Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1079 - Chương 1086: Nan Đề Khó Giải, Ăn Gian Nghịch Thiên

Chương 1086: Nan đề khó giải, ăn gian nghịch thiên Chương 1086: Nan đề khó giải, ăn gian nghịch thiênChương 1086: Nan đề khó giải, ăn gian nghịch thiên

Ba khảo nghiệm.

Tiêu Dương hơi chút trầm ngâm, dừng một chút liền gật đầu:

- Xin Tương Thần tiên bối ra đề.

- Tương Thần gia gia, người cũng đừng làm khó Tiêu Dương quá. Nếu không... Tửu Thần gia gia sáng nay vẫn còn phát hỏa, thê bắt được kẻ đã trộm rượu của người.

Khóe miệng Tương Thần lão nhân nhếch lên:

- Thì ra người trộm rượu là con.

- Nhưng là người uống.

- Đúng thật là một cái bẫy thật lớn.

- Tương Thần gia gia, người đang cố tình làm khó người khác đấy.

- Nhưng loại quả này nhiều như vậy, làm sao có thể dễ dàng chọn được năm nghìn quả chín nhất. Điều này không thể.

- Cái này...

- Ta làm khó hắn hồi nào? Chỉ là hái quả thôi mà, không tranh không cướp, không lừa gạt ai.

- Cái gì?

Tương Thần lão nhân nghiêm mặt nói:

Tương Thần lão nhân nhìn chăm chú Tiêu Dương, trầm ngâm một lát liền vươn một ngón tay:

Tiêu Nhu Y cau mày:

Tiêu Nhu Y mở to hai mắt, há miệng:

- Ngươi có nhìn thấy quả Ngưng Thần không? Ngọn núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tổng cộng có hơn một vạn gốc quả Ngưng Thần. Cửa thứ nhất chính là trong vòng bảy ngày, ngươi hãy hái cho ta năm nghìn quả Ngưng Thần chín nhất. Chú ý, là chín nhất. Nếu như sau khi ngươi hái xong, trên cây vẫn còn quả Ngưng Thần chín nhất, cửa thứ nhất của ngươi xem như thất bại.

Tương Thần lão nhân mỉm cười, vuốt chòm râu trắng như tuyết của mình:

Tiêu Dương cười khổ. Đúng là không khó đoán, nhưng cái khó là số lượng quá nhiều.

Tiêu Nhu Y nhất thời nôn nóng:

Một vạn gốc cây Ngưng Thần, cây nào cũng kết đầy quả. Chỉ trong vòng bảy ngày, muốn từ trong số chúng chọn ra được năm nghìn quả chín nhất, hơn nữa còn không được để sót, đây tuyệt đối là một nan đề.

- Hơn nữa, sau khi hái xong năm nghìn quả, người cố ý nói chúng không phải chín nhất thì sao?

- Lão phu là người như vậy sao? Ưu khuyết của quả Ngưng Thần không khó đoán.

Tiêu Nhu Y nhẩm tính con số, cảm thấy đau đầu:

Thân ảnh Tương Thần lão nhân liền biến mất.

- Tiểu công chúa, em trở vê luyện đan trước đi.

Không đợi Tiêu Nhu Y lên tiếng, Tiêu Dương đã lãnh đạm nói. Tương Thần lão nhân khảo hạch, hắn không có tư cách cò kè. Cho dù có khó, hắn cũng phải cố hết sức mình. - Một vạn gốc cây Ngưng Thần cũng là một bảo tàng thật lớn.

- Văn bối đáp ứng.

Quả Ngưng Thần.

Trong nháy mắt, toàn bộ tế bào đều được kích thích, bị vây trong trạng thái cực kỳ phấn khởi. Cảm giác này khiến người ta dễ dàng tập trung, đạt đến trạng thái tu hành tốt nhất.

Tiêu Dương bước ra phía trước, thuận tay hái xuống một quả, cắn một cái, cảm giác ngọt vô cùng.

