Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1083 - Chương 1090: Tương Thần Đắc Chí, Tương Thần Bi Thương

Chương 1090: Tương Thần đắc chí, Tương Thần bi thương Chương 1090: Tương Thần đắc chí, Tương Thần bi thươngChương 1090: Tương Thần đắc chí, Tương Thần bi thương

Từ cảm giác nôn mửa khôi phục lại mỹ vị, Tiêu Dương ăn càng lúc càng nhanh. Khi quả Ngưng Thần vào đến miệng, liền hóa thành một luồng năng lượng dũng mãnh tiến vào trong đan điền của hắn.

Ánh sáng màu vàng phát ra từ đan điền càng lúc càng nhiều.

Năng lượng quả Ngưng Thần đã bổ khuyết cho cái động không đáy Kim phủ.

Tam lão Ngũ Thất Cửu đã sớm di chuyển đến không gian Kim thương. Quang mang từ Kim phủ tản ra càng lúc càng nhiều. Kim phủ đang từ một không gian tĩnh mịch dần dần tỉnh giấc.

Đống quả Ngưng Thần trước mặt Tiêu Dương càng lúc càng giảm, còn Tương Thần lão nhân và Tiêu Nhu Y thì há miệng càng lúc càng to.

- Con... con không có hoa mắt chứ?

Tiêu Nhu Y thật khó có thể tưởng tượng được, quả Ngưng Thần chỉ còn lại chưa đầy một trăm. Dựa theo tốc độ này, Tiêu Dương quả thật đã hoàn toàn vượt qua được một nan đề.

Nghịch thiên! DỊ thường.

Hắn chậm rãi bay lên.

Chẳng khác nào Bàn Cổ, sừng sững giữa thiên địa.

Trong nháy mắt, quả Ngưng Thần đã bị quét sạch.

Tay cầm Kim phủ, tựa như có cảm giác khai thiên tích địa.

- Hai nan đề khó như vậy, hắn lại có thể hoàn thành được. Chẳng lẽ đây là thiên ý sao?

Ba nghìn thế giới, tổng cộng chỉ có mười tám thần binh thông linh.

Trong đầu Tiêu Nhu Y không ngừng toát ra một đống từ ngữ.

- Kim phủ, một trong mười tám thần binh thông linh?

Ánh mắt Tương Thần lão nhân mở càng lúc càng to.

Tương Thần lão nhân thì thào:

Hai mắt khẽ nhắm. Tâm niệm vừa động, Kim phủ trong đan điền chợt lóe, rơi vào bàn tay Tiêu Dương.

Nhưng Tiêu Dương đã làm được.

Tiêu Dương cảm thấy trong cơ thể sảng khoái vô cùng, thậm chí muốn ngửa mặt lên trời thét to.

Bởi vậy hắn đã thành công.

Tương Thần lão nhân rốt cuộc cũng hiểu ra, tinh thân chấn động. Khó trách hắn có thể trong thời khắc cuối cùng thay đổi cục diện. Thì ra hắn đã thức tỉnh được Kim phủ, một trong các thần binh thông linh.

Có thể trong thời khắc mấu chốt khiến cho thần binh thông linh thức tỉnh, xác suất ít vô cùng.

Vèo.

Bỗng nhiên, quang mang từ kim phủ càng lúc càng nhiều, mở rộng phạm vi bao phủ, lộ ra uy nghiêm thần binh giữa thế gian.

- Kim phủ nhận chủ.

Thân ảnh Tiêu Dương sừng sững, tay cầm Kim phủ, khí tức mênh mông bắt đầu chuyển động. Ánh mắt Tiêu Nhu Y không hề che giấu sự kích động, hưng phấn nắm chặt hai tay. Kim phủ nhận chủ đối với Tiêu Nhu Y mà nói đều không quan trọng. Quan trọng là Tiêu Dương đã vượt qua được kiếp nạn này.

Ánh sáng phát ra từ Kim phủ vô cùng chói mắt, chiếu sáng bốn phương tám hướng. Tiêu Nhu Y không khỏi nheo mắt, lui vê phía sau vài bước, nhìn chằm chằm lên trời.

- Haha, còn một khảo hạch cuối cùng, Tương Thần gia gia, người còn có thể ra được đề mục nào nữa chứ?

Tiêu Nhu Y cười hì hì:

- Trên đời này không ai có thể làm khó được tên biến thái kia.

Vù.

Tương Thần lão nhân cảm thán:

- Tên tiểu tử này quả thật rất ... bug.

Tiêu Nhu Y liếc mắt nhìn Tương Thần lão nhân. Lão gia hỏa này cũng không đơn giản, ngay cả bug cũng biết.

Tiêu Dương nhướng mắt, song chưởng đánh ra, thân ảnh bay về phía Kim phủ.

Tiêu Dương bình tính, lăng không khoanh chân.

Như cuồng phong mưa rào.

