Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109: Nghi Ngờ

Chương 109: Nghi ngờ Chương 109: Nghi ngờChương 109: Nghi ngờ

Tiêu Dương liếc nhìn Bạch Khanh Thành. Tiêu đại gia ta cũng từng ngốc hay sao?

- Vừa rồi tôi chú ý sắc mặt của hai người, cũng không có điểm nào khác thường so với người khác.

Bạch Khanh Thành nhanh chóng nói.

Tiêu Dương bĩu môi:

- Nếu như là tôi, sau khi giết ba người rồi cũng sẽ không có vẻ mặt khác lạ gì lớn đâu.

Bạch Khanh Thành trừng mắt nhìn Tiêu Dương, sau đó nhìn ra bên ngoài. Khi chắc chắn tất cả bảo vệ đã đi xa, lúc này mới cất bước ra ngoài.

- Muốn biết kết quả, đi đến khu gần hàng rào của nơi xảy ra vụ án gần nhất nhìn là biết thôi.

Tiêu Dương cũng đi theo ra ngoài.

Bấy giờ đã gần trưa.

Hai người đi vê hướng hàng rào, dọc theo mép bờ tường.

- Trận mưa sáng hôm nay có lẽ đã xóa đi phần lớn dấu vết. Nhưng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.

Bạch Khanh Thành dừng lại.

- Đại tỷ, chị phát hiện được gì không?

- Anh nhìn xem.

Bạch Khanh Thành chỉ vào một bên bờ tường.

Một bãi bùn đất cuộn xuống.

Tiêu Dương nhìn lướt qua vách tường ở đây, so sánh với hai bên, ánh mắt sáng lên:

- Có người trèo qua tường.

- Chỗ này cũng là bờ tường gần với nơi phát hiện vụ án gần nhất.

Bạch Khanh Thành nhìn về hướng cổng trường học, âm thầm đánh giá, chợt lên tiếng:

- Từ phòng bảo vệ cổng chính qua đây, rồi leo qua phía đối diện, đến hiện trường gây án chưa tới ba phút.

- Vậy là đủ rồi.

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, nhẹ giọng nói:

- Tuy tối qua Trần Bình và Trần Khải ở cùng với tôi. Nhưng trong lúc đó, kể cả tôi đều rời khỏi phòng bảo vệ để đi vệ sinh. Một trong hai người đó, hoàn toàn có thể thừa cơ không có ai ngăn cản mà hoàn thành hung án.

- Tôi đã kiểm tra tư liệu của mấy người tình nghi này một lần, hai người đều không có tiền án gì. Nếu quả thật hai người họ đã gây ra án mạng, thì động cơ ở đâu?

Bạch Khanh Thành nhíu mày:

- Tôi nghĩ mãi vẫn chưa hiểu, chính là động cơ gây án của họ.

- Có người ham muốn tiền tài, có người ham muốn sắc, có người chỉ là ý nhất thời. Tiêu Dương liếc nhìn xung quanh:

- Đại tỷ, hiện giờ hai người này dường như có thể xác định là hung thủ của vụ án, chị định khi nào thì bắt họ?

Bạch Khanh Thành trâm ngâm một lát, nói:

- Bây giờ phần lớn manh mối đều dừng lại ở giai đoạn mà chúng ta vừa phân tích. Muốn bắt hai người họ, còn thiếu một chút cơ hội.

- Cơ hội gì?

Bạch Khanh Thành suy nghĩ, đôi mắt xẹt qua một tia sáng:

- Dụ rắn ra khỏi hang.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:

- Chúc chị thành công.

- Đến lúc đó có thể còn phải nhờ anh phối hợp.

- Cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.

- Đúng rồi.

Bạch Khanh Thành nói:

- Tiêu Dương, chuyện tối hôm qua, trong cục yêu cầu anh qua đó một chuyến lấy khẩu cung, dù sao...

Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương. Nếu không phải là Dương Nham Điền đích thân nói, cô còn không thể tin, tiểu tử này dám trực tiếp dùng súng chỉ vào đầu Dương Nham Điền bức ông đi vào khuôn khổ.

- Tôi sẽ sắp xếp thời gian qua đó.

Tiêu Dương không để ý, lập tức gật đầu.

- Về chuyện tối qua, đại tỷ à, chị đã không cẩn thận rồi đấy. .......

Bạch Khanh Thành vội vàng quay về lên kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang, Tiêu Dương thì vê phòng ngủ một hồi. Sau khi ăn cơm cùng Quân Thiết Anh xong, liền đẩy cô ra ngoài trường học.

Vẫn là khách sạn đó.

Ánh mắt của nhân viên phục vụ có hơi kỳ quái nhìn Tiêu Dương bế Quân Thiết Anh lên lầu.

Nửa tiếng sau, Tiêu Dương lại bế Quân Thiết Anh đi xuống.

Sắc mặt hai người đều có chút hồng.

Người phục vụ nhìn thời gian, lại nhìn bóng lưng Tiêu Dương rời đi, lần nữa than:

- Càng ngày càng kém.

