Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1095 - Chương 1102: Chinh Phục Rùa Biển

Chương 1102: Chinh phục rùa biển Chương 1102: Chinh phục rùa biểnChương 1102: Chinh phục rùa biển

Từng giọt mưa phùn rơi xuống, người ngoài không thể nhìn ra những giọt mưa này lại kèm theo cả lực của ngàn cân, đánh thẳng vào lực đạo. Thế trận khiến lực đạo bị đánh tả tơi đó khiến đồng tử bọn Hỏa Viêm Phong, Lý Phách Sơn trong chốc lát co lại vì sợ hãi... Bọn họ chưa từng gặp phải công kích tinh thân kinh khủng như vậy.

Công kích tinh thần đánh thẳng vào lực đạo!

Hoảng sợ thất sắc!

Không ít người đứng nhìn từ xa lúc này ánh mắt cũng mang theo vẻ mơ hồ. Bầu trời bỗng có mưa phùn lất phất, những giọt mưa chậm rãi rơi xuống cùng với gió nhẹ tung bay, tại sao mấy Thần Linh lão tổ lại thất thố như vậy, khuôn mặt lại lộ ra vẻ khiếp sợ đau khổ như vậy... Đúng là khiến người ta khó hiểu.

Nhưng chỉ có sáu người bọn Hỏa Viêm Phong mới thật sự rõ sự kinh khủng mà hiện tại bọn họ đang gặp phải.

Từng luồng thần quang theo đó xuất hiện!

Sáu đại lão tổ Thần Linh cũng thi triển thủ đoạn, ngăn chặn sự tấn công của lực đạo kinh khủng...

Tiêu Dương như một kiểu người trời sinh để chiến đấu, lúc này sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để quyết chiến như vậy.

Một tia hàn quang lao thẳng vào, một lão tổ Thần Linh không chống đỡ được, lực đạo trong đầu ầm ầm sụp đổ, tấc tấc vỡ tan, thân hình cũng lập tức bị Thanh Liên kiếm quang cắt cổ, máu tươi bắn tung tóe, phụt một tiếng ngã xuống đất, tạo thành một cái hố sâu không nhỏ...

Quyền phong Tiêu Dương chấn động, dù không thể phá được thần quang của thần vật hộ thể kia nhưng thông qua sức vạn cân cũng có thể đập bay ngay năm người ra hàng trăm mét. Trong không khí, năm luồng thân quang bay vút đi, đập mạnh xuống đất, gây nên một trận khói bụi dày đặc...

Kiếm ý tuôn rơi bao phủ trời đất mưa phùn mông lung, trên những giọt mưa nặng ngàn cân tuôn ra vô số kiếm quang, trời đất giờ khắc này như phân thành ba tầng rõ ràng... Tầng cao nhất là Thanh Liên kiếm ý tràn ngập đất trời, ánh bạc lóe sáng. Tầng giữa là giọt mưa làm tưới mát vạn vật, thoải mái tung bay, còn bên dưới nhất là sáu thân hình, thân quang bùng lên!

Bịch! Bịch! BịchI

Kiếm ca lên, mưa rơi xuống!

Thanh âm quanh quẩn thiên địa, truyên khắp hơn mười dặm, chấn động tám phương, truyên mãi không dứt...

Vút!

Thanh Liên kiếm ý từ từ biến mất, bộ bạch y trắng hơn cả tuyết lại xuất hiện, đôi mắt trâm tĩnh lộ ra ý cười kiêu ngạo, ánh mắt nhìn về phía năm đại Thần Linh lão tổ bị ngã, cao giọng cười to.

- Trên người nón nan cùng tơi áo... Mưa phùn gió nhẹ không cần vê!

Một đọa kiếm hồng rạch ngang trời, xông thẳng lên trên, tạo thành đóa sen nở rực rỡ...

