Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1076 - Chương 1083: La Thiên Tôn Tọa Rơi Xuống Biển

Chương 1083: La Thiên Tôn Tọa rơi xuống biển Chương 1083: La Thiên Tôn Tọa rơi xuống biểnChương 1083: La Thiên Tôn Tọa rơi xuống biển

Hồng vân kiếp lôi xuất hiện tại Thần Linh cảnh địa tâng bảy "thế giới hoa" khiến cho tất cả mọi người đều rúng động.

Khi kiếp vân biến mất, không ít người nhìn theo hướng kiếp vân chạy đi. Bọn họ muốn biết, rốt cuộc là ai độ kiếp, và người đó có thành công hay không.

Đến khi bọn họ đến biển hoa, xung quanh đã không còn bóng người.

Chỉ để lại sự nghi hoặc vô tận.

Thậm chí có người còn suy đoán, người độ kiếp đã bị bổ tan xương nát thịt, hóa thành tro bụi rơi vào trong biển hoa.

Đối với rất nhiều người mà nói, đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ xen lẫn mà thôi. Bước tiếp theo, bọn họ phải nhanh chóng tìm được hạt giống hoa Tuyền Nhãn. Nhất là trong nửa ngày còn lại ngắn ngủi, tin tức thiên tài tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng tám đã được truyền ra.

- Đại Ma Vương Đường Hạo của Hỗn thế giới đã dùng tư thái dễ như trở bàn tay tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng tám.

- Xích Lượng Thiên dẫn đầu Thần Minh Tử Tự cũng tiến vào.

Trong bảy ngày nay, đám người La Thiên Tôn Tọa vẫn đứng đẳng xa bảo vệ cho Tiêu Dương. Bọn họ biết, sau khi vượt qua tiểu tiên kiếp, có nhiều thứ cân được cảm ngộ.

Bầu trời đây sao, Tiêu Dương tiên bút vẽ tranh.

Ngồi một lần là bảy ngày.

Ánh mặt trời rực rỡ, quyền ảnh Tiêu Dương động thiên.

Thế giới hoa không bao giờ thiếu cảnh đẹp như thế.

Tuyệt học kiếm thể của Tiêu Dương chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã được nâng cao.

- Đàm Tam Tạng tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng tám. Ơ, tại sao lại xuất hiện một cái tên nghe lạ như vậy?

Ánh bình minh xuất hiện, ngọn lửa quấn quanh thân Tiêu Dương.

Bên bờ sông, một thân ảnh bạch y đang khoanh chân nhắm mắt.

Tại một con sông uốn lượn, cỏ xanh bao phủ với những đóa hoa nở rộ, tạo thành một bức tranh cực kỳ xinh đẹp.

Mặt trời mọc lên, Tiêu Dương đón gió múa kiếm.

Thời gian kế tiếp, Tiêu Dương cũng không nôn nóng tiến lên Thần Linh cảnh địa tâng tám. Hắn không những tìm kiếm Tuyết Kiều mà còn cùng với đám người La Thiên Tôn Tọa đi tìm hạt giống hoa Tuyên Nhãn.

Toàn bộ quá trình đều không hề nhúc nhích.

Xông xáo một trận ở thế giới hoa, thu hoạch không ít các loại kỳ trân dị thảo.

Một truyền kỳ đang dần xuất hiện.

- Tiểu tiên kiếp đúng là một sự lột xác về chất.

Trước mặt năm người là một Thông Thiên Kiều khí thế mênh mông. Đi qua cây cầu này chính là Thần Linh cảnh địa tâng tám. Hơn nữa, quy tắc Thần Linh không cho phép cả một đội xông qua. Bất luận chân trời góc biển nào, hắn cũng phải bù đắp phần tiếc nuối đó cho cô.

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Thần Linh cảnh địa tâng tám.

Một tháng tu hành, Tiêu Dương cố gắng ổn định tâm cảnh của mình.

Vân Tiểu Suất mỉm cười đôn hậu:

Mỗi một tầng của Thần Linh cảnh địa đều có không ít bảo vật, chỉ là có được phát hiện hay không mà thôi.

- Hết thảy phải cẩn thận.

Tiêu Dương lắc đầu. Phần ân tình này của Vân Tiểu Suất, hắn nhất định sẽ ghi nhớ.

- Tiêu đại ca không cần khách sáo. Có thể chữa được chứng mất trí nhớ cho huynh cũng là nhờ may mắn. Đệ không dám tranh công.

Hắn tin rằng, nhất định hắn sẽ tìm được Tuyết Kiều.

Nhìn Bạch Húc Húc biến mất bên trong Thông Thiên Kiều, kế tiếp, Giát Giát và La Thiên Tôn Tọa cùng nhau tiến nhập.

- Tiểu Suất, cảm ơn đệ.

Tiêu Dương võ vai Vân Tiểu Suất, nói lời cảm ơn.

