa ở phía xa xa, vung mạnh tay lên, sát khí tràn lan:
Vùi
Bật nãy, kéo dây, lắp tên!
Tay trái của thái tử Dịch Hàn vòng lại tìm kiếm. Trong khoảnh khắc, Thần cung thượng cổ tỏa sáng tận trời.
Thiên địa biến sắc.
Trong mưa gió, sát khí bắt đầu khởi động.
Mũi tên đánh thẳng vào trường đao trong khoảnh khắc, hơn nữa còn xuyên thủng. Trên mi tâm người nọ xuất hiện một lỗ máu, mất mạng trong nháy mắt.
Mất đi sự bảo vệ của Kim Thiền Cà Sa trên người hòa thượng Giát Giát, phòng ngự của năm người xuất hiện một sở hở lớn, với khả năng của La Thiên căn bản khó bảo vệ những người khác khỏi bị thương.
Kim y nhàn nhạt tung bay, vọt tới nhanh như điện chớp, chỉ trong mấy hơi thở từ phía xa xa đã tới trước mặt năm người, rơi xuống bên cạnh Dịch Quân Nhi.
Một tiếng nổ mạnh, uy lực của mũi tên kia kinh người, đẩy lui mấy người vây công năm người La Thiên lại mấy bước.
Âml!II
Từ phía xa xa.
Tên bay như điên, sắc bén như sấm chớp.
Trường đao giơ lên cao, một thanh đao sắc bén giống như sắp sửa chém xuống người Dịch Quân Nhi.
Vù... KengIlI
Hơn bốn tháng nay, thu hoạch lớn nhất của gã đó là rốt cục thanh Thần cung thượng cổ này đã nhận chủ! Mặc dù với thực lực của gã còn chưa thể phát huy uy lực lớn nhất của Thần cung thượng cổ nhưng gã tự tin, thực lực của mình đã tăng vọt so với trước kia.
Trong màn mưa xuất hiện một luồng sáng đỏ, phá tan bão táp, giống như con kim long đột nhiên phát ra tiếng ngâm chói tai, phá không gian đánh tới.
VùIII
"Tiễn đạo" bắn tới!
- Anh...
Mấy ngày qua Dịch Quân Nhi vẫn đi theo bên cạnh mấy người Giát Giát, tuy rằng có chăm sóc lẫn nhau nhưng vẫn không thể bằng huyết mạch tình thâm. Hơn nữa ở trên vùng đất xa lạ này, gặp phải đuổi giết sinh tử, đối với công chúa của Dịch gia mà nói đúng là sự giày vò lớn. Hôm nay cuối cùng anh trai cũng xuất hiện, Dịch Quân Nhi vui quá mà khóc, hai mắt đây nước mắt.
- Quân Nhi, em chịu khổ rồi.
Ánh mắt vốn lạnh lùng của thái tử Dịch Hàn lộ vẻ dịu dàng, vuốt ve mái tóc Dịch Quân Nhi, giương mắt nhìn mấy người La Thiên:
- Đa tạ mọi người mấy ngày qua đã chăm sóc Quân Nhi.
- Thái tử thật sự khách sáo quá. Dẫn bọn họ rời khỏi nơi này trước đi đã.
Lúc này, hòa thượng Giát Giát trên lôi đài cười đĩnh đạc. Từ một khắc khi thái tử Dịch Hàn xuất hiện, bộc lộ thực lực cường đại hơn hẳn mấy lần so với mấy tháng trước, trong lòng Giát Giát thoải mái hẳn. Hôm nay Xích Bất Phàm đã ở trên lôi đài, với thực lực của thái tử Dịch Hàn, muốn dẫn mọi người đi hẳn là không khó.
Thái tử Dịch Hàn giương mắt nhìn Giát Giát một chút, ánh mắt liếc vẻ mặt lo lắng của em gái mình, trong lòng đã lờ mờ nhận ra:
- Giát Giát, nếu muốn lấy em gái ta thì cũng không thể kém cỏi quá. Đánh một trận lôi đài này thật tốt đi.
VùiI
Một trảo chộp tới, trong khoảnh khắc đã nắm lấy lưỡi đao. Người bị nắm đao lộ vẻ kinh hãi, trường đao đã gãy thành hai đoạn. Leng keng!
Thái tử Dịch Hàn bỏ lại một câu, thu hồi Thần cung thượng cổ trong tay, hai tay lóe lên ánh sáng bạc chói mắt, hàn quang xuất hiện.
- Phiên thay ta bảo vệ tốt Quân Nhi.
