Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1070 - Chương 1077: Ném Qua Vai

Chương 1077: Ném qua vai Chương 1077: Ném qua vaiChương 1077: Ném qua vai

Nước biển màu xanh lam, phóng mắt nhìn lại, mênh mông một mảnh. Một câu cầu to trăm trượng phóng thẳng qua biển, nối dài không dứt, giống như trực tiếp thông đến bầu trời.

Đây chính là Thông Thiên Kiều.

Mặc dù nó tọa lạc phía trên mặt biển, nhưng muốn xông qua Thông Thiên Kiều phải đánh bại thủ quan giả đóng trên cầu, đồng thời phải ứng phó với ác thú trên biển tập kích. Tục truyền, ác thú trên biển còn cường đại hơn trên đất bằng.

Khi đám người Tiêu Dương đến bên cạnh Thông Thiên Kiều, đưa mắt nhìn lại, trước Thông Thiên Kiều có không ít thân ảnh đang do dự, không dám bước lên.

Phải biết rằng, sau khi bước lên Thông Thiên Kiều, tùy thời có thể gặp phải nguy cơ ảnh hưởng đến sinh tử.

Mặc dù có thể quay trở lại, nhưng cũng hung hiểm vạn phần.

Cũng có người tìm kiếm đồng bạn chung quanh để cùng xông lên Thông Thiên Kiều. Từ Thần Linh cảnh địa tầng bốn lên tâng năm, nhiều nhất cũng chỉ là một đội năm người lên mà thôi. Để đảm bảo sự an toàn, rất nhiều người sau khi tạo thành được tổ hợp năm người thì mới dám bước lên Thông Thiên Kiều.

Trong số mười người của Tiêu Dương, Tiêu Dương, Ninh Cốc, Cao Cáo Chấn, La Thiên Tôn Tọa đều có lệnh bài truyền thừa của Tam Xích Thần Minh Điện nhưng đều không thể kế thừa.

Dịch Hàn khẽ vuốt mái tóc của Dịch Quân Nhi, mỉm cười nói với mọi người. Mặc dù có chút không muốn nhưng con đường của y khác với mọi người.

- Em cũng vậy.

Thái tử Dịch Hàn.

- Anh, đi đường phải biết tự chăm sóc cho mình.

Bạch Húc Húc, Dịch Quân Nhi có lệnh bài đến từ Viêm Điện, nhưng hai người cũng muốn thử một chút không khí của Thông Thiên Kiều.

Tiêu Dương mỉm cười.

Mặc dù Giát Giát đã trở thành linh đồng của Phật môn, nhưng bởi vì hòa thượng Thích Không đã hoàn toàn mất đi hứng thú với Thiên Phật Sơn, nên cũng không tiếp nhận truyền thừa.

Dịch Hàn nói xong, quay sang nhìn Tiêu Dương:

Về phần Vân Tiểu Suất, trước khi Tiêu Dương khôi phục được trí nhớ, bất luận thế nào cũng sẽ đi theo hắn.

Diệp Tang cầm lệnh bài mà Thái Cực Vương đưa cho, thế lực truyền thừa chưa từng nghe qua, cũng chẳng muốn đi hỏi thăm, không tiếp nhận truyền thừa cũng được.

Khi đến Thông Thiên Kiều, Dịch Hàn đã nói rõ điều này. Dịch Quân Nhu có chút không muốn, nhưng cũng chỉ có thể cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu:

Dịch Hàn dứt khoát xoay người, lưng đeo thượng cổ thần cung, bước xuống biển.

- Bây giờ chúng ta chia tay nhau thôi.

Thân hình nhảy lên trên một chiến thuyền. - Tôi sẽ cố gắng siêu việt hơn cậu.

- Tôi chờ.

Tất cả mọi người đều không có ý kiến. Sau khi nghỉ ngơi một lát, chín người bước lên Thông Thiên Kiều.

Tiêu Dương nhìn mọi người, trầm ngâm một chút rồi phân tổ:

Trong đám người có thanh âm vang lên.

Nhìn đội thuyên của Dịch Hàn biến mất phía chân trời, Dịch Quân Nhi lưu luyến nhìn theo, tâm trạng không nỡ. Thấy vậy, Giát Giát ở một bên liền nhẹ giọng an ủi.

