Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1054 - Chương 1061: Bổ Thêm Một Đao!

Chương 1061: Bổ thêm một đao! Chương 1061: Bổ thêm một đao!Chương 1061: Bổ thêm một đao!

Căn bản Tiêu Dương không biết rốt cục tại sao lại xảy ra trận áp sát bất ngờ này. Trong nháy mắt hắn cũng loại trừ công chúa Thương Y của Thần Hoàng Doanh. Bởi vì mục tiêu của sát thủ là thái tử Dịch Hàn. Tiêu Dương chỉ biết là hiện tại mình phải cố hết sức, cứu mạng thái tử Dịch Hàn.

Đồng đội bên cạnh bị ám sát ngã xuống, đối với Tiêu Dương mà nói cũng là bị khinh thường và khiêu khích.

Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trọng, trong lúc vung châm, sâu trong đáy mắt cũng lóe lên sát khí.

Ở góc tối chỗ ngã tư đường, một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

Lúc này gã cũng chuẩn bị... Bổ thêm một đao.

Vì nhiệm vụi

Đôi mắt lạnh lùng của người mặc áo bạc dày đặc vẻ khát máu. Trong lòng y có tín ngưỡng vô hạn, nguyện trả giá tất cả, thậm chí là cả tính mạng mình.

Tại thành trì trong Thần Linh Cảnh Địa là lúc sự đề phòng của mọi người hạ thấp nhất. Nơi này tại Thần Linh Cảnh Địa là nơi chưa bao giờ có chuyện có người mất mạng.

Sau khi Tiêu Dương hoàn thành châm cứu cũng không dám có hành động lộn xôn, càng không dám tùy tiện di động thân thể thái tử Dịch Hàn.

- Anh...

Chẳng qua một đao cắm trên ngực thái tử Dịch Hàn còn chưa đâm vào được một nửa, lộ ra lưỡi đao tỏa sáng lạnh bức người, mang theo hơi thở đoạt mạng. Có thể cứu được thái tử Dịch Hàn thật không còn phải nhìn cây đao này.

Nơi này cách quán rượu không xa. Sự kiện ám sát trên đường phố mới lần đầu xảy ra tại Thần Linh Cảnh Địa, hiển nhiên sẽ có tiếng bàn tán xôn xao, rất nhanh sẽ khiến đám người Giát Giát chú ý, đều chạy lại đây.

Nhưng không ngờ rằng...

Giát Giát nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Dịch Quân Nhi.

Dù chỉ trong hai giây đồng hồ.

Dịch Quân Nhi nhìn thái tử Dịch Hàn toàn thân đây máu, đôi mắt trợn to. Khi nhìn thấy con dao lạnh băng trên ngực gã, cô không nén nổi một tiếng thét chói tai.

Biến cố vẫn xảy ra. Khi gã cảm nhận được mạng của thái tử Dịch Hàn chỉ còn một tia, không ngờ lại bị một lực lượng khó tin nổi cứu trở lại. Ngân châm hạ xuống, khởi tử hồi sinh.

Vốn người mặc áo bạc rất tự tin, chỉ cân một tờ giấy là hoàn thành mọi việc.

Chờ đợi một chút, tiếng bước chân vội vãn rốt cục đã tới.

Tiêu Dương đưa mắt nhìn, cất tiếng nói:

Mũi đao đã chạm tới trái tim thái tử Dịch Hàn, nếu không cẩn thận di động một chút là sẽ lập tức trở thành bùa đòi mạng của thái tử Dịch Hàn.

- Nghĩ cách chuẩn bị một cái cáng tới đây. Tiểu Soái, nhờ cậu đấy.

Thân thể bủn rủn ngất đi.

- Đỡ cô ấy về nghỉ ngơi đi. - Chú ý đi vững, nâng anh ta về phòng.

- Đao không có độc, đúng là trong cái rủi có cái may. Nếu không thì dù Đại La Kim Tiên cũng không cứu được mạng anh ta.

Cửa phòng đóng chặt, Tiêu Dương và Vân Tiểu Soái đang chữa thương cho thái tử Dịch Hàn.

Đao nhọn đâm vào trái tim, muốn rút ra khỏi ngực thái tử Dịch Hàn, Vân Tiểu Soái sẽ nắm chắc hơn. Bởi lúc này cậu tôi cũng mang theo hòm thuốc trữ vật, thậm chí trong đó còn có cả một phòng cấp cửu nhỏ. Thiết bị công nghệ cao ứng phó với tình huống này dễ dàng hơn. Càng huống chi, một số thủ đoạn châm cứu mạnh mẽ của Tiêu Dương, ví dụ như Long Vũ Cửu Thiên được xưng là đệ nhất thần châm cũng cần phải phối hợp với sử dụng nội khí. Chuyện này trong thành trì không cho phép.

Giát Giát lo lắng hơn bởi Dịch Quân Nhi bên cạnh đã tỉnh lại, hơn nữa gục vào ngực gã khóc. Cô không dám khóc thành tiếng, sợ gây ồn ào đến trong phòng, trong lòng lại sợ hãi vô cùng.

