Chương 1080: Này, mỹ nữ!
Chương 1080: Này, mỹ nữ!Chương 1080: Này, mỹ nữ!
Ở thế giới Hoa xinh đẹp, các thiên tài cũng không lưu lại Hoa thành của Thần Linh cảnh địa tầng sáu quá lâu. Mặc dù ở thành trì tương đối an toàn, nhưng hạt giống hoa Tuyền Nhãn sẽ không có khả năng ở bên trong thành trì.
Tìm kiếm hoa Tuyền Nhãn chính là mục tiêu duy nhất của mọi người.
Đám người Tiêu Dương giẫm lên bãi cỏ mềm mại, gió nhẹ mang đến mùi thơm của hoa. Trước mặt năm người là một biển hoa mênh mông, nhưng sát khí lại tứ phía. Một thanh âm phá không vang lên, lại một con tuấn mã bị rắn hoa đánh lén ngã xuống.
- Động vật máu lạnh đáng chết.
Bạch Húc Húc không nhịn được mắng thầm một câu, cổ tay chuyển động, quang mang màu vàng lóe lên, trực tiếp cắt con rắn hoa kia thành hai nửa.
- Rốt cuộc hoa Tuyền Nhãn sống ở đâu nhỉ?
Năm người đi được một lúc, sau đó nghỉ tạm bên cạnh một bờ sông. Giát Giát cau mày nói:
- Theo lý, thiên tài xông lên tâng bảy cũng không ít. Nếu nhiệm vụ của mọi người là thu thập hạt giống hoa Tuyền Nhãn, vậy thì hạt giống này sẽ không ít. Nhưng, cho đến bây giờ, chúng ta cũng chưa nghe thấy có thiên tài nào tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng tám.
Răng nanh rắn hoa tản ra hàn mang tử vong.
Tiêu Dương vung một chưởng đánh chết một con rắn hoa trong bụi cỏ, cũng không thèm nhìn lại. Từ khi bước vào đến nay, rắn hoa công kích bọn họ nhiều vô kể.
Vù.
Bịch.
Trên thực tế, không ít người có suy nghĩ này. Mỗi một con sông ở thế giới Hoa đều có một khe suối nhỏ chảy qua, đều là đối tượng các thiên tài tích cực tìm kiếm.
Mùi hoa không ngừng quanh quẩn trong không khí.
- Hoa Tuyền Nhãn chẳng lẽ là đầu nguồn của một con suối?
- Đi thôi, chúng ta tìm kiếm ở đây thử.
Trong đầu Tiêu Dương vẫn đang nghĩ về bức họa vẽ lại bông hoa Tuyền Nhãn. Hắn mơ hồ cảm giác được hoa Tuyền Nhãn thần bí đó có chút quen mắt.
Bạch Húc Húc nói.
Trong thế giới Hoa, động vật nhiều nhất chính là rắn hoa, không chỗ nào là không có. Thực lực của đám rắn hoa đều như nhau. Thiên tài nào cũng có thể ứng phó được. Nhưng chúng nó nhiều đến nỗi khiến người ta phải cảm thấy bất đắc dĩ, không có cách nào giết sạch. Hơn nữa, trên đường đi chúng lại rất kiên nhẫn đánh lén hết mọi sinh vật.
Thoáng một cái ba ngày trôi qua.
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, phía bờ sông vang lên một tiếng phá không.
Trong thế giới Hoa lại truyên đến tin hồn về hoa Tuyền Nhãn.
Tiêu Dương đưa ra quyết định. Mặc dù không tìm được hoa Tuyền Nhãn, nhưng tâm trạng của Tiêu Dương dường như nhờ biển hoa mà cảm thấy dễ chịu vô cùng. Tiêu Dương cũng cảm thấy kỳ lạ, vì bình thường hắn cũng không phải là người thích ngắm hoa cho lắm.
Đêm, biển hoa tản ra quang mang lờ mờ trải rộng cả bầu trời đêm. Cảnh tượng xinh đẹp đến cực hạn. Năm người Tiêu Dương đã chuẩn bị xong lều vải. Nhìn biển hoa mênh mông, mặc dù là đàn ông, nhưng năm người vẫn than thở không thôi.
Bất luận thế nào, nan đề này cứ vắt ngang trước mặt đông đảo thiên tài ở Thần Linh cảnh địa tâng bảy.
