Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1077 - Chương 1084: Bất Hủ Cốc

Chương 1084: Bất Hủ Cốc Chương 1084: Bất Hủ CốcChương 1084: Bất Hủ Cốc

Năm ngày sau, tại chỗ ra của Thông Thiên Kiều tâng tám.

Bạch Húc Húc, Giát Giát và Vân Tiểu Suất đều tập trung lại, tất cả đều cau mày.

- Tại sao lại như vậy?

Thần sắc Giát Giát ngưng trọng mang theo sự khó hiểu và nghỉ hoặc:

- Đã năm ngày rồi, tại sao lão đại và La Thiên tiên bối còn chưa xông qua Thông Thiên Kiều?

Ba người đều im lặng.

Bọn họ không ngờ đến Tiêu Dương không bước vào Thông Thiên Kiều, còn La Thiên Tôn Tọa thì bị hải quy thần bí ám toán, rơi xuống biển sâu, hoàn toàn không thấy tung tích.

- Theo lý, cho dù Thông Thiên Kiều này có khó cũng không thể ngăn cản được hai người đó.

Bọn họ một mực giữ vững suy nghĩ này. Bọn họ vẫn không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.

- Tin rằng chỉ cần lão đại tiến nhập Thần Linh cảnh địa tâng tám, với tính cách của huynh ấy, nhất định sẽ gây ra động tác lớn. Hơn nữa cùng lắm thì chúng ta cố gắng tiến lên Thân Linh cảnh địa tâng chín, nhất định có thể gặp mặt huynh ấy.

Bạch Húc Húc đột nhiên đưa ra phán đoán. Dù sao, Thông Thiên Kiều từ Thần Linh cảnh địa tâng bảy lên tầng tám cũng đã thay đổi quy tắc thần minh. Hơn nữa còn biến ảo khó lường. Thông đạo mà từng người đi qua cũng không giống nhau. Chính như lời Bạch Húc Húc nói, có thể Tiêu Dương và La Thiên Tôn Tọa đã sớm ra khỏi Thông Thiên Kiều.

Vân Tiểu Suất thở ra một hơi, nói:

Cũng vẫn không có tin tức.

Thần Linh cảnh địa tầng chín.

Vân Tiểu Suất nhẹ giọng nói. Năm ngày rồi, Tiêu Dương và La Thiên Tôn Tọa còn chưa xông qua Thông Thiên Kiều, nhất định là đã xảy ra biến cố mà mọi người không biết.

Ở Thần Linh cảnh địa tầng chín đã từng diễn ra trận chiến thần hài chỉ tranh.

- Có phải cửa ra của Thông Thiên Kiều của họ khác với chúng ta hay không?

Ba người lại tiếp tục chờ thêm hai ngày nữa.

- Chúng ta đi thôi.

Nhất định sẽ là một trận gió tanh mưa máu.

Nhất định là vậy.

Hơn nữa thiên tài có thể đi đến Thần Linh cảnh địa tâng chín đều không phải bình thường.

Tin tức này đã sớm truyền khắp giới thiên tài ở các tâng Thần Linh cảnh địa.

Thần hài chỉ tranh.

Khôn sống mống chất.

Mỗi tâng Thần Linh cảnh địa đều là sự khảo nghiệm đối với các thiên tài.

Một tháng.

Phong cảnh như bức tranh, vạn vật hồi phục, phát ra sinh cơ cường thịnh. Muôn hoa đua thắm khoe sắc, tùy ý có thể nhìn thấy khắp mọi nơi. Ở đây, tất cả thiên tài từ các thế giới đều cố gắng tìm kiếm hạt giống hoa Tuyên Nhãn.

Cất bước tới thẳng phía chân trời, thân ảnh bạch y tung bay.

Một thế giới lộng lẫy.

Nếu Tuyết Kiều vẫn còn ở tâng bảy, hắn rời khỏi đây, như vậy sẽ không còn cơ hội tìm được Tuyết Kiều.

Phải biết rằng, ở Thần Linh cảnh địa, chỉ có thể xông lên chứ không thể lùi về phía sau.

Hắn không hề chùn bước đến những nơi hẻo lánh nhất của thế giới hoa. Còn chưa biết được tin tức của Tuyết Kiều, hắn chưa thể rời đi.

Mặc dù có không ít thiên tài biết được bí mật của hoa Tuyền Nhãn, nhưng không ai dễ dàng đem bí mật này đi chia sẻ với đối thủ của mình.

Một năm.

Ở thế giới hoa, Tiêu Dương đã đợi đúng một năm. Thời gian này còn nhiều hơn thời gian mà hắn từ Thần Linh cảnh địa tâng ba đến tầng sáu.

Tiêu Dương chưa từng dừng lại, trong lòng không hề có chút dao động.

Người thích nghi thì có thể sinh tôn.

Một ngày.

Hắn theo gió mà đi, thích ứng với từng hoàn cảnh, chỉ để tìm kiếm đóa hoa Tuyết Kiều đẹp nhất.

