Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1052 - Chương 1059: Có Khi Nào Uất Ức Đến Nội Thương Không?

Chương 1059: Có khi nào uất ức đến nội thương không? Chương 1059: Có khi nào uất ức đến nội thương không?Chương 1059: Có khi nào uất ức đến nội thương không?

Tiêu Dương chưa bao giờ ghét Thái tử Dịch Hàn vì gã coi mình là đối thủ cạnh tranh. Thậm chí hắn còn rất khâm phục thái độ làm người cùng cách đối nhân xử thế của Thái tử Dịch Hàn vì thế nên mới có cái 'món quà võ vai' vừa rồi.

Vừa không khiến Thái tử Dịch Hàn cảm thấy không thoải mái khi nhận quà của mình trước mặt mọi người lại vẫn có thể đạt được mục đích tặng quà của mình. Tiêu Dương chắc chắn trong số những người mình quen biết, không ai thích hợp với Hậu Nghệ xạ thuật' hơn Thái tử Dịch Hàn.

- Cậu không sợ tôi sẽ vượt qua cậu sao?

- Anh không vượt qua tôi được đâu.

Hai người đối mặt nhìn nhau, Tiêu Dương tự tin nói:

- Anh mạnh nhưng tôi lại càng mạnh hơn.

Trong đình viện ở trước phòng bao, hai người ngồi bên bàn đá. Thái tử Dịch Hàn thuần thục pha trà, hương trà lan tỏa thẩm sâu vào lòng người.

Tiêu Dương bưng chén lên nhìn vào nước trà màu vàng nhạt, hít một hơi thật sâu sau đó khen trà ngon rồi nhấp môi uống một ngụm.

Hậu Nghệ là một nhân vật thần kỳ trong thần thoại cổ Viêm Hoàng.

Thái tử Dịch Hàn không hề từ chối món quà này thậm chí còn thản nhiên tiếp nhận nó.

Dù thế nào thì ý chí chiến đấu trong lòng gã cũng sẽ không bao giờ biết mất.

Hậu Nghệ xạ thuật quả thực là bảo vật được tạo ra để dành cho Thượng cổ thần cung của Thái tử Dịch Hàn.

Thái tử Dịch Hàn uống một ngụm trà, nói:

- Anh quả nhiên nhập đạo bằng trà có khác, pha trà để tĩnh tâm. Có thể ngộ được hai đạo không phải là ai cũng làm được.

- Chúng ta không nói đến mấy chuyện nhàm chán này nữa, nào, uống đi!

- Tôi nhất định sẽ vượt qua cậu.

Đạo mà Thái tử Dịch Hàn cảm ngộ thiên về tấn công, nhưng gã lại có thể thông qua pha trà để cảm ngộ đạo, đây là điều không phải thiên tài nào cũng có thể làm được.

Một mũi tên bắn rơi tám mặt trời, để lại một truyên thuyết bất hủ.

Bỏ qua mâu thuẫn của Tiêu Dương với Dịch gia, hai người cùng nhau trao đổi về võ học và chia sẻ những tâm đắc của mình trong quá trình cảm ngộ đạo...

Còn về phần 'Hậu Nghệ xạ thuật' trong đầu mình, Thái tử Dịch Hàn mới chỉ liếc qua một chút đã bị nó chinh phục hoàn toàn.

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới.

Sự thật cho thấy Tiêu đại gia không thể duy trì hình tượng quân tử thưởng trà quá lâu. Chỉ được một lúc ban đầu sau đó liền quay về bản chất, uống trà như uống rượu.

Thái tử Dịch Hàn có cảm giác hối hận khi pha trà cho tên này uống. Nợ ơn thì cứ nợ thôi, tự dưng mình lại hô đồ đi pha trà để tên này chà đạp lên trà đạo của mình như vậy, thật hối hận!

- Ông chủ.

Chưởng quỹ khó xử nói:

Chưởng quý nói:

- Ông chủ, có chuyện gì sao?

- Xin lỗi ông chủ, tôi không thể đồng ý với yêu cầu này của ông.

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên sau đó Tiêu Dương đứng dậy, hỏi:

Ông ta mở quán làm ăn buôn bán đương nhiên không thể tự dưng đuổi khách đi. Nhưng hiện tại, ngoài kia đang có một nhân vật mà ông không thể chọc vào yêu cầu thuê phòng bao ở phía đông khiến ông vô cùng khó xử.

- Chuyện này... ừm...

Chưởng quỹ thấy Tiêu Dương từ chối liền nhăn mặt nhíu mày.

Người này là ông chủ của quán rượu.

- Tôi chỉ lấy các vị tiên của ba phòng thôi, được không?

Tiêu Dương nhìn thấy vẻ khó xử của ông chủ nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ đồng ý trả phòng. Thực ra nếu là bình thường, hai người cùng ở một phòng cũng không có gì nhưng hiện tại mọi người mới nhận được thần binh cần có thời gian thích ứng với nó. Vì thế nên Tiêu Dương mới bao tất cả phòng ở đây để bọn họ có thể chú tâm luyện tập mà không bị người khác quấy rầy.