- Thông Thiên Kiều.

Bạch Húc Húc dứt khoát nhấc chân, bước lên Thông Thiên Kiều:

- Lão đại, đệ đi trước một bước.

Năm người nhìn nhau, đều mỉm cười tự tin.

Tiêu Dương dặn dò.

Vân Tiểu Suất gật đầu, trâm ngâm cả nửa ngày liền nói:

- Tiêu đại ca, có một việc đệ muốn nói cho huynh biết. Nếu có thể thuận lợi đến Thần Linh cảnh địa tâng tám, đệ nghĩ đến lúc đệ cần rời đi rồi.

Tiêu Dương giật mình.

- Tiêu đại ca, huynh hẳn biết chí hướng của đệ. Đệ hoàn toàn không có hứng thú đối với việc tranh đấu. Đệ đến Thần Linh cảnh địa chính là để rèn luyện y thuật.

Vân Tiểu Suất có chút không nỡ. Mấy ngày qua, tình nghĩa huynh đệ giữa hai người hoàn toàn không nhạt.

Tiêu Dương đương nhiên không để cho không khí trầm lắng ảnh hưởng đến hai người, liền mỉm cười vỗ vai Vân Tiểu Suất:

- Hãy cố gắng lên. Nói không chừng, ở Thần Linh cảnh địa tâng cao hơn, chúng ta còn có thể gặp lại.

Hai người võ tay nhau, mỉm cười.

Cửa thứ nhất, Phá kim y.

Bạch Húc Húc nhàn tản bước đến cửa thứ nhất. Đại điện quen thuộc xuất hiện.

Thông Thiên Kiều.

Quan niệm đáng giá hay không đáng giá, từ xưa đến nay không ai có thể nói rõ ràng.

Hết thảy đều không quan trọng. Khi bóng lưng Tiêu Dương biến mất, nghênh đón hắn sẽ là một câu chuyện mới. Thậm chí nếu có người biết được suy nghĩ của hắn, sợ rằng sẽ lắc đầu thở dài. Lãng phí cơ hội ở Thần Linh cảnh địa chỉ vì một người phụ nữ. Đáng giá sao?

Nếu bọn họ biết người mà bọn họ giêu cợt chính là quái tài Tiêu Dương đã chấn kinh toàn bộ Thần Linh cảnh địa thời gian vừa qua thì không biết sẽ có vẻ mặt ra sao.

Trong lòng Tiêu Dương vẫn không quên chuyện hắn cần làm nhất, tìm kiếm Tuyết Kiều.

Hắn không biết rốt cuộc Tuyết Kiều đang ở đâu. Nhưng chưa tìm hết thế giới hoa, Tiêu Dương tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi.

Hắn biết, muốn tìm một người cố tình lẩn tránh mình thật sự rất khó.

Cho nên, hắn cũng không nói rõ suy nghĩ của mình với những người khác, càng thêm không để chậm trễ bọn họ. Sau khi theo chân bọn họ xông xáo ở thế giới hoa, Tiêu Dương đích thân đưa bọn họ đến Thông Thiên Kiều. Với thiên phú của bọn họ, có lẽ con đường tu hành sẽ còn rất dài, còn gặp được nhiều kỳ ngộ khác, không cần đi theo hắn đi tìm Tuyết Kiều.

Tiêu Dương biết rất rõ, chỉ cần hắn lên tiếng, mọi người nhất định sẽ ở lại với hắn.

- Bảo trọng.

Bóng lưng Tiêu Dương biến mất bên trong biển hoa xinh đẹp.

Chung quanh Thông Thiên Kiều, có không ít người nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Dương đứng ở Thông Thiên Kiều do dự hồi lâu, sau đó quay người rời khỏi, không khỏi cười rộ lên:

- Ngay cả can đảm xông lên cũng không có. Đúng là đồ nhát gan.

Nói xong, Tiêu Dương bất ngờ xoay người rời khỏi Thông Thiên Kiều.

- Xin lỗi.

Tiêu Dương đưa mắt nhìn mọi người rời đi, một lát sau liền thì thâm.

Vân Tiểu Suất quay người bước lên Thông Thiên Kiều.

- Hẹn gặp lại.

- Tiêu đại ca, hẹn gặp lại.

- Xem ra, quy tắc Thông Thiên Kiều cũng không thay đổi quá nhiều.

Bạch Húc Húc bước lên, sau khi đẩy cánh cửa đại điện, liền trợn tròn mắt.

- Một, hai, ba, bốn, năm... Mẹ nó, tại sao lại nhiều như vậy?

Xuất hiện trước mặt Bạch Húc Húc là hai mươi thân ảnh kim y. Phải biết rằng, ở Thông Thiên Kiều những tầng trước, số lượng người ở cửa thứ nhất cũng chỉ có hai. Tại sao hôm nay lại gấp chục lần?