Kim phủ trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, chui vào trong mi tâm Tiêu Dương. Một khắc này, vô số tin tức xuất hiện trong đầu của hắn.

Ba khảo hạch, Tương Thần lão nhân bất quá chỉ là thuận miệng nói mà thôi, căn bản không nghĩ đến Tiêu Dương có thể vượt qua được. Nghe xong, Tương Thần lão nhân không khỏi lâm vào trầm tư.

Khảo hạch cuối cùng nên xuất ra đề tài nào?

Không gì làm khó được Tiêu Dương dường như khiến cho Tương Thần lão nhân có cảm giác khó có thể ra được đối sách.

Nhất định phải đưa ra một khảo hạch thật khó. Tốt nhất là để hắn tốn thật nhiều thời gian để hoàn thành.

Đầu óc Tương Thần lão nhân nhanh chóng chuyển động. Nhưng chính bản thân ông cũng không để ý đến, ông dường như cũng không tin tưởng vào khảo đề của mình.

Lúc này, Tiêu Dương lăng không khoanh chân, tiêu hóa vô số tin tức trong đầu.

Về Kim phủ.

Trước đó đã từng có Kim thương nhận chủ, Tiêu Dương có thể nói là quen việc dễ làm. Nhưng điều làm cho Tiêu Dương khó hiểu chính là, bất luận Kim thương hay Kim phủ, so sánh với Kim kiếm, dường như vẫn thấp hơn một cấp độ. Ít nhất bên trong Kim kiếm còn có một Kiếm linh.

Kim phủ nhận chủ, tất nhiên là mang đến một bộ công pháp.

Tương Thần lão nhân dừng lại một chút, tiện đà mỉm cười, vươn một ngón tay:

- Đã như vậy, khảo hạch thứ ba chính là có liên quan đến chí bảo.

Tương Thần lão nhân rốt cuộc nói ra khảo hạch thứ ba của mình.

- Xem ra, ngươi rất có duyên với chí bảo.

Tiêu Dương không khỏi liếc về phía quả Ngưng Thần, ánh mắt thèm muốn, khiến cho Tương Thân lão nhân cảnh giác. Tiểu tử này đang có ý định gì? Ta cũng không có quá nhiều quả Ngưng Thần cho hắn ăn. Ăn năm nghìn quả đã muốn táng gia bại sản nhà người ta rồi.

- Cũng may mà có quả Ngưng Thân.

Tiêu Dương hận không thể ăn hết, càn quét thêm một hồi, xem có thể khiến cho Kim đao nhận chủ hay không.

Tiêu Dương rơi xuống trước mặt Tương Thần lão nhân, chắp tay:

- Văn bối Tiêu Dương may mắn không làm nhục sứ mạng, hoàn thành khảo hạch thứ hai. Xin tiền bối đưa ra khảo đề thứ ba.

Tương Thần lão nhân khẽ cau mày. Tiêu Dương đang đẩy ông vào tình thế khó khăn.

Hai đề mục trước nhìn qua cứ tưởng là đê mục khó nhất, nhưng lại không làm khó được Tiêu Dương. Điều này đã thật sự đả kích tinh thân của Tương Thân lão nhân. Nhất thời, Tương Thần lão nhân nghĩ không ra, ở Thần Linh cảnh địa tâng bảy này, rốt cuộc có còn đề mục nào có thể làm khó được Tiêu Dương hay không?

Giết người cướp của? Cướp đoạt bảo vật?

Tương Thần lão nhân do dự, trong đầu đột nhiên toát ra một ý niệm, hai mắt phát sáng, cười ha hả:

- Tiểu tử, chúc mừng ngươi. Không phải ai cũng có tư cách nhận được mười tám thần binh thông linh. Thứ tốt hơn nó chỉ tồn tại trong bảo khố trong truyền thuyết mà thôi.

Tiêu Dương khiêm tốn mở miệng:

Hắn đã ăn năm nghìn quả Ngưng Thần, khiến cho Kim phủ nhận chủ. Điều này đối với hắn mà nói tuyệt đối vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng ngoài ý muốn phát hiện, năng lượng của quả Ngưng Thần có thể kích thích thần binh thông linh.

Tiêu Dương đảo mắt, nhìn quả Ngưng Thần khắp nơi, ánh mắt hiện lên sự ham muốn.

Ánh mắt Tiêu Dương không tự chủ được hiện lên một tia hưng phấn. Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bây giờ hắn vẫn còn một khảo hạch của Tương Thần lão nhân.

Kim phủ nhận chủ thành công.

Trong đầu Tiêu Dương xeẹt qua tin tức như nước lũ. Không biết qua bao lâu, một lần nữa mở hai mắt, tâm niệm vừa động, Kim phủ trở lại trong tay hắn rồi biến mất.

- Vũ Hoàng thập tam trảm.

- Chỉ cân ngươi có thể thu thập được một trăm chí bảo, hơn nữa còn mang chúng cho ta, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ngươi.

- Cái gì? Một trăm vật chí bảo?

