Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1036 - Chương 1043: Ngươi Nghĩ Nhiều Quá Rồi!

Chương 1043: Ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Chương 1043: Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!Chương 1043: Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!

Trong mưa to như trút, sáu người phải đối chọi với công kích như cuồng phong, không thể lùi lại!

Giát Giát đứng mũi chịu sào!

Phật quang trên Kim Thiền Cà Sa bùng lên, cản trợ đại bộ phận sát khí. La Thiên dốc hết sức bảo vệ mấy người còn lại, tình cảnh cực kỳ gian nan.

- Xem ra... Chúng ta không chống nổi tới khi Tiêu Dương chạy đến rồi!

La Thiên không thể không đưa ra quyết định cuối cùng, giọng nói nặng nề:

- Có lẽ hắn cảm nhận được vị trí của chúng ta nhưng căn bản không biết tình cảnh hiện nay của chúng 1a.

Nước xa không cứu được lửa gân.

- Đáng tiếc mặc dù Văn Hương đan có thể cảm thụ hơi thở của nhau rất thân kỳ nhưng lại không thể phát tin tức cho đối phương...

Khí tức của Văn Hương Đan trên người Diệp Tang lập tức từ từ nhạt dần.

- Với tốc độ của lão đại, nhất định có thể chạy tới kịp sau khi phát hiện ra...

Không chút do dự, Diệp Tang lập tức bóp nát viên Văn Hương Đan!

Lúc này Giát Giát đột nhiên hiểu rõ ý của Diệp Tang, cắn chặt răng, đôi mắt lóe lên hy vọng nhàn nhạt.

Đột nhiên con ngươi Diệp Tang sáng ngời, giờ phút này đầu óc giống như có ý nghĩ lóe sáng. Cô dùng một kiếm tạm đẩy lùi kẻ địch trước mắt, cổ tay vung lên. Một viên Văn Hương đan tràn ngập mùi thơm xuất hiện trong tay.

- Trữ Cốc!

Cánh tay Trữ Cốc đầy băng vải loang lổ vết máu, chỉ quấn lại đơn giản một chút rồi vung kiếm lên giết địch tiếp.

Lời tuy như vậy nhưng giờ phút này trong lòng mọi người chỉ có một hy vọng xa vời mà thôi.

Rắc!

- Không! Chúng ta có thể truyền tin tức cho Tiêu Dương thông qua Văn Hương đan!

- Cố kiên trì thêm một chút!

Lập tức Trữ Cốc gật đầu, vung tay nhanh như chớp, Văn Hương Đan trong tay lập tức bị bóp nát!

Bột phấn của Văn Hương Đan trong khoảnh khắc bị nước mưa cuốn đi không còn chút nào.

xxk*k**

Tốc độ của Tiêu Dương có nhanh đi nữa, khoảng cách tới nơi này cũng mấy trăm dặm, trong khoảng thời gian đó... Làm sao cố gắng chống nổi đây?

Bóng kiếm của La Thiên tràn ngập ma khí, hơi thở giết chóc trải rộng khắp không gian.

Tiêu Dương chậm rãi mở mắt.

Ngay lúc này, vốn Tiêu Dương không có bất cứ sự phân tâm gì, thậm chí... Nhất thời căn bản không cảm nhận được hơi thở của Văn Hương Đan đã biến mất.

Vân Tiểu Soái nhíu chặt mày. Tâm thần hợp nhất.

Tên nhải luôn ngại thiên hạ không loạn gầm khẽ một tiếng, phấn chấn nắm chặt tay. Tình cảnh hỗn loạn kích thích này mới là điều gã thích nhất.

Thủy long trong thung lũng lón vẫn tàn phá thiên địa trong thung lũng không biết mệt mỏi. Mưa to rơi xuống tạo thành những tiếng lộp bộp. Tiêu Dương bình tĩnh ngồi khoanh chân, nhắm mắt cảm nhận Thiên Cơ thủy đang tràn ngập khắp kinh mạch...

Khóe miệng y đầy nụ cười trêu chọc.