- Chẳng lẽ, độ khó của Thông Thiên Kiều ở chỗ này tăng lên gấp mười lần. Không, không chỉ như vậy.

Bạch Húc Húc khóc không ra nước mắt. Lúc trước đánh không lại còn có lão Đại phía sau hỗ trợ. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào mình.

- Có thể cho ít người hơn được không?

Bạch Húc Húc bước lên, cười nịnh:

- Các vị kim ca ca... Mẹ kiếp.

Vù.

Một luồng gió mãnh liệt quét đến, bay thẳng đến Bạch Húc Húc. Bạch Húc Húc liền cảm nhận được một cảm giác nóng bỏng, không khỏi mắng to một tiếng, thân ảnh bay nhanh về phía sau.

Vù vù vù.

Hai mươi vị kim y đồng thời bước lên, tập hợp tất cả sức mạnh, phát ra công kích lôi đình về phía Bạch Húc Húc.

Dù sao, Bạch Húc Húc cũng có Kim xoa nhận chủ. Hơn nữa, trải qua thời gian ở các tâng Thần Linh cảnh địa, thực lực cũng được tăng mạnh. Sau khi luống cuống tay chân một chút, Bạch Húc Húc liền ổn định trận cước, hừ một tiếng:

- Ngay cửa thứ nhất cũng không đối phó được, ta làm sao có thể tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng tám?

- Xem chiêu.

Bạch Húc Húc bay lên, ánh mắt liếc nhìn chung quanh đại điện, xác định chỉ có mình, không có người ngoài.

Cởi quần, một kích kinh thiên.

Vù vù vù.

Thủy dịch như tiễn, uy thế kinh người xuyên qua lồng ngực hai mươi vị kim y.

Bạch Húc Húc lăng không đạp bước, trong phút chốc đánh ngã hai mươi vị kim y.

- Ta không phải chỉ biết ngồi không.

Tiểu chính thái ngẩng cao đầu bước đến cửa tiếp theo.

Ở một chỗ khác, Giát Giát dễ dàng thi triển La Hán quyền, đơn giản đánh bại hai mươi vị kim y, sau đó A Di Đà Phật một tiếng rồi bước về phía trước.

Cửa thứ hai.

Cửa thứ ba.

La Thiên Tôn Tọa thuận lợi thông qua cửa thứ ba, cất bước đi lên Thông Thiên Kiêu, bên dưới là dòng nước chảy cuồn cuộn.

La Thiên Tôn Tọa dừng lại, đồng tử hơi co lại, nhìn chằm chằm phía trước.

Phía trước xuất hiện một bóng người cao như núi, trực tiếp cản trở đường đi của La Thiên Tôn Tọa.

Ác thú trên biển.

La Thiên Tôn Tọa cũng không xa lạ đối với cảnh tượng này. Khi ở Thần Linh cảnh địa tâng bốn, ông đã gặp rắn biển chặn đường. Nhưng từ đó về sau thì không còn gặp nữa.

Không nghĩ đến lại gặp ác thú ở chỗ này.

Một con rùa biển không biết đã sống bao nhiêu năm.

La Thiên Tôn Tọa nín thở, cũng không bởi vì con rùa già này không nhúc nhích mà cảm thấy khinh thường. Ác thú xuất hiện ở Thần Linh cảnh địa tâng tám tuyệt đối không phải là phàm vật.

Dù con rùa già thật lớn này không hề phát ra chút khí tức nào.

Thông Thiên Kiều rộng trăm thước bị con rùa già này chiếm hết diện tích. La Thiên Tôn Tọa cẩn thận tiến lên, thu liễm hơi thở. Nếu không kinh động con rùa già này mà bước qua nó, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Từng bước một đến gần.

La Thiên Tôn Tọa cách con rùa chưa đến năm thước, ba thước, hai thước. Mắt thấy sắp bước qua được con rùa già.

Bỗng nhiên, La Thiên Tôn Tọa cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt. Đột nhiên kinh sợ quay qua.

Vù.

Đầu con rùa đột nhiên vươn ra.

Âm.

Tốc độ của rùa tuy chậm, nhưng khi nó duỗi đầu, tuyệt đối cũng là tốc độ hiếm có trên thế gian.

Khoảng cách gân như vậy, La Thiên Tôn Tọa căn bản khó mà tránh khỏi. Khi bị đầu con rùa đánh trúng, một tiếng nổ vang lên, quang mang kim thiền bảo y trên người La Thiên Tôn Tọa lập tức xuất hiện.

Vù.

Một sức mạnh cường đại đánh sâu vào. Thân ảnh La Thiên Tôn Tọa bay ra ngoài, rơi xuống biển sâu.

- Hắc hắc, lại thêm một tên.

Con rùa đột nhiên phát ra tiếng người, sau đó chậm rãi rụt đầu về, vẫn không nhúc nhích, chờ đợi con mồi tiếp theo.
Bình Luận (0)
Comment