Chương 1063: Anh không nói anh là Tiêu Dương!
Chương 1063: Anh không nói anh là Tiêu Dương!Chương 1063: Anh không nói anh là Tiêu Dương!
Trốn chết!
Trong mắt công chúa Thương Y, mấy vị không biết tới từ đại thiên thế giới nào này sau khi đắc tội với mình, con đường duy nhất chính là trốn chết. Hôm nay đám người Tiêu Dương trong quá trình "trốn chết", không ngờ còn nhàn nhã dừng lại, chuyện này không thể không khiến công chúa Thương Y càng khinh thường hơi vài phần, hai mắt chẳng trong trẻo gì cũng liếc về phía trước...
Có người xung quanh chú ý tới cảnh này, đều hứng thú nhìn lại.
- Là công chúa Thương Y của Doanh Hoàng Thần Điện, có tiếng vô lý gây chuyện, điêu ngoa khó chơi. Người nào gặp phải ả quả là tự chịu diệt vong.
- Hừ, anh điên rồi, có gan dám đánh giá công chúa Thương Y như vậy thật. Anh mà nói tiếp khéo ả ta mặt xấu, ngực sân bay xem ả có tha cho ngươi không.
- Hỏa Thần sơn, Thiên Vương Thần Tháp, Tam Xích Thần Minh Điện...
Bạch Húc Húc đưa tay nhẩm tính.
Bạch Húc Húc cười hắc hắc:
Tất cả mọi người đều cạn lời với cách tính nhẩm này của tên nhãi.
Dịch Quân Nhi đứng một bên hỏi rất cẩn thận.
- Lão đại, trong khoảng thời gian này chúng ta đắc tội liên tiếp với thế lực của hai đại thần linh rồi!
Lúc này Tiêu Dương đứng ra, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, cất giọng nói:
- Hơn nữa hiện tại có thêm Doanh Hoàng Thần Điện...
Chỉ có một điểm đồng tình được là hai chữ hạng hai được dùng rất chính xác.
-... Anh tính không sai đấy chứ?
Bạch Húc Húc mở to hai mắt:
- Em muốn nói là thế lực của bốn đại thần linh sao? Như vậy là nhầm rồi. Rõ ràng bọn chúng là một một đám hạng hail
- Anh muốn nói bản công chúa ỷ thế hiếp người sao?
- Đương nhiên.
Khóe miệng công chúa Thương Y nhếch lên, cười lạnh lùng miệt thị, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Dương, trào phúng nói:
- Công chúa Thương Y.
- Chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, hôm nay khí thế của công chúa điện hạ hung hăng mà tới, không tránh khỏi quá...
- Chẳng qua bản công chúa cũng có thể cho anh một con đường sống, quỳ gối trước mặt tôi, liếm ngón chân của tôi đi.
- Giết anh chỉ như giết gà. Lúc này bọn họ cũng có thể phát động công kích cường đại, có ý nghiền ép đám người Tiêu Dương.
Sắc mặt Tiêu Dương sầm xuống:
Cô còn chưa ý thức được, vị trước mặt này là chuyên gia đánh đập con nối dõi của thần linh.
- Không phải trong quán rượu anh cũng cứng đầu lắm hay sao?
Công chúa Thương Y cười lạnh:
- Cô muốn giết tôi sao? Cùng làm thì trở lại nguyên thế giới.
Tiêu Dương "kiên cường" cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn công chúa Thương Y không cam lòng yếu thế.
- Sĩ có giết giết nhưng không thể làm nhục.
Sát khí bắt đầu khởi động.
Gặp phải hơi thở mạnh mẽ tràn ngập trời đất, công chúa Thương Y nhạy cảm nhìn thấy, hai chân Tiêu Dương run rẩy một chút, khóe miệng lại càng cười lạnh.
Thế lực thần linh ở Thân Linh Cảnh Địa đã quen thói kiêu ngạo rồi.
Công chúa Thương Y cười lạnh:
Công chúa Thương Y cười lạnh rồi chuyển thành tức giận. Những thiên tài của Doanh Hoàng Thần Điện đứng bên cạnh cô cũng tỏa ra khí thế cường đại.
