Chương 1093: Giết chết một người! San bằng một ngọn núi!
Chương 1093: Giết chết một người! San bằng một ngọn núi!Chương 1093: Giết chết một người! San bằng một ngọn núi!
Linh thân của lão tổi
Lúc điên cuồng tìm kiếm thiếu nữ Tuyết Kiều ở Thần Linh Đệ Thất Cảnh, Tiêu Dương xông qua phạm vi không ít thế lực, cũng giao chiến với linh thân của cường giả một số thế lực. Hắn hiểu rất rõ chỗ kinh khủng của cường giả có thể hóa thành một linh thân tại Thần Linh Cảnh Địa. Mặc dù bổn tôn của bọn họ không thể giáng xuống nhưng uy lực của linh thân đủ để trấn áp bát phương.
Linh thân của lão tổ thế lực thân linh cường đại, ví dụ như ông lão Tướng Thần của Bất Hủ Cốc, bọn họ vẫn đều là những người cầm quyền phụ trách của từng thế lực thần linh tại Thân Linh Cảnh Địa, thậm chí có một số người nắm nhiệm vụ bảo vệ thiên tài trưởng thành. Cũng không nhiều thế lực thần linh lại có tôn tại này, nhưng mỗi tồn tại đều có thực lực kinh người.
Với thực lực của Bạch Húc Húc, một khi gặp phải linh thân của lão tổ Hỏa Thần sơn, xác suất chạy thoát thật đúng là vô cùng yếu ớt.
Chỉ mong gã trốn trở về nguyên thế giới...
Thân thể Tiêu Dương run rẩy, yên lặng cầu khẩn một tiếng. Chuyện này vẫn tốt hơn là bị giết chết tại đương trường.
Lúc đầu đánh một trận với Xích Đỉnh Thiên, trong tay Xích Đỉnh Thiên từng xuất hiện kỳ vật Già Thiên Thần Tán, Tiêu Dương không dám cam đoan, linh thân của vị lão tổ Hỏa Thần sơn kia có kỳ vật như vậy trong tay không. Nếu có thì Bạch Húc Húc...
Tiêu Dương không dám nghĩ tới hướng xấu, sắc mặt cũng càng trở nên âm trâm. Giờ phút này bốn thiên tài từ Khôi Lỗi Thần Sơn đang run như cầy sấy.
Hổ lớn rực rỡ dưới người Tiêu Dương giờ phút này hiểu ý hắn, lúc này gầm rống một tiếng, tốc độ như gió, nhanh như điện chớp chạy về hướng Tây... Thẳng về hướng Hỏa Thần sơn!
Tiêu Dương và đám thú dưới trướng hắn rời xa rồi, bốn người Khôi Lỗi Thần Sơn đồng thời thở phào một hơi, hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi trên mặt đất. Giờ phút này bọn họ mới phát hiện ra, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh... Giống như vừa trải qua một trận đại chiến thảm thiết vậy. Điều này cũng nó rõ áp lực Tiêu Dương vừa mang tới cho bọn họ lớn tới đâu.
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên sát khí, ánh mắt liếc vê hướng tây.
Phù!
Trái tim bốn người đồng thời chấn động, một người trong đó vội vàng ngẩng đầu lên:
- Hắn đi về phía Tây, xem ra muốn tới gây chuyện với Hỏa Thần sơn rồi. Chắc đó sẽ là một trận chiến khoáng thế. Không biết Hỏa Thần sơn có thể trấn áp được quái tài Tiêu Dương hay không. Thật sự muốn đi xem một lần...
- Hỏa Thần sơn tại Thần Linh Cảnh Địa ở nơi nào?
- Quái tài Tiêu Dương quả nhiên danh bất hư truyền! Quá kinh khủng rồi!
- Từ nơi này đi về phía tây năm trong dặm, rời khỏi rừng rậm ác thú là có thể thấy vô số núi non. Lại đi tới ngọn núi cao nhất, đó là Hỏa Thần sơn!
Giọng điệu của Tiêu Dương lạnh lão, hỏi một câu.
