Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1112 - Chương 1119: Y Là Mai

Chương 1119: Y là mai Chương 1119: Y là maiChương 1119: Y là mai

Yên tĩnh không tiếng động, như tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy... Gần như tất cả mọi người vào thời khắc này đều bịt miệng mình trợn mắt há hốc mồm theo bản năng, hai tròng mắt trợn to, trợn to, trợn to hơn nữa... phảng phất như nhìn thấy một màn khó có thể tin được!

Cánh tay trái Xích Lượng Thiên có Thần hài, khí thế như cầu vồng lại xoay người đào tẩu vào thời khắc rùa thân Ma Huyền xuất hiện!

Quỷ dị!

Miệng Tiêu Dương cũng phảng phất như nuốt một quả trứng vịt, nhìn chiếc xe ngựa thần kỳ biến mất phía chân trời, xác định Xích Lượng Thiên thật sự đào tẩu... Biến hóa này cũng đột ngột quá đi! Bản thân Tiêu Dương cũng có chút khó mà chấp nhận được. Hắn biết rõ trận chiến đến mức vừa nãy, bản thân hắn đã đi đến bên bờ hoàn toàn thất bại, nếu không phải có người thần bí nhắc nhở thả rùa thần Ma Huyền ra thì dưới sự công kích của Tiên Thần Tả Tí của Xích Lượng Thiên, hắn gần như không còn đường trốn...

- Tại sao?

Trong đầu Tiêu Dương xuất hiện một dấu chấm hỏi cực lớn.

Nếu nói thực lực của rùa thân Ma Huyền thật sự có thể làm Xích Lượng Thiên khiếp sợ, khiến y chạy trối chết thì Tiêu Dương đánh chết cũng không tin vì hắn biết rõ thực lực của rùa thần Ma Huyền, dù nói phòng ngự vô địch nhưng khả năng tiến công thì khó mà đánh lại dưới sự liên thủ của hắn và Man Đại, Man Nhi...

Thực lực như vậy khó mà lọt vào mắt thần của Xích Lượng Thiên!

Người thắng là quái tài Tiêu Dương!

Con nối dòng Thần Linh mạnh nhất cũng bại trong tay hắn.

Thời khắc này, tất cả ánh mắt có mặt ở đây đều tập trung trên đỉnh Cửu Trụ Thiên Phong, trên người quái tài Tiêu Dương!

Thần thoại bất bại này vẫn đang kéo dài...

Vụt!

Bọn Giát Giát thở phào một hơi, phi thân lao đi, cười ha ha đứng dậy.

Tiêu Dương thả rùa biển Ma Huyền ra, chủ yếu là lần liều mạng cuối cùng, hy vọng có thể dùng phòng ngự của rùa thân Ma Huyền ngăn chặn đòn công kích của Xích Lượng Thiên... Mà kết quả lại mang lại cho hắn niềm vui bất ngờ thật lớn.

Bắt đầu từ hôm nay, Thần Linh Cảnh Địa còn con nối dòng Thần Linh nào dám đến chọc vào vị truyền kỳ chói mắt này không?

Bức tranh lại lần nữa bị Tiêu Dương thu vê!

Trên bầu trời, dưới ánh mắt nghi hoặc khiếp sợ của tất cả mọi người, ma khí đen kịt dày đặc tỏa ra từ rùa thân Ma Huyên chậm rãi được thu lại, hoa văn trên mai rùa lấp lánh. Dưới tâm mắt của mọi người, Ma Huyền uy phong lẫm liệt ngẩng đầu xoay người, như tướng quân thắng lợi bò đi một đoạn, chợt hóa thành một luồng sáng, chui vào bức tranh.

Đôi mắt rung động! Cực nóng!

- Lão Đại vô địch! Ha ha...

Mặc kệ xuất phát từ biến cố gì, nói chung là lúc này trận đại chiến đã hạ màn. Kết quả là Xích Lượng Thiên được mệnh danh là đệ nhất thiên tài vạn năm nay của Tam Xích Thần Linh Điện vô địch hoảng hốt tháo chạy...

