Chương 1088: Không muốn sống nữa
Chương 1088: Không muốn sống nữaChương 1088: Không muốn sống nữa
Dù sao bụng của Tiêu Dương cũng có giới hạn.
Cho dù quả Ngưng Thần vào miệng là tan ra, nhưng lại ẩn chứa năng lượng rất nhiều, tràn ngập cả người Tiêu Dương. Cơ thể hắn giống như sắp nổ tung.
Khi ăn đến quả thứ 201, Tiêu Dương rốt cuộc phải dừng lại, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, khí tức vận chuyển, tinh thân hợp nhất, nhanh chóng phóng xuất luông năng lượng này, dung nhập vào kỳ kinh bát mạch.
- Tiêu Dương, đừng miễn cưỡng nữa.
Từ xa, Tiêu Nhu Y nắm chặt nắm tay, lo lắng vô cùng. Một ngày ăn năm nghìn quả Ngưng Thần, tuyệt đối là mất mạng. Tiêu Nhu Y nhìn Tương Thần lão nhân, cầu khẩn:
- Tương Thần gia gia, Tiêu Dương và người không thù không oán. Tại sao người lại muốn huynh ấy chết?
Tiêu Nhu Y hiểu rất rõ tính cách của Tiêu Dương. Tương Thần lão nhân đưa ra yêu cầu này, Tiêu Dương tuyệt đối sẽ không tiếc hết thảy mà hoàn thành.
Gương mặt Tương Thần lão nhân vẫn không thay đổi, làm như không nghe thấy lời nói của Tiêu Nhu Y, ánh mắt vẫn nhìn Tiêu Dương.
Sau khi ăn một phân mười quả Ngưng Thần, thân hình Tiêu Dương không khỏi lảo đảo, cơ thể căng lên như một quả bóng, tùy thời phát nổ.
Hắn dùng đủ mọi cách để giải phóng năng lượng bên trong cơ thể. Bất Diệt Viêm Quyền đánh vào trong không khí.
Cho dù cơ thể chịu sự đánh sâu của năng lượng mênh mông, nhưng ánh mắt của hắn vẫn hiện lên sự kiên định.
Tiêu Dương bay lên mấy chục thước, hai tay đánh ra, ngửa mặt lên trời thét dài.
255
Nguồn năng lượng đó giống như dính chặt vào cơ thể hắn. Khi hắn thi triển quyên cước, chỉ có hao phí nội khí, ngược lại còn khiến cho nguồn năng lượng trong cơ thể càng thêm cuồng bạo.
Ước chừng một nén nhang trôi qua, Tiêu Dương đã phóng thích toàn bộ năng lượng trong cơ thể, khôi phục sự bình tĩnh, một lần nữa đứng lên cầm quả Ngưng Thần mà ăn.
Sắc mặt Tiêu Dương khẽ biến.
350
201
Vù.
- Trừ phi dung hợp vào trong cơ thể, còn không, muốn trục xuất chúng ra khỏi cơ thể là không thể nào.
500.
Tương Thần lão nhân vuốt râu:
Không thể thông qua quyền cước để phóng xuất năng lượng quả Ngưng Thần.
Rơi xuống đất, Tiêu Dương một lần nữa khoanh chân ngôi xuống.
Thời gian đã trôi qua một nửa, nhưng mới chỉ ăn được một phần năm mà thôi. - 1035.
- Còn chưa đến giới hạn cao nhất của hắn.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua.
Tiêu Nhu Y thở dài, nhìn thân hình Tiêu Dương đã phình to một vòng, không khỏi than thâm.
- Quả Ngưng Thần do một tay lão phu trông ra, sao có thể dễ dàng phát tiết ra ngoài chứ?
- Kiên trì, nhất định phải kiên trì.
Tiêu Dương lại cầm một quả Ngưng Thần, cánh tay thoáng run rẩy, chậm rãi đưa vào trong miệng. Nhưng đến gần miệng rồi, lại rất khó há miệng một lần nữa.
- Tiêu Dương, cố gắng lên.
Tiêu Dương cảm giác miệng của mình đã tê cứng. Sự dễ chịu khi ăn quả Ngưng Thần đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn ăn một cách máy móc. Thậm chí còn có cảm giác muốn nôn mửa ra ngoài.
