Chương 1091: Ma vực dưới đáy biển!
Chương 1091: Ma vực dưới đáy biển!Chương 1091: Ma vực dưới đáy biển!
Ông lão Tướng Thần cảm thấy mình tràn ngập bi thương. Nếu lấy lão viết thành một bộ truyện thì nhất định có thể trở thành sách bán chạy số mội...
Một chiêu "kéo" này dùng quá tỉnh xảo, hâu như chỉ một lần đã gần như cắt đứt mọi hy vọng cuối cùng của Tiêu Dương. ông lão Tướng Thần cũng hiểu một lần hòa nhau này đã bị người thanh niên này ngăn lại.
Không biết rốt cục đây là dạng quái vật gì chứ!
Một món Chí bảo, ngũ hoa bát môn, không ngờ lại bị vứt ra như tục vật phàm bảo, trực tiếp khiến đôi mắt ông lão Tướng Thần sáng hẳn. Khi lão không chịu nổi mà ngã ra mặt đất, trong tay Tiêu Dương đã xuất hiện tới hơn bốn mươi món Chí bảo...
Ông lão Tướng Thần không muốn đứng dậy, chỉ muốn nằm lẳng lặng như vậy tới cùng trời cuối đất... Đứng dậy làm người ta thương tâm lắm.
Tiêu Tinh Y cũng trợn mắt há mồm, mở rộng miệng...
Đầu cô cũng ngây ngất.
Nửa ngày sau, cô nhìn dáng vẻ kinh ngạc bi thương của ông lão Tướng Thần, không nén nổi cười hì hì:
- Tiền bối Tướng Thần, đây có phải là Chí bảo không?
Mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận nhưng mỗi món Chí bảo Tiêu Dương đưa ra hầu như đều hoàn mỹ không chút tỳ vết.
- Tới đây! Có bản lĩnh thì lấy ra một trăm món Chí bảo đặt trước mặt lão phu! Tôi không tin tà đâu...
- Là Chí bảo, loại trữ vật.
Khóe miệng Tiêu Dương giật giật.
- Không tồi...
- Tướng Thần gia gia, có thấy chưa. Nơi này quá nửa đều là Chí bảo rồi. Hừ, ông muốn bắt bẻ cái tên không thể dùng ngôn ngữ để hình dung này thì đúng là chuyện quá khó đấy!
- Mặt gương này nhìn cũng không tồi chứ nhỉ.
Ông lão Tướng Thần bật người nhảy lên, nghiến răng nghiến lợi:
- ... Em đang khen anh hay đang mắng anh thế.
Ông lão Tướng Thần quan sát phi thường chăm chú. Lão muốn tìm thứ gì để phản bác Tiêu Dương từ cái chén này, nhưng một lát sau ông lão Tướng Thần cũng chỉ có thể vô cùng thất vọng ném cái chén về phía trước:
-... Cũng là Chí bảo.
Tiêu Dương ồ một tiếng, phất tay đưa ra một cái chén tinh xảo:
Ông lão Tướng Thần gượng cười, nhìn Tiêu Dương lấy ra từng món Chí bảo một. Trong nội tâm ông lão này như có sóng gió ngập trời, thậm chí nhịn chỉ muốn đánh cướp Tiêu Dương... Tên này toàn thân đều là bảo vật, ai lại không muốn đánh cướp chứ hả... Ngay cả Tiêu Tinh Y cũng đã đi tới phía sau Tiêu Dương, giơ Thần Nông Đỉnh lên, do dự một chút lý trí mới chiến thắng được cảm xúc. Chúng ta là người một nhà, không thể ra tay được!
Mồ hôi lạnh của ông lão Tướng Thần túa ra. - Bức tranh này cũng là bảo vật chứ hải
Cô hưng phấn nhảy lên:
Tiêu Tinh Y vẫn đứng phía sau Tiêu Dương đếm.
Mặt ông lão Tướng Thần cũng co quắp vài cái. Còn là lễ mọn à? Kẻ này muốn làm người ta tức chết không đền mạng à.
- Thứ chín mươi tám...
- Cậu câm hết mấy thứ này về đi thôi.
