Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1127 - Chương 1134: Đáy Sông!

Chương 1134: Đáy sông! Chương 1134: Đáy sông!Chương 1134: Đáy sông!

Trong sơn cốc u ám, mây mù dày đặc, mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi, hai đạo thân ảnh tay cầm vũ khí sắc bén như Hắc Bạch vô thường, lấy đi tính mạng, còn ở xa, đôi mắt của Tử y phán quan che mặt cũng lộ ra sát khí.

Bọn họ đều đang làm cùng một chuyện.

Giết thần.

- Thân phận của những người này... hình như không phải của Tam Xích Thần Minh Điện.

Tiêu Tịnh Y đi lên phía trước, nhìn mấy thi thể ngã trong vũng máu. Giát Giát lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra mấy thi thể, lấy ra mấy lệnh bài thần linh...

- Chúng ở dưới trướng Tạp Ngạo Thần Sơn cách sơn cốc hơn trăm dặm.

Tiêu Tịnh Y ngẩn ra.

- Ta đối phó với Tam Xích Thần Minh Điện, tại sao kẻ đến báo thù lại là Tạp Ngạo Thần Sơn?

Con ngươi Tiêu Tịnh Y đầy vẻ khiếp sợ.

Tiêu Tịnh Y nói một cách quyết đoán.

- Người có biết tại sao lão đại và Đường Hạo lại gây nên một trận "Đồ thần phong bạo" ở Thần Linh Cảnh Địa không?

- Giát Giát, Húc Húc, chuyện ở đây tạm thời giao cho các ngươi, ta để lại một lô linh đan độc đan cho các ngươi để ứng phó với thiên tài các nơi và đối phó với thế lực Tam Xích Thần Minh Điện. Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay, phạm vi mua bán của chúng ta mở rộng sang cả các thế lực Thần Minh bị Tam Xích Thần Minh Điện khống chế.

- Tạp Ngạo Thần Sơn trên thực tế cũng là thế lực của Tam Xích Thần Minh Điện...

Trong sơn cốc u ám, bóng người mặc tử y nhoáng lên rồi biến mất.

- Tiểu công chúa người còn chưa biết đúng không.

- Ta phải nhanh chóng đi đến Bất Hủ Cốc, ta sẽ quay lại ngay sau khi thông báo cho sư tôn tin tức này.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tiêu Tịnh Y, Giát Giát tiếp lời.

Bạch Húc Húc nói.

- Tà ma xâm lấn, Thần Minh không còn... Chuyện này thật khiến người ta khó mà tin được... Ta phải nhanh chóng thông báo tin này cho Bất Hủ Cốc. Bất Hủ Cốc thuộc số cực ít thế lực siêu nhiên có thể chống lại Tam Xích Thần Minh Điện ở Thần Linh Đệ Tam Cảnh... E là sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của Ma môn.

Cả ngọn núi thần quang tràn ngập, khiến trong phạm vi mười dặm quanh ngọn núi không bị sương mù bao phủ.

Giát Giát và Bạch Húc Húc kể chuyện Ma môn khống chế Tam Xích Thần Minh Điện...

Lúc này, mấy tiếng kêu thảm vang lên trong sương mù ở bên ngoài mười dặm. Chợt vài đạo thân ảnh hộc máu xuyên qua sương mù, thân hình lui nhanh về phía sau, âm ầm ngã xuống trước sơn môn của Tạp Ngạo Thần Sơn.

- Vâng, tiểu công chúa đi đường cẩn thận. Tạp Ngạo Thần Sơn, cao vút trong mây!

Trong sương mù vẫn có không ít bóng người bị oanh kích thảm bại, bay lùi lại, đêu hộc máu ngã xuống đất. Còn có không ít thân ảnh cuống quít lui vê phía sau, vẻ mặt kinh hoảng, bọn họ thậm chí không nhìn rõ kẻ nào xông vào núi. Họ chỉ biết có một bóng đen trực tiếp nhảy thẳng vào phạm vi thế lực của Tạp Ngạo Thần Sơn, đồng thời nhanh chóng đại khai sát giới, quét sạch một đường bằng thế sét đánh không kịp bưng tai...

