Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1074 - Chương 1081: Trở Về, Nàng Đã Trở Về

Chương 1081: Trở về, nàng đã trở về Chương 1081: Trở về, nàng đã trở vềChương 1081: Trở về, nàng đã trở về

Này, mỹ nữ!

Giọng nói có chút lỗ mãng.

Một khắc này, không chỉ Tuyết Kiều cảm thấy như bị sét đánh, cơ thể run lên mà ngay cả Tiêu Dương cũng không khỏi ngạc nhiên.

Không sai, làm cho Linh Cưu tiên sinh ngoài ý muốn chính là, cho dù ông cố ý ngăn cản, Tiêu Dương vẫn phát hiện được khí tức của Tuyết Kiều. Hơn nữa còn chạy nhanh đến. Nhưng Tiêu Dương không ngờ, câu đầu tiên của hắn khi đến lại là ba chữ này.

Dường như không có cảm giác xa lạ.

Có phải quá đường đột rồi hay không?

Tiêu Dương có chút hối hận nhìn bóng lưng thuần khiết trước mặt mình, có chút tự trách. Nào có ai chào hỏi người ta như thế chứ? Trong mắt đối phương, hắn chính là Tiêu đại gia mê gái.

- Đằng... Đằng... Đằng...

Gọi một tiếng "mỹ nữ" khiến mỹ nhân phải khóc, chẳng phải hắn đã mang cái danh lãng tử lỗ mãng rồi sao?

Tiêu Dương có chút luống cuống:

Tiêu Dương hận không thể cho mình một bạt tai.

- Mỹ. . ặc, Hoa tiên tử.

Lý trí nói cho cô biết, cô phải rời khỏi.

- Đẹp quá.

Ánh mắt Tuyết Kiều rớm lệ, thân hình mềm mại run lên, trong đầu không ngừng quanh quẩn cái tên này.

- Nàng không sao chứ? Tại hạ... tại hạ không cố ý mạo phạm tiên tử?

Nhưng cô không thể làm được, lại còn từ từ quay người lại.

Đêm nào cô cũng nhớ về người đó, trong giấc mơ cứ văng vẳng thanh âm kia.

Không biết vì sao, khi nhìn Hoa tiên tử khóc, trong lòng hắn cũng có chút quặn đau.

Tối nay, không biết vì sao Tiêu đại gia lại mê gái như vậy?

Hoa tiên tử xinh đẹp kia chắc hẳn đã bị hắn hù sợ đến phát khóc. Tiêu Dương có chút không yên nhìn gương mặt tuyệt đẹp trước mặt rơi lệ, đột nhiên tiến lên vài bước, dường như muốn thay cô lau những giọt nước mắt, nhưng hắn vẫn cố kèm nén sự xúc động.

Trong lòng Tuyết Kiều, Đằng Thần lúc nào cũng uy phong, chưa từng có bộ dạng ngượng ngùng như thế. Điều này bỗng chốc làm cho Tuyết Kiều có cảm giác thân thiết vô cùng.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của hắn, Tuyết Kiêu không khỏi bật cười. Nhất thời vẻ đẹp của cô làm cho Tiêu Dương phải ngây dại.

Tiêu Dương lẩm bẩm.

Tuyết Kiều mỉm cười:

- Tiên tử? Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Rốt cuộc thì Tiêu đại gia cũng khôi phục bình tĩnh, mỉm cười nói:

Vừa vui nhưng cũng vừa đau lòng.

- Ta tên Tiêu Dương.

Tiêu Dương có chút ngoài ý muốn, Hoa tiên tử này thật sự là tiên nữ sao? Cô dường như biết hắn rõ như lòng bàn tay.

Trong biển hoa, hai người lẳng lặng ngồi cách xa nhau.

Lần đầu gặp gỡ, sao lại khiến người ta phải đau lòng như vậy?

- Không biết tiên tử xưng hô như thế nào?

Lúc này, cả biển hoa giống như lấy hai người làm trọng điểm.

Đối với Tiêu Dương mà nói, hai người là lân đầu gặp mặt, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.

Một người xa lạ nhưng quen thuộc.

- Chẳng lẽ nàng không phải Hoa tiên tử trong biển hoa này sao?

- Hoa Tuyết Kiều, nhất định là loài hoa đẹp nhất thế gian.

Nghe xong, Tiêu Dương đột nhiên giật mình.

- Không sai, ta chính là Hoa tiên tử, đóa hoa Tuyết Kiều xinh đẹp nhất trong biển hoa này.

Nhìn dung nhan thánh khiết trước mặt, Tiêu Dương cố kêm nén việc hỏi thử cô có biết hắn mặc quần lót màu gì không. Nhưng vấn đề này không được lịch sự cho lắm.