Bạch Húc Húc sống hay chết, chỉ có ở Hỏa Thần sơn mới có thể lấy được đáp án chuẩn xác nhất. - Chậc chậc, Vô Song Vương tới từ Địa Cầu gì đó kia quả thực không biết dẫm phải vận số cứt chó gì, không ngờ vô ý lại phát hiện ra cách luyện chế con rối Tiên Nhân, hiện giờ được lão tổ Vân Dương thu làm đồ đệ, tiền đồ vô lượng...
Rống!
Nhanh như điện chớp, tốc độ như ánh sáng, cảnh vật trong rừng rậm không ngừng lui nhanh lại phía sau...
- Nói nhảm, ngươi không thấy hai đại thú vương Hỏa Tê bị hắn bảo sao nghe vậy sao? Còn có mấy ác thú bên cạnh hắn nữa. Trông có vẻ cường đại phi thường.
- Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta! Con Lôi Hỏa thú vừa bị quái tài Tiêu Dương nhanh chân giành trước rồi. Chúng ta không có cách khác, mau chóng đi tìm một con Lôi Hỏa thú khác đi. Đây là lời Vân Dương lão tổ ra lệnh, liên quan tới việc luyện chế con rối Tiên Nhan!
Tâm tình Tiêu Dương càng ngày càng xúc động, nhìn rừng rậm dày đặc, thân thể vọt lên.
- Chẳng lẽ bởi trận đánh trong Tiểu Thần Long?
Trên ngọn núi đầy những cây màu đỏ như lửa kỳ dị, nhìn xa xa giống như ngọn lửa bốc thẳng tận trời, đốt cháy thiên địaI
Bạch Húc Húc gặp nạn, vậy còn Giát Giát thì sao?
Chân núi Hỏa Thần sơn càng ngày càng gân nhưng lại có hai phe đang giằng co!
Vẻ mặt Tiêu Dương lo lắng nghiêm trọng, trong đầu không ngừng suy tư về biến cố này. Hắn không có càng nào lấy được nhiều tin tức hơn từ trong miệng đám Khôi Lỗi Thần Sơn, hiện giờ đều chưa rõ.
- Lũ khốn kiếp Hỏa Thần sơn, có bản lĩnh thì để lão tặc Hỏa Viêm Phong lăn ra đây đánh một trận với bản hòa thượng!
Trên một mảnh đất bằng phẳng, một bộ cà sa màu vang, thân thể cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ đầy hận ý, tay cầm Kim Cương Hàng Ma trượng, đứng sừng sững như một pho tượng chiến thắng phật, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, giương giọng quát lạnh:
Chuẩn xác mà nói là một người giằng co với một đám người!
Trái tim Tiêu Dương nặng nề, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên sát khí...
Hỏa Thần sơn!
Toàn thân Tiêu Dương bùng lên sát ý, bóng dáng bay tới nhanh như điện.
Càng ngày càng tới gần!
Trong trận chiến đó, đám Bạch gia bảo Bạch Húc Húc và Giát Giát ở một bên, người của Hỏa Thần sơn cũng biết.
Rất nhanh, khoảng cách năm trăm dặm đã bị Tiêu Dương vượt qua. Xuất hiện trong mắt hắn là một dãy núi dài vô tận. Đúng như lời mấy người Khôi Lỗi Thần Sơn, rời khỏi rừng rậm ác thú xong, ánh mắt liên thấy được dãy núi, trong đó có một ngọn núi cao vút trong mây, cực kỳ bắt mắt!
Trong chớp mắt này, hắn thu hồi tất cả mãnh thú, chim Cù Như bay vút qua, tốc độ nhanh hơn, quả thực như một tia sét, chở Tiêu Dương lao thẳng về phía Tây.
- Cù Nhưi
Khiêu chiến trước sơn môn bất ngờ đúng là hòa thượng Giát Giát đang được Tiêu Dương lo lắng!
Ngay lúc này, vẻ mặt hòa thượng Giát Giát bi phẫn, hai mắt bùng lên sát ý cuồng bạo, tràn khắp toàn thân. Cuồng phong thổi qua, áo cà sa bay lên, đôi mắt Giát Giát tràn ngập cừu hận!
Hỏa Viêm Phong mà Giát Giát khiêu chiến đúng là linh thân của vị lão tổ Hỏa Thần sơn đánh giết Bạch Húc Húc kial
Chuyện này xảy ra vài ngày trước...
