Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1085 - Chương 1092: Tin Dữ Kinh Thiên!

Chương 1092: Tin dữ kinh thiên! Chương 1092: Tin dữ kinh thiên!Chương 1092: Tin dữ kinh thiên!

Tôi không ở trong giang hồ nhưng giang hồ vẫn lưu truyền truyền thuyết về tôi.

Đây là cảm nhận khi Tiêu Dương xông qua Thông Thiên Kiều của Thần Linh Đệ Thất Cảnh thuận lợi, tiến vào Thần Linh Đệ Bát Cảnh.

Thần Linh Đệ Bát Cảnh là một thế giới có vẻ rất bình thường, giống như một nơi nghỉ ngơi sau khi các thiên tài trải qua vô số tranh đấu. So với những hoàn cảnh trước đó, dường như Thần Linh Đệ Bát Cảnh cũng không có chỗ nào đặc thù.

Thành trì náo nhiệt, đường phố ồn ào, quán rượu đây món ngon.

- Anh còn chưa biết trận chiến một năm trước sao? Tính cả mấy thế lực đại thần linh như Tam Xích Thần Minh Điện, Hỏa Thần sơn, mười bốn thế lực hợp sức tạo thành Thân Thánh Liên Minh, không ngờ bị quái tài Tiêu Dương bẻ gãy nghiền nát, quét ngang trong vòng một đêm!

- Quái tài Tiêu Dương từ sau một trận chiến ấy liền biệt tăm biệt tích, không biết có phải bị thế lực thân linh trả thù hay không.

- Anh biết gì chứ. Quái tài Tiêu Dương hầu như lật tung tất cả thế lực thần linh trong Thần Linh Đệ Thất Cảnh rồi, không biết đang tìm kiếm thứ gì nữa.

Tại một vị trí gần cửa sổ trong quán rượu, vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh huống rượu ăn cơm. Kiếm Đạo và Họa Đạo đồng thời đột phá Kinh Tiên đến cảnh giới Vấn Tâm, tâm cảnh của Tiêu Dương cũng bình thản hơn rất nhiều, thu liễm mũi nhọn. Thỉnh thoảng bên tai hắn truyền tới truyền thuyết về mình tại Thần Linh Cảnh Địa.

Ba ngày sau, Tiêu Dương tiến vào một khu rừng.

Nơi này là thiên đường của ác thú, thú vương chiếm địa bàn, thỉnh thoảng phát ra tiếng gâm khẽ khiến kẻ khác rung động.

Một năm rồi, không biết các huynh đệ ra sao?

Một khu rừng đầy ác thú, đi xuyên Thần Linh Đệ Bát Cảnh từ Nam chí Bắc!

Hơi thở của ác thú tràn ra như thủy triều vô hình. Bước vào rừng rậm ác thú đối với các thiên tài đều là một khiêu chiến nghiêm trọng. Nếu như không cẩn thận giãm vào địa bàn của thú vương, đối với đại bộ phận thiên tài đều là tai nạn.

- Nghe nói quái tài Tiêu Dương có thể chinh phục thú vương là bởi hắn bán thân cấp thú vương.

Vị trí Tiêu Dương đang ở là bên bờ khu rừng rậm. Mục tiêu của hắn cũng giống như mọi người tiến vào Lưu Cầu đảo, vào rừng rậm ác thú, xông xáo một hồi, đến vị trí Thông Thiên Kiều.

Ăn no xong, Tiêu Dương liền một mình rời khỏi thành trì gần Thông Thiên Kiều này.

Có người nghiêm trang thần bí nói.

Thần Linh Đệ Bát Cảnh là một thế giới tầm thường, điểm sáng duy nhất chính là ác thúi

Nương theo tiếng kêu to oa oa vui mừng ngạc nhiên, quái tài Tiêu Dương ngẩng đầu bước vọt vào rừng rậm ác thúc.

