Chương 1114: Chém Tiên Liên!
Chương 1114: Chém Tiên Liên!Chương 1114: Chém Tiên Liên!
Đêm khuya trước cửa phòng bảo vệ.
Bỗng một tiếng thét kinh hoàng vang lên...
- Đội trưởng Lam, y... chết rồi!
Xoạt xoạt!
Ánh mắt bọn Lam Hân Linh lập tức nhìn qua, lúc này kẻ áo đen che mặt đang bị kiếm dí vào cổ họng bỗng cả người co rút, chợt hừ nhẹ một tiếng, ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Lam Hân Linh kinh hãi, lập tức ngồi xổm xuống kéo cái khăn đen che mặt của người này, một bộ râu mép lộ ra, sắc mặt tím tái, đồng tử đen kịt...
- Trúng độc chết rồi.
Sắc mặt Lam Hân Linh âm trầm. Cô quá sơ suất, chỉ có một tên bị bắt sống duy nhất mà lại không kịp thẩm vấn đã bị độc thủ.
Mười mấy thành viên của Thiên Tử Các Lam Hân Linh đưa đến lần lượt lên xe, biết mất trong đêm đen...
Quân Thiết Anh khẽ nói.
Cô nhanh chóng thu hồi ngân châm, chậm rãi đứng dậy, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lúc, trực tiếp khoát tay.
- Có nội ứng!
Sau khi cẩn thận kiểm tra, Lam Hân Linh bất ngờ tìm thấy một chiếc ngân châm ở chỗ yết hầu của kẻ che mặt, khi rút ngân châm ra thấy màu đen lóe sáng. Ngân châm có bôi kịch độc, gặp máu là tắt thởi
Sau khi cân nhắc mọi mặt, Lam Hân Linh quả thật không nghĩ ra ai là người đáng nghi.
- Là ai hạ độc?
Đôi mắt Lam Hân Linh lóe lên tinh quang.
Đồng tử Lam Hân Linh cũng không khỏi chấn động!
Tâm mắt Quân Thiết Anh nhìn quanh xung quanh.
Hai cô gái liếc nhau.
Lúc này Lâm Tiểu Thảo đi đến, cao giọng nói:
- Mang người chết về đi!
- Bảo chúng có bản lĩnh thì nhằm vào tôi đây này!
- Tôi cũng nghi ngờ như vậy nhưng thân phận mười mấy người tôi mang đến đều rất trong sạch, bọn họ đều là đệ tử bên ngoài của mấy đại hào môn của Thiên Tử Các.
- Rốt cuộc là ai muốn gây khó dễ cho anh Tiêu của chúng ta vậy?
- Vậy hung thủ đứng sau...
Nghe vậy, Lam Hân Linh không khỏi cả kinh!
Lam Hân Linh bưng kín miệng, suýt nữa kinh hô ra hai chữ “Dịch gia'!
Một giọng nói đĩnh đạc vang lên. Chú Lan vác chiếc bụng to xuất hiện, sau khi tức giận liếc nhìn Lâm Tiểu Thảo một cái liền xoay mặt nói với Lam Hân Linh: Quân Thiết Anh khẽ híp mắt.
- Bại gia tử, bình thường không luyện công cho tốt, bây giờ còn dám cậy mạnh?
Chú Lan khoát tay thúc giục.
- Nói tóm lại là nha đầu, cô mau đi báo cáo tình hình, nếu không cái bộ xương già này của tôi không chịu được dày vò đâu.
- Chẳng lẽ là vì Tiêu Dương từng đại náo Dịch gia...
- Chuyện này cô không quyết định được, quay về nói với lão tử nhà cô để ông ta báo cáo sự việc với Tiêu gial
Dù cha của cô thân là bát đại các lão của Thiên Tử Các nhưng bát đại các lão chỉ xử lý sự vụ bên ngoài của Thiên Tử Các. Trung tâm thật sự của Thiên Tử Các nằm trong tay tứ đại gia tộc, một trong số đó hiển nhiên là Dịch gial
Nếu người đứng phía sau là Dịch gia thì với lực lượng của cô đúng là không thể chống lại!
- Là Dịch gia?