Ánh mắt Đường Hạo lúc này cũng rất bất ngờ. Từ thời khắc Xích Lượng Thiên đưa ra Tiên Thần Tả TÍ, Đường Hạo vốn tưởng hôm nay đã định là sẽ xảy ra một hồi ác chiến kinh thiên động địa, không ngờ kết cục lại quỷ dị như vậy.

Một màn khó tin vừa rồi có không ít người cuối cùng đều cho đó là công của Tiêu Dương... Chưa biết chừng quái tài Tiêu Dương thi triển thủ đoạn khó lường gì mà bọn họ không nhìn ra, trực tiếp hù dọa Xích Lượng Thiên chạy mất. Chuyện này còn có uy lực hơn trực tiếp đánh thắng Xích Lượng Thiên... Cái gì không biết mới là đáng sợ nhất!

- Chúc mừng lão Đại!

Bên trong xe ngựa, Xích Lượng Thiên một thân tóc dài màu lam thả xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hồn chưa bình tĩnh được, thì thào mở miệng, thanh âm mang theo sự thê lương.

Cửu Trụ Thiên Phong hỗn độn một mảnh, đồng thời lưu lại một loạt ánh mắt khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm...

Khuôn mặt lạnh lùng tại giờ khắc này vặn vẹo kịch liệt.

- Chúc mừng.

- Tiêu Dương...

Khuôn mặt mang ý cười, Đường Hạo cũng bay người đến trước mặt Tiêu Dương.

Ban đêm, trong một sơn động dưới đỉnh núi cao nhất, bên ngoài mưa to gió lớn, sấm chớp vang vọng.

- Ngươi sống không được bao lâu đâu!...

Xích Lượng Thiên hừ nhẹ.

Tiêu Dương cố kiềm chế nghi hoặc trong lòng, cười đáp lại. Chỉ chốc lát một đoàn người mấy người đồng thời thi triển khinh công, đi về phía Đông...

- Chẳng lẽ nó sắp khôi phục rồi? Không!

Sát khí trong mắt y bắt đầu khởi động.

- Sự tồn tại của con rùa ma già này sớm muộn sẽ làm hỏng đại sự!

Ngựa thân lướt gió tung mây, xe ngựa thần kỳ qua lại như thoi đưa trong không trung, chạy về phía trước bằng tốc độ cực nhanh.

Ánh sáng màu vàng bên trái chói mắt, bên phải... lại là ma khí đen kịtl

Hai tròng mắt Xích Lượng Thiên lập lòe quang mang.

- Đáng chết... sao con rùa ma già đó lại xuất hiện nữa rồi!

Bên trong sơn động một mảnh an tĩnh.

Tiêu Dương khoanh chân mà ngồi, tâm thần đắm chìm, lúc này hắn đang trao đổi với rùa biển Ma Huyền...

- Cái gì? Ngươi cũng không biết tại sao Xích Lượng Thiên sợ ngươi?

Tiêu Dương nghi ngờ hỏi lại. Vốn tưởng nghi vấn trong lòng Tiêu Dương có thể tìm được đáp án từ trên người rùa thân Ma Huyền, không ngờ rùa thần Ma Huyền lại lắc đầu:

- Ta không biết... Ta thật sự không biết... Khi nhìn thấy tên Xích Lượng Thiên gì đó, ta luôn cảm thấy có cảm giác quen thuộc, vì vậy theo bản năng tấn công y...

Cảm giác quen thuộc?

Tiêu Dương nghỉ hoặc, trầm tư khó hiểu.

Rùa thần Ma Huyền tồn tại đã nhiều năm, nhưng rõ ràng Xích Lượng Thiên là con nối dòng Thần Linh trẻ tuổi. Nếu rùa thân Ma Huyền từng gặp y thì cũng chỉ trong hai ba mươi năm - Rùa thân Ma Huyền không có lý do không nhớ ral

Hết thảy hình thành một câu đố.

Thân ảnh áo lam chậm rãi xoay người...

- Tiêu Dương xin kính chào tiền bối.

Tiêu Dương cất bước tiến lên, chắp tay nói:

Một bóng lưng áo lam thon dài xuất hiện trong màn mưa, đưa lưng về phía Tiêu Dương.