- Chẳng phải như thế tương đương với tự sát hay sao?
- Trừ cái chết ra thì anh cũng chỉ còn lại mỗi con đường này.
Bị giết về nguyên thế giới, đối với những thiên tài tại Thần Linh Cảnh Địa mà nói là đau đớn lớn lao. Ở tại động thiên phúc địa nhiều ngày như vậy, dù là cạnh tranh ác liệt nhưng bọn họ đều có thu hoạch không nhỏ.
Ai cũng không muốn rời đi.
Vẻ mặt Tiêu Dương gian nan phi thường, co quắp một chút, một chốc lát liền cắn chặt răng, nhìn công chúa Thương Y:
- Tôi muốn khiêu chiến các người!
Oai phong lẫm liệt, thấy chết không sờn.
Khuôn mặt công chúa Thương Y lộ nụ cười trêu tức:
- Khiêu chiến? Anh lấy cái gì mà đòi khiêu chiến với bản công chúa?
Tiêu Dương nhìn thoáng qua lôi đài thiên tài bên cạnh, xoay người nghiêm mặt nói:
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào thần tử Đảo Quốc, thấy ngoài vẻ châm chọc nồng dậm trên khuôn mặt ra thì gã cũng không còn có vẻ gì khác nữa.
Mọi người lại cười tiếp. Nếu so với người khác, vóc người thần tử Đảo Quốc tương đối thấp bé. Theo bọn họ thấy, hiển nhiên Tiêu Dương cảm thấy thần tử Đảo Quốc là "quả hồng mềm' rồi. Trên thực tế, thực lực thân tử Đảo Quốc cũng xếp trong nhóm mấy người đứng đầu bên cạnh công chúa Thương Y.
- Là khiêu chiến gã đi!
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn đám người xung quanh công chúa Thương Y, cuối cùng chỉ vào thần tử Đảo Quốc tựa hồ đang lơ đãng, cắn răng nói:
- Đương nhiên không phải. Tiêu Dương đã sợ hãi!
- Huyết Linh Hoa?
Công chúa Thương Y ngẩn người.
Không phải bởi Huyết Linh Hoa quý giá tới đâu, mà là bởi vì... Nó quá rẻ!
Một gốc Huyết Linh Hoa tuyệt đối không thể đổi nổi hơn trăm chiến điểm.
Thứ này trong mắt công chúa Thương Y quả thực chẳng đáng một đồng. Nhưng khi công chúa Thương Y thấy vẻ "vô cùng tiếc nuối" trong mắt Tiêu Dương, cô không nén nổi nụ cười giễu cợt, đôi mắt cũng càng lộ vẻ trào phóng đậm hơn. Quả nhiên là đồ nhà quê, ngay cả một gốc Huyết Linh Hoa cũng trở thành bảo vật.
Công chúa Thương Y bỗng nổi lên tâm tư trêu cợt, giống như mèo vờn chuột, vừa cười giễu cợt vừa nói:
- Thật đúng là một món bảoooo... Vật mà.
Giọng nói đây châm chọc, không ít người bên cạnh cũng không nín cười nổi.
- Anh dựa vào Huyết Linh Thảo mà có tư cách khiêu chiến bản công chúa à?
- Nếu công chúa thắng thì tôi sẽ chắp tay dâng cây Chu Huyết Linh Hoa này. Trái lại nếu tôi thắng thì... Xin công chúa giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi rời đi.
Vẻ mặt Tiêu Dương lộ vẻ tiếc nuối mãnh liệt, lấy ra một gốc hoa màu đỏ như máu từ trong túi, cắn răng nói:
- Bảo vật gì?
Dường như công chúa Thương Y cũng nổi hứng thú, càng bởi hai chữ "bảo vật".
- Ồ?
- Tôi lấy một món bảo vật, khiêu chiến công chúa Thương Y.
Thật sự gã không nhớ mình sao?
Chẳng lẽ lần trọng thương kia khiến thần tử Đảo Quốc mất trí nhớ?