Năm người khác, người nào trên người cũng có thần vật hộ thể, dù tạm thời tránh được một kiếp, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chỉ có thể rụt cổ như rùa chống lại đợt oanh kích mưa phùn không dứt nhưng sát khí nặng nề của Tiêu Dương! Gió lớn thổi qua, tóc đen bay múa, Tiêu Dương lại liếc vê phía các Thần Linh lão tổ, cười lớn:

Hai đòn oanh kích mạnh mẽ, một màn đẹp mắt mang lại kết cục khiến người ta kinh tâm động phách.

- Muốn giết Tiêu Dương ta? Có bản lĩnh thì đến đây!

- Thần Linh! Ha ha! Thần Linh!

Tựa như một cái tát vang dội đập thẳng vào mặt thế lực Thần Linh đang có ý đồ bao vây tiêu diệt Tiêu Dương, cực kỳ đau rát!

Người nào người nấy nắm chặt hai nắm đấm, dám hận không dám động.

Sắc mặt Hỏa Viêm Phong lúc xanh lúc trắng lúc lại đen, lúc lại tím, không ngừng biến hóa, khuôn mặt thỉnh thoảng lại co quắp lộ ra sự phẫn hận không cam lòng. Trong lòng y đang phải đè nén lửa giận vô tận... Đây là lần thứ hai y bị Tiêu Dương đánh bại, lần trước đó là mình y ứng chiến nhưng hôm nay tám đại Thần Linh lão tổ cùng liên thủ mà...

Mưa phùn trên bầu trời cũng biến mất theo.

Một giây, hai giây, một khắc, một giờ...

- Rốt cục quái tài Tiêu Dương đến từ đâu? Rốt cục hắn là thiên tài như thế nào?

Tiêu Dương lưng đón gió lớn, chắp tay mà đứng, đứng trên cao liếc nhìn xuống...

Với thực lực hiện tại của hắn, đối với hắn Thông Thiên Kiều chỉ như lấy đồ trong túi.

Tiếng gió ù ù thổi qua, quái tài Tiêu Dương lại lần nữa đánh một trận chiến kinh thiên động địa lúc này đã ở trong Thông Thiên Kiêu của Thần Linh Đệ Bát Cảnh, một đường đấu đá xông qua ải, thế như chẻ trel

- Truyền kỳ bất bại còn đang kéo dài...

Khuôn mặt năm đại lão tổ Thần Linh người nào người nấy xanh mét, thần quang trên mặt phóng ra tứ phía, hào quang của thần vật hộ thể phát huy đến cực hạn, ngăn chặn lực của những giọt mưa thấm vào lực đạo trong đầu, làm gì còn tâm trí phát động tấn công Tiêu Dương lần nữa... Mất mặt còn hơn mất mạng.

Tất cả mọi người đứng từ xa nhìn trận chiến giờ phút này đều trợn mắt há hốc mồm, dường như trong lòng nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận kết cục này.

Sau khi yên tính một lúc lâu, một trận xôn xao mãnh liệt vang lên...

- Tám đại Thần Linh lão tổ liên thủ tấn công mà lại... có kết cục này?

Chẳng lẽ tên quái tài Tiêu Dương này thật sự không thể chiến thắng sao?

Xa xa, Tiêu Dương chắp tay mà đứng, cao giọng cười to ba tiếng rồi chợt vung tay, phiêu nhiên hào hiệp xoay người cất bước. Hắn đi thẳng mấy bước, bước lên Thông Thiên Kiều, trực tiếp biến mất ở một chỗ khuất sâu của Thông Thiên Kiều...

- Thần Linh! Thần Linh!

Trong Thần Linh Cảnh Địa, năm vị Thần Linh lão tổ đại diện cho năm đại thế lực Thần Linh, e là lân đầu tiên bị sỉ nhục như vậy, bọn họ hận không thể trực tiếp biến mất...

Khi trực tiếp xông thẳng đến ải thứ tám, trực tiếp đi về cửa thứ chín, Tiêu Dương bước trên mặt Thông Thiên Kiều, bên tai truyền đến tiếng gió biển vù vù... Dù khi bước vào Thông Thiên Kiều là rừng rậm ác thú nhưng Tiêu Dương sớm đã biết Thông Thiên Kiều là một không gian đặc biệt, dưới chân hắn vẫn là biển cả với những đợt sóng võ vô tận như Thông Thiên Kiều tại Thần Linh Đệ Tứ Cảnh.