- Haha, tốt lắm, hãy chú ý, bảy ngày sau ta sẽ đến nghiệm thu.

Tiêu Dương khoát tay, thời gian quá mức gấp gáp, hắn một giây cũng không muốn lãng phí.

Tiêu Nhu Y cũng rõ ràng, nhịn không được oán giận Tương Thần lão nhân vài câu, sau đó rời đi.

Tiêu Dương nhìn ngọn núi cao lớn. Gió núi đảo qua, mùi thơm của quả Ngưng Thần bay đến, khiến người khác phải vui vẻ:

- Bảy ngày, một vạn gốc cây, năm nghìn quả Ngưng Thần.

Số lượng nhiều là một vấn đề. Nhưng vẫn còn vấn đề khác chính là, quả Ngưng Thần mọc trên cây, không lúc nào là không sinh trưởng. Hôm nay có năm nghìn quả đã chín, nhưng đến ngày mai không chừng sẽ có quả chín tiếp. Thời gian cũng là một trở ngại.

Thần sắc Tiêu Dương cũng ngưng trọng vô cùng.

- Đúng là nan đề khó giải.

Sau khi Tiêu Dương cắn một miếng quả Ngưng Thần, ánh mắt tỏa sáng, tán thưởng không thôi.

Nhưng Tiêu Dương rất nhanh tỉnh táo lại, bắt đầu nghiên cứu đặc điểm quả Ngưng Thần.

- Như Tương Thần tiền bối đã nói, phân biệt quả tốt xấu cũng không khó.

Sau khi so sánh mấy quả Ngưng Thân, Tiêu Dương rất nhanh cho ra kết quả:

- Bên trong quả Ngưng Thần ẩn chứa năng lượng. Trình độ nhiều ít của năng lượng này quyết định chất lượng tốt xấu của quả. Năng lượng càng nhiều, càng có tác dụng trợ giúp tu luyện.

Tiêu Dương bắt đầu quan sát quả Ngưng Thần.

Khảo hạch cửa thứ nhất của Tương Thần lão nhân có thể nói là ngặt nghèo.

Muốn phán đoán ưu khuyết, cảm nhận năng lượng nồng đậm bên trong, nhất định phải vận khí cảm giác. Mỗi một quả đều không được bỏ qua. Nhưng số lượng khổng lồ như thế, hao phí nội khí là có thể nghĩ.

Ngoại trừ cái này ra, còn muốn khảo nghiệm lực trí nhớ và năng lực tính toán của Tiêu Dương.

Dựa vào năng lực bản thân, đừng nói là bảy ngày, cho dù bảy mươi ngày cũng khó mà hiểu rõ một vạn cây Ngưng Thần. Tiêu Dương cũng không biết suy nghĩ chính thức của Tương Thần lão nhân là gì, cho nên hắn nhất định phải phá giải nan đề này.

Ngươi có Trương Lương kế, ta có thang trèo tường.

Ở mi tâm xuất hiện một kim phủ.

Tiêu Dương một lần nữa nhắm hai mắt, một luông kim quang chợt lóe trong đan điền.

Ông đã rời đi.

Dưới tàng cây Ngưng Thần, Tiêu Dương đang khoanh chân đột nhiên mở mắt, liếc mắt nhìn theo vị trí Tương Thần lão nhân biến mất. Năng lực cảm giác của Tiêu Dương nằm ngoài dự đoán của mọi người. Lúc đó, hắn dưới sự che đậy của Linh Cưu tiên sinh vẫn phát hiện được Tuyết Kiều. Bây giờ cũng có thể nhìn thấy Tương Thần lão nhân đang nhìn hắn chăm chú.

Tương Thân lão nhân.

- Vẫn không chịu từ bỏ.

Tương Thần lão nhân nhẹ giọng nói, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, rồi lại âm thầm lắc đầu. Ông căn bản chẳng phải là khảo hạch gì. Cửa thứ nhất chỉ là một cách để làm khó Tiêu Dương, để hắn biết khó mà lui.