- Mau đi thông báo! Mau! Maul Maul

Âm!!!

Tiếng kêu thảm thiết xé trời.

La Thiên chậm rãi giơ Tà Thân Ma Kiếm trong tay lên...

- ÁI

Dưới đất thi thể ngổn ngang.

Khoảng một tiếng sau, Tà Thần Ma Kiếm trong tay hắc y La Thiên rút ra khỏi vỏ, thần quang tỏa ra từ Tạp Ngạo Thần Sơn đã biến mất hoàn toàn, mùi máu tươi nồng đậm lan tràn khắp nơi.

Giết! II

- Có người xông vào núi!

Sơn môn của Tạp Ngạo Thần Sơn bị phá tan, đá vụn khắp nơi, khói đặc cuồn cuộn nổi lên.

- Cường đạo phương nào lại dám xông vào Thần Sơn!

Sau một tiếng mắng giận dữ ầm ầm như sấm, mấy Thần Minh lão tổ cường thế xông đến, đôi mắt ác liệt nhìn chằm chằm vào La Thiên.

Tiếng chuông cảnh báo lập tức vang lên chói tai.

Giờ phút này tay Tà Thần La Thiên câm Tà Thần Ma Kiếm, sát khí cuôn cuộn khắp trời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào phía sơn môn của Tạp Ngạo Thần Sơn. Y đột nhiên rút Tà Thân Ma Kiếm ra, kiếm quang đen kịt như tia chớp bổ vào khoảng không, chém xuống.

Bóng đen nhoáng lên, xuyên qua sương mù.

Thậm chí vào giờ khắc này, không ít người đều theo bản năng cho rằng quái tài Tiêu Dương lại xuất hiện rồi!

Sương mù bốn phương tám hướng chậm rãi tiến sát lại, dần dân bao phủ Tạp Ngạo Thần Sơn...

Âm ầm!

La Thiên phi thân rời đi, biến mất trong nháy mắt, Tạp Ngạo Thân Sơn ầm ầm sụp xuống trong sương màù.......

Vạn Kiếm Linh Hà, người thân chớ gân!

Từ cổ chí kim, người thần sau khi rơi xuống Vạn Kiếm Linh Hà không ai có thể xuất hiện lại trên thế gian. Bởi vậy dù người đời biết Vạn Kiếm Linh Hà kinh khủng, càng biết rõ nó là một trong ba đại tuyệt cảnh của Thần Linh Cảnh Địa nhưng rốt cục nó nguy hiểm đến đâu, khiến người ta tuyệt vọng đến mức nào thì không ai biết...

Chưa ai dám đưa mình vào nguy hiểm, thử đập tan lời nguyền tử vong của Vạn Kiếm Linh Hà.

Ngày đó Tiêu Dương trực tiếp bị Xích Lạc Nhai đánh trọng thương rơi xuống Vạn Kiếm Linh Hà, trong thời khắc tiếp xúc với nước sông, Tiêu Dương cảm nhận được sức hút đáng sợ. Dòng nước sông Vạn Kiếm Linh Hà chậm rãi chảy xuôi lập tức xuất hiện một vòng xoáy, bao phủ thân ảnh Tiêu Dương!

Tiêu Dương trong lúc kinh hãi, không chỉ một lần thử ổn định thân hình nhưng không thể nào làm được...

Giống như một cái động đen sâu không lường được, chỉ được phép vào, không được phép ra.

- Hử?

Tiêu Dương không phải người chịu ngồi chờ chết. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn giương cánh tay lên, bức tranh xuất hiện, thân quang nhấp nhoáng, thân hình của rùa thân Ma Huyền xuất hiện...

"Làm sao bây giờ?”

Kiếm khí xung quanh điên cuồng công kích Tiêu Dương.

Vút! Vút! Vút!

Nhưng mấy ngày sau Tiêu Dương vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dưới đáy sông...

Dòng sông quỷ dị!

Vẻ mặt Tiêu Dương cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng...