Sau khi tiến vào Thần Linh Đệ Bát Cảnh, đám người Giát Giát đợi một hồi cũng không thấy tin tức của Tiêu Dương và La Thiên, chỉ có ba người kết bạn, cùng xông xáo Thần Linh Đệ Bát Cảnh. Sau khi ở tại Thần Linh Đệ Bát Cảnh chừng nửa năm, bởi Vân Tiểu Soái có chuyện quan trọng cần xử lý liên cáo biệt Giát Giát và Bạch Húc Húc. Đội ngũ vốn có mười người giờ chỉ còn lại hai người Giát Giát và Bạch Húc Húc.
Hai người cùng xông xáo rừng rậm ác thú, sớm chiều ở chung, chăm sóc lẫn nhau. Không phải là anh em ruột nhưng tình cảm còn vượt cả anh em ruột!
Bạch Húc Húc gặp nạn, Giát Giát căn bản không biết. Lúc đó Giát Giát đang vào thời điểm đột phá mấu chốt, tìm một chỗ bí ẩn tiềm tu. Trong quá trình này Bạch Húc Húc ngẫu nhiên cũng đi ra đi vào, bởi vậy mới dẫn tới đại họa sát thân!
Giát Giát phá quan ra ngoài, lập tức nghe được tin tức đang truyên khắp xung quanh...
Nam tử dùng Kim Xoa bị lão tổ Hỏa Viêm Phong giết chết!
Trong giọng nói Giát Giát tràn ngập khinh thường miệt thị, sát khí lóe lên trong mắt. Kim Cương Hàng Ma trượng phát ra tiếng râm rầm, từng bóng người bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất trong nháy mắt vỡ tan tâm mạch, đi đời nhà mai
- Chỉ là Huyễn Sát Trận mà cũng dám đối phó với Giát Giát ta?
Có thể thấy trong một năm qua, thiên phú tiềm lực của Giát Giát đã bị kích thích hoàn toàn, thực lực tăng vọt, đạt tới cấp độ của con nối dõi của thần linh cường đại rồi!
Vung lên như xuyên qua sông núi, quay cuồng chuyển động, giơ tay nhấc chân tỏa ra uy lực kinh khủng.
Bóng dáng Giát Giát nhoáng lên, Kim Cương Hàng Ma trượng trong tay đột nhiên bùng lên ánh sáng như ngọc.
Vù vù vùi
Hỏa Long cười:
- Quả nhiên lão tổ nói không sai. Tin tức truyền ra, không sợ đám rùa đen rút đầu các ngươi không hiện thân. Con lừa trọc, chuẩn bị chịu chết đi!
Giát Giát chậm rãi giơ Kim Cương Hàng Ma trượng trong tay lên, hai mắt bức người:
- Hôm nay hòa thượng ta liền mở sát giới!
Khí thế ngập trời bắt đầu khởi động.
Sắc mặt Hỏa Long hơi biến đổi, chẳng qua nghĩ lại phía sau mình chính là Hỏa Thần sơn khổng lồ, lúc này cũng yên tâm, hừ lạnh một tiếng:
- Không biết trời cao đất rộng! Bày trận!
Hỏa Long vung tay lên, phía sau y liên có mười mấy vị thiên tài tới từ Hỏa Thần sơn tiến ra, mặc trường bào hình ngọn lửa.
- Hỏa Thần Huyễn Sát trận!
- Hừ! Hóa ra là một tên người hầu cho Tiêu Dương! Bạch Húc Húc cũng bởi Hỏa Long nhận ra nên mới bị bắt vê Hỏa Thần sơn, giao cho lão tổ Hỏa Viêm Phong!
Trong bọn họ, không ít linh thân của lão tổ cường đại đã bị kinh động, muốn giết chết quái tài Tiêu Dương, gây dựng lại uy thế của thần linh!
Trận chiến ấy là sự sỉ nhục mà các thế lực thần linh nhớ kỹ!
Đám người đứng trước mặt Giát Giát, cầm đầu chính là Hỏa Long, một trong Hỏa Thần Sơn Thất Tử. Bản thân y cũng trải qua trận chiến trong thung lũng lớn năm đó, bị đánh tới lên bờ xuống ruộng.