Đôi mắt Tiêu Dương toát lên vẻ chờ mong. Nhiều phen trắc trở, vượt qua nhiều khảo nghiệm rốt cục cũng biết được nơi thiếu nữ Tuyết Kiều ở, trong lòng Tiêu Dương đã có đáp án. Đến Thần Linh Đệ Bát Cảnh, hiển nhiên theo tiềm thức hắn muốn biết tung tích đám người Giát Giát.

Đối với kẻ một lòng muốn chinh phục các loại thú vương trong Thần Linh Cảnh Địa như Tiêu Dương, rừng rậm ác thúc quả thực là một tòa bảo khố sờ sờ trước mặt. Hai mắt hắn sáng lên, bước vào trong rừng rậm ác thú trước tiên, lập tức thả ra thú vương Man Đại Man Nhị mở đường, cưỡi trên con hổ lớn rực rỡ, sau lưng là con thỏ tinh, đỉnh đầu có chim Cù Như bay quanh.

Thông Thiên Kiều của Thần Linh Đệ Bát Cảnh nằm ở sâu trong Sâm Lâm Hải Dương.

Ngoại trừ một người.

Thú vương Man Đại Man Nhị đều trấn thủ một bên. Ở giữa chúng, một con ác thú nhìn như đám lửa đang nằm phục trên mặt đất, rung động thân thể.

Lại trôi qua ba ngày.

Hầu như không phải nghĩ tới chuyện thất bại, gặp phải Tiêu Dương là có vận mệnh bị thu phục rồi.

Đương nhiên trong quá trình này, Tiêu Dương ra lệnh cho hai thú vương Hỏa Tê Man Đại Man Nhị nhớ thu hơi thở thú vương của mình lại. Nếu không thế sẽ trở thành quá khiêu khích, nghiền ép tới như xe tăng, khiến các loại ác thú né tránh cũng còn không kịp.

- Cù Như!

Lấy một người khiêu khích các loại ác thú trong rừng rậm ác thú, đấu đá khắp một đường bên trong rừng.

Một tiếng xé gió vang lên, nhanh chóng bay vê hướng Tiêu Dương. Rất nhanh, vài bóng người xuất hiện trong tâm mắt hắn. Hơi thở đám người này đều bất phàm, trong tích tắc khi thấy đông đảo ác thú bên cạnh Tiêu Dương, đôi mắt mấy người này đều lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền khôi phục vẻ lạnh lùng.

Tiêu Dương liếc mắt vê hướng xa xa.

Chim Cù Như đột nhiên phát ra một tiếng kêu to giữa không trung.

Thử nghĩ xem, hai đại thúc vương đồng thời xuất chinh, có bao nhiêu ác thú có thể ngăn cản chứ.

Quá trình thuận lợi phi thường. Sau một tiếng rên rỉ, con Lôi Hỏa thú cấp mười này liền hóa thành một luồng sáng, biến mất trong bức tranh của Tiêu Dương.

- Con thứ mười ba.

Khóe miệng Tiêu Dương hơi nhếch lên, lộ nụ cười nhạt. Tiến vào rừng rậm ác thú, mấy con ác thú dưới cấp chín không cách nào khiến hắn coi trọng. Suốt đường đi chinh phục, tới con Lôi Hỏa thú cấp mười này là kẻ bị hại thứ mười ba.

Ở sâu bên rừng rậm ác thú tràn ngập chướng khí, tiếng ác thú gầm thét rung trời chuyển đất.

Lôi Hỏa thú cấp mười tương đương với người tu hành nhân loại thực lực ngoài Tâm Lôi Ngũ Kiếp. Con trước mặt Tiêu Dương này càng là đỉnh cao trong đó, thực lực có thể sánh với Tâm Lôi Thất Kiếp! Trong rừng rậm ác thúc này, nó cũng là bá chủ một phương, không ngờ rằng gặp phải Tiêu Dương thống soái thú vương xuất tuần!

Tay Tiêu Dương cầm bút họa, liên tục vẽ lên đầu ác thú này.

- Trấn!

Một người quát khẽ:

- Con Lôi Hỏa thú cấp mười kia có phải đã rơi vào tay các hạ hay không?