Một câu nói cuối cùng, ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía Vân Tiểu Soái.

Dịch Quân Nhi như nghĩ ra điều gì. Vốn anh trai không muốn đi cùng mình. Chắc anh ấy biết nhất định có nguy hiểm. Mà mình lại vẫn muốn để anh đi cùng.

- Đều do em...

Toàn thân Dịch Quân Nhi run rẩy, hình ảnh con dao lạnh như băng đâm trên ngực anh mình quanh quẩn trong đầu.

Vân Tiểu Soái nhanh chóng gật đầu, đi tới kiểm tra tình trạng thái tử Dịch Hàn. Chỉ chốc lát sau, cậu ta thở phào một tiếng:

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Giát Giát lo lắng.

- Không phải nếu trong thành mà động sát khí, chém giết nhau thì sẽ bị quy tắc thần linh phát hiện trước, hơn nữa xóa bỏ sao? Làm sao thái tử Dịch Hàn lại...

Một cái cáng đơn giản được mang tới rất nhanh. Tiêu Dương và Vân Tiểu Soái vô cùng cẩn thận đặt thân thể thái tử Dịch Hàn lên cáng.

Bên ngoài phòng, mặt đám người Giát Giát đều lộ vẻ lo lắng.

Nhìn mấy người đi vào bên trong quán rượu, những người vây xem xung quanh mới từ từ tản đi. Chẳng qua không ai chú ý tới, ở góc tường vây của quán rượu, một bóng người áo bạc lẳng lặng đi theo, hơn nữa nhảy qua tường, biến mất bên trong.

Vẻ mặt Tiêu Dương trịnh trọng, dặn dò.

- Là vì em quá ích kỷ.

Dịch Quân Nhi rơi lệ đây mặt.

Giát Giát an ủi cô.

Tất cả mọi người đều lo lắng chờ đợi.

Ước chừng một canh giờ dài dằng dặc trôi qua, rốt cục cửa phòng cũng mở ra.

Xoạt!

Mọi ánh mắt đều tập trung lại, nhất là Dịch Quân Nhị, trái tim đập mạnh nhìn Tiêu Dương.

Nín thở. Giống như đang chờ đợi phán xét cuối cùng vậy.

- Không ngờ ngươi lại có thể tránh được một hồi tử kiếp.

Sát khí bắt đầu bùng lên.

Đôi mắt tập trung vào một gian phòng trước tiên... Phòng thái tử Dịch Hàn.

Một bóng người mặc áo bạc lặng yên nép vào một vách tường đi tới, đột nhiên rơi xuống đất, im lìm không tiếng động.

Bỗng nhiên...

Đêm mùa hạ, ánh trăng sáng mát mẻ chiếu vào khoảng sân.

- Có thể nói, Dịch Hàn đã đi dạo một vòng ở điện Diêm Vương rồi.

Vân Tiểu Soái nói:

- Nếu không nhờ khả năng châm cứu thần kỳ của Tiêu đại Ca, sợ rằng tôi cũng khó tiến hành giải phẫu. Chờ một chút...

Vân Tiểu Soái đưa tay ngăn Dịch Quân Nhi đang muốn đi vào, nói:

- Hiện tại hơi thở của Dịch Hàn suy yếu phi thường, tốt nhất nên để anh ấy nghỉ ngơi một đêm, đừng quấy rầy.

Dịch Quân Nhi nén xúc động trong lòng, bước chân ngừng lại, không dám bước vào phòng nửa bước.

Mọi người cũng đều thở phào một tiếng.

- Tất cả mọi người trở về phòng đi.

Tiêu Dương xua tay ra hiệu mọi người trở vê. Mà hắn và Vân Tiểu Soái lại ngồi ở bàn đá ngoài sân, tán dóc một chút, không biết nói gì xong liền bá vai bá cổ, đi ra khỏi sân.

Nhất là một người vừa rồi còn khỏe khắn là thế, một giây tiếp theo lại biến thành thi thể lạnh như băng. Điều đó thật sự quá sức chịu đựng của người khác.

Tất cả mọi người đều mừng rỡ. Không ai muốn chứng kiến đồng đội mất mạng.

- Anh... Anh trai em không sao rồi?

Đôi mắt Dịch Quân Nhi ngây ngẩn, sau đó đột nhiên lóe sáng, không nén nổi sự vui mừng trong lòng:

- Mọi người nên cảm tạ trình độ giải phẫu cao siêu của Tiểu Soái.

Tiêu Dương nhìn mọi người, cười:

Thân thể áo bạc vọt tới như tên bắn, bay nhanh đến trước phòng, lẳng lặng dựng tai nghe ngóng một hồi, đôi mắt lóe lên vẻ khát máu.

- Chẳng qua... Đêm nay nhất định ngươi phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Người áo bạc không ngại mình giết người trong thành trì nên sẽ bị quy tắc thần linh xóa sổ, giống như căn bản coi thường sinh tử của bản thân vậy.

Coi tính mạng như cỏ rác.

Chậm rãi đẩy cửa phòng ra.