Xích Bất Phàm vung tay lên.
- Thái tử Viêm Hoàng!
Đây là sự kiêu ngạo trong lòng Dịch Hàn. Dù một trận đánh tại Bắc Kinh thua dưới tay Tiêu Dương, trong lòng Dịch Hàn cũng không có hận, vẫn giữ vững niềm vinh quang này. Mình là thái tử Viêm Hoàng!
- Không phục thì xuống đây đánh một trận.
Thái tử Dịch Hàn lạnh nhạt nói với Xích Bất Phàm.
Đôi mắt Xích Bất Phàm lóe lên vẻ giận dữ. Nhưng đương nhiên y cũng không nhảy xuống lôi đài thật.
Người ra khỏi lôi đài coi như thua cuộc!
Làm sao y có thể thừa nhận mình thua Giát Giát được?
Càng huống chi lần lôi đài chiến này có giá trị không chỉ ở mình Giát Giát.
- Giết hết toàn bội
- Ngươi là ai? Có gan xen vào việc của người khác.
Giờ phút này ánh mắt Xích Bất Phàm nhìn chằm chằm vào thái tử Dịch Hàn, cảm nhận thấy hơi thở không kém trên người gã.
Trong nháy mắt Giát Giát đã tát nước theo mưa, cười hắc hắc.
- Anh vợ lên tiếng, đương nhiên ta phải nghe lệnh!
Dịch Quân Nhi vừa xấu hổ vừa tức.
- Anh...
Lưỡi đao gãy trong tay thái tử Dịch Hàn bay đi, cắt đứt yết hầu kẻ nọ.
Tiếng rồng ngâm vang vọng trong mưa. Thái tử Dịch Hàn dốc sức đón đỡ mọi công kích, song trảo đánh ra, mang theo khí thế mạnh mẽ, bẻ gãy nghiền nát.
Lực lượng như có thể tan vàng nát đá.
Thăng Long Trảo!
Âm ầm ầmI
Nhất thời, công kích của đông đảo cường giả thiên tài đều không thể không tập trung vào thái tử Dịch Hàn, đồng thời cũng phải ngăn cản công kích của gã.
Áp lực trên người đám người La Thiên chợt giảm hẳn. Nhìn kịch chiến phía trước, La Thiên không nén nổi than thở sợ hãi:
- Nghe đồn mỗi đời Thái tử của Thiên Tử Các Viêm Hoàng đều tuyển chọn người có thiên tư trác tuyệt. Thiên phú của Dịch Hàn trước mặt... Đúng là đứng đầu trong đứng đầu!
Không thể không than thởi
Khuôn mặt Dịch Quân Nhi còn vương lệ, đôi mắt lại lộ vẻ kiêu ngạo:
- Đương nhiên rồi, anh ta là lợi hại nhất. Lập tức ánh mắt Dịch Quân Nhi mang theo phần lo lắng nhìn vê hướng lôi đài. Ngay lúc này, Giát Giát đã giao chiến với Xích Bất Phàm rồi!
Không hổ là con nối dõi của thần linh của thế lực thần linh lớn nhất Thần Linh Cảnh Địa, Tam Xích Thần Minh Điện! Mặc dù Xích Bất Phàm vô cùng kiêu ngạo nhưng thật sự cũng có vốn liếng để kiêu ngạo! Một bộ chưởng pháp bị y đánh lên kín không kẽ hở, huyền diệu cường đại. Với thực lực của Giát Giát hiện nay, đối mặt với Xích Bất Phàm thì chỉ có nước bị ăn đòn.
Rầm rầm rầm!
Giát Giát lại ngã xuống một lần nữa, nhưng sau đó lại đứng lên ngay.
Gã không địch lại nhưng cũng không khuất phục.
Kim Thiền Cà Sa phát huy đầy đủ tác dụng phòng ngự, lần lượt hóa giải đại bộ phận công kích của Xích Bất Phàm.
Trong lòng Giát Giát chỉ có một ý niệm.
Ngăn chặn Xích Bất Phàm!
- Hoa hòa thượng...
Dịch Quân Nhi vội nói:
- Cẩn thận đấy!
Rầm!
Vừa dứt lời, bóng dáng Giát Giát lại ngã rầm xuống lôi đài.
Vù một tiếng, Xích Bất Phàm giáng xuống, một chân đạp tới tàn nhẫn.
Giát Giát bùng lên phật quang vàng kim, bóng người lăn lộn trên lôi đài vài vòng, nhảy vọt lên, thân thể giống như có lò xo, tránh né công kích trí mạng này.