Lạc Dương lắc đầu, nói:

- Chuyện là thế này, các vị có tất cả mười người mà chúng tôi cũng chỉ có mười phòng bao ở phía đông... Ờ... Các vị có thể chịu khó ở hai người một phòng để lại năm phòng trống...

- Chúng tôi có thể trả lại tiên phòng cho các vị.

- Chúng tôi đã trả đủ tiên phòng rồi.

Tiêu Dương cau mày, hắn hiểu ý của ông ta.

Đang lúc ông chủ không biết phải làm thế nào thì phía ngoài sân có tiếng bước chân. Một lát sau liên thấy có mấy người đi về phía này, có giọng con gái đanh đá cất lên:

- Hiện tại cả thành Thủy Đan đã chật kín người, một phòng cũng khó thuê. Rốt cuộc là ai phách lối như vậy, bao nguyên cả khu này.

Đám người tới có khoảng hơn mười người, dẫn đầu là một cô gái. Tiêu Dương nhìn cách ăn mặc của cô ta cảm thấy rất quen chỉ là ngay sau đó hắn nhìn thấy một người...

Là Thần tử của Đảo Quốc!

Tiêu Dương cũng không ngờ mình lại gặp Thần tử Đảo Quốc trong tình huống này! Nếu Tiêu Dương muốn quay về Trái Đất nhất định phải có lệnh bài Thần linh của Trái Đất. Trước đó hắn còn nghĩ nếu gặp Thần tử Đảo Quốc thì tốt biết mấy, thật không ngờ hôm nay suy nghĩ của hắn lại thành hiện thực.

Lệnh bài Thần linhI

Trong lòng Tiêu Dương dâng lên tia hy vọng!

Thần Linh Cảnh Địa rộng lớn, muốn tìm một người tu hành đến từ Trái Đất hơn nữa còn phải cướp được lệnh bài Thần linh trong tay người đó không phải chuyện dễ. Chỉ riêng điều kiện đầu tiên là tìm người đến từ Trái Đất đã khó rồi.

Thần tử Đảo Quốc, người quen!

Không phải ai cũng có thể chọc vào thế lực Thần linh.

Ông chủ nghe Tiêu Dương nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng Tiêu Dương có thể nể thân phận của công chúa mà nhượng lại phòng.

- Thì ra là công chúa Thương Y tiếng tăm lẫy lừng của Doanh Hoàng thần điện à, chúng tôi thất kính rồi!

Tiêu Dương im lặng suy ngẫm một lát, trong đầu đã vạch ra một kế hoạch. Hắn mỉm cười thân thiện nói:

Nhất định phải cướp được lệnh bài Thần linh trong tay gã.

Dựa vào thân phận của đám người này, Tiêu Dương khẳng định chắc chắn tên cố ý không nhận ra mình chính là Thần tử Đảo Quốc.

Tiêu Dương khó hiểu.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Ông chủ nhìn về phía Tiêu Dương, nói:

- Vị này là công chúa Thương Y đến từ Doanh Hoàng thân điện.

Chưởng quỹ nói vậy rõ ràng là muốn ám chỉ với Tiêu Dương, đám người này không tâm người, hy vọng Tiêu Dương có thể nhường một bước.

Doanh Hoàng thần điện?

Tiêu Dương nghiêng đầu nhìn Thái tử Dịch Hàn, gã lập tức dùng phương thức truyên âm.

- Lấy Thung lũng lớn làm trung tâm, ở hướng bắc có thế lực của Hỏa Thần Sơn, phía nam là Thiên Vương thân tháp và phía tây là Doanh Hoàng thần điện. Bọn họ cũng là một thế lực thần linh không hề nhỏ... Thần điện ở Đảo Quốc chính là một mạch của Doanh Hoàng thần điện.

Tiêu Dương đã hiểu ra.

Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi tìm được chẳng tốn công !

Nhóm người này đều là người Đảo Quốc? Nhưng tại sao khí tức của Thần tử lại chỉ ở mức trung bình so với mười người khác? Hơn nữa khuôn mặt của những người này cũng không giống lắm, thậm chí còn có người rõ ràng không phải người Trái Đất.

Tiêu Dương nhìn lại bộ quần áo trên người cô gái cầm đầu, đúng là đồng phục của Đảo Quốc.

Tiêu Dương nghi ngờ mình nhận nhậm người. Lúc ở Đảo Quốc chính hắn đã đánh Thần tử bị thương nghiêm trọng nhưng tại sao hiện tại gã nhìn thấy mình lại chẳng chút phản ứng nào thế? Nếu gã cố tình giả vờ chứng tỏ... diễn xuất của gã thật xuất sắc.

- Không phải chứ?

Nhưng Tiêu Dương lại cảm thấy nghi hoặc vì Thần tử Đảo Quốc cũng đã nhìn thấy hắn nhưng vẻ mặt tên đó chẳng chút thay đổi, hình như gã không nhận ra hắn.

Tiêu Dương mừng rỡ.