Một mặt không thể rời khỏi con sông này, mặt khác kiếm khí xung quanh không ngừng công kích. Nếu cứ tiếp tục thế này thì dù là người có sức phòng ngự mạnh đến đâu cũng không thể vĩnh viễn ngăn cản được... nước chảy đá mòn.

Tiêu Dương cũng cảm nhận được ở dưới đáy Vạn Kiếm Linh Hà cực kỳ ít linh khí có thể tiếp tế, nếu không có cách nào bước ra khỏi con sông này thì bất cứ kẻ nào cũng chỉ có đường chết.

Tiêu Dương ngồi khoanh chân tại chỗ, suy nghĩ đối sách.

Trên thực tế, hắn cũng chỉ có một con đường duy nhất... chính là đi về phía trước!

Nhánh sông này của Vạn Kiếm Linh Hà chỉ rộng mười thước, sức mạnh giam cầm quỷ dị của nước sông khiến hắn không thể lên trên, không thể lùi lại... Vậy con đường ra duy nhất là tiến lên!

Nhưng điều khiến Tiêu Dương khóc không ra nước mắt chính là đầu nguồn của Vạn Kiếm Linh Hà là Thần Linh Đệ Thập Nhị Cảnh, bây giờ hắn đang ở Thập Cảnh, nếu cứ thế này trực tiếp đi đến đầu nguồn của Vạn Kiếm Linh Hà... Tiêu Dương có cảm giác trông mòn con mắt.

Trong mấy ngày tiếp theo, Tiêu Dương đều đang nghĩ cách thử xông lên trên. Dù sao thì cũng chỉ cách mặt sông khoảng nghìn thước, nếu có thể thành công đột phá khỏi sự giam cầm này thì cơ hội sống cao hơn nhiều.

Đáy sông Vạn Kiếm Linh Hà như có một luồng uy áp vô hình đang kiêm chế Tiêu Dương, khiến thân ảnh Tiêu Dương không thể nhảy lên, không thể lùi lại, chỉ có thể lướt ngang và trôi theo dòng nước... Điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến việc vận chuyển thân pháp, Tiêu Dương đành nhanh chóng vận khí toàn thân, dùng thân thể chặn lại kiếm khí đánh đến từ bốn phương tám hướng...

Tiêu Dương dùng thân pháp Quý Phi Túy Tửu theo bản năng, nhưng lại kinh hãi phát hiện... không thể thi triển thân pháp!

Bốn phương tám hướng, kiếm khí ác liệt vút vút vút xông đến.

Còn chưa kịp quan sát đánh giá mọi thứ dưới đáy sông thì Tiêu Dương đã cảm thấy một trận kiếm khí ác liệt đang đè tới...

Một đường rơi xuống, sau gần nghìn thước, Tiêu Dương phát hiện mình đã đi đến đáy Vạn Kiếm Linh Hà.

Thời khắc Thiên Dực Bảo Y trên người Tiêu Dương bị Xích Lạc Nhai đánh phá, thân thể hắn cũng bị trọng thương. May mà Tiêu Dương tu luyện phương pháp luyện thể thượng cổ Xi Vưu luyện thể nên công kích của Xích Lạc Nhai không hề khiến Tiêu Dương thật sự bị thương đến gân cốt.

Rùa thần Ma Huyền rất nhanh liền nhận ra sự khác thường của không gian này. Thân hình khổng lồ của nó ở trong không gian này chỉ có thể không ngừng thu nhỏ lại, đến khi đường kính của mai rùa chỉ còn lại khoảng một thước thì mới ngừng lại.

- Nơi đây là...

Trong đầu rùa thần Ma Huyền bỗng tuôn ra bốn chữ.

- Vạn Kiếm Linh Hà?

Nghe vậy, Tiêu Dương nhất thời vui vẻ.

- Ma Huyền, ngươi biết Vạn Kiếm Linh Hà sao? Có cách nào đi ra khỏi đây không?

Đôi mắt rùa thân Ma Huyền như đang suy tư, lát sau nó lắc đầu:

- Không có cách nào.

Đồng tử Tiêu Dương không khỏi co lại một chút.