Tiêu Dương không biết mình bị khinh bỉ một trận, sau khi đưa Quân Thiết Anh vê phòng ngủ, trong đầu vẫn giữ nguyên hình ảnh của màn châm cứu vừa rồi, mũi không kiềm được nóng lên.

Quay về phòng bảo vệ ôm đầu đi ngủ.

Đại đội hình cảnh khu Dương Phổ.

- Bạch đội trưởng.

- Bạch đội trưởng.

- Đem toàn bộ tư liệu có được của vụ án năm ngày ba mạng đến phòng của tôi. Bạch Khanh Thành quyết đoán dặn dò, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của mình, lấy ra tờ giấy, trâm †ư suy nghĩ.

Một lát sau, có mấy tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Bạch Khanh Thành ngẩng đầu lên.

Một hình cảnh trung niên cầm trong tay đống tư liệu đẩy cửa vào.

- Khanh Thành, đây là tư liệu mà cô cần.

Vị hình cảnh trung niên nọ đi tới, đặt tư liệu xuống trước mặt Bạch Khanh Thành.

- Dương đội?

Bạch Khanh Thành lập tức đứng lên:

- Sao lại làm phiên anh đưa tư liệu vào đây? Đám ranh kia đâu?

Người trước mặt là chỉ huy hiện trường tối hôm qua, Phó đội trưởng đội hình cảnh, Dương Nham Điền.

- Tôi đúng lúc có việc tìm cô.

Dương Nham Điền mỉm cười, dò hỏi:

- Sao rồi? Vụ năm ngày ba mạng có đột phá?

- Đúng vậy.

Bạch Khanh Thành gật đầu:

- Nếu không có gì ngoài ý muốn, hung thủ sẽ nhanh chóng bị bắt vê quy án thôi.

- Vậy thì tốt.

Dương Nham Điền mỉm cười, gật đầu:

- Khanh Thành, tối hôm qua cô vừa bị thương ở bả vai, lẽ ra nên nghỉ ngơi một chút.

- Tôi không sao.

Bạch Khanh Thành nói:

- Bác sĩ nói cũng không chạm đến gân cốt, chỉ cân mấy ngày này điều dưỡng tốt là không sao.

- Vậy thì tốt.

Dương Nham Điền thở dài một hơi, như trút được gánh nặng.

- Khanh Thành, cô cũng đừng quên, ngày đó sắp tới rồi.

- Ngày gì?

Bạch Khanh Thành khẽ giật mình, một lúc sau, đột nhiên mắt sáng lên:

- Ngày 10 tháng 10, là ngày thi đấu tuyển tinh anh nội bộ?

- Đúng vậy.

Dương Nham Điền nói:

- Cuộc thi tuyển chọn người xuất sắc này đối với những hình cảnh trẻ tuổi mà nói là một cơ hội. Nếu như có thể lấy được tấm thẻ cuối cùng, có thể lập tức gia nhập vào đội hình cảnh với quyền hạn càng lớn và càng đặc biệt hơn. Đó mới là nơi để các cô thể hiện bản thân. Chỉ có điều, cuộc thi tuyển chọn tinh anh hàng năm danh tài chọn được cuối cùng quá ít. Đặc công và hình cảnh đến từ khắp nơi trên cả nước cạnh trạnh cùng nhau. Khanh Thành, cô nên chăm sóc cho sức khỏe của mình thật tốt. Thời gian này nên dưỡng thương cho tốt, đừng làm chuyện gì bậy bạ nữa. Đại đội hình cảnh Dương Phổ chúng ta chỉ có cô là hy vọng lớn nhất.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành hiện lên ánh hào quang nóng rực, gật đầu:

- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực.

Bước vào những bộ ngành cao cấp hơn, điều này đối với bất cứ cảnh sát viên nào mà nói, đều là sự hấp dẫn khó có thể chống cự.

Ngày mười, tháng mười!

- Đúng rồi, Khanh Thành.

Dương Nham Điền dừng lại, dò hỏi:

- Tối qua anh chàng trẻ tuổi kia...

- Hắn nói có thời gian sẽ qua lấy khẩu cung.

- Không sao, chỉ là quá trình đơn giản thôi mà.

Dương Nham Điền lơ đễnh, đứng lên:

- Khanh Thành, hãy nhớ, trong khoảng thời gian này đừng quá liều mạng. Cuộc thi tuyển tinh anh quan hệ đến vận mệnh tiên đồ của cô đấy.

Nói xong, Dương Nham Điền đẩy cửa bước ra ngoài.

Cửa lớn đóng lại.

Bạch Khanh Thành lại rơi vào trâm mặc, rồi bắt đầu xem xét đống tư liệu về người chết, phân tích thủ đoạn của hung thủ vụ án.

Thời gian chậm chạp trôi qua, chớp mắt đã đến hai giờ chiều.

Bạch Khanh Thành cảm giác môi hơi khô, liền cầm ly nước, mới phát hiện máy đun nước trong phòng đã không còn một giọt, liền cất bước đi ra ngoài.