Thần Linh cảnh địa có quy tắc hạn chế, ác thú trên biển không thể lên bờ. Nếu không, tất cả mọi người cũng không dám đứng trước cầu mà chờ hải xà rời đi. Trong quá trình xông qua Thông Thiên Kiều, tình huống này kỳ thật cũng không hiếm. Ác thú trên biển có đôi khi sẽ xông lên cầu, ngăn cản người qua cầu. Đám ác thú này thậm chí còn kinh khủng hơn cả thủ quan giả trên cầu.

Mặc dù biển rộng mờ mịt ẩn chứa vô số sát khí, nhưng đồng dạng cũng có vô tận kỳ ngộ. Ở sâu trong biển rộng có không ít đảo nhỏ cất giấu chí bảo, tuyệt học kinh thế hoặc truyền thừa của một thế lực nào đó.

- Mau ngoan ngoãn trở về, không ai cười các ngươi đâu. Tất cả mọi người đều chờ rắn biển rời đi.

- Hừ, tiểu tử thối, chân mềm chưa? Con rắn này có thực lực thú vương, ai dám trêu chọc chứ?

Đám người Tiêu Dương đứng đầu cầu, nhìn vào con rắn biển thật lớn.

- Với thực lực của chúng ta, Thông Thiên Kiều từ tầng bốn lên tầng năm hẳn khó khăn không lớn.

- Qua cầu? Tháng này cũng đừng nghĩ đến chuyện qua cầu.

- Đúng vậy, có trời mới biết khi nào nó rời đi. Nếu nó không đi, chúng ta làm sao xông lên Thông Thiên Kiều?

Nghe mọi người nghị luận, ánh mắt đám người Tiêu Dương liền nhìn sang, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao mọi người lại vây đầy trước câu mà không chịu xông lên. Cách Thông Thiên Kiều chừng trăm thước có một con rắn biển đường kính hơn mười thước đang quấn lầy thân cầu, há cái miệng rộng, ánh mắt lạnh như băng mang theo ý tứ trào phúng nhìn chằm chằm mọi người ở đầu cầu.

- Tang Tang, Tiểu Suất, Húc Húc, các người theo tôi thành một tổ. Còn lại năm người Giát Giát thì thành một tổ. Chúng ta gặp mặt nhau ở Thần Linh cảnh địa tâng năm.

- Chúng ta muốn qua cầu, tránh ra, tránh ra.

Bạch Húc Húc đi đằng trước, hét lớn gạt đám người đang do dự không bước lên Thông Thiên Kiều.

- Tránh ra, tránh ra.

Có người trêu tức, có người thiện ý nhắc nhở.

- ĐI.

Tiêu Dương bình tình nhìn con rắn biển đằng trước. Diệp Tang, Vân Tiểu Suất và Bạch Húc Húc đều cất bước tiến lên. Đợi bốn người đằng trước đi được mười thước, đám người Giát Giát cũng theo sau. Sau khi bước hết lên Thông Thiên Kiêu, cứ cách mười thước sẽ xuất hiện một đội ngũ. Nhưng khi chính thức xông cửa, các đội ngũ đều tự tách ra.

Thông Thiên Kiều, mặc dù nhìn thì như thông đến chân trời, nhưng trên thực tế, nó giống như một không gian đặc biệt. Sau khi mọi người thành công xông qua, thông qua không gian truyền tống, tiến vào Thần Linh cảnh địa tiếp theo.

Đám người Tiêu Dương không chút cố ky, cất bước tiến lên, nhất thời dẫn phát từng tiếng kinh hô. †r

- Nguy hiểm quá.

- Đúng là không biết sống chết. Có biết con rắn biển kia nguy hiểm đến cỡ nào không?

Đã có người thậm chí còn đoán được cảnh tượng đám người Tiêu Dương bị rắn biển cắn nuốt.

- Sắp qua cửa rồi, nhân cơ hội tốt này, người nào sang nhóm của lão đại đi.

Tiêu Dương giống như không có chuyện gì phát sinh, quay sang nói:

Con rắn biển quay cuồng vài vòng dưới nước, ánh mắt vốn lạnh băng rốt cuộc hiện lên sự sợ hãi. Tu hành đến cảnh giới này, làm sao mà nó không có trí tuệ chứ? Trước mắt lúc này là Ma thân cường đại, căn bản không phải nhân vật mà nó có thể trêu chọc, liên nhanh chóng lặn xuống nước.

- Biến.

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn xuống:

Thân hình con rắn biển rơi xuống nước, nhấc lên con sóng động trời.

Âm.

- Nghiệt súc.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng, thân ảnh xông lên, trở tay vung một chưởng phong thật mạnh đánh tan dịch độc. Sau đó, tốc độ như điện, hai tay đánh mạnh vào cằm con rắn.