Trước khi Tiêu Dương và Tiêu Nhu Y đến, Tương Thần lão nhân đã tiếp một vị khách, chính là Linh Cưu tiên sinh.

Linh Cưu tiên sinh và Tương Thần lão nhân xem như có giao tình với nhau.

Lúc đó Linh Cưu tiên sinh tìm Tương Thần lão nhân, một là vì để lấy một ít quả Ngưng Thần, hai là vì Tuyết Kiều. Tiêu Dương đang điên cuồng tìm kiếm Tuyết Kiêu ở Thần Linh cảnh địa tầng bảy. Linh Cưu tiên sinh đoán, hắn nhất định sẽ tìm đến Bất Hủ Cốc, cho nên đã nhờ Tương Thần lão nhân trợ giúp.

Tuyết Kiều nhất định phải tiếp nhận thần vị Tuyết Thần viễn cổ, Linh Cưu tiên sinh không hy vọng Tiêu Dương biết được tin tức này. Ông không muốn Tiêu Dương vì thế mà nảy sinh xung đột với Tuyết Thần nhất mạch. Bởi vậy mới nhờ Tương Thần lão nhân cự tuyệt lời cầu xin giúp đỡ cho Tiêu Dương.

Một nan đề thoạt nhìn rất khó cứ như vậy mà xuất hiện.

Sau khi nhìn Tiêu Dương ở một góc tối, Tương Thần lão nhân thở dài một tiếng, thân ảnh thoáng biến mất.

Ở một chỗ nào đó, có một đôi mắt đang chăm chú nhìn hết thảy mọi hành động của Tiêu Dương.

xkxk*xk*

Dựa theo tốc độ như vậy, một ngày hai mươi bốn giờ, cho dù Tiêu Dương không ngủ, cũng chỉ có thể nhớ kỹ hai mươi bốn cây mà thôi. Mà cả ngọn núi này lại có đến một vạn cây.

Nhưng Tiêu Dương không thể không chuyên tâm. Bắt đầu từ gốc thứ nhất, hắn đã mất gần một tiếng. Sau đó mới chuyển sang gốc thứ hai.

Bảy ngày, quả thật cũng là một nan đề khó giải cho hắn.

Đầu Tiêu Dương lúc này chẳng khác gì cái máy tính. Hắn phải nhớ kỹ vị trí các quả Ngưng Thần đã chín. Hơn nữa còn phải tính toán năng lượng nhiều ít bên trong từng quả Ngưng Thần.

Nhân tố mấu chốt nhất chính là Ngũ Thất Cửu tam lão.

Ngũ Thất Cửu tam lão không có chân thân, chỉ có tiên thần tâm ký gửi tại Kim phủ bên trong mi tâm của Tiêu Dương. Từ đó đến nay, bọn họ không lúc nào là không tu luyện trạng thái Tiên Thần Tâm. Thần thức Tiêu Dương mặc dù không kém, nhưng vẫn còn thua ba vị kiếm tiên cấp bậc tiên nhân kia.

- Ba vị tiền bối, ta có việc cần nhờ.

Tiêu Dương thuật lại yêu cầu của Tương Thần lão nhân, thần sắc ngưng trọng tiến lên, bước về phía trước.

Tương Thần lão nhân thật không ngờ bên trong cơ thể Tiêu Dương lại có "máy gian lận" như vậy.

Có thần thức tiên nhân trợ giúp, Tiêu Dương trong thời gian ngắn đã hiểu rõ thấu triệt một vạn cây Ngưng Thân. Tiêu Dương chỉ cần tập hợp lại tin tức của tam lão truyên đến, sau đó sẽ chọn ra năm ngàn quả Ngưng Thần tốt nhất.