Trong bức tranh phong cảnh như vậy ở Thần Linh cảnh địa tầng bảy, một thân ảnh bạch y không chỗ nào là không đi qua. Chỉ trong một thời gian ngắn, cước bộ của hắn đã ¡in trên khắp ngõ ngách của Thần Linh cảnh địa tâng bảy.

Tuyết Kiều thích nhất là hoa. Cô khẳng định sẽ còn ở lại thế giới hoa.

Mặc dù Tiêu Dương luôn lấy việc tìm kiếm Tuyết Kiều làm chính, nhưng sự lột xác trong quá trình tu hành của hắn thì chỉ có một mình hắn biết.

Thế giới hoa, Bất Hủ Cốc.

Đây là một trong những cấm địa của thế giới hoa, nghiêm cấm giao tiếp với các thiên tài.

"Người tự tiện xông vào sẽ chết". Bên ngoài cửa cốc, gió nhẹ thổi qua, Tiêu Dương tiêu sái bay đi, căn bản không nhìn thấy tấm bia đá. Một năm qua, hắn đã đi qua không biết bao nhiêu cấm địa có ghi chữ như vậy.

Với thực lực của Tiêu Dương hiện nay, bất cứ chỗ nguy hiểm nào hắn cũng có thể xông vào.

- Trọng địa Bất Hủ Cốc, người đến dừng lại.

Tiêu Dương vừa mới bước vào Bất hủ Cốc được một phút, bên tai liền truyên đến tiếng hừ lạnh. Một thân ảnh nữ tử lãnh khốc tay câm trường kiếm xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua:

- Ngươi dám động thủ với đệ tử Bất Hủ Cốc.

Cô gái cả kinh:

- Ngươi...

Toàn bộ quá trình đều nhanh đến nỗi cô gái không kịp phản ứng. Giây tiếp theo đã phát hiện trường kiếm của mình bị đối phương kẹp lấy, không thể nhúc nhích. Xoay người, kẹp lấy.

Tốc độ Tiêu Dương nhanh đến khó tin.

Ánh mắt cô gái hiện lên sự kinh ngạc, đồng thời mang theo sự rúng động.

Nửa ngày sau, lãnh ý trong mắt ngày càng sâu, trường kiếm như hồng, phá không chém tới.

- Cho dù là Thần Minh Tử Tự cũng không dám tự tiện xông vào Bất Hủ Cốc.

Bên trong kiếm ý ẩn chứa sát ý cường đại.

Người xông vào sẽ chết.

Vù.

Trường kiếm cách Tiêu Dương càng lúc càng gần.

Bình tĩnh mà xem xét, thực lực của cô gái không yếu, đại khái tương đương với Thiên Vương Thần Tháp Lý Thác tay cầm thần tháp cửu sắc ở Thần Linh cảnh địa tâng bốn. Chỉ là đối thủ của cô hôm nay thật sự quá mạnh. Một năm qua, mặc dù Tiêu Dương không điên cuồng tu luyện, nhưng thực lực của hắn tăng đến trình độ nào cũng không ai biết.

Tấn công của cô gái dừng lại, mũi kiếm không thể tiến thêm nửa phần, giống như trực tiếp đâm vào một chỗ khó rút.

Giây tiếp theo, Tiêu Dương bất ngờ xuất hiện cách cô gái mấy chục thước.

Gió nhẹ thổi tung tà áo bạch y, Tiêu Dương tựa như làn khói nhẹ biến mất ngay tại chỗ.

Cô gái phẫn nộ, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, bắn ra hàn quang bén nhọn. Thân ảnh hóa thành một đạo cầu vồng, kiếm ý tràn ngập bầu trời, đâm thẳng phía sau Tiêu Dương.

- Làm càn.

Nói xong, Tiêu Dương cất bước đi về phía trước.

- Ta muốn tìm người.

Tiêu Dương lắc đầu. Hắn chưa từng nghe qua Bất Hủ Cốc.

Cánh tay dùng sức, ánh mắt cô gái hiện lên sự hoảng sợ, trường kiếm trong tay trong nháy mắt ầm âm vỡ tan, đồng thời thân ảnh bị đẩy lui hơn mười thước.

Tiêu Dương một lần nữa xoay người bước đến gần Bất Hủ Cốc.

Để tìm kiếm Tuyết Kiều, hắn đã đến vô số hiểm địa, đắc tội với không ít thế lực, nhưng hắn không quan tâm. Thực lực của hắn, ngược lại trong quá trình chiến đấu tăng lên không ít.

Bất Hủ Cốc đối với Tiêu Dương chỉ là một chỗ mà hắn muốn tìm mà thôi.

Không có nguy hiểm, chỉ có Tuyết Kiêu hay không mà thôi.

Vù vù vù.

Bỗng nhiên, thanh âm phá không lao đến, bí mật mang theo thanh uy ác liệt.

