Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110: Bác Sĩ Đặc Biệt

Chương 110: bác sĩ đặc biệt Chương 110: bác sĩ đặc biệtChương 110: bác sĩ đặc biệt

Tiêu Dương định lập tức đóng cửa lại, nhưng đã muộn. Tô Tiểu San một tay chặn lại. Cho dù trong lòng có xáo trộn đến mấy cũng không thể dùng tay bẻ hoa được.

Giọng run rẩy, yếu ớt vang lên.

- Tô cô nương, có chuyện gì à?

Ánh mắt Tô Tiểu San lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiêu Dương, bước đến một bước.

Tiêu Dương lui lại vài bước.

- Anh không phải rất muốn đóng cửa sao?

Tô Tiểu San khẽ nheo mắt.

Tiêu Dương rùng mình, cười mỉm:

- Tô cô nương, hoan nghênh đến hàn xá chơi.

- Hừi

Tâm mắt Tô Tiểu San thu lại, khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt cũng đồng thời ánh lên vẻ bất cam, tức giận nói:

- Cha tôi muốn gặp anh.

- Tô bá phụ muốn gặp tôi?

Tiêu Dương sợ run lên, lập tức vui mừng, liên tục gật đầu:

- Được, được!

Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trở lại. Chẳng trách nữ ma đầu này vừa mới nhìn thấy hắn liền biến thành một trận cuồng phong, hóa ra là do lệnh cha.

- Sáu giờ chiều, chờ tôi ở cổng trường.

Tô Tiểu San ném lại một câu, sau đó quay người bước đi rất nhanh, khuôn mặt đỏ hồng. Không biết tại sao, trước mặt tiểu tử thúi này, cô có cảm giác toàn thân trần trụi, bị hắn nhìn thấu tâm can.

- Hừ! Lão nương tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy đâu.

Tô Tiểu San lầm bầm vài câu, bóng hình cũng biến mất khỏi tâm mắt Tiêu Dương.

Tiêu Dương không nghĩ nhiều, thấy thời gian không còn nhiều lắm, lập tức đi nhanh về bãi đỗ xe, lái xe đến thẳng Vũ Phong quán.

Đến gần ba giờ, Tiêu Dương xuất hiện ở trước cửa Vũ Phong quán.

- Tiêu tiên sinh, mời đi bên này.

Lý Kiến Minh đứng ở cửa ra vào chờ Tiêu Dương, lúc này lập tức bước tới đón.

Tiêu Dương gật đầu, đi theo Lý Kiến Minh đến một ghế lô ở khu vực yên tĩnh.

- Giám đốc Tạ đang chờ ở bên trong.

Lý Kiến Minh hơi khom người:

- Tôi không tiện đi vào.

- Cảm ơn ông. Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, cửa của ghế lô khép hờ, Tiêu Dương đẩy cửa bước vào.

- Giám đốc Tạ.

Tạ Chấn Vinh đứng dậy, khuôn mặt mỉm cười:

- Tiêu huynh đệ, vào đi.

Sau khi Tiêu Dương ngồi xuống, hai người nói chuyện phiếm một hồi mới vào chủ đề chính.

- Tiêu huynh đệ, hôm nay tôi mời cậu tới là muốn nhờ cậu làm một chuyện.

Tạ Chấn Vinh nói trước.

- Xin giám đốc Tạ cứ nói.

Tạ Chấn Vinh trâm ngâm, nói tiếp:

- Ngày mười tháng sau, ở Vũ Phong quán sẽ có một cuộc thi tuyển tinh anh vô cùng quan trọng trong hệ thống của Cục cảnh sát.

- Vâng?

Tiêu Dương dường như có chút hứng thú.

- Cuộc thi tuyển tinh anh này vô cùng kịch liệt, tập trung tất cả những cảnh sát ưu tú của cả nước, đã từng tổ chức một lần ở Vũ Phong quán.

Sắc mặt Tạ Chấn Vinh giật giật:

- Nếu nghĩ lại quang cảnh của lần đó, thật có thể dùng từ vấy máu để hình dung. Để tranh đoạt một tấm vé thăng cấp, tất cả mọi người đều vô cùng hung ác. Cho nên về phương diện Vũ Phong quán, chúng tôi nhất định phải chuẩn bị tốt lực lượng cứu thương tại hiện trường.