Tiêu Dương nhìn biển hoa xinh đẹp phía trước, trong lòng cảm thấy rất xúc động. Sau khi đợi nước sinh cơ thẩm thấu hết vào trong cơ thể, Tiêu Dương vội vã nói một tiếng, thân ảnh liên bay vào trong biển hoa.
- Tin tức hành lang. Hoa Tuyền Nhãn không phải là hoa mà là một hòn đá giống như hoa.
Nhưng sau khi Tiêu Dương bay được mười phút, trước mắt đột nhiên xuất hiện một loại cây giống như cây ngân hoa. Cành cây tản ra ánh sáng màu bạc, nhưng lại không có lá.
- Nghe nói hoa Tuyền Nhãn đã được người ta phát hiện, là Xích Lượng Thiên của Tam Xích Thần Minh Điện.
Tiên nữ dưới ánh trăng.
Trên tay câm một đóa tiên hoa vô cùng đẹp, mái tóc buông xuống vai, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua.
Thu hút ánh mắt Tiêu Dương chính là một bóng hình xinh đẹp, thánh khiết như tuyết dưới gốc cây.
- Hạt giống hoa Tuyền Nhãn cũng có khả năng nằm dưới mặt đất, phải đào ba thước mới có thể tìm ra.
Một đường đều là màu sắc rực rỡ.
Đom đóm chiếu rọi, từng đóa tiên hoa tản ra quang mang xinh đẹp nhất.
Biển hoa không có phần cuối.
Bao gồm cả Tiêu Dương.
Tìm về đoạn trí nhớ đã bị mất.
Theo như lời nói của Vân Tiểu Suất, thời gian quan sát của y đối với Tiêu Dương đã chấm dứt, lập tức sẽ tiến hành trị liệu cho Tiêu Dương.
Trên người Tiêu Dương vẫn đeo nước sinh cơ.
Thân ảnh của cô cứ lẳng lặng mà đứng. Biển hoa xung quanh bởi vì sự xuất hiện của một hoa tiên mà có chút mất sắc.
Dù chỉ là một bóng lưng đập vào tâm mắt, nhưng cũng khiến Tiêu Dương phải giật mình. Ở sâu trong nội tâm có một sự xúc động không thể ức chế, thân ảnh bay vút đi.
Vù.
Khi Tiêu Dương bay đến gần cây đại thụ, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Bóng hình xinh đẹp tựa như làn khói, biến mất không thấy tăm hơi.
Khi Tiêu Dương đến tàng cây, ở đó đã không còn bóng người nào.
Tiêu Dương cảm thấy có chút mất mát, giống như có ai đó lấy mất của hắn thứ gì.
Nửa ngày sau, Tiêu Dương lắc mạnh đầu, cười khổ:
- Tiêu Dương ơi Tiêu Dương, tại sao ngươi lại đột nhiên mê gái như vậy? - Cái gì?
Dưới tàng cây, Tiêu Dương đã khôi phục sự bình tĩnh. Ánh mắt nhìn biển hoa, sau đó chuyển sang gốc cây ngân hoa. Một quang mang lóng lánh đập vào mắt.
Gió nhẹ thổi qua, thân hình mềm mại của Tuyết Kiều run lên. Một lát sau, liền cố gắng xoay người. Một khắc này, thiên địa đang rực rỡ ầm ầm sụp đổ, trở nên hắc ám khôn cùng.
- Thế nhưng ta chỉ muốn làm chút gì đó cho huynh ấy.
- Kỳ thật, cho dù ngươi không đề cập đến, không bao lâu nữa, Tiêu Dương sẽ phát hiện bí mật của hoa Tuyền Nhãn. Tiểu tử này không đơn giản đâu, vì nó là đồ đệ của lão hữu ta.
Linh Cưu tiên sinh lắc đầu:
- Đằng...
Giọng nói như đang khóc, nhưng cố không để thanh âm vang đến bên tai Tiêu Dương.
Tuyết Kiều cứ như vậy mà si ngốc đứng nhìn.
Cách đó không xa, Linh Cưu tiên sinh nhẹ nhàng vuốt râu, thở dài.
- Yêu, chỉ một chữ đơn giản, nhưng lại có ma lực đến thế sao?
Linh Cưu tiên sinh than nhẹ:
- Nha đầu, chúng ta nên xuất phát thôi, thần vị Tuyết Thân đã bỏ trống rất nhiều năm tháng rồi.