Vừa nghe xong, ánh mắt Tiêu Nhu Y mở thật to, kinh hô lên, giọng nói bất bình:

- Tương Thần gia gia, người còn dám khi dễ người khác? Một trăm vật chí bảo, người xem chí bảo là thức ăn à? Hừ, ngay cả bản thân người, chỉ sợ cũng chưa chắc có được một trăm vật chí bảo.

- Cho nên mới cần một chữ "duyên'.

Tương Thần lão nhân mỉm cười:

- Còn nữa, khảo hạch cuối cùng này, ta không quy định thời gian. Tiêu Dương ngươi cứ yên tâm đi tìm chí bảo.

Tương Thần lão nhân cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly của mình. Khảo hạch thứ ba, xét cho cùng chính là hai chữ “kéo dài”.

Hắn làm sao mà không biết chí bảo khó tìm lại hiếm thấy. Một trăm vật chí bảo, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng gặp qua một vật. Mặc dù Tương Thần lão nhân không quy định thời gian, ngoại trừ hoàn cảnh đặc biệt, mỗi người chỉ có thể ở lại Thần Linh cảnh địa mười năm. Tương Thần lão nhân không khỏi cười thâm. Đừng nói là Tiêu Dương, ngay cả bản thân ông cũng chưa chắc làm được.

Đây không còn được xem là một nan đề mà là một tuyệt cảnh không phù hợp quy tắc.

Đến lúc này, Tương Thần lão nhân chỉ có thể dựa vào phương pháp không được quang minh chính đại này hy vọng Tiêu Dương biết khó mà lui.

Cho dù Tiêu Dương có gom được một trăm vật chí bảo, chí bảo đấy, bất luận kẻ nào cũng phải đỏ mắt mà thèm, hắn có thể cam lòng trao đổi chỉ để lấy một tin tức không? Hơn nữa, đến lúc đó, Tuyết Kiều khẳng định đã hoàn thành truyền thừa thần vị Tuyết Thần.

Caol

Thật sự là cao minh.

Tương Thần lão nhân vuốt râu, không biết tại sao ông lại sinh ra một cảm giác rất hài lòng với Tiêu Dương. Hiển nhiên, muốn làm khó một thiên tài nghịch thiên quả thật không dễ dàng.

- Tương Thần gia gia, người...

Tiêu Nhu Y đương nhiên cũng nhìn ra được dụng ý của Tương Thần lão nhân, liền nói:

- Chi bằng người bảo Tiêu Dương đi tìm một trăm thần bảo thì tốt hơn.

Tương Thần lão nhân lắc đầu:

- Lão phu là người không nói lý lẽ như vậy sao? Tiểu tử, ngươi cảm thấy thế nào?

Khi nghe khảo hạch thứ ba của Tương Thần lão nhân, Tiêu Dương cũng trợn mắt há mồm.

Nghe Tương Thần lão nhân hỏi, hắn liên giật mình, vội vàng gật đầu:

- Tiền bối quả thật đã tận tình tận nghĩa rồi.

- Tiêu Dương.

Tiêu Nhu Y nôn nóng:

- Ông ấy đang cố ý làm khó dễ anh. Ông ấy không muốn giúp anh.

Tiêu Dương lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Nhu Y, tôi tin Tương Thần tiền bối, chỉ cần tôi thu thập đủ một trăm vật chí bảo, tiền bối nhất định sẽ giúp tôi.

- Đúng đúng, lão phu là người nói một không hai.

Tương Thần lão nhân cười đến mắt sáng lên. Đã thất bại hai lần, có thể hòa nhau một ván thật sự không dễ.

Nhìn vẻ mặt khí định thần nhàn của Tương Thần lão nhân, Tiêu Dương thật muốn nhổ toàn bộ bộ râu của ông. Đúng thật là giận mài

- Đa tạ tiền bối thành toàn.

Tiêu Dương chắp tay với Tương Thần lão nhân, sau đó lấy bảo khố y, đưa cho Tương Thần lão nhân:

- Xin hỏi tiên bối, đây có phải là chí bảo không? Tương Thần lão nhân nhìn thoáng qua, có chút ngoài ý muốn, lập tức mỉm cười gật đầu:

- Không sai, tiểu tử, đây quả thật là chí bảo. Nha đầu, con nhìn đi, không phải khởi đầu rất tốt sao? Vẫn còn thiếu chín mươi chín cái nữa. Haha...

Tiêu Nhu Y nghiến răng, trừng mắt nhìn Tương Thần lão nhân.

Tiêu Dương gật đầu, tiện tay lấy ra một trường côn:

- Xin hỏi tiền bối, đây có phải là chí bảo hay không?

Tương Thần lão nhân mở to hai mắt gật đầu.

- Tiền bối, còn cái này?

- Đúng.

- Vậy thanh đao này thế nào?

Tương Thần lão nhân sùi bọt mép, trực tiếp té xuống đài.
Bình Luận (0)
Comment