Xích Bất Phàm thích chơi trò mèo vờn chuột, mặc dù đã dồn sáu người vào tuyệt cảnh nhưng cũng không nóng lòng hạ sát, cưỡi trên con Truy Phong Chuy kia, quan sát cảnh sáu người giãy giụa...

Một bên khác, chiến đấu vẫn thảm thiết vô cùng.

Hoàn toàn chìm đắm.

Mà tên nhãi Bạch Húc Húc đang chán chết, khi nhìn Tiêu Dương, khi lại nhìn cảnh con thủy long đang điên cuồng tàn phá thiên địa ngoài cửa sổ, còn cả đám người đang điên cuồng kia...

- Mưa to đang ngứớt rồi?

Đột nhiên Bạch Húc Húc cảm nhận được điều gì, đôi mắt lộ vẻ vui mừng ngạc nhiên. Trời mưa đã mấy ngày mấy đêm chưa dừng một chút, hiện tại mơ hồ có vẻ như ngớt dần... Đây có phải có nghĩa là, trận chiến đoạt bảo này lập tức bắt đầu rồi!

Thời gian trôi qua từng chút một.

- Kỳ lạ, thật sự là kỳ lạ...

Hai mắt Vân Tiểu Soái nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, một bên đặt một dụng cụ rất tinh vi. Loại bệnh "mất trí nhớ có lựa chọn" này của Tiêu Dương là chứng bệnh Vân Tiểu Soái cảm thấy khó giải quyết nhất. Lập chí trở thành hộ lý chuyên gia vĩ đại nhất, hiển nhiên Vân Tiểu Soái hy vọng có thể làm hết sức điều trị cho bệnh nhân như thế này.

Hình ảnh trí nhớ vô cùng rõ ràng lần lượt hiện lên trong đầu...

Văn Hương Đan trên tay Cao Cáo Chấn cũng đã bóp nát.

Giờ phút này chỉ còn mình Văn Hương Đan trên người La Thiên là còn lại. Ông không thể bóp nát viên này, nếu không thì hoàn toàn mất đi liên lạc với Tiêu Dương.

Ánh mắt La Thiên tràn ngập vẻ nghiêm trọng và lo lắng, truyền âm cho mọi người.

- Dường như Tiêu Dương căn bản không chú ý tới tình hình của chúng ta bên này. Vị trí của hắn vẫn không thay đổi.

Trái tim mọi người đều chìm xuống.

Chẳng lẽ... Chỉ còn một con đường cuối cùng kia...

Trở lại Địa Cầul

Nhưng sắp sửa gặp lại được Tiêu Dương, mọi người không cam lòng. Kiên trì hơn trăm ngày tại Thần Linh Cảnh Địa, thời gian ở Địa Cầu mới qua mười ngày. Trở về như vậy chẳng khác nào lãng phí một cơ duyên cực lớn, chẳng ai cam tâm cải

- Quan trọng nhất là kéo dài thời iganI

Giát Giát gắng cười, ra vẻ thoải mái: - Anh đã nói... Cho dù là tình huống nào anh cũng sẽ không vứt bỏ em.

Dịch Quân Nhi mím chặt đôi môi, kéo cánh tay Giát Giát.

- Hoa hòa thượng...

Trái tim La Thiên trâm xuống.

- Yên tâm đi, ta biết chừng mực. Đừng quên ta còn có áo Kim Thiên Cà Sa hộ thể, tuyệt đối sẽ không phải không có cơ hội nhảy xuống khỏi lôi đài bóp nát lệnh bài thần linh. La Thiên đại ca, ông phải tùy cơ ứng biến... Một khi Xích Bất Phàm tiến vào lôi đài, nếu chưa đánh bại ta hoàn toàn, nhất định y sẽ không thể đi xuống khỏi lôi đài, nếu không sẽ bị tính là thua. Trong lúc lôi đài chiến, bọn chúng cũng không thể phân tâm. Ông phải nắm chặt cơ hội, dẫn mọi người rời đi.

- Đấu pháp của khốn thú.