Khí tức ma thần bạo dũng, song chưởng bộc phát uy thế vô cùng kinh khủng.

Hai tay Tiêu Dương đính chặt vào cằm con rắn, đột nhiên phát lực.

Vèo.

Con rắn biển to lớn bị vứt lên trời, thân hình xẹt qua một đạo vòng cung thật dài trên không trung, sau đó nặng nề đập xuống biển, bắn lên bọt nước cao trăm thước.

Một cú ném qua vai thật đẹp.

Rúng động toàn trường.

Cú ném qua vai, người nào cũng đã thấy. Nhưng đối lập với loài người, thân hình của con rắn kia quá lớn, thế mà nó lại bị ném một cách dễ dàng lên trời, khiến tất cả mọi người phải trố mắt mà nhìn.

Đầu lưỡi phun ra dịch độc, phô thiên cái địa lao đến.

Lúc này, ngoài trăm thước, rắn biển cũng cảm nhận được quyền uy của mình bị khiêu khích thật lớn, liền há cái miệng rộng đầy máu, thân hình đường kính mười thước nhìn qua rất dọa người lao đến.

Giát Giát nhún vai, không nói thêm nữa.

- Halz.

Tất cả mọi người đều lắc đầu. Nói đùa, chính bản thân bọn họ đều không muốn bị con rắn biển kia bức trở về thế giới của mình.

Giát Giát quay đầu lại nói một câu. Dù sao, sau khi qua được ngàn thước sẽ đến cửa thứ nhất. Đến lúc đó sẽ không còn ác thú nữa.

- ĐI.

Đối với hắn mà nói, con rắn biển này căn bản chẳng tạo thành bất cứ uy hiếp gì. Hắn cũng chẳng muốn lãng phí thời gian với nó. Rất nhanh, chín người Tiêu Dương đã biến mất trong tâm mắt của mọi người. Một lát sau, không ít người mới giật mình phản ứng trở lại.

- Người kia là ai vậy? Quá mạnh đi. Đội ngũ của hắn có bốn người, sớm biết vậy, ta đã xin hắn cho ta đi theo.

- Chúng ta đi theo hắn, ít nhất không cần lo ác thú trên biển công kích.

- Mau đi thôi, bây giờ an toàn rồi.

Lúc này, không ít người muốn xông qua Thông Thiên Kiều bỗng nhiên phát hiện, dưới biển không xa, con rắn bị Tiêu Dương ném qua vai đang mở to đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đám người đang cố gắng qua cầu.

Một cổ hàn khí xông đến, khiến mọi người phải dừng lại, sởn cả gai ốc.

Rắn biển còn chưa rời đi.

- Nó không dám trêu chọc người thần bí kia, nhưng nhìn bộ dạng đó, dường như muốn trút cơn tức lên người chúng ta.

- Đáng chết, nếu nó vẫn còn ôm tâm lý trả thù, trừ phi có người đánh bại nó lần nữa, bằng không, chúng ta rất khó qua cầu. ...

Ánh mắt của không ít người hiện lên sự hối hận. Nếu sớm biết như thế thì đã đi theo đằng sau người thân bí kia rồi. Khi đó, con rắn biển này nhất định sẽ không có dũng khí đột kích.

Ngay từ đầu bọn họ đã lựa chọn sai lầm.

Tiêu Dương cũng không để ý đến đám người đằng sau, mang theo ba người Diệp Tang, tốc độ rất nhanh đi vê phía trước. Hành trình ngàn thước đã xong, trước mắt bốn người xuất hiện một ngôn nhà cao, đường kính khoảng năm chục thước, tọa lạc chính giữa Thông Thiên Kiều.

- Đây là cửa thứ nhất.

Vân Tiểu Suất nói.

Đám người Tiêu Dương cất bước tiến vào, nhất thời một đạo thần quang bao vây bốn người. Một lát sau, thân ảnh bốn người biến mất ngay tại chỗ. Theo sau, đám người Giát Giát cũng đi đến, rồi biến mất trong không gian.

Hình ảnh thoáng một cái, trước mặt Tiêu Dương xuất hiện một tòa cung điện rộng lớn vô cùng.

- Cửa thứ nhất chính là thuận lợi xông qua tòa cung điện này.

Trước khi bước lên Thông Thiên Kiêu, đám người Tiêu Dương đã tìm hiểu kỹ quy tắc của Thông Thiên Kiều, cũng không chút do dự, cất bước đẩy cửa tiến vào.
Bình Luận (0)
Comment