- Món Chí bảo thứ mười bảy...
- Tôi đã nói rồi, tôi nói một không hail
- Tiền bối Tuyết Thân...
Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Dương quýnh lên:
- Chín mươi chín...
Lão không biết, đối với Tiêu Dương mà nói thì đây quả thật là một phần lễ mọn. Một phen gặp gỡ của hắn tại phân mộ chư thần, thu hoạch tuyệt đối lớn hơn bất cứ kẻ nào tại Thần Linh Cảnh Địa. Chí bảo trữ vật do thần linh lưu lại trong phần mộ chư thần, bên trong đây ngập bảo vật!
Càng huống chi lúc Tiêu Dương tới cũng đã thu tài sản của gần trăm vị thần linh.
Rốt cục thì vẫn là một trong bát đại cốc chủ bất hủ, sau khi rung động, vẻ mặt của ông lão Tướng Thần cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh, vung tay lên:
- 0a ha ha.
- Chỉ là lễ mọn, xin tiền bối vui vẻ thu lấy.
Tiêu Dương cười bình thản nhìn ông lão Tướng Thần, chắp tay nói:
- Một trăm, một trăm! Tiêu Dương, anh quá nghịch thiên rồi! Tướng Thần gia gia, ông còn gì để nói không hả?
Ông lão Tướng Thần khoát tay, trầm giọng nói:
- Cậu đã xông qua ba ải của tôi, tất nhiên tôi sẽ nói cho cậu tin tức. Chí bảo này... Hừ! Tôi đường đường là Tuyết Thần, sao lại câm bảo vật của người đời sau chứ?
- Hì hì, cháu biết ông lão Tướng Thần là tốt nhất mà.
Tiêu Tinh Y cười đùa tới ôm cánh tay ông lão Tướng Thần.
Ông lão Tướng Thần liếc mắt xem thường:
- Vừa rồi ai gọi ông là ông già kia đấy?
- AI?
Vẻ mặt Tiêu Tinh Y tức giận, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Anh à?
- Tướng Thần gia gia, ông... Từ bao giờ lại rộng rãi thế?
Tiêu Dương và Tiêu Tinh Y mở to hai mắt:
- Một vạn quải - Cậu có thể hái và mang đi một vạn Ngưng Thần Quả.
Pháp lực xua tay chặn lại:
- Cậu cầm lại bảo vật đi.
Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn về phía núi đây Ngưng Thần quả:
- Văn bối... Muốn xin một ít Ngưng Thần Quả.
Ông lão Tướng Thần vuốt ria mép:
- Nói thật, với thân thể nửa thần linh của cậu, Ngưng Thần Quả đã có tác dụng rất ít rồi...
Tiêu Dương ngẩn ra. Chính mình dung hợp nửa viên Thần Thánh Chi Tâm, không ngờ ông lão Tướng Thần cũng biết? Chẳng qua nghĩ tới cách sống của ông lão Tướng Thần, còn cả việc vừa rồi mình ăn nhiều Ngưng Thần Quả trước mặt lão như vậy, Tiêu Dương cũng liền cảm thấy bình thường. Do dự một chút, hắn phất tay, một luông sáng vàng hiện ra.
- Kim... Đao?
Hai người Tướng Thần và Tiêu Tinh Y đồng thời hô vang.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nửa ngày sau đồng thời lắc đầu. Quái vật trước mắt này, hắn đưa ra thứ gì cũng hẳn là bình thường mới đúng. Hai người mình cũng không nên quá kinh ngạc.
Ý đồ của Tiêu Dương đã rất rõ ràng, hy vọng thông qua tác dụng của Ngưng Thần Quả, thử một chút xem Kim Đao có nhận chủ không!
- Thỉnh cầu gì?
Ông lão Tướng Thần nhìn Tiêu Dương:
- Ồ?
- Xin tiền bối nhận lấy những Chí bảo này... Vấn bối, can gan có một thỉnh cầu nữa.
