Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1080 - Chương 1087: Ăn

Chương 1087: Ăn Chương 1087: ĂnChương 1087: Ăn

Nghe xong, Tương Thần lão nhân giật mình, nửa ngày sau liên lắc đầu:

- Tiểu tử, kiên trì là tốt, nhưng đôi khi phải nhìn rõ vào sự thật.

- Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.

Tiêu Dương chắp tay, nói:

- Xin tiền bối nghiệm thu quả Ngưng Thần.

Vù.

Tiêu Dương bay lên, tốc độ như gió, giống như hồn ma lao về một gốc cây, một kiếm quét qua, quang mang lóe lên rồi biến mất.

- Nhu Y, tiếp nhận.

Bên cạnh, Tương Thần lão nhân vẫn duy trì nụ cười, nhìn đống quả bay đến, thâm than một câu:

Nụ cười cứng lại, ánh mắt hiện lên sự khó tin.

Vù vù vù.

Tuy nhiên, sau khi Tiêu Dương ném đến số lượng quả Ngưng Thần càng lúc càng nhiều, ánh mắt Tương Thần lão nhân liên mở to.

- Tiêu Dương, cố gắng lên.

Tương Thần lão nhân nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Trong tích tắc, một quả Ngưng Thần đỏ bừng được ném về phía Tiêu Nhu Y.

- Hai ngàn quả Ngưng Thần chín nhất từ hai ngàn cây Ngưng Thần lại bị hắn chọn không sót một quả.

Cho dù không hy vọng gì lắm, nhưng Tiêu Nhu Y vẫn cổ vũ Tiêu Dương.

Tiêu Nhu Y cũng không chậm trễ, đạp bước về phía trước, nhất thời tử quang tràn ngập. Thần Nông Đỉnh xuất hiện, một quả Ngưng Thần rơi vào trong đỉnh.

- Chỉ trong bảy ngày có thể tìm được số quả Ngưng Thần như vậy, quả thật không đơn giản.

Một lần thì cho là ngẫu nhiên, hai lần thì cho là trùng hợp. Nhưng ba lần, bốn lần... hai ngàn lần thì sao?

Chỉ trong một thời gian ngắn, quả Ngưng Thần phô thiên cái địa lao đến. Tốc độ vung kiếm của Tiêu Dương chính xác đến cực hạn, khiến người khác phải hoa cả mắt. Mỗi một kiếm của hắn đều trải qua tính toán cẩn thận. Hắn hái xong đều ném hết về phía Tiêu Nhu Y.

Hơn nữa, trình độ chính xác chỉ có tăng chứ không giảm. Lúc này, Tương Thần lão nhân không thể không kinh hãi mà đưa ra một kết luận. Tiêu Dương không có vi phạm bất cứ một sai lâm nào.

Quả thật khó tin.

Một vạn quả Ngưng Thần do một tay Tương Thần lão nhân trông, ông hiểu rất rõ ưu khuyết của chúng. Lúc này, khi ông nhìn thấy Tiêu Dương xuất hiện tại nơi có quả Ngưng Thần chín nhất, liên không khỏi trố mắt mà nhìn.

Tương Thần lão nhân không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung.

Hết thảy, Tương Thần lão nhân chỉ quy cho tiềm lực nghịch thiên của Tiêu Dương.

Năm nghìn quả Ngưng Thần đã rơi vào trong Thần Nông Đỉnh. Tiêu Dương bay trở về, rơi xuống cách Tương Thần lão nhân ba thước, thu hồi thân kiếm, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, đứng chắp tay:

- Hắn làm sao làm được điều này?

- Ngươi... thành công rồi.

Quả Ngưng Thần mà hắn chọn tuyệt đối là quả ngon nhất, chín nhất.

Tiêu Nhu Y dường như không thể tin vào lỗ tai của mình.

- Con không có nghe lâm chứ? Đây... đây là thật sao?

Nghe xong, Tiêu Nhu Y cứng đờ, miệng mở to, nửa ngày sau mới nhảy dựng lên:

Trong đầu Tương Thần lão nhân không khỏi xuất hiện một nghi vấn thật lớn. Mặc dù tài xem bói của ông là tuyệt thế vô song, nhưng cũng không phải là chúa tể. Ông đương nhiên không biết bên trong cơ thể Tiêu Dương lại cất giấu ba "máy gian lận" nghịch thiên như vậy.

- Năm nghìn quả Ngưng Thần đã được hái xong, xin Tương Thần tiền bối nghiệm thu.

- Tương Thần gia gia.

Tiêu Nhu Y bước lên, há miệng định cầu tình. Lúc này, Tương Thần lão nhân nhìn chăm chú vào Tiêu Dương, ánh mắt không che giấu được sự rúng động.