Ánh mắt Tiêu Dương liếc sáu người phía trước. Cách ăn mặc của sáu người này giống nhau, hiển nhiên là đến từ cùng một thế lực. Giờ phút này ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ ác ý nhìn chằm chằm vào mình. Tại Thần Linh Cảnh Địa, giết người cướp đồ là chuyện bình thường nhất.

Tiêu Dương không trả lời.

- Vị huynh đài này, con Lôi Hỏa thú kia bị sáu huynh đệ chúng ta lưu ý đã rất lâu rồi. Nó phi thường quan trọng với chúng ta. Xin ngươi hãy trả lại chúng ta.

Trong sáu người có một người đàn ông trâm giọng nói.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên nụ cười nhạo:

- Ngươi nói cứ như con Lôi Hỏa thú kia là do nhà các ngươi nuôi vậy!

- Thật to ganl

- Xem ai nên chết đây!

- Có gì để nói đây? Ngươi đi theo bước gã, rơi vào tử địa là được!

Đầu tiên sáu người tới từ Khôi Lỗi Thần Sơn bị Tiêu Dương bùng phát ra hơi thở làm cho hoảng sợ, sau đó chợt nhìn nhau, cười lạnh. Một người trong đó nói:

Hắn gầm lên giận dữ.

- Nói maul

Trái tim Tiêu Dương chấn động, hai mắt bùng lên ánh sáng lạnh.

- Không ngờ dám vũ nhục Thần Sơn. Xem ra giống như tên cầm Kim Xoa bị Hỏa Thần sơn truy đuổi kia rồi, dùng thế lôi đình diệt sát gã!

ÂmII

Trong tích tắc này, sắc mặt Tiêu Dương thay đổi hẳn, hai mắt bùng lên ánh sáng sắc bén như kiếm, trong nháy mắt liền tập trung vào người vừa nói câu kia, hét lớn một tiếng.

- Ngươi vừa nói tới Kim Xoa bị giết là chuyện gì?

Giọng điệu Tiêu Dương hơi run rẩy, vừa sợ vừa hận.

Trong Thần Linh Cảnh Địa không có chỗ nào không có nguy hiểm, ngay cả thái tử Dịch Hàn cũng từng bị ám sát ở trong thành trì được coi là an toàn nhất.

Sau khi Tiêu Dương đến Thần Linh Đệ Bát Cảnh vẫn luôn tìm tin tức của đám người Bạch Húc Húc và Giát Giát, không ngờ hiện tại mấy tên đến từ Khôi Lỗi Thần Sơn này lại nói cho hắn biết một tin dữ!

Bạch Húc Húc bị giết rồi?

Bị giết vê nguyên thế giới? Hay là bị mất mạng thật?

- Tên nhãi cuồng vọng thật.

- Dạo này lắm Thần Sơn thế, không biết có bao nhiêu kẻ giả mạo. Xem ra hôm nào phải nhổ bật một ngọn Thần Sơn mới được.

Tiêu Dương thở dài lắc đầu:

- Lại là một ngọn Thần Sơn.

- Thứ Khôi Lôi Thần Sơn chúng ta đã coi trọng, ngươi cũng dám đoạt trước à? Không muốn sống nữa phải không?

Sắc mặt đối phương giận dữ trừng mắt: Đôi mắt Tiêu Dương bùng lên sát khí, đột nhiên kiếm ý vô cùng dày đặc tràn ra khắp không trung, giống như khiến cả khu rừng rậm rạp bỗng hiện lên ánh kiếm như cầu vồng.

Nhất Thiểm Như Điện!

Nhất Bộ Huyết Tiên!

Bóng dáng Tiêu Dương lại rơi xuống lưng con hổ lớn rực rỡ, nhưng phía trước, một trong sáu người giờ phút này mi tâm đã có vết kiếm rõ ràng, nụ cười trên mặt cứng ngắc lại, hai tròng mắt trợn to, thân thể giống như bị đứng hình.

Rầm!

Sinh cơ rút sạch, khí tuyệ ngã xuống.

- Lão Tứt

Tiếng hô giận dữ vang vọng:

- Ngươi dám giết người của Khôi Lỗi Thần Sơn?

