Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1051 - Chương 1058: Hậu Nghệ Xạ Thuật!

Chương 1058: Hậu Nghệ xạ thuật! Chương 1058: Hậu Nghệ xạ thuật!Chương 1058: Hậu Nghệ xạ thuật!

Không khí trong phòng mỗi lúc một căng thẳng, lòng bàn tày Tiêu Dương đã ướt mồ hôi. Hắn im lặng nhìn luông ma khí cuốn quanh La Thiên tôn tọa.

Hắn đã đánh giá thấp ma tính trong thanh Ma kiếm này. Nó đã bị chôn vùi trong nghĩa trang không biết bao nhiêu năm, hôm nay gặp được người tu hành có ma tính nên chắc nó hưng phấn quá độ lập tức xâm chiến La Thiên. Hiện tại La Thiên vẫn chưa vượt qua kiếp tiểu Tiên kiếp, muốn khống chế được ma tính của kiếm rất khó.

Chủ nhân trước của Ma kiếm Tà Thần là một vị Thân linh.

Thần linh được sinh ra từ Huyết mạch truyền thừa và sau đó phải trải qua một số giai đoạn.

Huyết mạch thức tỉnh, Huyết mạch chú thế, Huyết mạch ngưng tâm, Huyết mạch hóa thần!

Khi đạt đến tâng Huyết mạch hóa thần là lúc trở thành thân thể Thần linh thực sự. Sau khi trở thành Thần linh, thực lực ít nhất cũng vượt qua Tiên nhân Ngũ giai.

Đương nhiên quá trình này không hề ngắn. Mặc dù hiện tại Tiêu Dương đã đạt đến tâng Huyết mạch ngưng tâm nhưng muốn đột phá lên Huyết hóa thân không phải chuyện dễ.

- Phải cố gắng trụ vững.

Giát Giát lập tức thi triển, mặc dù trong thành không thể vận nội khí nhưng Phật môn thanh tâm chú không khó hơn nữa hiện tại có thêm mõ Phật Duyên, Giát Giát tự tin mình sẽ làm được.

Mọi người lo lắng nhìn La Thiên, lúc này khuôn mặt La Thiên đã bị ám khí bao phủ. Mặt ông căng cứng, hai mắt đỏ ngầu trợn to, cổ họng phát ra tiếng gầm đau đớn.

Đúng vậy, Phật môn thanh tâm chú có khả năng gột rửa linh hồn, giúp tĩnh tâm.

Mõ Phật Duyên đã nhận chủ, Giát Giát thi triển Phật môn thanh tâm chú, mục tiêu là La Thiên.

- Có lẽ Phật môn thanh tâm chú sẽ có tác dụng.

Nhưng...

Tiêu Dương lo lắng suy nghĩ kế sách ứng phó. Hiện tại ma khí đã xâm nhập vào trong đầu La Thiên, nếu ông không thể giữ tỉnh táo sẽ lập tức bị ma khí khống chế. Kết quả không chỉ làm Ma kiếm nhận chủ mà còn trở thành con rối của nó.

La Thiên có cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, ma khí lạnh lẽo xâm nhập đến từng ngóc ngách trong cơ thể.

Hai mắt Tiêu Dương sáng lên.

Giát Giát đột nhiên nói:

Giát Giát lật tay, mõ Phật Duyên xuất hiện. Giát Giát nghiêm trang gõ mỡ, mõ Phật duyên phát ra tiếng vang cộc cộc.

La Thiên cắn chặt răng, hàm răng phát ra tiếng kẹt kẹt' chói tai.

- Mau thử đi.

- Mình không thể bỏ cuộc.

Thanh Ma kiếm vẫn nằm tay La Thiên, ý nghĩ duy nhất trong đầu ông lúc này là vứt nó xuống, chỉ có như vậy ông mới thoát khỏi nỗi đau này. - Không được!!

Đây chính là âm thanh cứu mạng mình.

Môi bị chính mình cắn nát, mùi máu tươi kích thích ý thức của La Thiên giúp ông giữ tỉnh táo.

Vân Tiểu Soái vẫn quan sát La Thiên từ đầu đến giờ đột nhiên la lên:

Nhất định phải cố gắng chịu đựng vượt qua cửa ải này.

Ma kiếm Tà Thần có uy lực mạnh hơn mõ Phật Duyên mà Tiêu Dương đưa cho Giát Giát. Hắn để La Thiên thử khống chế thanh ma kiếm này cũng đã đấu tranh tư tưởng khá nhiều. Nhưng theo tình hình này xem ra, quyết định của hắn là đúng, cũng có lẽ La Thiên có duyên với Ma kiếm.

La Thiên nắm chặt thân kiếm, nếu giờ ông buông tay sẽ hoàn toàn đánh mất cơ hội là Ma kiếm nhận chủ.

Cuối cùng đã khống chế được.

Hai mắt La Thiên đã trở về trạng thái bình thường, hai tay nắm chặt thanh Ma kiếm.

Qua một lúc sau, ma khí màu đen cuốn quanh người La Thien dân dần biến mất.