Xích Bất Phàm cười. Nếu đối phương muốn trước khi xám xịt rời đi lại dâng cho mình một phần lễ vật thì đương nhiên mình sẽ không từ chối.

Lôi đài thiên tài không chỉ phân bố ở bên trong thành trì mà bên ngoài thành trì cũng có. Đương nhiên Xích Bất Phàm sẽ không cho đám người Giát Giát cơ hội trốn trở về thành trì.

Y vung tay lên, toàn bộ người vây công sáu người dừng lại, chẳng qua hơi thở sắc bén của đám người đó vẫn vây sáu người lại.

Sáu người cảm thấy áp lực trên người giảm hẳn, thở ra một hơi, ánh mắt nhìn Giát Giát mang theo lo lắng.

- Giát Giát, cậu làm vậy rất mạo hiểm.

La Thiên cau mày. Đương nhiên ông biết ý đồ kéo dài thời gian của Giát Giát. Nhưng thiên tài lôi đài chiến không chỉ là đơn thuần là mất đi giá trị chiến điểm, hơn nữa trên lôi đài căn bản không thể bóp nát lệnh bài thần linh...

Bao nhiêu đã mất mạng trên lôi đài chiến cũng bởi nguyên nhân này.

Đôi mắt Giát Giát nhìn chằm chằm Xích Bất Phàm ở phía xa không chút yếu thế, đồng thời truyên âm nói nhỏ:

Sáu trăm bảy mươi ba điểm cũng không tính là ít, đủ để y lại vượt lên mấy bậc trên Chiến Điểm Bảng.

Khóe môi Xích Bất Phàm hiện lên ý cười trêu tức, đôi mắt lóe lên vẻ tham lam.

Hơi thở toàn thân hòa thượng Giát Giát tăng vọt, tràn ngập ra. Giá trị chiến điểm của gã cũng hiện ra... Sáu trăm bảy mươi ba điểm!

- Xích Bất Phàm, không phải ngươi muốn lôi đài chiến với ta sao? Đến đây đi! Ta dùng tất cả chiến điểm trên người đặt cược, đánh với ngươi một trận!

Đột nhiên vận khí quát:

Giát Giát cắn răng, đôi mắt đột nhiên mở to, liếc về phía Xích Bất Phàm.

- Honey, em nhìn anh đánh bại y đi

Xích Bất Phàm nhếch miệng cười khinh miệt:

- Đừng nói bản thiếu gia không để cho ngươi cơ hội trở mình. Đi thôi, ở cách đây mười dặm có một tòa thiên tài lôi đài chiến! Hừ, thiên tài...

Xích Bất Phàm khinh thường, vẻ tươi cười đầy mặt quan sát Giát Giát. Nếu là những người còn lại, Xích Bất Phàm sẽ không đồng ý trận lôi đài chiến này nhanh như vậy.

Giát Giát thì khác.

Thứ nhất, Giát Giát là người đầu tiên đắc tội với Xích Bất Phàm. Mặc dù thời gian trôi qua đã lâu nhưng Xích Bất Phàm vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Ngoài ra trừ sáu trăm bảy mươi chiến điểm, càng khiến Xích Bất Phàm thèm thuồng là món Kim Thiền Cà Sa và Kim Cương Hàng Ma trượng trên người Giát Giát! Thấy trận đại chiến này, làm sao Xích Bất Phàm không biết hai món đó là bảo bối trân quý chứ?

Để bản thiếu gia đoạt hai món bảo bối này trên lôi đài đi!

Xích Bất Phàm thúc ngựa xoay người, chậm rãi đi vê phía trước.

Dưới sự theo dõi của đông đảo cường giả, vẻ mặt mấy người La Thiên nặng nê nhìn nhau, cất bước đi tới.

Khóe miệng Giát Giát mỉm cười, kéo tay Dịch Quân Nhi. Ngay lúc này, duy nhất gã là cười nhẹ nhàng.

Chiều rộng lôi đài thiên tài cũng không quá trăm thước, đặt trên thảo nguyên. Lúc này bầu trời vẫn mưa như trút, ngẫu nhiên có người đi đường nghiêng mặt nhìn qua, cũng không lưu lại chút nào liền tiến về phía trước.

