Chương 1089: Siêu cấp ăn hàng từ trước đến nay
Chương 1089: Siêu cấp ăn hàng từ trước đến nayChương 1089: Siêu cấp ăn hàng từ trước đến nay
Dùng hết thảy mọi phương pháp, Tiêu Dương chỉ còn lại một con đường, liều.
Hắn thậm chí ngay cả mạng cũng không cần.
- Đừng.
Tiêu Nhu Y kinh hãi hô lên:
- Dừng lại đi Tiêu Dương, anh mau dừng lại đi.
Tiêu Nhu Y không nhịn được muốn tiến lên ngăn cản Tiêu Dương, nhưng đã bị Tương Thần lão nhân ngăn lại, trâm giọng nói:
- Đừng chạm vào hắn. Nếu không, hắn sẽ bạo thể mà chết.
Gương mặt Tiêu Nhu Y nhất thời tái nhợt, nhìn Tiêu Dương đang điên cuồng ăn quả Ngưng Thần.
Anh chết, làm sao có thể đi tìm Tuyết Kiều?
Liêu mạng mà ăn, ra sức vận chuyển nội khí, toàn lực khống chế năng lượng tàn phá trong cơ thể.
- Nếu anh chết, làm sao có thể đi tìm Tuyết Kiều?
Tiêu Dương cắn răng, sự điên cuồng đã giảm bớt, nhưng liều thì vẫn liều.
- Nếu anh cứ như vậy, anh sẽ chết mất.
Quả thật là kinh khủng.
Tuyết Kiều vì hắn mà không tiếc hết thảy. Còn bây giờ, tại sao lại liều mạng vì Tuyết Kiều chứ?
Không biết từ lúc nào, Tiêu Nhu Y đã rơi lệ đây mặt.
Tiêu Nhu Y khóc lên:
Mặc dù hắn tự cho rằng mình phong lưu, nhưng vĩnh viễn không muốn thua thiệt người phụ nữ yêu thương hắn. Lúc này, Tiêu Nhu Y thậm chí cũng không còn trách Tiêu Dương phong lưu nổi nữa, chỉ còn biết chờ đợi hắn tỉnh lại.
Tiêu Dương giật mình, hai mắt mở to, nhưng cũng không ngừng ăn. Đau khổ tìm kiếm một thời gian dài như vậy, nhưng không có bất cứ tin tức gì về Tuyết Kiều. Hy vọng cuối cùng chỉ có thể gửi gắm trên người Tương Thần lão nhân. Cho nên hắn sẽ không từ bỏ.
Hai ngàn.
Lời nói như sấm sét bổ vào đầu Tiêu Dương.
Đối với Tiêu Dương mà nói, đây chính là một con số thiên văn. Nhưng cho dù vậy, Tiêu Dương cũng không có ý định từ bỏ.
Cô đã từng ăn vụng biết bao nhiêu quả Ngưng Thần, cho nên hiểu rất rõ uy lực của nó. Còn Tiêu Dương thì chỉ trong vòng chưa đến một ngày đã ăn ba nghìn quả Ngưng Thần.
Nhưng vẫn còn gần hai ngàn quả nữa mới hoàn thành.
Ánh mắt Tương Thần lão nhân hiện lên vẻ không đành lòng, nửa ngày sau liền nói với Tiêu Dương:
Tiêu Nhu Y quay người sang khẩn cầu Tương Thần lão nhân:
Tương Thần lão nhân không khỏi cau mày. Trình độ bướng bỉnh của Tiêu Dương vượt xa sự tưởng tượng của ông. Thậm chí ông còn có cảm giác, mỗi lần Tiêu Dương gần như hỏng mất, lại cường ngạnh chống đỡ lần nữa.
Ý thức của Tiêu Dương bị năng lượng cuồng bạo đánh sâu vào, nhưng hắn không ngừng lặp đi lặp lại ý niệm của mình, thôi miên bản thân.
Hơn hai tiếng.
- Nhanh! Nhanh.
Hắn cảm thấy không cam lòng. Không cam lòng thất bại như vậy.
- Thật sự thất bại sao?
Tiêu Dương không khỏi chấn động, nhìn quả Ngưng Thần chất đống như núi, cảm giác vô lực lan khắp toàn thân, trực tiếp ngã phịch xuống đất, ánh mắt ngơ ngác:
- Rất nhanh có thể ăn xong rồi.
- Vô dụng thôi.