Một gương mặt lạnh như băng, dải lụa như cuồng phong mưa rào lao đến.

- Phiêu Phiêu sư tỷ.

Từ xa, cô gái bị Tiêu Dương chấn nát trường kiếm nhất thời hô to:

- Mau cản hắn lại. Kiếm của muội bị hắn chặt đứt rồi.

Phiêu Phiêu sư tỷ. Xuất hiện trước mặt Tiêu Dương chính là cô gái đã đi theo Tiêu Nhu Y ở Thần Linh cảnh địa tâng bốn. Nói như vậy, Bất Hủ Cốc chính là lệnh bài mà Tiêu Nhu Y nắm trong tay.

Khi còn ở ngọn Châu Phong, ngay cả thần sứ của Tam Xích Thần Minh Điện cũng kiêng ky lệnh bài thân linh trong tay Tiêu Nhu Y. Thứ nhất, bởi vì là thế lực của Bất Hủ Cốc. Bất Hủ Cốc là một môn phái từ xa xưa, một trong rất ít những thế lực có thể sánh vai với Tam Xích Thần Minh Điện ở Thần Linh cảnh địa. Bất Hủ Cốc cường đại, bởi vì nó được xưng là địa phương có trình độ y thuật cao nhất Thần Linh cảnh địa, nơi có pháp môn luyện khí cực mạnh hay trận đồ lợi hại...

Bất Hủ Cốc chuyên sử dụng các phương pháp tấn công kỳ môn dị thuật, nhân tài trải rộng các thế giới. Võ học thì không cao, nhưng dựa vào uy danh kỳ môn dị thuật hiển hách, Bất Hủ Cốc là một thế lực cường đại mà ngay cả Tam Xích Thần Minh Điện cũng không dám trêu chọc.

Còn có một nguyên nhân nữa. Lệnh bài trong tay Tiêu Nhu Y chính là của một trong tám đại cốc chủ, Đan Thần lão nhân tự mình ban thưởng. Thần sứ bình thường của Tam Xích Thần Minh Điện đương nhiên là không dám trêu chọc.

Tiêu Dương và Phiêu Phiêu không quen biết nhau. Lúc này, Phiêu Phiêu đang lạnh lùng nhìn hắn.

- Ta chỉ đến tìm người.

Tiêu Dương vẫn một câu nói cũ.

- Ta nghĩ ngươi đến tìm chết thì đúng hơn.

Phiêu Phiêu hất vạt áo, trường kiếm trong tay bay múa, bao trùm đến Tiêu Dương.

Tiêu Dương hơi cau mày, thân ảnh không nhúc nhích, mặc cho vạt áo quấn thân.

Khi Tiêu Dương bị quấn như một cái xác chết, cô gái đằng xa vừa vui mừng lẫn sợ hãi:

- Thật tốt quá. Phiêu Phiêu sư tỷ lợi hại quá.

Ánh mắt Phiêu Phiêu cũng không có nửa điểm thả lỏng, ngược lại còn thêm nghỉ hoặc, nhìn chằm chằm phía trước.

Quá thuận lợi cũng là một chuyện kỳ lạ.

Quả nhiên, sau một khắc, một tiếng nổ vang, toàn bộ vạt áo của Phiêu Phiêu bị nổ nát.

Thân hình bay ngược hơn mười thước.

Còn Tiêu Dương thì vẫn bình yên vô sự, đứng chắp tay, lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

- Đứng lại.

Phiêu Phiêu bay đến, một lần nữa ngăn cản trước mặt Tiêu Dương:

- Ngươi dám vô duyên vô cớ xông vào Bất Hủ Cốc, tưởng Bất Hủ Cốc không người sao?

Tiêu Dương nói:

- Nếu như ta không tìm được người ta muốn tìm, ta sẽ đi ngay.

Một năm qua, nơi mà Tiêu Dương đến cũng không chỉ có một mình Bất Hủ Cốc. Để tiết kiệm thời gian, hắn lựa chọn mạnh mẽ xông tới.

Phiêu Phiêu lạnh lùng nói:

- Tự ý xông vào Bất Hủ Cốc còn muốn rời đi? Cuồng vọng! Ngươi thật sự không sợ chết?

Tiêu Dương thản nhiên cười, không kiêng ky gì cất bước đi.

- Tiêu Dương ta không sợ trời, không sợ đất. Hai chữ "Tiêu Dương” thốt ra, ánh mắt Phiêu Phiêu đột nhiên chấn động:

- Cái gì? Ngươi chính là Tiêu Dương?

- Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.

Tiêu Dương bình tĩnh trả lời.

Việc Phiêu Phiêu khiếp sợ cũng không ngoài ý muốn của Tiêu Dương. Ở Thần Linh cảnh địa này, ai mà không biết quái tài Tiêu Dương?

Nhưng một câu nói của Phiêu Phiêu lại khiến Tiêu Dương sửng sốt hơn.

- Ca ca của Tiêu Nhu Y sư muội?
Bình Luận (0)
Comment