Giát Giát lập tức điên cuồng đỏ hai mắt, cầm Kim Cương Hàng Ma trượng giết thẳng về Hỏa Thần sơn...
Phật Môn sát tinhI
Có thể xông tới Thần Linh Đệ Bát Cảnh làm gì có người yếu. Nhưng bọn họ bị một hòa thượng này đánh bay với xu thế nghiền ép, hơn nữa ra tay tàn nhãn, giết sạch đám người tại đương trường.
Bịch bịch bịchI
Trong chớp mắt này, sắc mặt Hỏa Long tái đi, lui lại phía sau vài bước theo tiêm thức, nhìn sát tinh của Phật Môn nắm Kim Cương Hàng Ma trượng trong một tay, sát khí bừng bừng, lưng đã dâng lên khí lạnh.
May mà lúc này sơn môn Hỏa Thần sơn đã mở ra.
Vù vùi
Vùi
Từng bóng người mặc trường bào ngọn lửa phóng vọt ra, khí thế bức người.
Hỏa Long xoay người, vui mừng ngạc nhiên:
- Nhị sư huynh!
Người cầm đầu là người đứng thứ hai trong Hỏa Thần Sơn Thất Tử, Hỏa Thao. Giờ phút này mấy người đứng cạnh y cũng là những con nối dõi của thần linh của Hỏa Thần sơn may mắn còn sống sau trận đánh tại thung lũng lớn.
Trong Hỏa Thần Sơn Thất Tử, Hỏa Thao chỉ thấp hơn đại sư huynh Hỏa Kỳ, tuyệt đối là con nối dõi của thân linh cường đại!
Khuôn mặt Hỏa Thao lạnh lùng cất bước tới, nhìn từ trên cao xuống hòa thượng Giát Giát, chậm rãi lắc đầu:
- Xem ra Thần Linh Cảnh Địa ngày càng không có quy củ rồi! Ngay cả sơn môn của Hỏa Thần sơn mà cũng có đám nhãi nhép dám xông vào!
Tay Giát Giát cầm Kim Cương Hàng Ma trượng, cười lạnh rộ lên:
- Ra vẻ cao quý gì chứ? Lúc đầu không phải bị lão đại ta đuổi giết như chó nhà có tang sao!
Hỏa Thao tái mặt, đôi mắt bùng lên vẻ tức giận.
Một trận đánh tại thung lũng lớn là một nỗi sỉ nhục không thể nào xóa đi trong lòng rất nhiều con nối dõi của thần linh. Hôm nay Hỏa Thao lại bị hòa thượng Giát Giát xát muối vào vết thương, đột nhiên giận dữ:
- Hòa thượng thối! Thường đường ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Hôm nay ngươi hẳn phải chết chứ không còn nghỉ ngờ gì nữa! Ta muốn xem người có mấy phần năng lực.
- Năng lực của ta ngươi không nhìn ra, mau gọi Hỏa Viêm Phong ra chịu chết đi!
Hòa thượng Giát Giát xua tay chặn lại. - Nhị sư huynh, giết gã đi!
Giờ phút này Hỏa Long cũng không nhịn nổi nữa, sắc mặt giận dữ cắn răng:
- Quái tài Tiêu Dương kia không biết đã trốn ở góc nào rồi, nói không chừng đã bị những thế lực thần linh còn lại âm thâm diệt trừ rôi! Chỉ là một con lừa trọc, có gì kiêu ngạo chứ?
- Ta kiêu ngạo thì đã sao?
Giát Giát nhìn miệt thị, cười:
- Mục đích hôm nay bản hòa thượng tới chỉ có một, giết chết một người... Hỏa Viêm Phong!
- Hẳn là còn một mục đích...
Lúc này bỗng nhiên một giọng nói vang lên phía sau hòa thượng Giát Giát, trong nháy mắt từ xa đã tới gần, giống như sấm sét giáng vào trong đầu hòa thượng Giát Giát!
Trong nháy mắt hai mắt gã mở lớn, quay phắt đầu lại.
Một bộ áo trắng lờ lững đi tới, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- San bằng một ngọn núi... Hỏa Thần sơnlII