Tiêu Dương đã hiểu ý của Tạ Chấn Vinh:

- Lúc đó ông muốn tôi đến giúp đỡ?

- Nếu như Tiêu huynh đệ đồng ý, Vũ Phong quán chúng tôi sẽ thuê cậu làm bác sĩ đặc biệt cho cuộc thi đấu tỉnh anh lần này, phụ trách chữa bệnh cho người bị thương lúc thi đấu.

Tạ Chấn Vinh nghiêm túc đề nghị.

Tiêu Dương lắc đầu cười nói:

- Giám đốc Tạ, ông quá đề cao tôi rồi. Bác sĩ nổi tiếng Thượng Hải còn nhiều mà. Huống hồ, giám đốc Tạ đừng quên, lần trước ở Diệu Thủ Đường tôi đã nói là tôi cũng không có bằng cấp bác sĩ gì.

-À...

Tạ Chấn Vinh lập tức khoát tay, mỉm cười nói:

- Tiêu huynh đệ khiêm tốn quá rồi. Thuật châm cứu của cậu xuất thần nhập hóa, ngay cả Nghiêm lão tiên sinh cũng phải xấu hổ không bằng, Tạ mỗ cũng được cảm thụ ơn này. Về phân bằng cấp bác sĩ, muốn làm một tấm không khó, chuyện này cũng không thành vấn đề.

Tiêu Dương âm thâm cười khổ. Thời gian hắn xuyên việt đến hiện đại cũng xem như không ngắn, nhận thức của bản thân đối với thế giới này cũng càng ngày càng nhiều. Điểm cơ bản nhất, ở đây, mỗi người khi đến tuổi đều có một tấm gọi là chứng minh thư, đại diện cho thân phận của mình. Còn một kẻ ngoại lai như hắn, đến hộ tịch còn không có chứ nói gì chứng minh thư. Cho nên càng không có khả năng nói đến chuyện làm bằng cấp bác sĩ gì.

- Chuyện này... Tiêu Dương có vẻ lưỡng lự.

- Giám đốc Tạ, cũng không phải là tôi không muốn giúp, chỉ là thi đấu chính quy như vậy, bằng bác sĩ không có không được. Còn chứng minh thư của tôi lại mất đi rồi, vẫn còn chưa kịp làm lại.

Tạ Chấn Vinh khoát tay cười nói:

- Chuyện này không có gì. Tiêu huynh đệ, tôi cho người đi giải quyết một tấm bằng bác sĩ cho cậu. Tôi đối với y thuật của cậu không có nửa điểm hoài nghi.

Tiêu Dương chần chừ, sau đó gật đầu. Kỳ thật điều hắn muốn nghe là Tạ Chấn Vinh nói sẽ xử lý chuyện thẻ chứng minh cho hắn. Đương nhiên, đây không phải là chuyện có thể tiện tay là làm được. Tạ Chấn Vinh dường như không quan tâm đến lai lịch của Tiêu Dương.

- Được rồi.

Tiêu Dương cũng muốn xem một chút cuộc thi đấu tuyển tinh anh của Cục cảnh sát sẽ là như thế nào. Từ sau khi đến thời hiện đại, bản thân ngoại trừ ở quán rượu Thiên Đường gặp vị Ngô Thiên Đức kia, trước giờ chưa từng thấy qua vị võ thuật gia thứ hai.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Tiêu Dương, Tạ Chấn Vinh cũng vui vẻ, cười nói:

- Vậy thì cảm ơn Tiêu huynh đệ rồi. Đúng rồi, lần này đội ngũ cứu thương cho cuộc thi sẽ giao hết cho Tiêu huynh đệ phụ trách. Cuộc thi đấu lớn như vậy chỉ dựa vào mình Tiêu huynh đệ tất nhiên là không thể yên tâm được, không biết Tiêu huynh đệ có đề cử vị bác sĩ nào không?

- Vậy để người của Diệu Thủ Đường phụ trách đi.

Tiêu Dương không nghĩ nhiều, nói ngay.