Ai nấy đều bận rộn, có nhiệm vụ đều vội vàng xử lý. Đột nhiên, một âm thanh kích động chợt vang lên chói tai.

- Không phải tôi. Thật sự không phải tôi. Tôi thật sự không làm chuyện này.

Bạch Khanh Thành đưa mắt nhìn sang, thấy một người bộ dạng như chuột nhắt bị cảnh sắt bắt đi vào, miệng không ngừng la hét.

Bạch Khanh Thành tặc lưỡi không để tâm. Tình huống như vậy cô đã thấy nhiều rồi, tên trộm nào lúc bị bắt mà không kêu bị oan?

Rót xong ly nước rồi quay trở vê.

- Anh tốt nhất là nên khai báo trung thực vào.

Một tiếng hừ lạnh.

- Tôi khai cái gì đây? Đây vốn không phải là do tôi ăn trộm. Nếu là đồ do mình ăn trộm mà mang trên người, tôi đúng là không cẩn thận rồi.

Nghe vậy, Bạch Khanh Thành dừng bước.

- Đúng là không cẩn thận rồi. Những lời này xẹt qua trong đầu.

Bạch Khanh Thành quay người, đi thẳng về hướng tên nhìn như chuột nhắt kia:

- Hắn phạm tội gì?

- Thằng nhóc này vào nhà người ta ăn trộm đồ, chúng tôi lục soát được món đồ bị mất trên người hắn. Hắn có chết cũng không chịu nhận, còn nói là bị người khác cố ý hãm hại.

- Cảnh quan, cô hãy phân xử đi. Cô nói nếu như tôi đi ăn trộm, tôi lại không cẩn thận như vậy hay sao?

Gã gấp giọng nói.

- Vậy thì anh sẽ làm sao?

Bạch Khanh Thành bình tĩnh hỏi.

- Đương nhiên là nghĩ cách đem tất cả các món đồ này đi bán sạch. Để lại trên người, chẳng phải nói cho cảnh sát biết tôi đi ăn trộm, để các người đến bắt tôi sao?

Người con trai lớn giọng nói.

- Miệng mồm cũng rất lanh lợi đấy.

Bạch Khanh Thành uống một ngụm nước, quay sang viên cảnh sát kia nói:

- Tra hỏi kỹ một chút, người này chắc chắn có vấn đề.

- Cô...

Người con trai quýnh lên.

- Đừng nói dối nữa, chút xíu thủ đoạn này của anh không qua mặt được Bạch đội trưởng đâu.

Bạch Khanh Thành đi thẳng về phòng, đóng cửa lại.

- Quá không cẩn thận?

Bạch Khanh Thành lại rơi vào suy nghĩ.

Cô nhớ đến lúc trước Tiêu Dương có nói với mình một câu.

- Về chuyện tối hôm qua, đại tỷ à, chị cũng quá bất cẩn rồi.

- Chuyện tối hôm qua?

Ánh mắt Bạch Khanh Thành sáng lên khác thường.

Từ lúc nhận được tin tức đến lúc bố trí hành động, người nằm vùng bị giết, rồi đồng đội của mình bị nhốt.

Hết thảy, bản thân cô giống như bị người khác dắt mũi đi vậy.

Chẳng lẽ chính là vì bản thân không cẩn thận ư?

Đối phương làm sao biết được thân phận của người nằm vùng? Còn hành động của cô nữa?

Ánh mắt Bạch Khanh Thành nheo lại nhìn thẳng phía trước.

- Quả thực... đúng là mình không cẩn thận rồi.

Bạch Khanh Thành thở sâu một hơi, thì thầm:

- Là mình không cẩn thận, quá tin tưởng người ở bên cạnh rồi.

Trong cục cảnh sát, có nội gián.

Lúc này, Bạch Khanh Thành vô cùng chắc chắn. Đồng thời cô cũng biết, trước đây Tiêu Dương nói câu đó có lẽ là nhắc nhở cô. Chỉ là, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, cho nên không tiện nói thẳng ra mà thôi.

- Người biết rõ hành động cụ thể vào tối hôm qua vốn không nhiều.

Bạch Khanh Thành nhíu màu:

- Nhưng mà là ai mới được?.......

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, nhiệt độ buổi chiều vô cùng ấm áp.

Ngủ một giấc, Tiêu Dương lúc này mới phát hiện đã hai giờ rưỡi.

- Chết, muộn rồi.

Tiêu Dương nhanh chóng rời khỏi giường, rửa mặt đơn giản rồi thay một bộ quần áo.

Vội vã mở cửa phòng bảo vệ.

Vừa mới chuẩn bị bước ra thì bước chân liên khựng lại.

Một bóng hình hiện ra trước mặt hắn.

Váy dài đen hấp dẫn, da thịt trắng nõn giống như bò sữa, khuôn mặt lạnh băng đang mỉm cười nhìn hắn.

Trong khoảng khắc này, Tiêu Dương dường như cảm giác nhiệt độ xung quanh lúc này đã hạ thấp xuống tận âm vài độ.

Môi hơi run rẩy.

- Tô... Tô cô nương...
Bình Luận (0)
Comment