Trên đỉnh của đỉnh núi cao nhất.

Bóng dáng Tiêu Dương không chút do dự bay thẳng lên.

Vút!

Một luồng kiếm quang bắn ra từ mưa to, trong bóng đêm bắn vào người, mượn nước mưa bay múa, cảm ngộ kiếm đạo...

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một đạo thanh âm vang lên bên tai Tiêu Dương.

- Không tôi, kiếm đạo vấn tâm, kiếm lực sinh ra... So với sư tôn ngươi, ở cùng cảnh giới, ngươi mạnh hơn.

Đầu Tiêu Dương ầm một tiếng.

Lại là giọng nói này!

Tiêu Dương lập tức ngừng múa kiếm, ánh mắt quét quanh bốn phía, chắp tay nói:

- Vấn bối Tiêu Dương, đa tạ tiền bối tương trợ, mong tiền bối hiện thân.

- Đến đỉnh núi đi.

Hắn không vận khí hộ thể, mặc nước mưa đập vào người.

Trong sơn động tiếng ngủ say lúc lên lúc xuống, đống lửa bị dập tắt, mùi thơm của rượu vẫn tràn ngập như trước. Hiển nhiên, bọn Tiêu Dương trước đó đã tiến hành một buổi ăn uống chúc mừng, rượu ngon vừa ra, bọn Giát Giát đều ngã xuống. Tiêu Dương không hề buồn ngủ, nhìn sắc trời bên ngoài, mưa như trút nước, do dự một chút, thân ảnh đứng lên, lặng yên đi ra khỏi sơn động.

Tiêu Dương mở mắt theo bản năng...

Rốt cục y là ai?

Trong đầu Tiêu Dương hiện lên thanh âm thần bí. Trong trận quyết chiến với Xích Lượng Thiên, chính thanh âm đó đã nhắc nhở hắn thả rùa thân Ma Huyền ra... Chưa biết chừng người thân bí đó biết bí mật này!

- Có lẽ... chỉ có y mới biết rõ.

Tiêu Dương giương mắt nhìn lên, trong phút chốc tựa như sét đánh ngang tai, thốt lên:

- Xích Lượng Thiên!

Đầu Tiêu Dương ầm ầm nổ tung, dậy lên sóng lớn, sóng lớn quay cuồng đánh đến... Có điều sau khi cẩn thận nhìn lại, Tiêu Dương lại lập tức trấn định, vị trước mặt này không phải Xích Lượng Thiên!

Nhìn qua thì vóc người diện mạo gần như không khác Xích Lượng Thiên là bao, hơn nữa đều là một thân lam y, khó trách ban đầu Tiêu Dương lại nhận lâm. Người trước mặt này giống Xích Lượng Thiên đến tám phần, có điều khuôn mặt hơi thở có thêm phần tang thương, tuổi tác chắc chắn lớn hơn nhiều Xích Lượng Thiên.

Người này mặc dù không phải Xích Lượng Thiên, nhưng chắc hẳn có quan hệ nhất định với Xích Lượng Thiên...

Tiêu Dương cố nén khiếp sợ trong lòng, vẻ mặt cố gắng giữ bình tĩnh, khoanh tay đứng, đứng bên cạnh người thần bí mặc áo lam.

So với Xích Lượng Thiên vênh váo hung hăng, hơi thở của vị tiền bối trước mặt này hiển nhiên bình thản lạnh nhạt hơn nhiều. Lúc này ánh mắt ông ta cũng đang đánh giá Tiêu Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Từ sự thay đổi trong ánh mắt Tiêu Dương, tiên bối áo lam phảng phất đã có được đáp án cực tốt, khế mỉm cười gật đầu.

- Ngươi có muốn biết ta và Xích Lượng Thiên có quan hệ gì không?

Trái tim Tiêu Dương đập mạnh một cái. Chính giọng nói này bảo hắn thả rùa thân Ma Huyền ra đối phó với Xích Lượng Thiên!

Tiêu Dương gật đầu, hắn quả thật muốn biết.