- Trả lời vấn đề của ta, nếu không ngươi là người thứ hai.

Khuôn mặt Tiêu Dương càng tràn ngập băng hàn. Ngay lúc này, đầu óc hắn tràn ngập vấn đề an nguy của Bạch Húc Húc!

Một trận gió lạnh phất qua, năm người đều không nén nổi rùng mình.

Trong óc không tự chủ được hồi tưởng lại một kiếm vừa rồi, không ngờ lão tứ chẳng kịp phản ứng chút nào đã mất mạng ngay dưới kiếm!

Vị trước mặt này là một cường giả kinh khủng!

Năm người nhìn nhau, tâm ý tương thông, hầu như đồng thời nâng thi thể lão tứ lên, thân thể vọt về hướng xa xa như điện.

Rống!!!

Tiếng gầm rống kinh thiên động địa vang động vành tail

Hai con ác thú nhỏ trông rất bình thường bên cạnh Tiêu Dương, trong tích tắc này bộc phát ra khí thế mênh mông mãnh liệt của thú vương!

Không còn phải che dấu, bộc lộ ngay ra thân hình khổng lồ vô cùng, khí thế kinh khủng trấn áp tới, lập tức khiến năm người bọn họ cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn như kim châm, trái tim đều kinh hãi sắp nứt.

Rầm!

Trong giây lát, thú vương Man Nhị đạp bước bay lên, hầu như trong nháy mắt đã che khuất bầu trời trên đỉnh đầu của năm người, âm một tiếng rơi xuống trước mặt năm người, chặn đường đi của bọn họ.

- Thú vương Hỏa Têt

Hầu như nằm người đồng thời hoảng sợ tái mặt, trong đầu hiện lên một truyền thuyết kinh khủng.

Thần Linh Đệ Tứ Cảnh, một trận chiến của quái tài Tiêu Dương phá hủy mười bốn thế lực thần linh. Truyền thuyết hắn chinh phục thú vương Hỏa Tê!

Chẳng lẽ người đám người mình trêu chọc chính là...

Giờ khắc này năm người quả thật muốn ôm đầu khóc rống lên!

Quái tài Tiêu Dương biệt tích bấy lâu, căn bản chưa từng nghe nói hắn tiến vào Thần Linh Đệ Bát Cảnh. Không ngờ tới dưới xác suất thấp như vậy, đám người mình lại gặp ngay phải đầu ngọn thương, trêu chọc vào chuyên gia "đánh đập con nối dõi của thần linh" kinh khủng này! Đó không phải là đốt đèn trong nhà vệ sinh tìm chết sao!

Rầm râầm rầm!

Hầu như năm người đồng thời xoay người quỳ gối xuống mặt đất:

- Tiêu đại hiệp tha mạng, tha mạng điI

Đương nhiên bọn họ có thể lựa chọn bóp nát lệnh bài thần linh rời khỏi nơi này. Nhưng chưa tới thời khắc sinh tử chính thức, chẳng ai nguyện ý rời khỏi Thần Linh Cảnh Địa.

Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lẽo như băng, chậm rãi tiến lên, quan sát năm người:

- Họ Tiêu không phải đại hiệp, mà là Diêm Vương!

Thân thể năm người run lên. Trong tích tắc này, một người như không thể chịu nổi áp lực kinh khủng như vậy, nhanh chóng bóp nát lệnh bài thần linh, bóng dáng biến mất.

- Đương nhiên là Diêm Vương cũng không giết người lung tung.

Giọng nói Tiêu Dương lạnh nhạt vô tình:

- Chỉ cần các ngươi trả lời câu hỏi của ta.

- Ta biết, ta biết

Một người trong đó vội vàng gật đầu mở miệng:

- Là linh thân của một vị lão tổ Hỏa Thần sơn tự mình ra tay, do đệ tử Hỏa Thần sơn ra mặt dẫn người cầm Kim Xoa kia tới trước mặt tổ linh. Do vậy vị lão tổ kia tự tay đánh chết gãi

Hai đấm của Tiêu Dương nắm chặt lại!
Bình Luận (0)
Comment