Tiêu gia là một trong tứ đại hào môn của Thiên Tử Các, hơn nữa có thể nói là đứng đầu! Dựa theo lời nói của chú Lan thì mức độ nghiêm trọng của sự việc quả thật ngoài sức tưởng tượng của cô.
- Giả Thái Tử, Dịch Huyễn!
Chú Lan tung một tờ giấy, Lam Hân Linh đón lấy, dưới ánh đèn lờ mờ, mấy chữ viết thanh tú có lực hiện ra...
Lam Hân Linh không nhịn được hỏi một tiếng.
Lam Hân Linh phục hồi tinh thần rất nhanh, nhìn tờ giấy trong tay, trong lòng lại dâng lên nghỉ hoặc:
- Chú Lan, đây... không giống chữ viết của chúi
Chú Lan giảo mồm nói:
- Dù sao tin tức cũng không phải giả, cô mau về báo cáo đi.
Lam Hân Linh cân nhắc mức độ nặng nhẹ của sự việc, thâm nghĩ đúng là không thể chần chừ nữa, lập tức gật đầu:
- Thiết Anh, tôi tiện thể đưa cô về nhé.
Sau khi hai cô gái rời khỏi, chú Lan khoát tay ngăn Lâm Tiểu Thảo đang định mở miệng:
- Tiểu tử thối, gân đây cậu cũng không thể nhàn rỗi nữa, đi đến chỗ Túy Vũ đi, vụ nổ hôm nay bọn họ cũng gặp không ít phiền phức, tiểu tử cậu bố trí thêm mấy trận pháp.
Lâm Tiểu Thảo mặt xám xịt dẫn Tiểu Thu rời đi...
Cùng là Địa Cầu, một mảnh bầu trời khác lúc này lại vô cùng trong xanh.
Một nửa mưa gió một nửa nắng ráo.
Theo lý thuyết, Đạm Đài Diệc Dao xuất thân Hộ long thế gia, theo lý mà nói có thể biết sự tồn tại của Thần Thánh Chi Tâm từ miệng tiên tổ cường đại! Chỉ là từ trong lời nói của cô ta lại thấy rõ cô ta chẳng biết gì vê "Thân Thánh Chi Tâm'...
- Đạp thác chú tạo thiên cổ hận, thiết huyết kiêu quán bách niên cừu, kim diệu thương vương nhất triêu hiện, phù diêu thương hải chánh kỳ lâu... Kim Thương chủ nhân, thật sự có thể giúp Thương tông gặp lại ánh sáng sao? Tiêu Dương - Vị thuốc cuối cùng của Thiên tuyệt chứng, Thân Thánh Chi Tâm, rốt cuộc anh có thể gặp được ở Thần Linh Cảnh Địa không...
Con ngươi của Đạm Đài Diệc Dao xuyên qua màn mưa thâm thúy nhìn về phía trời cao, thì thào:
Nói rồi chú Lan trực tiếp vác cái bụng to, mở cửa quầy bán quà vặt bước vào trong.
- Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi.
- Tôi cũng không hứng thú biết bí sử của Thương tông các cô lắm.
Chú Lan thở dài lắc đầu.
- Chỉ có điều tôi quả thật có chút hiếu kỳ sao cô lại giúp Tiêu Dương?
- Tôi chỉ muốn hắn nợ tôi một ân tình.
Đạm Đài Diệc Dao lạnh nhạt nói.
- Chú có tin không?
Chú Lan cười ha hả.
- Có tin hay không cũng không quan trọng, muộn rồi, chú phải đóng cửa ngủ đây.
Sắc mặt Đạm Đài Diệc Dao thánh khiết không thay đổi:
- Tôi thật sự không ngờ truyền nhân của Hộ long thế gia lại giúp dòng Kiếm tôn! Nếu tư liệu tôi nắm trong tay không sai thì năm đó trong đêm dòng Kiếm tôn bị tiêu diệt thì Thương tông cũng tham gia vào trận chiến!
Nhưng giờ phút này chú Lan cảm thấy rất tốt, cười với Đạm Đài Diệc Dao:
Cô cùng chú Lan đứng cùng một chỗ, trong khoảnh khắc liên hình thành một sự đối lập cực kỳ rõ.