- Ta tên là Xích Không Thần!

Đôi mắt người áo lam lộ ra một trận thê lương, chậm rãi mở miệng.

- Xích Lượng Thiên... là con trai tal

Âm!!!

Trong khoảnh khắc, tròng mắt Tiêu Dương trợn to, có cảm giác bị trường côn đập vào người đơ ngay tại chỗ...

Ông ta và Xích Lượng Thiên... có quan hệ cha con?

Khiếp sợ, khó hiểu, mê hoặc...

Giây phút này Tiêu Dương không biết nên trả lời thế nào, chỉ trợn mắt há hốc mồm. Hắn không thể nào ngờ đáp án lại là vậy...

Ông ta là phụ thân của Xích Lượng Thiên! Nhưng tại sao lại phải âm thầm giúp hắn, đuổi Xích Lượng Thiên đi?

Nếu không phải người thần bí tự xưng là Xích Không Thần này có diện mạo hình dáng giống Xích Lượng Thiên vài phần thì e Tiêu Dương sẽ ngay lập tức bác bỏ đáp án này.

Cho dù hắn đoán hàng trăm lần, hàng nghìn, hàng vạn lần cũng không ngờ người giúp hắn đánh bại Xích Lượng Thiên... lại là phụ thân y!

Tiêu Dương há miệng nói không nên lời...

- Ngươi không cần nghi ngờ...

Xích Không Thần nhẹ nhàng chậm chạp chắp tay hướng về phía trời cao ở phía xa, chậm rãi nói:

- Quả thật ta là phụ thân ruột của Xích Lượng Thiên, hơn nữa nhiều năm trước ta còn là Điện chủ của Tam Xích Thần Linh Điện! Bây giờ thứ ngươi nhìn thấy chỉ là một đạo linh thân của ta.

Tiêu Dương càng kinh sợi Tam Xích Thần Linh Điện được xưng là đệ nhất tiên môn, thân phận Điện chủ càng thêm hiển hách!

- Nhưng đó chỉ là đã từng.

Xích Không Thần phảng phất như không nói ra lời khiến người ta chấn kinh thì chết cũng không cam lòng, tiện đà nói:

- Nay ta không những đã bị phế bỏ vị trí Điện chủ mà còn là đối tượng truy sát của Tam Xích Thần Linh Điện!

Tiêu Dương cảm thấy linh hồn mình đêm nay phải chịu chấn động quá lớn, đúng là hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, không thể dẹp yên...

Xích Lượng Thiên phong quang vô hạn, được xưng là đệ nhất thiên tài vạn năm nay của Tam Xích Thần Linh Điện, nhưng phụ thân y, Điện chủ trước đây lại rơi vào kết cục bị Tam Xích Thần Linh Điện truy sát? Bí ẩn trong đó Tiêu Dương không cách nào tưởng tượng, có thể chắc chắn là tuyệt đối ẩn chứa một bí mật cực lớn!

Tiêu Dương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn duy trì trâm mặc. Hắn hiểu Xích Không Thần nói với hắn những bí mật này chắc chắn còn lời muốn nói với hắn, không cần hắn mở miệng hỏi.

- Năm đó ta tọa trấn Tam Xích Thần Linh Điện, có thể nói là phong quang vô hạn! Nhưng... người tận tay đẩy ta xuống thần đàn, suýt nữa thì mất mạng lại là con trai ta, Xích Lượng Thiên!

Vẻ mặt Xích Không Thần lộ ra một trận đau khổ. Dù ông ta từng là người đứng đầu đệ nhất tiên môn, một hô vạn ứng, thống suất chư thần, nhưng lại bị con giết cha, phần đả kích này e là không mấy người chịu được.

- Tại sao?

Tiêu Dương rốt cục không nhịn được hỏi.

- Tại sao?

Xích Không Thần cúi đầu lặp lại.

- Ta từng vô số lần hỏi bản thân, về sau cuối cùng ta cũng tra rõ chân tướng sự việc...

Xích Không Thần hít sâu một hơi.

- Bởi vì... y là mai

†r
Bình Luận (0)
Comment