Tương Thần lão nhân thầm nghĩ, nhìn Tiêu Dương không rời mắt. Thứ nhất, quá trình này cần phải giám sát toàn bộ. Thứ hai, Tương Thần lão nhân cũng không phải là người có tâm địa sắt đá. Hơn nữa, Tiêu Dương là người mà bạn ông nhờ chiếu cố, Tương Thần lão nhân lại không có ý định hại hắn. Chỉ cần hắn chống đỡ không nổi, thừa nhận thất bại, Tương Thần lão nhân sẽ ra tay cứu hắn ngay.
Một đêm lặng yên trôi qua.
- Còn lại chưa đầy tám tiếng. Tiêu Dương chỉ mới ăn được có 1551 quả Ngưng Thần.
Tiêu Nhu Y khẩn trương vô cùng. Tiêu Dương cứ lặp đi lặp lại quá trình. Ăn rồi khoanh chân ngồi, sau đó tiếp tục ăn rồi lại khoanh chân ngồi.
Điều này đủ để nói rõ, sức mạnh cơ thể của Tiêu Dương vượt xa rất nhiêu Thần Minh Tử Tự.
Ông chưa từng nghĩ đến, Tiêu Dương lại có thể ăn được hơn một ngàn quả Ngưng Thần. Số lượng như thế, ngay cả Thần Minh Tử Tự cũng chưa chắc làm được.
Tương Thần lão nhân cũng nhìn chằm chằm cơ thể Tiêu Dương, ánh mắt hiện lên sự khiếp sợ.
Tiêu Dương cắn răng, trong lòng không ngừng hô to. Năng lượng của quả Ngưng Thần đang tàn phá cơ thể của hắn. Nếu có đủ thời gian, Tiêu Dương hoàn toàn có thể đem nguồn năng lượng này luyện hóa thành khí lực trong cơ thể, ngược lại còn có sự trợ giúp.
Nhưng hắn còn chưa đầy tám tiếng.
Trước mắt vẫn còn hơn ba ngàn quả ngưng thần.
- Không được.
Mặc dù Tiêu Dương không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, căn bản không có đủ thời gian hoàn thành khảo hạch của Tương Thần lão nhân.
- Đã là khảo hạch, nhất định sẽ có phương pháp phá giải.
Tiêu Dương vô cùng kiên định. Hắn không biết Tương Thần lão nhân cố ý đưa ra nan đề cho hắn.
- Không có chuyện gì mà Tiêu Dương ta làm không được.
Tiêu Dương cắn răng:
Nhìn thấy thân hình Tiêu Dương một lần nữa thu nhỏ lại, ánh mắt Tiêu Nhu Y không khỏi mở to vài phần:
- Cái gì? Tiêu Dương nhanh chóng vận chuyển kiếm lực, đẩy khí lực cọ rửa kỳ kinh bát mạch.
Một giọt, hai giọt.
Kiếm lực quả thật không bình thường.
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Dương cảm nhận được năng lượng của quả Ngưng Thần đang tràn ngập trong cơ thể lập tức bị kiếm lực đánh tan.
Gương mặt lạnh lùng không ngừng co quắp, có chút đỏ bừng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, cố gắng vận chuyển nội khí, dung hợp năng lượng của quả Ngưng Thần.
Nhưng chẳng khác nào như muối bỏ biển.
- Làm sao bây giờ?
Tiêu Dương vô cùng nôn nóng, dồn khí đan điền, đột nhiên chạm phải kiếm lực trong suốt đang lắng đọng ở sâu trong đan điền:
- Nội khí không được, nhưng không biết kiếm lực có dùng được không?
Từ lúc kiếm lực xuất hiện trong cơ thể hắn đến nay, hắn cũng không hiểu nhiều về nó, và cũng không có nhiều thời gian để nghiên cứu. Trong hoàn cảnh lúc này, Tiêu Dương chỉ có thể còn nước còn tát, vận chuyển một giọt kiếm lực, dùng xu thế phá không, trực tiếp xuất ra khỏi đan điền.
Kiếm lực mạnh mẽ trực tiếp quán triệt kinh mạch.
Hai mắt Tiêu Dương sáng lên.
Hữu hiệu.
Khó có thể chống đỡ.
Tiêu Dương há miệng, một luồng năng lượng mênh mông trực tiếp đính ở cổ họng. Loại cảm giác say nghiêng trời lệch đất này khiến cho Tiêu Dương suýt chút nữa té xuống đất. Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
1671 quả.
