Chương 111: Anh có muốn kiểm tra một chút không?
Chương 111: Anh có muốn kiểm tra một chút không?Chương 111: Anh có muốn kiểm tra một chút không?
Lời vừa nói xong, liên có một giọng nói vang lên.
- Không hiểu thì đừng nói bậy.
Tô Tiểu San liếc nhìn Tiêu Dương, tức giận nói:
- Cục diện trước mắt của bác đã bị cha tôi bao vây hết rồi, có thể nói là hoàn toàn không có cơ hội lật ngược tình thế.
- Tiểu San, đừng vội kết luận, Tiêu Dương nói như vậy chắc chắc là có cái nhìn của mình.
Tô Thiên Nam nói.
- Đúng vậy.
Tô Thắng Kỷ cũng có chút hứng thú:
- Tiêu Dương, cậu nói xem.
Ánh mắt Tiêu Dương lại nhìn xuống bàn cờ, mỉm cười nói:
- Nhìn cờ cũng như nhìn người. Thế cờ của Tô bá phụ tiến công dũng mãnh, thường sử dụng cách giống như kiếm lao xé gió, dứt khoát rõ ràng, chiến thuật tiến lên phía trước, một khi đã mở thì sẽ triển khai được thế công rất ác liệt. Nhưng cũng vì thế mà làm cho bản thân trở thành cổng thành mất lửa, khó mà bổ sung về sau. Cho nên, Tô bá phụ lấy công làm chủ, dùng tiến công để thay cho phòng thủ. Thế cờ như vậy, điểm tốt là thường khiến cho người khác trở tay không kịp, từ đó mà luống cuống tay chân, liên tiếp thất bại. Điểm yếu là nếu gặp đối thủ lấy phòng thủ lâu dài, thì trước sự phòng thủ chặt chẽ, tấn công không thành tất sẽ dần để lộ điểm tai hại với chính mình. Nói tóm lại, bác chính là kỳ thủ lấy phòng thủ lâu dài làm chính.
Lời nói này của Tiêu Dương khiến cho ánh mắt ba người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Nói trúng điểm yếu rồi.
Tô Thiên Nam cũng không phủ định, là người đầu tiên công nhận cách giải thích của Tiêu Dương:
- Đây đúng là phong cách của Tô Thiên Nam tôi, nhưng người có thể ngăn được tiến công của tôi cũng không nhiều. Đại ca đối với thế cờ của tôi đã hiểu quá rõ, cho nên lần nào tôi cũng thua dưới tay anh ấy.
- Chơi đùa với kẻ địch, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bác hiểu rõ Tô bá phụ, một vài kẻ địch cũng sẽ hiểu rõ Tô bá phụ như vậy.
Tiêu Dương nói thêm.
Nghe vậy, trong lòng Tô Thiên Nam khẽ động, trầm tư một hồi, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, cười lớn một tiếng:
- Tiêu Dương, nhắc nhở của cậu, Tô mỗ sẽ ghi nhớ.
- Nhưng mà, tuy cha tôi thường thua dưới tay của bác, nhưng thế cục của ván này đã định. Theo tôi thấy, ván này bác khó mà lật bàn được.
Tô Tiểu San nói, cô không muốn bị tiểu tử này lấn lướt.
- Cũng chưa hẳn.
Tiêu Dương cười nói:
- Người chiếm thế thượng phong trong trận này, không phải là Tô bá phụ. Ngược lại, bác mới là người nắm quyền chủ động. - Hừ, nói hay lắm, có bản lĩnh thì anh lật bàn xem.
Tô Tiểu San không phục.
- Không cần tôi lật bàn, bác đã tính toán từ trước rồi.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Phong cách đánh cờ của bác vô cùng ổn, mà trong ổn sẽ có biến, từ biến sẽ thắng. Mỗi một quân cờ đặt xuống đều liên quan đến bố cục được tính toán trước, thậm chí là vài chục nước. Cho nên, bác vốn dĩ không phải lo nói chuyện phiếm với tôi mà mất đi lợi thế, để cho Tô bá phụ thừa cơ tiến vào, mà là...