Tiêu Dương không biết vị này dù có thân hình thân tử Đảo Quốc nhưng linh hồn đã bị một cường giả Thần điện Đảo Quốc khác đoạt xá rồi! Vị cường giả thần điện Đảo Quốc này tên là Yoshida Nomori. Gã bị lựa chọn thay thế thân tử Đảo Quốc tiến vào Thần Linh Cảnh Địa.
Bởi vì tiềm chất của thân thể thân tử Đảo Quốc tốt phi thường. Thần điện Đảo Quốc cũng không muốn thiên tài mình bồi dưỡng mất khi tiến vào Thần Linh Cảnh Địa.
Cho nên bọn họ mới giở trò thay thế linh hồn. Căn bản Yoshida Nomori chưa bao giờ gặp qua Tiêu Dương, hiển nhiên càng không có khả năng nhận ra hắn.
Khi Tiêu Dương chỉ vê phía mình, Yoshida Nomori không nén nổi cười.
Theo kỳ vọng của Thần điện, mình tiến vào Thần Linh Cảnh Địa, theo tùy tùng bên cạnh công chúa Thương Y, đang lo không có cơ hội thể hiện bản thân. Lúc này lại có một tên không có mắt đánh tới rồi.
Yoshida Nomori khom người với công chúa Thương Y:
- Công chúa, tôi nguyện thay người dạy dỗ tên vô tri này.
Yoshida Nomori không chú ý tới, lúc này đám người Giát Giát phía sau Tiêu Dương nhìn gã chủ động vào bẫy, đôi mắt đều lộ vẻ cảm thán nồng đậm. Bọn họ cũng biết kế hoạch của Tiêu Dương rồi. Đối với sự phối hợp của Yoshida Nomori, thật sự bọn họ thật muốn võ tay khen ngợi một hồi. Bên cạnh lôi đài thiên tài mặc dù có một số người đang đợi lên đài chiến đấu nhưng ngại quyền uy của công chúa Thương Y, sau khi trận chiến trước trên đài kết thúc đã không còn ai leo lên lôi đài thiên tài nữa. Ảnh mắt bọn họ đều nhìn về hướng công chúa Thương Y.
Công chúa Thương Y xua tay:
- Đi thôi.
- Vâng!
Hô một tiếng, Yoshida Nomori nhoáng lên liền vọt tới lôi đài.
- Lão đại cố lên.
- Nhất định lão đại phải cố gắng nhé.
- Lão đại, đấu là thứ yếu, tính mạng mới quan trọng!
Mấy người phía sau "bi tráng" hô, đưa mắt nhìn Tiêu Dương leo lên lôi đài.
Không ít người vây xem dưới đài.
- Đắc tội với công chúa Thương Y của Doanh Hoàng Thần Điện, nhất định là gặp bi kịch rồi.
- Không ngờ còn muốn qua lôi đài chiến để vãn hồi cục diện, thật sự quá ngây thơ khờ khạo mà.
-... Ø? Sao tôi thấy hắn hơi quen...
Trên lôi đài, quy tắc thần linh đã mở ra.
Rốt cục mặt Tiêu Dương lộ vẻ tươi cười:
- Đã lâu không gặp, thần tử Đảo Quốc.
Vừa nghe thế, trái tim Yoshida Nomori không nén nổi chấn động, mở to hai mắt nhìn Tiêu Dương:
- Anh... Sao anh lại biết thân phận của tôi?
- Chuyện này cũng không quan trọng.
Mặt Tiêu Dương lộ nụ cười ôn hòa:
- Giao lệnh bài thần linh ra, tôi có thể cho anh rời khỏi lôi đài này một cách đầy tôn nghiêm.
Yoshida Nomori nhướn mày. Gã đã gặp qua cảnh giết người đoạt bảo nhiều lần nhưng chưa bao giờ từng nghe nói có người muốn cướp lệnh bài thần linh.
Hừ một tiếng, khóe miệng lộ nụ cười lạnh dữ tợn, gã nói:
- Bản tọa sẽ khiến anh không có cơ hội đi xuống khỏi lôi đài này.