- Thật sự không có cách nào đi ra khỏi Vạn Kiếm Linh Hà sao?

- Con sông này... Hình như ta từng tới...

Ma Huyền thì thào nói một mình.

- Cái gì?

Tiêu Dương lại dâng lên hy vọng, nếu rùa thân Ma Huyền đã từng đến, cuối cùng nó đã ra ngoài được thì chẳng phải là Vạn Kiếm Linh Hà không phải không có đường sống nào sao. Chỉ là điều khiến Tiêu Dương thấy bất đắc dĩ là hình như trí nhớ của rùa thần Ma Huyền nhớ một đoạn mất một đoạn, rất khó liên kết lại.

Quả nhiên...

- Nhưng... ta không nhớ lắm...

Ma Huyền lẩm bẩm.

- Hình như có người đưa ta đi...

Tiêu Dương vẻ mặt chấn động.

- Người nào?

- Người nào? Là ai...

Đôi mắt rùa thân Ma Huyền lộ ra vẻ mê mang.

Chỉ tiếc là Tiêu Dương hỏi đi hỏi lại mà rùa thân Ma Huyền vẫn không thể đưa ra đáp án.

Có điều dù như vậy nhưng trong lòng Tiêu Dương vẫn dấy lên hy vọng sống!

Nếu rùa thần Ma Huyền từng đến Vạn Kiếm Linh Hà, vậy thì có nghĩa là nơi đây không phải là nơi chỉ có đường chất.

Chỉ là... hắn chưa tìm được đường ra mà thôi.

Tiêu Dương không do dự, lập tức đưa rùa thân Ma Huyền lên đường...

Đi về phía trước!

Bất động tại chỗ sớm muộn gì cũng chết, chi bằng đi dò xét phía trước xem sao. Trong lòng Tiêu Dương có một suy đoán, Vạn Kiếm Linh Hà nối ba vị trí không gian khác nhau từ Thập Cảnh đến Thần Linh Đệ Thập Nhị Cảnh, dòng sông này chưa biết chừng cũng có Truyền Tống Trận như Thông Thiên Kiều... Có lẽ bước chuyển ngoặt ở chỗ đó.

Kiếm khí vây quanh không ngừng đánh về phía Tiêu Dương và rùa thân Ma Huyền, đồng thời thỉnh thoảng lại có thân kiếm trực tiếp xẹt qua thân thể Tiêu Dương, cố gắng công phá phòng ngự thân thể của hắn.

Các loại thần kiếm trong Vạn Kiếm Linh Hà đang chảy theo dòng nước khiến Tiêu Dương nhìn hoa hết cả mắt. Hắn từng tưởng Kiếm Trủng của Kiếm tông là nơi giấu nhiều kiếm nhất, nhưng so với Vạn Kiếm Linh Hà thì chẳng là cả gì.

Chỉ là thân kiếm trong Vạn Kiếm Linh Hà vô cùng khó chiếm được, Tiêu Dương rất nhiều lần thử chế phục thần kiếm chảy qua nhưng chúng đều nhanh chóng thoát khỏi hắn...

Một ngày sau, lại có một vấn đề khó đặt ra trước mắt Tiêu Dương...

- Càng đi về phía trước, công kích của kiếm khí càng sắc bén!

Đôi mắt Tiêu Dương không khỏi lộ ra khiếp sợ, nhất thời dở khóc dở cười...

Ở lại tại chỗ không đi thì sớm muộn cũng bị cắn nuốt mà chết như nước chảy đá mòn.

Nhưng bây giờ xem ra nếu đi về phía trước... công kích gặp phải càng ngày càng sắc bén, ngược lại còn tăng nguy cơ tử vong. Hơn nữa cho dù bây giờ hắn muốn quay về chỗ cũ thì cũng không thểt

Con đường duy nhất dường như trở thành đường tắt đến Quỷ Môn quan!

Tiêu Dương thừ người bất động, trong lòng không khỏi thấy cay đắng.

- Chẳng lẽ Vạn Kiếm Linh Hà... thật sự không có đường sống?
Bình Luận (0)
Comment