Chương 1098: Đi con đường của mình, khiến cho kẻ khác phải run rẩy
Chương 1098: Đi con đường của mình, khiến cho kẻ khác phải run rẩyChương 1098: Đi con đường của mình, khiến cho kẻ khác phải run rẩy
Đá vụn bay tán loạn.
Tiêu Dương lăng không mà đứng, tay cầm Kim Phủ, giống như Vũ Hoàng nhất thống chín châu, tràn ngập khí thế cường đại, ánh mắt chậm rãi liếc qua chỗ Hỏa Viêm Phong. Gã Thần Minh lão tổ này cũng là linh thân, thực lực không hề thua kém Tương Thần lão nhân Tiêu Dương gặp ở Bất Hủ Cốc, nhưng hắn lại không mất quá nhiều công phu để trấn áp.
Ánh mắt Hỏa Viêm Phong hiện lên vẻ không cam lòng. Y không muốn khuất phục Tiêu Dương, nhưng lại không thể không đưa ra lựa chọn như vậy. Bởi vì truyên thừa của Hỏa Thần Sơn. Nếu để Tiêu Dương tùy ý đại khai sát giới, rất nhiều thiên tài do Hỏa Thần Sơn tỉ mỉ chọn lựa và bồi dưỡng sẽ bị tổn thất thảm trọng.
Cho dù là Hỏa Viêm Phong, cũng không gánh nổi phần trách nhiệm này.
Không cam lòng thì không cam lòng, Hỏa Viêm Phong vẫn phải chậm rãi bước đến gần Bạch Húc Húc.
Tiêu Dương hiển nhiên là không hoàn toàn tin tưởng Hỏa Viêm Phong, thân ảnh lướt đến, rơi xuống bên cạnh Bạch Húc Húc, quang mang Kim Phủ tản ra, tùy thời tấn công Hỏa Viêm Phong.
- Ngươi nhất định sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho hành động ngày hôm nay.
Ánh mắt Hỏa Viêm Phong bắn ra sự phẫn nộ, hung hăng nhìn Tiêu Dương, nắm chặt nắm tay, sau đó chuyển sang nhìn khóa Tiên Liên.
- Không thành vấn đề.
Cả quá trình, Tiêu Dương đều nhìn chăm chú vào. Một lát sau liền âm thầm lắc đầu. Quả thật, mỗi phương pháp giải khóa Tiên Liên đều không giống nhau, giống như muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Khóa Tiên Liên thuộc về một người, người khác sẽ rất khó mà giải. Bởi vậy, Thánh Long Vương đã trở thành một cái gai trong mắt thế lực Thần Minh.
Hỏa Viêm Phong nhìn Tiêu Dương:
Hỏa Viêm Phong nhìn chằm chằm Tiêu Dương một lúc, sau đó vung tay, rất nhanh đánh vài cái vào khóa Tiên Liên trên người Bạch Húc Húc. Khóa Tiên Liên bắt đầu rút đi.
- Câm miệng.
- Ngươi...
- Lão tặc, ta đã nói rôi mà, ngươi nhất định sẽ hối hận.
Bịch.
Hỏa Viêm Phong hận không thể đánh cho tên tiểu chính thái này một chưởng.
Bạch Húc Húc trừng mắt nhìn Hỏa Viêm Phong.
Tiêu Dương sảng khoái đáp ứng.
- Ngươi dám lật lọng?
- Ta giải khóa Tiên Liên xong, ngươi phải lập tức rời khỏi chỗ này.
Tiêu Dương lắc đầu:
Bạch Húc Húc rốt cuộc khôi phục được sự tự do, không nhịn được cười dài một tiếng, phóng thích nghẹn khuất trong lòng bấy lâu. Chất lỏng ăn mòn cường đại bắn nhanh ra ngoài, công kích bốn phương tám hướng, nhất thời lại có thêm vài gã thiên tài của Hỏa Thần Sơn ngã xuống. Hỏa Viêm Phong nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
Ở Thần Linh cảnh địa tầng tám này, người mạnh nhất của Hỏa Thần Sơn là Hỏa Viêm Phong đang tọa trấn. Cho dù có nghẹn khuất, y cũng đành phải nhịn.
Hỏa Viêm Phong tức đến run người. Để cho Bạch Húc Húc phát tiết? Làm gì có chuyện như vậy? Đó là hung hăng bạt tai thế lực Thần Minh thì có. Bạch Húc Húc phát tiết, còn y thì sao? Y phát tiết như thế nào?
Tiêu Dương khoát tay, ý bảo Bạch Húc Húc đến gân.
Quay sang nhìn Bạch Húc Húc, rồi lại nhìn Hỏa Viêm Phong:
- Chúng ta đi.
- Tiêu Dương ta nhất ngôn cửu đỉnh.