La Thiên không từ bỏ, cắn răng kiên trì, ý thức dần dần hồi phục...

- Vượt qua nguy hiểm rồi.

Tiêu Dương cũng đã phát hiện ra, trong đôi mắt màu đỏ của La Thiên, ma khí đã dân dần bị khống chế...

Hắn thở phào một hơi.

Bỗng nhiên có âm thanh Phật môn từ đâu đó xuất hiện, trong nháy mắt dường như có một bàn tay kéo La Thiên từ dưới vực sâu lên. Sau đó âm thanh Phật môn trực tiếp xuyên vào trong ý thức của La Thiên, xua đuổi luông ma khí...

Người trong phòng nhìn không chớp mắt thầm chí còn nín thở chờ đợi kết quả. Chẳng biết từ lúc nào Diệp Tang cũng đã làm Huyễn kính Tam Thiên nhận chủ, lúc này cô đang đứng bên cạnh Tiêu Dương.

Một cuộc chiến giằng co căng thẳng.

La Thiên lập tức nhân cơ hội này vận khí lấy lại quyền chủ động!

Chỉ có điều Ma kiếm vẫn chưa nhận chủ vì thế La Thiên không thể đưa nó vào trong cơ thể.

La Thiên có cảm giác, thanh kiếm này sau khi ra khỏi vỏ chắc chắn sẽ kinh thiên động địa.

- Tôi cần có thêm thời gian để cảm ngộ.

La Thiên gật đầu nhìn Tiêu Dương ý bảo mình không sao. Sau đó ông cầm kiếm đi tới góc phòng khoanh chân ngồi xuống.

Những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Ba món thần binh Tiêu Dương vừa đưa ra nếu ở bên ngoài chắc chắn đã dấy lên một trận phong ba máu tanh. Vậy mà Tiêu Dương có thể thoải mái tặng nhưng món bảo bối này cho người khác.

Hơn nữa hắn vẫn còn...

Lòng bàn tay Tiêu Dương lóe sáng, một cuộn tranh xuất hiện.

Ngay lập tức, hai mắt Cao Cáo Chấn phát ra ánh sáng khát vọng.

Khí tức của cuộn tranh này dường như cộng hưởng với khí tức của Cao Cáo Chấn.

Tiêu Dương lấy ra một chiếc hộp đưa cho Vân Tiểu Soái. - Tiểu Soái.

Đối với một Kiếm tu, thanh kiếm có đôi khi là mấu chốt quyết định.

Tiêu Dương quay sang nhìn Ninh Cốc. Trước khi hắn quay vê Kiếm tông, người này đã Đại sư huynh của thế hệ trẻ của mạch Kiếm Tôn. Tiêu Dương hiểu rõ đặc điểm tâm tính của Ninh Cốc, hắn trâm tư suy nghĩ một lát sau đó đưa cho Ninh Cốc một thanh thần kiếm nhận chủ.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

- Đâu ai chê nhiều bảo bối đâu!

Vị kiếm khách trong bức tranh sống động như thật, người đó thi triển một bộ kiếm pháp thần kỳ có liên quan đến họa.

- Cảm ơn Tông chủ!

Cao Cốc Chấn cầm tranh bằng hai tay đi tới một bên.

- Đại ca, đến lượt em rồi đúng không?

Bạch Húc Húc híp mắt cười, vẻ mặt đây mong đợi.

Tiêu Dương trừng mắt khinh thường:

- Dùng Kim xoa của cậu đi, nó hơn cả thần binh đấy.

Tiêu Dương không có bảo vật nào thích hợp với Bạch Húc Húc. Nhưng hắn có thể nhìn ra Bạch Húc Húc có cơ duyên được Kim xoa nhận chủ, cơ hội này không phải ai cũng có.

Bạch Húc Húc cười lấy lòng, nói:

Cao Cốc Chấn không kiêm chế được cảm xúc kích động trong lòng. Gã lập tức mở bức tranh ra, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện tuyết trắng bay bay, một vị kiếm khách vung kiếm...

- Anh nhập dung hợp Họa với Kiếm đạo, có thể nói là mở ra một con đường mới đồng thời còn gặt hái được thành quả nhất định. Bức Tuyết Xương Kiếm Khách Đồ này chắc hẳn sẽ có ích với anh.

Tiêu Dương nghiêm mặt, nói:

- Cao Cáo Chấn.

Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Cao Cáo Chấn nhưng trong lòng lại không dám chắc chắn. Cuộn tranh này vừa nhìn là biết không phải bảo vật tâm thường.

- Chẳng lẽ... cho tôi?

Vân Tiểu Soái sửng sốt, mặc dù Tiêu Dương có ý tặng cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ không dám nhận. Tuy nhiên vật bên trong hộp thật sự có sức hấp dẫn rất lớn - một hộp ngân châm lấp lánh ánh sáng thân quang.

Ngân châm luôn là vật có sức hấp dẫn rất lớn với những người học y thuật.

- Cảm ơn.