- Thật là...

Vù vù vù.

Cô không chú ý đến, Tương Thần lão nhân bên cạnh đang cực kỳ kinh hãi.

Lúc này, Tiêu Nhu Y cũng đang cau mày nhìn đống quả Ngưng Thần rơi vào trong Thân Nông Đỉnh. Hành động của Tiêu Dương căn bản không cần phải thông qua đại não, bàn tay hái quả nhanh vô cùng. Cho dù có muốn lừa gạt cũng nên có thái độ nghiêm túc một chút chứ. Trong đầu của cô đang tính toán nên cầu Tương Thần lão nhân cho Tiêu Dương một cơ hội như thế nào.

Tương Thần lão nhân cảm khái nhìn Tiêu Dương. Mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, nhưng có thể trong thời gian ngắn phán đoán chuẩn xác ưu khuyết của quả Ngưng Thần, tiền đồ của hắn quả thật là không có giới hạn.

- Qua bao nhiêu năm rồi mới có được một kiếm tu náo động cả Thần Linh cảnh địa.

Một nan đề khó như vậy, nhưng vẫn được giải quyết một cách lưu loát. Nhất thời, Tương Thần lão nhân không biết phải làm sao cho đúng. Ông được bạn bè nhờ vả không được tiết lộ hành tung của Tuyết Kiều, mà ông cũng không lo lắng đến việc Tiêu Dương có thể phá được cửa thứ nhất. Vì vậy, ông không hề nghĩ đến nội dung khảo nghiệm của cửa thứ hai, thứ ba.

Chuyện phát sinh quá đột ngột, Tương Thần lão nhân không biết nên nói những gì.

Vẫn là Tiêu Dương lên tiếng phá vỡ cục diện, chắp tay với Tương Thần lão nhân:

- Xin tiền bối đưa ra khảo đề thứ hai.

- Tiêu Dương, anh thật sự quá lợi hại.

Tiêu Nhu Y đã phản ứng lại, ánh mắt sáng lên, còn kích động hơn cả Tiêu Dương, cười hì hì nói với Tương Thần lão nhân:

- Tương Thần gia gia, thế nào? Có còn muốn Tiêu Dương biết khó mà lui không?

Một lát sau, hắn quay sang nói với Tiêu Nhu Y:

Tiêu Dương thở ra một hơi. Mặc dù thể chất của Tiêu Dương mạnh hơn người bình thường vô số lần. Nhưng có thể chịu đựng được năng lượng của năm nghìn quả Ngưng Thần cùng một lúc không? Huống chi, năm nghìn quả Ngưng Thần ẩn chứa năng lượng vô cùng nồng đậm.

Trước mắt có đến năm nghìn quả.

Theo như lời Tiêu Nhu Y đã nói, người bình thường ăn mười quả Ngưng Thần, năng lượng sẽ tràn ngập khắp cả người, cuối cùng trực tiếp bạo thể mà chất.

Nhưng cái gì tốt mà ăn nhiều cũng sẽ thành không tốt.

- Tương Thần gia gia, người muốn hại chết Tiêu Dương hả?

Tiêu Nhu Y nhảy dựng lên:

- Người bình thường ăn mười quả Ngưng Thần mỗi ngày đã phải bạo thể bỏ mình rồi. Người...

Tiêu Nhu Y khó có thể tin nhìn Tương Thần lão nhân. Tiêu Nhu Y xem ra, Tương Thần lão nhân căn bản không muốn giúp Tiêu Dương. Cửa sau còn ngặt nghèo hơn cửa trước, chính là muốn Tiêu Dương biết khó mà lui.

Đối mặt với ánh mắt của Tiêu Nhu Y, trong lòng Tương Thần lão nhân không khỏi chấn động, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi:

- Sao, có làm được không?

Một ngày, năm nghìn quả Ngưng Thần.

Tiêu Dương nhìn Thần Nông đỉnh.

Trong vòng bảy ngày này, hắn đã thừa biết bên trong quả Ngưng Thần có ẩn chứa năng lượng. Sau khi ăn xong, sẽ khiến con người đắm chìm trong trạng thái cực kỳ phấn khởi, rất có lợi cho tu hành.

- Trong vòng một ngày ăn hết toàn bộ năm nghìn quả Ngưng Thần.

Tương Thần lão nhân nhìn vào Thân Nông Đỉnh, trong lòng khẽ động, ánh mắt hiện lên sự do dự, sau đó trâm giọng nói:

- Cửa thứ hai...