Tại Thiên Tài Thí Luyện Địa, thiên tài lôi đài chiến xuất hiện thật sự quá bình thường rồi.

Xích Bất Phàm nhảy từ trên lưng ngựa xuống, rơi xuống trên lôi đài, đôi mắt mang theo vẻ khiêu khích nồng đậm liếc nhìn Giát Giát, cười:

- Ngươi còn sức đi lên không?

- Ngươi đoán thử xem?

Hai tay Giát Giát ôm vai cười hắc hắc, ngược lại đứng bất động tại chỗ.

Cố gắng kéo dài thời gian.

Sắc mặt Xích Bất Phàm sâm xuống, mắt hơi nhíu lại, ánh sáng lạnh lóe lên, chậm rãi giơ tay lên. Giờ phút này, hơi thở đám người vây quanh Giát Giát liền bùng lên ác liệt hẳn, giống như có thể ra tay bất cứ lúc nào vậy!

- Chờ một chút!

Giát Giát giơ tay lên, nhìn mọi người xung quanh một lần, bĩu môi có vẻ không vui:

- Chỉ đùa một chút không được sao? Đúng là không có phong độ.

Dứt lời Giát Giát liền lững thững cất bước về phía lôi đài.

Hai người giằng co.

Trên lôi đài thiên tài bỗng nhiên lên giá trị chiến điểm khiêu chiến của hai bên. Giát Giát không chút do dự đặt hết, giống như cảm thấy không đau lòng chút nào. Xích Bất Phàm cười lạnh.

Lôi đài chiến bắt đầu!

- Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới!

Giát Giát cau mày:

- Có thể nói gì mới mẻ được không? Người xấu chẳng biết học hỏi gì thế. Đôi mắt Xích Bất Phàm lóe lên vẻ giận dữ, sát khí tràn ra, nghiến răng nghiến lợi:

- Ngươi sẽ không có cơ hội rời khỏi lôi đài này! Ta cam đoan đấy!

Giát Giát cười:

- Ta cam đoan ta sẽ không rời khỏi lôi đài này trước ngươi đâu.

Đấu khẩu gay gắt.

Chẳng qua nếu so sánh thì những lời này của Giát Giát có mang theo chút "gió hiu hiu hề, sông Dịch lạnh ghê".

- Ha ha...

Xích Bất Phàm cười to, ánh mắt lộ vẻ châm chọc dày đặc không chút che dấu.

- Con lừa trọc, ngươi cho rằng bản thiếu gia không nhận ra sao. Ngươi muốn hy sinh bản thân, kiêm chế bản thiếu gia trên lôi đài để bọn chúng kiếm cơ hội rời đi à?

Giát Giát nhìn chằm chằm vào Xích Bất Phàm.

- Muốn đánh thì đánh, ngươi nói nhảm làm gì.

Xích Bất Phàm cười càng vui vẻ. Tất cả đều nằm trong bàn tay y, mặc cho y chà đạp!

- Ta muốn... Trước khi ngươi ngã xuống, cho ngươi tận mắt thấy bọn chúng... Từng bước, từng bước bị ép rời khỏi Thiên Tài Thí Luyện Địa, hoặc là ngay cả rời đi cũng không làm được, chết trước mặt ngươi... Có thể khiến người ta cảm thấy càng vui lòng vui mắt không?

Xích Bất Phàm cười khinh miệt nhìn sắc mặt Giát Giát giờ đã âm trầm hẳn:

- Muốn giở trò với bản thiếu gia, ngươi còn kém xal

Trong tích tắc này, sắc mặt La Thiên cũng không nén nổi tái đi, trái tim thắt chặt, cảm thấy hơi thở có tính chất áp bức xung quanh lại đặc hơn...

- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!!!

Bỗng nhiên, một tiếng nói vang vọng, rung trời truyên đến, ầm ầm trong màng tai mọi người!
Bình Luận (0)
Comment