Hỏa Viêm Phong đứng im tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, sau đó ngửa mặt lên trời rống to, trút ra nộ khí trong lòng, ánh mắt tràn ngập cừu hận, nghiến răng nói:
- AI
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Hỏa Viêm Phong, cười ha hả, sau đó cùng với Bạch Húc Húc và Giát Giát bay đi, rất nhanh biến mất trong tâm mắt của Hỏa Viêm Phong.
- Chỉ là huynh đệ của ta nghẹn lâu như vậy, ngươi cũng nên để cho cậu ấy phát tiết một chút chứ?
Âm.
Lúc này, hòa thượng Giát Giát đã phát ra một Phật tượng kim thân thật lớn, ngồi ở hướng tây, song chưởng hợp lại, tản ra quang mang mãnh liệt, lực cường đại đánh vào, rốt cuộc Hỏa Thao không địch lại, hộc máu bay ra ngoài.
Giát Giát thu hồi Phật tượng kim thân, thân ảnh thoáng một cái, rơi xuống bên cạnh Tiêu Dương.
Đời này Hỏa Viêm Phong chưa từng nghẹn khuất qua. Nói về khía cạnh khác, một đầu ngón tay của y cũng có thể câu diệt linh hôn Tiêu Dương. Nhưng nói về uy lực linh thân, y lại bị Tiêu Dương trấn áp, khó có thể phản kháng.
- Ta giữ lời hứa, lập tức rời đi ngay.
Lão tổ bị đánh bại, đồng nghĩa với tín ngưỡng của bọn họ cũng sụp đổ. Lúc này, bọn họ không còn tâm tư phản kháng, chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Đám thiên tài của Hỏa Thân Sơn đang chạy loạn xung quanh, ánh mắt lại càng khủng hoảng.
- Tiêu Dương, tốt nhất là ngươi đừng bước lên Thần Linh cảnh địa tầng chín.
Thần Minh linh thân tọa trấn Thần Linh cảnh địa tâng chín của Hỏa Thần Sơn, thực lực còn cao hơn y.
Từ xa, ba người Tiêu Dương dừng lại, bên tai truyên đến tiếng rống giận của Hỏa Viêm Phong.
- Hừ, lão tặc này cũng có ngày hôm nay.
Bạch Húc Húc cắn môi, lấy làm tiếc:
- Tiếc là không giết được y.
- Làm người thì phải giữ chữ tín chứ.
Tiêu Dương lãnh đạm nói:
- Tôi đã nói là giải được khóa Tiên Liên cho cậu thì sẽ lập tức đi ngay.
Vừa phẫn nộ, nhưng Hỏa Viêm Phong lại vừa hối hận. Lúc trước còn nắm Bạch Húc Húc trong tay, Tiêu Dương sợ ném chuột vỡ đồ nên không dám ngạnh kháng. Bây giờ hắn quay trở lại, Hỏa Viêm Phong liên biết đây không phải là thiện ý.
- Rút lui. Toàn bộ rút lui.
Thần sắc Hỏa Viêm Phong biến ảo, ánh mắt lóe lên hận ý, một lát sau liền hạ lệnh:
- Ngươi...
- Ngươi quên ta đã nói gì sao? Ta nói muốn san bằng Hỏa Thần Sơn.
Ánh mắt Bạch Húc Húc liền toát ra vẻ áy náy. So với lão đại và Giát Giát, sự vô sỉ của cậu vẫn còn kém một chút.
- Tôi đã nói, nhất định sẽ làm cho lão tặc Hỏa Viêm Phong phải hối hận vì những gì mình đã làm.
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Hỏa Thần Sơn cao vút trong mây, lắc đầu nói:
- Ngọn núi này rất cao, nhưng tôi nhìn chẳng vừa mắt. Chúng ta đến san phẳng nó đi.
Vùi! Vùi! Vùi
Ba đạo thân ảnh quay lại. Khi bọn họ xuất hiện một lần nữa trước đống hỗn độn của Hỏa Thần Sơn, tiếng kinh hãi liên vang lên, tất cả đều phản xạ có điều kiện mà lui lại phía sau.
Hỏa Viêm Phong mở to mắt, phẫn nộ quát:
- Các ngươi lại đến làm gì?
Tiêu Dương mỉm cười:
- Lão đại nói là lập tức rời đi, cũng không nói là sau đó không được quay trở lại.
Giát Giát cười hắc hắc:
Tiêu Dương khoát tay chặn lại, khiến cho mấy lời Bạch Húc Húc đang tính nịnh bợ phải nuốt xuống, hai mắt mở to.
- Đi thôi. Bây giờ quay lại đó.
- Lão đại đúng là lão đại, thật là...
Bạch Húc Húc lập tức cảm thấy kính nể, không chút che giấu mà vuốt mông ngựa:
Vừa rồi y không xem trọng uy hiếp của Tiêu Dương, còn bảo hắn đáng chê cười, xem lời nói của hắn như gió thoảng bên tai. Bây giờ thì... gieo gió gặt bão.