Ba ngày trôi qua. Tiêu Nhu Y đến gặp Tiêu Dương hai lần, lần nào cũng cau chặt lông mày, hận không thể xông lên đỉnh núi lý luận với Tương Thần lão nhân. Vì sợ Tương Thần lão nhân phát giác mình dối trá, Tiêu Dương cũng không để Tiêu Nhu Y biết hắn có ba vị tiên nhân khác tương trợ.

Mấy ngày nữa lại trôi qua.

Khoảng cách đến thời gian chỉ định của Tương Thần lão nhân chỉ còn lại chưa đến mười mấy giờ.

- Tiêu Dương, bất luận thế nào, chờ Tương Thân gia gia trở lại, tôi sẽ thỉnh câu người. Nhỏng nhão hay cứng rắn gì cũng được, tôi nhất định phải giúp anh.

Tiêu Nhu Y nhẹ giọng nói, ánh mắt toát ra một chút khó hiểu:

- Bình thường Tương Thần gia gia là một người rất dễ nói chuyện. Tại sao lại ngặt nghèo với anh như vậy?

Tiêu Dương đứng trên một hòn đá, trong đầu tính toán lại tất cả tin tức mấy ngày qua. Lúc này, Tiêu Dương cơ hồ đang nhập vào trạng thái vô cùng quỷ dị. Trong đầu hắn không lúc nào là không vận chuyển, tính toán, nhưng vẫn đáp lại Tiêu Nhu Y:

- Yên tâm đi, tiểu công chúa. Tôi có thể làm được mà.

Tiêu Nhu Y không để mấy lời này của Tiêu Dương trong lòng. Cô đã thử phán đoán quả nào chín quả nào chưa chín, cũng biết được quá trình này khó khăn đến cỡ nào. Chỉ trong bảy ngày căn bản không thể hoàn thành được.

Nhưng còn chưa đến thời khắc cuối cùng, Tiêu Nhu Y cũng không muốn quấy rầy Tiêu Dương, chỉ có thể ở một bên lo lắng chờ đợi.

Hai mắt Tiêu Dương khép lại, tập hợp tác tin tức, định vị từng quả Ngưng Thần. Lúc này, trí nhớ của Tiêu Dương đã đạt đến trạng thái kinh khủng.

Sự thật chứng minh, thiên tài không phải vô duyên vô cớ sinh ra.

Tiêu Dương đối với trình độ khống chế trí nhớ của mình quả thật đã đến trình độ nghịch thiên. Nếu không, cho dù có ba lão âm thâm tương trợ, hắn cũng khó mà hoàn thành nan đề khó như vậy.

Thời gian lại trôi qua.

- Chỉ còn nửa tiếng còn lại, tại sao Tiêu Dương còn chưa ra tay?

Tiêu Nhu Y nhịn không được, cảm thấy sốt ruột thay hắn:

- Cho dù không có nắm chắc, cũng phải lừa gạt một chút chứ.

Tiêu Dương đang chờ đợi một khắc cuối cùng.

Quả Ngưng Thần từng giây từng phút đều trong trạng thái chín tới. Nói không chừng, ngay trong nửa tiếng cuối cùng sẽ phát sinh dị biến.

- Haha...

Một tiếng cười vang lên. Tương Thần lão nhân xuất hiện, vuốt chòm râu trắng:

- Tiểu tử kia, thời gian cũng đã đến rồi, ngay cả một quả Ngưng Thần ngươi cũng còn chưa hái được.

- Hừ.

Hai mắt Tiêu Nhu Y nhìn Tương Thần lão nhân như muốn giết người.

Tương Thần lão nhân cảm giác sau lưng lạnh vô cùng. Gương mặt vẫn cười, nhưng trong lòng thâm than, hy vọng Tiêu Dương có thể biết khó mà lui. Lúc này, Tiêu Dương chậm rãi mở mắt, mỉm cười nhìn Tương Thần lão nhân: - Tiền bối, thời gian cũng sắp đến, nhưng cũng chưa phải là hết.
Bình Luận (0)
Comment