Âm!
Trên lôi đài thiên tài phát ra tiếng âm ầm rung trời.
Trên Xích Bất Phàm hơi nhíu lại, cười lại:
- Giấu đầu giấu đuổi thế thì tránh được bao lâu.
Bóng dáng hắn nhoáng lên, lại vọt thẳng tới Giát Giát.
- Thế mưa nhỏ rồi. Con sông trong thung lũng dường như cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Bạch Húc Húc ra ngoài thăm dò, phát hiện rõ ràng nước sông đã giảm xuống không ít. Đám người điên cuồng tìm kiếm phía dưới thỉnh thoảng lại bộc phát chiến đấu.
Nếu không phải Tiêu Dương không có bất cứ động tĩnh gì thì sợ rằng tên nhãi này đã không nhịn nổi, lao thẳng tới tham gia náo nhiệt rồi.
Tâm thần vô cùng yên lặng.
Tiêu Dương thở dài một hơi, chậm rãi mở hai mắt, trong mắt lại lóe lên hình ảnh trí nhớ vô cùng trong suốt kia.
Toàn thân cảm thấy dễ chịu vô cùng.
- Sinh Cơ Thủy này quả nhiên là rất thần kỳ.
Tiêu Dương tự nhủ một tiếng, giương mắt. - Nửa giờ rồi, không biết hiện tại bọn họ... Hả?
Sắc mặt Tiêu Dương đột nhiên tái mét, thân thể đứng vọt dậy, đồng tử trợn to mấy phần.
- Khí tức của Văn Hương Đan...
Trái tim Tiêu Dương chấn động:
- Làm sao giờ lại chỉ còn có một luồng khí tức?
Trong tích tắc này, trái tim Tiêu Dương rơi xuống như đá tảng, ngực chấn động mạnh!
Vừa rồi rõ ràng mình còn cảm nhận được bốn luồng Văn Hương Đan, giờ lại chỉ còn có một luồng. Như vậy có hai khả năng. Một là ba người khác đã nằm ngoài phạm vi của Văn Hương Đan. Nhưng điều này không có lý lắm. Rõ ràng bọn họ còn đang chạy về hướng mình.
Như vậy khả năng thứ hai...
Sắc mặt Tiêu Dương xanh mét, nắm chặt nắm tay theo tiêm thức:
- Không... Nhất định sẽ không!
Khả năng thứ hai là người cầm Văn Hương Đan rất có thể đã gặp nạn, có khả năng bị giết trở vê nguyên thế giới rồi. Cũng có khả năng...
- Lão đại, làm sao vậy?
Bạch Húc Húc thấy sắc mặt Tiêu Dương bất thường, không nén nổi hỏi.
- Có thể bọn họ đã gặp chuyện rồi!
Tiêu Dương nhanh chóng chạy khỏi lều vải.
- Húc Húc, cậu và Tiểu Soái ở lại đợi ta, đừng có hành động vội!
- Ba người chúng ta cùng đi đi
Vân Tiểu Soái lại nói.
- Đúng.
Bạch Húc Húc nhanh chóng gật đầu.
- Cù Nhưt
Tiêu Dương quát khẽ một tiếng, ánh sáng trong tay lóe lên. Trong phút chốc, chim Cù Như giương cánh bay lên, toàn thân lướt đi.
Vùi
Bóng dáng Tiêu Dương nhoáng lên, nhảy lên lưng Cù Như.
Lần đầu tiên Vân Tiểu Soái thấy chim Cù Như, lúc này cũng kinh hãi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường, lần lượt cùng Bạch Húc Húc nhảy lên.
- Tốc độ nhanh nhất, nhanhI
Tiêu Dương đứng trên lưng chim Cù Như, giơ tay chỉ về một hướng, cất tiếng nói lớn:
- Nhanh lên!
Vèo...
Con chim khổng lồ giống như một luồng sét xẹt qua nơi chân trời, trong ánh mắt nghi hoặc và khiếp sợ của không ít người tại thung lũng, trong nháy mắt đã biến mất nơi chân trời. - Nhất định không sao.
Trái tim Tiêu Dương bị bóp nghẹt, thân thể đứng trên lưng chim Cù Như, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về trời đất mênh mông phía trước, trong lòng âm thầm mặc niệm. Đồng thời một luồng tức giận không hiểu bùng lên:
- Sẽ không gặp chuyện không may... Nhất định không gặp chuyện không may.
Chim Cù Như lao tới!