Nữ thần truyền kỳ của Phục Đại, Đạm Đài Diệc Dao.
Lúc này trên bầu trời có mưa phùn lất phất, chú Lan quay người về quầy bán quà vặt. Bên cạnh quây bán quà vặt có một thân hình như thần thánh đang lẳng lặng đứng đó, như tiên nữ hạ phàm, không màng khói lửa nhân gian, tay phải khẽ cầm một chiếc ô, đôi mắt trong màn mưa nhìn bầu trời bao la, rơi xuống người chú Lan.
Vùng Vân Nam, địa phận của Kiếm tông.
Hồ nước đó tỏa ra sóng quang lấp lánh dưới ánh trăng. Nơi đây là lối vào của "Thế giới thượng cổ hồng hoang" thần bí nhất thế gian. Lúc này, bên trong "Thế giới thượng cổ hồng hoang”, mấy vị tôn tọa Hồng Đào, Hồng Lăng, Xích Kiếm dưới sự dẫn dắt của nghĩa phụ Nghễ Trần tôn tọa của Diệp Tang lẳng lặng đứng ở bên cạnh chờ đợi, đôi mắt không nén được sự hưng phãn, kích động, chờ mong.
Phía trước bọn họ có một chiếc Tỏa Tiên Liên khổng lồ trực tiếp khóa chặt hơn hai mươi người bao gồm cả Si tình kiếm tiên - Kỷ Ly tiên nhân. Lúc này tâm thần của hai mươi mấy người này cũng không nén được kích động - Có một số ánh mắt thậm chí còn lệ nóng quanh tròng...
Một trăm năm!
Trong số bọn họ, người bị nhốt lâu nhất giống với Kỷ Ly tiên nhân, bị Tỏa Tiên Liên giam ở Tử Vong cốc tại Mỹ Quốc đã một trăm năm rồi! Những ngày sống trong u ám không ánh sáng mặt trời đó thật là sự dày vò kinh khủng khiếp!
Người ngoài khó có thể tưởng tượng được!
Hôm nay, đứng trước mặt bọn họ nghe đồn là người duy nhất trên địa cầu có thể phá được Tỏa Tiên Liên - Thánh Long Vương! Trải qua điều chỉnh trong thời gian dài, thực lực của Thánh Long Vương đã dần khôi phục đến đỉnh cao. Vì vậy nên ông ta quyết định chọn đêm nay để thử phá Tỏa Tiên Liên!
Đứng bên người Thánh Long Vương chính là Thái Cực Vương và Ma Đại Tiên!
Vùi! VùiI
Hai luồng hàn quang màu bạc vô cùng sắc bén lướt qua, song chưởng của Thánh Long Vương đã bao trùm găng tay.
- Các vị cẩn thận.
Ánh mắt Thánh Long Vương nhìn xung quanh, trầm giọng nói:
- Nếu trong quá trình phá Tỏa Tiên Liên có làm ngộ thương các vị thì hãy thông cảm chol
Hơn hai mươi người trước mặt này thế lực sau lưng đều không đơn giản, nếu những lực lượng này có thể tập trung lại thì cũng đủ để khiến thế giới chấn động! Đương nhiên Thánh Long Vương không hy vọng xa vời bọn họ có thể trợ giúp Kiếm tông, nhưng ông ta cứu bọn họ ra thì bọn họ tất sẽ nhớ phần ân tình này, khi cần thiết những người này chưa biết chừng cũng là một lực lượng đủ để quyết định càn khôn.
- Bọn ta cảm kích còn không kịp ấy.
- Vatican Thánh giáo, vĩnh viễn là bằng hữu của dòng Kiếm tôn!
- Ta lấy danh nghĩa chủ thề rằng chỉ cân có thể thoát hiểm thành công thì ta nhất định sẽ cùng dòng Kiếm tôn kết bằng hữu thế giao, dùng lời nói cổ của Viêm Hoàng thì là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
Ánh mắt Thánh Long Vương dừng lại trên người Kỷ Ly tiên nhân, chậm rãi nói:
- Đại ca, ta sắp bắt đầu đây!