Tiêu Dương đưa tay, cầm lên một quân cờ đen, vẻ mặt bình thản, từ từ đem quân cờ đặt xuống một vị trí trên bàn cờ.
- Gậy ông đập lưng ông.
CạchI
Tâm mắt của mọi người đều nhìn vào bàn cờ. Trong tích tắc, từ quân cờ đen được đặt xuống, toàn bộ cục diện dường như trong nháy mắt đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Quân đen hoàn toàn sống lại, tạo thành nhiều bố cục vòng vây liên tiếp.
Một quân cờ rơi, trời nổi gió.
Ngàn quân biến đổi, trận diệt tan.
- Hay! Quả thực rất hay.
Lúc này Tô Thiên Nam cũng không khỏi bái phục, lớn tiếng cảm thán vài câu, ánh mắt lại nhìn vào bàn cờ hồi lâu, lắc đầu thở dài:
- Nguy cơ khắp nơi. Ván này tôi lại thua rồi. Đại ca, luận về tâm tư, quả là em còn xa mới sánh được bằng anh.
Tô Thắng Kỷ mỉm cười, đưa mắt nhìn Tiêu Dương:
- Tiêu Dương mới thật sự là cao thủ chơi cờ, cục diện tôi bố trí tỉ mỉ, cậu ấy vừa nhìn đã nhận ra, đây chẳng phải là điểm mà người bình thường có thể so bì được. Nói tiếp, Tiêu Dương, sao cậu biết là tôi cố ý dùng chiêu gậy ông đập lưng ông?
Tô Thắng Kỷ liếc nhìn Tô Thiên Nam một cái, Tô Thiên Nam lúc này đã là kẻ thua cuộc không nói được gì.
- Bác, trong lúc chúng ta nói chuyện, ánh mắt của bác thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào vị trí này.
Tiêu Dương chỉ vào vị trí vừa mới đặt quân đen xuống, cười nói:
- Có lúc, chỉ một ánh mắt là có thể bộc lộ được cách nghĩ trung thực nhất trong suy nghĩ của người đánh cờ.
- Nhìn người rất tỉ mỉ.
Tô Thắng Kỷ tán thưởng, ánh mắt liếc qua, cười nói:
- Điểm này hai cha con nên học tập Tiêu Dương một chút.
- Bác nói quá rồi.
Tiêu Dương khiêm tốn nói.
- Hừ, có gì ghê gớm đâu, cũng có thể là mèo mù vớ cá rán thôi.
Tô Tiểu San đúng là tâm phục nhưng miệng không phục. Tiêu Dương chỉ cười không nói.
- Nào, chúng ta đánh lại. Ván này, Tiêu Dương sẽ là quân sư của tôi, ha ha...
Tô Thiên Nam thể hiện sự hào hứng rõ rệt đối với cờ đạo. Quân trắng trong tay bỏ ra ngoài, coi như là nhận thua ván này.
Đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên xuất hiện, bắt lấy quân cờ trắng kia.
- Tiểu San, con...
Tô Thiên Nam có hơi khó hiểu.
Tô Tiểu San nhìn thẳng vào Tiêu Dương, cười mỉm:
- Tiêu Dương, kỳ đạo của anh chẳng phải rất lợi hại sao? Nếu có bản lĩnh thì anh hãy lợi dụng tàn cuộc ván này, giúp cha tôi chuyển bại thành thắng xem.
Vừa nói xong, mấy người Tô Thắng Kỷ đều ngây người.
Thế cục trước mắt, Tô Thắng Kỷ đã chiếm được thế chủ động, chỉ còn một bước cất lưới nữa thôi. Về cơ bản là không có khả năng hy vọng Tô Thiên Nam chiến thắng được nữa. Thêm nữa, thế cờ của Tô Thắng Kỷ vô cùng vững chãi, lúc này muốn ông ấy xuất hiện sai lầm, lại càng không thể.