Phía trước có ác thú chặn đường! ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Nếu có La Thiên ở đây thì chắc chắn sẽ kinh hãi hô to... Lại là nó!

Không ngờ con rùa biển thân hình khổng lồ kia lại xuất hiện, nó đang phủ phục trên cầu, đầu rụt lại, dừng lại ở giữa Thông Thiên Kiều như không còn chút hơi thở nào... Y hệt như tình trạng lúc trước La Thiên gặp phải!

"Cấp bậc thú vương!"

Khác với La Thiên, Tiêu Dương không lựa chọn cẩn thận tiến lại gần rồi rời đi mà mắt sáng lên, nhìn thẳng vào con rùa biển này, ánh mắt toát ra hào quang cực nóng.

Ngoài Man Đại, Man Nhị ra, Tiêu Dương rất ít thấy có ác thú cấp bậc thú vương. Điều này đối với đa số người ở Thần Linh Cảnh Địa mà nói là may mắn mới đúng, nhưng đối với quái tài Tiêu Dương một lòng muốn chinh phục thật nhiều thú vương mà nói thì đúng là một điều tiếc nuối không nhỏ.

- Rùa biển cũng không tệ, khi ác chiến còn có thể dùng làm khiên.

Tiêu Dương hai mắt sáng lên, vọt về phía trước, nhảy lên rất cao, giơ nắm đấm ra, ầm một cái quyền phong cực lớn oanh kích, hung hăng nện vào mai con rùa...

- Đúng là bảo bối quý báu!

Hai mắt Tiêu Dương sáng lên:

- Con rùa biển này...

Từ khi vào Thần Linh Cảnh Địa đến nay, hắn chưa từng gặp loại thú nào có thể nói tiếng người, dù là Man Đại Man Nhị cũng không thể nói tiếng người. Theo những gì hắn biết thì chỉ loại thú có huyết mạch cao quý từ thời viễn cổ mới có huyết mạch nói tiếng người! Vương giả mãnh thú thượng cổ được Tiêu Dương tạo ra thông qua thế giới hông hoang thượng cổ đương nhiên có huyết mạch này, mà bây giờ...

Thời khắc này Tiêu Dương cũng thấy chấn kinh!

Thú vương rùa biển lại nói tiếng người!

Tiêu Dương tay cầm tiên bút, ánh mắt thoáng nhìn con rùa biển to như một ngọn núi nhỏ ở phía trước, khóe miệng khế cong lên.

- Giả chết à? Xem mày có thể giả vờ đến khi nào!

Tấm họa chợt bay ra, Tiêu Dương soạt soạt nhanh chóng dùng tiên bút vẽ tranh...

VùiI

Trong chớp mắt này thú vương rùa biển tựa hồ nhận ra nguy cơ, cuối cùng cũng không kiềm chế được, đầu đột nhiên thò ra, lúc này động tác nhanh như chớp, đầu rùa biển đập vào Tiêu Dương tay đang cầm tiên bút... Âm một tiếng, bức họa rùa biển trước người Tiêu Dương bị nổ tan, thân ảnh Tiêu Dương vội lui về phía sau cách đó hơn mười mét.

Vút! VútIVút!

Từng đợt thủy tiễn sắc nhọn trực tiếp bắn ra từ miệng của thú vương rùa biển, đánh về phía Tiêu Dương!

Giờ phút này thú vương rùa biển cũng cực kỳ phẫn nộ! Nó cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích nặng nề! Nhưng chỉ cần nó xuất hiện nằm phủ phục tại Thông Thiên Kiều thì có thiên tài nào không lựa chọn cẩn thận vòng qua đâu, kết quả đều bị nó đẩy xuống hải vực... Mà người trước mặt này vừa nãy nhìn thấy nó còn lộ ra vẻ hưng phấn, còn hứng chí lấy bút ra vẽ nó... Heo chịu được nhưng rùa không chịu được!