Tiêu Dương yên lặng thầm khinh bỉ câu hỏi của Tiêu Tinh Y, chợt ngẩng đầu nhìn ông lão Tướng Thần, nghiêm mặt chắp tay nói:
Tiêu Dương cũng hơi nghỉ hoặc, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt lắm. Trước kia ông lão Tướng Thần gây khó dễ cho mình nhiều phen, đột nhiên lại rộng lượng như vậy sao? Chuyện lạ chắc chắn có quái!
Quả nhiên ông lão Tướng Thần không đợi Tiêu Dương hỏi đã liền vuốt nhẹ chòm ria mép của mình, thong thả bước vài cái, cất tiếng than thở:
- Người trẻ tuổi, cậu có biết người cậu đang tìm có thân phận gì không?
- Là người yêu của tôi, Tuyết Kiều.
- Nhưng cô đồng thời cũng là người kế thừa thần vị của Tuyết Thần, một trong chín đại thần thượng cổ đấy!
- Một trong chín đại thân Thượng cổ?
Tiêu Dương nghỉ hoặc.
- Nói ngắn gọn, cậu biết một chút là được. Tuyết Kiều đối với một mạch Tuyết Thần có quan hệ trọng đại! Cậu cố tình tìm Tuyết Kiều thì rất có khả năng sẽ trở thành kẻ địch của một mạch Tuyết Thần! Đến lúc đó... Ông lão Tướng Thần lắc đầu thở dài:
- Người thanh niên, tâm ý của cậu đánh khen, nhưng với sức một mình cậu, muốn gặp Tuyết Kiều hầu như là chuyện không có khả năng. Đừng làm mất thời gian của bản thân nữa.
Tiêu Dương nắm chặt tay. Hắn hiểu rõ ông lão Tướng Thần tuyệt đối không nói láo mà là cảnh báo mình.
Nhưng đối với Tiêu Dương mà nói, trong Thần Linh Cảnh Địa còn gì quan trọng hơn chuyện tìm kiếm Tuyết Kiều nữa? Nếu mình đã lựa chọn con đường này rồi thì nhất định phải cố gắng đi hết!
Nội tâm Tiêu Dương không ngừng hò hét với chính mình - Nhất định phải tìm được Tuyết Kiều!
- Xin tiền bối cho biết.
Vẻ mặt Tiêu Dương kiên định.
Ông lão Tướng Thần lắc đầu than nhỏ:
- Thần Linh Đệ Thập Nhị Cảnh có một ngọn Tuyết Sơn, cao vút trong mây...
Đang nói, bóng dáng của ông lão Tướng Thần cũng từ từ biến mất.
Gió núi thổi qua ào ào.
Thần Linh Đệ Thập Nhị Cảnh!
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ kiên định, càng có thêm lý do đẻ mình phải đi tới Thần Linh Đệ Thập Nhị Cảnh rồi!
Tiêu Dương cũng không quên sự nhờ vả của muội muội Kim Kiếm, tới Thần Linh Đệ Thập Nhị Cảnh, tìm kiếm Vạn Kiếm Hà Nguyên.
- Một vạn Ngưng Thần Quả, tự cậu hái đi!
Giọng nói của ông lão Tướng Thần từ từ bay xa, nói xong câu này liền không nhịn được bỏ thêm một câu:
- Người thanh niên, tốt nhất trước tiên cậu nên gặp được Linh Thứu tiên sinh đã... Tự thu xếp đi.
Đồng tử Tiêu Dương hơi co lại. Hiển nhiên ông lão Tướng Thần vừa gợi ý cho mình.
Linh Thứu tiên sinh?
Khi Tiêu Dương rơi vào trầm tư, một bàn tay thon thả liền vỗ bả vai hắn. Tiêu Tinh Y cười hì hì nói:
- Còn nghĩ gì thế, không phải chỉ là một ngọn Đại Tuyết Sơn thôi sao. Yên tâm đi, chờ em hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ, cũng sẽ chạy tới Thần Linh Đệ Thập Nhị Cảnh, giúp anh một tay.
Tiêu Dương cười cười lắc đầu.
- Đi đi, hái quả thôi!
Tròng mắt Tiêu Tinh Y đảo quanh, cười ha hả:
- Nói thật, cho tới bây giờ chưa thấy ông lão Tướng Thần thoải mái thế này đâu, thừa dịp cơ hội này, hái nhiều một chút ông ấy cũng không biết. Hì hì...