Hiện tại, Tô Tiểu San rất hăng hái công kích Tiêu Dương. Nhìn thấy tiểu tử Tiêu Dương tỏa sáng như vậy, trong lòng Tô Tiểu San quả thực khó chịu vô cùng. Cho nên liền đưa ra yêu cầu này làm khó dễ Tiêu Dương, để giết chết nhuệ khí của hắn.
- Nếu anh có thể chuyển bại thành thắng, chuyện giữa chúng ta coi như có thể xóa bỏ, thế nào?
Tô Tiểu San tủm tỉm cười.
Cô đảm bảo Tiêu Dương không có bản lĩnh này.
- Tiểu San, giữa con và Tiêu Dương có mâu thuẫn gì sao?
Lúc này, Tô Thiên Nam không nhịn được liên hỏi.
Sắc mặt Tô Tiểu San hơi đỏ lên, sau đó khôi phục vẻ bình thường, mắt nhìn thẳng Tiêu Dương.
Tiêu Dương suy nghĩ một hồi, nhìn Tô Tiểu San thăm dò:
- Tô cô nương, lời này là thật chứ?
- Đương nhiên.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn vào bàn cờ, dường như nhìn qua từng quân cờ một, trong đầu chỉ còn lại hai màu trắng đen đang xoay tròn với nhau.
Khoảng chừng ba phút sau.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn Tô Tiểu San, chợt cười khẽ:
- Tôi sẽ thử một lần xem sao.
Nghe vậy, Tô Thắng Kỷ giật mình:
- Cậu cảm thấy mình có thể lật bàn?
- Trong nguy cầu phú quý vậy.
Tô Thắng Kỷ cười to, ý bảo Tiêu Dương hạ cờ.
Tiêu Dương cầm một quân cờ lên, đặt xuống bàn cờ.
Tô Thắng Kỷ đã tính từ trước, thêm một quân cờ đặt xuống, liền giết sạch một mảng lớn quân trắng. Vẻ mặt Tiêu Dương không thay đổi, bình tĩnh ứng chiến.
Hai cha con Tô Thiên Nam ở bên cạnh xem cuộc chiến.
Cạch! CạchI
Cạch! CạchI! CạchI
Quân cờ đặt xuống như gió, từng bước đều có huyền cơ.
Vẻ mặt Tô Thắng Kỷ dần dần nghiêm lại, đồng thời, ánh mắt hiện lên vẻ hiếu chiến.
Cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ.
Không hề dám lãnh đạm.
Mỗi bước tiếp theo đều được tính toán sâu xa. Ban đầu còn duy trì tốc độ bình thường với Tiêu Dương, rất nhanh mỗi một quân cờ Tiêu Dương đặt xuống, Tô Thắng Kỷ đều phải suy nghĩ một hồi lâu rồi mới đi bước tiếp theo.
- Khởi tử hồi sinh?
Tô Thiên Nam ngồi bên cạnh lúc này mới nhìn ra điểm đầu mối, kinh hãi nói.
Tuy Tô Tiểu San không hiểu nhiều lắm, nhưng lúc này cũng có hơi nhìn ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Như vậy, anh ta thật sự có thể từ trong tay của bác làm cho ván cờ này sống lại?
- Giỏi cho một chiêu tìm đường sống từ cõi chết.
Ánh mắt Tô Thắng Kỷ nhìn chăm chú vào bàn cờ. Một lúc sau, nặng nề mà thở dài, tán thưởng từ đáy lòng, nhìn Tiêu Dương:
- Tôi phục rồi.
- Ha ha ha, đây là Trường Giang sóng sau đè sóng trước đấy.
Tô Thiên Nam so với Tô Thắng Kỷ còn vui vẻ hơn.
Tô Tiểu San hờn dỗi nhìn Tô Thiên Nam:
- Cũng chẳng phải tự cha đánh thắng được, có gì mà vui vẻ chứ?
- Đều là người nhà mà, người nhà mà.
Tô Thiên Nam nói đầy ẩn ý.
- Thư pháp hơn người, kỳ nghệ tinh xảo.