Ăn! Ăn! Ăn!
Chiến ý trong lòng Tiêu Dương một lần nữa sôi trào.
- Không phải chỉ là ăn thôi sao?
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Một khắc vừa rồi, Tiêu Nhu Y còn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ không chống đỡ nổi.
Tương Thần lão nhân cũng có cảm giác ngoài ý muốn, ánh mắt sáng như đuốc, trực tiếp xuyên thấu thân hình Tiêu Dương, cảm nhận nguồn năng lượng bên trong hắn, một lát sau không khỏi thốt ra:
- Kiếm lực? Quả là một thiên tài có thiên phú dị bẩm.
Tương Thần lão nhân không thể không cảm thán.
Trong ấn tượng của ông, có thể dưới cảnh giới Tiên nhân sinh ra được kiếm lực, sợ rằng ngoài vị kiếm tiên nhiều năm trước quét ngang Thân Linh cảnh địa thì Tiêu Dương chính là người thứ hai.
- Kiếm lực...
Tương Thần lão nhân than thở:
- Mặc dù hắn vận dụng kiếm lực chưa thuần thục lắm, nhưng điều này cũng là bình thường. Chỉ khi nào đạt đến cảnh giới Tiên nhân, hắn mới có thể chân chính phát uy uy lực kiếm lực.
- Hừ, lão gia hỏa, có nhìn thấy chưa? Tiêu Dương sẽ không dễ dàng nhận thua đâu.
Khóe miệng Tiêu Nhu Y nhếch lên, ánh mắt nhìn Tương Thần lão nhân không khỏi mang theo vài phần trách cứ.
Tương Thần lão nhân lắc đầu:
- Kiếm lực của hắn chỉ mới ở giai đoạn sơ cấp. Nếu không, sẽ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này.
Trên thực tế cũng giống như Tương Thần lão nhân đã đoán. Thông qua kiếm lực, Tiêu Dương bắt đầu bộc phát, đem quả Ngưng Thần vứt vào trong miệng, lập tức vận dụng kiếm lực chuyển hóa vào cơ thể.
Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, số lượng quả Ngưng Thần được ăn giảm đi rất nhiêu. Lúc này chỉ còn lại 2600 quả.
Ợ một cái, kiếm lực trong đan điền Tiêu Dương lóe sáng, tiêu hao hầu như không còn. Tiêu Dương không khỏi cau mày, trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Nếu kiếm lực của hắn thâm hậu, nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.
Một khắc kiếm lực tiêu hao hết, Tiêu Dương một lần nữa bị đánh trở về nguyên hình.
Năng lượng của quả Ngưng Thần bắt đầu tàn phá. Đầu óc Tiêu Dương rất nhanh vận chuyển, tự định đối sách.
- Kiếm lực có tác dụng, không biết Hỏa hoàng.
Đã đến tình trạng này, Tiêu Dương xem cơ thể của mình như vật thí nghiệm. Hắn vận dụng Hỏa hoàng, trực tiếp đốt cháy kinh mạch. Đột nhiên, một cảm giác đau thấu tim truyền đến suýt chút nữa khiến Tiêu Dương muốn hôn mê, không khỏi kêu thảm một tiếng, vội vàng ngừng dùng Hỏa hoàng thiêu đốt.
Đây tuyệt đối là tự ngược bản thân.
Nhưng thời gian không còn lại bao lâu, muốn tích tụ kiếm lực là không thể nào.
Chỉ còn vài giờ ngắn ngủi.
Gương mặt Tiêu Dương co quắp lại, đột nhiên trong lòng dâng lên một cơn xúc động.
- Mặc kệ nó, có bản lãnh thì giết chết ta đi.
Tới thời khắc cuối cùng, Tiêu Dương chỉ còn lại sự cứng cỏi, hai mắt mở lớn, một tay cầm quả Ngưng Thần, cắn mạnh rồi nuốt xuống. Năng lượng hùng hậu của quả Ngưng Thần lại tràn khắp toàn thân.
Ăn! Ăn! Ăn!
Tiêu Dương giống như nổi điên, không nghĩ đến hậu quả, chỉ biết nhét quả Ngưng Thần vào miệng.
Không muốn sống nữa.
Sắc mặt Tiêu Nhu Y thay đổi.
Đây chính là chuyện mà cô lo lắng nhất.