Đáy biển, bóng tối vô tận.
Hơi thở ma tính tràn ngập trong nước biển, khiến nước biển lạnh lẽo vô cùng. Ở một nơi cách đó không xa có một con ác thú dưới đáy biển đang ẩn nấp chờ con mồi bơi qua...
Vùng đáy biển này tồn tại không một gian đen tối. Mai
Rõ ràng là ma lính vực!
So sánh với người tu hành bình thường, ma tu hiển nhiên là một loại khác, càng là đối tượng bị thần linh chèn ép trong vô số năm tháng. Đại đa số người tu ma cũng chỉ có thể tồn tại trong một số tiểu thế giới hoặc những góc ít thấy ánh sáng.
Ma là danh từ đại biểu cho khát máu và tàn khốc!
Ma vực dưới đáy biển!
Một luồng kiếm quang chợt lóe lên. Một tia sáng tà ác trong ma vực tối đen như mực bắn ra, thu hoạch tính mạng một con ác thú cường đại. Kiếm quang uống máu, tỏa sáng vô cùng!
Tà Thần Ma Kiếm!
Một bóng người mặc áo đen nhoáng lên, khuôn mặt lạnh lùng, ẩn hiện vẻ khát máu.
Ma tôn La Thiên!
Một năm trước bị hải quy cực lớn ám hại, La Thiên rơi xuống biển sâu, tưởng đã chết đi, gặp may sao lại tiến vào ma vực dưới đáy biển, bắt đầu một đoạn đường giết chóc đầy máu tươi.
Thời gian một năm, La Thiên câm Tà Thân Ma Kiếm, xông ra uy danh hiển hách tại ma vực dưới đáy biển! Đương nhiên đối với La Thiên mà nói, sớm ngày thoát ly ma vực dưới đáy biển, trở lại nhân gian mới là điều quan trọng nhất.
Không ai biết tới ma vực dưới đáy biển, mặc dù toàn thân La Thiên đầy ma tính nhưng ông lấy ma nhập đạo, dùng ma tính rèn luyện Kiếm Đạo, tuyệt đối khác với những người tu ma trong ma vực dưới đáy biển...
- Tà Thần Ma Kiếm chỉ có càng uống máu mới càng có thể nhận chủ, phát huy ra được uy lực cực mạnh!
La Thiên cầm Tà Thần Ma Kiếm, cảm thụ được vẻ hưng phấn và khát máu vô cùng từ nó. Máu La Thiên cũng hơi sôi trào, hai mắt lóe lên ánh đỏ...
- Lấy tiến trình như vậy, tin rằng rất nhanh Tà Thần Ma Kiếm sẽ nhận chủi
Đôi mắt La Thiên tràn ngập vẻ chờ mong.
- Chỉ cân Tà Thần Ma Kiếm nhận chủ, tôi có thể phá vỡ tâng chắn của Ma vực dưới đáy biển, trở lại vị trí Thông Thiên Kiều...
Trong mắt La Thiên cũng không nén nổi hoài niệm...
- Không biết đám người Tiêu Dương đã xông tới đâu rồi?
Một lát sau, Ma Vực dưới đáy biển, một sát thủ lại không chờ đợi được nữa, triển khai giết chóc...
Thần Linh Đệ Thất Cảnh, Thế Giới Hoal
Tiêu Dương hái xong một vạn Ngưng Thần Quả, cất chúng vào trong chén bể nhận chủ, không lấy thừa một quả nào. Chẳng qua trong quá trình này, Tiêu tiểu công chúa cũng trộm không ít Ngưng Thần Quả của ông lão Tướng Thần. Cuối cùng hai người bị ông lão Tướng Thần thở hổn hển tức giận mà đá bay ra ngoài.
Ở lại Bất Hủ cốc mười ngày, làm quen với Kim Phủ bắt đầu nhận chủ.
Mười ngày sau, dưới ánh mắt Tiêu Tinh Y, Tiêu Dương bước nhanh trên Thông Thiên Kiều.