- Loài người không biết gì, hãy chịu trừng phạt đi! Tiên bút xuất hiện!

Vụt!

Tiêu Dương không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, càng thêm kiên định suy nghĩ trong đầu, phải chinh phục con rùa biển cấp bậc thú vương này!

- Phòng ngự của rùa quả nhiên là vách sắt thành đồng!

Tiêu Dương cảm thấy một quyền như đập vào thép tinh chế vậy, lực phản chấn mãnh liệt truyên đến, hắn lùi lại một khoảng cách mới khó khăn hóa giải được.

Bịch! !I

Ánh mắt Tiêu Dương hận không thể trực tiếp chinh phục thú vương rùa biển! Thú vương rùa biển nói được tiếng người có nghĩa là nó đã tồn tại vô số năm, thậm chí ngay cả nó cũng không nhớ mình đã tồn tại bao lâu. Càng là thứ cổ xưa càng là bảo bối đáng tiền! Tiêu Dương tin chắc rằng con rùa già này sẽ là một kho báu di động!

Nhất định phải chinh phục nó!

Suy nghĩ vừa xuất hiện liền không thể đè nén mà điên cuồng thoát ra. Lúc này thú vương rùa biển bị ánh mắt này của Tiêu Dương nhìn chằm chằm đến mức điên lên, mai rùa chấn động, mặt biển xung quanh điên cuồng gầm gào, những con sóng biến thành thế tấn công, lao về phía Tiêu Dương...

Đại chiến hết sức căng thẳng!

Tiêu Dương triệu hồi hai thú vương Hỏa Tê Man Đại Man Nhị. Hắn muốn để con rùa biển già này biết bản lĩnh chinh phục ác thú vương giả của hắn! Còn về mấy con ác thú thượng cổ như "Thỏ tử tinh", dù huyết mạch chúng tôn quý nhưng nay thực lực không bằng, Tiêu Dương chỉ giấu chúng nó đi.

Hai thú vương đại tê giác kịch chiến với rùa già đã sống vô số năm!

Một trận chiến này khiến Tiêu Dương nhìn mà say mê, hai thú vương đại tê giác gân như dùng hết thủ đoạn của mình nhưng vẫn không thể làm gì được con rùa biển này. Mỗi lần bị tấn công mãnh liệt là con rùa già lại rụt cổ lại, để lại cái mai rùa vô cùng chắc chắn khiến hai đại thú vương không làm gì được, rống giận rít gào!

Phòng ngự mạnh mẽ như vậy khiến hai mắt Tiêu Dương phát sáng... Tuyệt đối là bảo bối hiếm có!

Chinh phục!

Ý niệm trong đầu không thể đè nén, nhân lúc hai bên kịch chiến, Tiêu Dương tay cầm tiên bút, lại lần nữa nhảy lên, lăng không vẽ tranh, hình ảnh thú vương rùa biển dần xuất hiện...

Vút!

Một đạo thủy tiễn cực kỳ lợi hại phẫn nộ lao đến, trong nháy mắt liền đánh nát bức tranh thú vương rùa biển!

Đầu con rùa biển lại thò ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiêu Dương, đồng thời ẩn chứa sự kiêng kị mãnh liệt... Trực giác nhiều năm nói với nó con người nhỏ bé trước mặt còn nguy hiểm hơn cả thú vương tê giác đang điên cuồng tấn công mình!

Nhất là chiếc bút trong tay hắn!

Bức tranh thú vương rùa biển vừa xuất hiện liền khiến rùa biển cảm thấy cả người khó chịu, dường như thân thể bị trói buộc vậy. Nó điên cuồng cố gắng tiêu diệt Tiêu Dương nhưng Tiêu Dương càng chiến càng hăng, mặc kệ cuồng phong, tay cầm tiên bút, cùng quay cuồng với con rùa biển này...
Bình Luận (0)
Comment