- Gắng hết sức là được.
Kỷ Ly tiên nhân gật đầu với Thánh Long Vương.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Tại "Thế giới thượng cổ hồng hoang", Thánh Long Vương chậm rãi giơ cánh tay lên, hai chân đột nhiên rung lên, phi thân nhảy lên, như rồng dạo trời cao, rồng bay trên trời!
Thăng Long Trảo!
Ba ba ba...
Cả không gian như lâm vào vòng xoáy cuồng bạo, Thánh Long Vương hóa thân thành thần long bay lượn trên trời, phi thân hạ xuống, hóa thành một luồng bạch quang, uy thế của Thăng Long Trảo trong khoảnh khắc liền bạo phát chấn động!
Bich! BịchI BịchI
Cơ hồ trong chớp mắt oanh kích mỗi một điểm trên chiếc Tỏa Tiên Liên kia, gõ thành một trận tiết tấu kỳ lạ...
Bọn Hồng Lăng tôn tọa quan sát từ xa lúc mới đầu còn có thể nhìn chăm chú, dần dần bên tai truyền đến tiếng động ầm ầm điếc tai, mắt hoa một cái, có cảm giác trời đất quay cuồng.
- Ngồi xuống điều tức!
Nghễ Trần tôn tọa lập tức khẽ quát, mấy người vội thu hồi tâm mắt, ngồi khoanh chân tại chỗ.
- Thánh Long Vương, nhất định phải thành công đấy! Diệt Ma đại tiên nắm chặt nắm đấm. Đôi mắt ông ta vẫn luôn dừng lại trên người đệ đệ mình là Khốn Ma lão nhân, thời khắc này trong lòng ông ta cũng vô cùng căng thẳng!
Bên tai vang vọng tiếng ầm ầm xé gió...
Thân ảnh Thánh Long Vương treo giữa không trung nôn ra mấy ngụm máu tươi khiến trái tim mọi người không khỏi căng thẳng.
Lực phản chấn khi mạnh mẽ oanh kích Tỏa Tiên Liên đập vào khiến Thánh Long Vương bị nội thương. Nhưng lúc này Thánh Long Vương hoàn toàn không để ý, phá giải Tỏa Tiên Liên đã đến thời điểm mấu chốt, ông ta tuyệt đối không thể vì thế mà dừng lại...
Phụt!
Lại một ngụm máu lớn phun ra...
Lúc này trong mắt hơn hai mươi người bị Tỏa Tiên Liên giam cầm không khỏi lộ ra sự chấn động - Bọn họ không ngờ Thánh Long Vương muốn phá vỡ chiếc Tỏa Tiên Liên này cũng phải trả cái giá không nhỏ...
Âm! Âm...
Tiếng động càng ngày càng vang dội dày đặc, như là tiếng phá núi vậy.
"Phát"
"Phát"
"Phái 1!
Thánh Long Vương điên cuồng phụt máu tươi, đồng thời phi thân thẳng xuống dưới, mang theo khí thế mặc kệ tất cả, song chưởng tỏa ra hàn quang màu bạc vô cùng chói mắt, âm ầm đánh sâu xuống...
Đùng! Đùng!
Đùng!
Ngay lúc này, tất cả mọi người bị Tỏa Tiên Liên giam câm gần như đồng thời cảm thấy một luồng sức mạnh đang lao về phía họ, cả người chấn động, bị thương rất nặng, cùng phụt máu tươi...
Nhưng trong mắt mọi người đều lộ ra sự phấn chấn!
Tâm trạng vô cùng kích động!
Vì giờ phút này Tỏa Tiên Liên trên người bọn họ đang vỡ ra từng mảnh...
Bộp! Bộp!
Tỏa Tiên Liên bị chặt đứt!
Phù!
Tất cả mọi người đều kích động, thân thể gần như theo bản năng quỳ xuống đất, hốc mắt tràn ngập nước mắt kích động, kêu gào gầm rú, hoàn toàn không để ý tất cả, thất thố đến cực điểm...
- Một trăm năm, con mẹ nó một trăm năm đấy!
Mọi người ngửa mặt lên trời rống giận rít gào.