- Tiêu Dương.

- Lão đại.

Không biết qua bao lâu, từ xa truyền đến tiếng gọi âm ï.

Hai người mới chợt nhận ra, thì ra họ đã ngồi dưới gốc cây cả một đêm, nhưng giữa hai người không hề có bất cứ điều gì ngăn cách, có vô số đề tài chung để nói với nhau.

- Là huynh đệ của ta.

Tiêu Dương nói.

Tuyết Kiều nhẹ nhàng đứng dậy:

- Ta cũng nên rời đi rồi.

- Lão đại, huynh cười quá dâm đãng. ...

- Lão đại, hình như huynh lại mê gái rồi.

Một cơn gió thổi qua, mọi người đột nhiên sởn cả gai ốc, rùng mình một cái.

- Không sai, đó chính là cảnh đẹp nhất trong thế giới hoa này.

Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt nhu hòa:

Bạch Húc Húc há to miệng, nói.

- Đằng.

Tiêu Dương nhìn theo hướng Tuyết Kiều biến mất, ngẩn người ra.

Một lát sau, Tiêu Dương bừng tỉnh trở lại. Giát Giát không biết đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, ánh mắt si ngốc nhìn phía trước.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên:

- Cậu nhìn cái gì vậy?

- Ta tưởng lão đại đang dò xét thiên cơ, cũng muốn dính chút hào quang. ...

Lúc này, đám người La Thiên Tôn Tọa cũng tập hợp lại.

- Lão đại, huynh một đêm không về, không phải ở đây ngắm hoa chứ?

Tuyết Kiều si ngốc nhìn Tiêu Dương, thân hình hóa thành một cơn gió nhẹ, theo gió mà đi:

- Hẹn... gặp lại.

Tiêu Dương mỉm cười nói.

- Hẹn gặp lại.

Cuối cùng cũng chỉ là bình thủy tương phùng.

Tiêu Dương ngẩn ra. Hắn không muốn cô đi, nhưng hắn lại không có bất cứ lý do gì để giữ cô lại.

Vân Tiểu Suất tiến lên, kiểm tra cơ thể của Tiêu Dương.

Tiêu Dương dở khóc dở cười:

- Ta không sao.

- Ta đã chuẩn bị xong phương án trị liệu cho huynh rồi.

Vân Tiểu Suất nhìn Tiêu Dương, chăm chú nói:

- Hơn nữa, ta cảm giác thế giới hoa này dường như rất thích hợp để trị liệu.

Đồng tử Tiêu Dương co rụt lại, bật thốt:

- Nắm chắc mấy phần?

Vân Tiểu Suất khó xử nói:

- Chưa đến một nữa. Nhưng quan trọng nhất phải xem bản thân Tiêu đại ca.

- Cứ thử xem.

Tiêu Dương quyết đoán gật đầu.

- Ừm

Vân Tiểu Suất gật đầu:

- Đầu tiên phải tìm một nơi an toàn để phẫu thuật, tốn cũng mất một ngày. Trong khoảng thời gian này không được có bất cứ một quấy rầy nào.

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ bảo vệ chỗ này, một con rắn hoa cũng không đến gần được.

- Được rồi, thiếu chút nữa ta quên nói với mọi người.

Tiêu Dương cười nói:

- Ta đã tìm được hoa Tuyên Nhãn Hoa.

Nghe xong, mọi người đều giật mình nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương liếc mắt:

- Các người nghĩ lại xem, tại sao rắn hoa lại công kích chúng ta? - Rắn hoa?

Bạch Húc Húc sửng sốt:

- Hoa Tuyền Nhãn có liên quan gì đến rắn hoa?

Nhưng mọi người suy nghĩ một lát, ánh mắt La Thiên Tôn Tọa sáng lên:

- Đúng rồi, quỹ tích chuyển động của rắn hoa...

Bịch bịch bịch.

Giống như minh chứng lời nói của La Thiên Tôn Tọa, bất ngờ có ba con rắn hoa từ các vị trí khác nhau đánh tới, thân rắn đong đưa, mà dấu vết chuyển động của nó chính là hoa Tuyền Nhãn.

Vèo.

Tiêu Dương trực tiếp chém đứt đầu ba con rắn, từ trong đầu rắn lấy ra một hạt châu cỡ bằng lóng tay út.

- Nếu ta đoán không sai, đây chính là hạt giống của hoa Tuyên Nhãn.

Tiêu Dương trầm giọng nói.

Đồng thời, trong lòng Tiêu Dương cũng âm thầm cảm ơn Hoa tiên tử.