Ánh mắt người áo bạc rơi vào giường ngủ trước tiên. Ở đó là một bóng người hơi thở vô cùng suy yếu, nằm hơi nghiêng trên giường.

Bước chân người áo bạc im lìm tới gần. Không hay biết, tay phải y đã sáng lên một con dao sắc bén.

Đâm xuống một dao, đơn giản như vậy.

Tay trái đã nắm chặt.

Hai giây.

Trong thành trì, mình phải thông qua thời gian gần hai giây để giấu diếm quy tắc thần linh, phát động sát chiêu.

Thành trì nghiêm cấm giết người!

Nếu không, dù mình không dùng nội khí, trong chớp mắt khi dao nhọn lướt qua yết hầu thái tử Dịch Hàn, mình cũng sẽ bị quy tắc thần linh xóa sổ.

Một bước.

Hai bước.

Người áo bạc cách thái tử Dịch Hàn không tới hai mét, đứng từ trên nhìn xuống bóng người suy yếu không thể nhúc nhích trên giường. Khóe miệng y tràn ngập ý cười điên cuồng khát máu.

- Tử Thần Chúc Phúc!

Tay người áo bạc đột nhiên bóp mạnh. Trong phút chốc, toàn thân y bị một luồng hơi thở huyền bí bao phủ.

Bóng dáng như điện, giơ tay đâm xuống!

Dùng một dao sắc bén nhất cuộc đời y, đâm xuống điên cuồng.

Trong tích tắc này, người áo bạc tự tin có thể chém cả đầu lâu thái tử Dịch Hàn xuống.

Chết không toàn thây.

ÂmII

Dao nhọn chém xuống, xuyên thẳng qua yết hầu thái tử Dịch Hàn...

Quả thực là xuyên thẳng qua. Dao nhọn đâm mạnh vào giường dưới yết hầu thái tử Dịch Hàn, ầm một tiếng liền chém chiếc giường làm đôi.

Nhưng trong tích tắc này, đôi mắt người áo bạc không có chút vui sướng nào.

Y kinh hãi phát hiện ra một sự thật không thể chấp nhận.

Chém một đao xuống, quả thật chém đúng chỗ yết hầu thái tử Dịch Hàn, nhưng dường như xuyên qua một ảo ảnh vậy, căn bản không có cảm giác đao nhọn vào thịt, giống như chém xuyên qua sương mù, rơi thẳng xuống giường...

Thời gian hai giây trôi qua.

Người áo bạc còn chưa kịp tự hỏi nhiều, đôi mắt lóe lên vẻ không cam lòng... Thì toàn thân đã bị mạnh mẽ xóa sổ, bóng dáng biến mất trong thiên địa.

Quy tắc thần linh xóa sổ.

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Thân thể thái tử Dịch Hàn hơi thở yếu ớt, khi giường bị nổ nát rồi, bất ngờ trôi nổi lơ lửng giữa không trung, quỷ dị vạn phần.

Ở cửa sổ phòng, hai bóng người phá cửa sổ đi vào, chính là Tiêu Dương và Vân Tiểu Soái. - Thấy rõ rồi chứ?

Tiêu Dương hỏi.

Vẻ mặt Vân Tiểu Soái trịnh trọng gật đầu:

- Y có thể thi triển thủ đoạn ám sát... Là bởi trong tay có tờ giấy thần bí kia.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều do Tiêu Dương và Vân Tiểu Soái bố trí.

Thái tử Dịch Hàn bị ám sát thần bí, sau khi Tiêu Dương cứu mạng gã thành công, trong lòng lại dâng lên một nỗi lo khác. Nếu loại ám sát khó lòng phòng bị này không chỉ một lần, đám người mình nên đề phòng ra sao?

Tiêu Dương đoán, không chừng còn có đồng bọn đang ẩn nấp xung quanh, sẵn sàng hành động.

Sau đó hắn và Vân Tiểu Soái liền phối hợp, đặt một cái bẫy, mời người vào rọ. Vừa rồi tất cả mọi chuyện xảy ra đều bị hai người nấp ở trong bóng tối ngoài cửa sổ thấy rõ ràng. Tiêu Dương cũng rất đồng tình với cách nói của Vân Tiểu Soái.

Bởi một tờ giấy thần bí!

- Rốt cục đó là thứ giấy gì? Không ngờ có thể giấu diếm được quy tắc thần linh.

Tiêu Dương vô cùng nghi hoặc, đồng thời thâm tính toán.

- Thời gian giấu được quy tắc thần linh đại khái là hai giây.

Hai giây đủ để tạo thành một trận giết chóc kinh thiên động địa rồi.

- Rốt cục là ai muốn ám sát anh Dịch, chờ anh ấy tỉnh lại mới biết được.

Tiêu Dương cất bước đi tới, nhìn thái tử Dịch Hàn đang lơ lửng trên không, đưa tay tới, xuyên thấu quá thân thể gã.

Quả thật đây là một cái ảo ảnh nhưng lại chân thật vô cùng.

Tiêu Dương quay đầu lại cười:

- Tiểu Soái, hình chiếu 5d này của cậu đủ để lấy giả làm thật đấy!
Bình Luận (0)
Comment