Hai người bàn bạc một chút công việc cụ thể, mãi đến khi mặt trời chuyển về hướng Tây, Tiêu Dương mới cáo biệt Tạ Chấn Vinh rời khỏi Vũ Phong quán.

- Thi đấu tuyển tinh anh?

Tiêu Dương từ Vũ Phong quán đi thẳng về Phục Đại, chờ đợi cuộc thi đấu.

Tô Tiểu San xụ mặt đứng bên cạnh chiếc Mercedes Benz màu đỏ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt có vẻ tức giận.

- Hừi! Tiêu Dương, anh dám cho tôi leo cây, lão nương tuyệt đối sẽ không tha cho anh.

Tô Tiểu San giận dỗi nói.

Ước lượng khoảng chừng mười phút, chiếc Chery QQ màu đỏ chậm rãi xuất hiện trong tâm mắt Tô Tiểu San.

- Hừi

Tô Tiểu San hừ lạnh một tiếng, quay người lên xe, khởi động xe rồi từ từ lái đi. Tiêu Dương cũng lái xe theo sát đằng sau.

Hướng mà xe đi Tiêu Dương vô cùng quen thuộc, đúng là căn nhà mà Tô Tiểu San tối hôm qua đã đưa hắn về.

- Tô bá phụ chắc đã xuất viện rồi.

Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên, quả thực có chút kiêu ngạo. Thương thế Tô Thiên Nam nghiêm trọng dường như đã không còn bất cứ hy vọng nào cứu được. Sau khi Tiêu Dương ra tay, trong thời gian ngắn Tô Thiên Nam đã có thể ra viện. Chuyện này đều là do y thuật xuất quỷ nhập thân của Tiêu Dương.

Xe từ từ đi vào trong chung cư, sau khi đỗ xe, Tiêu Dương xách theo một cái túi bước ra. Tô Tiểu San liếc nhìn trên tay Tiêu Dương một cái.

- Có chút lòng thành, cũng không thể tay không đến cửa.

Tiêu Dương mỉm cười nói.

Thấy tiểu tử này cũng xem như là biết điều, vẻ mặt Tô Tiểu San giãn ra, khẽ gật đầu, hai người sóng vai đi tới.

- Sao anh biết cha tôi thích đồ đồng cổ?

Tô Tiểu San nhìn thoáng qua cái túi Tiêu Dương đem theo, nhịn không được hỏi.

- Đoán.

Tiêu Dương cười cười.

Tô Tiểu San nhếch miệng.

Đi tới cửa nhấn chuông, cửa lớn nhanh chóng mở ra.

- Tiêu Dương đến rồi.

Người mở cửa chính là mẹ của Tô Tiểu San, Dương thị. Bấy giờ chào đón Tiêu Dương vào cửa, lại đem con gái mình quảng qua một bên.

- Tiêu Dương, nào, lại đây lại đây.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tiêu Dương nhìn lên:

- Phó hiệu trưởng Tô.

Tô Thắng Kỷ mặc một bộ đồ dài màu xanh đậm, có chút hình tượng đồ phục cổ, ngồi ở trên ghế salon. Đối diện với ông là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, khuôn mặt lạnh lùng, miệng mỏng như lưỡi dao, mũi cao thẳng, trên trán còn có vết sẹo rõ, Tô Thiên Nam.

Hình dáng khuôn mặt hai người có vài phần giống nhau. Nhưng Tô Thắng Kỷ rõ ràng lớn tuổi hơn Tô Thiên Nam không ít.

- Tô bá phụ.

Tiêu Dương đi tới chào hỏi Tô Thiên Nam, hơn nữa còn đánh giá Tô Thiên Nam một chút. Lúc này tuy Tô Thiên Nam còn có vài chỗ băng bó, vẻ mặt có hơi tái nhợt, nhưng tổng thể đã không sao, chỉ cần thời gian để từ từ bình phục.

Tô Thiên Nam đứng dậy, đưa tay vỗ vai Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, nào, ngồi xuống nói chuyện.

Tiêu Dương ngồi ở bên cạnh Tô Thiên Nam, Tô Tiểu San lúc này mới lễ phép bưng lên cho Tiêu Dương một tách trà, rồi ngồi ở bên cạnh Tô Thắng Kỷ.