Tuyết Kiêu mím chặt môi, hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi trên mặt đất. Khi mở ra, ánh mắt hoàn toàn không muốn:
- Nhưng Đằng còn chưa nhìn thấy chữ mà ta khắc vào cây.
Lệ quang trong suốt còn muốn đẹp hơn những đóa hoa bên dưới.
Cảnh tượng trong khoảnh khắc đảo ngược, chỉ khác là đôi mắt nhìn theo đã đầy lệ.
Ở sâu trong biển hoa, một thân ảnh thánh khiết, hai mắt si ngốc nhìn bạch y dưới tàng cây.
Tiêu Dương lẳng lặng đứng dưới tàng cây.
Chẳng lẽ hết thảy đều là ảo giác?
Tiêu Dương điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, để cho tâm trạng bình phục, sau đó quét mắt nhìn bốn phía. Ngoại trừ gió nhẹ mang theo mùi hoa thơm, Tiêu Dương không còn cảm giác được bất luận sự tồn tại của ai nữa.
Ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên rơi vào thân cây, mở to đến cực điểm:
- Đây là...
Tiêu Dương không khỏi bước lên trên vài bước. Trên thân cây có khắc mấy hàng chữ thanh tú.
- Hy vọng bên trong rắn hoa.
Sáu chữ làm cho Tiêu Dương vốn đã bình tĩnh phải rúng động trở lại.
Chữ viết rất quen thuộc.
Trong đầu Tiêu Dương không khỏi hiện lên hai chữ "quen thuộc", nhưng rồi không thể nhớ được hắn đã gặp chữ viết này ở đâu.
Hơn nữa, cái hấp dẫn Tiêu Dương hơn chính là nội dung của nó.
- Hy vọng bên trong rắn hoa. Đồng tử Tiêu Dương co rụt lại:
- Chẳng lẽ...
Ánh sáng hiện lên trong ánh mắt:
- Hy vọng xông lên Thông Thiên Kiều.
Trong đầu lại hiện ra hình ảnh bông hoa Tuyên Nhãn chập chờn trong gió.
- Hoa Tuyền Nhãn có liên quan đến rắn hoa.
Tiêu Dương bật thốt.
Hèn chỉ hắn cảm giác hoa Tuyền Nhãn rất quen thuộc. Thì ra là...
Tiêu Dương nhắm mắt lại, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh con rắn hoa công kích mấy ngày nay.
Vù vù vù.
Rắn hoa tấn công bất ngờ như tia chớp.
- Không sai, là quỹ tích vận hành của rắn hoa.
Tiêu Dương đột nhiên mở mắt.
Quỹ tích công kích của rắn hoa chính là hình vẽ hoa Tuyên Nhãn mà quy tắc thần linh đã cung cấp.
- Hắn đã tìm được đáp án.
Từ xa, thanh âm Linh Cưu tiên sinh vang lên bên tai Tuyết Kiều.
Tuyết Kiều đưa lưng về cây đại thụ. Cô không dám liếc mắt mà nhìn. Cô sợ cô không nhịn được mà tiến lên nói chuyện với hắn.
Nhưng hai bàn chân Tuyết Kiều tựa như mọc rễ, bất luận thế nào cũng không bước đi được.
Cô lại rơi nước mắt, thân hình mềm mại run rẩy trong gió.
- Đứa nhỏ này...
Linh Cưu tiên sinh thở dài, lắc đầu.
Đột nhiên, Linh Cưu tiên sinh ngẩng đầu thoáng nhìn, ánh mắt lộ ra chút ngoài ý muốn:
- Tên tiểu tử này thật không đơn giản.
Nói xong, thân ảnh Linh Cưu tiên sinh trực tiếp biến mất trong biển hoa.
Tuyết Kiều không biết, trong đầu của cô chỉ còn lại cảnh tượng trước kia, lòng đau như đao cắt.
- Đã không muốn gặp lại, tại sao lại còn không nỡ?
- Chàng nhất định phải đến thế giới của chàng, còn ta...
Mắt Tuyết Kiều mở to, hai hàng nước mắt lại rơi xuống.
Một lát sau, Tuyết Kiều rốt cuộc lấy lại được sức mạnh, bàn chân nhấc lên.
Lặng yên rời đi.
Gió nhẹ thổi qua.
- Này, mỹ nữ.
Bỗng nhiên phía sau truyên đến thanh âm vô cùng quen thuộc, trực tiếp đánh nát hết thảy tín niệm của Tuyết Kiều. Cơ thể mềm mại run lên, hoàn toàn trống rỗng.