Tương Thần lão nhân lắc đầu:
- Chỉ còn lại chưa đầy hai tiếng, ngươi có liêu cũng phí công.
- Tương Thần gia gia, con van người, người hãy cứu Tiêu Dương đi.
Không chịu thua.
Tiêu Dương dừng lại, nhưng một giây sau, hắn lại tiếp tục ăn.
- Tiểu tử, hãy từ bỏ đi. Ngươi không có khả năng ăn hết hai ngàn quả Ngưng Thần còn lại.
Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn khảo hạch thất bại?
Hơn hai tiếng, Tiêu Dương giống như bị vây trong địa ngục.
Vẻ mặt của hắn không ngừng co quắp, nắm chặt hai tay, ngửa đầu lên trời rống to:
- Không.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tương Thần lão nhân và Tiêu Nhu Y, Tiêu Dương một lần nữa đứng dậy.
Lại cầm một quả Ngưng Thần nuốt xuống.
- Có cần phải khổ như vậy không?
Tiêu Nhu Y nức nở.
- Không chịu thua, không chịu thua. Dù là giây phút cuối cùng.
Đan điền Tiêu Dương cố gắng chống đỡ sự tàn phá.
Vù vù.
Tương Thần lão nhân lẩm bẩm. Làm như vậy chính là tàn nhẫn với bản thân.
- Tiểu tử này thật ngoan cố.
Một khi bị nguồn năng lượng của quả Ngưng Thần phá hủy đan điền, sợ rằng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Dương bạo thể mà chất.
Ngay cả Tương Thần lão nhân cũng không nhịn được kinh hãi kêu lên. Ông nhìn thấy được sự điên cuồng của hắn, không khỏi giật mình.
Những chỗ khác có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng một khi không còn đan điền, luồng năng lượng này đánh sâu vào, sợ rằng đan điền sẽ bị đánh nát. Đến lúc đó, cho dù không chết cũng tàn phế. Nhưng cũng không chịu đựng nổi uy áp tàn phá kinh khủng.
Tiêu Dương xem như được ăn cả ngả về không.
Đan điền chính là nơi quan trọng nhất của người tập võ.
Đan điền không còn, Tiêu Dương chỉ có thể liêu chết. Hắn hy vọng đan điền của mình có thể dung nạp nguồn năng lượng mênh mông này đánh sâu vào.
Âm.
Chẳng khác nào thiên quân vạn mã lao tới.
Gương mặt Tiêu Dương lại co quắp.
- Cái gì?
Ánh mắt Tiêu Dương đỏ bừng, tử thủ đan điền.
Cho dù vậy, hắn cũng đang bị vây trong trạng thái dày vò. Mỗi một bộ phận trong cơ thể đều bị tàn phá, không chừa chỗ nào.
Trong cơ thể Tiêu Dương, nguồn năng lượng hình thành một dòng chảy, chảy qua kỳ kinh bát mạch. Nếu không phải hắn đã đạt đến cảnh giới Huyết Dịch Ngưng Tâm, sợ rằng sớm đã bị nguồn năng lượng này chấn nội tạng nát bấy.
Ăn.
Ăn.
Tiêu Dương liêu mạng dựa vào tín niệm của mình.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Bên trong kim phủ, tam lão Ngũ Thất Cửu rốt cuộc cũng cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Dương. Sau khi giúp Tiêu Dương hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, vì sợ Tương Thần lão nhân phát hiện, Tiêu Dương đã đưa bọn họ trở lại đan điền. Cho đến giờ phút này, bọn họ đã nhận ra được tình huống nguy hiểm của Tiêu Dương.
- Không xong rồi, nếu bị nguồn năng lượng này tàn phá, Tiêu Dương sẽ phải chết.
- Mau nghĩ biện pháp trấn áp đi.
Tiểu Ngũ hô to, sau đó hét lớn:
- Tiểu Thất, mau dùng Tụ Thần trận, thử xem có thể di chuyển luồng năng lượng này đến bên trong kim phủ hay không.
Tiểu Thất dùng Tiên Thần Tâm, bố trí một Tụ Thần Trận bên trong kim phủ.
Hấp thu năng lượng.
Vù vù vù.
Khi Tụ Thần Trận xuất hiện, quả nhiên nguồn năng lượng đang tàn phá cơ thể Tiêu Dương giống như tìm được cửa động, dũng mãnh tiến vào trong đan điền.
- Mau bày trận.