Đầu óc nhanh chóng chuyển động. Muốn nghĩ ra một nan đề khó trong thời gian ngắn cũng không phải dễ dàng. Phải biết rằng, ngay cả nan đề khó trong lòng Tương Thần lão nhân cũng đã bị đối phương phá giải.

Nói thật, nếu không nhờ bằng hữu nhờ vả, ông cũng không nguyện ý làm khó một thiên tài tiên đồ vô hạn như vậy.

Ánh mắt Tương Thần lão nhân phức tạp nhìn thoáng qua Tiêu Dương.

- Lấy trái cây ra đây.

Sắc mặt Tiêu Nhu Y thay đổi:

- Tiêu Dương, anh sẽ chết đấy.

- Không thử thì làm sao biết không thể?

Tiêu Dương mỉm cười:

- Lấy ra đi.

Tiêu Nhu Y mím môi, nhưng vì Tiêu Dương đã quyết tâm, liền lấy ra một tấm vải sạch đặt lên mặt đất, sau đó lấy ra toàn bộ năm nghìn quả Ngưng Thần đặt lên. Mùi thơm nồng đậm lan tràn khắp thiên địa. Nhìn quả Ngưng Thần chất đống như núi, Tiêu Nhu Y cảm thấy trong lòng tê dại. Đây chẳng những là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, quan trọng là nó còn là một nhiệm vụ trí mạng.

- Tiêu Dương, hãy từ bỏ đi.

Tiêu Nhu Y nhịn không được mở miệng khuyên bảo, cắn răng nói:

- Cùng lắm thì tôi cùng với anh đi tìm Tuyết Kiều. Thêm một người thì thêm một phần sức mạnh. Hừ, tôi sẽ không đi theo người có máu lạnh như vậy nữa.

Gương mặt Tương Thần lão nhân hiện lên vẻ không đành lòng, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:

- Tiểu tử kia, cho dù là tiên nhân, tuyệt đối không thể trong vòng một này ăn hết năm nghìn quả Ngưng Thần.

Tiêu Dương dùng hành động thể hiện sự quyết tâm của mình.

Hắn bước lên, nhìn quả Ngưng Thần chất đống, hít một hơi thật sâu, sau đó câm một quả cắn một cái. Tư vị nồng nặc nhất thời tràn ngập cả khoang miệng rồi lan khắp toàn thân.

Một cảm giác mát lạnh du tẩu đến từng tế bào trong cơ thể.

Hai ba miếng giải quyết xong quả Ngưng Thần, Tiêu Dương cũng không dừng lại, cầm lấy một quả khác, nhanh chóng cắn một cái.

Cửa này Tiêu Dương chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.

Tam lão Ngũ Thất Cửu bất quá chỉ là trạng thái Tiên Thần Tâm, không có cách nào giúp Tiêu Dương tiêu hóa năng lượng bên trong cơ thể hắn.

Một quả, rồi lại một quả.

Khí lực của Tiêu Dương quả thật kinh khủng vô cùng. Người bình thường ăn mười quả Ngưng Thần, rất có khả năng trực tiếp bỏ mình, nhưng Tiêu Dương ăn gần một trăm quả cũng vẫn bình thường.

Tương Thần lão nhân ngạc nhiên vô cùng.

- Cơ thể của tiểu tử này. .

Tương Thần lão nhân nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hai mắt trợn to:

- Thần... Thân Thánh Chi Tâm? Không phải chứ...

Tương Thần lão nhân cau mày. Ông không nghĩ ra Tiêu Dương chỉ dung hợp được nửa khối Thần Thánh Chi Tâm.

Đây chính là chỗ quỷ dị của Tiêu Dương.

- Dù vậy, chỉ trong vòng một ngày ăn một nghìn quả Ngưng Thần, tuyệt đối không có khả năng.

Tương Thần lão nhân âm thầm lắc đầu.

Tiêu Nhu Y cũng cau chặt mày.

Tiêu Dương ăn hơn một trăm quả, nhưng trước mặt hắn vẫn còn một lượng rất lớn.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, khi cơ thể con người đạt đến tình trạng bão hòa, cho dù là một giọt nước cũng đủ để trí mạng.

Tiêu Dương cảm giác cả người bị vây trong một trạng thái vô cùng phấn khởi. Năng lượng tràn ngập cơ thể, giống như có một con sông cọ rửa khí lực trong người.

- 185 quả. Tiêu Dương cắn một quả Ngưng Thần, suýt chút nữa nhịn không được muốn phun ra, vội vàng vận khí áp chế. Nhìn một đống quả Ngưng Thần trước mặt mình, lần đầu tiên hắn có cảm giác vô lực.
Bình Luận (0)
Comment