San bằng Hỏa Thần Sơn, Tiêu Dương nói được thì sẽ làm được.
Vùi! Vùi! Vùi
Từng đạo thân ảnh bay vút bốn phương tám hướng.
- Trốn?
Bạch Húc Húc kêu to, Kim Xoa trong tay phát ra ánh sáng, thân ảnh lướt đi:
- Ta chọc vào! 'Ta chọc vào! Ta chọc vào.
Tiêu Dương nhìn Bạch Húc Húc đang đánh chó mù đường, im lặng không nói.
Còn hòa thượng Giát Giát, một lân nữa nhảy vào đánh với Hỏa Thao.
- Tiêu Dương.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Hỏa Viêm Phong run rẩy: - Làm người phải biết chừa đường cho người khác, để còn ngày sau gặp lại.
Tiêu Dương bu môi:
- Ta có cái gì cần phải gặp lại ngươi chứ? Cũng không thân lắm mà.
Phụt! Hỏa Viêm Phong rốt cuộc nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt cực kỳ không cam lòng nhìn Tiêu Dương. Sau khi phát ra một tiếng nguyên rủa, thân ảnh nhanh chóng lui về phía sau, dẫn đầu biến mất phía chân trời.
Có Tiêu Dương ở đây, y căn bản không thể ngăn cản chuyện phát sinh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỏa Thần Sơn bị hủy diệt. Chi bằng đi trước một bước thì hay hơn.
Y muốn giữ lại tính mạng, sau đó trả thù Tiêu Dương ở Thần Linh cảnh địa tâng chín.
Bạch Húc Húc thống khoái giết chóc một hồi thì ngừng tay. Dù sao cậu cũng không phải đồ tể giết người như ngóe. Sau khi phát tiết oán khí trong lòng, Bạch Húc Húc cũng không ra tay nữa, chỉ về phía sơn môn Hỏa Thần Sơn.
- Lão đại, em nghe nói bên trong sào huyệt của thế lực Thần Minh che giấu không ít bảo bối.
Ánh mắt Bạch Húc Húc sáng lên.
Bịch bịch bịch.
Liên tiếp thanh âm vang lên. Hỏa Thao bị thương nặng đến hộc máu bay trở ra.
Kim Cương Hàng Ma trượng trong tay Giát Giát một lần nữa quét ngang.
Hỏa Thao không cam lòng, bóp nát lệnh bài thần linh trong tay, thân ảnh hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
- Chờ ta một chút.
Hòa thượng Giát Giát tay câm Kim Cương Hàng Ma trượng rơi xuống bên cạnh Tiêu Dương, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn:
- Có phải muốn đi tìm bảo bối của Hỏa Thân Sơn hay không? Có phải không?
- Phật tổ cũng có lúc nhìn lầm.
Tiêu Dương cảm thán một câu.
Một lát sau, ba thân ảnh như hổ đói nhắm vào Hỏa Thần Sơn.
Bên trong Hỏa Thần Sơn, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm hưng phấn. Một nơi dừng chân của thế lực Thần Minh, hiển nhiên bảo vật không ít. Sau khi đám người của Hỏa Thân Sơn bị đánh bại, đám bảo bối này thuận lý thành chương rơi vào trong tay ba người Tiêu Dương.
Quét sạch suốt năm tiếng đồng hồ, ba người mới cảm thấy mỹ mãn bước ra khỏi sơn môn đã bị rách nát. Bạch Húc Húc thậm chí còn ợ một cái, cười hắc hắc:
- Quả Hỏa Long ngàn năm đúng là ăn rất ngon.
- Nhưng có chút mắc răng.
Giát Giát lấy ra một cây tăm đặc biệt, được chế tạo từ một loại hàn ngọc rất quý.
Thần sắc Tiêu Dương vẫn bình tĩnh nhưng Bạch Húc Húc và Giát Giát đều biết, bên trong Hỏa Thần Sơn, ngay cả một cái ghế cũng bị lão đại thu vào không gian chén bể nhận chủ.
Quay đầu nhìn lại ngọn Hỏa Thần Sơn cao vút trong mây.
- Chúng ta có phải... hơi tham quá không? Bạch Húc Húc tự kiểm điểm bản thân:
- Nếu truyền ra ngoài...
- Đi con đường của mình, nhất định phải khiến kẻ khác nói đi đi.
Giát Giát thường hay có nhiều triết lý, thân sắc nghiêm túc.
Tiêu Dương bật cười.
- Hắn là đi con đường của mình, nhất định phải khiến kẻ khác run rẩy.
Ba người đồng thời cười to.
Trận đánh quét ngang Hỏa Thần Sơn hôm nay, hơn nữa còn khoắng sạch Hỏa Thần Sơn, tin rằng không bao lâu nữa, tin tức kinh người này sẽ truyền khắp Thần Linh cảnh địa. Đến lúc đó, con đường quái tài Tiêu Dương đi qua sẽ dẫn phát một trận run rẩy.