Công chúa Thương Y cười lạnh, chẳng thèm liếc mắt nhìn Tiêu Dương mà trực tiếp quay sang nói với ông chủ:

- Ông chủ, đuổi bọn họ đi đi, tôi bỏ ra số tiền gấp đôi bao toàn bộ nơi này.

Công chúa Thương Y kiêu ngạo, cô ta vừa nghe Tiêu Dương mở miệng nói là đã biết hắn thuộc hạng người a dua nịnh hót. Ở nơi này, những người như vậy cô ta gặp nhiều rồi. Đám người này đều thèm thuồng sắc đẹp của cô ta... hừ, không có cửa đâu!

Nếu Tiêu Dương biết lúc này trong đầu Công chúa Thương Y suy nghĩ như vậy chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái lên khen ngợi, sao lại có người mắc bệnh ảo tưởng nặng thế không biết?

Chưởng quỹ mỉm cười nhín Tiêu Dương, nói:

- Nếu vậy...

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Xin lỗi, tôi không nhường!

Công chúa Thương Y khinh thường liếc hắn, còn muốn giả bộ sao?

- Bản công chúa trả anh gấp đôi tiền phòng.

Công chúa Thương Y kiêu ngạo hất cằm, nếu không phải vì không được động võ trong thành trì thì sao cô ta phải nói nhiều với một tên nhãi nhắt như này chứ?

Tiêu Dương vẫn mỉm cười kiên quyết nói:

- Xin lỗi, tôi không nhường!

Trong mắt công chúa Thương Y bùng lên sát khí.

Cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.

Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt!

Sau khi rời khỏi thành Thủy Đan, cô ta nhất định sẽ cho tên này đẹp mặt.

Nhưng cô ta lại không biết rằng mục đích của Tiêu Dương chính là cố ý chọc giận cô ta. Hắn biết chắc sau khi rời khỏi thành, đám người này nhất định sẽ tìm mình tính sổ. Đến lúc đó hắn có thể nhân cơ hội cướp lệnh bài Thần linh trên người Thần tử Đảo Quốc.

Có người lên tiếng:

- Cậu không biết Doanh Hoàng thần điện sao?

- Vừa mới biết nhưng tôi không nhường.

Tiêu Dương có vẻ cứng rắn, kiên quyết không chịu nhường phòng.

Thái tử Dịch Hàn không biết Tiêu Dương tính làm gì, gã chỉ đứng bên cạnh không nói lời nào. Nếu đám người kia muốn lấy phòng của gã thì gã sẽ đứng ra.

Có tên phẫn nộ quát lớn:

- Khốn kiếp, mau báo tên của mày ra, tao muốn quyết đấu với mày!

- Tôi không cho anh biết tên tôi và cũng không muốn quyết đấu với anh!

Công chúa Thương Y trước nay vẫn luôn ngang ngược hống hách nhưng lúc này lại không thể làm gì Tiêu Dương. Có quy định trong thành trì không được phép động thủ, bất kỳ người nào cũng phải tuân thủ. Cô ta tức đến nỗi muốn lột da rút gân Tiêu Dương tại chỗ...

Cô hãy hận tôi đi!

Hận không thể giết chết tôi ngay lập tức đi!

Tiêu Dương âm thầm la hét trong lòng, ngoài mặt lại kiên quyết bướng bỉnh, làm ra vẻ cho dù đánh chết cũng không làm hắn thay đổi quyết định. Dáng vẻ này tựa như tráng sĩ ra trận, bất khuất ngẩng cao đầu quyết không đầu hàng địch.

Công chúa Thương Y phẫn nộ, vung tay lên quát lớn:

- Ông chủ, mau sắp xếp phòng gần nơi này nhất cho ta! Ông đừng nói với bản Công chúa... chuyện này cũng không làm nổi!

Chưởng quỹ âm thầm lau mồ hôi trên trán, vôi vã gật đầu. Ông ta liếc mắt nhìn Tiêu Dương, thầm nghĩ tên này quá ngoan cố, sớm muộn sẽ rước họa vào thân.

Chưởng quỹ nhanh chóng chạy đi sắp xếp phòng cho công chúa Thương Y.

Công chúa Thương Y lạnh lùng lườm Tiêu Dương, đe dọa:

- Anh cứ chờ đấy!

Tiêu Dương cảm thấy không thoải mái.

Thực ra hắn rất muốn cười lớn, bởi vì hắn đã chờ câu này của cô ta từ lâu rôi! Nhưng dáng vẻ ấu trĩ cố chấp vừa rồi của hắn khiến người khác cảm thấy hắn là một tên cứng đầu cần phải dạy dỗ...

- Có khi nào bị uất ức đến nội thương không?

Tiêu Dương thấy có chút lo lắng.

Nhìn công chúa Thương Y bỏ đi, khóe miệng Thái tử Dịch Hàn giật giật. Mặc dù gã không biết rốt cuộc Tiêu Dương định làm gì nhưng trong lòng có cảm giác... có người bị hãm hại rồi!
Bình Luận (0)
Comment