Tiếng nói vừa dứt, Vũ sĩ trường đao trong tay Yoshida Nomori đã lóe lên vọt ra khỏi võ, bùng lên ánh sáng lạnh lẽo, lộ rõ sát khí.
Vùi
Bóng dáng Yoshida Nomori nhoáng lên, vọt tới như mây bay, sau một bước thân thể đã âm thầm biến mất.
Thuộc tính Ấn của Đảo Quốc!
Ánh mắt Tiêu Dương bình tĩnh, chắp tay đứng, vạt áo nhẹ bay theo gió.
Thần tử Đảo Quốc ở ngay trước mặt, tuyệt đối Tiêu Dương sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Vùi Bên trái Tiêu Dương, Vũ Sĩ trường đao đột nhiên lóe lên ánh sáng sắc bén, cắt qua không gian. Một đao chém xuống, mang theo uy thế đoạt mạng.
Công chúa Thương Y như đã nhìn thấy cảnh Tiêu Dương bị một đao này chém thành hai nửa, đôi mắt toát ra cảm giác hưng phấn khát máu nồng đậm.
- Giết hắn, giết hắn!
Kengl!I
Tiêu Dương cũng không cho Yoshida Nomori nhiều cơ hội, bóng người bất động, tay phải lại đánh ra với khí thế như núi cao ập xuống, đập lên Vũ Sĩ trường đao sắc bén
Tự chịu diệt vongl
Trong lòng rất nhiêu người theo tiêm thức đột nhiên hiện ra một ý niệm như vậy.
Nhưng một giây tiếp theo, đám người đều há hốc mồm nhìn.
Nắm tay kia giống như thần binh không gì phá cản nổi, cắt luôn Vũ Sĩ trường đao thành hai đoạn. Cùng lúc đó, nó thuận thế phóng ra, ầm một quyền nện xuống. Lập tức Yoshida Nomori cảm thấy ngực như đảo lộn, phun một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài.
Rầm một cái, gã liên rơi xuống lôi đài.
Một chiêu đã thual
Lại còn bị mạnh mẽ bẻ gãy nghiền nát!
Tiếng động rầm một cái khi Yoshida Nomori rơi xuống đất giống như nện thẳng vào linh hồn mọi người xung quanh, kinh động trái tim.
- Thực lực thật mạnh.
- Hắn... Hắn... Hắn... Hắn là...
Có người giọng đột nhiên trở nên run rẩy.
- Giao lệnh bài thần linh ra đây. Nếu không kết quả của anh sẽ rất bi thảm.
Giọng nói Tiêu Dương lúc này vang lên bên tai Yoshida Nomoii.
- Tiêu Dương tôi nói một không hai.
Tiêu Dươngf!!I!
Hai chữ này giống như sấm sét giáng xuống, làm mọi người rung động.
- Tiêu Dương, hắn là Tiêu Dương!
Giọng nói kích động kia cuối cùng cũng bật được ra. Thảo nào lại thấy quen như vậy. Trận chiến hắn đánh bại Xích Đỉnh Thiên hôm qua, chính mình may ở xa xa nhìn thấy bóng dáng hắn.
- Tiêu Dương? Không tính!
Đột nhiên Yoshida Nomori ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thừ người ra, giống như bị sét đánh. Chỉ chốc lát sau, gã điên cuồng và kinh hoảng hô to:
- Anh không nói anh là Tiêu Dương! Anh không nói anh là Tiêu Dương! Anh không nói anh là Tiêu Dương mài! Trận này không tính...
Ánh mắt Yoshida Nomori tuyệt vọng, càng mang theo bi thương vô cùng, giống như một thiếu nữ trinh khiết bị lừa lấy thân thể vậy... Ý của gã rất đơn giản. Anh không nói anh là Tiêu Dương! Anh bắt nạt người ta quá thể rồi. Biết anh là Tiêu Dương thì ai còn để anh khiêu chiến nữa.
- Quá vô sỉ rồi.
Lòng Tiêu Dương đầy căm phẫn nhìn Yoshida Nomori:
- Anh có chút tinh thân Võ sĩ đạo nào không!