Tiểu Ngũ kinh hãi hét lớn. Nguồn năng lượng này thật sự quá nhanh và cuồng bạo. Với trạng thái Tiên Thần Tâm của tam lão, nếu không bày trận bảo vệ bản thân, bọn họ tùy thời cũng có thể bị luông năng lượng này tàn phá.
- Tam vị tiền bối. Tiêu Dương thở ra một hơi, gương mặt không khỏi biến sắc. Mặc dù nguy hiểm đã tạm thời được giải trừ, nhưng lại đẩy ba vị tiền bối vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Tiêu Dương hoảng sợ, nhưng lại không khống chế được luồng năng lượng.
- Không sao, Tiêu Dương, chúng ta có trận pháp của Tiểu Thất hộ thể, nguồn năng lượng này không tạo thành uy hiếp cho chúng ta.
Thanh âm Tiểu Ngũ trực tiếp vang vọng trong đầu Tiêu Dương:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tiêu Dương còn chưa trả lời, Tiểu Thất đã kinh hô:
- Các người có cảm giác Kim phủ phát sinh dị biến hay không?
Dị biến?
Bao gồm cả Tiêu Dương, tất cả đều tập trung tinh thần.
Kim phủ nhập đan điền, bình thường đều nằm im, nhưng bây giờ lại tản ra ánh sáng màu vàng.
Vù.
Một luồng sức mạnh cường đại phóng xuất từ trong kim phủ, tràn ngập đan điền Tiêu Dương.
Ánh sáng lóng lánh.
- Kim phủ.
Tiêu Dương đột nhiên hô to:
- Kim phủ ngủ say đang có dấu hiệu hoạt động lại.
Tiểu Thất vui mừng:
- Chẳng lẽ luồng năng lượng quỷ dị này có thể khiến cho thần binh thông linh thức tỉnh? Một khi Kim phủ thức tỉnh, đồng nghĩa với việc có khả năng nhận chủ.
Kim phủ nhận chủ?
Tiêu Dương giật mình. Nhân họa đắc phúc sao?
Họa phúc đi đôi. Nếu không phải Tiêu Dương liêu mạng chống đỡ đến tình trạng này, chỉ sợ chưa chắc khiến cho kim phủ thức tỉnh.
- Nhưng còn chưa đủ.
Tiểu Ngũ quan sát một lát, thở dài nói:
- Muốn cho thần binh thông linh hoàn toàn thức tỉnh, chỉ dựa vào chút năng lượng này là không đủ. Các người có cảm thấy không, cho dù không có Tụ Thần trận, Kim phủ cũng chủ động hấp thu nguồn năng lượng này. Đáng tiếc, còn ít quá.
- Không ít đâu.
Tiêu Dương mừng như điên. Hắn đang lo không thể tiêu hóa được đống Ngưng Thần kia. Vạn lần không nghĩ đến, năng lượng của quả Ngưng Thần lại thành công kích thích kim phủ đang ngủ yên trong đan điền của hắn.
Trước mắt còn hai gần hai ngàn quả Ngưng Thần. Tiêu Dương nhìn nó như nhìn bảo bối. Hắn biết rất rõ chỗ tốt của thân binh nhận chủ. Đây chính là cơ duyên thật lớn, hắn nhất định phải tranh thủ.
Vù vù vù. Cảnh tượng khiến Tiêu Nhu Y trợn mắt há mồm đã diễn ra.
Thân hình phình to của Tiêu Dương một lần nữa thu nhỏ lại. Gương mặt đang tái nhợt khôi phục lại bình thường. Hơn nữa, Tiêu Dương đang trong trạng thái sắp hỏng mất, bây giờ lại bắt đầu ăn quả Ngưng Thần, vẻ mặt lại còn vui sướng nữa chứ.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu Nhu Y không biết, Tương Thần lão nhân cũng không biết.
Ông kết luận, trong cơ thể Tiêu Dương nhất định đã xảy ra biến cố nào đó.
Nhìn quả Ngưng Thần chất đống như núi đã bị Tiêu Dương dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng ăn hết, ánh mắt Tương Thần lão nhân không khỏi mở to đến cực điểm.
- Người này quả thật nghịch thiên.
Sự thật cũng giống như Tương Thần lão nhân đã nói, Tiêu Dương đang thể hiện khía cạnh nghịch thiên của hắn. Hai ngàn quả Ngưng Thần chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã bị Tiêu Dương ăn hết phân nửa.
- Trời ạI
Tiêu Nhu Y ôm trán:
- Hắn là một tên ăn hàng siêu cấp trước nay chưa từng có.