Vẩn Tiểu Soái nhận chiếc hộp, do dự một chút rồi nói:

- Để báo đáp...

- Cậu giúp tôi chữa trị chứng mất trí nhớ chẳng phải đã là báo đáp rồi sao?

Tiêu Dương mỉm cười phất tay ý bảo Vân Tiểu Soái không cần nói nữa. Sau đó ánh mắt của Tiêu Dương liếc về phía Dịch Quân Nhi.

Dịch Quân Nhi có chút kích động, tận mắt nhìn thấy mọi người ai cũng được tặng bảo bối, nếu nói cô không hâm mộ là nói dối. Nhưng cô không thể mắt dày như Bạch Húc Húc chủ động mở miệng xin Tiêu Dương. Huống hồ chỉ Dịch gia với Tiêu Dương lại có chút thù oán chưa thể giải quyết.

- Em dâu thích chiếc vòng tay này không.

Tiêu Dương mỉm cười lấy ra một chiếc vòng tay tinh xảo.

Lúc đầu hai mắt Dịch Quân Nhi sáng lên nhưng sau đó lại sụ mặt xuống, liếc mắt nhìn trộm Thái tử Dịch Hàn, khó xử nói:

- Em... em không thể nhận được.

Tiêu Dương biết Dịch Quân Nhi nghĩ gì, hắn lắc đầu nói:

- Em không nên suy nghĩ quá nhiều, con người tôi ân oán rõ ràng, cho dù tôi với Dịch gia có chút thù oán nhưng em là em, anh ta là anh ta. Anh Dịch, chắc anh cũng hy vọng em gái mình được đảm bảo an toàn trong cái nơi đầy rẫy nguy hiểm này chứ?

Câu cuối cùng của hắn là hỏi Thái tử Dịch Hàn.

Thái tử Dịch Hàn nhìn Dịch Quân Nhị, gã do dự một lát rồi mới gật đầu, nói:

- Quân Nhi, nếu Tiêu Dương đã tặng cho em thì em cứ nhận đi.

Trong ánh mắt lạnh lùng của Thái tử Dịch Hàn xen lẫn một chút kinh ngạc. Gã không thể nào ngờ được Tiêu Dương lấy ở đâu ra mà nhiều bảo vật tuyệt thế như vậy. Hắn tặng bảo vật cho người khác mà cứ như cấp phát gạo cho người dân vậy.

Dịch Quân Nhi thích thú nhận chiếc vòng tay sau đó đi tới một bên tìm cách làm cho nó nhận chủ.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thái tử Dịch Hàn là chưa nhận được quà của Tiêu Dương.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Thái tử Dịch Hàn lạnh lùng bình tĩnh.

Tiêu Dương thâm khen ngợi, quả nhiên là Thái tử Viêm Hoàng có khác.

Tiêu Dương không tiếp tục lấy bảo vật ra nữa, với hiểu biết của hắn về Dịch Hàn, cho dù hắn tặng gã món bảo vật chí tôn chí bảo gã cũng sẽ không nhận. Trong suy nghĩ của Thái tử Dịch Hàn, Tiêu Dương là mục tiêu mà gã theo đuổi và gã muốn theo đuổi bằng chính thực lực của mình. Nếu gã nhận bảo vật của Tiêu Dương, trong tiềm thức sẽ tự cảm thấy bản thân không bằng hắn và đây là điều gã không muốn thừa nhận nhất.

Chỉ cần gã có ý chí chắc chắn sẽ không thua.

Hai người lúc này dường như đều hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Hai người nhìn nhau cười, Tiêu Dương xua tay, nói:

- Anh Dịch, thật ngại quá, chẳng có đồ gì tốt để tặng anh.

Tiêu Dương không lấy ra bảo vật khác mọi người lại cảm thấy đó là điều bình thường. Tiêu Dương có thể lấy được chừng ấy bảo vật ra đã là nhiều lắm rồi, nếu hắn còn tiếp tục lấy ra nữa mới là điều kinh dị.

Thái tử Dịch Hàn mỉm cười.

- Mọi người mới nhận được thần binh nên ở lại đây nghiên cứu cách sử dụng chúng đi.

Tiêu Dương võ vai Thái tử Dịch Hàn, cười hì hì nói: - Anh Dịch, lâu lắm rồi không uống trà anh pha.

Khoảnh khắc vai bị vỗ, con ngươi trong mắt Thái tử Dịch Hàn co lại. Cơ thể theo bản năng đưa tay lên nhưng vừa đưa lên được một nửa liên dừng lại. Mặt gã xuất hiện vẻ kinh ngạc trong giây lát rồi trở lại bình thường.

Thái tử Dịch Hàn nhìn sâu vào mắt Tiêu Dương, một lát sau mới gật đầu, nói:

- Ở chỗ tôi có trà, cảm ơn.

Mọi người trong phòng không ai biết trong đầu Thái tử Dịch Hàn lúc này xuất hiện một đoạn ký tự dày đặc...

Hàng đầu tiên có bốn chữ... Hậu Nghệ Xạ Thuật!
Bình Luận (0)
Comment