- Tiêu Dương, trong khoảng thời gian này cậu đã trở thành người nổi tiếng của Phục Đại rồi.

Tô Thắng Kỷ đang đánh cờ với Tô Thiên Nam, sau khi đặt xuống một con cờ đen, đưa mắt nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương sờ sờ mũi:

- Phó hiệu trưởng Tô, có một số việc quả thực là thân bất do kỷ.

- Tôi hiểu. Tô Thắng Kỷ gật đầu.

CạchI

Một con cờ đặt xuống.

- Nhưng có đôi khi, nếu lưỡi dao lộ ra quá, sẽ khiến cho kẻ tiểu nhân đố ky đấy.

Nghe xong Tiêu Dương biến sắc, rõ ràng Tô Thắng Kỷ có thể là đang nhắc nhở hắn. Trâm ngâm hồi lâu, hắn gật đầu, trâm giọng nói:

- Đa tạ phó hiệu trưởng Tô nhắc nhở.

- Cái gì mà Phó hiệu trưởng Tô, cậu khách sáo quá.

Tô Thắng Kỷ cười ha ha, mắt nhìn Tô Tiểu San.

- Cậu cũng giống như Tô Tiểu San, gọi tôi là bác đi.

Lúc này Tô Thắng Kỷ và Tô Thiên Nam nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý của hai người khiến cho Tiêu Dương và Tô Tiểu San cùng lúc có cảm giác bất an.

- Hừ, nghe chưa, sau này ở trường học bớt bớt lại một chút.

Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương:

- Anh nghĩ là ở trường làm xằng làm bậy thật sự có thể không bị chuyện gì sao? Nếu không phải bác ở phía sau rửa mông cho anh, chẳng biết anh đã bị cảnh sát mời đi uống trà từ bao lâu rồi.

Tiêu Dương sờ sờ mông của mình, có hơi ngượng ngùng, liên thành khẩn nhìn Tô Thắng Kỷ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

- Không có gì.

Tô Thắng Kỷ khoát tay:

- So với chuyện cậu cứu sống Thiên Nam, đây chỉ là chuyện nhỏ. .

- Ha ha, đại ca, anh cứ lo nói không, giờ bị em bao vây rồi kìa.

Tô Thiên Nam đặt xuống một con cờ nữa, liền cười ha ha, nhìn Tiêu Dương nói:

- Tiêu Dương, cậu có hiểu về đánh cờ không? Cậu nhìn xem, nước cờ này của tôi có vi diệu không?

Nghe vậy, Tiêu Dương đưa mắt nhìn xuống, cẩn thận xem xét quân cờ.

Tô Tiểu San cũng tò mò đưa mắt nhìn qua, một lúc sau, hé miệng cười khẽ:

- Bác à, lần này bác đúng là lật thuyền trong mương rồi. Bác đánh cờ có thể chưa từng thua cha cháu, lần này xem ra phải phá tiền lệ rồi.

- Nha đầu này.

Tô Thiên Nam trừng mắt nhìn Tô Tiểu San:

- Ý của con là kỳ nghệ của cha con rất kém cỏi sao?

- Không phải là cha kém, mà là bác quá lợi hại.

Tô Tiểu San cười hì hì.

Tô Thiên Nam xảy ra chuyện, ngược lại đã hòa hoãn được không ít mối quan hệ cha con. Trước kia Tô Tiểu San vì có chút mâu thuẫn với Tô Thiên Nam nên quan hệ rất căng thẳng. Mãi đến sau này, sau khi sắp sinh ly tử biệt, Tô Tiểu San mới ý thức được tình thương của cha rất đáng quý, coi như lần này Tô Thiên Nam trong cái họa lại có được cái may. Lúc này Tô Thắng Kỷ cười mỉm nhìn Tô Thiên Nam, chợt ánh mắt chuyển qua Tiêu Dương: - Tiêu Dương, cậu thấy sao?

Ánh mắt Tiêu Dương rời khỏi bàn cờ, cười khẽ:

- Bác, mưu lược rất tốt ạ. Ván này, Tô bá phụ nguy rồi.
Bình Luận (0)
Comment