Ánh mắt Tô Thắng Kỷ đầy tán thưởng nhìn Tiêu Dương:
- Xã hội hiện giờ, người trẻ tuổi giống như cậu rất hiếm thấy. Tôi thật nghi ngờ, cậu có khi nào cầm kỳ thư họa đều tinh thông như vậy không?
Tiêu Dương cười khiêm tốn.
- Bác à, bác đừng có tâng bốc anh ta như vậy.
Tô Tiểu San rất không cam lòng, nhưng không có cách nào thể hiện ra, nhìn qua Tiêu Dương:
- Anh ta cũng chẳng phải tài tử phong lưu từ thời cổ đại hay là thám hoa Trạng Nguyên gì cả, sao có thể cầm kỳ thư họa đều tinh thông chứ?
Trong lòng Tô Tiểu San không ngừng nói với mình, chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. Mỗi người đều có sở trường của riêng mình, sở trường của tiểu tử này chính là đánh cờ. Đúng, nhất định là như vậy. Làm khách ở Tô gia, cách đối nhân xử thế của hai vị trưởng bối khiến cho Tiêu Dương có cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu, nhất là Tô Thiên Nam, một đời kiêu hùng trên giang hồ. Tiêu Dương vốn cho rằng lần này đến nhà, nhìn thấy Tô Thiên Nam chắc hẳn là một vẻ nghiêm khắc lắm, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế trùng trùng. Nhưng từ hành động mà xem ra, ông không đem vẻ mặt kiêu hùng sát phạt quyết đoán ở hội Thanh Diễm kia về nhà, chuyện này khiến Tiêu Dương vô cùng tán thưởng.
Lúc rời khỏi Tô gia cũng đã hơn tám giờ tối, trên đường lái xe về nhà Tiêu Dương nhận được điện thoại của Bạch Khanh Thành.
- Chuẩn bị dụ rắn ra khỏi hang?
Tiêu Dương giãm mạnh chân ga, chiếc xe lao đi về điểm hẹn với Bạch Khanh Thành.
Trong bóng đêm, Bạch Khanh Thành đứng ở bên đường lớn cách Phục Đại không xa. Sau khi xe Tiêu Dương dừng lại, Bạch Khanh Thành lập tức mở cửa lên xe.
- Cần tôi phối hợp thế nào?
Tiêu Dương liền hỏi.
Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương, cũng không chậm trễ:
- Tôi đã yêu câu cấp trên của đội bảo vệ các anh thông báo xuống. Đêm nay sẽ do anh, Trần Bình, Trần Khải ba người cùng trực ở cổng lớn.
- Chị nghĩ bọn chúng đêm nay vẫn sẽ hành động?
- Chỉ cần có con mồi thì sẽ có khả năng hành động.
Bạch Khanh Thành nói.
- Con mồi?
Tiêu Dương giật mình.
- Tôi đã nghiên cứu rồi...
Bạch Khanh Thành dừng lại, trầm giọng nói:
- Bao gồm cả cô gái tối hôm qua, giữa các cô gái đều không có mối quan hệ nào cả, nhưng bọn họ đều có chung một đặc điểm, đều là gái còn trinh.
Ánh mắt Tiêu Dương trợn to:
- Ý của chị là, hung thủ chỉ chọn những cô gái này để ra tay? Làm sao bọn họ có thể phân biệt được?
- Chuyện này thì phải bắt được bọn họ rồi mới biết.
Bạch Khanh Thành nói:
- Kỳ thật, muốn phân biệt cũng không khó. Chỉ là, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ mãi không ra động cơ của chúng.
Ngừng một lúc, Bạch Khanh Thành nói tiếp:
- Đêm nay, đích thân tôi sẽ là mồi nhử.
Két!
Tiêu Dương ngừng xe, quay người nhìn Bạch Khanh Thành, hơi kinh ngạc:
- Đại tỷ, chị vẫn là hoàng hoa khuê nữ à?
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Khanh Thành lập tức sa sâm, sắc mặt hung dữ, trừng mắt nhìn Tiêu Dương: - Anh có muốn kiểm tra một chút không?