Nếu không có Hoa tiên tử nhắc nhở, hắn cũng không tìm được bí mật của hoa Tuyên Nhãn nhanh như vậy.

- Cũng không phải bên trong mỗi con rắn hoa đều có hạt giống của hoa Tuyền Nhãn. Hơn nữa, cũng không ai sẽ nghĩ đến điều này. Cho dù có người xẻ thịt con rắn nướng lên ăn, cũng không chú ý đến có hạt giống hoa Tuyền Nhãn bên trong con rắn.

- Thì ra cái đồ chơi này vẫn theo chúng ta từ lúc chúng ta tiến vào thế giới hoa đến nay. Đệ đã nói rồi mà, thiên tài tiến vào Thân Linh cảnh địa tầng bảy rất nhiều, hạt giống hoa Tuyền Nhãn tuyệt đối không phải là vật hi hữu.

Bạch Húc Húc vuốt đuôi nói.

- Rốt cuộc là đoán có đúng hay không, chúng ta cứ tìm đủ mười hạt giống hoa Tuyên Nhãn thì sẽ biết.

Mọi người rất nhanh hành động. Muốn tìm rắn ở thế giới hoa này quả thật rất dễ dàng. Chúng không lúc nào là không xuất hiện bên cạnh người. Một lát sau, mười hạt giống hoa Tuyên Nhãn đã được tập hợp lại.

Thần quang lóe ra.

- Đúng thật như vậy.

Ánh mắt mọi người sáng lên. Tiêu Dương tay cầm mười hạt giống rắn hoa. Hắn có thể cảm nhận được, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đến Thông Thiên Kiều.

Nan đề lớn nhất đã được giải quyết.

Kế tiếp chỉ còn là chứng mất trí nhớ của Tiêu Dương.

Ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Vân Tiểu Suất. Vân Tiểu Suất gật đầu:

- Chúng ta tiến hành giải phẫu thôi.

Sau đó trịnh trọng nhìn Tiêu Dương:

- Tiêu đại ca, không gạt huynh, lần giải phẫu này chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

Tiêu Dương gật đầu:

- Không thành vấn đề. Ở sâu trong nội tâm của Tiêu Dương, hắn rất muốn biết rốt cuộc hắn đã đánh mất điều gì.

Trong biển hoa mênh mông, một cái lều vải được dựng lên, ngăn cản bất cứ một công kích nào của rắn hoa. Tiêu Dương và Vân Tiểu Suất tiến vào trong lều vải, bên ngoài là La Thiên Tôn Tọa, Bạch Húc Húc và Giát Giát thay phiên nhau canh gác.

Một ngày một đêm.

Bịch một tiếng, lều vải vỡ tan.

Ánh mắt ba người nhìn sang, Tiêu Dương đang khoanh chân ngồi dưới đất, còn ánh mắt Vân Tiểu Suất thì có vài phần mệt mỏi, nhưng gương mặt vẫn mỉm cười:

- Giải phẫu rất thành công.

Ba người La Thiên Tôn Tọa đều thở phào nhẹ nhõm.

- Lão đại có khôi phục trí nhớ không?

Giát Giát không chờ đợi được, lên tiếng hỏi.

- Còn chưa, phải chờ từng bước.

Vân Tiểu Suất nghỉ ngơi một chút, sau đó đến trước mặt Tiêu Dương:

- Thâm tầng thôi miên. Thông qua thuật thôi miên, thức tỉnh trí nhớ của Tiêu đại ca.

Vân Tiểu Suất lấy ra một sợi dây chuyền màu bạc, tản ra ánh sáng khiến người ta phải thích thú. Sau khi Vân Tiểu Suất vỗ tay một cái, Tiêu Dương liền mở mắt nhìn sợi dây chuyền.

Thuật thôi miên bắt đầu tiến hành.

Một lát sau, Tiêu Dương lại nhắm mắt.

Vân Tiểu Suất ra hiệu ba người đằng sau không nên lên tiếng, lẳng lặng nhìn Tiêu Dương.

Lúc này, không người nào biết Tiêu Dương đã trải qua những gì. Chỉ là gương mặt Tiêu Dương khi thì cười, khi thì hung hăng, khi thì co quắp, cả người run rẩy...

Gió nhẹ lướt qua, yên tĩnh không một tiếng động.

Bốn người đột nhiên nhìn thấy Tiêu Dương rơi lệ.

Vù.

Bỗng nhiên, Tiêu Dương mở hai mắt, thân ảnh bật dậy, đứng trong biển hoa, hai mắt mang theo bi thương, gào thét:

- Trở về, nàng đã trở về.
Bình Luận (0)
Comment